Từ sau khi Sở Trường Ca chạy việc ở Cửu Quẻ lâu, Cửu Quẻ lâu liền càng ngày càng náo nhiệt, dần dần kín người hết chỗ. Nhưng trong đó đại bộ phận khách đến đều không thể xưng là khách, gần nhất chỉ có thể xưng là người —— người xem náo nhiệt.
Giáo chủ Ma giáo Sở Trường Ca quay lại giang hồ, đây chính là chuyện lớn trong thiên hạ, có thể không đến xác nhận một chút sao?
Giáo chủ Ma giáo Sở Trường Ca lưu lạc thành tiểu nhị chạy việc, đây chính là tin bát quái lớn nhất trong thiên hạ, có thể không đến vây xem một chút sao?
Đối với hiện tượng Cửu Quẻ lâu kín người hết chỗ, Mộ Dung Vân Thư cảm thấy vui mừng. Làm ông chủ, tuy rằng nàng cũng không có mục đích lấy lợi nhuận, nhưng nếu có thể có lợi, cớ sao lại không làm?
Lúc này, Mộ Dung Vân Thư đang phách phách phách khẩy bàn tính, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bóng dáng người trong sảnh chạy việc cho khách khứa, khóe miệng thủy chung mang theo nụ cười, không đậm không nhạt, không nông không sâu. Cái loại cười này, trong mắt người khác, rất hâm mộ.
"Ta nói Mộ Dung muội tử này! Hai ta lúc trước là ngươi làm ông chủ, ta làm chưởng quầy, nay ngươi từ hậu trường đến trước sân khấu đoạt bát cơm của ta. Ngươi đây là có ý gì?" Bị ném sang một bên, Vân Tứ Nương bất mãn nói.
"Không có ý gì." Mộ Dung Vân Thư một mặt kết toán thu vào hôm nay, một mặt không chút để ý nói, "Chính là đột nhiên sinh ra một chút hứng thú với việc đếm bạc."
"... Đếm bạc thì ngươi nên đến ngân khố." Vân Tứ Nương tức giận nói.
Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói: "Mùa hè còn chưa tới."
Mùa hè còn chưa tới là ý gì? Vẻ mặt Vân Tứ Nương khó hiểu.
Lúc này, Lục Nhi vô cùng phối hợp giải thích: "Tiểu thư nhà chúng ta hàng năm, chỉ khi mùa hè nóng bức khó nhịn, mới có thể đi ngân khố đếm bạc. Lúc khác, có chết cũng sẽ không đi."
Trong khoảnh khắc, trên mặt Vân Tứ Nương luôn trương ra tư thái tao nhã như mặt trời mọc phương Đông từ từ dâng lên ba vạch đen, còn run lên hai cái. "Đếm bạc có thể giảm nóng?" Vẻ mặt nàng như biểu tình gặp được quái vật.
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Thật sự là quái thai! Vân Tứ Nương thực khinh thường bĩu môi, bỗng nhiên, trong đầu chợt lóe, hai ánh mắt dài nhỏ nhất thời tóe ra hào quang vạn trượng. "Này, ngoại trừ mùa hè, nàng thật sự chưa bao giờ đến ngân khố?" Vân Tứ Nương thấp giọng hỏi Lục Nhi, ánh mắt lóe ra hưng phấn nóng lòng muốn thử.
Vân Tứ Nương vốn định chỉ cần Lục Nhi gật đầu, nàng lập tức miễn phí thay Mộ Dung phủ kiểm kê một chút gia sản. Không ngờ Lục Nhi vô cùng bình tĩnh liếc nàng một cái, nói: "Trong ngân khố thiết kế cơ quan. Lấy chỉ số thông minh của ngươi, cho tới mùa hè năm nay, cũng không vào được ."
"..." Khó trách người nào đó nhàn nhã như thế. Nhưng mà, nàng không phá được, không có nghĩa là người khác cũng không phá được. Vân Tứ Nương càng nghĩ càng hưng phấn, tầm mắt dần dần chuyển qua bóng dáng cầm cái bay bận rộn ở hậu viện kia một chút, lặng lẽ rời đi.
Lục Nhi: "Tiểu thư, biểu tình của Vân Tứ Nương giống như có chút gian trá nha!"
Đầu Mộ Dung Vân Thư cũng không nâng một chút, thản nhiên nói, "Tùy nàng đi. Ta vừa vặn cũng muốn biết ta còn bao nhiêu bạc có thể tiêu xài."
"..."
"Đời này nếu không thể đem tiêu xài hầu như không còn, ta chết cũng không thể nhắm mắt."
"... Tiểu thư, lời này người nói thực đáng đánh đòn."
"Ta biết."
"Vậy người còn nói?"
"Dạo này có tâm lý ghét kẻ giàu có, cung cấp lý do ghét kẻ giàu không phải tốt lắm sao?"
"..." Lục Nhi ngửa mặt lên trời thở dài, tiểu thư, người trắng ra như vậy là không xem em là người nghèo sao?
Hai chủ tớ đang ngươi một lời ta một chữ, bỗng nhiên, phía trước truyền đến một tiếng nổ ‘oành’, tiếp theo toàn bộ tửu lâu trở nên yên tĩnh, chỉ còn âm thanh hạt châu trên bàn tính va chạm lẫn nhau, mang theo tiết tấu vui vẻ.
"Tiểu thư, có người gây chuyện." Lục Nhi khẩn trương kéo tay áo Mộ Dung Vân Thư nhỏ giọng nói.
"Ta nghe được." Mộ Dung Vân Thư một mặt nói, tay còn nhanh nhẹn khẩy bàn tính, một lát sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía người gây ra họa.
Gây sự là thực khách gần cửa sổ cách quầy hơi xa, nam tử áo trắng thêu chỉ vàng ngồi bên cửa sổ đưa lưng về phía mọi người, hai bên trái phải ngồi hai tiểu đồng áo hồng. Trên mặt non nớt tràn đầy kiêu ngạo không hợp tuổi. Làm cho người ta nhìn cực không thoải mái, thậm chí có chút bủn rủn tay chân. Đứa bé tâm thuật bất chính, hơn người lớn hung ác còn đáng sợ hơn. Bởi vì ngươi vĩnh viễn cũng không biết hắn nhìn ngây thơ vô tội thế khi nào thì đột nhiên hóa thân thành rắn độc cắn ngươi một ngụm.
Tầm mắt Mộ Dung Vân Thư thản nhiên dừng lại trên người tiểu đồng áo hồng đang nhìn nàng không đến nửa giây, liền trực tiếp lướt qua hắn nhìn về phía nam tử áo trắng thêu chỉ vàng. Nàng chưa bao giờ đối thoại cùng người vô lễ. Mà gây chuyện ở địa bàn của nàng, đó là vô lễ lớn nhất.
Tiểu đồng áo hồng nhìn đã hiểu tầm mắt của nàng, nhất thời tức giận càng sâu, giận dữ mắng: "Đây là đồ ăn gì! Không bằng đồ ăn cho chó nữa, nhưng lại lấy ra làm cho người ta ăn!"
"Ngươi nói cái gì —— "
"Lục Nhi." Mộ Dung Vân Thư nhẹ giọng đánh gãy Lục Nhi đang muốn tranh cãi, sau đó lại đem tầm mắt chuyển qua trên người tiểu đồng áo hồng, vài giây sau mới nói: "Ngươi xác định chính mình có tư cách ăn đồ tốt hơn thức ăn cho chó?"
"Ngươi!" Tiểu đồng áo hồng khó thở, oán hận trừng mắt nhìn Mộ Dung Vân Thư.
Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Mộ Dung Vân Thư sớm bị hắn bầm thây trăm đoạn. Cũng may không thể.
Mọi người vây xem vô cùng nhất trí bảo trì trầm mặc. Mục đích bọn họ tới đây chủ yếu là xem náo nhiệt. Sống chết mặc bây tự nhiên là trạng thái tốt nhất. Mà Sở Trường Ca bưng cái mâm cũng dừng bước, ánh mắt đã lạnh đến cực điểm như băng, sát khí toát ra, đủ để trong nháy mắt hủy diệt toàn bộ tửu lâu.
Bỗng nhiên, tiểu đồng áo hồng thẹn quá thành giận hét lớn một tiếng: "Đi tìm chết!"
Mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, ra tay thật nhanh! Đừng nói là Mộ Dung Vân Thư, cho dù là tay lão luyện giang hồ, chỉ sợ cũng khó có thể tránh né ám khí như mưa nhanh như thiểm điện phóng tới.
Trái với lo lắng của mọi người, Mộ Dung Vân Thư thủy chung nhàn nhã thoải mái, nửa điểm kinh hoảng cũng không có trên mặt, chút ý tứ tránh né cũng không có, vững như Thái Sơn.
Cũng chính trong nháy mắt này, một dạng sét đánh không kịp bưng tai khác cũng từ bên cạnh bay tới, thẳng về phía Mộ Dung Vân Thư. Là một cái mâm có hình con bướm lớn. Theo sát tới là người ném ra cái mâm —— Sở Trường Ca.
Mọi người còn không kịp làm rõ một màn này phát sinh thế nào, Sở Trường Ca đã che ở trước quầy Mộ Dung Vân Thư, một tay bưng cái mâm, trên mâm có một bầu rượu cùng mấy cái ly củ lạc, mà một tay kia cầm cái mâm hình con bướm trên hai ngón tay, trên mặt cắm đầy châm nhiều hơn mạch máu.
Gã họ Sở nhìn tiểu đồng áo hồng hừ lạnh một tiếng: "Tay không có mắt, giữ lại mà dùng!" Nói xong dùng một chút lực, châm trên cái mâm gỗ bay ngược về hướng tiểu đồng áo hồng.
Tiểu đồng áo hồng tránh né không kịp, mặt lộ vẻ hoảng sợ. Bỗng nhiên, một cái quạt không biết khi nào che ở trước người hắn cắt đứt đứng độc châm. Trên quạt vẽ núi non, hắn biết là ai.
"Đa tạ ân cứu mạng của công tử." Tiểu đồng áo hồng quỳ gối trước người nam tử áo trắng thêu chỉ vàng, như một con chó màu hồng, cực kỳ dịu ngoan.
"Đứng lên đi. Về sau không được lỗ mãng như thế." Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng nói.
"Dạ." Tiểu đồng áo hồng đứng dậy, thối lui đến bên trái nam tử áo trắng thêu chỉ vàng, trên mặt còn tỏ vẻ sợ hãi.
Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng chậm rãi giương mắt nhìn về phía Sở Trường Ca, "Sở giáo chủ quả nhiên tâm ngoan thủ lạt (ra tay độc ác) như lời đồn."
Sở Trường Ca giống như không nghe thấy, mặt không chút thay đổi. Hắn mơ hồ hiểu được lời 'Sở giáo chủ' đối phương nói là chỉ hắn, nhưng trong đầu lại không có một chút trí nhớ.
"Ma giáo đã sớm giải tán, nơi này không có Sở giáo chủ, chỉ có tiểu nhị của Cửu Quẻ lâu ta. Nếu các hạ là tới tìm hắn, còn xin hỏi ý kiến trước ta. Dù sao, đắc tội ta cũng không phải là một chuyện tốt." Giọng của Mộ Dung Vân Thư cực kỳ nhạt nhẽo, trong bình tĩnh tựa hồ lộ ra một chút ý cười, mang theo hương vị cười nhạo.
Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng nghe vậy sắc mặt khẽ biến, lập tức thu hồi tức giận, tao nhã cười nói, "Mộ Dung tiểu thư quả nhiên cũng tự tin như lời đồn."
Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Hai bên lâm vào trầm mặc, giằng co một lát. Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng nói, "Tại hạ có một vấn đề muốn thỉnh giáo."
Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhàng nâng mi một chút, ý bảo hắn nói.
Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng: "Ngươi thật sự bỏ Sở Trường Ca?" Nói xong, còn liếc Sở Trường Ca một cái.
Mặt Sở Trường Ca như trước không chút thay đổi, trong lòng lại thập phần khẩn trương. Tuy rằng hắn không biết 'Sở Trường Ca' mà bọn họ nói là ai, nhưng cảm thấy chuyện này có liên quan tới mình. Mà đáy lòng không hiểu sao lại có địch ý với nam tử áo trắng thêu chỉ vàng.
Mọi người vây xem cũng yên lặng chăm chú lắng nghe. Có thể chính tai nghiệm chứng đồn đãi này, chuyến đi này thật không tệ.
Đáp án của Mộ Dung Vân Thư lại làm cho mọi người mở rộng tầm mắt —— "Trên người ngươi có bao nhiêu ngân lượng?"
Sao lại động đến chuyện tiền rồi? Mọi người khó hiểu.
Mặt nam tử áo trắng thêu chỉ vàng cũng lộ vẻ hoang mang, nhưng thực sảng khoái trả lời vấn đề của Mộ Dung Vân Thư, "Lần này ra ngoài không mang theo nhiều tiền lắm, chỉ có hơn ngàn bạc trắng."
"Như vậy trên tay ngươi có thể có tin tức đáng giá?" Mộ Dung Vân Thư lại cười hỏi.
Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng lắc đầu, "Không có."
Thấy thế, Mộ Dung Vân Thư lại cười cười, cúi đầu tiếp tục tính sổ, "Lục Nhi, kêu Tứ Nương đến tính tổn thất một chút. Trên tay đối phương chỉ có hơn ngàn bạc trắng, nếu thiếu thì ghi giấy nợ, chờ lần sau bọn hắn đến thì bổ sung." Thản nhiên phân phó trong tiếng khẩy bàn tính vô cùng sung sướng.
"Dạ." Lục Nhi đắc ý trừng ba người chủ tớ của nam tử áo trắng thêu chỉ vàng liếc mắt một cái, thầm nghĩ: hừ hừ, dám ở địa bàn của Mộ Dung phủ gây sự, lột chết ngươi!
Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng nhíu mi một chút, nói vớiMộ Dung Vân Thư, "Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta."
"Ngày mai ngươi lại đến." Cuối cùng, Mộ Dung Vân Thư lại bổ sung một câu, "Mang đủ nghìn lượng bạc."
Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng: "Vì sao?"
"Bởi vì một chữ của nàng trị giá ngàn vàng." Nói những lời này là Vân Tứ Nương bị Lục Nhi kêu đến từ sau viện. Phong thái yểu điệu, nàng đi đến giữa đại sảnh, với qua quầy giơ tay cầm lấy bàn tính trong tay Mộ Dung Vân Thư, sau một trận bùm bùm lạch xạch, lưu loát ngẩng đầu nói: "Ba ngàn bảy trăm tám mươi ba lượng."
Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng trợn mắt há hốc mồm, "Các ngươi vẫn chưa tổn thất cái gì."
"Ta biết." Vân Tứ Nương cười đến mê chết người không đền mạng, "Nhưng ông chủ nhà ta muốn lột sạch ngươi, ta đâu còn cách nào?" Người nào đó hiếm khi lộ ra bản sắc gian thương, nàng có thể không phối hợp sao?
Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng: "Dưới ánh sáng rõ như ban ngày, còn có vương pháp hay không..."
"Không được nói vương pháp với ta." Nhắc tới vương pháp nàng sẽ tức giận! Con người ta là hoàng đế, vương pháp tính là cái gì? Vân Tứ Nương tức giận trừng hắn liếc mắt một cái, nói: "Có tiền trả tiền, không có tiền liền ký tên đồng ý. Ngươi yên tâm, chân trời góc biển ta đều sẽ phái người đi truy lùng ngươi."
"..." Hắn không lo lắng."Bồi thường thì có thể, nhưng ngươi phải nói cho ta biết tiền này bồi thường cái gì, vì sao muốn ta bồi thường ba ngàn bảy trăm tám mươi ba lượng."
Vân Tứ Nương nghe vậy nhíu mi một chút, nói: "Ngươi không nên đem chuyện này kéo lên đến trên trời?"
"..."
"Như vậy ngươi sẽ bồi thường càng nhiều."
"... Bồi thường nhiều cũng không sao cả."
"Được rồi." Vân Tứ Nương nghĩ nghĩ, nói: "Vừa rồi ta nói muốn ngươi bồi thường bao nhiêu?"
"... Ba ngàn bảy trăm tám mươi ba lượng."
"A, đúng, ba ngàn bảy trăm tám mươi ba lượng." Vân Tứ Nương cười gượng hai tiếng, nói: "Ngượng ngùng nha, vừa rồi thuận miệng nói con số, không để ý."
Vẻ mặt Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng nhất thời đen thui, thuận miệng nói con số...
"Kỳ thật chuyện này rất đơn giản. Ngươi đột nhiên gây sự, ảnh hưởng kinh doanh của chúng ta, cho nên phải bồi thường tổn thất kinh doanh của chúng ta. Việc này tổn thất bao nhiêu, là do ta tính. Đừng hỏi ta tính như thế nào, vừa rồi ngươi cũng nghe được, ta chỉ là thuận miệng mà nói."
"... Còn có thể càng đơn giản hơn một chút không?"
"Có thể nha! Nàng nhìn ngươi mà khó chịu, cho nên ngươi gặp rủi ro. Liền đơn giản như vậy." Vân Tứ Nương chỉ vào Mộ Dung Vân Thư nói.
"..." Đầu năm nay gian thương quả thực hơn thổ phỉ còn dã man hơn.
"Tốt lắm, đã nói hết lời." Vân Tứ Nương thành thạo đem bàn tính ở trong tay xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, sau đó thả lên trên quầy, phát ra một tiếng cạch, thản nhiên nói: "Ngươi nên trả tiền."
Không đợi nam tử áo trắng thêu chỉ vàng mở miệng, tiểu đồng áo hồng bên cạnh hắn liền cả giận nói, "Công tử, bọn họ khinh người quá đáng!" Dứt lời liền muốn động thủ.
"Không thể vô lễ." Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng lớn tiếng đuổi thủ hạ, nói, "Đem ngân phiếu lấy ra."
"Công tử..." Tiểu đồng áo hồng còn muốn nói cái gì, đã thấy vẻ mặt chủ tử uy nghiêm, liền đem bất mãn nuốt xuống, tâm không cam lòng không muốn lấy ngân phiếu ra.
Vân Tứ Nương thấy thế, ý cười trong suốt, nói: "Xem ngươi bộ dạng coi như cũng có khí thế, ta lại miễn phí cho ngươi một lời khuyên: vấn đề ở Cửu Quẻ lâu, trước hết nên đem ngân phiếu ra. Nhất là loại vấn đề cá nhân như nàng rốt cuộc có bỏ Sở Trường Ca hay không, không có mấy chục hay mấy trăm vạn, không thể biết được đáp án."
Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng vô cùng có học hỏi cười cười, nói: "Đã nhìn ra."
Sau khi nam tử áo trắng thêu chỉ vàng mang theo hai tiểu đồng áo hồng rời đi, mọi người vây xem cũng đều hứng thú rã rời thu hồi cái cổ thật dài, uống trà uống trà, nói chuyện phiếm nói chuyện phiếm. Sở Trường Ca tiếp tục bưng trà đưa nước. Trong Cửu Quẻ lâu hết thảy như thường, giống như vừa rồi không phát sinh chuyện gì.
Không ai chú ý, đoàn người nam tử áo trắng thêu chỉ vàng vừa rời đi, hai đạo bóng đen khác cũng đi theo ra ngoài.
*
Mặt trời sắp lặn phía tây, Mộ Dung Vân Thư nằm trên ghế nằm trong sân, nhìn chằm chằm mặt trời dần dần rút đi ánh sáng nơi chân trời, trong lòng vô cùng mỏi mệt, ngay cả hô hấp đều có vẻ rất mệt mỏi.
Hôm nay nam tử áo trắng thêu chỉ vàng kia xuất hiện tại khách điếm cũng không ngẫu nhiên, hắn đều có hiểu biết về nàng và Sở Trường Ca, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, vì mục đích nào đó.
Gần đây có một vài gương mặt, vì mục đích nào đó xuất hiện tại khách điếm.
Trực giác nói cho nàng, sẽ có chuyện lớn phát sinh.
Chuyện lớn trên đời này, không phải chuyện lớn quốc gia, thì là giang hồ phân tranh. Mà cho dù là loại nào, đều nhất định là nàng không thể không đếm xỉa.
Mộ Dung Vân Thư than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại, chờ đợi màn đêm buông xuống.
Không biết qua bao lâu, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, trên người giống như có thêm một kiện quần áo, mang theo nhiệt độ cơ thể cùng hương vị mà nàng quen thuộc. Mộ Dung Vân Thư theo phản xạ bắt lấy cái tay muốn rời đi kia. Cái tay kia không giãy giụa, để nàng lẳng lặng túm lấy.
Hai người trầm mặc giây lát.
Bỗng nhiên, Mộ Dung Vân Thư mở mắt ra, lẳng lặng chăm chú nhìn chủ nhân cái tay kia thật lâu, hỏi: "Chàng có biết ranh giới giữa yêu và hận là cái gì không?"
Giáo chủ Ma giáo Sở Trường Ca quay lại giang hồ, đây chính là chuyện lớn trong thiên hạ, có thể không đến xác nhận một chút sao?
Giáo chủ Ma giáo Sở Trường Ca lưu lạc thành tiểu nhị chạy việc, đây chính là tin bát quái lớn nhất trong thiên hạ, có thể không đến vây xem một chút sao?
Đối với hiện tượng Cửu Quẻ lâu kín người hết chỗ, Mộ Dung Vân Thư cảm thấy vui mừng. Làm ông chủ, tuy rằng nàng cũng không có mục đích lấy lợi nhuận, nhưng nếu có thể có lợi, cớ sao lại không làm?
Lúc này, Mộ Dung Vân Thư đang phách phách phách khẩy bàn tính, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bóng dáng người trong sảnh chạy việc cho khách khứa, khóe miệng thủy chung mang theo nụ cười, không đậm không nhạt, không nông không sâu. Cái loại cười này, trong mắt người khác, rất hâm mộ.
"Ta nói Mộ Dung muội tử này! Hai ta lúc trước là ngươi làm ông chủ, ta làm chưởng quầy, nay ngươi từ hậu trường đến trước sân khấu đoạt bát cơm của ta. Ngươi đây là có ý gì?" Bị ném sang một bên, Vân Tứ Nương bất mãn nói.
"Không có ý gì." Mộ Dung Vân Thư một mặt kết toán thu vào hôm nay, một mặt không chút để ý nói, "Chính là đột nhiên sinh ra một chút hứng thú với việc đếm bạc."
"... Đếm bạc thì ngươi nên đến ngân khố." Vân Tứ Nương tức giận nói.
Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói: "Mùa hè còn chưa tới."
Mùa hè còn chưa tới là ý gì? Vẻ mặt Vân Tứ Nương khó hiểu.
Lúc này, Lục Nhi vô cùng phối hợp giải thích: "Tiểu thư nhà chúng ta hàng năm, chỉ khi mùa hè nóng bức khó nhịn, mới có thể đi ngân khố đếm bạc. Lúc khác, có chết cũng sẽ không đi."
Trong khoảnh khắc, trên mặt Vân Tứ Nương luôn trương ra tư thái tao nhã như mặt trời mọc phương Đông từ từ dâng lên ba vạch đen, còn run lên hai cái. "Đếm bạc có thể giảm nóng?" Vẻ mặt nàng như biểu tình gặp được quái vật.
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Thật sự là quái thai! Vân Tứ Nương thực khinh thường bĩu môi, bỗng nhiên, trong đầu chợt lóe, hai ánh mắt dài nhỏ nhất thời tóe ra hào quang vạn trượng. "Này, ngoại trừ mùa hè, nàng thật sự chưa bao giờ đến ngân khố?" Vân Tứ Nương thấp giọng hỏi Lục Nhi, ánh mắt lóe ra hưng phấn nóng lòng muốn thử.
Vân Tứ Nương vốn định chỉ cần Lục Nhi gật đầu, nàng lập tức miễn phí thay Mộ Dung phủ kiểm kê một chút gia sản. Không ngờ Lục Nhi vô cùng bình tĩnh liếc nàng một cái, nói: "Trong ngân khố thiết kế cơ quan. Lấy chỉ số thông minh của ngươi, cho tới mùa hè năm nay, cũng không vào được ."
"..." Khó trách người nào đó nhàn nhã như thế. Nhưng mà, nàng không phá được, không có nghĩa là người khác cũng không phá được. Vân Tứ Nương càng nghĩ càng hưng phấn, tầm mắt dần dần chuyển qua bóng dáng cầm cái bay bận rộn ở hậu viện kia một chút, lặng lẽ rời đi.
Lục Nhi: "Tiểu thư, biểu tình của Vân Tứ Nương giống như có chút gian trá nha!"
Đầu Mộ Dung Vân Thư cũng không nâng một chút, thản nhiên nói, "Tùy nàng đi. Ta vừa vặn cũng muốn biết ta còn bao nhiêu bạc có thể tiêu xài."
"..."
"Đời này nếu không thể đem tiêu xài hầu như không còn, ta chết cũng không thể nhắm mắt."
"... Tiểu thư, lời này người nói thực đáng đánh đòn."
"Ta biết."
"Vậy người còn nói?"
"Dạo này có tâm lý ghét kẻ giàu có, cung cấp lý do ghét kẻ giàu không phải tốt lắm sao?"
"..." Lục Nhi ngửa mặt lên trời thở dài, tiểu thư, người trắng ra như vậy là không xem em là người nghèo sao?
Hai chủ tớ đang ngươi một lời ta một chữ, bỗng nhiên, phía trước truyền đến một tiếng nổ ‘oành’, tiếp theo toàn bộ tửu lâu trở nên yên tĩnh, chỉ còn âm thanh hạt châu trên bàn tính va chạm lẫn nhau, mang theo tiết tấu vui vẻ.
"Tiểu thư, có người gây chuyện." Lục Nhi khẩn trương kéo tay áo Mộ Dung Vân Thư nhỏ giọng nói.
"Ta nghe được." Mộ Dung Vân Thư một mặt nói, tay còn nhanh nhẹn khẩy bàn tính, một lát sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía người gây ra họa.
Gây sự là thực khách gần cửa sổ cách quầy hơi xa, nam tử áo trắng thêu chỉ vàng ngồi bên cửa sổ đưa lưng về phía mọi người, hai bên trái phải ngồi hai tiểu đồng áo hồng. Trên mặt non nớt tràn đầy kiêu ngạo không hợp tuổi. Làm cho người ta nhìn cực không thoải mái, thậm chí có chút bủn rủn tay chân. Đứa bé tâm thuật bất chính, hơn người lớn hung ác còn đáng sợ hơn. Bởi vì ngươi vĩnh viễn cũng không biết hắn nhìn ngây thơ vô tội thế khi nào thì đột nhiên hóa thân thành rắn độc cắn ngươi một ngụm.
Tầm mắt Mộ Dung Vân Thư thản nhiên dừng lại trên người tiểu đồng áo hồng đang nhìn nàng không đến nửa giây, liền trực tiếp lướt qua hắn nhìn về phía nam tử áo trắng thêu chỉ vàng. Nàng chưa bao giờ đối thoại cùng người vô lễ. Mà gây chuyện ở địa bàn của nàng, đó là vô lễ lớn nhất.
Tiểu đồng áo hồng nhìn đã hiểu tầm mắt của nàng, nhất thời tức giận càng sâu, giận dữ mắng: "Đây là đồ ăn gì! Không bằng đồ ăn cho chó nữa, nhưng lại lấy ra làm cho người ta ăn!"
"Ngươi nói cái gì —— "
"Lục Nhi." Mộ Dung Vân Thư nhẹ giọng đánh gãy Lục Nhi đang muốn tranh cãi, sau đó lại đem tầm mắt chuyển qua trên người tiểu đồng áo hồng, vài giây sau mới nói: "Ngươi xác định chính mình có tư cách ăn đồ tốt hơn thức ăn cho chó?"
"Ngươi!" Tiểu đồng áo hồng khó thở, oán hận trừng mắt nhìn Mộ Dung Vân Thư.
Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Mộ Dung Vân Thư sớm bị hắn bầm thây trăm đoạn. Cũng may không thể.
Mọi người vây xem vô cùng nhất trí bảo trì trầm mặc. Mục đích bọn họ tới đây chủ yếu là xem náo nhiệt. Sống chết mặc bây tự nhiên là trạng thái tốt nhất. Mà Sở Trường Ca bưng cái mâm cũng dừng bước, ánh mắt đã lạnh đến cực điểm như băng, sát khí toát ra, đủ để trong nháy mắt hủy diệt toàn bộ tửu lâu.
Bỗng nhiên, tiểu đồng áo hồng thẹn quá thành giận hét lớn một tiếng: "Đi tìm chết!"
Mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, ra tay thật nhanh! Đừng nói là Mộ Dung Vân Thư, cho dù là tay lão luyện giang hồ, chỉ sợ cũng khó có thể tránh né ám khí như mưa nhanh như thiểm điện phóng tới.
Trái với lo lắng của mọi người, Mộ Dung Vân Thư thủy chung nhàn nhã thoải mái, nửa điểm kinh hoảng cũng không có trên mặt, chút ý tứ tránh né cũng không có, vững như Thái Sơn.
Cũng chính trong nháy mắt này, một dạng sét đánh không kịp bưng tai khác cũng từ bên cạnh bay tới, thẳng về phía Mộ Dung Vân Thư. Là một cái mâm có hình con bướm lớn. Theo sát tới là người ném ra cái mâm —— Sở Trường Ca.
Mọi người còn không kịp làm rõ một màn này phát sinh thế nào, Sở Trường Ca đã che ở trước quầy Mộ Dung Vân Thư, một tay bưng cái mâm, trên mâm có một bầu rượu cùng mấy cái ly củ lạc, mà một tay kia cầm cái mâm hình con bướm trên hai ngón tay, trên mặt cắm đầy châm nhiều hơn mạch máu.
Gã họ Sở nhìn tiểu đồng áo hồng hừ lạnh một tiếng: "Tay không có mắt, giữ lại mà dùng!" Nói xong dùng một chút lực, châm trên cái mâm gỗ bay ngược về hướng tiểu đồng áo hồng.
Tiểu đồng áo hồng tránh né không kịp, mặt lộ vẻ hoảng sợ. Bỗng nhiên, một cái quạt không biết khi nào che ở trước người hắn cắt đứt đứng độc châm. Trên quạt vẽ núi non, hắn biết là ai.
"Đa tạ ân cứu mạng của công tử." Tiểu đồng áo hồng quỳ gối trước người nam tử áo trắng thêu chỉ vàng, như một con chó màu hồng, cực kỳ dịu ngoan.
"Đứng lên đi. Về sau không được lỗ mãng như thế." Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng nói.
"Dạ." Tiểu đồng áo hồng đứng dậy, thối lui đến bên trái nam tử áo trắng thêu chỉ vàng, trên mặt còn tỏ vẻ sợ hãi.
Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng chậm rãi giương mắt nhìn về phía Sở Trường Ca, "Sở giáo chủ quả nhiên tâm ngoan thủ lạt (ra tay độc ác) như lời đồn."
Sở Trường Ca giống như không nghe thấy, mặt không chút thay đổi. Hắn mơ hồ hiểu được lời 'Sở giáo chủ' đối phương nói là chỉ hắn, nhưng trong đầu lại không có một chút trí nhớ.
"Ma giáo đã sớm giải tán, nơi này không có Sở giáo chủ, chỉ có tiểu nhị của Cửu Quẻ lâu ta. Nếu các hạ là tới tìm hắn, còn xin hỏi ý kiến trước ta. Dù sao, đắc tội ta cũng không phải là một chuyện tốt." Giọng của Mộ Dung Vân Thư cực kỳ nhạt nhẽo, trong bình tĩnh tựa hồ lộ ra một chút ý cười, mang theo hương vị cười nhạo.
Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng nghe vậy sắc mặt khẽ biến, lập tức thu hồi tức giận, tao nhã cười nói, "Mộ Dung tiểu thư quả nhiên cũng tự tin như lời đồn."
Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Hai bên lâm vào trầm mặc, giằng co một lát. Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng nói, "Tại hạ có một vấn đề muốn thỉnh giáo."
Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhàng nâng mi một chút, ý bảo hắn nói.
Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng: "Ngươi thật sự bỏ Sở Trường Ca?" Nói xong, còn liếc Sở Trường Ca một cái.
Mặt Sở Trường Ca như trước không chút thay đổi, trong lòng lại thập phần khẩn trương. Tuy rằng hắn không biết 'Sở Trường Ca' mà bọn họ nói là ai, nhưng cảm thấy chuyện này có liên quan tới mình. Mà đáy lòng không hiểu sao lại có địch ý với nam tử áo trắng thêu chỉ vàng.
Mọi người vây xem cũng yên lặng chăm chú lắng nghe. Có thể chính tai nghiệm chứng đồn đãi này, chuyến đi này thật không tệ.
Đáp án của Mộ Dung Vân Thư lại làm cho mọi người mở rộng tầm mắt —— "Trên người ngươi có bao nhiêu ngân lượng?"
Sao lại động đến chuyện tiền rồi? Mọi người khó hiểu.
Mặt nam tử áo trắng thêu chỉ vàng cũng lộ vẻ hoang mang, nhưng thực sảng khoái trả lời vấn đề của Mộ Dung Vân Thư, "Lần này ra ngoài không mang theo nhiều tiền lắm, chỉ có hơn ngàn bạc trắng."
"Như vậy trên tay ngươi có thể có tin tức đáng giá?" Mộ Dung Vân Thư lại cười hỏi.
Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng lắc đầu, "Không có."
Thấy thế, Mộ Dung Vân Thư lại cười cười, cúi đầu tiếp tục tính sổ, "Lục Nhi, kêu Tứ Nương đến tính tổn thất một chút. Trên tay đối phương chỉ có hơn ngàn bạc trắng, nếu thiếu thì ghi giấy nợ, chờ lần sau bọn hắn đến thì bổ sung." Thản nhiên phân phó trong tiếng khẩy bàn tính vô cùng sung sướng.
"Dạ." Lục Nhi đắc ý trừng ba người chủ tớ của nam tử áo trắng thêu chỉ vàng liếc mắt một cái, thầm nghĩ: hừ hừ, dám ở địa bàn của Mộ Dung phủ gây sự, lột chết ngươi!
Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng nhíu mi một chút, nói vớiMộ Dung Vân Thư, "Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta."
"Ngày mai ngươi lại đến." Cuối cùng, Mộ Dung Vân Thư lại bổ sung một câu, "Mang đủ nghìn lượng bạc."
Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng: "Vì sao?"
"Bởi vì một chữ của nàng trị giá ngàn vàng." Nói những lời này là Vân Tứ Nương bị Lục Nhi kêu đến từ sau viện. Phong thái yểu điệu, nàng đi đến giữa đại sảnh, với qua quầy giơ tay cầm lấy bàn tính trong tay Mộ Dung Vân Thư, sau một trận bùm bùm lạch xạch, lưu loát ngẩng đầu nói: "Ba ngàn bảy trăm tám mươi ba lượng."
Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng trợn mắt há hốc mồm, "Các ngươi vẫn chưa tổn thất cái gì."
"Ta biết." Vân Tứ Nương cười đến mê chết người không đền mạng, "Nhưng ông chủ nhà ta muốn lột sạch ngươi, ta đâu còn cách nào?" Người nào đó hiếm khi lộ ra bản sắc gian thương, nàng có thể không phối hợp sao?
Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng: "Dưới ánh sáng rõ như ban ngày, còn có vương pháp hay không..."
"Không được nói vương pháp với ta." Nhắc tới vương pháp nàng sẽ tức giận! Con người ta là hoàng đế, vương pháp tính là cái gì? Vân Tứ Nương tức giận trừng hắn liếc mắt một cái, nói: "Có tiền trả tiền, không có tiền liền ký tên đồng ý. Ngươi yên tâm, chân trời góc biển ta đều sẽ phái người đi truy lùng ngươi."
"..." Hắn không lo lắng."Bồi thường thì có thể, nhưng ngươi phải nói cho ta biết tiền này bồi thường cái gì, vì sao muốn ta bồi thường ba ngàn bảy trăm tám mươi ba lượng."
Vân Tứ Nương nghe vậy nhíu mi một chút, nói: "Ngươi không nên đem chuyện này kéo lên đến trên trời?"
"..."
"Như vậy ngươi sẽ bồi thường càng nhiều."
"... Bồi thường nhiều cũng không sao cả."
"Được rồi." Vân Tứ Nương nghĩ nghĩ, nói: "Vừa rồi ta nói muốn ngươi bồi thường bao nhiêu?"
"... Ba ngàn bảy trăm tám mươi ba lượng."
"A, đúng, ba ngàn bảy trăm tám mươi ba lượng." Vân Tứ Nương cười gượng hai tiếng, nói: "Ngượng ngùng nha, vừa rồi thuận miệng nói con số, không để ý."
Vẻ mặt Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng nhất thời đen thui, thuận miệng nói con số...
"Kỳ thật chuyện này rất đơn giản. Ngươi đột nhiên gây sự, ảnh hưởng kinh doanh của chúng ta, cho nên phải bồi thường tổn thất kinh doanh của chúng ta. Việc này tổn thất bao nhiêu, là do ta tính. Đừng hỏi ta tính như thế nào, vừa rồi ngươi cũng nghe được, ta chỉ là thuận miệng mà nói."
"... Còn có thể càng đơn giản hơn một chút không?"
"Có thể nha! Nàng nhìn ngươi mà khó chịu, cho nên ngươi gặp rủi ro. Liền đơn giản như vậy." Vân Tứ Nương chỉ vào Mộ Dung Vân Thư nói.
"..." Đầu năm nay gian thương quả thực hơn thổ phỉ còn dã man hơn.
"Tốt lắm, đã nói hết lời." Vân Tứ Nương thành thạo đem bàn tính ở trong tay xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, sau đó thả lên trên quầy, phát ra một tiếng cạch, thản nhiên nói: "Ngươi nên trả tiền."
Không đợi nam tử áo trắng thêu chỉ vàng mở miệng, tiểu đồng áo hồng bên cạnh hắn liền cả giận nói, "Công tử, bọn họ khinh người quá đáng!" Dứt lời liền muốn động thủ.
"Không thể vô lễ." Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng lớn tiếng đuổi thủ hạ, nói, "Đem ngân phiếu lấy ra."
"Công tử..." Tiểu đồng áo hồng còn muốn nói cái gì, đã thấy vẻ mặt chủ tử uy nghiêm, liền đem bất mãn nuốt xuống, tâm không cam lòng không muốn lấy ngân phiếu ra.
Vân Tứ Nương thấy thế, ý cười trong suốt, nói: "Xem ngươi bộ dạng coi như cũng có khí thế, ta lại miễn phí cho ngươi một lời khuyên: vấn đề ở Cửu Quẻ lâu, trước hết nên đem ngân phiếu ra. Nhất là loại vấn đề cá nhân như nàng rốt cuộc có bỏ Sở Trường Ca hay không, không có mấy chục hay mấy trăm vạn, không thể biết được đáp án."
Nam tử áo trắng thêu chỉ vàng vô cùng có học hỏi cười cười, nói: "Đã nhìn ra."
Sau khi nam tử áo trắng thêu chỉ vàng mang theo hai tiểu đồng áo hồng rời đi, mọi người vây xem cũng đều hứng thú rã rời thu hồi cái cổ thật dài, uống trà uống trà, nói chuyện phiếm nói chuyện phiếm. Sở Trường Ca tiếp tục bưng trà đưa nước. Trong Cửu Quẻ lâu hết thảy như thường, giống như vừa rồi không phát sinh chuyện gì.
Không ai chú ý, đoàn người nam tử áo trắng thêu chỉ vàng vừa rời đi, hai đạo bóng đen khác cũng đi theo ra ngoài.
*
Mặt trời sắp lặn phía tây, Mộ Dung Vân Thư nằm trên ghế nằm trong sân, nhìn chằm chằm mặt trời dần dần rút đi ánh sáng nơi chân trời, trong lòng vô cùng mỏi mệt, ngay cả hô hấp đều có vẻ rất mệt mỏi.
Hôm nay nam tử áo trắng thêu chỉ vàng kia xuất hiện tại khách điếm cũng không ngẫu nhiên, hắn đều có hiểu biết về nàng và Sở Trường Ca, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, vì mục đích nào đó.
Gần đây có một vài gương mặt, vì mục đích nào đó xuất hiện tại khách điếm.
Trực giác nói cho nàng, sẽ có chuyện lớn phát sinh.
Chuyện lớn trên đời này, không phải chuyện lớn quốc gia, thì là giang hồ phân tranh. Mà cho dù là loại nào, đều nhất định là nàng không thể không đếm xỉa.
Mộ Dung Vân Thư than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại, chờ đợi màn đêm buông xuống.
Không biết qua bao lâu, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, trên người giống như có thêm một kiện quần áo, mang theo nhiệt độ cơ thể cùng hương vị mà nàng quen thuộc. Mộ Dung Vân Thư theo phản xạ bắt lấy cái tay muốn rời đi kia. Cái tay kia không giãy giụa, để nàng lẳng lặng túm lấy.
Hai người trầm mặc giây lát.
Bỗng nhiên, Mộ Dung Vân Thư mở mắt ra, lẳng lặng chăm chú nhìn chủ nhân cái tay kia thật lâu, hỏi: "Chàng có biết ranh giới giữa yêu và hận là cái gì không?"
/205
|