"Nàng là ai?" Từ ‘nàng’ này là chỉ Mộ Dung Vân Thư.
"Nàng là. . . . . ." Sở Trường Ca chợt dừng lại, suy nghĩ một chút, không chút hứng thú nói: "Thôi, nàng không có việc gì. Rất lâu đã không gặp nhau, chúng ta hảo hảo ôn chuyện một chút."
"Được." Công chúa cười thản nhiên, nói: "Chúng ta khoa tay múa chân lại khoa tay múa chân. . . . . ." Khuôn mặt tươi cười đột nhiên suy sụp, thay vào đó là ủ rũ cúi đầu."Ta tại sao lại quên, thân thể này không biết võ công."
Sở Trường Ca sờ sờ đầu của nàng, cưng chiều nói: " Không có thì có thể học lại, ta dạy cho muội."
"Không cần! Để cho huynh dạy, ta chẳng phải là thành đồ đệ của huynh, bối phận thấp hơn huynh một cấp? Ta mới không cần trắng trợn bị huynh chiếm tiện nghi." Công chúa lỗ mũi hướng lên trời khẽ hừ, dáng vẻ rất có cốt khí.
"Được, được, ta không dạy, sau khi trở về để cho thủ hạ ta dạy." Sở Trường Ca cười nhìn con đường trống trải nơi xa một cái, kéo nàng cùng nhau vào trong, ôn chuyện.
Sở Trường Ca từng ảo tưởng qua rất nhiều chuyện khi nàng còn sống trên đời có thể làm, cũng suy nghĩ qua vô số lời tâm tình nếu như gặp lại nhau, lại duy nhất không nghĩ tới—— không yên lòng như bây giờ.
Hắn biết mình không nên vào lúc Tích nhi dang thao thao bất tuyệt nghĩ chuyện khác, nhưng đại não không thể khống chế nghĩ tới một người khác —— Mộ Dung Vân Thư. Hắn không lo lắng an nguy của nàng, lại bởi vì nàng âm thầm rời đi mà cảm thấy bất an. Nàng không phải loại người thông hiểu ý người, hơn nữa nhất là đối tượng là hắn, cho nên nàng đột nhiên rời đi không phải chỉ đơn giản là ‘không muốn quấy rầy’.
Kéo cái ghế ngồi ở một bên, pha một ấm trà, nhìn náo nhiệt, vừa uống vừa nhìn, yên lặng nghe, lẳng lặng cười, bình tĩnh không giống người đây mới là phản ứng bình thường mà Đại tiểu thư Mộ Dung phủ nên có. Ít nhất trong ấn tượng của hắn, khi nàng đối mặt với chuyện không liên quan đến mình thì đều như vậy.
Càng nghĩ, Sở Trường Ca càng cảm thấy đứng ngồi không yên, nếu không phải hiểu rất rõ nàng, biết nàng nếu âm thầm rời đi, liền tất nhiên không muốn bị quấy rầy, hắn đã sớm đuổi theo rồi.
Cùng lúc đó, Mộ Dung Vân Thư đang chẳng có mục đích chạy đến con đường mòn do đá xanh trải thành đi vào trong rừng, trong lòng ngũ vị tạp trần. Rõ ràng chuyện không liên quan đến mình, trong lòng lại cảm thấy khổ sở không giải thích được, điều này làm cho nàng chợt rất muốn kêu to, muốn đem cơn phiền muộn ở trong lồng ngực kia ném ra ngoài. Nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, bởi vì nàng là Mộ Dung Vân Thư, Đại tiểu thư Mộ Dung phủ, bất kể đối mặt với cái gì, đều phải trầm lặng tỉnh táo.
Giơ tay lên vén những sợi tóc bị gió thổi ra sau tai, Mộ Dung Vân Thư nhìn về thảo nguyên mênh mông bát ngát phía trước, lần nữa thở dài một tiếng thật sâu, bước lên phía trước đi tới.
Không biết qua bao lâu, sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm xa lạ, "Càng đi về phía trước, ngươi sẽ tìm không được đường trở về."
Mộ Dung Vân Thư nghe tiếng dừng bước, theo tiếng nhìn, chỉ thấy một nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi, mặc áo dài vải xanh, đứng ở địa phương cách nàng chừng ba thước. Nơi này trừ Sở Trường Ca ra, còn có người mặc quần áo? Nàng nghi ngờ mở miệng, "Ngươi là. . . . . ."
"Hồ Bá Cách."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy hơi ngạc nhiên, "Đệ nhất Vu sư Hồ Bá Cách?"
"Chính là tại hạ." Hồ Bá Cách mặt đạm bạc nói.
Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt liếc hắn một cái, hỏi: "Ngươi đến đây lúc nào?"
"Ngươi đến đây lúc nào, ta đến lúc đó."
Mộ Dung Vân Thư khẽ vặn lông mày, không vui nói: "Ngươi theo dõi ta?"
"Vâng" Hồ Bá Cách bí hiểm nhìn nàng, gật đầu thừa nhận.
Câu trả lời này khiến Mộ Dung Vân Thư có chút ngoài ý muốn, người đời ai cũng thích kiếm cớ, nhưng không nghĩ tới hắn lại là người đồng đạo cùng nàng, không sợ hãi thừa nhận việc làm của mình. "Có chuyện gì sao?" Nàng lời ít mà ý nhiều mở miệng.
Hồ Bá Cách nói: "Ta hi vọng ngươi cùng bằng hữu ngươi có thể rời khỏi Lê tộc."
Mộ Dung Vân Thư nhướng mày, lãnh đạm nói: "Điều kiện."
"Thuốc giải đoạt hồn đan."
"Đồng ý."
Mộ Dung Vân Thư sảng khoái khiến Hồ Bá Cách ngoài dự đoán, ngạc nhiên nói: "Không hỏi ta vì sao các ngươi phải đi?"
"Ngươi nguyện ý giải thích sao?" Mộ Dung Vân Thư hỏi ngược lại.
"Dĩ nhiên." Trên thực tế, hắn nhất định phải đem nguyên nhân nói rõ ràng, để tránh có hiểu lầm. Bởi vì, hắn thật sự không muốn cùng đôi kim đồng ngọc nữ này đối địch về bất cứ cái gì.
Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, nói: "Vậy thì giữ lại sau đó nói cho bằng hữu của ta nghe đi." Nói xong, nhấc chân liền đi, lúc đi ngang qua bên cạnh hắn đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất quan trọng: "Còn có đường khác rời núi không?"
"Có. Ta sẽ phái người tiễn đưa ngươi đến cửa."
"Đa tạ." Mộ Dung Vân Thư hướng hắn khẽ gật đầu, nghênh ngang rời đi.
"Tại sao ngươi không muốn nghe nguyên nhân?" Hồ Bá Cách nhìn bóng lưng của nàng cất cao thanh âm hỏi.
Mộ Dung Vân Thư thoáng dừng chân một chút, tiếp đó đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Bởi vì không cần thiết." Lý do nàng tới nơi này là thuốc giải đoạt hồn đan, mà hôm nay hắn nguyện ý đưa thuốc giải, nàng tự nhiên cũng không có lý do để lưu lại.
Hồ Bá Cách đứng tại chỗ không nhúc nhích, kinh ngạc nhìn bóng lưng mềm mại dần dần đi xa, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện hai đường cong, bện lại với nhau thành một giao điểm của số mệnh. Hắn có dự cảm, nữ tử này, trong tương lai sau này sẽ là nhân vật quan trọng trong cuộc đời hắn.
Ngày hôm qua sau khi gặp qua tộc trưởng, hắn trở về đi tính một quẻ, coi số mạng của Lê tộc, mà quái tượng lại chính là —— từ lúc bắt đầu hắn quẻ bói đến giờ mới gặp một quẻ hung nhất. Mà xuất hiện quái tượng như vậy, chính là bởi vì bọn họ đột nhiên viếng thăm, cho nên hắn mới lén lút dùng thuốc giải trao đổi với nàng, mong bọn họ có thể mau chóng rời khỏi, khiến Lê tộc tránh qua kiếp nạn ấy.
"A Trường, huynh không có nghiêm túc nghe ta nói chuyện!"
Cái âm thanh oán giận này khiến Sở Trường Ca lập tức từ như đi vào cõi thần tiên đi ra ngoài, không quá nắm chắc giải thích: "Ta đang nghe."
"Còn muốn gạt ta! Mặc dù ta hiện tại đổi một thân thể khác, nhưng mà ta và huynh vốn sanh đôi, tâm thần huynh không yên, sao ta có thể không có cảm giác?"
Công chúa Lê tộc, cũng chính là Sở Tích Nguyệt, cùng Sở Trường Ca là long phượng thai, ra đời sau hắn ba phút. Hai người từ nhỏ tâm linh tương thông, trừ giới tính bất đồng ra, quả thật như là cùng một người. "Là bởi vì vị tiểu thư cùng đi với huynh sao?"
Sở Trường Ca than nhẹ một tiếng, chậm rãi gật đầu.
Sở Tích Nguyệt nghịch ngợm cười một tiếng, hắc hắc nói: "Nàng là. . . . . . Người trong lòng của huynh sao?"
"Vị hôn thê."
"Cái gì? !"
"Tích nhi, muội không cần phải kích động. . . . . ."
"Không kích động?! Huynh không nói một tiếng liền cùng người tự định chung thân rồi, ta có thể không kích động sao? Chúng ta là sanh đôi, sanh đôi đó! Huynh dám không nói với ta một tiếng. . . . . ."
"Khi đó ta không biết muội còn sống. . . . . . Đợi chút, đây không phải là trọng điểm." Sở Trường Ca lau trán sửa sang lại đầu óc, nói: "Muội không trách ta?"
"Trách ngươi cái gì?"
"Chúng ta từ nhỏ đã ước hẹn muốn cùng nhau sống đến già, muội không lập gia đình, ta không nạp thê. . . . . ."
Sở Tích Nguyệt nháy mắt mấy cái, ngạc nhiên nói: "Có sao? Sao ta không nhớ rõ?"
Sở Trường Ca đổ mồ hôi, vậy mà hắn còn bởi vì không tuân thủ ước định áy náy không thôi, nàng lại dám hoàn toàn không nhớ tới. . . . . .
Nhưng mà điều này cũng bình thường, bình thường nàng xem xong liền quên, lời nói khi còn bé, có thể nhớ mới là kỳ tích.
"A Trường, chẳng lẽ vì huynh ngại ước định khi còn bé, vẫn không chịu đem người ta cưới về chứ?"
"Là nàng không muốn gả. . . . . . Không phải. . . . . . Giữa ta và nàng . . . . . rất phức tạp. Muội sẽ không hiểu được đâu."
Sở Tích Nguyệt thấy hắn ấp úng, mặt có vài phần đỏ, nhất thời ôm bụng cười lên ha hả, "A Trường, huynh thật khiêm nhường a!"
Thần sắc Sở Trường Ca 囧, giả vờ cả giận nói: "Cười nữa ta liền dùng Thanh Long đối phó muội!"
"Nàng là. . . . . ." Sở Trường Ca chợt dừng lại, suy nghĩ một chút, không chút hứng thú nói: "Thôi, nàng không có việc gì. Rất lâu đã không gặp nhau, chúng ta hảo hảo ôn chuyện một chút."
"Được." Công chúa cười thản nhiên, nói: "Chúng ta khoa tay múa chân lại khoa tay múa chân. . . . . ." Khuôn mặt tươi cười đột nhiên suy sụp, thay vào đó là ủ rũ cúi đầu."Ta tại sao lại quên, thân thể này không biết võ công."
Sở Trường Ca sờ sờ đầu của nàng, cưng chiều nói: " Không có thì có thể học lại, ta dạy cho muội."
"Không cần! Để cho huynh dạy, ta chẳng phải là thành đồ đệ của huynh, bối phận thấp hơn huynh một cấp? Ta mới không cần trắng trợn bị huynh chiếm tiện nghi." Công chúa lỗ mũi hướng lên trời khẽ hừ, dáng vẻ rất có cốt khí.
"Được, được, ta không dạy, sau khi trở về để cho thủ hạ ta dạy." Sở Trường Ca cười nhìn con đường trống trải nơi xa một cái, kéo nàng cùng nhau vào trong, ôn chuyện.
Sở Trường Ca từng ảo tưởng qua rất nhiều chuyện khi nàng còn sống trên đời có thể làm, cũng suy nghĩ qua vô số lời tâm tình nếu như gặp lại nhau, lại duy nhất không nghĩ tới—— không yên lòng như bây giờ.
Hắn biết mình không nên vào lúc Tích nhi dang thao thao bất tuyệt nghĩ chuyện khác, nhưng đại não không thể khống chế nghĩ tới một người khác —— Mộ Dung Vân Thư. Hắn không lo lắng an nguy của nàng, lại bởi vì nàng âm thầm rời đi mà cảm thấy bất an. Nàng không phải loại người thông hiểu ý người, hơn nữa nhất là đối tượng là hắn, cho nên nàng đột nhiên rời đi không phải chỉ đơn giản là ‘không muốn quấy rầy’.
Kéo cái ghế ngồi ở một bên, pha một ấm trà, nhìn náo nhiệt, vừa uống vừa nhìn, yên lặng nghe, lẳng lặng cười, bình tĩnh không giống người đây mới là phản ứng bình thường mà Đại tiểu thư Mộ Dung phủ nên có. Ít nhất trong ấn tượng của hắn, khi nàng đối mặt với chuyện không liên quan đến mình thì đều như vậy.
Càng nghĩ, Sở Trường Ca càng cảm thấy đứng ngồi không yên, nếu không phải hiểu rất rõ nàng, biết nàng nếu âm thầm rời đi, liền tất nhiên không muốn bị quấy rầy, hắn đã sớm đuổi theo rồi.
Cùng lúc đó, Mộ Dung Vân Thư đang chẳng có mục đích chạy đến con đường mòn do đá xanh trải thành đi vào trong rừng, trong lòng ngũ vị tạp trần. Rõ ràng chuyện không liên quan đến mình, trong lòng lại cảm thấy khổ sở không giải thích được, điều này làm cho nàng chợt rất muốn kêu to, muốn đem cơn phiền muộn ở trong lồng ngực kia ném ra ngoài. Nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, bởi vì nàng là Mộ Dung Vân Thư, Đại tiểu thư Mộ Dung phủ, bất kể đối mặt với cái gì, đều phải trầm lặng tỉnh táo.
Giơ tay lên vén những sợi tóc bị gió thổi ra sau tai, Mộ Dung Vân Thư nhìn về thảo nguyên mênh mông bát ngát phía trước, lần nữa thở dài một tiếng thật sâu, bước lên phía trước đi tới.
Không biết qua bao lâu, sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm xa lạ, "Càng đi về phía trước, ngươi sẽ tìm không được đường trở về."
Mộ Dung Vân Thư nghe tiếng dừng bước, theo tiếng nhìn, chỉ thấy một nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi, mặc áo dài vải xanh, đứng ở địa phương cách nàng chừng ba thước. Nơi này trừ Sở Trường Ca ra, còn có người mặc quần áo? Nàng nghi ngờ mở miệng, "Ngươi là. . . . . ."
"Hồ Bá Cách."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy hơi ngạc nhiên, "Đệ nhất Vu sư Hồ Bá Cách?"
"Chính là tại hạ." Hồ Bá Cách mặt đạm bạc nói.
Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt liếc hắn một cái, hỏi: "Ngươi đến đây lúc nào?"
"Ngươi đến đây lúc nào, ta đến lúc đó."
Mộ Dung Vân Thư khẽ vặn lông mày, không vui nói: "Ngươi theo dõi ta?"
"Vâng" Hồ Bá Cách bí hiểm nhìn nàng, gật đầu thừa nhận.
Câu trả lời này khiến Mộ Dung Vân Thư có chút ngoài ý muốn, người đời ai cũng thích kiếm cớ, nhưng không nghĩ tới hắn lại là người đồng đạo cùng nàng, không sợ hãi thừa nhận việc làm của mình. "Có chuyện gì sao?" Nàng lời ít mà ý nhiều mở miệng.
Hồ Bá Cách nói: "Ta hi vọng ngươi cùng bằng hữu ngươi có thể rời khỏi Lê tộc."
Mộ Dung Vân Thư nhướng mày, lãnh đạm nói: "Điều kiện."
"Thuốc giải đoạt hồn đan."
"Đồng ý."
Mộ Dung Vân Thư sảng khoái khiến Hồ Bá Cách ngoài dự đoán, ngạc nhiên nói: "Không hỏi ta vì sao các ngươi phải đi?"
"Ngươi nguyện ý giải thích sao?" Mộ Dung Vân Thư hỏi ngược lại.
"Dĩ nhiên." Trên thực tế, hắn nhất định phải đem nguyên nhân nói rõ ràng, để tránh có hiểu lầm. Bởi vì, hắn thật sự không muốn cùng đôi kim đồng ngọc nữ này đối địch về bất cứ cái gì.
Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, nói: "Vậy thì giữ lại sau đó nói cho bằng hữu của ta nghe đi." Nói xong, nhấc chân liền đi, lúc đi ngang qua bên cạnh hắn đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất quan trọng: "Còn có đường khác rời núi không?"
"Có. Ta sẽ phái người tiễn đưa ngươi đến cửa."
"Đa tạ." Mộ Dung Vân Thư hướng hắn khẽ gật đầu, nghênh ngang rời đi.
"Tại sao ngươi không muốn nghe nguyên nhân?" Hồ Bá Cách nhìn bóng lưng của nàng cất cao thanh âm hỏi.
Mộ Dung Vân Thư thoáng dừng chân một chút, tiếp đó đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Bởi vì không cần thiết." Lý do nàng tới nơi này là thuốc giải đoạt hồn đan, mà hôm nay hắn nguyện ý đưa thuốc giải, nàng tự nhiên cũng không có lý do để lưu lại.
Hồ Bá Cách đứng tại chỗ không nhúc nhích, kinh ngạc nhìn bóng lưng mềm mại dần dần đi xa, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện hai đường cong, bện lại với nhau thành một giao điểm của số mệnh. Hắn có dự cảm, nữ tử này, trong tương lai sau này sẽ là nhân vật quan trọng trong cuộc đời hắn.
Ngày hôm qua sau khi gặp qua tộc trưởng, hắn trở về đi tính một quẻ, coi số mạng của Lê tộc, mà quái tượng lại chính là —— từ lúc bắt đầu hắn quẻ bói đến giờ mới gặp một quẻ hung nhất. Mà xuất hiện quái tượng như vậy, chính là bởi vì bọn họ đột nhiên viếng thăm, cho nên hắn mới lén lút dùng thuốc giải trao đổi với nàng, mong bọn họ có thể mau chóng rời khỏi, khiến Lê tộc tránh qua kiếp nạn ấy.
"A Trường, huynh không có nghiêm túc nghe ta nói chuyện!"
Cái âm thanh oán giận này khiến Sở Trường Ca lập tức từ như đi vào cõi thần tiên đi ra ngoài, không quá nắm chắc giải thích: "Ta đang nghe."
"Còn muốn gạt ta! Mặc dù ta hiện tại đổi một thân thể khác, nhưng mà ta và huynh vốn sanh đôi, tâm thần huynh không yên, sao ta có thể không có cảm giác?"
Công chúa Lê tộc, cũng chính là Sở Tích Nguyệt, cùng Sở Trường Ca là long phượng thai, ra đời sau hắn ba phút. Hai người từ nhỏ tâm linh tương thông, trừ giới tính bất đồng ra, quả thật như là cùng một người. "Là bởi vì vị tiểu thư cùng đi với huynh sao?"
Sở Trường Ca than nhẹ một tiếng, chậm rãi gật đầu.
Sở Tích Nguyệt nghịch ngợm cười một tiếng, hắc hắc nói: "Nàng là. . . . . . Người trong lòng của huynh sao?"
"Vị hôn thê."
"Cái gì? !"
"Tích nhi, muội không cần phải kích động. . . . . ."
"Không kích động?! Huynh không nói một tiếng liền cùng người tự định chung thân rồi, ta có thể không kích động sao? Chúng ta là sanh đôi, sanh đôi đó! Huynh dám không nói với ta một tiếng. . . . . ."
"Khi đó ta không biết muội còn sống. . . . . . Đợi chút, đây không phải là trọng điểm." Sở Trường Ca lau trán sửa sang lại đầu óc, nói: "Muội không trách ta?"
"Trách ngươi cái gì?"
"Chúng ta từ nhỏ đã ước hẹn muốn cùng nhau sống đến già, muội không lập gia đình, ta không nạp thê. . . . . ."
Sở Tích Nguyệt nháy mắt mấy cái, ngạc nhiên nói: "Có sao? Sao ta không nhớ rõ?"
Sở Trường Ca đổ mồ hôi, vậy mà hắn còn bởi vì không tuân thủ ước định áy náy không thôi, nàng lại dám hoàn toàn không nhớ tới. . . . . .
Nhưng mà điều này cũng bình thường, bình thường nàng xem xong liền quên, lời nói khi còn bé, có thể nhớ mới là kỳ tích.
"A Trường, chẳng lẽ vì huynh ngại ước định khi còn bé, vẫn không chịu đem người ta cưới về chứ?"
"Là nàng không muốn gả. . . . . . Không phải. . . . . . Giữa ta và nàng . . . . . rất phức tạp. Muội sẽ không hiểu được đâu."
Sở Tích Nguyệt thấy hắn ấp úng, mặt có vài phần đỏ, nhất thời ôm bụng cười lên ha hả, "A Trường, huynh thật khiêm nhường a!"
Thần sắc Sở Trường Ca 囧, giả vờ cả giận nói: "Cười nữa ta liền dùng Thanh Long đối phó muội!"
/205
|