Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 143 - Tai Thỏ

/147




Một tháng sau, mọi người đã ra khỏi vùng trung tâm của sơn mạch Hằng Đoạn, hiện giờ đã phần rìa của sơn mạch Hằng Đoạn phía Bắc Cảnh. Điều khiến cả đoàn người có phần không thích ứng là, từ nửa tháng trước nhiệt độ liên tục giảm xuống. Chuyện này khiến bọn họ nhớ tới, vào lúc này ở Bắc Cảnh đang trong mùa đông, điều này khiến đoàn người chưa từng trải qua mùa đông thấy rất không tự nhiên. Mà cảm giác không tự nhiên này biến thành lạ lẫm khi nhìn thấy bông tuyết trắng xóa nhẹ nhàng tung bay.

Sơn mạch Hằng Đoạn vẫn rậm rạp như trước, nhưng lại thưa thớt hơn vùng bên Nam Cảnh rất nhiều. Mà vào lúc này, vẻ thưa thớt còn rõ ràng hơn, vì lá cây đã sớm rụng hầu như không còn, đầu cành trống rỗng khiến rừng rậm sáng sủa hơn. Sau mấy tháng không thấy mặt trời, cuối cùng đoàn người lần nữa nhìn thấy mặt trời, cho dù mặt trời này chẳng hề ấm áp.

Tiếp tục đi về phía bắc, màu xanh lá trong tầm mắt dần dần biến mất, mà thay vào đó là một mảnh màu trắng vô biên. Cả sơn mạch bị tuyết trắng bao trùm, tịch mịch mà xinh đẹp, khiến người ta không đành lòng dẫm đi lên. Tuy cùng là sơn mạch Hằng Đoạn nhưng hai cảnh Nam - Bắc lại khác nhau một trời một vực, từng bên có phong cảnh độc đáo riêng.

Nhiệt độ chợt hạ xuống khiến các tu sĩ không thể không dùng linh lực chống lạnh. Đương nhiên, cũng có tu sĩ sớm có chuẩn bị, thay quần áo có thuộc tính chống lạnh, để tránh việc linh lực của mình bị tiêu hao.

Nguyên liệu của y phục chống lạnh phần lớn lấy từ linh thú và linh thực khu giá lạnh. Những thứ này rất thường gặp ở Bắc Cảnh , nhưng ở Nam Cảnh thì lại không có bao nhiêu tu sĩ có thể lấy được. Dù sao nhiệt độ ở Nam Cảnh cao quanh năm, bốn mùa nhiều mưa, cho nên phong cách y phục cũng lấy mát mẻ làm chủ.

Mà Long Tiểu Chi thì đã thay áo trắng thêu mây thành quần áo mùa đông dày dặn. Đương nhiên y phục do Hiên Khâu Thiên Giác tuyển chọn, y phục được may từ lông thỏ tuyết thượng phẩm, chỗ cổ áo có một vòng lông xù đúng lúc che chở cho chiếc cổ nhỏ nhắn của Long Tiểu Chi. Trên chiếc cũng có đính hai cục bông xù xù, nhìn qua thơ ngây chân thành. Ngay cả trên đầu của Long Tiểu Chi cũng nghiêm chỉnh mang một chiếc mũ quả dưa.

Long Tiểu Chi duỗi tay gẩy gẩy hai cái lỗ tai thỏ giả trên mũ mình, chúng được làm giống y như thật vậy. Lúc mới bị Hiên Khâu Thiên Giác mang ở trên đầu vừa hợp với vẻ mặt lờ mờ của Long Tiểu Chi khiến Lương Âm đi quanh nàng rất lâu nhưng cuối cùng cũng không dám đưa tay ra kéo.

Mà Mặc Bạch, là kẻ giàu nứt đố đổ vách đưa cho Long Tiểu Chi một cái lò sưởi tay ấm áp. Đương nhiên, màu của nó là màu vàng ròng, cộng thêm việc sau khi đốt lửa than sẽ phát ra mùi hương hoa quả nhẹ nhàng. Mặc Bạch giải thích là, cái lò sưởi này được làm từ gỗ của một cây ăn quả hiếm có, thân gỗ không sợ lửa, nhưng dưới nhiệt độ cao sẽ phát ra mùi hương, giúp ích cho việc nâng cao tinh thần.

Vì vậy Long Tiểu Chi mặc quần áo mùa đông hợp thời, ôm lò sưởi tay vàng rực rỡ ấm áp bay múa trong đội ngũ, rước lấy một đám ánh mắt hơi mỉm cười. Trong lúc nhất thời còn có người cảm khái, hóa ra thời nay muốn nuôi một con tử điệp yêu thật khó khăn, nuông chiều từ bé như thế, đừng nói chiếc lò sưởi tay này, cho dù chỉ bộ y phục thôi, không có một chút tài lực thì không thể tìm ra.

Đương nhiên, phần lớn tu sĩ cũng không có sức chống cự gì với bé tiểu tử điệp nhỏ nhíu lại xinh xắn đáng yêu này. Huống hồ bé cưng còn ngoan ngoãn hiểu lòng người, mặc dù lò sưởi nhỏ nhưng tác dụng lại rất mạnh mẽ, có thể bao phủ đa số người trong đó, nhưng mọi người thẹn thùng khi chiếm tiện nghi của một bé tử điệp cho nên không nói rõ. Cuối cùng khi phát hiện điểm này thì thường xuyên bay qua bay lại trong đội ngũ, giảm bớt sự khó chịu của mọi người vì giá lạnh. Mọi người cũng sẽ đưa trái cây thu hoạch dọc đường cho Long Tiểu Chi, Long Tiểu Chi lại tìm mình cá khô, hoặc trái cây trong linh phủ của mình ra làm quà đáp lễ. Các vị tu sĩ ngại ngùng cầm cá khô còn nhỏ hơn ngón tay mình một chút, cảm thấy dở khóc dở cười.

- Phượng tiền bối, chúng ta còn cần đi bao nhiêu ngày nữa mới rời khỏi sơn mạch Hằng Đoạn vậy?

Có tu sĩ đầy vẻ mệt mỏi hỏi, mặc dù tỷ lệ gặp phải nguy hiểm hiện giờ đã nhỏ đi nhiều, nhưng bôn ba liên tục mấy tháng vẫn khiến tinh thần người ta mệt mỏi.

Phượng Linh Cửu lấy thần thức tuần tra bốn phía một cái.

- Căn cứ bản đồ trên ngọc giản, hiện giờ chúng ta đã đến bên ngoài sơn mạch Hằng Đoạn, nếu như thời tiết sáng sủa, ước chừng còn cần mười ngày là đến.

Người có thể sống sót đi xuyên qua sơn mạch Hằng Đoạn đến Bắc Cảnh Hoàn Thần không phải là tu vi cực cao, thì là số mệnh tuyệt hảo, tốc độ của đoàn người không chậm, nhưng mà thời tiết Bắc Cảnh nhiều gió tuyết, trong sơn mạch Hằng Đoạn cũng có gió tuyết nặng nề hơn bên ngoài.

Bay trên không trong sơn mạch Hằng Đoạn không phải là cử chỉ sáng suốt, mặc kệ là ở Nam Cảnh hay là ở Bắc Cảnh, bay trên không đều giống như một mục tiêu sống. Mặc dù bọn họ có Phượng Trì mở đường, nhưng nguy hiểm trong sơn mạch Hằng Đoạn không chỉ có linh thú, mà còn có linh thực, hơn nữa chiều ngang của sơn mạch Hằng Đoạn rất rộng lớn, ngự kiếm mà đi tiêu hao rất nhiều linh lực, gặp phải nguy hiểm, linh lực thiếu thốn thì đồng nghĩa với tử vong. Bởi vậy nên một đường này, tất cả mọi người đi bộ hết, nhưng cho dù là đi bộ, tốc độ của người tu chân cũng không chậm, mọi người vẫn phải đi hơn ba tháng mới đến nơi.

Như thế, mọi người lại tiếp tục đi về hướng bắc thêm hai ngày, đụng phải trận bão tuyết đầu tiên, trong rừng không có chỗ tránh gió, cũng may có tu sĩ có mang phủ đệ, chỉ là địa thế sơn mạch có rất ít chỗ bằng phẳng trống trải, mọi người đi trong gió tuyết muốn tìm một chỗ đặt phủ đệ.

Gió tuyết tăng lên, tuyết rơi như lông ngỗng bị cuồng phong quật vào mặt, mang đến cảm giác rét lạnh tận xương, các tu sĩ không thể không dùng linh lực để chống lạnh, Long Tiểu Chi chôn đầu trong gió tuyết, ôm lò sưởi nhỏ của mình bay trong đội ngũ, lỗ tai thỏ trên đầu bị thổi về phía sau dán chặt trên đầu.

Một trận gió mạnh thổi qua, Long Tiểu Chi bị thổi lui về phía sau một khoảng, không đợi nàng lần nữa giữ vững tinh thần đi tới, lại một trận gió tuyết theo sát đến, Long Tiểu Chi pằng một cái đâm vào người Hiên Khâu Thiên Giác sau lưng mình.

Hiên Khâu Thiên Giác thuận tay kéo Long Tiểu Chi lên, giấu bé con vào trong lòng, Long Tiểu Chi dúi dúi, thò cái đầu nhỏ của mình ra ngoài, nhưng lại rụt


/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status