Lâm Hàn một mình đối chiến hai người, nhưng chakra của hắn vẫn cực kỳ sung túc, không hề có một chút dấu hiệu suy yếu nào.
Chỉ là, tinh thần Lâm Hàn dần trở nên mệt mỏi vô cùng. Hắn rất muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật ngon lành, mơ về những giấc mơ đẹp.
Cố gắng tự chống đỡ bản thân, Lâm Hàn biết mình không đủ dư lực để kết liễu bất cứ một ai trong hai kẻ này. Cả hai đều là cường giả cấp Tôn, muốn đánh bại bọn chúng không phải nhất thời nửa khắc là có thể thành công, mà thời gian của hắn không còn nhiều nữa.
Phải nhanh! Nếu không thì không còn kịp nữa!
Hai phân thân đều điên cuồng kết ấn, chakra phát tán ra thậm chí còn làm không khí xung quanh trở nên vặn vẹo.
Thủy Độn – Thủy Trận Bích!
Mộc Độn – Thụ Giới Bích!
Hai bức tường cao đến sáu bảy mét dựng đứng giữa rừng già. Lúc này, đàn Vọng Nguyệt Tê Giác cũng đã vãn đi rất nhiều, những con còn chạy phía sau hầu hết đều chỉ là ma thú cấp một cấp hai, không còn đáng lo nữa. Không gian cũng dần dần trở nên yên tĩnh.
Cả Tam hoàng tử và Pháp Tôn kia đều chỉ nhìn thấy đối thủ đột nhiên lui lại, sau đó, không biết làm cách nào mà đối thủ có thể dựng lên một bức tường khổng lồ chắn trước mặt mình. Sau đó… hoàn toàn yên tĩnh.
Tường nước dần dần không chịu chống đỡ, bắt đầu sụp đổ, còn Thụ Giới Bích thì vẫn còn nguyên, sừng sững ở nơi đó.
Tam hoàng tử nheo mắt nhìn bức tường bằng cây cối trước mắt, quát lạnh một tiếng:
- Trốn đi đâu!
Một chiêu kiếm sắc lạnh xuất ra, lần này không hề có tiếng rồng gầm, không hề có thanh thế vĩ mô, chỉ có một ánh kiếm sắc bén mà nhanh đến cùng cực, chém ngang về phía bức tường cây.
Không ngoài dự đoán, Thụ Giới Bích này cũng chỉ là thứ hàng mã, dưới một kiếm của Tam hoàng tử, cây cối đều bị cắt ngang thân, ầm ầm sụp đổ.
Nhưng…
Ngay khi chiêu kiếm kia hoàn thành, một luồng thủy nguyên tố cực kỳ cường đại cũng đã gầm thét lao tới, xuyên qua bức tường sụp đổ kia, tấn công trực diện Tam hoàng tử!
Tròng mắt Tam hoàng tử co rút lại, hắn đang trong tình trạng lực cũ vừa hết, lực mới chưa sinh. Nếu như bị đòn thủy công này bắn trúng, có lẽ cái kết tan xương nát thịt là không thể tránh khỏi.
Gào!
Trong khoảnh khắc, một hư ảnh đầu rồng như hiện ra trên mặt Tam hoàng tử, ngay cả tiếng rồng gầm cũng là do chính hắn phát ra, cánh tay cũng đã hiện ra tướng vuốt rồng, ánh sáng hoàng kim còn chói lọi hơn bao giờ hết.
Đây là chiêu thứ sáu trong Long Hàng Cửu Thiên, Long Trảo Tê Thiên, một trảo này do Tam hoàng tử sử dụng, tuy không thể xé trời giống như cái tên của nó, nhưng ít ra có thể phá tan đòn công kích nguy hiểm trước mắt.
Một trảo này, trời đất biến sắc!
Một trảo này, rừng rậm phân liệt!
Cây cối xung quanh ầm ầm sụp đổ, ánh trăng như bị lu mờ hoàn toàn, không còn chút quang huy nào giữa trời đêm tăm tối.
Giữa tràng!
Cây cối xung quanh sụp đổ không thể cản được tầm mắt của Tam hoàng tử, hắn nhìn xuyên thấu qua tro bụi, nhìn chằm chằm vào tên áo xanh khốn kiếp dám ra đòn sát thủ với mình!
Tam hoàng tử thực sự tức giận!
Giao đấu gần một phút, mình liên tục bị ép đến không dùng được lực, phải liên tục tránh lui, phòng thủ, vốn đã đủ uất ức rồi. Không ngờ còn bị tên này lừa một lần, lợi dụng bức tường gỗ che chắn, lại dám tụ lực tung đòn tất sát với mình!
Không thể tha thứ!
Cho đến lúc này, Tam hoàng tử đã hơi hiểu sai một chút, hắn đã bị thủ đoạn của Lâm Hàn đánh lừa, cho rằng Pháp Tôn hệ thủy chính là kẻ địch của mình!
Còn tên Pháp tôn kia, lúc này hắn đã đứng sững sờ nơi đó, mồ hôi lạnh vã ra ròng ròng, chảy xuôi xuống nền đất lạnh lẽo.
Khi “tam hoàng tử” giả mạo lùi lại sau bức tường cây, hắn đã âm thầm niệm chú, phóng thích ra đòn ma pháp Địa giai hạ phẩm mạnh nhất của bản thân, với ý đồ tiêu diệt đối phương!
Bức tường cây sụp đổ, ma pháp cũng ngay lập tức được tung ra, tấn công kẻ địch. Đúng như hắn dự đoán, là “tam hoàng tử”!
Nhưng không may cho hắn.
Tam hoàng tử này lại biết dùng Long Hàng Cửu Thiên!
Điều đó nghĩa là gì?
Nghĩa là hắn đã cả gan tấn công hoàng tử thật!
Thấy tình thế không ổn, ma pháp sư luống cuống giải thích:
- Tam hoàng tử! Thuộc hạ… thuộc hạ vừa bị tên giả mạo tam hoàng tử tấn công! Không ngờ… Thuộc hạ đáng chết… lại dám công kích người! Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết!
Tam hoàng tử lạnh lẽo nheo mắt nhìn Pháp Tôn.
Hắn không giải thích còn đỡ, Tam hoàng tử cũng đã nhận ra có một sư khác biệt nhỏ giữa Pháp Tôn lúc nãy và bây giờ. Hắn vốn đã ngừng tấn công!
Nhưng Pháp Tôn giải thích, lại làm tính đa nghi trong lòng Tam hoàng tử nổi lên mãnh liệt hơn bao giờ hết!
Kẻ địch có thể giả mạo bất cứ ai!
Vậy hắn có thể giả mạo để khí thế trước sau khác biệt đôi chút được không? Để mình ngộ nhận đây là thủ hạ của mình, từ đó ra tay đánh lén!
Ánh mắt càng trở nên nguy hiểm hơn trước, giống như một con rắn độc đang chờ thời cơ giết chết con mồi, Tam hoàng tử lạnh lùng tra hỏi:
- Ngươi tên là gì? Cha mẹ là ai? Vào trong phủ của ta từ bao giờ? Còn nữa, bỏ áo choàng của ngươi ra!
Nghe thấy giọng điệu lạnh lẽo của Tam hoàng tử, trong lòng ma pháp sư cũng cảm thấy lạnh đến cực điểm. Hắn vốn đã biết sự tàn độc của Tam hoàng tử từ hơn mười năm nay rồi! Năm hắn sáu tuổi, một cung nữ vì đuổi theo con chó con, vô tình đụng vào làm hắn ngã xuống hồ. Nhưng chỉ vì thế, Tam hoàng tử vì sinh lòng nghi ngờ cung nữ kia bị mua chuộc ám sát hắn, nên đã hạ lệnh ban cho nàng cái chết!
Hoặc là… lúc đó hắn đơn giản chỉ là vì trút giận, không có chút nghi ngờ nào ở đây! Vì lúc đó hắn chỉ mới sáu tuổi mà thôi!
Nhưng trong lòng ma pháp sư, ấn tượng về sự tàn độc của Tam hoàng tử cũng đã in dấu từ lâu rồi! Hắn biết, vừa rồi mình ra đòn tấn công Tam hoàng tử đã phạm vào tối kỵ của hắn. Con đường phía trước của mình, hẳn chỉ có cái chết!
Trong đầu cấp tốc xoay chuyển, ma pháp sư vội vã đáp lời:
- Tam… tam hoàng tử! Thuộc hạ là Joe Hanty, vào phủ của ngài từ mười lăm năm trước. Thuộc hạ,… thuộc hạ…
Miệng vừa trả lời, nhưng Joe lại thầm vận tinh thần lực, lại lợi dụng quyền trượng để thao khống thủy nguyên tố, tích tụ vào một điểm.
Xíu!
Âm thanh nhỏ như muỗi, một tia nước bén nhọn rạch phá không gian, bắn về phía trái tim của Tam hoàng tử!
Keng!
Chỉ nhẹ nhàng một thao tác, tia nước bén nhọn kia đã bị kiếm khí chặn đứng. Tam hoàng tử lãnh đạm nói:
- Giải thích đủ chưa?
Joe chợt cười thảm một tiếng, cũng không giải thích thêm gì. Hắn biết, đến cái mức này, vấn đề mình là thật hay giả mạo đã không còn quá to tát nữa rồi!
Có trách thì trách kẻ địch quá giảo hoạt, trách mình theo nhầm chủ mà thôi! Tam hoàng tử nhìn qua thì cẩn thận, trầm ổn, nhưng thực ra lại là kẻ ngu ngốc không phân rõ nặng nhẹ mà thôi!
Nhưng Joe không biết, hắn cũng là một kẻ ngu ngốc trong chuyện này. Nếu sau khi bị tra hỏi, hắn nghiêm chỉnh trả lời mà không đánh lén, có lẽ Tam hoàng tử cũng không làm gì hắn, ít nhất là hiện tại sẽ không làm gì hắn, bởi Tam hoàng tử vẫn còn cần người!
Nhưng bây giờ, tình hình đã hoàn toàn không thể cứu vãn được nữa.
----
Chuyện tình cảm… à nhầm, sự việc của hai tên kia bây giờ không còn nằm trong phạm vi cân nhắc của Lâm Hàn nữa. Hiện tại, hắn đã trở về nơi cư trú của mình, đầu đau như búa bổ. Hắn chỉ vào được đến cửa, mọi sức lực đã như bị đánh tan tất cả. Lâm Hàn mệt mỏi gã gục xuống nền nhà, thậm chí suýt chút nữa còn rơi khỏi ngọn cây, tan xương nát thịt!
Áo đỏ lúc này cũng mở choàng mắt, liếc liếc nhìn qua Lâm Hàn. Do dự một lúc, Áo đỏ cuối cùng cũng đứng lên, lôi xềnh xệch Lâm Hàn rồi vứt hắn lên giường như một bãi rác. Sau đó tự nhiên phủi phủi tay, trở về giường tiếp tục minh tưởng, sớm ngày khôi phục thực lực.
----
Lâm Hàn mơ, mơ một giấc mơ thật đẹp! Hắn mơ được gặp lại thần tiên tỷ tỷ, hắn mơ mình trở nên mạnh mẽ, giúp nàng phá tan mọi gông xiềng, sau đó tự hào nghênh ngang đưa nàng rời đi. Sau đó… sau đó…
Đã không còn!
Bởi Lâm Hàn không thể ngủ nổi nữa.
Tinh thần lực no đủ, chakra dồi dào, tất cả khiến cho đầu óc của hắn cực kỳ tỉnh táo, như uống thuốc kích thích vậy. Lâm Hàn cảm thấy, nếu mình không dậy đi lại vài vòng, chắc cái bộ xương sắp già này cũng rỉ sét mất.
Mở choàng mắt, Lâm Hàn nhìn thấy đầu tiên là một bộ pháp bào màu đỏ rực, đang sừng sững đứng trước cửa phòng, đầu hơi ngước lên, như đang ngóng nhìn về nơi xa xăm nào đó.
- Ngươi tỉnh rồi?
- Ngươi khôi phục rồi?
Hai âm thanh phát lên cùng một lúc, tuy rằng cả hai đều rất đạm bạc, nhưng sâu bên trong cũng là chút ý tứ hỏi thăm không che giấu được.
Áo đỏ trầm mặc, Lâm Hàn thì đột nhiên gãi đầu cười hì hì, lái sáng chuyện khác:
- Ngươi đang nhìn gì đó?
- Đỉnh núi! – Áo đỏ nhàn nhạt đáp!
- Đỉnh núi? – Lâm Hàn khó hiểu hỏi!
- Ngươi không phải vẫn luôn muốn biết vị trí chính xác của Tam Bảo Thụ hay sao? Hiện tại ngươi đã có thể nhìn thấy nó! Chính ở trên ngọn núi tuyết đằng xa kia.
Lâm Hàn bước tới bên cửa, đứng sóng vai với Áo đỏ, cùng ngước mắt nhìn về phía xa xăm.
Một ngọn núi bạc trắng, chìm nghỉm trong mây mù phía xa. Ngọn núi này thực sự quá cao, cao đến mức đứng ở xa thế này mà Lâm Hàn vẫn có thể nhìn thấy được loáng thoáng.
- Chuẩn bị lên đường thôi! Khoảng cách từ đây đến đó còn chừng hai trăm dặm, lại thêm việc trèo lên đỉnh núi đó, ta nghĩ cũng phải mất thêm vài ngày nữa!
Lâm Hàn hít nhẹ một hơi, tinh thần phấn chấn, cười tủm tỉm đi vào thu dọn lại đồ đạc, chuẩn bị lên đường.
- Đi thôi! – Phía sau, Áo đỏ hơi thì thào:
- Cũng sắp đến lúc rồi! Hy vọng chúng ta đến đúng thời gian!
Chỉ là, tinh thần Lâm Hàn dần trở nên mệt mỏi vô cùng. Hắn rất muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật ngon lành, mơ về những giấc mơ đẹp.
Cố gắng tự chống đỡ bản thân, Lâm Hàn biết mình không đủ dư lực để kết liễu bất cứ một ai trong hai kẻ này. Cả hai đều là cường giả cấp Tôn, muốn đánh bại bọn chúng không phải nhất thời nửa khắc là có thể thành công, mà thời gian của hắn không còn nhiều nữa.
Phải nhanh! Nếu không thì không còn kịp nữa!
Hai phân thân đều điên cuồng kết ấn, chakra phát tán ra thậm chí còn làm không khí xung quanh trở nên vặn vẹo.
Thủy Độn – Thủy Trận Bích!
Mộc Độn – Thụ Giới Bích!
Hai bức tường cao đến sáu bảy mét dựng đứng giữa rừng già. Lúc này, đàn Vọng Nguyệt Tê Giác cũng đã vãn đi rất nhiều, những con còn chạy phía sau hầu hết đều chỉ là ma thú cấp một cấp hai, không còn đáng lo nữa. Không gian cũng dần dần trở nên yên tĩnh.
Cả Tam hoàng tử và Pháp Tôn kia đều chỉ nhìn thấy đối thủ đột nhiên lui lại, sau đó, không biết làm cách nào mà đối thủ có thể dựng lên một bức tường khổng lồ chắn trước mặt mình. Sau đó… hoàn toàn yên tĩnh.
Tường nước dần dần không chịu chống đỡ, bắt đầu sụp đổ, còn Thụ Giới Bích thì vẫn còn nguyên, sừng sững ở nơi đó.
Tam hoàng tử nheo mắt nhìn bức tường bằng cây cối trước mắt, quát lạnh một tiếng:
- Trốn đi đâu!
Một chiêu kiếm sắc lạnh xuất ra, lần này không hề có tiếng rồng gầm, không hề có thanh thế vĩ mô, chỉ có một ánh kiếm sắc bén mà nhanh đến cùng cực, chém ngang về phía bức tường cây.
Không ngoài dự đoán, Thụ Giới Bích này cũng chỉ là thứ hàng mã, dưới một kiếm của Tam hoàng tử, cây cối đều bị cắt ngang thân, ầm ầm sụp đổ.
Nhưng…
Ngay khi chiêu kiếm kia hoàn thành, một luồng thủy nguyên tố cực kỳ cường đại cũng đã gầm thét lao tới, xuyên qua bức tường sụp đổ kia, tấn công trực diện Tam hoàng tử!
Tròng mắt Tam hoàng tử co rút lại, hắn đang trong tình trạng lực cũ vừa hết, lực mới chưa sinh. Nếu như bị đòn thủy công này bắn trúng, có lẽ cái kết tan xương nát thịt là không thể tránh khỏi.
Gào!
Trong khoảnh khắc, một hư ảnh đầu rồng như hiện ra trên mặt Tam hoàng tử, ngay cả tiếng rồng gầm cũng là do chính hắn phát ra, cánh tay cũng đã hiện ra tướng vuốt rồng, ánh sáng hoàng kim còn chói lọi hơn bao giờ hết.
Đây là chiêu thứ sáu trong Long Hàng Cửu Thiên, Long Trảo Tê Thiên, một trảo này do Tam hoàng tử sử dụng, tuy không thể xé trời giống như cái tên của nó, nhưng ít ra có thể phá tan đòn công kích nguy hiểm trước mắt.
Một trảo này, trời đất biến sắc!
Một trảo này, rừng rậm phân liệt!
Cây cối xung quanh ầm ầm sụp đổ, ánh trăng như bị lu mờ hoàn toàn, không còn chút quang huy nào giữa trời đêm tăm tối.
Giữa tràng!
Cây cối xung quanh sụp đổ không thể cản được tầm mắt của Tam hoàng tử, hắn nhìn xuyên thấu qua tro bụi, nhìn chằm chằm vào tên áo xanh khốn kiếp dám ra đòn sát thủ với mình!
Tam hoàng tử thực sự tức giận!
Giao đấu gần một phút, mình liên tục bị ép đến không dùng được lực, phải liên tục tránh lui, phòng thủ, vốn đã đủ uất ức rồi. Không ngờ còn bị tên này lừa một lần, lợi dụng bức tường gỗ che chắn, lại dám tụ lực tung đòn tất sát với mình!
Không thể tha thứ!
Cho đến lúc này, Tam hoàng tử đã hơi hiểu sai một chút, hắn đã bị thủ đoạn của Lâm Hàn đánh lừa, cho rằng Pháp Tôn hệ thủy chính là kẻ địch của mình!
Còn tên Pháp tôn kia, lúc này hắn đã đứng sững sờ nơi đó, mồ hôi lạnh vã ra ròng ròng, chảy xuôi xuống nền đất lạnh lẽo.
Khi “tam hoàng tử” giả mạo lùi lại sau bức tường cây, hắn đã âm thầm niệm chú, phóng thích ra đòn ma pháp Địa giai hạ phẩm mạnh nhất của bản thân, với ý đồ tiêu diệt đối phương!
Bức tường cây sụp đổ, ma pháp cũng ngay lập tức được tung ra, tấn công kẻ địch. Đúng như hắn dự đoán, là “tam hoàng tử”!
Nhưng không may cho hắn.
Tam hoàng tử này lại biết dùng Long Hàng Cửu Thiên!
Điều đó nghĩa là gì?
Nghĩa là hắn đã cả gan tấn công hoàng tử thật!
Thấy tình thế không ổn, ma pháp sư luống cuống giải thích:
- Tam hoàng tử! Thuộc hạ… thuộc hạ vừa bị tên giả mạo tam hoàng tử tấn công! Không ngờ… Thuộc hạ đáng chết… lại dám công kích người! Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết!
Tam hoàng tử lạnh lẽo nheo mắt nhìn Pháp Tôn.
Hắn không giải thích còn đỡ, Tam hoàng tử cũng đã nhận ra có một sư khác biệt nhỏ giữa Pháp Tôn lúc nãy và bây giờ. Hắn vốn đã ngừng tấn công!
Nhưng Pháp Tôn giải thích, lại làm tính đa nghi trong lòng Tam hoàng tử nổi lên mãnh liệt hơn bao giờ hết!
Kẻ địch có thể giả mạo bất cứ ai!
Vậy hắn có thể giả mạo để khí thế trước sau khác biệt đôi chút được không? Để mình ngộ nhận đây là thủ hạ của mình, từ đó ra tay đánh lén!
Ánh mắt càng trở nên nguy hiểm hơn trước, giống như một con rắn độc đang chờ thời cơ giết chết con mồi, Tam hoàng tử lạnh lùng tra hỏi:
- Ngươi tên là gì? Cha mẹ là ai? Vào trong phủ của ta từ bao giờ? Còn nữa, bỏ áo choàng của ngươi ra!
Nghe thấy giọng điệu lạnh lẽo của Tam hoàng tử, trong lòng ma pháp sư cũng cảm thấy lạnh đến cực điểm. Hắn vốn đã biết sự tàn độc của Tam hoàng tử từ hơn mười năm nay rồi! Năm hắn sáu tuổi, một cung nữ vì đuổi theo con chó con, vô tình đụng vào làm hắn ngã xuống hồ. Nhưng chỉ vì thế, Tam hoàng tử vì sinh lòng nghi ngờ cung nữ kia bị mua chuộc ám sát hắn, nên đã hạ lệnh ban cho nàng cái chết!
Hoặc là… lúc đó hắn đơn giản chỉ là vì trút giận, không có chút nghi ngờ nào ở đây! Vì lúc đó hắn chỉ mới sáu tuổi mà thôi!
Nhưng trong lòng ma pháp sư, ấn tượng về sự tàn độc của Tam hoàng tử cũng đã in dấu từ lâu rồi! Hắn biết, vừa rồi mình ra đòn tấn công Tam hoàng tử đã phạm vào tối kỵ của hắn. Con đường phía trước của mình, hẳn chỉ có cái chết!
Trong đầu cấp tốc xoay chuyển, ma pháp sư vội vã đáp lời:
- Tam… tam hoàng tử! Thuộc hạ là Joe Hanty, vào phủ của ngài từ mười lăm năm trước. Thuộc hạ,… thuộc hạ…
Miệng vừa trả lời, nhưng Joe lại thầm vận tinh thần lực, lại lợi dụng quyền trượng để thao khống thủy nguyên tố, tích tụ vào một điểm.
Xíu!
Âm thanh nhỏ như muỗi, một tia nước bén nhọn rạch phá không gian, bắn về phía trái tim của Tam hoàng tử!
Keng!
Chỉ nhẹ nhàng một thao tác, tia nước bén nhọn kia đã bị kiếm khí chặn đứng. Tam hoàng tử lãnh đạm nói:
- Giải thích đủ chưa?
Joe chợt cười thảm một tiếng, cũng không giải thích thêm gì. Hắn biết, đến cái mức này, vấn đề mình là thật hay giả mạo đã không còn quá to tát nữa rồi!
Có trách thì trách kẻ địch quá giảo hoạt, trách mình theo nhầm chủ mà thôi! Tam hoàng tử nhìn qua thì cẩn thận, trầm ổn, nhưng thực ra lại là kẻ ngu ngốc không phân rõ nặng nhẹ mà thôi!
Nhưng Joe không biết, hắn cũng là một kẻ ngu ngốc trong chuyện này. Nếu sau khi bị tra hỏi, hắn nghiêm chỉnh trả lời mà không đánh lén, có lẽ Tam hoàng tử cũng không làm gì hắn, ít nhất là hiện tại sẽ không làm gì hắn, bởi Tam hoàng tử vẫn còn cần người!
Nhưng bây giờ, tình hình đã hoàn toàn không thể cứu vãn được nữa.
----
Chuyện tình cảm… à nhầm, sự việc của hai tên kia bây giờ không còn nằm trong phạm vi cân nhắc của Lâm Hàn nữa. Hiện tại, hắn đã trở về nơi cư trú của mình, đầu đau như búa bổ. Hắn chỉ vào được đến cửa, mọi sức lực đã như bị đánh tan tất cả. Lâm Hàn mệt mỏi gã gục xuống nền nhà, thậm chí suýt chút nữa còn rơi khỏi ngọn cây, tan xương nát thịt!
Áo đỏ lúc này cũng mở choàng mắt, liếc liếc nhìn qua Lâm Hàn. Do dự một lúc, Áo đỏ cuối cùng cũng đứng lên, lôi xềnh xệch Lâm Hàn rồi vứt hắn lên giường như một bãi rác. Sau đó tự nhiên phủi phủi tay, trở về giường tiếp tục minh tưởng, sớm ngày khôi phục thực lực.
----
Lâm Hàn mơ, mơ một giấc mơ thật đẹp! Hắn mơ được gặp lại thần tiên tỷ tỷ, hắn mơ mình trở nên mạnh mẽ, giúp nàng phá tan mọi gông xiềng, sau đó tự hào nghênh ngang đưa nàng rời đi. Sau đó… sau đó…
Đã không còn!
Bởi Lâm Hàn không thể ngủ nổi nữa.
Tinh thần lực no đủ, chakra dồi dào, tất cả khiến cho đầu óc của hắn cực kỳ tỉnh táo, như uống thuốc kích thích vậy. Lâm Hàn cảm thấy, nếu mình không dậy đi lại vài vòng, chắc cái bộ xương sắp già này cũng rỉ sét mất.
Mở choàng mắt, Lâm Hàn nhìn thấy đầu tiên là một bộ pháp bào màu đỏ rực, đang sừng sững đứng trước cửa phòng, đầu hơi ngước lên, như đang ngóng nhìn về nơi xa xăm nào đó.
- Ngươi tỉnh rồi?
- Ngươi khôi phục rồi?
Hai âm thanh phát lên cùng một lúc, tuy rằng cả hai đều rất đạm bạc, nhưng sâu bên trong cũng là chút ý tứ hỏi thăm không che giấu được.
Áo đỏ trầm mặc, Lâm Hàn thì đột nhiên gãi đầu cười hì hì, lái sáng chuyện khác:
- Ngươi đang nhìn gì đó?
- Đỉnh núi! – Áo đỏ nhàn nhạt đáp!
- Đỉnh núi? – Lâm Hàn khó hiểu hỏi!
- Ngươi không phải vẫn luôn muốn biết vị trí chính xác của Tam Bảo Thụ hay sao? Hiện tại ngươi đã có thể nhìn thấy nó! Chính ở trên ngọn núi tuyết đằng xa kia.
Lâm Hàn bước tới bên cửa, đứng sóng vai với Áo đỏ, cùng ngước mắt nhìn về phía xa xăm.
Một ngọn núi bạc trắng, chìm nghỉm trong mây mù phía xa. Ngọn núi này thực sự quá cao, cao đến mức đứng ở xa thế này mà Lâm Hàn vẫn có thể nhìn thấy được loáng thoáng.
- Chuẩn bị lên đường thôi! Khoảng cách từ đây đến đó còn chừng hai trăm dặm, lại thêm việc trèo lên đỉnh núi đó, ta nghĩ cũng phải mất thêm vài ngày nữa!
Lâm Hàn hít nhẹ một hơi, tinh thần phấn chấn, cười tủm tỉm đi vào thu dọn lại đồ đạc, chuẩn bị lên đường.
- Đi thôi! – Phía sau, Áo đỏ hơi thì thào:
- Cũng sắp đến lúc rồi! Hy vọng chúng ta đến đúng thời gian!
/392
|