Hôm sau, trời còn chưa sáng, Mộ Dung Vân Thư đã bị âm thanh huyên náo bên ngoài đánh thức. Nàng phủ thêm áo ngoài đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy trong không trung còn bao phủ sương mù, hoàn toàn không thấy rõ tình huống bên ngoài, nhưng từ trong thanh âm có thể phán đoán ra, cửa khách sạn tụ tập không ít người, hơn nữa lại có ý đồ không tốt.
Bỗng nhiên, một bàn tay đặt lên đầu vai của nàng, Mộ Dung Vân Thư theo bản năng nâng tay gạt ra, lại nghe bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc, "Là ta."
Còn tưởng rằng hắn chưa tỉnh. Mộ Dung Vân Thư thở ra một hơi, nhẹ giọng hỏi: "Bên ngoài là loại người nào đến?"
"Người của ngũ độc giáo."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy mà sợ hãi, lại hỏi, "Nghe nói người của Ngũ độc giáo hàng năm hoạt động ở Miêu Cương, cũng không giao thiệp với Trung Nguyên, sao lại có thể đột nhiên xuất hiện trong này?"
"Ta cũng không biết." Sở Trường Ca đem cửa sổ đóng lại, chỉ chừa một khe hở, quan sát động tĩnh dưới lầu, một mặt xem một mặt nói: "Lát nữa cho dù phát sinh chuyện gì, đều không nên ra khỏi cửa phòng." Biểu tình thực nghiêm trọng.
Mộ Dung Vân Thư biết khi Sở Trường Ca lộ ra biểu tình nghiêm trọng như thế, đối phương nhất định khó đối phó, nhưng căn cứ vào sự tin tưởng đối với sắc thái võ học cực kỳ phong phú kỳ ảo của hắn, nàng vẫn hỏi một câu, "Ngay cả chàng cũng không đối phó được ngũ độc giáo sao?"
Mày kiếm của Sở Trường Ca nhướng lên, trên mặt viết mấy chữ 'Đùa giỡn cái gì' thật lớn, vô cùng tự phụ nói: "Cho dù thánh nữ Ngũ độc giáo tự mình đến, cũng không gây thương tổn cho ta."
"Vậy chàng cần gì phải..." Thật cẩn thận như thế. Nửa câu sau Mộ Dung Vân Thư cũng chưa nói ra, bởi vì nàng rất nhanh ý thức được, trong lời nói của Sở Trường Ca kỳ thật cũng có nửa câu sau —— bọn họ không gây thương tổn ta, nhưng lại dễ dàng thương tổn nàng. Mang nguyên tắc trân ái sinh mệnh, Mộ Dung Vân Thư vô cùng thuận theo gật gật đầu, nói: "Chết cũng không ra cửa."
Sở Trường Ca buồn cười sờ sờ đầu nàng, nói: "Yên tâm, có ta ở đây, nàng không chết được."
Mộ Dung Vân Thư cũng rất không nể mặt nói, "Ta nói chàng."
Cho dù chàng chết, ta cũng không ra cửa.
"..." Sở Trường Ca sâu sắc nhận lấy đả kích, thật đúng với câu nói xưa: vợ chồng giống như chim trong rừng, tai vạ đến thì tự bay...
Trong lòng Sở Trường Ca như đang rơi xuống vực, bỗng nhiên nghe nàng nói: "Yên tâm, có ta ở đây, chàng không chết được." Thanh âm rất nhẹ rất nhạt, ngữ khí lại kiên định, khiến cho tâm tình của Sở Trường Ca phút chốc bay lên, hắn đã nói mà, phu nhân làm sao có thể vứt bỏ hắn.
Mộ Dung Vân Thư cực lực không chút để ý lời hứa hẹn vừa nói ra, nhưng Sở Trường Ca không chút nào che giấu vui sướng cùng kích động, làm cho nàng không thể không đối mặt với lời mình vừa nói qua, mặt không tự chủ được mà đỏ lên.
Nàng thật sự không nên nói chuyện này.
Mộ Dung Vân Thư không được tự nhiên đem tầm mắt chuyển qua cửa sổ, ngẩn người nhìn chằm chằm cửa sổ giấy trắng nõn, cũng tốt hơn đối diện cùng cặp con ngươi đen nóng rực kia.
Lúc này, dưới lầu sôi trào lên, trong huyên náo ầm ỹ thỉnh thoảng bay tới vài câu đối thoại rõ ràng.
"Ngươi, ngươi nữa, nói mau, có nhìn thấy qua người này không?" Thanh âm thực hung hãn, mạnh bạo, hiển nhiên là người của Ngũ độc giáo.
"Gặp, có gặp qua, đang ngụ ở... phòng chữ thiên."
Là giọng nói của tiểu nhị. Mà khi hắn nói đến phòng chữ thiên, rõ ràng đem âm điệu cố ý cất cao vài phần, tựa hồ muốn nhắc nhở người nào đó.
Trên lầu, khóe miệng Sở Trường Ca nhếch lên, tiểu nhị của khách điếm quả nhiên có chút lương tâm, cũng không uổng hắn ngày hôm qua thưởng nhiều bạc như vậy.
"Là tới tìm chàng." Mộ Dung Vân Thư nhíu mi nói.
"Ừ." Biết Ngũ độc giáo là hướng về phía hắn mà đến, Sở Trường Ca trái lại tuyệt không khẩn trương, mở lớn cửa sổ ra, ngồi xuống, một bộ dáng xin mời đại giá (ghé đến).
Tuy rằng lòng Mộ Dung Vân Thư có khó hiểu, nhưng vẫn đến ngồi xuống bên cạnh hắn, mặt hướng về phía cửa phòng, ngồi chờ Ngũ độc giáo quang lâm (=tiến vào, tác giả chơi chữ ^^).
*
Đây là lần thứ hai kể từ khi thành lập tới nay, Ngũ độc giáo rầm rộ tiến vào Trung Nguyên. Lần đầu tiên là hai năm trước, thánh nữ Ngũ độc giáo tự mình dẫn dắt thủ hạ là ‘mười hai thiên sát’ ở Trung Nguyên quấy phá một phen. Khi đó Sở Trường Ca đang trong lúc chán nản, đối với chuyện này vẫn chưa chú ý, chỉ biết, thánh nữ tới tìm người, sau khi tìm được, liền rời khỏi Trung Nguyên. Mà lúc này đây, đến vẫn chỉ là ‘mười hai thiên sát’, thánh nữ chưa hiện thân.
Mười hai thiên sát được tiểu nhị dẫn lên lầu, vừa xoay người liền hùng hổ, nhấc chân chuẩn bị đá cửa, đã thấy cửa phòng mở ra, không khỏi thất thần.
"Nói với chưởng quầy, ta thay hắn tiết kiệm một cánh cửa." Sở Trường Ca cười nói với tiểu nhị.
Tiểu nhị giống như nghe được âm thanh của thần tiên, như được đại xá, "Tiểu nhân nhất định chuyển lời giúp công tử." Nói xong liền chạy đi, trong lòng còn nói: vị công tử kia không chỉ có bộ dạng tuấn mĩ, tâm địa lại rất tốt, ông trời nhất định phải phù hộ hắn sống lâu trăm tuổi! (bạn này lầm to nha ^^)
Mộ Dung Vân Thư thực ngoài ý muốn thấy Sở Trường Ca nhàn hạ thoải mái giúp tiểu nhị thoát thân, nhưng vừa xoay người đã nghĩ thông. Hắn để tiểu nhị đi, nhất định là vì tránh việc nhiều người hỗn loạn, muốn chuyên tâm đối phó mười hai thiên sát. Vừa hiểu, Mộ Dung Vân Thư không khỏi lo lắng, thấy Sở Trường Ca là người tự phụ như vậy, mà cũng bắt đầu cẩn thận, đây chỉ có thể chứng minh —— nếu thật sẽ ra tay, một chút phần thắng hắn cũng không nắm chắc.
Một khi đã như vậy, vừa rồi vì sao hắn không mang theo nàng mà bỏ trốn? Đánh không lại, có thể trốn luôn.
Nếu không nữa thì, để cho nàng đi một mình cũng tốt, không phải liên lụy hắn.
Mộ Dung Vân Thư không đoán được ý tưởng trong lòng Sở Trường Ca, cũng không có biện pháp ngăn lại tâm thần không yên của mình lúc này, đứng ngồi không yên.
Nhiều ngày qua khiến Mộ Dung Vân Thư khắc sâu một nhận thức, giang hồ là một nơi nói đạo lý bằng thực lực, yếu thì chết mạnh thì sống, lãnh khốc vô tình. Có người qua một đêm thành danh, cũng có người thân bại danh liệt.
Nếu Sở Trường Ca vì nàng mà mệt, thua trên tay mười hai thiên sát, khiến truyền thuyết ‘bất bại’ bị hủy, tôn nghiêm, kiêu ngạo bị giẫm lên, nàng tình nguyện đi tìm chết.
Nàng so với ai khác đều rõ ràng, bộ dạng Sở Trường Ca tự phụ, kiêu ngạo, tự tôn quả thực khiến thiên lý khó dung, mặc kệ là nguyên nhân gì khiến hắn từ nơi cao nhất rơi xuống, đối với hắn mà nói đều là đả kích trí mạng.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên, lòng bàn tay đang đổ mồ hôi cơ hồ bị người mở ra, một đôi bàn tay to nắm lấy, mười ngón đan vào nhau.
Cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp, Mộ Dung Vân Thư lập tức an lòng rất nhiều, nghiêng đầu mỉm cười với Sở Trường Ca, cũng khiến hắn an tâm.
"Không hổ là giáo chủ ma giáo, mười hai thiên sát bọn ta đến, cũng dám mở cửa đón chào." Kẻ dẫn đầu mười hai thiên sát mở miệng.
Sở Trường Ca cười vui mừng, nói: "Ngũ độc giáo cũng không phải danh môn chính phái, ta sao phải làm điều thừa mà đi phòng bị các ngươi?"
Bọn thiên sát đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cười ha ha, cười đến cực kỳ khủng bố, dữ tợn, "Không sai. Ngũ độc giáo cùng ma giáo, cũng không được xem là danh môn chính phái của Trung Nguyên, cùng là người lưu lạc nơi chân trời, không nên tự giết lẫn nhau." Dừng một chút, hai tròng mắt hắn bỗng nhiên phát lạnh, nói: "Nhưng mà, ngươi vũ nhục thiên nữ của Ngũ độc giáo ta, tội đáng chết vạn lần! Thánh nữ ra lệnh ta bắt ngươi đem về tổng đàn, chờ xử lý. Ngươi nếu thức thời, liền ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, nếu không, đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!" Nói xong, hắn nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư.
Thấy thế, Mộ Dung Vân Thư than nhỏ, nói: "Người cần mặt mũi, cây cần vỏ, ngươi sao lại không biết xấu hổ, để ngươi đầu thai làm người Diêm vương gia sao mà chịu nổi?" Biết rõ không thể gây thương tổn Sở Trường Ca mà lấy nàng uy hiếp, còn trắng trợn như thế, thực là vô liêm sỉ.
Gã thiên sát này làm người vốn không được tốt lắm, so với những thứ khó nghe hơn 'Không biết xấu hổ' đều đã nghe qua, nhưng lúc này hắn lại ngây ngẩn cả người. Bởi vì, hắn không rõ ràng, nữ nhân kì lạ này rốt cuộc đang nói cái gì...
Hắn có xấu hổ hay không, cùng Diêm vương gia có quan hệ gì?
Mộ Dung Vân Thư thấy vẻ mặt hắn mờ mịt, trong lòng có chút thất vọng, tuy rằng nàng thường xuyên vô hình mắng chửi người, cũng vì đắc ý dào dạt, nhưng lần này, nàng mắng rõ ràng như vậy, hữu hình như vậy, chính là hy vọng hắn tức giận, thời điểm một người bị trạng thái phẫn nộ bủa vây, là lúc dễ dàng nhất bị kẻ thù đánh bại. Mộ Dung Vân Thư cố ý chọc giận hắn, chính là muốn hắn lộ ra sơ hở, sao có thể ngờ, người dân bản xứ ở Miêu Cương chưa được khai hóa, lại nghe không hiểu tiếng người...
Sở Trường Ca cũng đối với kẻ ngu ngốc như hắn xem thế là đủ rồi, thì ra Ngũ độc giáo ngoại trừ thừa thãi độc dược, còn thừa thãi kẻ ngu ngốc.
Nếu là trước kia, bị Ngũ độc giáo nói xấu, nói hắn vũ nhục thiên nữ bọn họ, Sở Trường Ca chắc chắn thực kiêu ngạo nói một câu 'Không sai, thiên nữ của các ngươi là ta vũ nhục, thì sao?' không rõ chân tướng còn tùy ý nói xấu người khác, vốn chính là ngu xuẩn. Hắn cần gì phải cùng kẻ ngu xuẩn lãng phí võ mồm?
Nhưng hiện tại, hắn không còn là giang hồ lãng tử không vướng bận, người được nắm trong tay trái hắn, so với sinh mệnh hắn còn quan trọng hơn, cho nên hắn phải hạ mình, giải thích một phen.
"Ta chưa bao giờ gặp qua thiên nữ của các ngươi, càng không thể vũ nhục nàng, trong này nhất định có hiểu lầm. Nếu chư vị tin Sở mỗ, Sở mỗ nguyện ý thay chư vị tra rõ việc này. Chỉ cần cái gã vũ nhục thiên nữ của Ngũ độc giáo kia ở trong võ lâm Trung Nguyên, hắn không thể chạy khỏi lòng bàn tay của Sở mỗ." Sở Trường Ca nói.
"Hừ! Ngươi chớ nói sạo!" Gã thiên sát căm hận nói: "Thiên nữ chính miệng nói cho chúng ta biết, người vũ nhục nàng chính là giáo chủ ma giáo Sở Trường Ca ngươi, còn vẽ bức họa!" Nói xong, giơ tay hướng đồng bọn ở phía sau ra hiệu.
Gã Thiên sát thứ hai đi lên từng bước, cầm tranh cuốn trong tay lưu loát mở ra, khoảnh khắc, một bức tranh ‘mỹ nam tắm rửa’ hiện ra trước mắt Sở Trường Ca cùng Mộ Dung Vân Thư, trông rất sống động.
Mộ Dung Vân Thư nhìn bức hoạ cuộn tròn trước mắt mà ngây ngẩn cả người, người này thật đúng là Sở Trường Ca, mày kiếm ngang ngược kia, khóe môi không ai bì nổi kia, con ngươi đen kín như bưng kia, góc cạnh rõ ràng kia, còn có, thân hình khêu gợi kia ...
Bức tranh ‘mỹ nam tắm rửa’ này khiến Sở Trường Ca rung động không nhỏ, bất đồng với cảm giác nhè nhẹ đau nhức của Mộ Dung Vân Thư, trong lòng hắn bùng lên một đám lửa giận hừng hực, hận không thể đem người vẽ tranh bầm thây vạn đoạn.
Thân thể của Sở Trường Ca hắn, không phải bất kỳ kẻ nào cũng có thể rình coi!
Gã Thiên sát thứ hai thấy mặt Sở Trường Ca bình tĩnh, không nói lời nào, nghĩ hắn muốn chống chế, đang muốn bức hắn, bỗng nhiên, dưới tay cảm thấy trống rỗng, thanh cuộn trong tay nháy mắt biến thành tro bụi, từ trong lòng bàn tay nát ra, mà bức hoạ cuộn tròn, sớm biến thành bột phấn, rơi xuống.
Thấy tình hình, bảo kiếm trong tay mười hai thiên sát đồng thời rút ba phần ra khỏi vỏ, mặt lộ vẻ hoảng sợ. "Sở Trường Ca, ngươi dám tiêu hủy chứng cớ!" Gã Thiên sát thứ nhất lấy can đảm rống giận.
Khóe miệng Sở Trường Ca nhấc lên một chút cười lạnh, nói: "Yên tâm, Sở Trường Ca ta nếu thấy được bức họa này, liền tuyệt sẽ không cho rằng chưa thấy qua. Người vẽ, nếu thật sự là thiên nữ của Ngũ độc giáo, như vậy, Sở Trường Ca ta chắc chắn tự mình tiến đến —— hủy tánh mạng nàng."
Bỗng nhiên, một bàn tay đặt lên đầu vai của nàng, Mộ Dung Vân Thư theo bản năng nâng tay gạt ra, lại nghe bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc, "Là ta."
Còn tưởng rằng hắn chưa tỉnh. Mộ Dung Vân Thư thở ra một hơi, nhẹ giọng hỏi: "Bên ngoài là loại người nào đến?"
"Người của ngũ độc giáo."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy mà sợ hãi, lại hỏi, "Nghe nói người của Ngũ độc giáo hàng năm hoạt động ở Miêu Cương, cũng không giao thiệp với Trung Nguyên, sao lại có thể đột nhiên xuất hiện trong này?"
"Ta cũng không biết." Sở Trường Ca đem cửa sổ đóng lại, chỉ chừa một khe hở, quan sát động tĩnh dưới lầu, một mặt xem một mặt nói: "Lát nữa cho dù phát sinh chuyện gì, đều không nên ra khỏi cửa phòng." Biểu tình thực nghiêm trọng.
Mộ Dung Vân Thư biết khi Sở Trường Ca lộ ra biểu tình nghiêm trọng như thế, đối phương nhất định khó đối phó, nhưng căn cứ vào sự tin tưởng đối với sắc thái võ học cực kỳ phong phú kỳ ảo của hắn, nàng vẫn hỏi một câu, "Ngay cả chàng cũng không đối phó được ngũ độc giáo sao?"
Mày kiếm của Sở Trường Ca nhướng lên, trên mặt viết mấy chữ 'Đùa giỡn cái gì' thật lớn, vô cùng tự phụ nói: "Cho dù thánh nữ Ngũ độc giáo tự mình đến, cũng không gây thương tổn cho ta."
"Vậy chàng cần gì phải..." Thật cẩn thận như thế. Nửa câu sau Mộ Dung Vân Thư cũng chưa nói ra, bởi vì nàng rất nhanh ý thức được, trong lời nói của Sở Trường Ca kỳ thật cũng có nửa câu sau —— bọn họ không gây thương tổn ta, nhưng lại dễ dàng thương tổn nàng. Mang nguyên tắc trân ái sinh mệnh, Mộ Dung Vân Thư vô cùng thuận theo gật gật đầu, nói: "Chết cũng không ra cửa."
Sở Trường Ca buồn cười sờ sờ đầu nàng, nói: "Yên tâm, có ta ở đây, nàng không chết được."
Mộ Dung Vân Thư cũng rất không nể mặt nói, "Ta nói chàng."
Cho dù chàng chết, ta cũng không ra cửa.
"..." Sở Trường Ca sâu sắc nhận lấy đả kích, thật đúng với câu nói xưa: vợ chồng giống như chim trong rừng, tai vạ đến thì tự bay...
Trong lòng Sở Trường Ca như đang rơi xuống vực, bỗng nhiên nghe nàng nói: "Yên tâm, có ta ở đây, chàng không chết được." Thanh âm rất nhẹ rất nhạt, ngữ khí lại kiên định, khiến cho tâm tình của Sở Trường Ca phút chốc bay lên, hắn đã nói mà, phu nhân làm sao có thể vứt bỏ hắn.
Mộ Dung Vân Thư cực lực không chút để ý lời hứa hẹn vừa nói ra, nhưng Sở Trường Ca không chút nào che giấu vui sướng cùng kích động, làm cho nàng không thể không đối mặt với lời mình vừa nói qua, mặt không tự chủ được mà đỏ lên.
Nàng thật sự không nên nói chuyện này.
Mộ Dung Vân Thư không được tự nhiên đem tầm mắt chuyển qua cửa sổ, ngẩn người nhìn chằm chằm cửa sổ giấy trắng nõn, cũng tốt hơn đối diện cùng cặp con ngươi đen nóng rực kia.
Lúc này, dưới lầu sôi trào lên, trong huyên náo ầm ỹ thỉnh thoảng bay tới vài câu đối thoại rõ ràng.
"Ngươi, ngươi nữa, nói mau, có nhìn thấy qua người này không?" Thanh âm thực hung hãn, mạnh bạo, hiển nhiên là người của Ngũ độc giáo.
"Gặp, có gặp qua, đang ngụ ở... phòng chữ thiên."
Là giọng nói của tiểu nhị. Mà khi hắn nói đến phòng chữ thiên, rõ ràng đem âm điệu cố ý cất cao vài phần, tựa hồ muốn nhắc nhở người nào đó.
Trên lầu, khóe miệng Sở Trường Ca nhếch lên, tiểu nhị của khách điếm quả nhiên có chút lương tâm, cũng không uổng hắn ngày hôm qua thưởng nhiều bạc như vậy.
"Là tới tìm chàng." Mộ Dung Vân Thư nhíu mi nói.
"Ừ." Biết Ngũ độc giáo là hướng về phía hắn mà đến, Sở Trường Ca trái lại tuyệt không khẩn trương, mở lớn cửa sổ ra, ngồi xuống, một bộ dáng xin mời đại giá (ghé đến).
Tuy rằng lòng Mộ Dung Vân Thư có khó hiểu, nhưng vẫn đến ngồi xuống bên cạnh hắn, mặt hướng về phía cửa phòng, ngồi chờ Ngũ độc giáo quang lâm (=tiến vào, tác giả chơi chữ ^^).
*
Đây là lần thứ hai kể từ khi thành lập tới nay, Ngũ độc giáo rầm rộ tiến vào Trung Nguyên. Lần đầu tiên là hai năm trước, thánh nữ Ngũ độc giáo tự mình dẫn dắt thủ hạ là ‘mười hai thiên sát’ ở Trung Nguyên quấy phá một phen. Khi đó Sở Trường Ca đang trong lúc chán nản, đối với chuyện này vẫn chưa chú ý, chỉ biết, thánh nữ tới tìm người, sau khi tìm được, liền rời khỏi Trung Nguyên. Mà lúc này đây, đến vẫn chỉ là ‘mười hai thiên sát’, thánh nữ chưa hiện thân.
Mười hai thiên sát được tiểu nhị dẫn lên lầu, vừa xoay người liền hùng hổ, nhấc chân chuẩn bị đá cửa, đã thấy cửa phòng mở ra, không khỏi thất thần.
"Nói với chưởng quầy, ta thay hắn tiết kiệm một cánh cửa." Sở Trường Ca cười nói với tiểu nhị.
Tiểu nhị giống như nghe được âm thanh của thần tiên, như được đại xá, "Tiểu nhân nhất định chuyển lời giúp công tử." Nói xong liền chạy đi, trong lòng còn nói: vị công tử kia không chỉ có bộ dạng tuấn mĩ, tâm địa lại rất tốt, ông trời nhất định phải phù hộ hắn sống lâu trăm tuổi! (bạn này lầm to nha ^^)
Mộ Dung Vân Thư thực ngoài ý muốn thấy Sở Trường Ca nhàn hạ thoải mái giúp tiểu nhị thoát thân, nhưng vừa xoay người đã nghĩ thông. Hắn để tiểu nhị đi, nhất định là vì tránh việc nhiều người hỗn loạn, muốn chuyên tâm đối phó mười hai thiên sát. Vừa hiểu, Mộ Dung Vân Thư không khỏi lo lắng, thấy Sở Trường Ca là người tự phụ như vậy, mà cũng bắt đầu cẩn thận, đây chỉ có thể chứng minh —— nếu thật sẽ ra tay, một chút phần thắng hắn cũng không nắm chắc.
Một khi đã như vậy, vừa rồi vì sao hắn không mang theo nàng mà bỏ trốn? Đánh không lại, có thể trốn luôn.
Nếu không nữa thì, để cho nàng đi một mình cũng tốt, không phải liên lụy hắn.
Mộ Dung Vân Thư không đoán được ý tưởng trong lòng Sở Trường Ca, cũng không có biện pháp ngăn lại tâm thần không yên của mình lúc này, đứng ngồi không yên.
Nhiều ngày qua khiến Mộ Dung Vân Thư khắc sâu một nhận thức, giang hồ là một nơi nói đạo lý bằng thực lực, yếu thì chết mạnh thì sống, lãnh khốc vô tình. Có người qua một đêm thành danh, cũng có người thân bại danh liệt.
Nếu Sở Trường Ca vì nàng mà mệt, thua trên tay mười hai thiên sát, khiến truyền thuyết ‘bất bại’ bị hủy, tôn nghiêm, kiêu ngạo bị giẫm lên, nàng tình nguyện đi tìm chết.
Nàng so với ai khác đều rõ ràng, bộ dạng Sở Trường Ca tự phụ, kiêu ngạo, tự tôn quả thực khiến thiên lý khó dung, mặc kệ là nguyên nhân gì khiến hắn từ nơi cao nhất rơi xuống, đối với hắn mà nói đều là đả kích trí mạng.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên, lòng bàn tay đang đổ mồ hôi cơ hồ bị người mở ra, một đôi bàn tay to nắm lấy, mười ngón đan vào nhau.
Cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp, Mộ Dung Vân Thư lập tức an lòng rất nhiều, nghiêng đầu mỉm cười với Sở Trường Ca, cũng khiến hắn an tâm.
"Không hổ là giáo chủ ma giáo, mười hai thiên sát bọn ta đến, cũng dám mở cửa đón chào." Kẻ dẫn đầu mười hai thiên sát mở miệng.
Sở Trường Ca cười vui mừng, nói: "Ngũ độc giáo cũng không phải danh môn chính phái, ta sao phải làm điều thừa mà đi phòng bị các ngươi?"
Bọn thiên sát đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cười ha ha, cười đến cực kỳ khủng bố, dữ tợn, "Không sai. Ngũ độc giáo cùng ma giáo, cũng không được xem là danh môn chính phái của Trung Nguyên, cùng là người lưu lạc nơi chân trời, không nên tự giết lẫn nhau." Dừng một chút, hai tròng mắt hắn bỗng nhiên phát lạnh, nói: "Nhưng mà, ngươi vũ nhục thiên nữ của Ngũ độc giáo ta, tội đáng chết vạn lần! Thánh nữ ra lệnh ta bắt ngươi đem về tổng đàn, chờ xử lý. Ngươi nếu thức thời, liền ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, nếu không, đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!" Nói xong, hắn nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư.
Thấy thế, Mộ Dung Vân Thư than nhỏ, nói: "Người cần mặt mũi, cây cần vỏ, ngươi sao lại không biết xấu hổ, để ngươi đầu thai làm người Diêm vương gia sao mà chịu nổi?" Biết rõ không thể gây thương tổn Sở Trường Ca mà lấy nàng uy hiếp, còn trắng trợn như thế, thực là vô liêm sỉ.
Gã thiên sát này làm người vốn không được tốt lắm, so với những thứ khó nghe hơn 'Không biết xấu hổ' đều đã nghe qua, nhưng lúc này hắn lại ngây ngẩn cả người. Bởi vì, hắn không rõ ràng, nữ nhân kì lạ này rốt cuộc đang nói cái gì...
Hắn có xấu hổ hay không, cùng Diêm vương gia có quan hệ gì?
Mộ Dung Vân Thư thấy vẻ mặt hắn mờ mịt, trong lòng có chút thất vọng, tuy rằng nàng thường xuyên vô hình mắng chửi người, cũng vì đắc ý dào dạt, nhưng lần này, nàng mắng rõ ràng như vậy, hữu hình như vậy, chính là hy vọng hắn tức giận, thời điểm một người bị trạng thái phẫn nộ bủa vây, là lúc dễ dàng nhất bị kẻ thù đánh bại. Mộ Dung Vân Thư cố ý chọc giận hắn, chính là muốn hắn lộ ra sơ hở, sao có thể ngờ, người dân bản xứ ở Miêu Cương chưa được khai hóa, lại nghe không hiểu tiếng người...
Sở Trường Ca cũng đối với kẻ ngu ngốc như hắn xem thế là đủ rồi, thì ra Ngũ độc giáo ngoại trừ thừa thãi độc dược, còn thừa thãi kẻ ngu ngốc.
Nếu là trước kia, bị Ngũ độc giáo nói xấu, nói hắn vũ nhục thiên nữ bọn họ, Sở Trường Ca chắc chắn thực kiêu ngạo nói một câu 'Không sai, thiên nữ của các ngươi là ta vũ nhục, thì sao?' không rõ chân tướng còn tùy ý nói xấu người khác, vốn chính là ngu xuẩn. Hắn cần gì phải cùng kẻ ngu xuẩn lãng phí võ mồm?
Nhưng hiện tại, hắn không còn là giang hồ lãng tử không vướng bận, người được nắm trong tay trái hắn, so với sinh mệnh hắn còn quan trọng hơn, cho nên hắn phải hạ mình, giải thích một phen.
"Ta chưa bao giờ gặp qua thiên nữ của các ngươi, càng không thể vũ nhục nàng, trong này nhất định có hiểu lầm. Nếu chư vị tin Sở mỗ, Sở mỗ nguyện ý thay chư vị tra rõ việc này. Chỉ cần cái gã vũ nhục thiên nữ của Ngũ độc giáo kia ở trong võ lâm Trung Nguyên, hắn không thể chạy khỏi lòng bàn tay của Sở mỗ." Sở Trường Ca nói.
"Hừ! Ngươi chớ nói sạo!" Gã thiên sát căm hận nói: "Thiên nữ chính miệng nói cho chúng ta biết, người vũ nhục nàng chính là giáo chủ ma giáo Sở Trường Ca ngươi, còn vẽ bức họa!" Nói xong, giơ tay hướng đồng bọn ở phía sau ra hiệu.
Gã Thiên sát thứ hai đi lên từng bước, cầm tranh cuốn trong tay lưu loát mở ra, khoảnh khắc, một bức tranh ‘mỹ nam tắm rửa’ hiện ra trước mắt Sở Trường Ca cùng Mộ Dung Vân Thư, trông rất sống động.
Mộ Dung Vân Thư nhìn bức hoạ cuộn tròn trước mắt mà ngây ngẩn cả người, người này thật đúng là Sở Trường Ca, mày kiếm ngang ngược kia, khóe môi không ai bì nổi kia, con ngươi đen kín như bưng kia, góc cạnh rõ ràng kia, còn có, thân hình khêu gợi kia ...
Bức tranh ‘mỹ nam tắm rửa’ này khiến Sở Trường Ca rung động không nhỏ, bất đồng với cảm giác nhè nhẹ đau nhức của Mộ Dung Vân Thư, trong lòng hắn bùng lên một đám lửa giận hừng hực, hận không thể đem người vẽ tranh bầm thây vạn đoạn.
Thân thể của Sở Trường Ca hắn, không phải bất kỳ kẻ nào cũng có thể rình coi!
Gã Thiên sát thứ hai thấy mặt Sở Trường Ca bình tĩnh, không nói lời nào, nghĩ hắn muốn chống chế, đang muốn bức hắn, bỗng nhiên, dưới tay cảm thấy trống rỗng, thanh cuộn trong tay nháy mắt biến thành tro bụi, từ trong lòng bàn tay nát ra, mà bức hoạ cuộn tròn, sớm biến thành bột phấn, rơi xuống.
Thấy tình hình, bảo kiếm trong tay mười hai thiên sát đồng thời rút ba phần ra khỏi vỏ, mặt lộ vẻ hoảng sợ. "Sở Trường Ca, ngươi dám tiêu hủy chứng cớ!" Gã Thiên sát thứ nhất lấy can đảm rống giận.
Khóe miệng Sở Trường Ca nhấc lên một chút cười lạnh, nói: "Yên tâm, Sở Trường Ca ta nếu thấy được bức họa này, liền tuyệt sẽ không cho rằng chưa thấy qua. Người vẽ, nếu thật sự là thiên nữ của Ngũ độc giáo, như vậy, Sở Trường Ca ta chắc chắn tự mình tiến đến —— hủy tánh mạng nàng."
/205
|