Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 38 - Chương 38

/147


Ta sinh ra một nơi đẹp như tiên cảnh, chỗ đó ngô đồng vờn quanh, suối ngọt làm đẹp, sương mù lượn lờ không tan, như thơ như họa.

Ta không có tên, không có cha mẹ, đây là điều mà ta không giống các bạn phượng hoàng nhỏ khác, mới đầu ta cho rằng chỉ có hai điểm khác này thôi, cho năm thứ ba ta sau khi phá vỏ trứng.

Ta không biết dùng lửa, một con phượng hoàng, nhưng không thể điều khiển Lửa Phượng Hoàng, khi đó ta cũng không biết chuyện này có nghĩa là gì.

Ta không có nhà, mỗi ngày phải đậu trên cây ngô đồng, ta ghét trời mưa, bởi vì mỗi khi mưa, cho dù ta rúc đầu vào trong cánh vẫn thấy rất lạnh rất lạnh.

Thấy không, đây chính là kết cục làm trái với quy tắc của bộ tộc, nhớ năm đó Phượng Ly Tranh nở mày nở mặt cỡ nào, cuối cùng chẳng những mất mạng, con của nàng ta ngay cả Lửa Phượng Hoàng cũng không thể thi triển.

Thấy không, nếu con còn không nghe lời, mẹ sẽ không cần con, con sẽ phải giống như nàng.

Thấy không...

Ta không biết từ lúc nào mình thành người ngoài trong mắt người khác, có lẽ vẫn luôn là vậy, chỉ có ta từ khi sinh ra chỉ có một thân một mình, chỉ có ta trời tối phải dừng chân nơi đầu cành...

Ta cho là ta sẽ mãi như vậy, cho đến lúc những bạn phượng hoàng nhỏ khác dần dần lớn lên, lần đầu tiên ta bị vây công, thật ra ta cũng không hiểu đó là công kích, bởi vì từ trước tới nay không có người nào đến gần ta, cho nên ngay cả nguyên nhân bọn họ đến gần ta cũng không biết, chỉ biết nghiêng đầu tò mò nhìn bọn họ.

Ngày đó, ta bay một vòng lại một vòng trên không của vùng tiên cảnh đó, lần đầu tiên phát ra tiếng kêu khóc non nớt, không sai, lần đầu tiên, tiếng hót đầu tiên trong sinh mệnh của ta lại là kêu khóc.

Móng vuốt bén nhọn và mỏ chim để lại vết thương trên người ta, màn đêm buông xuống, những phượng hoàng nhỏ cuối cùng từng người từng người bay về nhà của bọn họ.

Ta đáp xuống cây ngô đồng, chải lại lông vũ của mình, từng mảnh từng mảnh, ta rất biết cánh chăm sóc lông vũ của mình, nhưng lần này, nhìn một mảng lớn trơ trọi trên đôi cánh của mình, ta bất lực.

Ông trời không tốt với ta, đêm đó trời mưa, lần này ta không cần tựa đầu vào trong cánh, bởi vì cho dù tựa vào, cũng không có lông vũ che mưa cho ta nữa.

Đêm đen nhánh, không có giới hạn. Bỗng nhiên tia chớp nổ ra bao phủ cả đất trời, mưa lớn tầm tã mà đến, cây ngô đồng lung lay sắp đổ, một tia chớp chém thẳng xuống, may mắn khi đó ta trốn đi rất nhanh, nếu không ta có thể sẽ giống như cây ngô đồng ta đã sinh sống ba năm, cháy đen hết.

Ta ngậm một cành cây ngô đồng nhỏ xíu bị mưa lớn quật xuống, dùng móng vuốt đào một cái hố nhỏ trồng cành ngô đồng vào, ta hy vọng ngày mai, nó sẽ lớn lên, sau đó để cho ta đậu trên đó.

Nhưng cuối cùng ta cũng không thể đợi đến nó lớn lên lần nữa , bởi vì nó bị những con phượng hoàng nhỏ vây công ta nhổ lên, lần này không cần bọn họ đuổi theo, ta mạnh mẽ xông tới chỗ bọn họ.

Hình thể và số tuổi của ta là nhỏ nhất, nhưng dù như thế, ta cũng mổ bị thương mắt của con cường tráng nhất, bọn họ sợ đến ngẩn người, con phượng hoàng bị thương thê lương kêu to, ta dùng cái chân không có bị thương của mình nhảy đến bên cạnh cành ngô đồng , dựng nó lên, vùi vào trong đất một lần nữa , ta cho rằng ta đã thắng.

Nhưng rất nhanh, một con phượng hoàng trưởng thành đã hóa thành hình người nghe tiếng chạy đến.

Ta bị bẻ gãy cánh ném xuống đất, ta nhìn thấy con phượng hoàng kia được phượng hoàng hình người ôm vào trong lòng, cẩn thận ôm đi.

Ta rất không hiểu, ta cho rằng phượng hoàng trưởng thành sẽ không tham dự vào , dù sao, ta đã từng kêu to thê lương như vậy , cũng không xuất hiện đôi tay nào đến ôm ta một cái.

Mặc dù ta không thể dùng Lửa Phượng Hoàng, nhưng huyết mạch vẫn tồn tại , cánh của ta lành lại, mặc dù nó bị lệch, cũng may còn có thể bay, nhưng bay không còn khéo léo như trước .

Cuộc sống vẫn còn tiếp tục, vết thương trên người ta càng ngày càng nhiều, nhưng ta chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi, bởi vì khi đó ngay cả rời khỏi là cái gì ta cũng không biết.

Cho đến một ngày nọ, ta bị đuổi đến một chỗ hoang vu, đất đai trong đó cháy đen, ngô đồng bên trong cũng khô héo suy tàn, phóng mắt mà nhìn, không có màu sắc quen thuộc, ở trước mặt ta, xuất hiện hai khung xương phượng hoàng khổng lồ .

Ta như được ai dẫn dắt, chậm rãi đáp xuống trước hai khung xương, những con phượng hoàng nhỏ sau lưng không đuổi theo nữa, mà dừng lại phía xa .

Ta vốn cảm thấy thân thiết, dần dần đến gần chúng, hai khung xương phượng hoàng này giao gáy mà chết, sít sao kề bên, ta không rõ vì sao ta lại tiến lên dùng đầu một lần lại một lần cọ lên hai khung xương này, một lần lại một lần thê lương kêu to.

Trong mắt ta có thứ gì như nước dâng lên, không lâu sau đó, rất nhiều phượng hoàng chạy đến, bọn họ đang sợ.

Cuối cùng, bởi vì tự tiện xông vào cấm địa, ta bị ném ra khỏi chốn tiên cảnh ta đã sống bốn năm .

Ta bắt đầu sống lang thang , dần dần, trong đầu ta có thêm nhiều thứ, sau đó ta biết đó là truyền thừa, lần đầu tiên ta biến hóa là ở một thành trấn người phàm .

Ta núp trong góc đường, bóng dáng vô cùng bẩn thỉu cơ hồ nhìn không ra hình dáng ban đầu, trong lầu, tiên sinh kẻ chuyện trầm bồng du dương nói Thế gian có thần điểu, không phải ngô đồng không đáp, không phải hạt thực không ăn, không phải sương mai không uống, kỳ danh phượng hoàng...

Ta nghĩ, tiên sinh kể chuyện nói không đúng, bởi vì có ta đang sống lang thang.

Lúc rời khỏi, ta đụng vào một người, sau khi ta biến hóa thì thành dáng vẻ của trẻ con hai ba tuổi,


/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status