Mộ Dung Vân Thư dại ra nhìn tình hình trước mắt, trong đầu trống rỗng. Trời đất đảo lộn, thân thể mất đi điểm tựa.
Đảo mắt thấy, dường như đã qua mấy đời.
Mới một vài phút trước, Yêu Nguyệt tiên tử còn chẳng biết đi đâu, thánh nữ còn đem mệnh của nàng giữ ở trên tay. Mà hiện tại, Yêu Nguyệt tiên tử té trên mặt đất, thánh nữ cũng té trên mặt đất, chỉ có nàng, rõ ràng là nhân vật chính, lại giống như quần chúng, quan sát trận đánh lưỡng bại câu thương này.
"Tiểu thư!" Lục Nhi từ trong phòng chạy đến đỡ lấy Mộ Dung Vân Thư, "Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì? Yêu Nguyệt tiên tử... Thánh nữ... Các nàng sao lại..."
"Yêu Nguyệt tiên tử... Yêu Nguyệt tiên tử..." Mộ Dung Vân Thư thấp giọng gọi vài tiếng, đẩy Lục Nhi ra, lảo đảo hai bước chạy đến bên người Yêu Nguyệt tiên tử quỳ xuống, "Yêu nguyệt..."
"Còn không chịu kêu mẹ sao?" Sắc mặt Yêu Nguyệt tiên tử tái nhợt cười khổ mà nói.
Mộ Dung Vân Thư cố nén lệ, môi run run, hồi lâu mới nghẹn ngào hô lên một tiếng —— "Mẹ." Lời nói chưa xong, lệ đã chảy ra. Nếu không phải Yêu Nguyệt tiên tử xuất hiện đúng lúc, giờ phút này chỉ sợ nàng đã sớm thành vong hồn dưới kiếm thánh nữ.
"Tốt, tốt, thật tốt..." Trên sắc mặt tái mét của Yêu Nguyệt tiên tử tràn ra một đóa hoa, đẹp đến đau lòng, giống hoa Bỉ Ngạn trên đường đến hoàng tuyền, cô đơn mà xinh đẹp, càng nhìn càng đẹp. "Tiểu, tiểu Mộ Dung..."
Mộ Dung Vân Thư vội vàng bắt lấy tay nàng, "Tiểu Mộ Dung tốt lắm, tốt lắm. Lục Nhi, đem tiểu Mộ Dung ôm đến."
Lục Nhi vội vàng chạy vào nhà đem tiểu Mộ Dung ôm đến đưa cho Mộ Dung Vân Thư.
"Mộ Dung, mau gọi bà nội." Mộ Dung Vân Thư đem tiểu Mộ Dung đưa tới bên người Yêu Nguyệt tiên tử.
Tiểu Mộ Dung ngây thơ nhìn chằm chằm Yêu Nguyệt tiên tử, không rên một tiếng.
Mộ Dung Vân Thư ôn nhu dỗ nói, "Mộ Dung ngoan, mau gọi bà nội."
"Mau gọi bà nội đi tiểu thiếu gia." Lục Nhi cũng ở một bên thúc giục.
Vẻ mặt Tiểu Mộ Dung mờ mịt như trước, con ngươi xinh đẹp giật giật, tầm mắt từ trên người Yêu Nguyệt tiên tử chuyển tới trên người Mộ Dung Vân Thư.
Mộ Dung Vân Thư: "Kêu người, kêu bà nội."
Tiểu Mộ Dung nháy mắt mấy cái, trong trẻo kêu lên: "Phụ thân... Cha..."
Yêu Nguyệt tiên tử nghe vậy nở nụ cười, "Rốt cục để cho ta thắng một lần. Tiểu Mộ Dung kêu cha trước, kêu con ta trước."
Mộ Dung Vân Thư cũng cười, trong tươi cười tràn ngập sầu bi vô tận. Đối mặt với hơi thở mong manh, hấp hối của Yêu Nguyệt tiên tử, trừ cười theo, nàng không biết còn có thể làm cái gì.
Tiểu Mộ Dung cũng giống Mộ Dung Vân Thư bị bi thương cuốn hút, bên trong con ngươi rõ ràng ngoại trừ vô tà, cũng thêm mấy phần khinh sầu, im lặng hiểu được.
"Nói cho A Trường, Thịnh vương là anh ruột hắn, nhất định... Nhất định phải... Trợ... Trợ..."
Mắt thấy Yêu Nguyệt tiên tử rất nhanh sẽ không được, Mộ Dung Vân Thư liên tục gật đầu, "Ta biết, chúng ta đều biết."
Lúc này, Sở Tích Nguyệt bỗng nhiên cười khanh khách chạy tiến khách viện, nhìn tình hình trong viện, chợt ngây ngẩn cả người. "Mẹ... Mẹ..." Thấp giọng gọi hai tiếng, nàng ném hài nhỏ trong tay, chạy tới ôm lấy Yêu Nguyệt tiên tử, "Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy?"
"Tích nhi." Yêu Nguyệt tiên tử buồn bã cười, nắm chặt tay Sở Tích Nguyệt, nói: "Phượng Thành nhất định phải ở rể... Nếu không... Ta chết không nhắm mắt..."
"Không, không, mẹ sẽ không chết ... Mẹ sẽ không chết ..." Sở Tích Nguyệt hoang mang lo sợ lắc đầu, "Đại tẩu, tẩu thông minh như vậy, nhất định có biện pháp cứu mẹ, nhanh chút, mau nghĩ biện pháp..."
Mộ Dung Vân Thư cúi đầu, nếu Yêu Nguyệt tiên tử còn có thể cứu, nàng sẽ không bất động ở trong này.
Yêu Nguyệt tiên tử: "Tích nhi, đừng làm khó dễ đại tẩu con. Mẹ... Mẹ không được..."
"Không! Không! Sẽ không ! Sẽ không !"
"Tích nhi, con hãy nghe ta nói." Yêu Nguyệt tiên tử nói: "Còn nhớ rõ cái rương mẹ dùng để cất đồ cưới cho con không?"
Sở Tích Nguyệt gật đầu, "Từ nhỏ mẹ đã không cho con chạm vào, nói chạm vào cái rương kia, sẽ không gả đi được."
"Đúng, chính là cái rương đó. Nơi đó... Có vài thứ giống như... Là lưu cho A Trường... Con... Con giúp mẹ chuyển giao cho hắn..." Chữ 'Hắn' vừa mới nói xong, Yêu Nguyệt tiên tử nhẹ buông tay, rốt cuộc không mở nổi miệng, tắt thở.
"Mẹ ——" Sở Tích Nguyệt đau đớn kêu rên một tiếng, ôm Yêu Nguyệt tiên tử khóc thảm thiết.
Mộ Dung Vân Thư yên lặng đem đầu tiểu Mộ Dung áp vào trong lòng, nhìn Yêu Nguyệt tiên tử chưa khép mắt. Thật lâu sau, không nói một tiếng đứng lên, đem tiểu Mộ Dung đưa cho Lục nhi, "Ôm bé vào nhà, đừng đi ra." Dứt lời, mặt không chút thay đổi bước một bước hướng nơi thánh nữ té trên mặt đất hấp hối mà đi, trầm giọng nói: "Giang hồ, vốn là một nơi ngươi giết ta, ta giết ngươi, lúc trước Sở Trường Ca không có giết ngươi, là khuyết điểm của chàng, hiện tại, ta liền thay chàng làm xong chuyện mấy tháng trước phải làm, sửa sai lầm này cho đúng."
Thánh nữ cười nhìn Mộ Dung Vân Thư, ngữ khí thập phần chắc chắc, "Ngươi sẽ không. Ngươi là Mộ Dung Vân Thư, là đại tiểu thư Mộ Dung phủ, ngươi coi thường sinh mệnh người, ngươi lại sẽ không làm cho tay chính mình dính máu tanh."
"Phải không?" Mộ Dung Vân Thư nhặt binh khí của Yêu Nguyệt tiên tử lên —— một thanh liễu kiếm, kéo kiếm chậm rãi hướng phía trước mà đi. Mũi kiếm sắc bén vẽ ra trên mặt đất một đường thật dài, kèm theo âm thanh chói tai, đó là ma đao soàn soạt, tiếng chuông tử vong. "Nhân sinh trên đời, một lần gặp gỡ khiến cho chính mình không dễ dàng thống khoái làm người, ta làm sao nhẫn tâm, khiến ngươi cả đời sống trong khuất nhục? Chỉ có thể cho ngươi chết trong khuất nhục, đời đời kiếp kiếp không thể thoát ra, mới có thể hết mối hận trong lòng của ta, mới không làm nhục thân phận phu nhân ma giáo của ta." Mộ Dung Vân Thư vừa đi vừa nói chuyện.
"Ta hiểu ngươi, ta có thể nhìn thấu ngươi. Chính bởi vì ta có thể nhìn thấu ngươi, cho nên ngươi mới có thể e ngại ta." Biểu tình của Thánh nữ vẫn vô cùng tự tin như trước.
Mộ Dung Vân Thư cười lạnh một tiếng, "Nếu ngươi có thể nhìn thấu ta, sẽ không nói ra lời nói ngu xuẩn như thế. Ta e ngại, là vì nhìn thấu ngươi, thấy được trên người ngươi có gì đó khác hẳn với người thường. Mà thứ kia, làm cho ta cảm thấy chán ghét."
Thánh nữ ngẩn ra, "Ngươi nói như vậy là có ý tứ gì?"
"Ta vẫn không rõ, vì sao trên người của ngươi, có thể đồng thời cùng tồn tại hai loại hơi thở hoàn toàn tương phản, một nửa nam nhân, một nửa nữ nhân. Hiện tại, ta nghĩ ta biết nguyên nhân." Mộ Dung Vân Thư nói: "Linh hồn của ngươi, cùng thân thể của ngươi, cũng không thuộc cùng một loại người. Hay là, ngươi trời sinh, chính là một loại ngoại tộc. Một loại ngoại tộc thân thể là nữ nhân linh hồn lại là nam nhân!"
"Ngươi quả nhiên biết ta." Trên mặt trắng bệch của Thánh nữ lộ ra mấy phần vui sướng, "Từ lần đầu tiên ta thấy ngươi, ta chỉ biết, ngươi khẳng định biết ta. Ánh mắt của ngươi, cơ trí như vậy, không nhiễm khói lửa nhân gian như vậy, rõ ràng có thể nhìn thấu hết thảy, lại khinh thường không nhìn. Sau đó, khi ta cùng Sở Trường Ca quyết đấu, ta mới phát hiện, thì ra, ngươi không phải khinh thường không nhìn, mà là mắt của ngươi, tâm của ngươi, toàn bộ đã bị chiếm cứ. Trừ Sở Trường Ca, ngươi còn thấy được ai? Ngươi còn muốn nhìn ai?"
"Ta nguyện ý nhìn rất nhiều người, nhưng không bao gồm ngươi." Mộ Dung Vân Thư lạnh lùng nói, đem kiếm từ trên mặt đất kéo lên, chỉ vào cổ họng của nàng.
"Không. Bao gồm ta, bao gồm ta..." Thánh nữ nở nụ cười, giống như người điên, quên kiếm ở cổ họng, quên giờ khắc sống chết. "Ngươi chung quy vẫn thấy được ta. Ngươi như vậy, là chán ghét cái ngươi đã thấy."
"Ngươi lầm rồi." Mộ Dung Vân Thư nói, "Ta chán ghét không phải ngươi, mà là hành vi của ngươi. Một thói quen nắm trong tay hết thảy mọi người, chán ghét nhất là bị người bài bố. Mà ta vừa vặn thuộc loại người này. Ta e ngại, cũng không phải ngươi, mà là thân thể cùng linh hồn ngươi khác hẳn với người thường."
"Nếu ta là nam nhân, nếu ta gặp được ngươi trước Sở Trường Ca, ngươi sẽ giống hiện tại lấy cách nhìn hắn mà nhìn ta sao?" Thánh nữ hỏi.
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư trầm mặc hồi lâu, suy sụp không ra tay, kiếm từ trong tay rơi xuống, xoay người, lạnh lùng nói: "Ngươi tự sát đi."
"Ta chỉ biết, ngươi không xuống tay được." Trong giọng nói Thánh nữ có chút đắc ý, lại có chút thê lương.
Mộ Dung Vân Thư không có nói tiếp. Không sai, nàng không xuống tay được.
"Trả lời ta." Thánh nữ kiên trì nói: "Nếu ta là nam nhân, nếu ta gặp được ngươi trước Sở Trường Ca, ngươi sẽ giống hiện tại lấy cách nhìn hắn mà nhìn ta chứ?"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Không cần lấy ngươi và chàng ra so sánh, ngươi không xứng."
"Ngươi quả nhiên, vẫn chỉ nhìn đến hắn..." Bỗng nhiên, đôi mắt thánh nữ trợn lớn, nhảy dựng lên đánh về phía Mộ Dung Vân Thư.
Mộ Dung Vân Thư đang muốn đẩy nàng ra, lại bị nàng ôm xoay một vòng, vừa nhấc mắt, thấy một màn khiến cho nàng hít một ngụm khí lạnh ——
Sau lưng Thánh nữ cắm một thanh kiếm, mà kiếm là từ một chỗ khác, Sở Tích Nguyệt đứng lạnh lùng.
Mộ Dung Vân Thư còn chưa hồi hồn trở lại, chỉ nghe thánh nữ ở bên tai nàng nói: "Ta chưa bao giờ muốn giết ngươi, chưa bao giờ muốn..." Hết hơi, người chết.
Mộ Dung Vân Thư trơ mắt nhìn thánh nữ từ trên người nàng ngã xuống, kinh ngạc nhìn Sở Tích Nguyệt, "Ngươi là ai?" Nếu không có thánh nữ vừa rồi thay nàng nhận một kiếm kia, lúc này người té trên mặt đất chính là nàng.
"Ngươi quả nhiên bất kể lúc nào đều có thể bảo trì bình tĩnh." 'Sở Tích Nguyệt' lạnh lùng nói, trong mắt mang theo nồng đậm sát khí.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Mộ Dung Vân Thư lại hỏi một lần nữa.
"Ngươi rất nhanh liền sẽ biết." 'Sở Tích Nguyệt' giương tay lên nhanh chóng điểm huyệt đạo Mộ Dung Vân Thư, sau đó cao giọng nói: "Không muốn Mộ Dung Vân Thư chết, liền lập tức đem Sở Mộ Dung giao ra đây!"
Mắt Mộ Dung Vân Thư lạnh nhìn 'Sở Tích Nguyệt' uy hiếp Lục Nhi ở phòng trong, không nói không kêu. Bởi vì nàng biết, mặc kệ nàng nói cái gì, kết quả đều chỉ có một —— Lục Nhi trốn không thoát, tiểu Mộ Dung cũng trốn không thoát.
Lục nhi ở trong phòng lúc mọi người giao chiến. Một bên là tiểu thư giống như trời, một bên là bảo bối của tiểu thư, tiểu thiếu gia. Nếu nàng đem tiểu thiếu gia giao ra, chính mình cũng không muốn sống. Nhưng mà tiểu thư... Nàng không thể làm cho tiểu thư có việc...
"Tiểu thiếu gia, người nói xem, nên làm cái gì bây giờ?" Lục nhi tránh ở trong tủ quần áo thấp giọng hỏi.
Tiểu Mộ Dung chất phác nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mờ mịt.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lạnh như băng, "Muốn ta hủy ngăn tủ này đi sao?"
Thần kinh Lục nhi đông chặt, giọng nói này, rất gần, gần giống như ngay tại... Trước mặt!
Băng ——
Tủ quần áo bị mở ra.
Lục nhi đem tiểu Mộ Dung dùng sức giấu vào trong ngực, trong lòng run sợ ngẩng đầu, khi thấy người đến là Sở Tích Nguyệt, nhất thời cười tươi như hoa, thở ra một hơi, "Sở tiểu thư —— "
"Sở Mộ Dung." 'Sở Tích Nguyệt' lạnh lùng nói.
Lục nhi im bặt, ngây ra một lúc lâu mới nói, "Sở tiểu thư, sao ngươi... Giống như thay đổi thành một người khác?"
Sở Tích Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đoạt lấy Sở Mộ Dung trong tay nàng, đi ra ngoài cửa nói: "Ngươi đi nói cho Sở Trường Ca, vợ con của hắn đều ở trên tay Tiểu Lương vương, không muốn vợ mất con chết, thì tốt nhất không nên phá hư chuyện của Vương gia!"
Lục nhi như đang nằm mộng, ngẩn ra một lát mới đuổi theo, trong viện ngoại trừ thi thể Yêu Nguyệt tiên tử cùng thánh nữ Ngũ độc giáo, không có một bóng người.
Đây là tình huống gì?
Đầu tiên Yêu Nguyệt tiên tử xuất hiện khi tiểu thư bảo nàng trốn vào phòng trong, đến khi đi ra, Yêu Nguyệt tiên tử liền ngã xuống trên mặt đất, cùng thánh nữ Ngũ độc giáo lưỡng bại câu thương.
Lần thứ hai tiểu thư bảo nàng trốn vào phòng trong, khi trở ra, Sở tiểu thư không phải là Sở tiểu thư, mà tiểu thư... Cũng chẳng biết đi đâu.
Không thấy Tiểu thư, tiểu thiếu gia cũng bị đoạt đi rồi, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Lục nhi hoang mang lo sợ nhìn chung quanh, bỗng nhiên, nàng nhớ lại lời nói của Sở Tích Nguyệt trước khi đi.
Cô gia! Đúng, đi tìm cô gia! Cô gia lợi hại như vậy, nhất định có thể cứu tiểu thư cùng tiểu thiếu gia!
Đảo mắt thấy, dường như đã qua mấy đời.
Mới một vài phút trước, Yêu Nguyệt tiên tử còn chẳng biết đi đâu, thánh nữ còn đem mệnh của nàng giữ ở trên tay. Mà hiện tại, Yêu Nguyệt tiên tử té trên mặt đất, thánh nữ cũng té trên mặt đất, chỉ có nàng, rõ ràng là nhân vật chính, lại giống như quần chúng, quan sát trận đánh lưỡng bại câu thương này.
"Tiểu thư!" Lục Nhi từ trong phòng chạy đến đỡ lấy Mộ Dung Vân Thư, "Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì? Yêu Nguyệt tiên tử... Thánh nữ... Các nàng sao lại..."
"Yêu Nguyệt tiên tử... Yêu Nguyệt tiên tử..." Mộ Dung Vân Thư thấp giọng gọi vài tiếng, đẩy Lục Nhi ra, lảo đảo hai bước chạy đến bên người Yêu Nguyệt tiên tử quỳ xuống, "Yêu nguyệt..."
"Còn không chịu kêu mẹ sao?" Sắc mặt Yêu Nguyệt tiên tử tái nhợt cười khổ mà nói.
Mộ Dung Vân Thư cố nén lệ, môi run run, hồi lâu mới nghẹn ngào hô lên một tiếng —— "Mẹ." Lời nói chưa xong, lệ đã chảy ra. Nếu không phải Yêu Nguyệt tiên tử xuất hiện đúng lúc, giờ phút này chỉ sợ nàng đã sớm thành vong hồn dưới kiếm thánh nữ.
"Tốt, tốt, thật tốt..." Trên sắc mặt tái mét của Yêu Nguyệt tiên tử tràn ra một đóa hoa, đẹp đến đau lòng, giống hoa Bỉ Ngạn trên đường đến hoàng tuyền, cô đơn mà xinh đẹp, càng nhìn càng đẹp. "Tiểu, tiểu Mộ Dung..."
Mộ Dung Vân Thư vội vàng bắt lấy tay nàng, "Tiểu Mộ Dung tốt lắm, tốt lắm. Lục Nhi, đem tiểu Mộ Dung ôm đến."
Lục Nhi vội vàng chạy vào nhà đem tiểu Mộ Dung ôm đến đưa cho Mộ Dung Vân Thư.
"Mộ Dung, mau gọi bà nội." Mộ Dung Vân Thư đem tiểu Mộ Dung đưa tới bên người Yêu Nguyệt tiên tử.
Tiểu Mộ Dung ngây thơ nhìn chằm chằm Yêu Nguyệt tiên tử, không rên một tiếng.
Mộ Dung Vân Thư ôn nhu dỗ nói, "Mộ Dung ngoan, mau gọi bà nội."
"Mau gọi bà nội đi tiểu thiếu gia." Lục Nhi cũng ở một bên thúc giục.
Vẻ mặt Tiểu Mộ Dung mờ mịt như trước, con ngươi xinh đẹp giật giật, tầm mắt từ trên người Yêu Nguyệt tiên tử chuyển tới trên người Mộ Dung Vân Thư.
Mộ Dung Vân Thư: "Kêu người, kêu bà nội."
Tiểu Mộ Dung nháy mắt mấy cái, trong trẻo kêu lên: "Phụ thân... Cha..."
Yêu Nguyệt tiên tử nghe vậy nở nụ cười, "Rốt cục để cho ta thắng một lần. Tiểu Mộ Dung kêu cha trước, kêu con ta trước."
Mộ Dung Vân Thư cũng cười, trong tươi cười tràn ngập sầu bi vô tận. Đối mặt với hơi thở mong manh, hấp hối của Yêu Nguyệt tiên tử, trừ cười theo, nàng không biết còn có thể làm cái gì.
Tiểu Mộ Dung cũng giống Mộ Dung Vân Thư bị bi thương cuốn hút, bên trong con ngươi rõ ràng ngoại trừ vô tà, cũng thêm mấy phần khinh sầu, im lặng hiểu được.
"Nói cho A Trường, Thịnh vương là anh ruột hắn, nhất định... Nhất định phải... Trợ... Trợ..."
Mắt thấy Yêu Nguyệt tiên tử rất nhanh sẽ không được, Mộ Dung Vân Thư liên tục gật đầu, "Ta biết, chúng ta đều biết."
Lúc này, Sở Tích Nguyệt bỗng nhiên cười khanh khách chạy tiến khách viện, nhìn tình hình trong viện, chợt ngây ngẩn cả người. "Mẹ... Mẹ..." Thấp giọng gọi hai tiếng, nàng ném hài nhỏ trong tay, chạy tới ôm lấy Yêu Nguyệt tiên tử, "Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy?"
"Tích nhi." Yêu Nguyệt tiên tử buồn bã cười, nắm chặt tay Sở Tích Nguyệt, nói: "Phượng Thành nhất định phải ở rể... Nếu không... Ta chết không nhắm mắt..."
"Không, không, mẹ sẽ không chết ... Mẹ sẽ không chết ..." Sở Tích Nguyệt hoang mang lo sợ lắc đầu, "Đại tẩu, tẩu thông minh như vậy, nhất định có biện pháp cứu mẹ, nhanh chút, mau nghĩ biện pháp..."
Mộ Dung Vân Thư cúi đầu, nếu Yêu Nguyệt tiên tử còn có thể cứu, nàng sẽ không bất động ở trong này.
Yêu Nguyệt tiên tử: "Tích nhi, đừng làm khó dễ đại tẩu con. Mẹ... Mẹ không được..."
"Không! Không! Sẽ không ! Sẽ không !"
"Tích nhi, con hãy nghe ta nói." Yêu Nguyệt tiên tử nói: "Còn nhớ rõ cái rương mẹ dùng để cất đồ cưới cho con không?"
Sở Tích Nguyệt gật đầu, "Từ nhỏ mẹ đã không cho con chạm vào, nói chạm vào cái rương kia, sẽ không gả đi được."
"Đúng, chính là cái rương đó. Nơi đó... Có vài thứ giống như... Là lưu cho A Trường... Con... Con giúp mẹ chuyển giao cho hắn..." Chữ 'Hắn' vừa mới nói xong, Yêu Nguyệt tiên tử nhẹ buông tay, rốt cuộc không mở nổi miệng, tắt thở.
"Mẹ ——" Sở Tích Nguyệt đau đớn kêu rên một tiếng, ôm Yêu Nguyệt tiên tử khóc thảm thiết.
Mộ Dung Vân Thư yên lặng đem đầu tiểu Mộ Dung áp vào trong lòng, nhìn Yêu Nguyệt tiên tử chưa khép mắt. Thật lâu sau, không nói một tiếng đứng lên, đem tiểu Mộ Dung đưa cho Lục nhi, "Ôm bé vào nhà, đừng đi ra." Dứt lời, mặt không chút thay đổi bước một bước hướng nơi thánh nữ té trên mặt đất hấp hối mà đi, trầm giọng nói: "Giang hồ, vốn là một nơi ngươi giết ta, ta giết ngươi, lúc trước Sở Trường Ca không có giết ngươi, là khuyết điểm của chàng, hiện tại, ta liền thay chàng làm xong chuyện mấy tháng trước phải làm, sửa sai lầm này cho đúng."
Thánh nữ cười nhìn Mộ Dung Vân Thư, ngữ khí thập phần chắc chắc, "Ngươi sẽ không. Ngươi là Mộ Dung Vân Thư, là đại tiểu thư Mộ Dung phủ, ngươi coi thường sinh mệnh người, ngươi lại sẽ không làm cho tay chính mình dính máu tanh."
"Phải không?" Mộ Dung Vân Thư nhặt binh khí của Yêu Nguyệt tiên tử lên —— một thanh liễu kiếm, kéo kiếm chậm rãi hướng phía trước mà đi. Mũi kiếm sắc bén vẽ ra trên mặt đất một đường thật dài, kèm theo âm thanh chói tai, đó là ma đao soàn soạt, tiếng chuông tử vong. "Nhân sinh trên đời, một lần gặp gỡ khiến cho chính mình không dễ dàng thống khoái làm người, ta làm sao nhẫn tâm, khiến ngươi cả đời sống trong khuất nhục? Chỉ có thể cho ngươi chết trong khuất nhục, đời đời kiếp kiếp không thể thoát ra, mới có thể hết mối hận trong lòng của ta, mới không làm nhục thân phận phu nhân ma giáo của ta." Mộ Dung Vân Thư vừa đi vừa nói chuyện.
"Ta hiểu ngươi, ta có thể nhìn thấu ngươi. Chính bởi vì ta có thể nhìn thấu ngươi, cho nên ngươi mới có thể e ngại ta." Biểu tình của Thánh nữ vẫn vô cùng tự tin như trước.
Mộ Dung Vân Thư cười lạnh một tiếng, "Nếu ngươi có thể nhìn thấu ta, sẽ không nói ra lời nói ngu xuẩn như thế. Ta e ngại, là vì nhìn thấu ngươi, thấy được trên người ngươi có gì đó khác hẳn với người thường. Mà thứ kia, làm cho ta cảm thấy chán ghét."
Thánh nữ ngẩn ra, "Ngươi nói như vậy là có ý tứ gì?"
"Ta vẫn không rõ, vì sao trên người của ngươi, có thể đồng thời cùng tồn tại hai loại hơi thở hoàn toàn tương phản, một nửa nam nhân, một nửa nữ nhân. Hiện tại, ta nghĩ ta biết nguyên nhân." Mộ Dung Vân Thư nói: "Linh hồn của ngươi, cùng thân thể của ngươi, cũng không thuộc cùng một loại người. Hay là, ngươi trời sinh, chính là một loại ngoại tộc. Một loại ngoại tộc thân thể là nữ nhân linh hồn lại là nam nhân!"
"Ngươi quả nhiên biết ta." Trên mặt trắng bệch của Thánh nữ lộ ra mấy phần vui sướng, "Từ lần đầu tiên ta thấy ngươi, ta chỉ biết, ngươi khẳng định biết ta. Ánh mắt của ngươi, cơ trí như vậy, không nhiễm khói lửa nhân gian như vậy, rõ ràng có thể nhìn thấu hết thảy, lại khinh thường không nhìn. Sau đó, khi ta cùng Sở Trường Ca quyết đấu, ta mới phát hiện, thì ra, ngươi không phải khinh thường không nhìn, mà là mắt của ngươi, tâm của ngươi, toàn bộ đã bị chiếm cứ. Trừ Sở Trường Ca, ngươi còn thấy được ai? Ngươi còn muốn nhìn ai?"
"Ta nguyện ý nhìn rất nhiều người, nhưng không bao gồm ngươi." Mộ Dung Vân Thư lạnh lùng nói, đem kiếm từ trên mặt đất kéo lên, chỉ vào cổ họng của nàng.
"Không. Bao gồm ta, bao gồm ta..." Thánh nữ nở nụ cười, giống như người điên, quên kiếm ở cổ họng, quên giờ khắc sống chết. "Ngươi chung quy vẫn thấy được ta. Ngươi như vậy, là chán ghét cái ngươi đã thấy."
"Ngươi lầm rồi." Mộ Dung Vân Thư nói, "Ta chán ghét không phải ngươi, mà là hành vi của ngươi. Một thói quen nắm trong tay hết thảy mọi người, chán ghét nhất là bị người bài bố. Mà ta vừa vặn thuộc loại người này. Ta e ngại, cũng không phải ngươi, mà là thân thể cùng linh hồn ngươi khác hẳn với người thường."
"Nếu ta là nam nhân, nếu ta gặp được ngươi trước Sở Trường Ca, ngươi sẽ giống hiện tại lấy cách nhìn hắn mà nhìn ta sao?" Thánh nữ hỏi.
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư trầm mặc hồi lâu, suy sụp không ra tay, kiếm từ trong tay rơi xuống, xoay người, lạnh lùng nói: "Ngươi tự sát đi."
"Ta chỉ biết, ngươi không xuống tay được." Trong giọng nói Thánh nữ có chút đắc ý, lại có chút thê lương.
Mộ Dung Vân Thư không có nói tiếp. Không sai, nàng không xuống tay được.
"Trả lời ta." Thánh nữ kiên trì nói: "Nếu ta là nam nhân, nếu ta gặp được ngươi trước Sở Trường Ca, ngươi sẽ giống hiện tại lấy cách nhìn hắn mà nhìn ta chứ?"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Không cần lấy ngươi và chàng ra so sánh, ngươi không xứng."
"Ngươi quả nhiên, vẫn chỉ nhìn đến hắn..." Bỗng nhiên, đôi mắt thánh nữ trợn lớn, nhảy dựng lên đánh về phía Mộ Dung Vân Thư.
Mộ Dung Vân Thư đang muốn đẩy nàng ra, lại bị nàng ôm xoay một vòng, vừa nhấc mắt, thấy một màn khiến cho nàng hít một ngụm khí lạnh ——
Sau lưng Thánh nữ cắm một thanh kiếm, mà kiếm là từ một chỗ khác, Sở Tích Nguyệt đứng lạnh lùng.
Mộ Dung Vân Thư còn chưa hồi hồn trở lại, chỉ nghe thánh nữ ở bên tai nàng nói: "Ta chưa bao giờ muốn giết ngươi, chưa bao giờ muốn..." Hết hơi, người chết.
Mộ Dung Vân Thư trơ mắt nhìn thánh nữ từ trên người nàng ngã xuống, kinh ngạc nhìn Sở Tích Nguyệt, "Ngươi là ai?" Nếu không có thánh nữ vừa rồi thay nàng nhận một kiếm kia, lúc này người té trên mặt đất chính là nàng.
"Ngươi quả nhiên bất kể lúc nào đều có thể bảo trì bình tĩnh." 'Sở Tích Nguyệt' lạnh lùng nói, trong mắt mang theo nồng đậm sát khí.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Mộ Dung Vân Thư lại hỏi một lần nữa.
"Ngươi rất nhanh liền sẽ biết." 'Sở Tích Nguyệt' giương tay lên nhanh chóng điểm huyệt đạo Mộ Dung Vân Thư, sau đó cao giọng nói: "Không muốn Mộ Dung Vân Thư chết, liền lập tức đem Sở Mộ Dung giao ra đây!"
Mắt Mộ Dung Vân Thư lạnh nhìn 'Sở Tích Nguyệt' uy hiếp Lục Nhi ở phòng trong, không nói không kêu. Bởi vì nàng biết, mặc kệ nàng nói cái gì, kết quả đều chỉ có một —— Lục Nhi trốn không thoát, tiểu Mộ Dung cũng trốn không thoát.
Lục nhi ở trong phòng lúc mọi người giao chiến. Một bên là tiểu thư giống như trời, một bên là bảo bối của tiểu thư, tiểu thiếu gia. Nếu nàng đem tiểu thiếu gia giao ra, chính mình cũng không muốn sống. Nhưng mà tiểu thư... Nàng không thể làm cho tiểu thư có việc...
"Tiểu thiếu gia, người nói xem, nên làm cái gì bây giờ?" Lục nhi tránh ở trong tủ quần áo thấp giọng hỏi.
Tiểu Mộ Dung chất phác nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mờ mịt.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lạnh như băng, "Muốn ta hủy ngăn tủ này đi sao?"
Thần kinh Lục nhi đông chặt, giọng nói này, rất gần, gần giống như ngay tại... Trước mặt!
Băng ——
Tủ quần áo bị mở ra.
Lục nhi đem tiểu Mộ Dung dùng sức giấu vào trong ngực, trong lòng run sợ ngẩng đầu, khi thấy người đến là Sở Tích Nguyệt, nhất thời cười tươi như hoa, thở ra một hơi, "Sở tiểu thư —— "
"Sở Mộ Dung." 'Sở Tích Nguyệt' lạnh lùng nói.
Lục nhi im bặt, ngây ra một lúc lâu mới nói, "Sở tiểu thư, sao ngươi... Giống như thay đổi thành một người khác?"
Sở Tích Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đoạt lấy Sở Mộ Dung trong tay nàng, đi ra ngoài cửa nói: "Ngươi đi nói cho Sở Trường Ca, vợ con của hắn đều ở trên tay Tiểu Lương vương, không muốn vợ mất con chết, thì tốt nhất không nên phá hư chuyện của Vương gia!"
Lục nhi như đang nằm mộng, ngẩn ra một lát mới đuổi theo, trong viện ngoại trừ thi thể Yêu Nguyệt tiên tử cùng thánh nữ Ngũ độc giáo, không có một bóng người.
Đây là tình huống gì?
Đầu tiên Yêu Nguyệt tiên tử xuất hiện khi tiểu thư bảo nàng trốn vào phòng trong, đến khi đi ra, Yêu Nguyệt tiên tử liền ngã xuống trên mặt đất, cùng thánh nữ Ngũ độc giáo lưỡng bại câu thương.
Lần thứ hai tiểu thư bảo nàng trốn vào phòng trong, khi trở ra, Sở tiểu thư không phải là Sở tiểu thư, mà tiểu thư... Cũng chẳng biết đi đâu.
Không thấy Tiểu thư, tiểu thiếu gia cũng bị đoạt đi rồi, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Lục nhi hoang mang lo sợ nhìn chung quanh, bỗng nhiên, nàng nhớ lại lời nói của Sở Tích Nguyệt trước khi đi.
Cô gia! Đúng, đi tìm cô gia! Cô gia lợi hại như vậy, nhất định có thể cứu tiểu thư cùng tiểu thiếu gia!
/205
|