Trên đại lục Ma Võ rộng lớn này, hai chức nghiệp chính đang còn tồn tại đến tận ngày nay chỉ có Võ giả và Ma Pháp sư. Trên thực tế, số lượng Võ giả vẫn luôn luôn vượt trội hơn ma pháp sư rất nhiều, cũng vì thế mà những ma pháp sư thực sự mạnh mẽ cũng là những tồn tại phượng mao lân giác so với những cường giả võ đạo.
Lý do sao? Lâm Hàn còn nhớ Lê Ân Tĩnh đã từng nói, Võ giả là những kẻ hút lấy năng lượng của toàn thiên địa này, không ngừng làm thiên địa suy yếu, gián tiếp diệt tuyệt Luyện Khí Sĩ. Mặc dù ma pháp và võ đạo là hai hệ thống tu luyện hoàn toàn khác nhau, nhưng không thể phủ nhận, thiên địa ngày càng suy bại đang khiến cho việc tu luyện ma pháp trở nên ngày càng khó khăn.
Đó cũng là lý do mà Lâm Hàn chưa từng đối mặt với một ma pháp sư nào thực sự ngang tầm với mình. Lê đại tiểu thư… ách, nàng mặc dù mạnh hơn Lâm Hàn cả chục lần, nhưng Lâm tiểu ca cũng có hàng trăm cách khiến Lê đại tỷ trở nên ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, điều này là khẳng định.
Còn sư phụ của Gary Hoàng Lê, vị trưởng lão đáng kính Ice Barry của công hội ma pháp,… cảnh giới của lão đã cao đến mức mà Lâm Hàn không thể chạm đến, cũng chưa tưởng tượng nổi, vì vậy Lâm Hàn vẫn chưa thể biết đối đầu với ma pháp sư là một chuyện khó khăn đến nhường nào.
Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với một ma pháp sư mạnh mẽ đến nhường ấy!
Một Pháp Thánh đỉnh phong, một trong những cường giả mạnh nhất vùng Tây Nam, góp phần không nhỏ trong việc xưng hùng xưng bá của Trịnh thị trong suốt bao nhiêu năm qua. Lâm Hàn không dám coi thường, càng không thể coi thường lão.
Bởi hiện tại, hắn đang rơi vào trong Lĩnh Vực nguyên tố của Trịnh Biến, từng giây từng phút bị nguyên tố gây áp lực, không ngừng tàn phá thân thể. Trên trán hắn lúc này đã nhỏ xuống mấy giọt mồ hôi, chứng minh áp lực của hắn lúc này lớn đến mức nào.
Lĩnh Vực này… thật mạnh!
Nói không ngoa, đây chính là lĩnh vực nguyên tố mạnh nhất mà Lâm Hàn từng gặp.
Trên người hắn lúc này không ngừng lóe lên điện quang, khiến hắn lấp lánh như một quả cầu sét giữa thiên không. Không phải vì Lâm Hàn dùng lôi độn, mà vì thân thể hắn đang không ngừng bị lôi điện tàn phá, dòng điện tồn tại ở khắp nơi, trên trời, dưới đất, nước biển, trên da thịt hắn, thậm chí từ chính trong thân thể hắn cũng quỷ dị xuất hiện những dòng điện lưu, khiến thân thể hắn không ngừng tê dại.
Lâm Hàn còn nhớ, mình từng đối mặt với một Pháp Thánh… không, là Thánh Tín Đồ hệ quang, Harlem Crist, một trong những thiên tài trẻ tuổi từng tham gia cuộc chiến bảy năm trước (
Nhưng so với khi ấy, cảm giác tê dại lúc này còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần.
Bởi Trịnh Biến chẳng những cũng sử dụng được từ nguyên tố giống như Harlem, mà lão còn sử dụng được lôi điện chân chính, một lĩnh vực tràn ngập lôi đình, giống như thiên kiếp diệt thế, giống như thương khung đang nổi giận gào thét với Lâm Hàn.
Trịnh Biến… lão là một cường giả đích thực, là một Pháp Thánh ba hệ: Lôi – Quang – Hỏa! Hơn nữa còn là tinh thông toàn bộ ba thuộc tính, không phải dạng chỉ tập trung vào một thuộc tính chính! Mặc dù con đường tu luyện của lão vì thế mà khá chậm rãi, nhưng bù lại, thực lực của lão lại mạnh hơn nhiều những người đồng cấp khác! Cùng là Pháp Thánh đỉnh phong, nhưng một mình lão có thể đánh bại ba pháp thánh đỉnh phong khác. Chẳng vì thế mà lão đã ngồi vững cái ghế đại trưởng lão kia đến cả ngàn năm mà chẳng ai có thể lật đổ.
Nếu không có Trịnh Hằng,… có lẽ gia chủ Trịnh gia ngoài lão chẳng có thể là ai khác.
…
- Sao vậy? Chẳng phải ngươi rất hung hăng sao? Tại sao không đến công kích ta? Hay là ngươi sợ rồi?
Nhìn phản ứng trì độn của Lâm Hàn, Trịnh Biến không tiếc lời châm chọc hắn, nhưng sự đề phòng trong mắt chưa hề giảm xuống một chút nào.
Trên thực tế, Lâm Hàn cũng rất muốn động, nhưng thân thể hắn không ngừng tê dại vì lôi điện, lại có một luồng nhiệt khí khiến thân thể hắn, tế bào hắn liên tục bị đốt cháy. Thân thể tộc Senju khiến hắn có thể không ngừng hồi phục, nhưng dường như tốc độ hồi phục này lại hơi chậm so với sức tàn phá khủng khiếp kia.
Lần đầu tiên, đối đầu với một cường giả đồng cấp, Lâm Hàn cảm thấy mình nằm ở thế yếu!
Không phải vì hắn yếu, mà vì… Trịnh Biến quá mạnh!
Mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của hắn!
Một lĩnh vực, ba loại nguyên tố đồng nguyên là Lôi – Quang – Hỏa chồng chéo lên nhau, không ngờ lại khủng bố đến nhường ấy!
Nhưng,… hắn cần phải sợ sao?
Thân thể căng cứng của Lâm Hàn đột nhiên thả lỏng, cái đầu hơi cúi chợt cao ngạo ngẩng lên, một nụ cười quỷ dị xuất hiện nơi khóe miệng, khiến tinh thần của Trịnh Biến cũng căng thẳng vô cùng.
Tiếp đó…
Chẳng có gì xảy ra cả…
Lâm Hàn vẫn đứng ở đó, mồ hôi còn vã ra nhiều gấp đôi. Trịnh Biến vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, tinh thần cực độ căng thẳng, nhưng… vậy mà chẳng có gì xảy ra cả.
Giống như… hắn chỉ đang làm trò con bò một tý cho đỡ nhục mà thôi.
Lĩnh Vực nguyên tố ngày càng trở nên ngưng tụ, không ngừng công phá thân thể hắn, giống như không thể chịu đựng được thêm, Lâm Hàn một lần nữa cúi đầu xuống, thân thể căng cứng chống chọi.
Trịnh Biến hơi ngờ vực nhìn qua, chẳng lẽ… đối thủ của mình… không mạnh như vậy!
Ngay lúc này!
Thời điểm mà lão đang thất thần, là khi lão đang nghi hoặc về phản ứng của mình, đồng thời hơi thả lỏng khi thấy mình bất lực chịu đựng!
Trong ống tay áo, Lâm Hàn đã âm thầm kết ấn từ rất lâu, không gian xung quanh hắn trở nên hơi rung động, một tia chớp trắng lóe lên rồi hoàn toàn bị bao phủ bởi tấm lưới lôi đình cuồng bạo, Lâm Hàn trong tích tắc đã biến mất!
Phi Lôi Thần Thuật!
Đã mất đi lực phản kháng, những nguyên tố cuồng bạo kia hoàn toàn thành công tụ lại một điểm, giống như phản ứng hóa học được sinh ra, tại vị trí mà Lâm Hàn vừa đứng, một tiếng nổ đinh tai nhức óc thoáng chốc lan tỏa, dư ba ầm ầm sinh ra, nhưng lại bị Trịnh Biến mạnh mẽ cầm cố lại! Nơi đây hiện giờ là lĩnh vực của lão, việc khống chế này cũng chỉ là nhấc tay mà thôi!
Bên kia!
Trịnh Biến ngay lập tức bắt được thân ảnh Lâm Hàn khi hắn xuất hiện. Chỉ nhẹ nhàng nhấc tay, những nguyên tố cuồng bạo kia ngay lập tức lại tập trung về phía hắn. Nhưng lần này, Lâm Hàn nào có dễ dàng để mình bị áp chế như vậy!
Mộc Độn – Mộc Đĩnh Bích!
Oành!
Những gốc cây thô tráng dũng mãnh mọc lên, thoáng chốc trở thành một cái lồng gỗ bao phủ toàn bộ thân thể Lâm Hàn. Gỗ vốn có tính cách điện, Lôi Nguyên tố của Trịnh Biến nhất thời không thể làm gì hắn.
Mộc Độn – Mộc Long Thuật!
Grao grao…
Ngay tức khắc, mộc long đục thủng nóng lồng gỗ phi thân mà ra, thân thể dài đến mười mét hùng dũng bay lên, nhắm ngay Trịnh Biến đang lơ lửng trong không trung!
- Trò vặt! Hừ!
Trịnh Biến hừ lạnh một tiếng! Nhẹ nhàng phất tay vỗ xuống, Mộc Long vốn đang điên cuồng lao tới chợt thả chậm tốc độ, thân thể nó đột ngột bốc cháy, chỉ trong tích tắc đã bị thiêu thành tro tàn, phiêu tán trong không trung!
Đây là lĩnh vực của lão, một mộc long liệu có xá gì?Ngay cả Mộc Đĩnh Bích thường ngày bền chắc vô song kia, chỉ trong hai giây cũng đã bị lôi và hỏa thiêu cháy thành tro tàn, một cột lửa bốc lên cao, sáng rực cả trời đất, thân ảnh của Lâm Hàn lại một lần nữa biến mất!
Tròng mắt Trịnh Biến co rút lại, trong lòng lão thầm thán một câu: “Thật nhanh!”
Bình sinh lão chưa từng đối đầu với kẻ địch nào nhanh đến mức ấy!
Lâm Hàn lại một lần nữa xuất hiện.
Lại là Mộc Đĩnh Bích và Mộc Long.
Trì hoãn được thêm ba giây, nhưng Lâm Hàn ngày càng cảm thấy tình thế này không ổn!
Không ổn một chút nào!
Năng lực của Lâm Hàn có rất nhiều, nhưng nổi bật nhất vẫn là Mộc Độn và khả năng hồi phục tuyệt thế vô song! Cả hai năng lực này đều bắt nguồn từ sinh cơ cuồn cuộn chảy trong huyết mạch Senju, kết hợp với thành quả Trường Sinh bí điển mà hắn đã tu tập nhiều năm có được!
Tất cả chakra của hắn đều có khởi nguyên là như vậy!
Nhưng hiện tại, khi nằm ở thế yếu, Lâm Hàn mới nhận ra một nhược điểm của bản thân, một nhược điểm rất trí mạng!
Khi hắn dùng thuật, năng lực phục hồi của hắn yếu đi rất nhiều, ngược lại, năng lực phục hồi sẽ mạnh hơn khi không sử dụng thuật nào khác!
Đối mặt với Trịnh Biến, rơi vào lĩnh vực hùng mạnh của lão, Lâm Hàn không thể không ngừng phục hồi! Nhưng đồng thời, hắn cũng phải liên tục thi thuật để né tránh mũi nhọn của kẻ địch! Điều đó khiến năng lực phục hồi vốn đã không đủ của hắn lại càng trở nên không đủ, dù có nhẫn thuật che chắn đi một bộ phận lớn thì vẫn là không đủ!
Điều đó có nghĩa, thương thế trên người hắn sẽ càng ngày càng nặng! Dẫn hắn tới càng gần thất bại hơn!
Có lẽ, trong nguyên tác, Senju Hashirama bị thương nặng sau khi đại chiến với Uchiha Madara, sau đó dẫn đến mất mạng cũng là vì lý do tương tự!
Nhẫn thuật sử dụng càng mạnh mẽ bao nhiêu, năng lực phục hồi càng yếu ớt bấy nhiêu!
Thật khó giải quyết!
Không được!
Kéo dài không xong! Lâm Hàn quyết định cường công!
Mộc Độn – Mộc Long Thuật!
Mộc Long gào thét lao tới Trịnh Biến, không ngoài dự kiến bị thiêu thành tro tàn!
Nhưng…
Ngay sau đó, Mộc Nhân thình lình xuất hiện, cánh tay thô tráng nắm lấy thân thể Lâm Hàn, ném mạnh hắn lên trời.
Tốc độ kia,… thậm chí lôi đình cũng không thể đánh trúng!
Trịnh Biến có phần hơi giật mình, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Lão mặt không biến sắc, tay phải nhẹ nhàng đưa ra phía trước, một quả hỏa cầu nhanh chóng ngưng tụ, chỉ trong tích tắc đã phóng đại ra trăm ngàn lần, trở thành một đại hỏa cầu nóng rực như thái dương.
Lão gầm lên một tiếng, hỏa cầu như đạn đạo rời khỏi lòng bàn tay lão, gào thét lao về phía Lâm Hàn. Giống như mặt trời rơi xuống, bao kín mọi đường tiến công của hắn!
Tròng mắt Lâm Hàn co rút lại…
Hỏa cầu này… không bình thường!
Bên trong chẳng những ẩn chứa hỏa nguyên tố cực mạnh, mà còn có một luồng năng lượng khác, rất quỷ dị, rất bí ẩn, nhưng chính luồng năng lượng bí ẩn này lại không ngừng thao túng biến hóa bên trong hỏa cầu, khiến hỏa nguyên tố bên trong hỏa cầu trở nên cực kỳ bất ổn và cuồng bạo, hơn nữa còn biến hóa đa đoan vô cùng. Lâm Hàn nhất thời không thể phán đoán được uy lực của hỏa cầu này mạnh tới đâu!
Hắn chỉ cảm thấy… rất nguy hiểm!
Vô cùng nguy hiểm!
Trong tiếng cười lạnh của Trịnh Biến, Lâm Hàn gầm lên một tiếng không cam lòng, Kiếm Hàn Tuyết trong tay đã ra khỏi vỏ, như tên đã lên dây, hắn giận dữ vung mạnh tay, kiếm Hàn Tuyết giống như một viên sao chổi vùn vụt lao tới, trong tích tắc va chạm với hỏa cầu.
Nụ cười của Trịnh Biến có thêm chút khinh thường, nhưng chỉ một giây sau, nụ cười đó đã cứng ngắc trên mặt lão.
Thanh kiếm kia… vậy mà xuyên qua hỏa cầu của lão!
Hỏa cầu kia của lão là một bí thuật vô cùng mạnh mẽ, trên đời này chỉ có duy nhất lão và đệ tử thân truyền có thể sử dụng, đến thiên binh chạm vào cũng chỉ trong thoáng chốc là tan chảy, thần khí hạ phẩm cũng phải tổn hại phần nào, vậy mà thanh kiếm kia…
Chẳng lẽ…
Trịnh Biến có chút không dám tin nhìn chằm chằm kiếm Hàn Tuyết, lão đã sớm biết trong tay Lâm Hàn có thần khí, nhưng lão chỉ cho rằng đó là một món thần khí mới ra đời, cùng lắm là thần khí hạ phẩm mà thôi!
Nhưng nhìn sự bền chắc kia, xuyên qua hỏa cầu của lão mà không chút sứt mẻ, thậm chí thế đi còn không giảm, vẫn như một khỏa lưu tinh ùn ùn lao tới!
Đó chắc chắn là thần khí thượng phẩm! Thậm chí… là tuyệt phẩm!
Thần khí Tuyệt phẩm… trên đời này chỉ còn lại năm món mà thôi, hơn nữa tất cả đều nằm trong tay những lão quái vật đứng đầu đại lục! Không ngờ kiếm kia… vậy mà…
Trong truyền thuyết, thần khí tuyệt phẩm có ẩn chứa uy năng thiên địa, người sở hữu có thể từ nó mà nắm giữ được bí ẩn của thiên địa, bí ẩn của pháp tắc, vượt qua được giới hạn bản thân, bước vào cảnh giới trong mà người người ước mong kia…
Trong mắt Trịnh Biến thoáng lóe lên vẻ tham lam, kiếm này… lão muốn!
Chỉ là…
Lão quên mất kẻ địch của mình cũng không phải dạng vừa!
Bởi… trên kiếm Hàn Tuyết đang có một chuỗi ký tự như nòng nọc đang lóe lên ánh sáng màu máu… Là một thuật thức mà Lâm Hàn đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn!
Phi Lôi Thần Thuật!
Lý do sao? Lâm Hàn còn nhớ Lê Ân Tĩnh đã từng nói, Võ giả là những kẻ hút lấy năng lượng của toàn thiên địa này, không ngừng làm thiên địa suy yếu, gián tiếp diệt tuyệt Luyện Khí Sĩ. Mặc dù ma pháp và võ đạo là hai hệ thống tu luyện hoàn toàn khác nhau, nhưng không thể phủ nhận, thiên địa ngày càng suy bại đang khiến cho việc tu luyện ma pháp trở nên ngày càng khó khăn.
Đó cũng là lý do mà Lâm Hàn chưa từng đối mặt với một ma pháp sư nào thực sự ngang tầm với mình. Lê đại tiểu thư… ách, nàng mặc dù mạnh hơn Lâm Hàn cả chục lần, nhưng Lâm tiểu ca cũng có hàng trăm cách khiến Lê đại tỷ trở nên ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, điều này là khẳng định.
Còn sư phụ của Gary Hoàng Lê, vị trưởng lão đáng kính Ice Barry của công hội ma pháp,… cảnh giới của lão đã cao đến mức mà Lâm Hàn không thể chạm đến, cũng chưa tưởng tượng nổi, vì vậy Lâm Hàn vẫn chưa thể biết đối đầu với ma pháp sư là một chuyện khó khăn đến nhường nào.
Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với một ma pháp sư mạnh mẽ đến nhường ấy!
Một Pháp Thánh đỉnh phong, một trong những cường giả mạnh nhất vùng Tây Nam, góp phần không nhỏ trong việc xưng hùng xưng bá của Trịnh thị trong suốt bao nhiêu năm qua. Lâm Hàn không dám coi thường, càng không thể coi thường lão.
Bởi hiện tại, hắn đang rơi vào trong Lĩnh Vực nguyên tố của Trịnh Biến, từng giây từng phút bị nguyên tố gây áp lực, không ngừng tàn phá thân thể. Trên trán hắn lúc này đã nhỏ xuống mấy giọt mồ hôi, chứng minh áp lực của hắn lúc này lớn đến mức nào.
Lĩnh Vực này… thật mạnh!
Nói không ngoa, đây chính là lĩnh vực nguyên tố mạnh nhất mà Lâm Hàn từng gặp.
Trên người hắn lúc này không ngừng lóe lên điện quang, khiến hắn lấp lánh như một quả cầu sét giữa thiên không. Không phải vì Lâm Hàn dùng lôi độn, mà vì thân thể hắn đang không ngừng bị lôi điện tàn phá, dòng điện tồn tại ở khắp nơi, trên trời, dưới đất, nước biển, trên da thịt hắn, thậm chí từ chính trong thân thể hắn cũng quỷ dị xuất hiện những dòng điện lưu, khiến thân thể hắn không ngừng tê dại.
Lâm Hàn còn nhớ, mình từng đối mặt với một Pháp Thánh… không, là Thánh Tín Đồ hệ quang, Harlem Crist, một trong những thiên tài trẻ tuổi từng tham gia cuộc chiến bảy năm trước (
Nhưng so với khi ấy, cảm giác tê dại lúc này còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần.
Bởi Trịnh Biến chẳng những cũng sử dụng được từ nguyên tố giống như Harlem, mà lão còn sử dụng được lôi điện chân chính, một lĩnh vực tràn ngập lôi đình, giống như thiên kiếp diệt thế, giống như thương khung đang nổi giận gào thét với Lâm Hàn.
Trịnh Biến… lão là một cường giả đích thực, là một Pháp Thánh ba hệ: Lôi – Quang – Hỏa! Hơn nữa còn là tinh thông toàn bộ ba thuộc tính, không phải dạng chỉ tập trung vào một thuộc tính chính! Mặc dù con đường tu luyện của lão vì thế mà khá chậm rãi, nhưng bù lại, thực lực của lão lại mạnh hơn nhiều những người đồng cấp khác! Cùng là Pháp Thánh đỉnh phong, nhưng một mình lão có thể đánh bại ba pháp thánh đỉnh phong khác. Chẳng vì thế mà lão đã ngồi vững cái ghế đại trưởng lão kia đến cả ngàn năm mà chẳng ai có thể lật đổ.
Nếu không có Trịnh Hằng,… có lẽ gia chủ Trịnh gia ngoài lão chẳng có thể là ai khác.
…
- Sao vậy? Chẳng phải ngươi rất hung hăng sao? Tại sao không đến công kích ta? Hay là ngươi sợ rồi?
Nhìn phản ứng trì độn của Lâm Hàn, Trịnh Biến không tiếc lời châm chọc hắn, nhưng sự đề phòng trong mắt chưa hề giảm xuống một chút nào.
Trên thực tế, Lâm Hàn cũng rất muốn động, nhưng thân thể hắn không ngừng tê dại vì lôi điện, lại có một luồng nhiệt khí khiến thân thể hắn, tế bào hắn liên tục bị đốt cháy. Thân thể tộc Senju khiến hắn có thể không ngừng hồi phục, nhưng dường như tốc độ hồi phục này lại hơi chậm so với sức tàn phá khủng khiếp kia.
Lần đầu tiên, đối đầu với một cường giả đồng cấp, Lâm Hàn cảm thấy mình nằm ở thế yếu!
Không phải vì hắn yếu, mà vì… Trịnh Biến quá mạnh!
Mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của hắn!
Một lĩnh vực, ba loại nguyên tố đồng nguyên là Lôi – Quang – Hỏa chồng chéo lên nhau, không ngờ lại khủng bố đến nhường ấy!
Nhưng,… hắn cần phải sợ sao?
Thân thể căng cứng của Lâm Hàn đột nhiên thả lỏng, cái đầu hơi cúi chợt cao ngạo ngẩng lên, một nụ cười quỷ dị xuất hiện nơi khóe miệng, khiến tinh thần của Trịnh Biến cũng căng thẳng vô cùng.
Tiếp đó…
Chẳng có gì xảy ra cả…
Lâm Hàn vẫn đứng ở đó, mồ hôi còn vã ra nhiều gấp đôi. Trịnh Biến vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, tinh thần cực độ căng thẳng, nhưng… vậy mà chẳng có gì xảy ra cả.
Giống như… hắn chỉ đang làm trò con bò một tý cho đỡ nhục mà thôi.
Lĩnh Vực nguyên tố ngày càng trở nên ngưng tụ, không ngừng công phá thân thể hắn, giống như không thể chịu đựng được thêm, Lâm Hàn một lần nữa cúi đầu xuống, thân thể căng cứng chống chọi.
Trịnh Biến hơi ngờ vực nhìn qua, chẳng lẽ… đối thủ của mình… không mạnh như vậy!
Ngay lúc này!
Thời điểm mà lão đang thất thần, là khi lão đang nghi hoặc về phản ứng của mình, đồng thời hơi thả lỏng khi thấy mình bất lực chịu đựng!
Trong ống tay áo, Lâm Hàn đã âm thầm kết ấn từ rất lâu, không gian xung quanh hắn trở nên hơi rung động, một tia chớp trắng lóe lên rồi hoàn toàn bị bao phủ bởi tấm lưới lôi đình cuồng bạo, Lâm Hàn trong tích tắc đã biến mất!
Phi Lôi Thần Thuật!
Đã mất đi lực phản kháng, những nguyên tố cuồng bạo kia hoàn toàn thành công tụ lại một điểm, giống như phản ứng hóa học được sinh ra, tại vị trí mà Lâm Hàn vừa đứng, một tiếng nổ đinh tai nhức óc thoáng chốc lan tỏa, dư ba ầm ầm sinh ra, nhưng lại bị Trịnh Biến mạnh mẽ cầm cố lại! Nơi đây hiện giờ là lĩnh vực của lão, việc khống chế này cũng chỉ là nhấc tay mà thôi!
Bên kia!
Trịnh Biến ngay lập tức bắt được thân ảnh Lâm Hàn khi hắn xuất hiện. Chỉ nhẹ nhàng nhấc tay, những nguyên tố cuồng bạo kia ngay lập tức lại tập trung về phía hắn. Nhưng lần này, Lâm Hàn nào có dễ dàng để mình bị áp chế như vậy!
Mộc Độn – Mộc Đĩnh Bích!
Oành!
Những gốc cây thô tráng dũng mãnh mọc lên, thoáng chốc trở thành một cái lồng gỗ bao phủ toàn bộ thân thể Lâm Hàn. Gỗ vốn có tính cách điện, Lôi Nguyên tố của Trịnh Biến nhất thời không thể làm gì hắn.
Mộc Độn – Mộc Long Thuật!
Grao grao…
Ngay tức khắc, mộc long đục thủng nóng lồng gỗ phi thân mà ra, thân thể dài đến mười mét hùng dũng bay lên, nhắm ngay Trịnh Biến đang lơ lửng trong không trung!
- Trò vặt! Hừ!
Trịnh Biến hừ lạnh một tiếng! Nhẹ nhàng phất tay vỗ xuống, Mộc Long vốn đang điên cuồng lao tới chợt thả chậm tốc độ, thân thể nó đột ngột bốc cháy, chỉ trong tích tắc đã bị thiêu thành tro tàn, phiêu tán trong không trung!
Đây là lĩnh vực của lão, một mộc long liệu có xá gì?Ngay cả Mộc Đĩnh Bích thường ngày bền chắc vô song kia, chỉ trong hai giây cũng đã bị lôi và hỏa thiêu cháy thành tro tàn, một cột lửa bốc lên cao, sáng rực cả trời đất, thân ảnh của Lâm Hàn lại một lần nữa biến mất!
Tròng mắt Trịnh Biến co rút lại, trong lòng lão thầm thán một câu: “Thật nhanh!”
Bình sinh lão chưa từng đối đầu với kẻ địch nào nhanh đến mức ấy!
Lâm Hàn lại một lần nữa xuất hiện.
Lại là Mộc Đĩnh Bích và Mộc Long.
Trì hoãn được thêm ba giây, nhưng Lâm Hàn ngày càng cảm thấy tình thế này không ổn!
Không ổn một chút nào!
Năng lực của Lâm Hàn có rất nhiều, nhưng nổi bật nhất vẫn là Mộc Độn và khả năng hồi phục tuyệt thế vô song! Cả hai năng lực này đều bắt nguồn từ sinh cơ cuồn cuộn chảy trong huyết mạch Senju, kết hợp với thành quả Trường Sinh bí điển mà hắn đã tu tập nhiều năm có được!
Tất cả chakra của hắn đều có khởi nguyên là như vậy!
Nhưng hiện tại, khi nằm ở thế yếu, Lâm Hàn mới nhận ra một nhược điểm của bản thân, một nhược điểm rất trí mạng!
Khi hắn dùng thuật, năng lực phục hồi của hắn yếu đi rất nhiều, ngược lại, năng lực phục hồi sẽ mạnh hơn khi không sử dụng thuật nào khác!
Đối mặt với Trịnh Biến, rơi vào lĩnh vực hùng mạnh của lão, Lâm Hàn không thể không ngừng phục hồi! Nhưng đồng thời, hắn cũng phải liên tục thi thuật để né tránh mũi nhọn của kẻ địch! Điều đó khiến năng lực phục hồi vốn đã không đủ của hắn lại càng trở nên không đủ, dù có nhẫn thuật che chắn đi một bộ phận lớn thì vẫn là không đủ!
Điều đó có nghĩa, thương thế trên người hắn sẽ càng ngày càng nặng! Dẫn hắn tới càng gần thất bại hơn!
Có lẽ, trong nguyên tác, Senju Hashirama bị thương nặng sau khi đại chiến với Uchiha Madara, sau đó dẫn đến mất mạng cũng là vì lý do tương tự!
Nhẫn thuật sử dụng càng mạnh mẽ bao nhiêu, năng lực phục hồi càng yếu ớt bấy nhiêu!
Thật khó giải quyết!
Không được!
Kéo dài không xong! Lâm Hàn quyết định cường công!
Mộc Độn – Mộc Long Thuật!
Mộc Long gào thét lao tới Trịnh Biến, không ngoài dự kiến bị thiêu thành tro tàn!
Nhưng…
Ngay sau đó, Mộc Nhân thình lình xuất hiện, cánh tay thô tráng nắm lấy thân thể Lâm Hàn, ném mạnh hắn lên trời.
Tốc độ kia,… thậm chí lôi đình cũng không thể đánh trúng!
Trịnh Biến có phần hơi giật mình, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Lão mặt không biến sắc, tay phải nhẹ nhàng đưa ra phía trước, một quả hỏa cầu nhanh chóng ngưng tụ, chỉ trong tích tắc đã phóng đại ra trăm ngàn lần, trở thành một đại hỏa cầu nóng rực như thái dương.
Lão gầm lên một tiếng, hỏa cầu như đạn đạo rời khỏi lòng bàn tay lão, gào thét lao về phía Lâm Hàn. Giống như mặt trời rơi xuống, bao kín mọi đường tiến công của hắn!
Tròng mắt Lâm Hàn co rút lại…
Hỏa cầu này… không bình thường!
Bên trong chẳng những ẩn chứa hỏa nguyên tố cực mạnh, mà còn có một luồng năng lượng khác, rất quỷ dị, rất bí ẩn, nhưng chính luồng năng lượng bí ẩn này lại không ngừng thao túng biến hóa bên trong hỏa cầu, khiến hỏa nguyên tố bên trong hỏa cầu trở nên cực kỳ bất ổn và cuồng bạo, hơn nữa còn biến hóa đa đoan vô cùng. Lâm Hàn nhất thời không thể phán đoán được uy lực của hỏa cầu này mạnh tới đâu!
Hắn chỉ cảm thấy… rất nguy hiểm!
Vô cùng nguy hiểm!
Trong tiếng cười lạnh của Trịnh Biến, Lâm Hàn gầm lên một tiếng không cam lòng, Kiếm Hàn Tuyết trong tay đã ra khỏi vỏ, như tên đã lên dây, hắn giận dữ vung mạnh tay, kiếm Hàn Tuyết giống như một viên sao chổi vùn vụt lao tới, trong tích tắc va chạm với hỏa cầu.
Nụ cười của Trịnh Biến có thêm chút khinh thường, nhưng chỉ một giây sau, nụ cười đó đã cứng ngắc trên mặt lão.
Thanh kiếm kia… vậy mà xuyên qua hỏa cầu của lão!
Hỏa cầu kia của lão là một bí thuật vô cùng mạnh mẽ, trên đời này chỉ có duy nhất lão và đệ tử thân truyền có thể sử dụng, đến thiên binh chạm vào cũng chỉ trong thoáng chốc là tan chảy, thần khí hạ phẩm cũng phải tổn hại phần nào, vậy mà thanh kiếm kia…
Chẳng lẽ…
Trịnh Biến có chút không dám tin nhìn chằm chằm kiếm Hàn Tuyết, lão đã sớm biết trong tay Lâm Hàn có thần khí, nhưng lão chỉ cho rằng đó là một món thần khí mới ra đời, cùng lắm là thần khí hạ phẩm mà thôi!
Nhưng nhìn sự bền chắc kia, xuyên qua hỏa cầu của lão mà không chút sứt mẻ, thậm chí thế đi còn không giảm, vẫn như một khỏa lưu tinh ùn ùn lao tới!
Đó chắc chắn là thần khí thượng phẩm! Thậm chí… là tuyệt phẩm!
Thần khí Tuyệt phẩm… trên đời này chỉ còn lại năm món mà thôi, hơn nữa tất cả đều nằm trong tay những lão quái vật đứng đầu đại lục! Không ngờ kiếm kia… vậy mà…
Trong truyền thuyết, thần khí tuyệt phẩm có ẩn chứa uy năng thiên địa, người sở hữu có thể từ nó mà nắm giữ được bí ẩn của thiên địa, bí ẩn của pháp tắc, vượt qua được giới hạn bản thân, bước vào cảnh giới trong mà người người ước mong kia…
Trong mắt Trịnh Biến thoáng lóe lên vẻ tham lam, kiếm này… lão muốn!
Chỉ là…
Lão quên mất kẻ địch của mình cũng không phải dạng vừa!
Bởi… trên kiếm Hàn Tuyết đang có một chuỗi ký tự như nòng nọc đang lóe lên ánh sáng màu máu… Là một thuật thức mà Lâm Hàn đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn!
Phi Lôi Thần Thuật!
/392
|