Mộ Dung Vân Thư tức giận.
Mặc dù khi nàng biết được hắn vì chữa thương cho Lý Tiểu Như hao phí tám phần nội lực thì một chữ cũng không nói, chỉ thản nhiên nhìn thân thể cực kỳ yếu đuối của hắn một cái, sau đó bỏ lại mọi người nửa buồn nửa vui, mặt không có vẻ gì, tránh ra, nhưng mà Sở Trường Ca biết, nàng tức giận, giận đến rất nghiêm trọng.
"Con trai à, ngươi cũng thiệt là, làm gì mà vì nữ nhân khác bán mạng như vậy!" Yêu Nguyệt tiên tử trách.
Sở Trường Ca lại giống như không nghe thấy, đưa mắt nhìn bóng lưng Mộ Dung Vân Thư hồi lâu, cho đến khi không nhìn thấy nữa, mới thu hồi tầm mắt, nói với Triệu Đại: "Một lúc lâu sau nàng sẽ tỉnh lại." Nói xong, cũng lớn bước nhanh chân đi ra khỏi khuê phòng của Lý Tiểu Như.
Yêu Nguyệt tiên tử nháy mắt mấy cái, cũng chạy đi theo. Con trai cùng con dâu khó có một lần mâu thuẫn, nàng là mẹ chồng, dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Cho dù không thêm dầu vào lửa, ít nhất cũng phải ở một bên thổi gió, châm đuốc chứ sao.
Vừa ra cửa, Yêu Nguyệt tiên tử lại đụng phải Bắc hộ pháp vội vã mà đến, thiếu chút nữa bị đụng mà té ngã.
Mặt Bắc hộ pháp hoảng sợ quay ngược lại mấy bước, "Phu, phu nhân, không sao chứ."
"Tiểu Bắc à, ngày hôm qua không phải nói qua với ngươi sao? Chớ thể hiện ra nét mặt ta muốn cường bạo ngươi." Yêu Nguyệt tiên tử cười khanh khách vòng quanh Bắc hộ pháp vài vòng, thấy bộ dáng hắn thủy chung một vẻ lo lắng đề phòng, liền hỏi: "Ta rất đáng sợ sao?"
Bắc hộ pháp hết sức muốn kéo đầu xuống, nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, cứng đờ lắc đầu, mơ hồ phát ra kẽo kẹt kẽo kẹt tiếng răng va chạm.
Thấy hắn lắc đầu, Yêu Nguyệt tiên tử hài lòng cười như hoa nở, vừa cười vừa hỏi, "Vậy sao ngươi lại mang bộ dạng sợ đến muốn chết?"
"Thuộc hạ không có sợ, chỉ là đơn thuần muốn chết mà thôi." Bắc hộ pháp giải thích.
Yêu Nguyệt tiên tử mất hứng trừng mắt, nói: "Nói như vậy, ngươi vừa thấy ta, liền muốn chết?!"
"Ặc. . . . . ." Có thể nói là như vậy .
"Hừ! Cảm thấy ngày hôm qua bị động vào còn chưa đủ phải không?"
"Không đúng không đúng!" Bắc hộ pháp lập tức lắc đầu như trống bỏi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Nhớ tới việc trải qua tối hôm qua, Bắc hộ pháp thật hận không được đi tìm chết. Bà, bà, bà ta. . . . . . Tối hôm qua bà ta cư nhiên đưa hắn vào thanh lâu! Thanh lâu không có gì đáng sợ, hắn cũng không phải là chưa từng vào, làm một nam nhân bình thường, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ đi phát tiết, nhưng mà, bị đổ thuốc, toàn thân nhức mỏi vào thanh lâu, liền quá đáng sợ! Nhất là còn có hai Hoa nương như hoa như ngọc chỉ mặc một tầng sa mỏng sờ loạn trên người của hắn, để cho hắn chân chân thật thật thể nghiệm cảm giác chưa thỏa mãn dục vọng!
Hắn không phải là vô cùng ‘tình cờ’ xuất hiện bên ngoài viện, ở thời điểm con trai cùng con dâu nàng ‘làm việc’ sao? Cũng không phải là cố ý nghe lén!
Bắc hộ pháp càng nghĩ càng cảm thấy oan uổng, lại giận mà không dám nói gì, không thể làm gì khác hơn là ‘ba mươi sáu kế chạy là thượng sách’. "Thuộc hạ còn có việc, xin được cáo lui trước." Nói xong, bay vượt qua chạy đi.
Thấy thế, Yêu Nguyệt tiên tử ôm bụng cười lăn lộn, một mặt hướng khách viện mà đi, một mặt cười không ngừng. Một ngày không thú vị, quả nhiên cần dùng sự thống khổ của người khác tới tìm vui vẻ.
*
Sở Trường Ca đuổi theo Mộ Dung Vân Thư đi tới khách viện của Phi Dương Sơn Trang, nhưng không thấy người, nhíu nhíu mày, thấp kêu một tiếng, "Đại Đông."
‘Vèo’ một tiếng, Đông hộ pháp không biết từ đâu xông ra, đứng ở bên người Sở Trường Ca, "Giáo chủ."
"Nàng đi nơi nào rồi hả?" Sở Trường Ca hỏi.
Đông hộ pháp không cần suy nghĩ cũng biết ‘nàng’ là chỉ ai, vì vậy nói: "Nghe phu nhân nói muốn đi phá sản, ta nghĩ nàng xuống núi đi tiêu tiền."
Tiếng nói chưa dứt, Sở Trường Ca đã chẳng biết đi đâu.
Đông hộ pháp vội vàng kêu lên: "Giáo chủ, nội lực của người chưa khôi phục, không nên rời Phi Dương Sơn Trang!"
Những lời này Sở Trường Ca nghe được, nhưng có người nghe được. "Đại Đông, ngươi ở đây nói chuyện với người nào đó?" Yêu Nguyệt tiên tử từ từ hỏi.
Đông hộ pháp vừa nhìn thấy mặt Yêu Nguyệt tiên tử, lập tức nói, "Giáo chủ xuống núi, thuộc hạ đi bảo vệ." Dứt lời, một trận gió lên, bóng người biến mất.
Yêu Nguyệt tiên tử kỳ quái nháy mắt mấy cái, nhớ năm đó nàng cũng là giang hồ đệ nhất mỹ nữ, những người trẻ tuổi này thấy nàng sao lại phản ứng như là thấy quỷ?
Đông hộ pháp vừa đuổi theo xuống núi, cũng hướng ba người Nam Tây Bắc phát ra tín hiệu.
Kể từ sau hôm phát hiện Đại Nha hoàn hành tung quỷ dị là Kim Yến Tử giả trang, bốn người bọn họ liền bắt đầu chia nhau hành động. Hắn phụ trách ở lại giữ khách viện phòng ngừa có người tới nơi này táy máy tay chân, Tiểu Nam phụ trách giám thị động tĩnh đám người Phương Hồng Phi, Tiểu Tây phụ trách giám thị nhất cử nhất động của Kim Yến Tử trong phủ, mà tiểu Bắc phụ trách truyền tin tức.
Chẳng qua hiện nay giáo chủ thay tiểu thư Lý gia chữa thương, nội lực bị tổn thương không nói, còn chọc cho hậu viện phát hỏa, hiện tại mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng đuổi theo phu nhân xuống núi, bọn họ cũng không kịp phòng bị âm mưu quỷ kế của Phương Hồng Phi, an nguy của giáo chủ quan trọng hơn.
Mà vừa rồi, Yêu Nguyệt tiên tử nhìn phương hướng cửa lớn, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị, thân là người trên, thở dài nói: "Biết rõ kẻ thù của mình nhiều vô số kể, còn dám đường đột xuống núi, quả nhiên là không muốn sống nữa. Aizzz ——, đại tỷ, tỷ xem, A Trường sáng suốt thông tuệ hơn người, gặp phải Mộ Dung Vân Thư liền ngớ ngẩn, cả mệnh cũng không cần, cũng si tình giống tỷ. Chỉ mong, vận khí của hắn có thể mạnh mẽ hơn tỷ một chút."
Lại thở dài một tiếng, Yêu Nguyệt tiên tử cũng theo đuôi xuống núi. Lần này, nàng nhất định phải ngăn cản bi kịch xảy ra.
Một lòng nhớ kỹ an nguy của Sở Trường Ca, Yêu Nguyệt tiên tử không chú ý, lúc nàng lầm bầm lầu bầu, còn có người khác.
"Yêu Nguyệt tiên tử còn có một tỷ tỷ? Nghe giọng điệu của nàng, giống như Sở Trường Ca không phải con ruột. . . . . ."
Hoa Tử Thanh gãi gãi sau gáy, trên mặt đều là khó hiểu.
*
Sở Trường Ca một đường giục ngựa đuổi theo xuống núi, còn chưa tìm được Mộ Dung Vân Thư, đã bị người ngăn cản.
"Hôm nay ta không muốn giết người." Sở Trường Ca từ trên cao lạnh lẽo nhìn xuống thiếu niên ngăn ở trước ngựa của hắn.
Trên mặt thiếu niên lửa hận thù thiêu đốt, phẫn hận nói: "Sở Trường Ca, ngươi giết cha ta, ta hôm nay muốn ngươi nợ máu trả bằng máu!"
"Vậy sao?" Tròng mắt đen của Sở Trường Ca lóe ánh sáng lạnh, môi mỏng hé mở, lãnh đạm nói: "Đã như vậy, ta cũng đành phải giết luôn ngươi."
Thiếu niên giơ kiếm, nói: "Hừ! Đừng cho là ta không biết, ngươi chữa thương cho tiểu thư của Lý gia, nguyên khí tổn thương nặng nề, hiện tại chỉ còn dư hai tầng nội lực!"
Sở Trường Ca lạnh lùng nói: "Cho dù chỉ còn dư một tầng, giết ngươi cũng là dư dả."
"Đã chết đến nơi ngươi còn nói năng lớn. . . . . ." chữ ‘lối’ còn chưa nói ra, thiếu niên chợt trợn to mắt, đôi mắt cũng trừng ra ngoài, trong cổ họng phát ra tiếng vang xèo xèo.
Sở Trường Ca mặt không chút thay đổi, nhưng khóe miệng của hắn có chút tái nhợt. Loại tái nhợt này không phải là bệnh, mà bởi vì rét lạnh mà cóng đến tái nhợt. Nội lực chạy mất, thân thể ăn mặc phong phanh không chịu được gió lạnh gào thét.
Trong cổ họng thiếu niên còn phát ra tiếng vang xèo xèo, trên mặt thấm ra hột mồ hôi lớn chừng hạt đậu, mặt mũi đã vặn vẹo, liều mạng nói chữ ‘ngươi’, rốt cuộc cũng nói không ra, té xuống đất.
Sở Trường Ca nhìn cũng không nhìn hắn một cái, nắm chặt dây cương đang muốn giục ngựa rời đi, lại nghe truyền đến từ sau lưng một âm thanh ——
"Ngay cả tên của hắn ngươi cũng không hỏi, liền giết hắn, không sợ giết lầm người vô tội sao?"
Sở Trường Ca không quay đầu lại, bởi vì đối với hắn phía sau là ai cũng không cảm thấy hứng thú, lạnh lùng nói: "Sở Trường Ca ta từ trước đến giờ chỉ giết người đáng chết, nhưng nếu phụ thân của hắn thật là ta giết, nếu ta không giết hắn, hắn sẽ giết ta."
"Nhưng nếu phụ thân của hắn cũng không phải là do ngươi giết chết?"
"Vậy hắn chính là người đáng chết." Mặt Sở Trường Ca lạnh lùng nói.
"Trên người ngươi sát khí quá nặng."
"Đối với một kẻ giết chóc mà nói, sát khí tượng trưng cho dáng dấp." Bỏ lại những lời này, Sở Trường Ca bay đi. Hắn không có thời gian lãng phí ở trên người qua đường Giáp.
Theo tiếng vó ngựa dần dần đi xa, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi từ trên cây nhảy xuống, nhìn bụi đất tung bay, lầm bầm câu nói của Sở Trường Ca trước khi đi lưu lại.
*
Sở Trường Ca không chút do dự giết chết thiếu niên tới trả thù, chỉ vì một câu ‘đừng cho là ta không biết, ngươi chữa thương cho tiểu thư của Lý gia, nguyên khí tổn thương nặng nề, hiện tại chỉ còn dư hai tầng nội lực’, hắn đã mạo hiểm xuống núi, không thể mạo hiểm thêm nữa, khiến tin tức này truyền tới trên giang hồ. Nhưng hắn không ngờ rằng, tin tức này thế nhưng đã sớm lan truyền nhanh chóng.
Chuyện hắn thay tiểu thư của Lý gia chữa thương, chỉ có người mình biết, mà xét Hồng Phi phái nội gian vào Phi Dương Sơn Trang vẫn luôn bị bốn người Đông Nam Tây Bắc theo dõi, không thể nào biết được chuyện này. Rốt cuộc, là ai truyền tin tức ra ngoài?
Đối mặt với người đột nhiên tuôn ra tới trả thù, Sở Trường Ca không khỏi lại nghĩ tới chuyện bị phục kích ở Lương vương phủ trên đất Thục. Độc dược trên đời đâu chỉ trăm ngàn chủng loại, Hoa Dạ Ly lại cứ khăng khăng chọn dùng Tuyết Vực mê hương đối phó hắn, mà hắn lại thực không có sức chống cự đối với Tuyết Vực mê hương. Nếu như Hoa Dạ Ly không phải biết được điểm yếu này của hắn, tuyệt đối không dám dụng độc đối với hắn. Bởi vì trên giang hồ người người đều biết, Sở Trường Ca hắn - Bách Độc Bất Xâm, dụng độc chỉ biết tự tìm đường chết.
Sở Trường Ca thủy chung nghĩ không thông, Hoa Dạ Ly sao lại biết được Tuyết Vực mê hương có thể đánh ngã hắn, càng không nghĩ thông suốt, trước mắt một người lại một người đến trả thù, rốt cuộc lagm sao mà biết được tin tức nguyên khí của hắn tổn thương nặng nề.
May mắn chính là, Phương Hồng Phi cũng không có tới. Nếu không, xét tình huống của hắn bây giờ, cùng Hấp Tinh Đại Pháp của Phương Hồng Phi đối kháng, chỉ có một con đường - chết.
"Sở Trường Ca, không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay chứ? Hừ! Đây là Ông trời có mắt, ngày thu thập kẻ giết người không chớp mắt - Đại Ma Đầu như ngươi cũng đến rồi!" Có người ở trước ngựa kêu gào.
Sở Trường Ca cười lạnh một tiếng, tay vận nội lực, một chưởng bắn ra, chỉ nghe ‘vèo’ một tiếng, người đó liền kêu gào té xuống đất, một đôi mắt trắng bệch nhìn chằm chằm, chết không nhắm mắt.
Mọi người hoảng hốt, quả thật không thể tin được ánh mắt của chính mình. Nội lực của Sở Trường Ca chỉ còn dư hai tầng lại vẫn có thể vô hình mà giết người. . . . . .
Sở Trường Ca lôi dây cương ngồi xuống, con ngựa giống như hiểu được lòng của chủ nhân, từng bước từng bước từ từ đi về phía trước.
Ngựa đi một bước, người lùi một bước.
Sở Trường Ca lạnh lùng nói: "Hôm nay ta đã giết hai người, ai muốn là người thứ ba, cứ đứng ra, Sở mỗ nhất định ra sức!"
Lời vừa nói ra, thần sắc trên mặt mọi người lại tăng lên mấy phần, lui bước về phía sau cũng bắt đầu có vẻ lảo đảo, không yên.
Lúc này, bỗng nhiên có người kêu lên, "Song quyền nan địch tứ thủ (một không chống được nhiều), hiện tại hắn đang chịu trọng thương, lại không ai theo giúp, chỉ cần chúng ta cùng tiến lên, nhất định có thể giết chết được hắn!"
Phút chốc, toàn trường yên tĩnh. Ngay sau đó, tiếng hô nổi lên bốn phía.
"Không sai, cùng tiến lên!"
"Giết chết Đại Ma Đầu!"
"Thay võ lâm trừ hại!"
. . . . . .
. . . . . .
"Không biết tự lượng sức mình!" Sở Trường Ca hừ lạnh một tiếng, đang muốn ra tay, chỉ cảm thấy bốn phía chưởng lực từ hai cánh gào thét mà đến, khóe miệng lập tức nhếch lên, trong mắt cuồng ngạo càng sâu.
"Giáo chủ!" Cùng với một tiếng kêu, bốn thân ảnh rơi xuống đất.
Tứ hộ pháp Ma giáo vừa xuất hiện, khí thế của mọi người vừa mới được kích thích nhất thời bị dập tắt, trên mặt trừ e ngại, không còn lộ ra vẻ gì khác.
Bắc hộ pháp giơ ‘hàn thương’ lên, nói: "Nơi này giao cho ta."
Tây hộ pháp cười híp mắt vỗ vai hắn nói: "Tiểu Bắc, tốc chiến tốc thắng, chúng ta ở quán trà chờ ngươi tới uống trà."
"Sau khi giết người nên uống rượu." Bắc hộ pháp nói.
"Phu nhân nói, uống rượu hại thân, về sau chỉ cho phép uống trà."
Bắc hộ pháp ngạc nhiên nói: "Phu nhân nói lúc nào?"
Tây hộ pháp trợn trắng mắt, nói: "Tiểu Bắc, chuyên tâm giết người. Chúng ta đi trước."
"Phu nhân thật chưa nói nha ——" Bắc hộ pháp còn muốn cùng Tây hộ pháp tranh luận, thế nhưng hắn lại đã theo giáo chủ đi xa, vì vậy vẫn nói thầm một câu, "Về sau ta nói cái gì, cũng muốn ở phía trước thêm ba chữ ‘phu nhân nói’. Xem các ngươi còn dám cãi cọ hay không!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó hô to một tiếng ‘giết’, đồng loạt thẳng hướng Bắc hộ pháp đánh tới.
Bắc hộ pháp lập tức thu hồi vẻ mặt lúng ta lúng túng, đáy mắt hiện ra ánh sáng lạnh, trường thương vung lên. Cảm giác giết người, lâu rồi không có.
*
Cùng lúc đó, Mộ Dung Vân Thư đang ở trong một cửa hàng ngọc khí chọn chọn lựa lựa, Lục Nhi bưng một cái mâm hình vuông theo ở phía sau, trong mâm để một khối khăn tơ lụa màu trắng, trên cái khăn để các loại đồ cổ bằng ngọc, đã không còn chỗ trống. Mộ Dung Vân Thư lại vẫn đang chọn, cũng không quản có thích hay không, nhìn thuận mắt liền để vào trong mâm.
"Tiểu thư, mua nữa sẽ không có chỗ để." Thật ra thì Lục Nhi muốn nói là, mua nữa tay của nàng sẽ bị cái mâm đè gãy.
"Không bỏ được liền đổi mâm."
". . . . . . Tiểu thư, em thấy hay là người mua cả cửa hàng ngọc khí đi." Lục Nhi tức giận nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư dừng lại, xoay người nhìn chằm chằm nàng mấy cái, sau đó nhìn về phía ông chủ cửa hàng ngọc khí, đã cười không khép miệng, nói: "Ta muốn gian cửa hàng này."
Không phải ‘ta muốn mua gian cửa hàng này’, cũng không phải là ‘gian cửa hàng này bán bao nhiêu tiền’, mà là ‘ta muốn gian cửa hàng này’. Nếu không phải nhìn diện mạo nàng lịch sự, ông chủ cửa hàng ngọc khí thật sẽ cho rằng nàng là thổ phỉ tới cướp bóc. “Gian cửa hàng này là tổ tiên truyền lại, bao nhiêu tiền cũng không bán." Ông chủ cười nói, tận lực biểu hiện hữu hảo. Bởi vì hắn nhìn ra được, vị Phú Quý tiểu thư trước mắt, tâm tình không tốt chút nào.
"Mười vạn." Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt ra giá.
"Hả?" Ông chủ nghẹn họng nhìn trân trối, miệng há to đến độ có thể để vừa một quả trứng vịt.
"Hai mươi vạn."
Hai quả trứng vịt.
"30 vạn."
Ba trứng vịt.
"Tiểu thư, người đừng đem bạc ‘ném đi’ nha!" Lục Nhi vội vàng ngăn cản, không ngờ tay run lên, cái mâm bị đánh lật, từng món ngọc khí rơi xuống mặt đất, vỡ tan nát hết.
Nháy mắt, trong cửa hàng lâm vào yên tĩnh, tất cả tầm mắt đều rơi vào trên người Lục Nhi.
Tay chân Lục Nhi luống cuống, nhìn Mộ Dung Vân Thư nhờ giúp đỡ, "Tiểu, tiểu thư. . . . . ." Nhiều ngọc khí như vậy, bán nàng cũng không thường nổi nha!
Chỉ thấy Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, tay phải chậm rãi buông ra, ‘pằng’, một âm thanh thanh thúy, hồ lô bằng bạch ngọc vỡ thành bốn khối.
Mọi người cũng hút một ngụm khí lạnh, không dám tin nhìn Mộ Dung Vân Thư. Chỉ có ông chủ cửa hàng, mặt đau lòng nhìn chằm chằm ‘thi thể’ hồ lô bằng bạch ngọc trên đất, trong lòng kêu rên: đây chính là thứ hắn thích nhất!
Mộ Dung Vân Thư nói, "Không cần cửa hàng nữa. Ông chủ, tính xem những thứ ngọc khí trên đất kia tổng cộng bao nhiêu tiền."
Tinh thần ông chủ nhất thời run lên, tốt, ngươi đã như vậy không thương ‘Tích Ngọc khí’, cũng đừng trách ta kêu giá trên trời, dù sao ngọc khí đã bị đánh nát, ta nói bao nhiêu chính là bao nhiêu!
Ông chủ gẩy gẩy thật nhanh trên bàn tính, sau đó nói ra một con số.
Lục Nhi kêu to, "Ngươi có công phu sư tử ngoạm à! Những thứ kia cũng không phải là ngọc tốt gì, sao lại trị giá nhiều tiền như vậy!"
"Lục Nhi." Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhàng hét ngừng, lãnh đạm nói: "Trả tiền thôi."
"Nhưng mà hắn. . . . . ."
"Tới nơi này, chẳng qua là tiêu tiền tìm vui vẻ, cần gì cùng hắn so đo giá cả."
"Vâng" Lục Nhi không cam lòng bĩu bĩu môi, móc ra từng tờ ngân phiếu hướng ông chủ mà đếm.
Mộ Dung Vân Thư chớp mắt, bất ngờ đụng vào một đôi tròng mắt đen, hô nhỏ một tiếng: "Sở Trường Ca ——" ngay sau đó đột nhiên ngừng, bởi vì một giây kế tiếp nàng liền thấy rõ mặt của người tới, đó là khuôn mặt rất giống Sở Trường Ca, thần vận (biểu hiện, khí thế) lại hoàn toàn bất đồng.
Lục Nhi cũng nhìn thấy người ngoài cửa, kinh ngạc kêu lên: "Thịnh ——" chữ ‘vương’ còn chưa ra khỏi miệng, liền bị Mộ Dung Vân Thư chặn lại , "Thịnh huynh, đã lâu không gặp."
Thịnh vương dịu dàng cười một tiếng, "Mộ Dung tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."
Mộ Dung Vân Thư cũng cười cười với hắn, sau đó đi ra khỏi cửa hàng ngọc khí, cùng hắn chỉ gặp thoáng qua.
Lục Nhi không rõ tình huống nháy, mắt mấy cái, cũng chạy chậm theo ra cửa, trước khi đi còn cười hì hì nói với Thịnh vương một câu ‘gặp lại sau ’.
"Vương gia, nàng ——"
Thịnh vương giơ tay lên ý bảo tùy tùng sau lưng câm miệng, sau đó cũng xoay người rời khỏi cửa hàng ngọc khí, đi theo phương hướng Mộ Dung Vân Thư.
*
"Tiểu thư, Thịnh vương sao cũng tới đây?" Lục Nhi vừa đi vừa hỏi.
Không để ý tới.
"Tiểu thư, người đừng đi nhanh như vậy nha!"
Còn chưa để ý tới.
"Tiểu thư, người đi quá nhanh, em theo không kịp." Lục Nhi chạy chậm.
Mộ Dung Vân Thư vẫn không có để ý nàng, bước nhanh hướng Phi Dương Sơn Trang mà đi tới.
"Tiểu thư, người rốt cuộc sao lại gấp gáp vậy?"
"Nói nữa liền đem em đi bán!"
"Á. . . . . ." Lục Nhi lập tức im miệng, không dám nói nhiều thêm một câu, yên lặng theo ở phía sau.
Mặc dù trên mặt Mộ Dung Vân Thư sóng nước chẳng xao, đáy lòng lại khẩn trương như đốt.
Buổi sáng tỉnh dậy phát hiện Sở Trường Ca không có ở bên cạnh, biết được hắn lại đi chữa bệnh cho tiểu thư Lý gia, nhất thời ghen tức nổi lên. Biết rõ hắn chữa thương cho tiểu thư Lý gia cũng chỉ là vì lấy được nội công tâm pháp của ‘Hỏa Thần chưởng’, nhưng nàng vẫn không nhịn được tức giận, giận hắn không nên bỏ lại nàng vẫn còn ngủ say, giận hắn để nàng hồn nhiên không biết tình huống, mạo hiểm chữa thương cho người khác.
Sau lại chính mắt thấy hình dáng Sở Trường Ca yếu đuối thì Mộ Dung Vân Thư tức giận, uất ức tới cực điểm. Trong lòng tức giận, lại không thể phát tác với hắn, bởi vì nàng rất rõ ràng hắn không làm gì sai. Nhưng nếu không làm chút gì phát tiết ra, sẽ cực kỳ buồn bực, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đi ra đường, tốn tiền xả giận.
Trong chớp mắt Lục Nhi đem ngọc khí đánh nát, Mộ Dung Vân Thư nhất thời cảm thấy trong lòng thoải mái nhiều, mà khi nàng nhìn thấy tròng mắt đen giống như Sở Trường Ca kia thì mới đột nhiên nhớ lại, nàng tùy hứng, mang đến cho Sở Trường Ca bao nhiêu nguy hiểm.
Nàng sớm nên nghĩ đến, thời điểm nàng xuống núi, Sở Trường Ca chắc chắn bất chấp tất cả cùng xuống, đến lúc đó, ngộ nhỡ gặp gỡ kẻ thù. . . . . .
Ngưng!
Mộ Dung Vân Thư không dám nghĩ tiếp, không biết là bởi vì đi quá nhanh, hay là trong lòng quá gấp, cái trán đã toát ra mồ hôi hột.
*
Cùng lúc đó, Sở Trường Ca đang mang theo ba người Đông Nam Tây ở trên đường hỏi thăm vị trí Mộ Dung Vân Thư, gặp người là bắt hỏi, giống như kẻ điên, hoàn toàn mất hết hình tượng cao ngạo, cao cao tại thượng bình thường.
"Xin hỏi ngươi có gặp qua một tiểu thư cao như vậy, gầy teo, mang theo một nha hoàn hay không?" Sở Trường Ca khoa tay múa chân mô tả hình thể Mộ Dung Vân Thư.
"Không có."
"Xin hỏi ngươi có gặp qua một tiểu thư cao như vậy, gầy teo, mang theo một nha hoàn hay không?"
"Không có."
"Xin hỏi. . . . . ."
. . . . . .
. . . . . .
Mắt thấy sắc trời dần tàn, mặt trời lặn phía Tây, Đông hộ pháp khuyên nhủ: "Giáo chủ, có lẽ phu nhân đã đi về. Không bằng chúng ta trở về xem một chút."
Sở Trường Ca mệt mỏi lắc đầu, "Dáng dấp nàng xinh đẹp như vậy, hành động lại đặc biệt như vậy, bất kể đi tới chỗ nào cũng sẽ đưa tới sự chú ý của người khác. Chúng ta hỏi nhiều người như vậy, thế nhưng không có một chút tin tức của nàng, ta lo lắng. . . . . ." Sở Trường Ca thật sự không dám nghĩ tới.
Cả nhóm ba người Đông Nam Tây cúi đầu trầm mặc không nói, giáo chủ nói không sai, phu nhân là một người tạo ra cảm giác mạnh như vậy . . . . . .
Đầu bốn người đang loạn như ma, không biết nên tiếp tục thế nào, chợt thấy bốn cô nương chân dài eo nhỏ đâm đầu đi tới, vị phong trần trên người rất nặng, cười cười nói nói thảo luận cái gì.
Sở Trường Ca mới đầu không hề lưu ý, trong lúc các nàng từ đi ngang qua mình thì bên tai truyền đến mấy chữ ‘vừa nhìn chính là nữ nhân phá sản’, hai mắt nhất thời tỏa sáng, bắt được một nữ tử mặc quần áo xanh lục trong đó hỏi, "Có phải các người thấy qua nàng hay không?"
"A! Công tử, ngươi níu ta thật là đau!"
Sở Trường Ca vội vàng buông tay, trên thực tế nếu là bình thường, hắn tuyệt sẽ không đụng loại vào nữ tử này."Các ngươi nói nữ nhân phá sản đó, có phải vóc dáng cao như vậy, gầy teo, sau lưng còn đi theo một tiểu nha hoàn hay không?" Sở Trường Ca hỏi.
Nữ tử áo xanh lục nhìn hắn kỳ quái nói, "Đúng! Ngươi không phải đã gặp mặt nàng ở cửa hàng ngọc khí sao?"
" Cửa hàng ngọc khí?" Sở Trường Ca cau mày, hắn căn bản không đi qua cửa hàng ngọc khí.
"Đúng!" Mặt nữ tử áo xanh lục hâm mộ, ghen ghét đem sự tích vinh quang: Mộ Dung Vân Thư ở cửa hàng ngọc khí tiêu tiền mua vui vẻ, nói một lần, cuối cùng lại hỏi: "Nàng lãnh đạm với ngươi như vậy ngươi còn tìm nàng, có phải là người trong lòng của ngươi không?"
Lãnh đạm? Sở Trường Ca không biết nàng đang nói cái gì, cũng không muốn biết. "Sau đó nàng đi bên nào rồi hả?" Hắn hỏi.
"Bên kia." Nữ tử áo xanh lục đưa ngón tay hướng một con đường phía Đông Bắc, lại kỳ quái nói: "Rõ ràng lúc nãy ngươi đi theo phía sau nàng mà. Chẳng lẽ nửa đường đi lạc?"
Mặc dù Sở Trường Ca nghe không hiểu nữ tử áo xanh lục nói xằng nói bậy cái gì, nhưng hắn lại bắt được một tin tức —— có người theo sau Mộ Dung Vân Thư. Nhận thức này làm cho thần kinh hắn buộc chặt, lạnh lùng phân phó Đông hộ pháp: "Cho nàng mấy lượng bạc." Dứt lời, nhắm hướng Đông Bắc mà đuổi theo.
Sau khi ném cho nữ tử áo xanh lục mấy lượng bạc vụn, ba người Đông Nam Tây cũng vội vàng đi theo. Nhưng mà khinh công của bọn hắn không bằng Sở Trường Ca, cho nên vẫn rơi ở phía sau.
Yên lặng đuổi theo phía sau hồi lâu, Đông hộ pháp rốt cuộc không nhịn được nói ra lời giấu trong lòng thật lâu, "Phu nhân chúng ta thật sẽ phá sản nha!"
Nam hộ pháp gật đầu phụ họa, "Đúng vậy! Đại Nghiệp Vương Triều đã không tìm được từ ngữ để hình dung trình độ phá sản của nàng." Hô, cuối cùng cũng đem những lời này nói ra khỏi miệng. Thật đã bức tử hắn mà!
"Cho nên nói, trong lòng thiên kim của các nhà giàu, cũng đều là một nữ nhân phá sản. Phu nhân của chúng ta cũng không ngoại lệ, thời điểm không bình thường kiếm tiền, lúc bình thường tiêu tiền." Tây hộ pháp làm tổng kết.
Vẻ mặt, trong lòng hai người Đông Nam vẫn còn sợ hãi gật đầu, may nhờ thời điểm phu nhân không bình thường chiếm đa số, nếu không, mười Mộ Dung phủ cũng không chịu được nàng phá như vậy!
Mặc dù khi nàng biết được hắn vì chữa thương cho Lý Tiểu Như hao phí tám phần nội lực thì một chữ cũng không nói, chỉ thản nhiên nhìn thân thể cực kỳ yếu đuối của hắn một cái, sau đó bỏ lại mọi người nửa buồn nửa vui, mặt không có vẻ gì, tránh ra, nhưng mà Sở Trường Ca biết, nàng tức giận, giận đến rất nghiêm trọng.
"Con trai à, ngươi cũng thiệt là, làm gì mà vì nữ nhân khác bán mạng như vậy!" Yêu Nguyệt tiên tử trách.
Sở Trường Ca lại giống như không nghe thấy, đưa mắt nhìn bóng lưng Mộ Dung Vân Thư hồi lâu, cho đến khi không nhìn thấy nữa, mới thu hồi tầm mắt, nói với Triệu Đại: "Một lúc lâu sau nàng sẽ tỉnh lại." Nói xong, cũng lớn bước nhanh chân đi ra khỏi khuê phòng của Lý Tiểu Như.
Yêu Nguyệt tiên tử nháy mắt mấy cái, cũng chạy đi theo. Con trai cùng con dâu khó có một lần mâu thuẫn, nàng là mẹ chồng, dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Cho dù không thêm dầu vào lửa, ít nhất cũng phải ở một bên thổi gió, châm đuốc chứ sao.
Vừa ra cửa, Yêu Nguyệt tiên tử lại đụng phải Bắc hộ pháp vội vã mà đến, thiếu chút nữa bị đụng mà té ngã.
Mặt Bắc hộ pháp hoảng sợ quay ngược lại mấy bước, "Phu, phu nhân, không sao chứ."
"Tiểu Bắc à, ngày hôm qua không phải nói qua với ngươi sao? Chớ thể hiện ra nét mặt ta muốn cường bạo ngươi." Yêu Nguyệt tiên tử cười khanh khách vòng quanh Bắc hộ pháp vài vòng, thấy bộ dáng hắn thủy chung một vẻ lo lắng đề phòng, liền hỏi: "Ta rất đáng sợ sao?"
Bắc hộ pháp hết sức muốn kéo đầu xuống, nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, cứng đờ lắc đầu, mơ hồ phát ra kẽo kẹt kẽo kẹt tiếng răng va chạm.
Thấy hắn lắc đầu, Yêu Nguyệt tiên tử hài lòng cười như hoa nở, vừa cười vừa hỏi, "Vậy sao ngươi lại mang bộ dạng sợ đến muốn chết?"
"Thuộc hạ không có sợ, chỉ là đơn thuần muốn chết mà thôi." Bắc hộ pháp giải thích.
Yêu Nguyệt tiên tử mất hứng trừng mắt, nói: "Nói như vậy, ngươi vừa thấy ta, liền muốn chết?!"
"Ặc. . . . . ." Có thể nói là như vậy .
"Hừ! Cảm thấy ngày hôm qua bị động vào còn chưa đủ phải không?"
"Không đúng không đúng!" Bắc hộ pháp lập tức lắc đầu như trống bỏi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Nhớ tới việc trải qua tối hôm qua, Bắc hộ pháp thật hận không được đi tìm chết. Bà, bà, bà ta. . . . . . Tối hôm qua bà ta cư nhiên đưa hắn vào thanh lâu! Thanh lâu không có gì đáng sợ, hắn cũng không phải là chưa từng vào, làm một nam nhân bình thường, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ đi phát tiết, nhưng mà, bị đổ thuốc, toàn thân nhức mỏi vào thanh lâu, liền quá đáng sợ! Nhất là còn có hai Hoa nương như hoa như ngọc chỉ mặc một tầng sa mỏng sờ loạn trên người của hắn, để cho hắn chân chân thật thật thể nghiệm cảm giác chưa thỏa mãn dục vọng!
Hắn không phải là vô cùng ‘tình cờ’ xuất hiện bên ngoài viện, ở thời điểm con trai cùng con dâu nàng ‘làm việc’ sao? Cũng không phải là cố ý nghe lén!
Bắc hộ pháp càng nghĩ càng cảm thấy oan uổng, lại giận mà không dám nói gì, không thể làm gì khác hơn là ‘ba mươi sáu kế chạy là thượng sách’. "Thuộc hạ còn có việc, xin được cáo lui trước." Nói xong, bay vượt qua chạy đi.
Thấy thế, Yêu Nguyệt tiên tử ôm bụng cười lăn lộn, một mặt hướng khách viện mà đi, một mặt cười không ngừng. Một ngày không thú vị, quả nhiên cần dùng sự thống khổ của người khác tới tìm vui vẻ.
*
Sở Trường Ca đuổi theo Mộ Dung Vân Thư đi tới khách viện của Phi Dương Sơn Trang, nhưng không thấy người, nhíu nhíu mày, thấp kêu một tiếng, "Đại Đông."
‘Vèo’ một tiếng, Đông hộ pháp không biết từ đâu xông ra, đứng ở bên người Sở Trường Ca, "Giáo chủ."
"Nàng đi nơi nào rồi hả?" Sở Trường Ca hỏi.
Đông hộ pháp không cần suy nghĩ cũng biết ‘nàng’ là chỉ ai, vì vậy nói: "Nghe phu nhân nói muốn đi phá sản, ta nghĩ nàng xuống núi đi tiêu tiền."
Tiếng nói chưa dứt, Sở Trường Ca đã chẳng biết đi đâu.
Đông hộ pháp vội vàng kêu lên: "Giáo chủ, nội lực của người chưa khôi phục, không nên rời Phi Dương Sơn Trang!"
Những lời này Sở Trường Ca nghe được, nhưng có người nghe được. "Đại Đông, ngươi ở đây nói chuyện với người nào đó?" Yêu Nguyệt tiên tử từ từ hỏi.
Đông hộ pháp vừa nhìn thấy mặt Yêu Nguyệt tiên tử, lập tức nói, "Giáo chủ xuống núi, thuộc hạ đi bảo vệ." Dứt lời, một trận gió lên, bóng người biến mất.
Yêu Nguyệt tiên tử kỳ quái nháy mắt mấy cái, nhớ năm đó nàng cũng là giang hồ đệ nhất mỹ nữ, những người trẻ tuổi này thấy nàng sao lại phản ứng như là thấy quỷ?
Đông hộ pháp vừa đuổi theo xuống núi, cũng hướng ba người Nam Tây Bắc phát ra tín hiệu.
Kể từ sau hôm phát hiện Đại Nha hoàn hành tung quỷ dị là Kim Yến Tử giả trang, bốn người bọn họ liền bắt đầu chia nhau hành động. Hắn phụ trách ở lại giữ khách viện phòng ngừa có người tới nơi này táy máy tay chân, Tiểu Nam phụ trách giám thị động tĩnh đám người Phương Hồng Phi, Tiểu Tây phụ trách giám thị nhất cử nhất động của Kim Yến Tử trong phủ, mà tiểu Bắc phụ trách truyền tin tức.
Chẳng qua hiện nay giáo chủ thay tiểu thư Lý gia chữa thương, nội lực bị tổn thương không nói, còn chọc cho hậu viện phát hỏa, hiện tại mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng đuổi theo phu nhân xuống núi, bọn họ cũng không kịp phòng bị âm mưu quỷ kế của Phương Hồng Phi, an nguy của giáo chủ quan trọng hơn.
Mà vừa rồi, Yêu Nguyệt tiên tử nhìn phương hướng cửa lớn, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị, thân là người trên, thở dài nói: "Biết rõ kẻ thù của mình nhiều vô số kể, còn dám đường đột xuống núi, quả nhiên là không muốn sống nữa. Aizzz ——, đại tỷ, tỷ xem, A Trường sáng suốt thông tuệ hơn người, gặp phải Mộ Dung Vân Thư liền ngớ ngẩn, cả mệnh cũng không cần, cũng si tình giống tỷ. Chỉ mong, vận khí của hắn có thể mạnh mẽ hơn tỷ một chút."
Lại thở dài một tiếng, Yêu Nguyệt tiên tử cũng theo đuôi xuống núi. Lần này, nàng nhất định phải ngăn cản bi kịch xảy ra.
Một lòng nhớ kỹ an nguy của Sở Trường Ca, Yêu Nguyệt tiên tử không chú ý, lúc nàng lầm bầm lầu bầu, còn có người khác.
"Yêu Nguyệt tiên tử còn có một tỷ tỷ? Nghe giọng điệu của nàng, giống như Sở Trường Ca không phải con ruột. . . . . ."
Hoa Tử Thanh gãi gãi sau gáy, trên mặt đều là khó hiểu.
*
Sở Trường Ca một đường giục ngựa đuổi theo xuống núi, còn chưa tìm được Mộ Dung Vân Thư, đã bị người ngăn cản.
"Hôm nay ta không muốn giết người." Sở Trường Ca từ trên cao lạnh lẽo nhìn xuống thiếu niên ngăn ở trước ngựa của hắn.
Trên mặt thiếu niên lửa hận thù thiêu đốt, phẫn hận nói: "Sở Trường Ca, ngươi giết cha ta, ta hôm nay muốn ngươi nợ máu trả bằng máu!"
"Vậy sao?" Tròng mắt đen của Sở Trường Ca lóe ánh sáng lạnh, môi mỏng hé mở, lãnh đạm nói: "Đã như vậy, ta cũng đành phải giết luôn ngươi."
Thiếu niên giơ kiếm, nói: "Hừ! Đừng cho là ta không biết, ngươi chữa thương cho tiểu thư của Lý gia, nguyên khí tổn thương nặng nề, hiện tại chỉ còn dư hai tầng nội lực!"
Sở Trường Ca lạnh lùng nói: "Cho dù chỉ còn dư một tầng, giết ngươi cũng là dư dả."
"Đã chết đến nơi ngươi còn nói năng lớn. . . . . ." chữ ‘lối’ còn chưa nói ra, thiếu niên chợt trợn to mắt, đôi mắt cũng trừng ra ngoài, trong cổ họng phát ra tiếng vang xèo xèo.
Sở Trường Ca mặt không chút thay đổi, nhưng khóe miệng của hắn có chút tái nhợt. Loại tái nhợt này không phải là bệnh, mà bởi vì rét lạnh mà cóng đến tái nhợt. Nội lực chạy mất, thân thể ăn mặc phong phanh không chịu được gió lạnh gào thét.
Trong cổ họng thiếu niên còn phát ra tiếng vang xèo xèo, trên mặt thấm ra hột mồ hôi lớn chừng hạt đậu, mặt mũi đã vặn vẹo, liều mạng nói chữ ‘ngươi’, rốt cuộc cũng nói không ra, té xuống đất.
Sở Trường Ca nhìn cũng không nhìn hắn một cái, nắm chặt dây cương đang muốn giục ngựa rời đi, lại nghe truyền đến từ sau lưng một âm thanh ——
"Ngay cả tên của hắn ngươi cũng không hỏi, liền giết hắn, không sợ giết lầm người vô tội sao?"
Sở Trường Ca không quay đầu lại, bởi vì đối với hắn phía sau là ai cũng không cảm thấy hứng thú, lạnh lùng nói: "Sở Trường Ca ta từ trước đến giờ chỉ giết người đáng chết, nhưng nếu phụ thân của hắn thật là ta giết, nếu ta không giết hắn, hắn sẽ giết ta."
"Nhưng nếu phụ thân của hắn cũng không phải là do ngươi giết chết?"
"Vậy hắn chính là người đáng chết." Mặt Sở Trường Ca lạnh lùng nói.
"Trên người ngươi sát khí quá nặng."
"Đối với một kẻ giết chóc mà nói, sát khí tượng trưng cho dáng dấp." Bỏ lại những lời này, Sở Trường Ca bay đi. Hắn không có thời gian lãng phí ở trên người qua đường Giáp.
Theo tiếng vó ngựa dần dần đi xa, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi từ trên cây nhảy xuống, nhìn bụi đất tung bay, lầm bầm câu nói của Sở Trường Ca trước khi đi lưu lại.
*
Sở Trường Ca không chút do dự giết chết thiếu niên tới trả thù, chỉ vì một câu ‘đừng cho là ta không biết, ngươi chữa thương cho tiểu thư của Lý gia, nguyên khí tổn thương nặng nề, hiện tại chỉ còn dư hai tầng nội lực’, hắn đã mạo hiểm xuống núi, không thể mạo hiểm thêm nữa, khiến tin tức này truyền tới trên giang hồ. Nhưng hắn không ngờ rằng, tin tức này thế nhưng đã sớm lan truyền nhanh chóng.
Chuyện hắn thay tiểu thư của Lý gia chữa thương, chỉ có người mình biết, mà xét Hồng Phi phái nội gian vào Phi Dương Sơn Trang vẫn luôn bị bốn người Đông Nam Tây Bắc theo dõi, không thể nào biết được chuyện này. Rốt cuộc, là ai truyền tin tức ra ngoài?
Đối mặt với người đột nhiên tuôn ra tới trả thù, Sở Trường Ca không khỏi lại nghĩ tới chuyện bị phục kích ở Lương vương phủ trên đất Thục. Độc dược trên đời đâu chỉ trăm ngàn chủng loại, Hoa Dạ Ly lại cứ khăng khăng chọn dùng Tuyết Vực mê hương đối phó hắn, mà hắn lại thực không có sức chống cự đối với Tuyết Vực mê hương. Nếu như Hoa Dạ Ly không phải biết được điểm yếu này của hắn, tuyệt đối không dám dụng độc đối với hắn. Bởi vì trên giang hồ người người đều biết, Sở Trường Ca hắn - Bách Độc Bất Xâm, dụng độc chỉ biết tự tìm đường chết.
Sở Trường Ca thủy chung nghĩ không thông, Hoa Dạ Ly sao lại biết được Tuyết Vực mê hương có thể đánh ngã hắn, càng không nghĩ thông suốt, trước mắt một người lại một người đến trả thù, rốt cuộc lagm sao mà biết được tin tức nguyên khí của hắn tổn thương nặng nề.
May mắn chính là, Phương Hồng Phi cũng không có tới. Nếu không, xét tình huống của hắn bây giờ, cùng Hấp Tinh Đại Pháp của Phương Hồng Phi đối kháng, chỉ có một con đường - chết.
"Sở Trường Ca, không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay chứ? Hừ! Đây là Ông trời có mắt, ngày thu thập kẻ giết người không chớp mắt - Đại Ma Đầu như ngươi cũng đến rồi!" Có người ở trước ngựa kêu gào.
Sở Trường Ca cười lạnh một tiếng, tay vận nội lực, một chưởng bắn ra, chỉ nghe ‘vèo’ một tiếng, người đó liền kêu gào té xuống đất, một đôi mắt trắng bệch nhìn chằm chằm, chết không nhắm mắt.
Mọi người hoảng hốt, quả thật không thể tin được ánh mắt của chính mình. Nội lực của Sở Trường Ca chỉ còn dư hai tầng lại vẫn có thể vô hình mà giết người. . . . . .
Sở Trường Ca lôi dây cương ngồi xuống, con ngựa giống như hiểu được lòng của chủ nhân, từng bước từng bước từ từ đi về phía trước.
Ngựa đi một bước, người lùi một bước.
Sở Trường Ca lạnh lùng nói: "Hôm nay ta đã giết hai người, ai muốn là người thứ ba, cứ đứng ra, Sở mỗ nhất định ra sức!"
Lời vừa nói ra, thần sắc trên mặt mọi người lại tăng lên mấy phần, lui bước về phía sau cũng bắt đầu có vẻ lảo đảo, không yên.
Lúc này, bỗng nhiên có người kêu lên, "Song quyền nan địch tứ thủ (một không chống được nhiều), hiện tại hắn đang chịu trọng thương, lại không ai theo giúp, chỉ cần chúng ta cùng tiến lên, nhất định có thể giết chết được hắn!"
Phút chốc, toàn trường yên tĩnh. Ngay sau đó, tiếng hô nổi lên bốn phía.
"Không sai, cùng tiến lên!"
"Giết chết Đại Ma Đầu!"
"Thay võ lâm trừ hại!"
. . . . . .
. . . . . .
"Không biết tự lượng sức mình!" Sở Trường Ca hừ lạnh một tiếng, đang muốn ra tay, chỉ cảm thấy bốn phía chưởng lực từ hai cánh gào thét mà đến, khóe miệng lập tức nhếch lên, trong mắt cuồng ngạo càng sâu.
"Giáo chủ!" Cùng với một tiếng kêu, bốn thân ảnh rơi xuống đất.
Tứ hộ pháp Ma giáo vừa xuất hiện, khí thế của mọi người vừa mới được kích thích nhất thời bị dập tắt, trên mặt trừ e ngại, không còn lộ ra vẻ gì khác.
Bắc hộ pháp giơ ‘hàn thương’ lên, nói: "Nơi này giao cho ta."
Tây hộ pháp cười híp mắt vỗ vai hắn nói: "Tiểu Bắc, tốc chiến tốc thắng, chúng ta ở quán trà chờ ngươi tới uống trà."
"Sau khi giết người nên uống rượu." Bắc hộ pháp nói.
"Phu nhân nói, uống rượu hại thân, về sau chỉ cho phép uống trà."
Bắc hộ pháp ngạc nhiên nói: "Phu nhân nói lúc nào?"
Tây hộ pháp trợn trắng mắt, nói: "Tiểu Bắc, chuyên tâm giết người. Chúng ta đi trước."
"Phu nhân thật chưa nói nha ——" Bắc hộ pháp còn muốn cùng Tây hộ pháp tranh luận, thế nhưng hắn lại đã theo giáo chủ đi xa, vì vậy vẫn nói thầm một câu, "Về sau ta nói cái gì, cũng muốn ở phía trước thêm ba chữ ‘phu nhân nói’. Xem các ngươi còn dám cãi cọ hay không!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó hô to một tiếng ‘giết’, đồng loạt thẳng hướng Bắc hộ pháp đánh tới.
Bắc hộ pháp lập tức thu hồi vẻ mặt lúng ta lúng túng, đáy mắt hiện ra ánh sáng lạnh, trường thương vung lên. Cảm giác giết người, lâu rồi không có.
*
Cùng lúc đó, Mộ Dung Vân Thư đang ở trong một cửa hàng ngọc khí chọn chọn lựa lựa, Lục Nhi bưng một cái mâm hình vuông theo ở phía sau, trong mâm để một khối khăn tơ lụa màu trắng, trên cái khăn để các loại đồ cổ bằng ngọc, đã không còn chỗ trống. Mộ Dung Vân Thư lại vẫn đang chọn, cũng không quản có thích hay không, nhìn thuận mắt liền để vào trong mâm.
"Tiểu thư, mua nữa sẽ không có chỗ để." Thật ra thì Lục Nhi muốn nói là, mua nữa tay của nàng sẽ bị cái mâm đè gãy.
"Không bỏ được liền đổi mâm."
". . . . . . Tiểu thư, em thấy hay là người mua cả cửa hàng ngọc khí đi." Lục Nhi tức giận nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư dừng lại, xoay người nhìn chằm chằm nàng mấy cái, sau đó nhìn về phía ông chủ cửa hàng ngọc khí, đã cười không khép miệng, nói: "Ta muốn gian cửa hàng này."
Không phải ‘ta muốn mua gian cửa hàng này’, cũng không phải là ‘gian cửa hàng này bán bao nhiêu tiền’, mà là ‘ta muốn gian cửa hàng này’. Nếu không phải nhìn diện mạo nàng lịch sự, ông chủ cửa hàng ngọc khí thật sẽ cho rằng nàng là thổ phỉ tới cướp bóc. “Gian cửa hàng này là tổ tiên truyền lại, bao nhiêu tiền cũng không bán." Ông chủ cười nói, tận lực biểu hiện hữu hảo. Bởi vì hắn nhìn ra được, vị Phú Quý tiểu thư trước mắt, tâm tình không tốt chút nào.
"Mười vạn." Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt ra giá.
"Hả?" Ông chủ nghẹn họng nhìn trân trối, miệng há to đến độ có thể để vừa một quả trứng vịt.
"Hai mươi vạn."
Hai quả trứng vịt.
"30 vạn."
Ba trứng vịt.
"Tiểu thư, người đừng đem bạc ‘ném đi’ nha!" Lục Nhi vội vàng ngăn cản, không ngờ tay run lên, cái mâm bị đánh lật, từng món ngọc khí rơi xuống mặt đất, vỡ tan nát hết.
Nháy mắt, trong cửa hàng lâm vào yên tĩnh, tất cả tầm mắt đều rơi vào trên người Lục Nhi.
Tay chân Lục Nhi luống cuống, nhìn Mộ Dung Vân Thư nhờ giúp đỡ, "Tiểu, tiểu thư. . . . . ." Nhiều ngọc khí như vậy, bán nàng cũng không thường nổi nha!
Chỉ thấy Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, tay phải chậm rãi buông ra, ‘pằng’, một âm thanh thanh thúy, hồ lô bằng bạch ngọc vỡ thành bốn khối.
Mọi người cũng hút một ngụm khí lạnh, không dám tin nhìn Mộ Dung Vân Thư. Chỉ có ông chủ cửa hàng, mặt đau lòng nhìn chằm chằm ‘thi thể’ hồ lô bằng bạch ngọc trên đất, trong lòng kêu rên: đây chính là thứ hắn thích nhất!
Mộ Dung Vân Thư nói, "Không cần cửa hàng nữa. Ông chủ, tính xem những thứ ngọc khí trên đất kia tổng cộng bao nhiêu tiền."
Tinh thần ông chủ nhất thời run lên, tốt, ngươi đã như vậy không thương ‘Tích Ngọc khí’, cũng đừng trách ta kêu giá trên trời, dù sao ngọc khí đã bị đánh nát, ta nói bao nhiêu chính là bao nhiêu!
Ông chủ gẩy gẩy thật nhanh trên bàn tính, sau đó nói ra một con số.
Lục Nhi kêu to, "Ngươi có công phu sư tử ngoạm à! Những thứ kia cũng không phải là ngọc tốt gì, sao lại trị giá nhiều tiền như vậy!"
"Lục Nhi." Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhàng hét ngừng, lãnh đạm nói: "Trả tiền thôi."
"Nhưng mà hắn. . . . . ."
"Tới nơi này, chẳng qua là tiêu tiền tìm vui vẻ, cần gì cùng hắn so đo giá cả."
"Vâng" Lục Nhi không cam lòng bĩu bĩu môi, móc ra từng tờ ngân phiếu hướng ông chủ mà đếm.
Mộ Dung Vân Thư chớp mắt, bất ngờ đụng vào một đôi tròng mắt đen, hô nhỏ một tiếng: "Sở Trường Ca ——" ngay sau đó đột nhiên ngừng, bởi vì một giây kế tiếp nàng liền thấy rõ mặt của người tới, đó là khuôn mặt rất giống Sở Trường Ca, thần vận (biểu hiện, khí thế) lại hoàn toàn bất đồng.
Lục Nhi cũng nhìn thấy người ngoài cửa, kinh ngạc kêu lên: "Thịnh ——" chữ ‘vương’ còn chưa ra khỏi miệng, liền bị Mộ Dung Vân Thư chặn lại , "Thịnh huynh, đã lâu không gặp."
Thịnh vương dịu dàng cười một tiếng, "Mộ Dung tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."
Mộ Dung Vân Thư cũng cười cười với hắn, sau đó đi ra khỏi cửa hàng ngọc khí, cùng hắn chỉ gặp thoáng qua.
Lục Nhi không rõ tình huống nháy, mắt mấy cái, cũng chạy chậm theo ra cửa, trước khi đi còn cười hì hì nói với Thịnh vương một câu ‘gặp lại sau ’.
"Vương gia, nàng ——"
Thịnh vương giơ tay lên ý bảo tùy tùng sau lưng câm miệng, sau đó cũng xoay người rời khỏi cửa hàng ngọc khí, đi theo phương hướng Mộ Dung Vân Thư.
*
"Tiểu thư, Thịnh vương sao cũng tới đây?" Lục Nhi vừa đi vừa hỏi.
Không để ý tới.
"Tiểu thư, người đừng đi nhanh như vậy nha!"
Còn chưa để ý tới.
"Tiểu thư, người đi quá nhanh, em theo không kịp." Lục Nhi chạy chậm.
Mộ Dung Vân Thư vẫn không có để ý nàng, bước nhanh hướng Phi Dương Sơn Trang mà đi tới.
"Tiểu thư, người rốt cuộc sao lại gấp gáp vậy?"
"Nói nữa liền đem em đi bán!"
"Á. . . . . ." Lục Nhi lập tức im miệng, không dám nói nhiều thêm một câu, yên lặng theo ở phía sau.
Mặc dù trên mặt Mộ Dung Vân Thư sóng nước chẳng xao, đáy lòng lại khẩn trương như đốt.
Buổi sáng tỉnh dậy phát hiện Sở Trường Ca không có ở bên cạnh, biết được hắn lại đi chữa bệnh cho tiểu thư Lý gia, nhất thời ghen tức nổi lên. Biết rõ hắn chữa thương cho tiểu thư Lý gia cũng chỉ là vì lấy được nội công tâm pháp của ‘Hỏa Thần chưởng’, nhưng nàng vẫn không nhịn được tức giận, giận hắn không nên bỏ lại nàng vẫn còn ngủ say, giận hắn để nàng hồn nhiên không biết tình huống, mạo hiểm chữa thương cho người khác.
Sau lại chính mắt thấy hình dáng Sở Trường Ca yếu đuối thì Mộ Dung Vân Thư tức giận, uất ức tới cực điểm. Trong lòng tức giận, lại không thể phát tác với hắn, bởi vì nàng rất rõ ràng hắn không làm gì sai. Nhưng nếu không làm chút gì phát tiết ra, sẽ cực kỳ buồn bực, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đi ra đường, tốn tiền xả giận.
Trong chớp mắt Lục Nhi đem ngọc khí đánh nát, Mộ Dung Vân Thư nhất thời cảm thấy trong lòng thoải mái nhiều, mà khi nàng nhìn thấy tròng mắt đen giống như Sở Trường Ca kia thì mới đột nhiên nhớ lại, nàng tùy hứng, mang đến cho Sở Trường Ca bao nhiêu nguy hiểm.
Nàng sớm nên nghĩ đến, thời điểm nàng xuống núi, Sở Trường Ca chắc chắn bất chấp tất cả cùng xuống, đến lúc đó, ngộ nhỡ gặp gỡ kẻ thù. . . . . .
Ngưng!
Mộ Dung Vân Thư không dám nghĩ tiếp, không biết là bởi vì đi quá nhanh, hay là trong lòng quá gấp, cái trán đã toát ra mồ hôi hột.
*
Cùng lúc đó, Sở Trường Ca đang mang theo ba người Đông Nam Tây ở trên đường hỏi thăm vị trí Mộ Dung Vân Thư, gặp người là bắt hỏi, giống như kẻ điên, hoàn toàn mất hết hình tượng cao ngạo, cao cao tại thượng bình thường.
"Xin hỏi ngươi có gặp qua một tiểu thư cao như vậy, gầy teo, mang theo một nha hoàn hay không?" Sở Trường Ca khoa tay múa chân mô tả hình thể Mộ Dung Vân Thư.
"Không có."
"Xin hỏi ngươi có gặp qua một tiểu thư cao như vậy, gầy teo, mang theo một nha hoàn hay không?"
"Không có."
"Xin hỏi. . . . . ."
. . . . . .
. . . . . .
Mắt thấy sắc trời dần tàn, mặt trời lặn phía Tây, Đông hộ pháp khuyên nhủ: "Giáo chủ, có lẽ phu nhân đã đi về. Không bằng chúng ta trở về xem một chút."
Sở Trường Ca mệt mỏi lắc đầu, "Dáng dấp nàng xinh đẹp như vậy, hành động lại đặc biệt như vậy, bất kể đi tới chỗ nào cũng sẽ đưa tới sự chú ý của người khác. Chúng ta hỏi nhiều người như vậy, thế nhưng không có một chút tin tức của nàng, ta lo lắng. . . . . ." Sở Trường Ca thật sự không dám nghĩ tới.
Cả nhóm ba người Đông Nam Tây cúi đầu trầm mặc không nói, giáo chủ nói không sai, phu nhân là một người tạo ra cảm giác mạnh như vậy . . . . . .
Đầu bốn người đang loạn như ma, không biết nên tiếp tục thế nào, chợt thấy bốn cô nương chân dài eo nhỏ đâm đầu đi tới, vị phong trần trên người rất nặng, cười cười nói nói thảo luận cái gì.
Sở Trường Ca mới đầu không hề lưu ý, trong lúc các nàng từ đi ngang qua mình thì bên tai truyền đến mấy chữ ‘vừa nhìn chính là nữ nhân phá sản’, hai mắt nhất thời tỏa sáng, bắt được một nữ tử mặc quần áo xanh lục trong đó hỏi, "Có phải các người thấy qua nàng hay không?"
"A! Công tử, ngươi níu ta thật là đau!"
Sở Trường Ca vội vàng buông tay, trên thực tế nếu là bình thường, hắn tuyệt sẽ không đụng loại vào nữ tử này."Các ngươi nói nữ nhân phá sản đó, có phải vóc dáng cao như vậy, gầy teo, sau lưng còn đi theo một tiểu nha hoàn hay không?" Sở Trường Ca hỏi.
Nữ tử áo xanh lục nhìn hắn kỳ quái nói, "Đúng! Ngươi không phải đã gặp mặt nàng ở cửa hàng ngọc khí sao?"
" Cửa hàng ngọc khí?" Sở Trường Ca cau mày, hắn căn bản không đi qua cửa hàng ngọc khí.
"Đúng!" Mặt nữ tử áo xanh lục hâm mộ, ghen ghét đem sự tích vinh quang: Mộ Dung Vân Thư ở cửa hàng ngọc khí tiêu tiền mua vui vẻ, nói một lần, cuối cùng lại hỏi: "Nàng lãnh đạm với ngươi như vậy ngươi còn tìm nàng, có phải là người trong lòng của ngươi không?"
Lãnh đạm? Sở Trường Ca không biết nàng đang nói cái gì, cũng không muốn biết. "Sau đó nàng đi bên nào rồi hả?" Hắn hỏi.
"Bên kia." Nữ tử áo xanh lục đưa ngón tay hướng một con đường phía Đông Bắc, lại kỳ quái nói: "Rõ ràng lúc nãy ngươi đi theo phía sau nàng mà. Chẳng lẽ nửa đường đi lạc?"
Mặc dù Sở Trường Ca nghe không hiểu nữ tử áo xanh lục nói xằng nói bậy cái gì, nhưng hắn lại bắt được một tin tức —— có người theo sau Mộ Dung Vân Thư. Nhận thức này làm cho thần kinh hắn buộc chặt, lạnh lùng phân phó Đông hộ pháp: "Cho nàng mấy lượng bạc." Dứt lời, nhắm hướng Đông Bắc mà đuổi theo.
Sau khi ném cho nữ tử áo xanh lục mấy lượng bạc vụn, ba người Đông Nam Tây cũng vội vàng đi theo. Nhưng mà khinh công của bọn hắn không bằng Sở Trường Ca, cho nên vẫn rơi ở phía sau.
Yên lặng đuổi theo phía sau hồi lâu, Đông hộ pháp rốt cuộc không nhịn được nói ra lời giấu trong lòng thật lâu, "Phu nhân chúng ta thật sẽ phá sản nha!"
Nam hộ pháp gật đầu phụ họa, "Đúng vậy! Đại Nghiệp Vương Triều đã không tìm được từ ngữ để hình dung trình độ phá sản của nàng." Hô, cuối cùng cũng đem những lời này nói ra khỏi miệng. Thật đã bức tử hắn mà!
"Cho nên nói, trong lòng thiên kim của các nhà giàu, cũng đều là một nữ nhân phá sản. Phu nhân của chúng ta cũng không ngoại lệ, thời điểm không bình thường kiếm tiền, lúc bình thường tiêu tiền." Tây hộ pháp làm tổng kết.
Vẻ mặt, trong lòng hai người Đông Nam vẫn còn sợ hãi gật đầu, may nhờ thời điểm phu nhân không bình thường chiếm đa số, nếu không, mười Mộ Dung phủ cũng không chịu được nàng phá như vậy!
/205
|