Nhàn Thê Tà Phu

Chương 84: Khuất nhục tình địch

/205


Sở Trường Ca vừa mới đi tới cửa Mộ Dung phủ, một tiếng nũng nịu "Sở lang" từ phía trước truyền đến, hại hắn nổi hết cả da gà. Hắn thoáng dừng bước, nhìn nữ nhân áo trắng kia một cái, tiếp tục đi về phía trước.

"Sở lang, chàng không nhớ thiếp sao? Thiếp là Hồng Y nè!" Hồng Y chạy lên trước, muốn kéo Sở Trường Ca.

Sở Trường Ca xoay người một cái, tránh lôi kéo của nàng ta, mặt chán ghét nhíu mày nói: "Nếu ngươi không muốn chết, thì đừng cản ta."

"Sở lang, chàng. . . . . . Làm sao chàng có thể bội tình bạc nghĩa với ta như vậy!" Hồng Y nước mắt ròng ròng.

Sở Trường Ca bình sinh chán ghét nhất loại nữ nhân vô duyên vô cớ dính sát này, cũng không thèm nhìn nàng ta một cái, bước nhanh đi hướng về bên trong phủ.

Hồng Y thấy cùng Sở Trường Ca trở về còn có bốn người, liền năn nỉ nói: "Bốn vị công tử, van cầu các công tử, cho ta vào đi, ta không cùng Mộ Dung tiểu thư tranh cái gì, chỉ cầu có thể hầu hạ ở bên cạnh Sở lang."

Bốn người Đông Tây Nam Bắc đối mặt nhìn nhau, giáo chủ khi nào thì bội tình bạc nghĩa qua nhân vật này?

Lúc này, Yêu Nguyệt tiên tử cười như gió xuân đi ra, nói: "Hồng Y, sao con lại tới đây? Mau vào mau vào, vi nương dẫn con đi gặp tỷ tỷ."

"Nương ——" mặt mày Hồng Y lập tức hớn hở, cùng Yêu Nguyệt tiên tử vào nhà.

Nhìn cảnh mẹ chồng ‘cảm động’ gặp lại nàng dâu trước mắt, bốn người Đông Nam Tây Bắc bộ mặt hắc tuyến, trong lòng không nhịn được cùng nhau thở dài nói: Lão phu nhân thật là! Trăm lần suy sụp cũng không lùi bước, tinh thần thật đáng khen nha!

*

Sở Trường Ca liền chạy thẳng một mạch tới thư phòng Mộ Dung Vân Thư.

"Nàng sẽ không ở trong thư phòng cả một ngày chứ?" Sở Trường Ca nhướng mày hỏi.

Mộ Dung Vân Thư động tác nhàn nhã để quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Có vấn đề?"

"Rất có vấn đề." Sở Trường Ca trịnh trọng gật đầu, nói: "Cả ngày ở nhà, nàng không cảm thấy buồn bực sao?"

Mộ Dung Vân Thư mặt trầm xuống, "Chàng cảm thấy buồn bực?"

"Ta là nói nàng." Sở Trường Ca nói.

Tất nhiên là khó chịu, nhưng nàng không đi được. Mộ Dung Vân Thư thần sắc buồn bã, lãnh đạm nói: "Cũng đã vài chục năm đều trôi qua như vậy, thói quen."

Sở Trường Ca đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, sinh ra ở gia đình như vậy, tuổi thơ nhất định rất khô khan nhàm chán, khó trách nàng tuổi còn trẻ lại luôn mang dáng vẻ đối với chuyện gì đều không có cảm giác hứng thú. Già trước tuổi cần phải trả giá cao. "Ngày mai chúng ta đi bơi hồ." Sở Trường Ca đề nghị.

Mộ Dung Vân Thư đang muốn gật đầu, bỗng nhiên lại sửa lời nói: "Ngày mai còn có sổ sách muốn xem."

Sở Trường Ca nói: "Từ khi nàng trở về Kim Lăng, ngày ngày đều xem sổ sách, lúc nào thì mới rảnh rỗi?"

Mộ Dung Vân Thư mấp máy miệng, nói, "Kho bạc đóng cửa, Mộ Dung phủ suy bại, sẽ chấm dứt."

". . . . . ." Nàng thật đúng là tuyệt không kiêng kị.

"Hôm nay có người tới tìm chàng." Giọng của Mộ Dung Vân Thư thật hời hợt.

"Người nào?"

"Không biết. Nghe nói muốn chàng phụ trách." Mộ Dung Vân Thư vẫn như cũ mang bộ dạng việc không liên quan đến mình, đơn thuần kể lại sự thật, thật giống như chuyện này cùng với nàng không có một chút quan hệ.

Sở Trường Ca đang không hiểu, chợt, Hồng Y xông vào.

"Sở lang, tỷ tỷ." Hồng Y bộ mặt mừng rỡ đi về phía Sở Trường Ca cùng Mộ Dung Vân Thư. Chân trước mới vừa nâng lên lướt qua ngưỡng cửa, còn chưa rơi xuống đất, chỉ nghe một tiếng ‘Ra ngoài’ từ đất bằng mà lao lên, sợ tới mức cả người nàng ta run rẩy, theo bản năng thu hồi chân, mặt uất ức.

Nói hai chữ ‘ra ngoài’, không phải Sở Trường Ca, mà là Mộ Dung Vân Thư từ đầu đến cuối vẫn luôn nhẹ nhàng. Thật ra thì thanh âm của nàng cũng không vang dội, cũng không mang quá nhiều tâm tình, nhưng chỉ bình bình đạm đạm một tiếng này, lại làm cho Hồng Y thiếu chút nữa sợ vỡ mật, không dám đi về phía trước nửa bước.

"Không nhìn thấy chữ ngoài cửa sao?" Mộ Dung Vân Thư lành lạnh hỏi.

Hồng Y lui về phía sau mấy bước, quả nhiên phát hiện ngoài cửa có tấm bảng, viết ‘thư phòng trọng địa, không phận sự miễn vào’.

"Nhưng muội. . . . . ." Hồng Y điềm đạm đáng yêu nhìn Sở Trường Ca, muốn nói lại thôi.

Sở Trường Ca hoàn toàn không để ý tới Hồng Y đắm đuối đưa tình, ân cần rót một ly trà, đưa lên, "Phu nhân, uống trà."

Mộ Dung Vân Thư dường như cũng không có chuyện gì, nhận lấy trà, chậm rãi uống.

Hồng Y lần nữa lên tiếng, "Sở lang ——"

Sở Trường Ca không nhịn được phóng tới một ánh mắt giết người.

Hồng Y sợ rụt cổ một cái, lại thâm tình chân thành nói: "Sở lang, trong sạch của thiếp đều cho chàng, thiếp chính là người của chàng. Bất kể chàng dù không quan tâm đến thiếp, thiếp sống là người của chàng, chết là quỷ của chàng."

Nghe xong lời này, Sở Trường Ca chỉ sợ Mộ Dung Vân Thư hiểu lầm, đang muốn giải thích với nàng, chỉ thấy mặt nàng tự nhiên, để cái ly xuống, đổi lại tư thế đọc sách, hiển nhiên không đem ‘tình địch’ từ trên trời rơi xuống này để vào mắt, hoặc là, không đem phu quân như hắn để vào mắt.

Lần này, Sở Trường Ca cũng thật buồn bã. "Phu nhân, nàng không có lời gì muốn nói sao?"

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy giương mắt, nhìn hắn mấy giây, lại cúi đầu, ánh mắt chuyên chú ở cuốn sách, ngoài miệng lãnh đạm nói: "Không cho phép bước vào thư phòng nửa bước. Bước vào một người chém một người, bước vào hai người chém một đôi." Lời này nói là cho Hồng Y nghe. Vẫn mang bộ dạng sóng nước chẳng xao, giọng điệu bình thản.

"Nàng ta nói ta phá hủy trong sạch của nàng ta." Sở Trường Ca nhấn mạnh trọng điểm, muốn nhắc nhở người nào đấy ý thức được có nguy cơ.

Mộ Dung Vân Thư lãnh đạm nói: "Đó là chuyện của nàng ta."

Sở Trường Ca đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cười to, "Không sai, đó là chuyện của nàng ta."

Ôm tâm tình xem náo nhiệt theo sát Hồng Y mà đến, trên mặt Tứ Đại Hộ Pháp đều lộ ra vẻ sùng bái, không hổ là phu nhân của giáo chủ ma giáo ta, không cần trêu cợt, không cần gây sự, chỉ một câu ‘Đó là chuyện của nàng ta’ dễ dàng đem đối phương đá ra khỏi cửa.

Đó là chuyện của nàng ta —— Chẳng quan hệ tới ta, không liên quan đến chàng, chỉ liên quan đến một mình nàng ta. Một câu nói vô cùng đơn giản mà trí mạng!

Đây chính là cảnh giới!

Tứ Đại Hộ Pháp cảm thấy vào giờ phút này nếu bọn họ không làm chút gì, thật sự cô phụ sự sùng bái cuồn cuộn của bọn họ đối với phu nhân. Vì vậy ——"Giáo chủ, bội tình bạc nghĩa không phải phong cách xử sự của ma giáo ta. Người cũng nên cho người ta một công đạo." Đông hộ pháp không có ý tốt nói.

"Muốn phụ trách sao?" Sở Trường Ca âm trầm cười, nhìn Hồng Y nói: "Ngươi kiên trì sống là người của ta, chết là quỷ của ta, đáng tiếc ta cũng không yêu người cũng không cần quỷ, cho nên, ngươi chính là Bất Sinh Bất Tử thôi." Nói xong, hướng Đông Nam Tây Bắc nói: "Các ngươi hiểu ý của ta không?"

Dĩ nhiên hiểu, chính là để cho nàng ta muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong chứ sao. Tứ Đại Hộ Pháp cùng nhau lắc đầu, trăm miệng một lời, "Không hiểu."

"A?" Sở Trường Ca mày kiếm nhướng lên, "Vậy ta liền bỏ chút thời gian giải thích cho các ngươi. Ai muốn thử đầu tiên?" (NN: giơ ngón tay cái ^^)

Bốn người quét đất một cái đồng loạt lắc đầu. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, giáo chủ ‘giải thích’ tuyệt không phải dùng miệng. Ai cũng biết, giáo chủ ma giáo luôn luôn động thủ không động khẩu. . . . . .

"Hộ pháp của Ma giáo lại không hiểu được cảm giác muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, chuyện này nếu truyền ra ngoài, bổn giáo chủ ngày sau còn có mặt mũi nào đi lại ở trên giang hồ?" Sở Trường Ca cười nói.

Sở Trường Ca cười đến tao nhã lịch sự, Tứ Đại Hộ Pháp nghe mà tóc gáy dựng thẳng.

"Không nhọc giáo chủ đại giá quang lâm, chúng tôi tự hành hạ lẫn nhau là được rồi." Đông hộ pháp cười khan nói. Ba người còn lại nhao nhao mà gật đầu, hành hạ lẫn nhau, hành hạ lẫn nhau. . . . . .

Sở Trường Ca hài lòng hơi cong môi một cái, nói: "Tốt. Chỉ là trước khi các ngươi tự hành hạ lẫn nhau, trước tiên đem người này xử lý cho xong đã."

Xử lý. . . . . . Xử lý. . . . . . Sao nghe lại giống như hủy thi diệt tích. . . . . .

Tứ Đại Hộ Pháp rất muốn gật đầu, nhưng nữ nhân này là ‘con dâu tốt’ của lão phu nhân, bọn họ thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ!

Đang lúc bốn người Đông Nam Tây Bắc lâm vào tình thế khó xử hết sức, cứu tinh xuất hiện.

"Hồng Y, sao con còn đứng lỳ ở đây chưa tiến vào?" Yêu Nguyệt tiên tử cười híp mắt đi tới, biết rõ còn hỏi.

Hồng Y thấy cứu tinh xuất hiện, nhất thời thở dài một hơi, nói: "Tỷ tỷ không cho con đi vào."

Yêu Nguyệt tiên tử cay cú mà cười nói: "Vân Thư không phải người hẹp hòi, tuyệt sẽ không thể không để cho con vào cửa. Con đừng sợ, đi, đi vào châm trà cho A Trường cùng Vân Thư." Nói xong, kéo tay Hồng Y, nhấc chân liền muốn vào cửa.

"Nơi này là thư phòng." Mộ Dung Vân Thư tạm dừng công việc ngẩng đầu nhìn Yêu Nguyệt tiên tử, lại bổ túc một câu, "Không phải quán trà."

Yêu Nguyệt tiên tử chợt nhớ tới chuyện lần trước đến thư phòng bị nàng dọa chạy ra, nhất thời phẫn nộ nở nụ cười, lui về phía sau hai bước, nói: "Cái nha đầu này, thật cố chấp. Được, được, được, chúng ta đổi nơi, đến đình nghỉ mát, nơi đó phong cảnh rất tốt, thích hợp nói việc nhà."

Mộ Dung Vân Thư không phản đối, hướng Lục Nhi nói: "Đi chuẩn bị nước trà cho khách."

Khách. . . . . . Yêu Nguyệt tiên tử lập tức co rút khóe miệng, nơi nơi oán niệm. Nhắc tới chuyện này bà liền đầy bụng lửa! Số tiền kia, tổng quản cư nhiên có công phu sư tử ngoạm, thu bà một đêm một trăm lượng bạc trắng. Gài bẫy không có người đền mạng nha! Sớm biết như thế, đánh chết bà cũng sẽ không nói mê sảng cái câu ‘cùng nhi tử đoạn tuyệt quan hệ’. Sao bà lại không nhớ đến, Vân Thư sẽ thật sự thu tiền của bà chứ. . . . . .

"Các ngươi không đi sao?" Yêu Nguyệt tiên tử hỏi Lão Thần ở bên trong phòng là con trai cùng đứa con dâu bất hiếu.

"Không đi." Sở Trường Ca lời ít mà ý nhiều.

Mộ Dung Vân Thư hỏi ngược lại: "Nàng là khách của ngài, chúng ta đi làm cái gì?"

Hai hàng mày liễu xinh đẹp của Yêu Nguyệt tiên tử hung hăng lay động, bọn họ không đi, trò đùa này sao có thể diễn tiếp? Con dâu nhà người ta thấy mẹ chồng đối tốt với ‘nữ nhân bên ngoài’, muốn khóc cũng không kịp, sao con dâu nhà bà một chút phản ứng cũng không có? Không chỉ không tức không giận, lại còn bảo nha hoàn châm trà cho các nàng!

Rất quái lạ, thật sự là rất quái lạ.

Chẳng lẽ tên tình địch này cũng không có lực uy hiếp?

Yêu Nguyệt tiên tử sâu kín nhìn Mộ Dung Vân Thư một cái, lại sâu kín nhìn Hồng Y một cái, bực tức lắc đầu. Một là thiên kim đại tiểu thư phong hoa tuyệt đại, một là tiểu tức phụ(con dâu nhỏ) bị khinh bỉ ảm đạm không ánh sáng. Chênh lệch —— thật không phải là chênh lệch bình thường.

Nhưng nếu mọi người cũng đã tới, không làm khó một trận, phụ lòng bà mướn người tiêu hết năm mươi lượng bạc trắng kia sao?

Yêu Nguyệt tiên tử sưng mặt lên nói, "Con trai, con phá hủy trong sạch của con gái người ta, nên phụ trách."

Về cái vấn đề trong sạch này, Hồng Y cũng đề cập tới, khi đó Sở Trường Ca chỉ làm như không nghe thấy, nhưng mà giờ phút này là mẹ ruột nói ra, nếu hắn tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ, liền có chút không ổn. Vì vậy, Sở Trường Ca hỏi ngược lại: "Con phá hủy trong sạch của nàng ta lúc nào?"

Yêu Nguyệt tiên tử nói: "Con nhìn thân thể của nàng ấy."

Hồng Y nghiêm túc gật đầu, bày tỏ Yêu Nguyệt tiên tử nói không ngoa.

"Mẹ, chớ mở mắt nói mò." Sở Trường Ca rất bất đắc dĩ nói.

Yêu Nguyệt tiên tử trợn mắt, nói: "Ta nói đều là thật. Khi đó con còn nhỏ, không nhớ rõ là rất bình thường, nhưng mà ta lại nhớ rất rõ ràng. Lúc Hồng Y tắm, con đang ở bên trên cửa sổ nhìn lén."

". . . . . . Nhỏ như thế nào?"

Yêu Nguyệt tiên tử nói: "Bốn tuổi." (:D)

". . . . . ." Sở Trường Ca chợt có xúc động muốn mưu sát mẹ ruột. Bốn tuổi. . . . . . Bà muốn nói thế nào chả được.

Tứ Đại Hộ Pháp cũng rớt mồ hôi, lão phu nhân ngài có phải càng kỳ quái hơn hay không? Mặc dù giáo chủ trời sinh rất khác người, làm ra cử chỉ trộm hương cũng không phải không có khả năng, nhưng mà, hài tử bốn tuổi sợ rằng còn chưa với đến cửa sổ cao chứ? Chẳng lẽ giáo chủ lúc bốn tuổi đã biết dùng ghế trèo lên nhìn lén cô nương tắm?

Lúc này, người chỉ đứng bên cạnh lẳng lặng xem trò vui, Mộ Dung Vân Thư lên tiếng. "Có phải người nào xem qua thân thể của ngươi, ngươi gả cho người đó hay không?" Nàng hỏi Hồng Y.

Hồng Y ngẩn người một chút, nhìn Yêu Nguyệt tiên tử nhờ giúp đỡ, thấy Yêu Nguyệt tiên tử gật đầu, nàng cũng gật đầu, nói: "Vâng"

"Vậy nếu như người xem qua thân thể của ngươi không chỉ có một?" Nói câu này thì Mộ Dung Vân Thư liếc nhìn Sở Trường Ca.

Sở Trường Ca lúc này vô cùng tiếp thu, cười nói: "Không sai, nếu như xem qua thân thể ngươi không chỉ có một người, ngươi định đem mình chia làm mấy phần gả đi ra ngoài?"

Hồng Y lại ngây ngẩn cả người, lần nữa hướng Yêu Nguyệt tiên tử cầu cứu.

"Nhưng người nhìn thân thể của nàng chỉ có một mình ngươi." Yêu Nguyệt tiên tử đắc ý nói. Gương mặt ‘Xem ngươi làm sao bây giờ’.

Sở Trường Ca tà mị cười một tiếng, nói: "Muốn có nhiều hơn một người nhìn thân thể của nàng ta còn không đơn giản sao, giáo đồ ma giáo ta trãi rộng cả nước, chỉ riêng ở đây cũng đã có bốn, còn sợ không ai đến xem sao?"

Lời vừa nói ra, Hồng Y sắc mặt xanh mét, hai cánh tay bắt chéo ngăn ở trước ngực, chỉ sợ y phục bị người ta lấy đi.

Đồng thời biến sắc, còn có bốn người khác —— Đông Nam Tây Bắc.

"Giáo chủ, huynh đệ chúng tôi đều là người ‘phúc bạc’, diễm phúc như thế, tiêu thụ không nổi." Đông hộ pháp cười so với khóc còn khó coi hơn.

Sở Trường Ca lại nói: "Nước trong không chảy ruộng ngoài. Các ngươi phúc bạc ta cũng biết rõ, cho nên các ngươi lại đi tìm người đến, cùng nhau nhìn. Nhiều người, diễm phúc phân đến trên đầu các ngươi, cũng liền ít đi."

Bốn người đồng thời biến sắc, trong sạch của cô nương này hủy hết là chuyện nhỏ, danh tiết bốn huynh đệ bọn họ khó giữ được mới là chuyện lớn nha! Uổng công bọn hắn tân tân khổ khổ làm ‘Chính nhân quân tử’ nhiều năm như vậy. . . . . .

Yêu Nguyệt tiên tử càng thêm giận đến nội thương. Quá không nói đạo lý, quá không nói đạo lý rồi! Quả thật so với bà càng không nói đạo lý hơn!

"Ta. . . . . . Ta ai cũng không lấy." Hồng Y bắt đầu bỏ cuộc giữa đường.

"Không được! Nếu bây giờ ngươi đổi ý, liền đem năm mươi lượng bạc trắng trả lại cho ta?" Yêu Nguyệt tiên tử khí thế bức người, đưa tay đòi tiền.

Hồng Y hai cánh tay ôm chặt hơn nữa, lúc này là sợ bạc bị cướp đoạt. "Bà bảo ta tới gây chuyện, ta đã náo loạn, không náo thành cũng không thể trách ta! Ta còn không trách bà hại ta thiếu chút nữa chịu nhục đấy!"

Yêu Nguyệt tiên tử tức giận: "Mới vừa rồi để cho ngươi náo bọn họ, ngươi lại làm ra bộ dạng tiểu tức phụ bị khinh bỉ, sợ đến muốn chết, hiện tại cùng ta lý luận, thì biết ăn nói rồi!"

"Mọi người là bắt nạt kẻ yếu, ngài cần gì phải làm khó nàng ta? Ngài cần bạc, ta cho ngài năm mươi lượng là được." Mộ Dung Vân Thư vẻ mặt tươi cười, toàn thân cũng viết bốn chữ ‘thông tình đạt lý’. Hình tượng vô cùng chói lọi.

Yêu Nguyệt tiên tử đầu to ra, mọi người là bắt nạt kẻ yếu hay sao? Đây không phải là chửi xiên chửi xỏ bà không bằng bọn họ sao? Đợi chút, đây không phải là trọng điểm. . . . . . Trọng điểm là . . . . . Năm mươi lượng!

Trời ạ, bà không đánh đã khai lại vẫn hồn nhiên không biết!

Bà xông xáo giang hồ nhiều năm như vậy, đã làm nhiều chuyện thất đức đến nỗi đếm không hết, chưa bao giờ phạm qua sai lầm, lần này cư nhiên. . . . . . Cư nhiên. . . . . .

Vào giờ phút này, Yêu Nguyệt tiên tử thật muốn tìm cái hố chui xuống.

/205

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status