Vào giờ phút này, trong lòng đám di thái thái ở Mộ Dung phủ rất mâu thuẫn, vô cùng mâu thuẫn. Có thể bồng cháu là chuyện tốt, nhưng mà, còn chưa thành thân nha. . . chưa thành thân. Bết bát hơn chính là cô gia tương lai còn không biết ở nơi nào. Cái này nếu để lũ giang hồ mãng phu hung thần ác sát, dã man không hiểu chuyện bên ngoài biết trong bụng Vân Thư đang có một tiểu ma đầu, như vậy cũng được sao!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
Chín vị di thái thái của Mộ Dung phủ ở trước cửa thư phòng Mộ Dung Vân Thư đi qua đi lại cho tới trưa. Một lát nhìn trời một lát nhìn đất, một lát lại nói lẩm bẩm, không biết còn tưởng rằng họ đang hành lễ cúng bái chiêu hồn.
"Lão Cửu, ngươi vào nói đi."
"Đúng, Lão Cửu, ngươi đi."
. . . . . .
Mọi người nhất trí cho là nên do Cửu di thái đi vào thương lượng cùng Mộ Dung Vân Thư.
"Tại sao là ta?" Cửu di thái vạn phần không muốn.
"Bởi vì ngươi trẻ tuổi nhất."
"Chuyện như vậy nên do người lớn tuổi làm!"
"Lớn tuổi hơn có khoảng cách, người trẻ tuổi ở chung một chỗ mới dễ nói chuyện. Ngươi đi vào, Vân Thư chắc chắn sẽ không mặt nặng mày nhẹ với ngươi."
"Nàng dĩ nhiên sẽ không mặt nặng mặt nhẹ với ta, bởi vì nàng nhìn cũng sẽ không liếc lấy ta một cái!" Cửu di thái kiên quyết không làm kẻ chết oan. Nha đầu Vân Thư kia chính là một quái thai, hiện tại trong bụng còn mang thai của quái thai và ma đầu, không chừng có nhiều âm dương quái khí. Nàng không muốn đi.
Chúng Di thái thái lại rối rắm hồi lâu, cuối cùng quyết định có nạn cùng chịu, cùng nhau đi vào.
Đẩy cửa ra, bên trong phòng không có một bóng người.
Mặt chúng Di thái thái lộ vẻ xanh xao, "Người đâu? Lục Nhi rõ ràng nói nàng ở thư phòng mà!"
"Ta đột nhiên nhớ tới, Lục Nhi mới vừa nói Vân Thư ở thư phòng thì ánh mắt lóe lên, giống như giấu diếm cái gì."
Chẳng lẽ. . . . . .
Đầu óc chúng di thái thái đồng thời hiện lên một ý nghĩ —— chẳng lẽ lại trốn nhà rồi hả?
Nghĩ đến khả năng này, chúng Di thái thái không khỏi đau buồn. Vân Thư ơi Vân Thư, ngươi đi rồi, quả phụ chúng ta sống thế nào đây! Mặc dù thật sự chúng ta đúng là không lo ăn không lo mặc còn vô cùng nhàm chán, xác thực muốn tìm một chút xíu sự tình mà làm, nhưng ngươi cũng không thể vừa về năm ba ngày liền bỏ lại ba tháng cục diện rối rắm cho chúng ta thu thập nha!
Những lũ giang hồ mãng phu kia thỉnh thoảng tới cửa trả thù, mấy quả phụ bọn họ sao có thể ứng đối!
Aizzz——! Chúng di thái thái thở dài một tiếng, than thở mấy lời về kế nữ (con gái ghẻ ^^), sống lâu đó là chuyện đời sau, đời này có thể chết một cách binh thường liền đủ hài lòng!
Lúc này, Nhiếp Thanh đi vào trong sân, nhìn thấy chúng di thái thái đứng ở trước thư phòng Mộ Dung Vân Thư thở dài thở ngắn, mà trong phòng không có một bóng người, lúc này liền ý thức được người đã trốn mà hắn lại trở về chậm. Ngưng mắt nhìn đình viện trống không, Nhiếp Thanh giống như còn có thể nhìn thấy bộ dạng nàng cầm bút nhẹ vẽ, rất chuyên chú, nhưng người dưới ngòi bút cũng không phải hắn.
Hồi lâu, Nhiếp Thanh xoay người yên lặng mà rời khỏi.
Mấy tháng chờ đổi lấy một lần gặp thoáng qua là đủ rồi. Biết nàng bình yên, hắn cũng yên lòng. Kế tiếp, hắn muốn trở lại kinh thành, làm xong chuyện hắn nên làm.
Hắn cũng muốn tiếp tục thay nàng chờ đợi Mộ Dung phủ phát triển lớn mạnh, chẳng qua là, thiên hạ chưa định, chí khí không có chỗ dùng, hắn đành phải rời đi.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân hắn chỉ có thể đứng ở sau lưng nàng thôi. Lòng hắn nghi ngờ thiên hạ, mà Sở Trường Ca lại nhìn nàng vì thiên hạ, cho nên hắn vĩnh viễn cũng không sánh bằng Sở Trường Ca. Vĩnh viễn cũng không có tư cách đứng ở bên cạnh nàng, nhìn nàng lúm đồng tiền như hoa, tiếc rằng nhàn nhạt ưu thương.
Yên lặng chờ đợi là kiên trì cuối cùng của hắn. Mà bây giờ, hắn muốn để xuống phần kiên trì này, đi thành toàn một thiên hạ thái bình.
*
Con đường đầy bùn lầy, một chiếc xe ngựa chậm rãi hướng phía trước, trên mặt đất lưu lại dấu bánh xe thật dài, dọc theo xe. Bên đường cách mỗi vài mét sẽ có tốp năm tốp ba dân chạy nạn, những người già khô gầy, phụ nữ và trẻ con suy nhược, kết bạn mà đi, bước chân tập tễnh.
"Tiểu thư, trong những dân chạy nạn kia, tại sao không có nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng?" Lục Nhi xuyên qua cửa sổ bên trong xe nhìn ra bên ngoài, mặt đồng tình.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Hoặc là chết rồi, hoặc là bị bắt đi nhập ngũ rồi."
"A." Lục Nhi để rèm cửa xuống, bĩu môi, trầm mặc thật lâu chợt nói: "Tại sao phải đánh giặc?"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Bởi vì ngôi vị hoàng đế chỉ có một, mà người muốn làm hoàng đế lại rất nhiều."
"Tại sao có rất nhiều người muốn làm hoàng đế?"
"Em không muốn sao?"
"Dĩ nhiên không muốn. Nếu em có thể làm hoàng đế, tiểu thư đã là thái thái thái thượng hoàng rồi." Lục Nhi mang vẻ mặt ‘đây là chuyện đương nhiên’.
Mộ Dung Vân Thư bật cười, "Đây cũng là sự thật." Đáng tiếc cũng rất nhiều người không bằng Lục Nhi tự biết mình, rõ ràng không có năng lực làm hoàng đế, lại có mộng đế vương.
Lục Nhi lại hỏi: "Tiểu thư, tại sao chúng ta phải rời nhà trốn đi?"
"Bởi vì em lắm miệng, hơn nữa ta quên may nó lại." Mộ Dung Vân Thư nói.
". . . . . . Tiểu thư, em không có rêu rao khắp nơi chuyện người mang thai." Lục Nhi cảm thấy rất uất ức. Rõ ràng nàng chưa từng nói qua với người khác, mà sao ngày thứ hai từ trên xuống dưới trong Mộ Dung phủ đều biết tin tiểu thư mang thai?
Mộ Dung Vân Thư nói: "Ta biết. Em chẳng qua là đang lầm bầm lầu bầu, không cẩn thận bị người khác nghe thấy."
"Vậy. . . . . . Nói như vậy, thì không thể trách em mà." Lục Nhi buồn buồn nói: "Tiểu thư không chịu nói chuyện với em, em liền không thể làm gì khác hơn là lầm bầm lầu bầu chứ sao."
"Nhưng mà em hoàn toàn có thể đóng kín cửa từ từ niệm kinh, mà không phải chạy đến nơi có nhiều người." Nhớ tới phản ứng ngày hôm qua của Lục Nhi sau khi đoán được nàng mang thai, Mộ Dung Vân Thư liền không nhịn được buồn cười. Tên kia cố gắng như vậy, nàng mang thai không phải chuyện hợp tình hợp lý sao? Lục Nhi lại giống như nghe tin không tưởng tượng nổi, nhảy lên nhảy xuống, trong miệng còn nói lẩm bẩm ‘tiểu thư mang thai, tiểu thư mang thai. . . . . .’ như là sợ nha hoàn, gã sai vặt lui tới chưa nghe được.
Lục Nhi phẫn nộ câm miệng, thật, thật chỉ là đúng dịp chứ sao. Nàng lúc ấy hoảng hoảng hốt hốt, làm sao biết được chung quanh có rất nhiều người.
Thấy vẻ mặt Lục Nhi nhận lỗi, Mộ Dung Vân Thư rất hài lòng nhếch miệng, đọc sách.
Thật ra thì nàng rời nhà ra đi nguyên nhân thực sự là Tứ Đại Hộ Pháp truyền đến tin tức của Sở Trường Ca. Mặc dù chuyện mang thai bị truyền ra xác thực làm cho nàng ít nhiều có chút khốn đốn, dù sao cũng là chưa kết hôn mà có con, hơn nữa khắp nơi bên ngoài đều là kẻ thù nhìn chằm chằm, bị bọn hắn biết trong bụng nàng mang thai cốt nhục của Sở Trường Ca thì phiền toái, nhưng đây còn chưa đủ để nàng phải trốn đi. Nếu ban đầu không phải nàng biết được mình đã có thai, đại phu còn nói thai nhi của nàng không ổn định, dễ dàng đẻ non, nàng cũng sẽ không buông xuống ý định tự mình tìm Sở Trường Ca, rời khỏi Thiếu Lâm tự trở lại Kim Lăng dưỡng thai.
Mấy ngày nay Sở Trường Ca không ở bên cạnh, mỗi đêm nàng đều bị ác mộng làm thức tỉnh. Nhưng nàng lại nhất định gắng giữ tỉnh táo, không thể có xúc động quá lớn. Lo lắng đề phòng đều không cho phép, quả thật chính là đau khổ.
Cũng may, Đông Nam Tây Bắc không phụ kỳ vọng của nàng, truyền đến tin tức Sở Trường Ca. Một đầu bếp giết cá từ bong bóng cá trong lôi ra một khối ngọc bội, lúc cầm đi hiệu cầm đồ bị tai mắt ma giáo phát hiện. Khối ngọc bội kia không phải ngọc bội bình thường, mà là ‘hắc phong’ của ma giáo. Mà theo lời đầu bếp kia, đám cá kia đều là từ một nơi tên là thôn Thanh Thủy bán tới.
*
Mộ Dung Vân Thư ở cửa khẩu Nam Châu cùng Tứ Đại Hộ Pháp hội hợp. Dưới sự hướng dẫn của ngư dân, bọn hắn đi tới thôn Thanh Thủy.
Nhìn ngư dân bận rộn trước mặt, Mộ Dung Vân Thư phân phó Lục Nhi: "Hỏi bọn họ một chút, cá là từ nơi nào bắt về."
"Dạ." Lục Nhi vội vàng chạy tới hỏi, chỉ chốc lát sau lại chạy trở về, nói: "Bọn họ nói cá đều là từ sông trong làng bắt về. Sông thì ở phía trước, cách nơi này đại khái hai ba trăm mét về bên trái."
Sông? Lòng của Mộ Dung Vân Thư trầm xuống mấy phần.
Đi tới dòng sông trong miệng ngư dân, lòng của Mộ Dung Vân Thư hoàn toàn chìm vào đáy cốc, hy vọng mong manh ở trong nước sông mịt mờ chìm xuống, tìm không được bờ.
"Nơi này mà là sông, quả thật chính là biển." Đông hộ pháp cảm thấy rất thất bại, thậm chí có chút tuyệt vọng. Mặt trên không thấy ngọn nguồn dưới không thấy cuối, nước mênh mông bát ngát, hắn đột nhiên không có lòng tin. Nếu người rơi vào trong nước sông mịt mờ này, tỷ lệ sống có thể là bao nhiêu? Hắn không cách nào lạc quan.
Ba người Tây Nam Bắc cũng đều chôn chân tại chỗ, không dám nói thêm câu nào, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận. Chỉ sợ tiết lộ nội tâm bi quan.
Cách đó không xa bay tới một đám hải âu, kêu oa oa, tiếng kêu này nghe vào trong tai Mộ Dung Vân Thư có vẻ vô cùng thê lương, nàng giống như nghe được tiếng kêu cứu của Sở Trường Ca . . . . . . Không, không, chàng kiêu ngạo như thế, cho dù kêu cứu, âm thanh cũng nên ngang ngược, tràn đầy ngạo mạn làm người ta không thể cự tuyệt.
Thu thập tâm tình một tý, Mộ Dung Vân Thư nói: "Đi tìm một gia đình ở nhờ, cho bọn hắn chút bạc, để cho bọn họ đi nơi khác ở tạm."
"Vâng" Đông hộ pháp lập tức đi làm.
Thuyền câu ra biển rối rít cập bờ, mặt trời từ từ trầm xuống, rồi chìm hẳn trong sóng nước, ánh hoàng hôn bị mây mù nuốt hết. Mặt nước yên tĩnh bắt đầu gào thét, sôi trào ra bọt sóng lớn, đem đường ven biển kéo đi.
Mộ Dung Vân Thư lại đi đến bờ biển, ở trên tảng đá còn ẩm ướt ngồi xuống, nghe biển khóc thút thít.
Trên bờ biển trống trải, Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh không còn chỗ ẩn thân, hai người như hai pho tượng bằng đá cẩm thạch cao ngất, đứng ở sau lưng Mộ Dung Vân Thư cách đó không xa. Gần hai tháng, thủy chung không truyền đến tín hiệu đặc thù quen thuộc của bọn họ, chỉ sợ bảy vị huynh đệ khác dữ nhiều lành ít.
Nắm chặt tay, trong lòng hai người thầm thề: không đem hung thủ chặt làm trăm mảnh, thề không làm người!
*
Bách Hoa Các.
Đúng là trời không phụ lòng người khổ tâm, Sở Trường Ca đem Thanh Long kiếm thay xẻng đào lại đào trên mặt đất, rốt cuộc đào được thứ có thể thay thế cánh hoa, thực vật—— củ nào đó không biết tên.
Sở Trường Ca cao hứng bừng bừng đem rửa sạch sẽ gặm một cái, rất ngọt, sau đó ăn như hổ đói, hận không được đem cái củ to đùng nuốt cả xuống. Ăn uống no đủ, Sở Trường Ca không khỏi cười khổ, tiếp tục như vậy nữa, hắn thật sẽ thành dã nhân.
Qua mấy ngày, Sở Trường Ca đến bên dòng suối rửa mặt, đột nhiên phát hiện tóc giống như đen hơn.
Lại qua mấy ngày, tóc vừa đen lại vừa dày. Không chỉ có như thế, Sở Trường Ca còn cảm giác khí huyết thông suốt, người nhẹ như yến, nội lực tăng lên rất nhiều.
Sở Trường Ca đang kỳ quái không biết loại biến hóa này từ đâu mà đến thì Thu Thủy Âm vẫn lãnh lãnh đạm đạm đột nhiên nổi đóa.
"Ngươi ăn trộm hoa thuốc của ta!" Lửa giận của Thu Thủy Âm lên cao hướng Sở Trường Ca mới từ bên dòng suối thử dò xét địa hình trở về rống to.
Sở Trường Ca ngạc nhiên không hiểu, "Hoa thuốc gì?"
"Chủng hậu của ta! Ta tân tân khổ khổ trồng ba năm, năm nay vừa lúc là mùa thu hoạch, ngươi lại đào không còn một mống!" Thu Thủy Âm cảm giác đầu mình sắp nổ tung. Sống vài chục năm, chưa từng căm tức như vậy.
"Hả. . . . . ." Thì ra vật kia không chỉ có tên, còn có chủ nhân. Sở Trường Ca lớn cho tới bây giờ chưa từng trộm đồ —— cho tới bây giờ đều là mượn, dưới mắt bị Thu Thủy Âm chỉ trích là kẻ trộm, không khỏi có chút lúng túng. "Ta sẽ không ăn không vật của ngươi. Ngươi ra giá, ta bồi thường bạc cho ngươi." Sở Trường Ca rất có cốt khí mà tỏ vẻ hắn nguyện ý bồi thường tổn thất của nàng.
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Thu Thủy Âm bị hắn làm tức đến toàn thân phát run, "Trừ cầm bạc đập người, ngươi còn có cái bản lãnh gì?!"
"Giết người." Sở Trường Ca nhàn nhạt nói.
Thu Thủy Âm sắp bị hắn bức điên rồi. Ăn trộm đồ của nàng lại vẫn thản nhiên như vậy, quả thật. . . . . . Quả thật không biết xấu hổ. "Ngươi đi đi, ta không muốn phải nhìn thấy ngươi nữa!" Thu Thủy Âm cả giận nói.
"Đúng ý ta." Sở Trường Ca xoay người đi ra ngoài mấy bước, lại quay đầu nói: "Trước mắt, ta chỉ mới dùng phương pháp nguyên thủy nhất báo đáp qua ân cứu mạng của một người. Nàng bây giờ là thê tử của ta, thê tử duy nhất." Cách mấy giây, hắn lại nói: "Mặc dù ta cũng không phải người có ân tất báo, nhưng mà đối với cứu giúp của ngươi, lòng ta rất cảm kích. Bởi vì ngươi, ta mới có cơ hội đoàn tụ cùng thê tử. Cho nên nếu ngươi có tâm nguyện gì, ta có thể giúp ngươi hoàn thành."
Thu Thủy Âm trầm ngâm hồi lâu, nói: "Thứ trong rừng cây ngươi mang đi đi." Dứt lời, xoay người vào nhà, đóng cửa lại, mặt tràn đầy cô đơn.
Năm tuổi nàng bị mẹ chồng mang đến nơi này, mười hai năm chưa từng rời đi, có thể có tâm nguyện gì? Nếu có, nàng nghĩ, có lẽ là thời điểm chết đi, có thể có một người bên cạnh. Sau khi mẹ chồng qua đời, Vô Hoa Các liền không có người nào vào. Hôm đó bên dòng suối phát hiện hắn, nàng trăm phương ngàn kế cứu sống hắn, cho rằng như vậy sẽ có một người bạn. Cho dù không nói lời nào, biết có một người ở đây cô tịch giống mình, là tốt rồi.
Thế nhưng, hắn cũng không tịch mịch. Hắn hôn mê tuyệt vọng gào thét, cũng chỉ là bởi vì đáy lòng có thâm trầm yêu say đắm, sợ mất đi nữ tử gọi là ‘Vân Thư’.
Nàng nghĩ, giữa sống ở Vô Hoa các và chết ở trên đường tìm kiếm thê tử, hắn nhất định tình nguyện lựa chọn vế sau. Cho nên nàng quyết định đem vật trong rừng cây đưa cho hắn, những thứ kia nàng vốn chuẩn bị để lại cho mình. Dù sao, nàng đối với thế gian bên ngoài, đã sớm không còn nhớ thương. Những năm gần đây từ bỏ ý định, chỉ vì không cam lòng, không cam lòng cả đời vây chết ở chỗ này.
Thật ra thì thân thế của nàng căn bản đã định là phiêu bạc.
*
Sở Trường Ca đi tới rừng cây, phát hiện bên trong thậm chí có một bè gỗ cùng một bọc cánh hoa phơi khô. Sở Trường Ca bừng tỉnh hiểu ra, khó trách nàng không cho phép hắn đến gần rừng cây.
Nhưng mà, lên núi dùng bè gỗ làm gì? Cũng không thể đi lên dọc theo thác nước.
Bao cánh hoa là đồ tốt, không chỉ có thể lót dạ, còn là dược hiệu. Nhưng mà những thứ đồ này vừa nhìn là biết chính Thu Thủy Âm chuẩn bị cho mình. Nếu lấy đi, không biết nàng vượt qua mấy năm mới có thể góp đủ lương khô như thế này để rời đi.
Sở Trường Ca xoay người rời đi, cái gì cũng không cầm. Tim của hắn có hạn, chỉ thiếu được nhân tình của một nữ nhân.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
Chín vị di thái thái của Mộ Dung phủ ở trước cửa thư phòng Mộ Dung Vân Thư đi qua đi lại cho tới trưa. Một lát nhìn trời một lát nhìn đất, một lát lại nói lẩm bẩm, không biết còn tưởng rằng họ đang hành lễ cúng bái chiêu hồn.
"Lão Cửu, ngươi vào nói đi."
"Đúng, Lão Cửu, ngươi đi."
. . . . . .
Mọi người nhất trí cho là nên do Cửu di thái đi vào thương lượng cùng Mộ Dung Vân Thư.
"Tại sao là ta?" Cửu di thái vạn phần không muốn.
"Bởi vì ngươi trẻ tuổi nhất."
"Chuyện như vậy nên do người lớn tuổi làm!"
"Lớn tuổi hơn có khoảng cách, người trẻ tuổi ở chung một chỗ mới dễ nói chuyện. Ngươi đi vào, Vân Thư chắc chắn sẽ không mặt nặng mày nhẹ với ngươi."
"Nàng dĩ nhiên sẽ không mặt nặng mặt nhẹ với ta, bởi vì nàng nhìn cũng sẽ không liếc lấy ta một cái!" Cửu di thái kiên quyết không làm kẻ chết oan. Nha đầu Vân Thư kia chính là một quái thai, hiện tại trong bụng còn mang thai của quái thai và ma đầu, không chừng có nhiều âm dương quái khí. Nàng không muốn đi.
Chúng Di thái thái lại rối rắm hồi lâu, cuối cùng quyết định có nạn cùng chịu, cùng nhau đi vào.
Đẩy cửa ra, bên trong phòng không có một bóng người.
Mặt chúng Di thái thái lộ vẻ xanh xao, "Người đâu? Lục Nhi rõ ràng nói nàng ở thư phòng mà!"
"Ta đột nhiên nhớ tới, Lục Nhi mới vừa nói Vân Thư ở thư phòng thì ánh mắt lóe lên, giống như giấu diếm cái gì."
Chẳng lẽ. . . . . .
Đầu óc chúng di thái thái đồng thời hiện lên một ý nghĩ —— chẳng lẽ lại trốn nhà rồi hả?
Nghĩ đến khả năng này, chúng Di thái thái không khỏi đau buồn. Vân Thư ơi Vân Thư, ngươi đi rồi, quả phụ chúng ta sống thế nào đây! Mặc dù thật sự chúng ta đúng là không lo ăn không lo mặc còn vô cùng nhàm chán, xác thực muốn tìm một chút xíu sự tình mà làm, nhưng ngươi cũng không thể vừa về năm ba ngày liền bỏ lại ba tháng cục diện rối rắm cho chúng ta thu thập nha!
Những lũ giang hồ mãng phu kia thỉnh thoảng tới cửa trả thù, mấy quả phụ bọn họ sao có thể ứng đối!
Aizzz——! Chúng di thái thái thở dài một tiếng, than thở mấy lời về kế nữ (con gái ghẻ ^^), sống lâu đó là chuyện đời sau, đời này có thể chết một cách binh thường liền đủ hài lòng!
Lúc này, Nhiếp Thanh đi vào trong sân, nhìn thấy chúng di thái thái đứng ở trước thư phòng Mộ Dung Vân Thư thở dài thở ngắn, mà trong phòng không có một bóng người, lúc này liền ý thức được người đã trốn mà hắn lại trở về chậm. Ngưng mắt nhìn đình viện trống không, Nhiếp Thanh giống như còn có thể nhìn thấy bộ dạng nàng cầm bút nhẹ vẽ, rất chuyên chú, nhưng người dưới ngòi bút cũng không phải hắn.
Hồi lâu, Nhiếp Thanh xoay người yên lặng mà rời khỏi.
Mấy tháng chờ đổi lấy một lần gặp thoáng qua là đủ rồi. Biết nàng bình yên, hắn cũng yên lòng. Kế tiếp, hắn muốn trở lại kinh thành, làm xong chuyện hắn nên làm.
Hắn cũng muốn tiếp tục thay nàng chờ đợi Mộ Dung phủ phát triển lớn mạnh, chẳng qua là, thiên hạ chưa định, chí khí không có chỗ dùng, hắn đành phải rời đi.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân hắn chỉ có thể đứng ở sau lưng nàng thôi. Lòng hắn nghi ngờ thiên hạ, mà Sở Trường Ca lại nhìn nàng vì thiên hạ, cho nên hắn vĩnh viễn cũng không sánh bằng Sở Trường Ca. Vĩnh viễn cũng không có tư cách đứng ở bên cạnh nàng, nhìn nàng lúm đồng tiền như hoa, tiếc rằng nhàn nhạt ưu thương.
Yên lặng chờ đợi là kiên trì cuối cùng của hắn. Mà bây giờ, hắn muốn để xuống phần kiên trì này, đi thành toàn một thiên hạ thái bình.
*
Con đường đầy bùn lầy, một chiếc xe ngựa chậm rãi hướng phía trước, trên mặt đất lưu lại dấu bánh xe thật dài, dọc theo xe. Bên đường cách mỗi vài mét sẽ có tốp năm tốp ba dân chạy nạn, những người già khô gầy, phụ nữ và trẻ con suy nhược, kết bạn mà đi, bước chân tập tễnh.
"Tiểu thư, trong những dân chạy nạn kia, tại sao không có nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng?" Lục Nhi xuyên qua cửa sổ bên trong xe nhìn ra bên ngoài, mặt đồng tình.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Hoặc là chết rồi, hoặc là bị bắt đi nhập ngũ rồi."
"A." Lục Nhi để rèm cửa xuống, bĩu môi, trầm mặc thật lâu chợt nói: "Tại sao phải đánh giặc?"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Bởi vì ngôi vị hoàng đế chỉ có một, mà người muốn làm hoàng đế lại rất nhiều."
"Tại sao có rất nhiều người muốn làm hoàng đế?"
"Em không muốn sao?"
"Dĩ nhiên không muốn. Nếu em có thể làm hoàng đế, tiểu thư đã là thái thái thái thượng hoàng rồi." Lục Nhi mang vẻ mặt ‘đây là chuyện đương nhiên’.
Mộ Dung Vân Thư bật cười, "Đây cũng là sự thật." Đáng tiếc cũng rất nhiều người không bằng Lục Nhi tự biết mình, rõ ràng không có năng lực làm hoàng đế, lại có mộng đế vương.
Lục Nhi lại hỏi: "Tiểu thư, tại sao chúng ta phải rời nhà trốn đi?"
"Bởi vì em lắm miệng, hơn nữa ta quên may nó lại." Mộ Dung Vân Thư nói.
". . . . . . Tiểu thư, em không có rêu rao khắp nơi chuyện người mang thai." Lục Nhi cảm thấy rất uất ức. Rõ ràng nàng chưa từng nói qua với người khác, mà sao ngày thứ hai từ trên xuống dưới trong Mộ Dung phủ đều biết tin tiểu thư mang thai?
Mộ Dung Vân Thư nói: "Ta biết. Em chẳng qua là đang lầm bầm lầu bầu, không cẩn thận bị người khác nghe thấy."
"Vậy. . . . . . Nói như vậy, thì không thể trách em mà." Lục Nhi buồn buồn nói: "Tiểu thư không chịu nói chuyện với em, em liền không thể làm gì khác hơn là lầm bầm lầu bầu chứ sao."
"Nhưng mà em hoàn toàn có thể đóng kín cửa từ từ niệm kinh, mà không phải chạy đến nơi có nhiều người." Nhớ tới phản ứng ngày hôm qua của Lục Nhi sau khi đoán được nàng mang thai, Mộ Dung Vân Thư liền không nhịn được buồn cười. Tên kia cố gắng như vậy, nàng mang thai không phải chuyện hợp tình hợp lý sao? Lục Nhi lại giống như nghe tin không tưởng tượng nổi, nhảy lên nhảy xuống, trong miệng còn nói lẩm bẩm ‘tiểu thư mang thai, tiểu thư mang thai. . . . . .’ như là sợ nha hoàn, gã sai vặt lui tới chưa nghe được.
Lục Nhi phẫn nộ câm miệng, thật, thật chỉ là đúng dịp chứ sao. Nàng lúc ấy hoảng hoảng hốt hốt, làm sao biết được chung quanh có rất nhiều người.
Thấy vẻ mặt Lục Nhi nhận lỗi, Mộ Dung Vân Thư rất hài lòng nhếch miệng, đọc sách.
Thật ra thì nàng rời nhà ra đi nguyên nhân thực sự là Tứ Đại Hộ Pháp truyền đến tin tức của Sở Trường Ca. Mặc dù chuyện mang thai bị truyền ra xác thực làm cho nàng ít nhiều có chút khốn đốn, dù sao cũng là chưa kết hôn mà có con, hơn nữa khắp nơi bên ngoài đều là kẻ thù nhìn chằm chằm, bị bọn hắn biết trong bụng nàng mang thai cốt nhục của Sở Trường Ca thì phiền toái, nhưng đây còn chưa đủ để nàng phải trốn đi. Nếu ban đầu không phải nàng biết được mình đã có thai, đại phu còn nói thai nhi của nàng không ổn định, dễ dàng đẻ non, nàng cũng sẽ không buông xuống ý định tự mình tìm Sở Trường Ca, rời khỏi Thiếu Lâm tự trở lại Kim Lăng dưỡng thai.
Mấy ngày nay Sở Trường Ca không ở bên cạnh, mỗi đêm nàng đều bị ác mộng làm thức tỉnh. Nhưng nàng lại nhất định gắng giữ tỉnh táo, không thể có xúc động quá lớn. Lo lắng đề phòng đều không cho phép, quả thật chính là đau khổ.
Cũng may, Đông Nam Tây Bắc không phụ kỳ vọng của nàng, truyền đến tin tức Sở Trường Ca. Một đầu bếp giết cá từ bong bóng cá trong lôi ra một khối ngọc bội, lúc cầm đi hiệu cầm đồ bị tai mắt ma giáo phát hiện. Khối ngọc bội kia không phải ngọc bội bình thường, mà là ‘hắc phong’ của ma giáo. Mà theo lời đầu bếp kia, đám cá kia đều là từ một nơi tên là thôn Thanh Thủy bán tới.
*
Mộ Dung Vân Thư ở cửa khẩu Nam Châu cùng Tứ Đại Hộ Pháp hội hợp. Dưới sự hướng dẫn của ngư dân, bọn hắn đi tới thôn Thanh Thủy.
Nhìn ngư dân bận rộn trước mặt, Mộ Dung Vân Thư phân phó Lục Nhi: "Hỏi bọn họ một chút, cá là từ nơi nào bắt về."
"Dạ." Lục Nhi vội vàng chạy tới hỏi, chỉ chốc lát sau lại chạy trở về, nói: "Bọn họ nói cá đều là từ sông trong làng bắt về. Sông thì ở phía trước, cách nơi này đại khái hai ba trăm mét về bên trái."
Sông? Lòng của Mộ Dung Vân Thư trầm xuống mấy phần.
Đi tới dòng sông trong miệng ngư dân, lòng của Mộ Dung Vân Thư hoàn toàn chìm vào đáy cốc, hy vọng mong manh ở trong nước sông mịt mờ chìm xuống, tìm không được bờ.
"Nơi này mà là sông, quả thật chính là biển." Đông hộ pháp cảm thấy rất thất bại, thậm chí có chút tuyệt vọng. Mặt trên không thấy ngọn nguồn dưới không thấy cuối, nước mênh mông bát ngát, hắn đột nhiên không có lòng tin. Nếu người rơi vào trong nước sông mịt mờ này, tỷ lệ sống có thể là bao nhiêu? Hắn không cách nào lạc quan.
Ba người Tây Nam Bắc cũng đều chôn chân tại chỗ, không dám nói thêm câu nào, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận. Chỉ sợ tiết lộ nội tâm bi quan.
Cách đó không xa bay tới một đám hải âu, kêu oa oa, tiếng kêu này nghe vào trong tai Mộ Dung Vân Thư có vẻ vô cùng thê lương, nàng giống như nghe được tiếng kêu cứu của Sở Trường Ca . . . . . . Không, không, chàng kiêu ngạo như thế, cho dù kêu cứu, âm thanh cũng nên ngang ngược, tràn đầy ngạo mạn làm người ta không thể cự tuyệt.
Thu thập tâm tình một tý, Mộ Dung Vân Thư nói: "Đi tìm một gia đình ở nhờ, cho bọn hắn chút bạc, để cho bọn họ đi nơi khác ở tạm."
"Vâng" Đông hộ pháp lập tức đi làm.
Thuyền câu ra biển rối rít cập bờ, mặt trời từ từ trầm xuống, rồi chìm hẳn trong sóng nước, ánh hoàng hôn bị mây mù nuốt hết. Mặt nước yên tĩnh bắt đầu gào thét, sôi trào ra bọt sóng lớn, đem đường ven biển kéo đi.
Mộ Dung Vân Thư lại đi đến bờ biển, ở trên tảng đá còn ẩm ướt ngồi xuống, nghe biển khóc thút thít.
Trên bờ biển trống trải, Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh không còn chỗ ẩn thân, hai người như hai pho tượng bằng đá cẩm thạch cao ngất, đứng ở sau lưng Mộ Dung Vân Thư cách đó không xa. Gần hai tháng, thủy chung không truyền đến tín hiệu đặc thù quen thuộc của bọn họ, chỉ sợ bảy vị huynh đệ khác dữ nhiều lành ít.
Nắm chặt tay, trong lòng hai người thầm thề: không đem hung thủ chặt làm trăm mảnh, thề không làm người!
*
Bách Hoa Các.
Đúng là trời không phụ lòng người khổ tâm, Sở Trường Ca đem Thanh Long kiếm thay xẻng đào lại đào trên mặt đất, rốt cuộc đào được thứ có thể thay thế cánh hoa, thực vật—— củ nào đó không biết tên.
Sở Trường Ca cao hứng bừng bừng đem rửa sạch sẽ gặm một cái, rất ngọt, sau đó ăn như hổ đói, hận không được đem cái củ to đùng nuốt cả xuống. Ăn uống no đủ, Sở Trường Ca không khỏi cười khổ, tiếp tục như vậy nữa, hắn thật sẽ thành dã nhân.
Qua mấy ngày, Sở Trường Ca đến bên dòng suối rửa mặt, đột nhiên phát hiện tóc giống như đen hơn.
Lại qua mấy ngày, tóc vừa đen lại vừa dày. Không chỉ có như thế, Sở Trường Ca còn cảm giác khí huyết thông suốt, người nhẹ như yến, nội lực tăng lên rất nhiều.
Sở Trường Ca đang kỳ quái không biết loại biến hóa này từ đâu mà đến thì Thu Thủy Âm vẫn lãnh lãnh đạm đạm đột nhiên nổi đóa.
"Ngươi ăn trộm hoa thuốc của ta!" Lửa giận của Thu Thủy Âm lên cao hướng Sở Trường Ca mới từ bên dòng suối thử dò xét địa hình trở về rống to.
Sở Trường Ca ngạc nhiên không hiểu, "Hoa thuốc gì?"
"Chủng hậu của ta! Ta tân tân khổ khổ trồng ba năm, năm nay vừa lúc là mùa thu hoạch, ngươi lại đào không còn một mống!" Thu Thủy Âm cảm giác đầu mình sắp nổ tung. Sống vài chục năm, chưa từng căm tức như vậy.
"Hả. . . . . ." Thì ra vật kia không chỉ có tên, còn có chủ nhân. Sở Trường Ca lớn cho tới bây giờ chưa từng trộm đồ —— cho tới bây giờ đều là mượn, dưới mắt bị Thu Thủy Âm chỉ trích là kẻ trộm, không khỏi có chút lúng túng. "Ta sẽ không ăn không vật của ngươi. Ngươi ra giá, ta bồi thường bạc cho ngươi." Sở Trường Ca rất có cốt khí mà tỏ vẻ hắn nguyện ý bồi thường tổn thất của nàng.
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Thu Thủy Âm bị hắn làm tức đến toàn thân phát run, "Trừ cầm bạc đập người, ngươi còn có cái bản lãnh gì?!"
"Giết người." Sở Trường Ca nhàn nhạt nói.
Thu Thủy Âm sắp bị hắn bức điên rồi. Ăn trộm đồ của nàng lại vẫn thản nhiên như vậy, quả thật. . . . . . Quả thật không biết xấu hổ. "Ngươi đi đi, ta không muốn phải nhìn thấy ngươi nữa!" Thu Thủy Âm cả giận nói.
"Đúng ý ta." Sở Trường Ca xoay người đi ra ngoài mấy bước, lại quay đầu nói: "Trước mắt, ta chỉ mới dùng phương pháp nguyên thủy nhất báo đáp qua ân cứu mạng của một người. Nàng bây giờ là thê tử của ta, thê tử duy nhất." Cách mấy giây, hắn lại nói: "Mặc dù ta cũng không phải người có ân tất báo, nhưng mà đối với cứu giúp của ngươi, lòng ta rất cảm kích. Bởi vì ngươi, ta mới có cơ hội đoàn tụ cùng thê tử. Cho nên nếu ngươi có tâm nguyện gì, ta có thể giúp ngươi hoàn thành."
Thu Thủy Âm trầm ngâm hồi lâu, nói: "Thứ trong rừng cây ngươi mang đi đi." Dứt lời, xoay người vào nhà, đóng cửa lại, mặt tràn đầy cô đơn.
Năm tuổi nàng bị mẹ chồng mang đến nơi này, mười hai năm chưa từng rời đi, có thể có tâm nguyện gì? Nếu có, nàng nghĩ, có lẽ là thời điểm chết đi, có thể có một người bên cạnh. Sau khi mẹ chồng qua đời, Vô Hoa Các liền không có người nào vào. Hôm đó bên dòng suối phát hiện hắn, nàng trăm phương ngàn kế cứu sống hắn, cho rằng như vậy sẽ có một người bạn. Cho dù không nói lời nào, biết có một người ở đây cô tịch giống mình, là tốt rồi.
Thế nhưng, hắn cũng không tịch mịch. Hắn hôn mê tuyệt vọng gào thét, cũng chỉ là bởi vì đáy lòng có thâm trầm yêu say đắm, sợ mất đi nữ tử gọi là ‘Vân Thư’.
Nàng nghĩ, giữa sống ở Vô Hoa các và chết ở trên đường tìm kiếm thê tử, hắn nhất định tình nguyện lựa chọn vế sau. Cho nên nàng quyết định đem vật trong rừng cây đưa cho hắn, những thứ kia nàng vốn chuẩn bị để lại cho mình. Dù sao, nàng đối với thế gian bên ngoài, đã sớm không còn nhớ thương. Những năm gần đây từ bỏ ý định, chỉ vì không cam lòng, không cam lòng cả đời vây chết ở chỗ này.
Thật ra thì thân thế của nàng căn bản đã định là phiêu bạc.
*
Sở Trường Ca đi tới rừng cây, phát hiện bên trong thậm chí có một bè gỗ cùng một bọc cánh hoa phơi khô. Sở Trường Ca bừng tỉnh hiểu ra, khó trách nàng không cho phép hắn đến gần rừng cây.
Nhưng mà, lên núi dùng bè gỗ làm gì? Cũng không thể đi lên dọc theo thác nước.
Bao cánh hoa là đồ tốt, không chỉ có thể lót dạ, còn là dược hiệu. Nhưng mà những thứ đồ này vừa nhìn là biết chính Thu Thủy Âm chuẩn bị cho mình. Nếu lấy đi, không biết nàng vượt qua mấy năm mới có thể góp đủ lương khô như thế này để rời đi.
Sở Trường Ca xoay người rời đi, cái gì cũng không cầm. Tim của hắn có hạn, chỉ thiếu được nhân tình của một nữ nhân.
/205
|