Những đám mây bồng bềnh tựa như sóng nước, khắp nơi chỉ có màu trắng và một màu xanh thẫm.
Một cô gái đứng trên đám mây bay khắp nơi với tốc độ nhanh, dáng người nhỏ nhắn của nàng như bị che khuất bởi đám mây màu hồng nhạt kia, đôi mày lá liễu thấp thoáng được nhìn thấy sau mái tóc trên trán, hàng mi dài và cong như cánh quạt khẽ rung động, đôi mắt to và tròn kết hợp cùng một nụ cười tinh nghịch trên đôi môi chúm chím, sắc đẹp của nàng tựa hồ làm lay động vạn vật xung quanh, khiến những đám mây bồng bềnh kia cũng muốn nhảy múa trên bầu trời rộng lớn.
Thân ảnh nhanh nhẹn và mềm mại tựa như đang cùng gió nhảy múa, từng cánh hoa đào rơi lả tả xuống tóc nàng, đẹp không tả xiết
Độ nhiên một ngọn lửa bay đến, ánh mắt của Tú Tâm trở nên sắc bén lạ thường, nàng nhẹ nhàng phi lên không trung né ngọn lửa rồi lại vung tay một cái, lập tức thanh kiếm mà đỏ lấp lánh bay đến ngoan ngoãn nằm trong tay nàng.
Tú Tâm lao về phía người con trai đứng đó không xa, nam nhân kia cũng dùng công phu mà né tránh từng đường kiếm của nàng, sau đó cả hai nhào lộn trên không trung đáp xuống một thác nước dưới đất.
“Á…á…”- Tú tâm la lớn sau đó nàng mất không chế mà rơi tự do.
Một làn gió thổi qua, Tú Tâm được nam nhân kia giúp nàng tiếp đất nhẹ nhàng.
“Kinh công không tốt thì nên chú trọng vào nội lực, khi nãy do muội khống chế không tốt nên suýt chút là tan xương nát thịt rồi đó.”
Tú Tâm bị bẽ mặt một phen, ấm ức đẩy Chấn Hào ra, hậm hực: “Ai cần huynh dạy đời chứ.”
Đối với lời nói không có kính ngữ của Tú Tâm, Chấn Hào dường như đã quen cho nên chỉ mỉm cười dịu dàng như là bao dung một đứa trẻ: “Nói gì thì nói, Hiên Viên Bội Kiếm của muội cũng có tiến bộ rất nhanh.”
Sắc mặt khó coi của Tú Tâm lặp tức rạng rỡ, cô cười đắc chí nhìn Chấn Hào: “Dĩ nhiên, danh sư xuất cao đồ mà.”
Cả hai ngồi lên một tảng đá bên thác nước, Tú Tâm quay lại hỏi Chấn Hào: “Sư phụ đâu mà huynh lại có thời gian đi với muội thế?”
Chấn Hào từ tốn trả lời: “Sư phụ bận luyện nội đan, bảo ta không được làm phiền nên ta đến chỗ muội, không ngờ nhìn thấy muội cả gan rời thiên cung.”
Tú Tâm chu mỏ, bị phát hiện mưu đồ rồi, thôi thì… “Chẳng phải huynh cũng đi cùng muội sao?”
“Vậy nên…bây giờ chúng ta phải lập tức về thiên cung, nếu không muốn bị trách tội.”
Luật của thiên giới là các vị tiên điều không được phép xuống trần khi không có lệnh của ngọc hoàng, nếu không nhất định sẽ bị trách tội.
Tú Tâm nghe thế thì như một con mèo xù lông mà nhảy qua một chỗ: “Không muốn, khó khăn lắm mới thoát khỏi thiên đình, muội muốn ở chơi một lúc.”
Chấn Hào thở dài: “Tâm Tâm, muội cũng biết là thiên luật khó cãi, thiên mẫu mà trách phạt thì muội chẳng gánh nổi đâu.”
Tú Tâm dĩ nhiên biết thiên luật khó cãi nhưng mà nàng là ai? Tú Tâm trời không sợ, đất không sợ thì thiên luật chẳng là gì trong mắt nàng.
“Nếu huynh sợ thì về đi, hôm nay muội muốn ở đây chơi.”
Chấn Hào thở dài, hắn biết tính cách sư muội mình
Trước giờ ngang bướng, không xem ai ra gì, vừa định khuyên bảo thì trên trời xuất hiện một đoàn thiên quân, mà đứng đầu là Dịch Trung, cha của hắn…
Tú Tâm nhếch miệng: “Đến nhanh thật đấy.”
Dịch Trung và đám thiên quan phía sau quỳ xuống: “Tham kiến tam công chúa.”
“Khâm trung đại thần, xem ra tin tức các ngươi rất nhạy bén thì phải.”- Tú Tâm chiễm chệ ngồi trên tảng đá nhìn đám người đang hành lễ với mình.
Dịch Trung cung kính đáp trả: “Bẩm công chúa, thần phụng mệnh thiên hậu, tới đây đưa công chúa về thiên cung, kính xin công chúa y lệnh.”
Tú Tâm hừ lạnh một tiếng, sau đó bướng bĩnh cất lời: “Bổn công chúa chính là muốn làm gì thì làm, hôm ta nhất định không về thiên đình, xem các ngươi làm gì được ta.”
“Nếu vậy, thì xin đắc tội…”- Dịch Trung cất lời, những thiên bình phía sau cũng tiến lên.
Tú Tâm cười lạnh, muốn đấu với nàng thì phải xem bản lĩnh đám thiên binh kia đến đâu đã, tuy võ công và pháp thuật của Tú Tâm cũng không tính là lợi hại nhưng ít ra cũng có thể hơn cái đám thiên binh tầm thường kia.
Tú Tâm dùng hiên viên bội kiếm đánh những đường tuyệt đẹp, thân thủ của nàng nhẹ nhàng nhưng lại mạnh mẽ ở những điểm mấu chốt, lực sát thương cực kì cao, Tú Tâm lộn vài vòng trên không sau đó tiếp đất vung Hiên Viên Bội Kiếm trong tay lên, thanh kiếm kia bay giữa không trung tạo nên một luồng ánh sáng màu đỏ rực lửa hướng về phía các thiên binh đang cả kinh.
~Keng~ lúc này Chấn Hào vung tay, Phong Mã đại kiếm trong tay nhanh chóng hướng về mũi kiếm của Tú Tâm kiến Hiên Viên Bội Kiếm bay về một hướng khác.
Cùng lúc này, Dịch Trung bay tới, nhanh chóng bắt được Tú Tâm.
Cả đoàn người nhanh chóng biến mất trên bầu trời rộng lớn.
***************************
“Quỳ xuống”- Trên Dao Trì điện, một người phụ nữ mặc bộ đồ màu vàng uy nghiêm ngồi trên chiếc ngai màu vàng lấp lánh, từ người bà tỏa ra một khí chất cao quý của một thiên vương chi mẫu.
Ánh mắt Thuyền Quyên thiên mẫu đầy tức giận nhìn xuống người quỳ dưới đại điện, giọng nói đầy nộ khí: “Trốn khỏi thiên cung, làm trái thiên luật, đả thương trọng thần thiên đình, con thật sự cho rằng mình có thể làm ông trời sao?”
Tú Tâm cuối mặt xuống đất, giọng nói đầy ấm ức: “Mẫu hoàng, còn chẳng qua chỉ muốn xuống dưới trần gian hái ít hoa quả thôi, cũng chẳng đi đâu xa…”
Thuyền Quyên thiên mẫu nhíu mày: “Đây là lí do thứ mấy của con rồi? Con thân là tam đại công chúa của thiên đình lại cả gan làm trái thiên quy, con nghĩ rằng ta thương con nên con ngày càng làm càn phải không?”
Thuyền Quyên thiên mẫu nhìn sang Chấn Hào: “Chấn Hào, con thân là sư huynh lại để Tú Tâm biết luật phạm luật, chuyện này con nghĩ mình nên bị hình phạt gì?”s
Dịch Trung vội vàng quỳ xuống: “Xin thiên mẫu thứ tội, Chấn Hào nhất thời phạm sai lầm, thần sẽ nghiêm khắc răn đe.”
Tú Tâm cắn môi ngước lên: “Mẫu hoàng, mọi chuyện đều do con mà ra, sư huynh không liên can, muốn trách tội thì cứ trách con là được, cùng lắm chỉ là trốn xuống dưới một chút thôi, có cần làm quá lên vậy không?”
Thuyền Quyên thiên mẫu thở dài, đến giờ phút này rõ ràng là bản thân sai lầm vậy mà còn bướng bỉnh không nhận lỗi, đứa con gái này thật sự đã bị bà chiều hư rồi.
Thuyền Quyên thiên mẫu mệt mỏi ra lệnh: “Hôm nay bỏ qua, tất cả lui ra ngoài cho ta.”
Dịch Trung và Chấn Hào tạ ơn rồi lui ra ngoài, chỉ riêng Tú Tâm ở lại.
Tú Tâm mỉm cười chạy lên chổ Thuyền Quyên thiên mẫu nắm lấy cánh tay của bà: “Thôi mà mẫu hoàng, lần này là Tâm nhi sai, làm người tức giận, lần sao sẽ không dám nữa là được rồi, người đừng buồn.”
Thuyền Quyên thiên mẫu nghe thế trong lòng cũng được an ủi phần nào, bà dùng tay chỉ vào đầu Tú Tâm: “Con còn biết quan tâm tới tâm trạng của ta sao? Ta còn tưởng còn đang tìm cách trốn khỏi ta nữa đó.”
Tú Tâm cười nịnh nọt: “Không có mà, con chỉ muốn ở bên mẫu hoàng cả đời thôi.”
“Con đó.”- Thuyền Quyên thiên mẫu gõ vào trán Tú Tâm, đứa con gái này có cái miệng lúc nào cũng như là kẹo ngọt khiến bà dù có giận đến đâu, buồn cỡ nào đi chăng nữa cũng lập tức vui vẻ trở lại.
“Pháp lực con quá yếu, ta không an tâm để con hạ phàm, nếu con muốn đi chơi thì phải học xong Phi Yến Hàn Quyết thì ta mới cho con đi.”
Tú Tâm như được ân xá, cô nhảy lên vì vui mừng, hưng phấn nhìn bà: “Mẫu hoàng người nói thật chứ, thật tốt quá rồi, mẫu hoàng vạn tuế.”
Một cô gái đứng trên đám mây bay khắp nơi với tốc độ nhanh, dáng người nhỏ nhắn của nàng như bị che khuất bởi đám mây màu hồng nhạt kia, đôi mày lá liễu thấp thoáng được nhìn thấy sau mái tóc trên trán, hàng mi dài và cong như cánh quạt khẽ rung động, đôi mắt to và tròn kết hợp cùng một nụ cười tinh nghịch trên đôi môi chúm chím, sắc đẹp của nàng tựa hồ làm lay động vạn vật xung quanh, khiến những đám mây bồng bềnh kia cũng muốn nhảy múa trên bầu trời rộng lớn.
Thân ảnh nhanh nhẹn và mềm mại tựa như đang cùng gió nhảy múa, từng cánh hoa đào rơi lả tả xuống tóc nàng, đẹp không tả xiết
Độ nhiên một ngọn lửa bay đến, ánh mắt của Tú Tâm trở nên sắc bén lạ thường, nàng nhẹ nhàng phi lên không trung né ngọn lửa rồi lại vung tay một cái, lập tức thanh kiếm mà đỏ lấp lánh bay đến ngoan ngoãn nằm trong tay nàng.
Tú Tâm lao về phía người con trai đứng đó không xa, nam nhân kia cũng dùng công phu mà né tránh từng đường kiếm của nàng, sau đó cả hai nhào lộn trên không trung đáp xuống một thác nước dưới đất.
“Á…á…”- Tú tâm la lớn sau đó nàng mất không chế mà rơi tự do.
Một làn gió thổi qua, Tú Tâm được nam nhân kia giúp nàng tiếp đất nhẹ nhàng.
“Kinh công không tốt thì nên chú trọng vào nội lực, khi nãy do muội khống chế không tốt nên suýt chút là tan xương nát thịt rồi đó.”
Tú Tâm bị bẽ mặt một phen, ấm ức đẩy Chấn Hào ra, hậm hực: “Ai cần huynh dạy đời chứ.”
Đối với lời nói không có kính ngữ của Tú Tâm, Chấn Hào dường như đã quen cho nên chỉ mỉm cười dịu dàng như là bao dung một đứa trẻ: “Nói gì thì nói, Hiên Viên Bội Kiếm của muội cũng có tiến bộ rất nhanh.”
Sắc mặt khó coi của Tú Tâm lặp tức rạng rỡ, cô cười đắc chí nhìn Chấn Hào: “Dĩ nhiên, danh sư xuất cao đồ mà.”
Cả hai ngồi lên một tảng đá bên thác nước, Tú Tâm quay lại hỏi Chấn Hào: “Sư phụ đâu mà huynh lại có thời gian đi với muội thế?”
Chấn Hào từ tốn trả lời: “Sư phụ bận luyện nội đan, bảo ta không được làm phiền nên ta đến chỗ muội, không ngờ nhìn thấy muội cả gan rời thiên cung.”
Tú Tâm chu mỏ, bị phát hiện mưu đồ rồi, thôi thì… “Chẳng phải huynh cũng đi cùng muội sao?”
“Vậy nên…bây giờ chúng ta phải lập tức về thiên cung, nếu không muốn bị trách tội.”
Luật của thiên giới là các vị tiên điều không được phép xuống trần khi không có lệnh của ngọc hoàng, nếu không nhất định sẽ bị trách tội.
Tú Tâm nghe thế thì như một con mèo xù lông mà nhảy qua một chỗ: “Không muốn, khó khăn lắm mới thoát khỏi thiên đình, muội muốn ở chơi một lúc.”
Chấn Hào thở dài: “Tâm Tâm, muội cũng biết là thiên luật khó cãi, thiên mẫu mà trách phạt thì muội chẳng gánh nổi đâu.”
Tú Tâm dĩ nhiên biết thiên luật khó cãi nhưng mà nàng là ai? Tú Tâm trời không sợ, đất không sợ thì thiên luật chẳng là gì trong mắt nàng.
“Nếu huynh sợ thì về đi, hôm nay muội muốn ở đây chơi.”
Chấn Hào thở dài, hắn biết tính cách sư muội mình
Trước giờ ngang bướng, không xem ai ra gì, vừa định khuyên bảo thì trên trời xuất hiện một đoàn thiên quân, mà đứng đầu là Dịch Trung, cha của hắn…
Tú Tâm nhếch miệng: “Đến nhanh thật đấy.”
Dịch Trung và đám thiên quan phía sau quỳ xuống: “Tham kiến tam công chúa.”
“Khâm trung đại thần, xem ra tin tức các ngươi rất nhạy bén thì phải.”- Tú Tâm chiễm chệ ngồi trên tảng đá nhìn đám người đang hành lễ với mình.
Dịch Trung cung kính đáp trả: “Bẩm công chúa, thần phụng mệnh thiên hậu, tới đây đưa công chúa về thiên cung, kính xin công chúa y lệnh.”
Tú Tâm hừ lạnh một tiếng, sau đó bướng bĩnh cất lời: “Bổn công chúa chính là muốn làm gì thì làm, hôm ta nhất định không về thiên đình, xem các ngươi làm gì được ta.”
“Nếu vậy, thì xin đắc tội…”- Dịch Trung cất lời, những thiên bình phía sau cũng tiến lên.
Tú Tâm cười lạnh, muốn đấu với nàng thì phải xem bản lĩnh đám thiên binh kia đến đâu đã, tuy võ công và pháp thuật của Tú Tâm cũng không tính là lợi hại nhưng ít ra cũng có thể hơn cái đám thiên binh tầm thường kia.
Tú Tâm dùng hiên viên bội kiếm đánh những đường tuyệt đẹp, thân thủ của nàng nhẹ nhàng nhưng lại mạnh mẽ ở những điểm mấu chốt, lực sát thương cực kì cao, Tú Tâm lộn vài vòng trên không sau đó tiếp đất vung Hiên Viên Bội Kiếm trong tay lên, thanh kiếm kia bay giữa không trung tạo nên một luồng ánh sáng màu đỏ rực lửa hướng về phía các thiên binh đang cả kinh.
~Keng~ lúc này Chấn Hào vung tay, Phong Mã đại kiếm trong tay nhanh chóng hướng về mũi kiếm của Tú Tâm kiến Hiên Viên Bội Kiếm bay về một hướng khác.
Cùng lúc này, Dịch Trung bay tới, nhanh chóng bắt được Tú Tâm.
Cả đoàn người nhanh chóng biến mất trên bầu trời rộng lớn.
***************************
“Quỳ xuống”- Trên Dao Trì điện, một người phụ nữ mặc bộ đồ màu vàng uy nghiêm ngồi trên chiếc ngai màu vàng lấp lánh, từ người bà tỏa ra một khí chất cao quý của một thiên vương chi mẫu.
Ánh mắt Thuyền Quyên thiên mẫu đầy tức giận nhìn xuống người quỳ dưới đại điện, giọng nói đầy nộ khí: “Trốn khỏi thiên cung, làm trái thiên luật, đả thương trọng thần thiên đình, con thật sự cho rằng mình có thể làm ông trời sao?”
Tú Tâm cuối mặt xuống đất, giọng nói đầy ấm ức: “Mẫu hoàng, còn chẳng qua chỉ muốn xuống dưới trần gian hái ít hoa quả thôi, cũng chẳng đi đâu xa…”
Thuyền Quyên thiên mẫu nhíu mày: “Đây là lí do thứ mấy của con rồi? Con thân là tam đại công chúa của thiên đình lại cả gan làm trái thiên quy, con nghĩ rằng ta thương con nên con ngày càng làm càn phải không?”
Thuyền Quyên thiên mẫu nhìn sang Chấn Hào: “Chấn Hào, con thân là sư huynh lại để Tú Tâm biết luật phạm luật, chuyện này con nghĩ mình nên bị hình phạt gì?”s
Dịch Trung vội vàng quỳ xuống: “Xin thiên mẫu thứ tội, Chấn Hào nhất thời phạm sai lầm, thần sẽ nghiêm khắc răn đe.”
Tú Tâm cắn môi ngước lên: “Mẫu hoàng, mọi chuyện đều do con mà ra, sư huynh không liên can, muốn trách tội thì cứ trách con là được, cùng lắm chỉ là trốn xuống dưới một chút thôi, có cần làm quá lên vậy không?”
Thuyền Quyên thiên mẫu thở dài, đến giờ phút này rõ ràng là bản thân sai lầm vậy mà còn bướng bỉnh không nhận lỗi, đứa con gái này thật sự đã bị bà chiều hư rồi.
Thuyền Quyên thiên mẫu mệt mỏi ra lệnh: “Hôm nay bỏ qua, tất cả lui ra ngoài cho ta.”
Dịch Trung và Chấn Hào tạ ơn rồi lui ra ngoài, chỉ riêng Tú Tâm ở lại.
Tú Tâm mỉm cười chạy lên chổ Thuyền Quyên thiên mẫu nắm lấy cánh tay của bà: “Thôi mà mẫu hoàng, lần này là Tâm nhi sai, làm người tức giận, lần sao sẽ không dám nữa là được rồi, người đừng buồn.”
Thuyền Quyên thiên mẫu nghe thế trong lòng cũng được an ủi phần nào, bà dùng tay chỉ vào đầu Tú Tâm: “Con còn biết quan tâm tới tâm trạng của ta sao? Ta còn tưởng còn đang tìm cách trốn khỏi ta nữa đó.”
Tú Tâm cười nịnh nọt: “Không có mà, con chỉ muốn ở bên mẫu hoàng cả đời thôi.”
“Con đó.”- Thuyền Quyên thiên mẫu gõ vào trán Tú Tâm, đứa con gái này có cái miệng lúc nào cũng như là kẹo ngọt khiến bà dù có giận đến đâu, buồn cỡ nào đi chăng nữa cũng lập tức vui vẻ trở lại.
“Pháp lực con quá yếu, ta không an tâm để con hạ phàm, nếu con muốn đi chơi thì phải học xong Phi Yến Hàn Quyết thì ta mới cho con đi.”
Tú Tâm như được ân xá, cô nhảy lên vì vui mừng, hưng phấn nhìn bà: “Mẫu hoàng người nói thật chứ, thật tốt quá rồi, mẫu hoàng vạn tuế.”
/7
|