Hương an thần được đặt trong hộp, không bị nước mưa làm ướt. Nhưng người đàn ông cầm hộp thì toàn thân ướt sũng.
Dư Yểu cẩn thận nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt vì dầm mưa của hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Chử gia tam lang quân lúc này có chút u ám, trông hơi giống lang quân.
"Ngài... vào uống chén trà gừng đi, kẻo bị cảm lạnh." Vừa nghĩ đến lang quân, ánh mắt Dư Yểu liền trở nên dịu dàng.
Chử Tam Lang bây giờ trở nên đáng sợ như vậy, lại còn là biểu huynh của Hoàng thượng, nàng để hắn tránh mưa, uống chén trà nóng, sau này nếu hắn đối đầu với lang quân, lang quân có rơi vào thế hạ phong thì nàng cũng có thể nói đỡ vài câu.
Đối mặt với lời mời ân cần của thiếu nữ, Chử Văn Tiên cầm hộp bước lên một bước, đứng dưới mái hiên tiệm thuốc tránh mưa gió, nhưng lại không có ý định vào trong.
Nước mưa trên áo bào hắn không ngừng nhỏ xuống, lông mi và cằm cũng lấm tấm nước, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Dư Yểu không rời.
"Bây giờ ai cũng sợ ta, sợ ta tịch thu gia sản, lột da bọn họ, cô nương không sợ sao?"
Tính tình thay đổi lớn như vậy, nghe giọng nói trầm thấp của hắn dường như cũng mang theo hàn khí, Dư Yểu theo bản năng nín thở.
"Nếu Chử Tam Lang nói đến những quan lại tham ô tiền cứu trợ thiên tai, vậy, vậy bọn họ đáng chết. Ta là khuê nữ nhà lành, cha mẹ mất sớm, sau này cũng chưa từng làm việc xấu, ta không sợ." Dư Yểu giải thích thân thế trong sạch của mình, cố gắng nở một nụ cười nhạt.
"Vũ Vệ quân, bản tính cũng... không phải người xấu."
Vừa tự an ủi Chử Tam Lang, trong lòng nàng cũng không khỏi thầm nghĩ, sao ai cũng thích hỏi nàng có sợ hay không vậy?
Nghe nàng trả lời, Chử Văn Tiên khẽ cười, trên đời này ai muốn làm kẻ xấu, ai lại cho mình là kẻ xấu chứ?
Mỗi người đều có lý do của riêng mình, khác biệt nằm ở chỗ có được sự đồng cảm của người khác hay không.
Những gì hắn nhận được là sự bất mãn trách móc của cha mẹ, sự xa lánh né tránh của người thân, thậm chí cả tộc nhân, sự căm ghét chửi rủa của đại đa số mọi người.
Rồi vào lúc hắn tuyệt vọng và lạc lõng nhất, lại nhận được sự đồng cảm mà hắn mong muốn từ cô thiếu nữ này.
Chử Văn Tiên cười, một con ch.ó dữ có thể cắn người khác, cũng có thể cắn kẻ đã biến nó thành chó dữ.
"Hắn không phải Vũ Vệ quân lang tướng." Giữa tiếng mưa tí tách, hắn nói với Dư Yểu, không rõ là sự trả thù ẩn giấu sâu xa hay là lời cảm ơn rõ ràng.
"… Chử lang quân nói đến ai vậy?" Dư Yểu sững người, chậm rãi hỏi hắn.
Lúc đầu nàng thật sự không nghĩ người hắn nói đến là lang quân, bởi vì thân phận của lang quân trong Vũ Vệ quân luôn không rõ ràng. Cao hơn lang tướng một chút, nhưng nàng lại không biết là gì, nên vẫn gọi hắn là lang tướng.
Toàn thân Chử Văn Tiên lạnh lẽo, nhưng lúc này ánh mắt nhìn Dư Yểu lại có chút ấm áp, "Cô nương không phải lang tướng phu nhân, hắn cũng không phải Vũ Vệ quân lang tướng, vào kinh ta mới biết thì ra hắn chính là con trai của cô mẫu ta."
"Cô mẫu ta từng là nữ nhân tôn quý nhất của vương triều này, con trai bà ấy bây giờ đang cao ngạo ngồi trên long ỷ, cười nhìn ta chúng bạn xa lánh, trở thành chó nhà có tang."
Nói xong những lời này, hắn không chút do dự quay người, bước lại vào màn mưa lớn.
Khác biệt là, so với lúc đến, trong tay hắn đang nắm chặt một chiếc hộp, lòng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
...
Dư Yểu ngây người nhìn bóng lưng ngày càng mờ nhạt trong màn mưa, gió lạnh ẩm ướt thổi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn chút huyết sắc.
Chử gia tam lang quân nói lang quân là con trai của cô mẫu hắn.
Lang quân không phải Vũ Vệ quân lang tướng, mà là Thiên tử ngồi trên long ỷ...
Trong nháy mắt, tất cả những thông tin hỗn loạn đều ùa vào đầu nàng, nàng nhớ đến vẻ cung kính của Lê Tùng và Thường Bình, nhớ đến hắn có thể dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t Lưu tri phủ, nhớ đến lời nói của hắn chê bai Trấn Quốc công phủ, nhớ đến hắn nói nàng chỉ cần ngoan ngoãn là có thể có được mọi thứ trên đời này, nhớ đến vẻ mặt kinh ngạc và u ám của ngoại tổ phụ khi biết tên hắn, nàng nhớ đến quá nhiều điều bất thường.
***
Trời đổ mưa lớn, cũng không phải đến lượt ông trực, nên Lâm thái y cứ ở trong phòng.
Ông vẫn đang lo lắng chuyện của ngoại tôn nữ và Hoàng thượng, cau mày không thôi. Lý trí mách bảo ông, Hoàng thượng đã nhìn trúng Yểu nương, Yểu nương vào cung xem như cũng có được một bến đỗ tốt. Thế nhưng, với tư cách là ngoại tổ phụ, Lâm thái y hiểu rõ cuộc sống cô quạnh của nữ nhân trong cung, chỉ mong Dư Yểu bình an sống hết cuộc đời.
So với ông, Lâm lão phu nhân lại rất vui mừng cho Dư Yểu. Nam nhân gia cảnh giàu có, cha mẹ đều không còn, lại đối xử tốt với ngoại tôn nữ, ngoại tôn nữ cũng thích, hai người ở bên nhau thì có gì không ổn chứ.
Bà thấy Lâm thái y cứ thở dài mãi, hỏi cũng không hỏi ra được gì, bực mình đuổi ông ra ngoài.
Lâm thái y ra khỏi phòng, thấy mưa to như vậy, sợ cây thuốc mới trồng bị gãy, vội vàng mặc áo tơi ra ngoài, đỡ những cây thuốc bị đổ rồi dùng gậy cố định lại.
Ông cũng không cần hộ vệ trong phủ của Dư Yểu giúp đỡ, những người này đúng như ông nghĩ lúc đầu, lai lịch chắc chắn không đơn giản.
Là do Hoàng thượng phái tới, không phải Vũ Vệ quân thì cũng là cấm quân trong cung, hoặc là ám vệ của hắn.
Dư Yểu thất thần bước trên con đường lầy lội xuất hiện trong vườn thuốc, là điều Lâm thái y không ngờ tới. Ông nhìn thấy ngoại tôn nữ mắt đỏ hoe, ngây ngốc hỏi ông lang quân có phải là Hoàng thượng hay không, tim Lâm thái y như bị bóp nghẹt.
"Yểu nương, ngoại tổ phụ đã từng nói thế sự phức tạp vô thường, bất luận... có tiến cung hay không, con tự mình suy nghĩ cho kĩ là được." Lâm thái y rốt cuộc vẫn đem quyền lựa chọn giao cho Dư Yểu, mật ngọt hay thuốc độc đều dựa vào tâm ý của nàng.
Giống như mẫu thân của nàng, Lâm Phù Linh năm đó lựa chọn gả xa đến Tô Châu cho một thương nhân, lúc ấy Lâm thái y cùng những người khác đều không coi là tốt, nhưng sự thật là mẫu thân của Dư Yểu lúc còn sống rất hạnh phúc.
Dư Yểu lắc đầu, bước chân loạng choạng trở về phòng của mình.
Cả ngày hôm đó nàng không nói một lời nào, một giọt nước cũng không uống, một hạt cơm cũng không ăn, nhốt mình trong phòng, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Lại một lần nữa, nàng bị lừa.
Không, không phải bị lừa, lang quân nói đúng, nàng rất ngu ngốc. Hắn đã nói rõ họ tên thật của mình cho nàng, nàng còn ngây ngốc cho rằng hắn chỉ là một lang tướng.
Nàng thật ngu ngốc, giống như con ong chỉ nhìn thấy mật ngọt, lao đầu vào, những thứ không đúng khác đều không nhìn thấy.
Nàng quá ngu ngốc, Dư Yểu không ngừng tự nói với bản thân, cuộn mình thành một khối nhỏ bé.
Bên ngoài cửa, Lục Chi sốt ruột đến mức giậm chân, Lâm thái y vẫn đang thở dài, Lâm lão phu nhân ở bên cạnh biết được nam tử lưỡng tình tương duyệt với ngoại tôn nữ chính là đương kim bệ hạ, sắc mặt cũng mang vẻ ưu sầu.
Ngụy Bân cùng những người khác phát hiện Dư Yểu đã biết thân phận của bệ hạ, lập tức muốn bẩm báo việc này, lúc này, Đới bà bà liền thể hiện trí tuệ hơn người của mình, nói rằng cô nương hiện tại đang trong lúc khó chịu, nếu bệ hạ lại đến, có thể sẽ khiến tình hình trở nên nghiêm trọng hơn.
"Cô nương từ nhỏ tính tình đã tốt, nhưng thỏ rừng bị dồn vào đường cùng cũng sẽ cắn người. Vạn nhất lúc này cô ấy chọc giận bệ hạ, bệ hạ lại nổi giận, các ngươi muốn nhìn thấy cảnh tượng này sao?" Đới bà bà cầu xin bọn họ hoãn lại một chút, tạm thời giả vờ như không biết gì, dù sao trận mưa lớn này vẫn chưa tạnh, muốn ra khỏi phủ bẩm báo cũng không dễ dàng.
Im lặng một lúc, Ngụy Bân đồng ý.
Ngày mai, ngày mai hắn sẽ bẩm báo với bệ hạ, đêm này coi như là thời gian dành cho Dư cô nương.
Thế nhưng một đêm trôi qua, thiếu nữ đẩy cửa phòng xuất hiện trước mặt mọi người giống như nàng của mỗi ngày trước đây, nàng dường như đã bình thản chấp nhận tất cả.
"Mưa tạnh rồi." Dư Yểu hít sâu một hơi không khí trong lành, nhìn bầu trời xanh thẳm, nói lời chào buổi sáng với mọi người.
"Cô nương, người..." Lục Chi muốn nói lại thôi, nàng tưởng rằng mắt cô nương sẽ sưng đỏ, nhưng nàng lại bình thường đến mức không đúng.
"Ta không sao, đừng lo lắng cho ta." Dư Yểu thậm chí còn mím môi cười, bảo ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu giúp nàng xem xét nên mở cửa hàng hương liệu ở đâu.
Lâm thái y và Lâm lão phu nhân nghe vậy hơi sững sờ, cuối cùng Lâm thái y trầm giọng nói vị trí bên cạnh y quán không tệ, thích hợp để mở cửa hàng hương liệu, nhất là Dư Yểu muốn bán hương liệu thuốc.
"Nơi đó quả thật rất thích hợp, cữu cữu ở gần đó, có thể chiếu cố ta một chút." Dư Yểu gật đầu, cảm thấy ngoại tổ phụ nói rất có lý.
Nàng muốn đến đó tìm xem có phòng ốc nào muốn sang nhượng không, chuẩn bị mua lại.
Vẫn là Đại Ngưu hộ vệ cùng những người khác đánh xe đưa nàng đến con phố có y quán, xe ngựa lộc cộc chạy về phía trước, Dư Yểu đột nhiên mở miệng nói một câu.
"Không đến y quán nữa, Đại Ngưu hộ vệ, làm phiền ngươi đưa ta đến nha môn quản lý hộ tịch."
Dư Yểu chắc chắn hắn nhất định biết nơi này ở đâu.
Ngụy Bân ánh mắt ngưng tụ, giả vờ như lơ đãng hỏi nàng muốn đến nha môn nào, cách thức làm hộ tịch cũng có sự phân biệt.
"A? Phiền phức như vậy sao. Ta muốn mở cửa hàng hương liệu, lại sợ xảy ra chuyện, cho nên muốn lập nữ hộ, trong nhà ta quả thật cũng chỉ còn một mình ta." Dư Yểu nhỏ giọng nói ra dự định của mình, đến nha môn lập nữ hộ.
Xe ngựa xóc nảy một cái, Ngụy Bân không nói gì, chỉ giảm tốc độ xe xuống.
Lập nữ hộ không phải chuyện hiếm thấy, sau chiến loạn có rất nhiều. Nhưng dù là triều đại trước hay triều đại này, đều có một quy định, phàm là nữ tử lập nữ hộ đều phải chiêu tế!
Như vậy, mới phù hợp với lễ pháp chủ hộ là chủ gia đình.
Quyết định Dư Yểu muốn làm đã không cần nói cũng biết, nàng muốn tự mình đoạn tuyệt đường lui, không còn đem một trái tim run rẩy dâng lên, sau đó bị người ta đùa bỡn đến mức nát bét.
Ban đêm, lúc nàng yên tĩnh ở một mình, còn nghĩ đến một tin tức, bọn họ đều nói, thiên tử muốn lập ngũ cô nương nhà Chử thị làm hoàng hậu.
Mà cho dù không có Chử gia cô nương, thiên tử cũng phải có tam cung lục viện, rất nhiều rất nhiều nữ nhân.
Dư Yểu suy nghĩ cả đêm, nàng dù thế nào cũng không muốn trở thành một trong số đó.
Nàng cũng không sinh ra thêm dũng khí để yêu hắn nữa, nàng rất ngốc lại rất vụng về, ngoại trừ một trái tim, một người và một ít bạc thì không còn gì cả.
Nàng lại bắt đầu cầu xin, xem như những ngày này nàng cố gắng yêu hắn, vì hắn chữa trị chứng đau đầu, có thể coi như không quen biết nàng hay không.
Dư Yểu cẩn thận nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt vì dầm mưa của hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Chử gia tam lang quân lúc này có chút u ám, trông hơi giống lang quân.
"Ngài... vào uống chén trà gừng đi, kẻo bị cảm lạnh." Vừa nghĩ đến lang quân, ánh mắt Dư Yểu liền trở nên dịu dàng.
Chử Tam Lang bây giờ trở nên đáng sợ như vậy, lại còn là biểu huynh của Hoàng thượng, nàng để hắn tránh mưa, uống chén trà nóng, sau này nếu hắn đối đầu với lang quân, lang quân có rơi vào thế hạ phong thì nàng cũng có thể nói đỡ vài câu.
Đối mặt với lời mời ân cần của thiếu nữ, Chử Văn Tiên cầm hộp bước lên một bước, đứng dưới mái hiên tiệm thuốc tránh mưa gió, nhưng lại không có ý định vào trong.
Nước mưa trên áo bào hắn không ngừng nhỏ xuống, lông mi và cằm cũng lấm tấm nước, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Dư Yểu không rời.
"Bây giờ ai cũng sợ ta, sợ ta tịch thu gia sản, lột da bọn họ, cô nương không sợ sao?"
Tính tình thay đổi lớn như vậy, nghe giọng nói trầm thấp của hắn dường như cũng mang theo hàn khí, Dư Yểu theo bản năng nín thở.
"Nếu Chử Tam Lang nói đến những quan lại tham ô tiền cứu trợ thiên tai, vậy, vậy bọn họ đáng chết. Ta là khuê nữ nhà lành, cha mẹ mất sớm, sau này cũng chưa từng làm việc xấu, ta không sợ." Dư Yểu giải thích thân thế trong sạch của mình, cố gắng nở một nụ cười nhạt.
"Vũ Vệ quân, bản tính cũng... không phải người xấu."
Vừa tự an ủi Chử Tam Lang, trong lòng nàng cũng không khỏi thầm nghĩ, sao ai cũng thích hỏi nàng có sợ hay không vậy?
Nghe nàng trả lời, Chử Văn Tiên khẽ cười, trên đời này ai muốn làm kẻ xấu, ai lại cho mình là kẻ xấu chứ?
Mỗi người đều có lý do của riêng mình, khác biệt nằm ở chỗ có được sự đồng cảm của người khác hay không.
Những gì hắn nhận được là sự bất mãn trách móc của cha mẹ, sự xa lánh né tránh của người thân, thậm chí cả tộc nhân, sự căm ghét chửi rủa của đại đa số mọi người.
Rồi vào lúc hắn tuyệt vọng và lạc lõng nhất, lại nhận được sự đồng cảm mà hắn mong muốn từ cô thiếu nữ này.
Chử Văn Tiên cười, một con ch.ó dữ có thể cắn người khác, cũng có thể cắn kẻ đã biến nó thành chó dữ.
"Hắn không phải Vũ Vệ quân lang tướng." Giữa tiếng mưa tí tách, hắn nói với Dư Yểu, không rõ là sự trả thù ẩn giấu sâu xa hay là lời cảm ơn rõ ràng.
"… Chử lang quân nói đến ai vậy?" Dư Yểu sững người, chậm rãi hỏi hắn.
Lúc đầu nàng thật sự không nghĩ người hắn nói đến là lang quân, bởi vì thân phận của lang quân trong Vũ Vệ quân luôn không rõ ràng. Cao hơn lang tướng một chút, nhưng nàng lại không biết là gì, nên vẫn gọi hắn là lang tướng.
Toàn thân Chử Văn Tiên lạnh lẽo, nhưng lúc này ánh mắt nhìn Dư Yểu lại có chút ấm áp, "Cô nương không phải lang tướng phu nhân, hắn cũng không phải Vũ Vệ quân lang tướng, vào kinh ta mới biết thì ra hắn chính là con trai của cô mẫu ta."
"Cô mẫu ta từng là nữ nhân tôn quý nhất của vương triều này, con trai bà ấy bây giờ đang cao ngạo ngồi trên long ỷ, cười nhìn ta chúng bạn xa lánh, trở thành chó nhà có tang."
Nói xong những lời này, hắn không chút do dự quay người, bước lại vào màn mưa lớn.
Khác biệt là, so với lúc đến, trong tay hắn đang nắm chặt một chiếc hộp, lòng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
...
Dư Yểu ngây người nhìn bóng lưng ngày càng mờ nhạt trong màn mưa, gió lạnh ẩm ướt thổi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn chút huyết sắc.
Chử gia tam lang quân nói lang quân là con trai của cô mẫu hắn.
Lang quân không phải Vũ Vệ quân lang tướng, mà là Thiên tử ngồi trên long ỷ...
Trong nháy mắt, tất cả những thông tin hỗn loạn đều ùa vào đầu nàng, nàng nhớ đến vẻ cung kính của Lê Tùng và Thường Bình, nhớ đến hắn có thể dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t Lưu tri phủ, nhớ đến lời nói của hắn chê bai Trấn Quốc công phủ, nhớ đến hắn nói nàng chỉ cần ngoan ngoãn là có thể có được mọi thứ trên đời này, nhớ đến vẻ mặt kinh ngạc và u ám của ngoại tổ phụ khi biết tên hắn, nàng nhớ đến quá nhiều điều bất thường.
***
Trời đổ mưa lớn, cũng không phải đến lượt ông trực, nên Lâm thái y cứ ở trong phòng.
Ông vẫn đang lo lắng chuyện của ngoại tôn nữ và Hoàng thượng, cau mày không thôi. Lý trí mách bảo ông, Hoàng thượng đã nhìn trúng Yểu nương, Yểu nương vào cung xem như cũng có được một bến đỗ tốt. Thế nhưng, với tư cách là ngoại tổ phụ, Lâm thái y hiểu rõ cuộc sống cô quạnh của nữ nhân trong cung, chỉ mong Dư Yểu bình an sống hết cuộc đời.
So với ông, Lâm lão phu nhân lại rất vui mừng cho Dư Yểu. Nam nhân gia cảnh giàu có, cha mẹ đều không còn, lại đối xử tốt với ngoại tôn nữ, ngoại tôn nữ cũng thích, hai người ở bên nhau thì có gì không ổn chứ.
Bà thấy Lâm thái y cứ thở dài mãi, hỏi cũng không hỏi ra được gì, bực mình đuổi ông ra ngoài.
Lâm thái y ra khỏi phòng, thấy mưa to như vậy, sợ cây thuốc mới trồng bị gãy, vội vàng mặc áo tơi ra ngoài, đỡ những cây thuốc bị đổ rồi dùng gậy cố định lại.
Ông cũng không cần hộ vệ trong phủ của Dư Yểu giúp đỡ, những người này đúng như ông nghĩ lúc đầu, lai lịch chắc chắn không đơn giản.
Là do Hoàng thượng phái tới, không phải Vũ Vệ quân thì cũng là cấm quân trong cung, hoặc là ám vệ của hắn.
Dư Yểu thất thần bước trên con đường lầy lội xuất hiện trong vườn thuốc, là điều Lâm thái y không ngờ tới. Ông nhìn thấy ngoại tôn nữ mắt đỏ hoe, ngây ngốc hỏi ông lang quân có phải là Hoàng thượng hay không, tim Lâm thái y như bị bóp nghẹt.
"Yểu nương, ngoại tổ phụ đã từng nói thế sự phức tạp vô thường, bất luận... có tiến cung hay không, con tự mình suy nghĩ cho kĩ là được." Lâm thái y rốt cuộc vẫn đem quyền lựa chọn giao cho Dư Yểu, mật ngọt hay thuốc độc đều dựa vào tâm ý của nàng.
Giống như mẫu thân của nàng, Lâm Phù Linh năm đó lựa chọn gả xa đến Tô Châu cho một thương nhân, lúc ấy Lâm thái y cùng những người khác đều không coi là tốt, nhưng sự thật là mẫu thân của Dư Yểu lúc còn sống rất hạnh phúc.
Dư Yểu lắc đầu, bước chân loạng choạng trở về phòng của mình.
Cả ngày hôm đó nàng không nói một lời nào, một giọt nước cũng không uống, một hạt cơm cũng không ăn, nhốt mình trong phòng, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Lại một lần nữa, nàng bị lừa.
Không, không phải bị lừa, lang quân nói đúng, nàng rất ngu ngốc. Hắn đã nói rõ họ tên thật của mình cho nàng, nàng còn ngây ngốc cho rằng hắn chỉ là một lang tướng.
Nàng thật ngu ngốc, giống như con ong chỉ nhìn thấy mật ngọt, lao đầu vào, những thứ không đúng khác đều không nhìn thấy.
Nàng quá ngu ngốc, Dư Yểu không ngừng tự nói với bản thân, cuộn mình thành một khối nhỏ bé.
Bên ngoài cửa, Lục Chi sốt ruột đến mức giậm chân, Lâm thái y vẫn đang thở dài, Lâm lão phu nhân ở bên cạnh biết được nam tử lưỡng tình tương duyệt với ngoại tôn nữ chính là đương kim bệ hạ, sắc mặt cũng mang vẻ ưu sầu.
Ngụy Bân cùng những người khác phát hiện Dư Yểu đã biết thân phận của bệ hạ, lập tức muốn bẩm báo việc này, lúc này, Đới bà bà liền thể hiện trí tuệ hơn người của mình, nói rằng cô nương hiện tại đang trong lúc khó chịu, nếu bệ hạ lại đến, có thể sẽ khiến tình hình trở nên nghiêm trọng hơn.
"Cô nương từ nhỏ tính tình đã tốt, nhưng thỏ rừng bị dồn vào đường cùng cũng sẽ cắn người. Vạn nhất lúc này cô ấy chọc giận bệ hạ, bệ hạ lại nổi giận, các ngươi muốn nhìn thấy cảnh tượng này sao?" Đới bà bà cầu xin bọn họ hoãn lại một chút, tạm thời giả vờ như không biết gì, dù sao trận mưa lớn này vẫn chưa tạnh, muốn ra khỏi phủ bẩm báo cũng không dễ dàng.
Im lặng một lúc, Ngụy Bân đồng ý.
Ngày mai, ngày mai hắn sẽ bẩm báo với bệ hạ, đêm này coi như là thời gian dành cho Dư cô nương.
Thế nhưng một đêm trôi qua, thiếu nữ đẩy cửa phòng xuất hiện trước mặt mọi người giống như nàng của mỗi ngày trước đây, nàng dường như đã bình thản chấp nhận tất cả.
"Mưa tạnh rồi." Dư Yểu hít sâu một hơi không khí trong lành, nhìn bầu trời xanh thẳm, nói lời chào buổi sáng với mọi người.
"Cô nương, người..." Lục Chi muốn nói lại thôi, nàng tưởng rằng mắt cô nương sẽ sưng đỏ, nhưng nàng lại bình thường đến mức không đúng.
"Ta không sao, đừng lo lắng cho ta." Dư Yểu thậm chí còn mím môi cười, bảo ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu giúp nàng xem xét nên mở cửa hàng hương liệu ở đâu.
Lâm thái y và Lâm lão phu nhân nghe vậy hơi sững sờ, cuối cùng Lâm thái y trầm giọng nói vị trí bên cạnh y quán không tệ, thích hợp để mở cửa hàng hương liệu, nhất là Dư Yểu muốn bán hương liệu thuốc.
"Nơi đó quả thật rất thích hợp, cữu cữu ở gần đó, có thể chiếu cố ta một chút." Dư Yểu gật đầu, cảm thấy ngoại tổ phụ nói rất có lý.
Nàng muốn đến đó tìm xem có phòng ốc nào muốn sang nhượng không, chuẩn bị mua lại.
Vẫn là Đại Ngưu hộ vệ cùng những người khác đánh xe đưa nàng đến con phố có y quán, xe ngựa lộc cộc chạy về phía trước, Dư Yểu đột nhiên mở miệng nói một câu.
"Không đến y quán nữa, Đại Ngưu hộ vệ, làm phiền ngươi đưa ta đến nha môn quản lý hộ tịch."
Dư Yểu chắc chắn hắn nhất định biết nơi này ở đâu.
Ngụy Bân ánh mắt ngưng tụ, giả vờ như lơ đãng hỏi nàng muốn đến nha môn nào, cách thức làm hộ tịch cũng có sự phân biệt.
"A? Phiền phức như vậy sao. Ta muốn mở cửa hàng hương liệu, lại sợ xảy ra chuyện, cho nên muốn lập nữ hộ, trong nhà ta quả thật cũng chỉ còn một mình ta." Dư Yểu nhỏ giọng nói ra dự định của mình, đến nha môn lập nữ hộ.
Xe ngựa xóc nảy một cái, Ngụy Bân không nói gì, chỉ giảm tốc độ xe xuống.
Lập nữ hộ không phải chuyện hiếm thấy, sau chiến loạn có rất nhiều. Nhưng dù là triều đại trước hay triều đại này, đều có một quy định, phàm là nữ tử lập nữ hộ đều phải chiêu tế!
Như vậy, mới phù hợp với lễ pháp chủ hộ là chủ gia đình.
Quyết định Dư Yểu muốn làm đã không cần nói cũng biết, nàng muốn tự mình đoạn tuyệt đường lui, không còn đem một trái tim run rẩy dâng lên, sau đó bị người ta đùa bỡn đến mức nát bét.
Ban đêm, lúc nàng yên tĩnh ở một mình, còn nghĩ đến một tin tức, bọn họ đều nói, thiên tử muốn lập ngũ cô nương nhà Chử thị làm hoàng hậu.
Mà cho dù không có Chử gia cô nương, thiên tử cũng phải có tam cung lục viện, rất nhiều rất nhiều nữ nhân.
Dư Yểu suy nghĩ cả đêm, nàng dù thế nào cũng không muốn trở thành một trong số đó.
Nàng cũng không sinh ra thêm dũng khí để yêu hắn nữa, nàng rất ngốc lại rất vụng về, ngoại trừ một trái tim, một người và một ít bạc thì không còn gì cả.
Nàng lại bắt đầu cầu xin, xem như những ngày này nàng cố gắng yêu hắn, vì hắn chữa trị chứng đau đầu, có thể coi như không quen biết nàng hay không.
/118
|