Sáng ngày hôm sau, Tạ Hoằng Văn đã cho người thả Lý Kha Y khỏi phòng giam.
Trong mấy ngày qua, Lý Kha Y thật sự vô cùng thê thảm. Cơ thể cô ta vì bị bỏ đói mà gầy gò, xanh xao, lại không được tắm rửa nên người cô ta vừa hôi lại vừa tanh mùi máu. Mấy vết thương trên người cô ta cũng chỉ được xử lý qua loa, có vài vết thương đã mưng mủ, nhiễm trùng.
Lúc được vệ sĩ thả ra khỏi phòng giam, Lý Kha Y còn tưởng rằng vệ sĩ muốn đưa cô đi nơi khác để giết cô ta. Vì vậy, cô ta khóc lóc, la hét thảm thiết, cuối cùng thì bị vệ sĩ kéo ra ngoài.
Hứa Nhan Du đứng trên sân thượng nhìn dáng vẻ thê thảm của Lý Kha Y. Cô ta bị đưa lên xe rồi chở đi mất, Hứa Nhan Du biết rằng cô ta sẽ được đưa đi gặp Đàm Vũ Trạch. Tạ Hoằng Văn đã liên lạc với Đàm Vũ Trạch và nói rằng mình sẽ tha cho anh ta và Lý Kha Y rồi.
Hứa Nhan Du tin tưởng Tạ Hoằng Văn. Mà một lúc lâu sau, cô cũng đã nhận được thông báo từ hệ thống: [Chúc mừng! Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, nam nữ chính đã gặp lại nhau. Đồng thời, Tạ Hoằng Văn cũng không còn ý định làm hại nam nữ chính nữa.]
[Ngoài ra, vì cô đã hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng và xuất sắc, cho nên hệ thống có thể đưa cô về kiếp sau ngay mà không cần tới khi ba tháng kết thúc. Xin hỏi cô có muốn trở về ngay bây giờ không?]
Nhận được câu hỏi này, Hứa Nhan Du ngay lập tức đáp: “Không cần.”
Sau đó cô lại trầm mặc, ánh mắt trông có chút buồn bã mà nói: “Đợi hết ba tháng rồi hẵng về.”
Đến buổi chiều.
Tạ Hoằng Văn về sớm.
Vừa về đến biệt thự, anh liền thấy Hứa Nhan Du đang ngồi trong phòng khách xem tivi. Anh biết, cô đang đợi anh về nhà.
Mà cô thấy anh về thì liền vui vẻ chạy đến, ôm lấy anh rồi ngọt ngào nói: “Anh yêu về nhà rồi!”
Tạ Hoằng Văn Văn vừa được ôm vừa được nghe lời đường mật thì vẫn tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt anh rõ ràng đã đong đầy ý cười.
Sau đó, anh liền cùng Hứa Nhan Du ngồi xuống sofa xem tivi. Xem tivi xong, hai người lại lên trên phòng sách trên tầng ba để đọc sách.
Đến tối, hai người lại cùng nhau lên sân thượng ăn cơm. Ăn cơm xong, hai người vẫn ngồi trên sân thượng để ngắm trăng, ngắm sao.
Bầu trời hôm nay đầy sao, thật sự rất đẹp. Hứa Nhan Du vừa ngắm sao, lại vừa hỏi Tạ Hoằng Văn về các vì sao.
Tạ Hoằng Văn rất kiên nhẫn mà trả lời cho cô. Lạ là giọng điệu của anh thật nhẹ nhàng, ấm áp, có chút khác với thường ngày.
Đến gần chín giờ tối.
Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du liền vào phòng của Tạ Hoằng Văn. Sau đó, Tạ Hoằng Văn đi tắm trước, đến lúc anh tắm xong thì đến lượt Hứa Nhan Du.
Trong lúc Hứa Nhan Du tắm, Tạ Hoằng Văn vẫn luôn nhìn vào hộp đựng nhẫn trong ngăn kéo. Đến lúc Hứa Nhan Du tắm xong rồi, anh lại nhanh chóng đóng ngăn kéo lại, sau đó đi lên giường nằm.
Hứa Nhan Du lúc này lại chú ý đến hộp XXXXX trên tủ đầu giường. Thế là cô thẳng thắn hỏi Tạ Hoằng Văn: “Anh muốn làm chuyện đó à?”
Không ngờ rằng, Tạ Hoằng Văn lại lắc đầu, sau đó bảo Hứa Nhan Du: “Lại đây, nằm xuống bên cạnh tôi.”
Hứa Nhan Du liền nghe theo anh, nhanh chóng leo lên giường rồi nằm bên cạnh anh, sau đó nhích người ôm lấy anh.
Tạ Hoằng Văn lại ôm eo cô, bàn tay vuốt ve eo cô, ánh mắt si mê mà nhìn vào khuôn mặt cô không rời.
Lúc này, Hứa Nhan Du có hơi buồn ngủ nên từ từ nhắm mắt lại. Tạ Hoằng Văn thì vẫn mở mắt nhìn cô, nhìn từ khuôn mặt xuống dưới cổ, sau đó lại nhìn vào phần ngực đang phập phồng của cô.
Thế rồi, bàn tay anh lại từ từ di chuyển lên trên, sau đó nắm lấy một bên ngực của cô mà bóp một cái.
Hứa Nhan Du đang thiu thiu ngủ vì vậy mà khẽ rên lên một tiếng, sau đó liền mở mắt ra mà nhìn chằm chằm vào Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn lại khẽ cười.
Hứa Nhan Du liền mím môi rồi bảo: “Anh bỏ tay ra khỏi ngực em ngay!” Giọng nói cô nghe có chút hờn dỗi, ai bảo cô đang thiu thiu ngủ thì anh lại trêu chọc cô.
Thế mà anh không nghe, lại còn tiếp tục bóp thêm cái nữa.
Hứa Nhan Du liền cau mày, khẽ kêu: “A!” một tiếng. Vậy mà Tạ Hoằng Văn lại vẫn cười!!!
Thế là Hứa Nhan Du liền giận dỗi mà quay sang hướng khác, đưa lưng về phía Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn lại ngay lập tức ôm cô từ phía sau, kéo cơ thể cô áp sát với cơ thể mình.
Hứa Nhan Du thấy hơi mệt nên cũng không giãy giụa gì, chỉ nằm yên một lát rồi từ từ đi vào giấc ngủ.
Tạ Hoằng Văn thì vẫn chưa ngủ, chỉ yên lặng ôm cô vào lòng.
Từ ngày hôm qua, nghe thấy Hứa Nhan Du nói rằng không có cách nào ở bên anh, trái tim anh vẫn luôn rất đau. Ngay cả lúc làm việc, anh cũng không thể làm ngơ được sự đau đớn trong tim mình.
Chỉ có lúc ở bên cạnh cô, nỗi đau mới vơi đi. Nhất là bây giờ ôm cô vào lòng, anh mới cảm thấy dễ chịu, cảm thấy hạnh phúc.
Thế rồi, Tạ Hoằng Văn lại nhớ đến lời Hứa Nhan Du nói lúc mới tới biệt thự không lâu.
Cô nói cô là người yêu anh nhất trên đời này, và cô cũng là người mà anh yêu nhất trên đời này.
Lúc đó Tạ Hoằng Văn không tin, trong lòng anh không ngừng trào phúng, giễu cợt. Thế nhưng bây giờ… anh tin rồi.
Anh nhận ra rằng… mình đã yêu cô rồi.
Thật sự, thật sự rất yêu cô.
Nhưng mà, trái tim anh đau quá.
Anh ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng thủ thỉ: “Nhan Du… Anh yêu em.”
“Nhan Du, em nói đúng rồi.”
“Em là người yêu anh nhất, và cũng là người anh yêu nhất.”
“Nhan Du, anh yêu em.”
…
Sáng hôm sau, Tạ Hoằng Văn không đi làm. Mấy ngày sau đó, anh cũng không rời khỏi biệt thự nửa bước. Ngày ngày anh chỉ ở bên cạnh Hứa Nhan Du, cùng cô đọc sách, cùng cô đi dạo trong biệt thự.
Hứa Nhan Du không cảm thấy quá kỳ lạ trước hành động này. Dù sao không lâu nữa cô sẽ rời đi, cho nên Tạ Hoằng Văn ở bên cạnh cô nhiều hơn cũng là điều đương nhiên. Cô cảm thấy dù sao anh cũng có chút thích cô, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để cho anh cảm thấy tiếc nuối nếu cô rời khỏi.
Buổi tối.
Trong phòng của Tạ Hoằng Văn. Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du ngồi trên giường. Nhưng anh thì đang đọc sách, còn cô thì đang lướt điện thoại. Dù sao cả ngày hai người cũng ở bên cạnh nhau, cho nên đến bây giờ cũng hết chuyện để nói với nhau rồi.
Thế rồi, Hứa Nhan Du ngồi lướt điện thoại một lát thì tự nhiên lại thấy có gì đó không ổn. Cô liền nhíu mày, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh kiểm tra.
Kết quả, cô thấy mình đến tháng rồi!
Thế là cô đành phải gọi Tạ Hoằng Văn, nhờ anh đi sang phòng của cô để lấy giúp cô bịch băng vệ sinh và quần trong. Tạ Hoằng Văn rất nhanh đã đi lấy rồi quay lại, đưa đồ cho cô.
Thay xong, Hứa Nhan Du bước ra khỏi phòng vệ sinh, sắc mặt trông không tốt lắm. Tạ Hoằng Văn liền hỏi: “Cô sao vậy?”
Hứa Nhan Du bèn xoa xoa bụng rồi đáp: “Em bắt đầu đau bụng rồi.”
Nói đến đây, cô lại thở dài: “Em về phòng đây, nếu không kẻo tối không cẩn thận lại làm dây ra giường anh.”
Nói rồi, Hứa Nhan Du định rời khỏi phòng Tạ Hoằng Văn. Nhưng Tạ Hoằng Văn lại nhanh chóng đi đến giữ cô lại, nói với cô: “Không cần đi. Ở lại với tôi.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.” Tạ Hoằng Văn nói, sau đó lại nhìn xuống bụng cô rồi hỏi: “Có đau lắm không?”
Hứa Nhan Du khẽ nhìn Tạ Hoằng Văn, sau đó gật đầu rồi bảo: “Em đau lắm. Ở kiếp sau em mà đau như vậy là anh sẽ xoa bụng cho em đó.” Vừa nói, Hứa Nhan Du vừa nhìn Tạ Hoằng Văn bằng ánh mắt mong chờ.
Nhưng Tạ Hoằng Văn lại bảo: “Tôi không biết xoa.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì ánh mắt lộ rõ vẻ hụt hẫng. Tạ Hoằng Văn lại dẫn cô lên giường, sau đó bảo cô nằm xuống.
Hứa Nhan Du tâm trạng không vui nhưng vẫn nghe theo Tạ Hoằng Văn. Tạ Hoằng Văn lúc này lại vươn tay, thử xoa xoa bụng cô rồi hỏi: “Xoa như vậy có đúng không?”
Hứa Nhan Du không khỏi bất ngờ khi thấy Tạ Hoằng Văn xoa bụng cho mình.
Tạ Hoằng Văn lại nói: “Trước đây tôi chưa từng làm mấy việc này nên không biết. Bây giờ cô dạy tôi, tôi sẽ học.”
Nghe thấy vậy, Hứa Nhan Du lại càng ngạc nhiên hơn. Tạ Hoằng Văn vậy mà lại bảo cô chỉ dạy cách xoa bụng để anh học.
Thật là khó tin, nhưng trong lòng cô thật sự rất vui vẻ. Cái miệng của cô cũng vì vậy mà trở nên ngọt ngào: “Hoằng Văn à, anh đúng là người tốt nhất trên đời này. Em yêu anh!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì môi khẽ cong lên, ánh mắt cũng tràn ngập ý cười. Thế nhưng chợt nhớ ra gì đó, anh liền hỏi Hứa Nhan Du: “Vậy… Tôi tốt hơn, hay là Tạ Hoằng Văn đó tốt hơn?”
Nhận được câu hỏi này, Hứa Nhan Du ngây người trong giây lát. Nhưng rất nhanh sau đó, cô liền đáp: “Hai người là một mà, đương nhiên là đều tốt như nhau.”
Tuy nhiên, đây rõ ràng không phải là câu trả lời mà Tạ Hoằng Văn muốn nhận được. Thế là anh lại hỏi cô: “Vậy nếu có thể chọn lựa, cô sẽ chọn ở lại với tôi, hay là trở về với hắn?”
Trong mấy ngày qua, Lý Kha Y thật sự vô cùng thê thảm. Cơ thể cô ta vì bị bỏ đói mà gầy gò, xanh xao, lại không được tắm rửa nên người cô ta vừa hôi lại vừa tanh mùi máu. Mấy vết thương trên người cô ta cũng chỉ được xử lý qua loa, có vài vết thương đã mưng mủ, nhiễm trùng.
Lúc được vệ sĩ thả ra khỏi phòng giam, Lý Kha Y còn tưởng rằng vệ sĩ muốn đưa cô đi nơi khác để giết cô ta. Vì vậy, cô ta khóc lóc, la hét thảm thiết, cuối cùng thì bị vệ sĩ kéo ra ngoài.
Hứa Nhan Du đứng trên sân thượng nhìn dáng vẻ thê thảm của Lý Kha Y. Cô ta bị đưa lên xe rồi chở đi mất, Hứa Nhan Du biết rằng cô ta sẽ được đưa đi gặp Đàm Vũ Trạch. Tạ Hoằng Văn đã liên lạc với Đàm Vũ Trạch và nói rằng mình sẽ tha cho anh ta và Lý Kha Y rồi.
Hứa Nhan Du tin tưởng Tạ Hoằng Văn. Mà một lúc lâu sau, cô cũng đã nhận được thông báo từ hệ thống: [Chúc mừng! Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, nam nữ chính đã gặp lại nhau. Đồng thời, Tạ Hoằng Văn cũng không còn ý định làm hại nam nữ chính nữa.]
[Ngoài ra, vì cô đã hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng và xuất sắc, cho nên hệ thống có thể đưa cô về kiếp sau ngay mà không cần tới khi ba tháng kết thúc. Xin hỏi cô có muốn trở về ngay bây giờ không?]
Nhận được câu hỏi này, Hứa Nhan Du ngay lập tức đáp: “Không cần.”
Sau đó cô lại trầm mặc, ánh mắt trông có chút buồn bã mà nói: “Đợi hết ba tháng rồi hẵng về.”
Đến buổi chiều.
Tạ Hoằng Văn về sớm.
Vừa về đến biệt thự, anh liền thấy Hứa Nhan Du đang ngồi trong phòng khách xem tivi. Anh biết, cô đang đợi anh về nhà.
Mà cô thấy anh về thì liền vui vẻ chạy đến, ôm lấy anh rồi ngọt ngào nói: “Anh yêu về nhà rồi!”
Tạ Hoằng Văn Văn vừa được ôm vừa được nghe lời đường mật thì vẫn tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt anh rõ ràng đã đong đầy ý cười.
Sau đó, anh liền cùng Hứa Nhan Du ngồi xuống sofa xem tivi. Xem tivi xong, hai người lại lên trên phòng sách trên tầng ba để đọc sách.
Đến tối, hai người lại cùng nhau lên sân thượng ăn cơm. Ăn cơm xong, hai người vẫn ngồi trên sân thượng để ngắm trăng, ngắm sao.
Bầu trời hôm nay đầy sao, thật sự rất đẹp. Hứa Nhan Du vừa ngắm sao, lại vừa hỏi Tạ Hoằng Văn về các vì sao.
Tạ Hoằng Văn rất kiên nhẫn mà trả lời cho cô. Lạ là giọng điệu của anh thật nhẹ nhàng, ấm áp, có chút khác với thường ngày.
Đến gần chín giờ tối.
Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du liền vào phòng của Tạ Hoằng Văn. Sau đó, Tạ Hoằng Văn đi tắm trước, đến lúc anh tắm xong thì đến lượt Hứa Nhan Du.
Trong lúc Hứa Nhan Du tắm, Tạ Hoằng Văn vẫn luôn nhìn vào hộp đựng nhẫn trong ngăn kéo. Đến lúc Hứa Nhan Du tắm xong rồi, anh lại nhanh chóng đóng ngăn kéo lại, sau đó đi lên giường nằm.
Hứa Nhan Du lúc này lại chú ý đến hộp XXXXX trên tủ đầu giường. Thế là cô thẳng thắn hỏi Tạ Hoằng Văn: “Anh muốn làm chuyện đó à?”
Không ngờ rằng, Tạ Hoằng Văn lại lắc đầu, sau đó bảo Hứa Nhan Du: “Lại đây, nằm xuống bên cạnh tôi.”
Hứa Nhan Du liền nghe theo anh, nhanh chóng leo lên giường rồi nằm bên cạnh anh, sau đó nhích người ôm lấy anh.
Tạ Hoằng Văn lại ôm eo cô, bàn tay vuốt ve eo cô, ánh mắt si mê mà nhìn vào khuôn mặt cô không rời.
Lúc này, Hứa Nhan Du có hơi buồn ngủ nên từ từ nhắm mắt lại. Tạ Hoằng Văn thì vẫn mở mắt nhìn cô, nhìn từ khuôn mặt xuống dưới cổ, sau đó lại nhìn vào phần ngực đang phập phồng của cô.
Thế rồi, bàn tay anh lại từ từ di chuyển lên trên, sau đó nắm lấy một bên ngực của cô mà bóp một cái.
Hứa Nhan Du đang thiu thiu ngủ vì vậy mà khẽ rên lên một tiếng, sau đó liền mở mắt ra mà nhìn chằm chằm vào Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn lại khẽ cười.
Hứa Nhan Du liền mím môi rồi bảo: “Anh bỏ tay ra khỏi ngực em ngay!” Giọng nói cô nghe có chút hờn dỗi, ai bảo cô đang thiu thiu ngủ thì anh lại trêu chọc cô.
Thế mà anh không nghe, lại còn tiếp tục bóp thêm cái nữa.
Hứa Nhan Du liền cau mày, khẽ kêu: “A!” một tiếng. Vậy mà Tạ Hoằng Văn lại vẫn cười!!!
Thế là Hứa Nhan Du liền giận dỗi mà quay sang hướng khác, đưa lưng về phía Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn lại ngay lập tức ôm cô từ phía sau, kéo cơ thể cô áp sát với cơ thể mình.
Hứa Nhan Du thấy hơi mệt nên cũng không giãy giụa gì, chỉ nằm yên một lát rồi từ từ đi vào giấc ngủ.
Tạ Hoằng Văn thì vẫn chưa ngủ, chỉ yên lặng ôm cô vào lòng.
Từ ngày hôm qua, nghe thấy Hứa Nhan Du nói rằng không có cách nào ở bên anh, trái tim anh vẫn luôn rất đau. Ngay cả lúc làm việc, anh cũng không thể làm ngơ được sự đau đớn trong tim mình.
Chỉ có lúc ở bên cạnh cô, nỗi đau mới vơi đi. Nhất là bây giờ ôm cô vào lòng, anh mới cảm thấy dễ chịu, cảm thấy hạnh phúc.
Thế rồi, Tạ Hoằng Văn lại nhớ đến lời Hứa Nhan Du nói lúc mới tới biệt thự không lâu.
Cô nói cô là người yêu anh nhất trên đời này, và cô cũng là người mà anh yêu nhất trên đời này.
Lúc đó Tạ Hoằng Văn không tin, trong lòng anh không ngừng trào phúng, giễu cợt. Thế nhưng bây giờ… anh tin rồi.
Anh nhận ra rằng… mình đã yêu cô rồi.
Thật sự, thật sự rất yêu cô.
Nhưng mà, trái tim anh đau quá.
Anh ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng thủ thỉ: “Nhan Du… Anh yêu em.”
“Nhan Du, em nói đúng rồi.”
“Em là người yêu anh nhất, và cũng là người anh yêu nhất.”
“Nhan Du, anh yêu em.”
…
Sáng hôm sau, Tạ Hoằng Văn không đi làm. Mấy ngày sau đó, anh cũng không rời khỏi biệt thự nửa bước. Ngày ngày anh chỉ ở bên cạnh Hứa Nhan Du, cùng cô đọc sách, cùng cô đi dạo trong biệt thự.
Hứa Nhan Du không cảm thấy quá kỳ lạ trước hành động này. Dù sao không lâu nữa cô sẽ rời đi, cho nên Tạ Hoằng Văn ở bên cạnh cô nhiều hơn cũng là điều đương nhiên. Cô cảm thấy dù sao anh cũng có chút thích cô, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để cho anh cảm thấy tiếc nuối nếu cô rời khỏi.
Buổi tối.
Trong phòng của Tạ Hoằng Văn. Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du ngồi trên giường. Nhưng anh thì đang đọc sách, còn cô thì đang lướt điện thoại. Dù sao cả ngày hai người cũng ở bên cạnh nhau, cho nên đến bây giờ cũng hết chuyện để nói với nhau rồi.
Thế rồi, Hứa Nhan Du ngồi lướt điện thoại một lát thì tự nhiên lại thấy có gì đó không ổn. Cô liền nhíu mày, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh kiểm tra.
Kết quả, cô thấy mình đến tháng rồi!
Thế là cô đành phải gọi Tạ Hoằng Văn, nhờ anh đi sang phòng của cô để lấy giúp cô bịch băng vệ sinh và quần trong. Tạ Hoằng Văn rất nhanh đã đi lấy rồi quay lại, đưa đồ cho cô.
Thay xong, Hứa Nhan Du bước ra khỏi phòng vệ sinh, sắc mặt trông không tốt lắm. Tạ Hoằng Văn liền hỏi: “Cô sao vậy?”
Hứa Nhan Du bèn xoa xoa bụng rồi đáp: “Em bắt đầu đau bụng rồi.”
Nói đến đây, cô lại thở dài: “Em về phòng đây, nếu không kẻo tối không cẩn thận lại làm dây ra giường anh.”
Nói rồi, Hứa Nhan Du định rời khỏi phòng Tạ Hoằng Văn. Nhưng Tạ Hoằng Văn lại nhanh chóng đi đến giữ cô lại, nói với cô: “Không cần đi. Ở lại với tôi.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.” Tạ Hoằng Văn nói, sau đó lại nhìn xuống bụng cô rồi hỏi: “Có đau lắm không?”
Hứa Nhan Du khẽ nhìn Tạ Hoằng Văn, sau đó gật đầu rồi bảo: “Em đau lắm. Ở kiếp sau em mà đau như vậy là anh sẽ xoa bụng cho em đó.” Vừa nói, Hứa Nhan Du vừa nhìn Tạ Hoằng Văn bằng ánh mắt mong chờ.
Nhưng Tạ Hoằng Văn lại bảo: “Tôi không biết xoa.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì ánh mắt lộ rõ vẻ hụt hẫng. Tạ Hoằng Văn lại dẫn cô lên giường, sau đó bảo cô nằm xuống.
Hứa Nhan Du tâm trạng không vui nhưng vẫn nghe theo Tạ Hoằng Văn. Tạ Hoằng Văn lúc này lại vươn tay, thử xoa xoa bụng cô rồi hỏi: “Xoa như vậy có đúng không?”
Hứa Nhan Du không khỏi bất ngờ khi thấy Tạ Hoằng Văn xoa bụng cho mình.
Tạ Hoằng Văn lại nói: “Trước đây tôi chưa từng làm mấy việc này nên không biết. Bây giờ cô dạy tôi, tôi sẽ học.”
Nghe thấy vậy, Hứa Nhan Du lại càng ngạc nhiên hơn. Tạ Hoằng Văn vậy mà lại bảo cô chỉ dạy cách xoa bụng để anh học.
Thật là khó tin, nhưng trong lòng cô thật sự rất vui vẻ. Cái miệng của cô cũng vì vậy mà trở nên ngọt ngào: “Hoằng Văn à, anh đúng là người tốt nhất trên đời này. Em yêu anh!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì môi khẽ cong lên, ánh mắt cũng tràn ngập ý cười. Thế nhưng chợt nhớ ra gì đó, anh liền hỏi Hứa Nhan Du: “Vậy… Tôi tốt hơn, hay là Tạ Hoằng Văn đó tốt hơn?”
Nhận được câu hỏi này, Hứa Nhan Du ngây người trong giây lát. Nhưng rất nhanh sau đó, cô liền đáp: “Hai người là một mà, đương nhiên là đều tốt như nhau.”
Tuy nhiên, đây rõ ràng không phải là câu trả lời mà Tạ Hoằng Văn muốn nhận được. Thế là anh lại hỏi cô: “Vậy nếu có thể chọn lựa, cô sẽ chọn ở lại với tôi, hay là trở về với hắn?”
/108
|