Buổi chiều ngày thứ bảy, Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn đến biệt thự nhà họ Tô một chuyến.
Ban đầu, hai người ngồi nói chuyện dưới phòng khách với chủ tịch Tô và Tô Tấn Bằng. Nhưng sau đó, Tạ Hoằng Văn lại cùng chủ tịch Tô lên phòng làm việc để nói chuyện riêng, Hứa Nhan Du và Tô Tấn Bằng thì ra ngoài vườn hoa để đi dạo.
Vừa đi dạo vừa trò chuyện, cuộc nói chuyện giữa Hứa Nhan Du và Tô Tấn Bằng khá hòa hợp. Nhưng bỗng nhiên, Tô Tấn Bằng lại nói: “Anh thấy Tạ Hoằng Văn cực ít khi gọi em là Thấm Di nhỉ.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cười nhẹ một cái. Trước mặt người khác, Tạ Hoằng Văn quả thật là cực ít khi gọi cô là Thấm Di, bởi vì anh không muốn gọi cô bằng tên của người khác.
Bình thường mà có người bên cạnh, anh sẽ không gọi tên của cô. Còn nếu bắt buộc phải gọi, anh cũng sẽ không gọi cô là Thấm Di, mà sẽ gọi là “baby” hoặc là “em yêu”.
Cô và anh đang yêu nhau, cho nên cách gọi baby và em yêu là rất bình thường. Vậy mà Tô Tấn Bằng lại chú ý đến, cho nên cô cảm thấy hơi lạ. Lại nhớ đến chuyện thân phận thật của bản thân không phải là Tô Thấm Di, thế là cô liền thử hỏi Tô Tấn Bằng: “Giẳ sử em không phải em gái thật của anh, vậy thì anh sẽ làm thế nào?”
Không ngờ rằng Tô Tấn Bằng nghe vậy thì lại nở một nụ cười bình thản, sau đó nói với Hứa Nhan Du: “Thì anh vẫn sẽ như bây giờ thôi.”
Hứa Nhan Du cảm thấy khó tin. “Sao có thể vậy được? Nếu em không phải em gái thật của anh, vậy anh phải tức giận, đuổi em ra khỏi nhà họ Tô rồi báo cảnh sát chứ.”
Nghe thấy thế, Tô Tấn Bằng liền phì cười. Nhưng sau đó, anh ấy lại nói: “Em biết không, lúc nhỏ Thấm Di bị ngã nên có một vết sẹo mờ trên vai. Vết sẹo ấy đã theo con bé đến tận năm 17, 18 tuổi. Nhưng buổi tiệc hôm trước em mặc đầm trễ vai, anh lại không thấy vết sẹo ấy.”
Nghe đến đây, Hứa Nhan Du liền khựng người lại, trong lòng không khỏi căng thẳng. Tô Tấn bằng lại nói: “Thật ra ngay từ lần đầu tiên gặp em, anh đã cảm thấy nghi ngờ rồi. Nhưng sau khi nghe em thuyết phục, anh mới đầu cũng tin em là Thấm Di. Chỉ là sau đó có nhiều chuyện đã xảy ra, và hôm trước anh lại phát hiện ra em không có vết sẹo kia, cho nên anh liền biết em không phải Thấm Di.”
“Nếu anh đã biết rồi, vậy tại sao vẫn đối xử tốt với em?” Hứa Nhan Du hỏi Tô Tấn Bằng.
Tô Tấn Bằng bèn đáp: “Bởi trước khi phát hiện ra em không có sẹo, anh đã mơ một giấc mơ.”
“Giấc mơ?” Hứa Nhan Du ngạc nhiên.
Tô Tấn Bằng liền nói: “Ừm, một giấc mơ dài. Mà trong mơ, anh đã nhìn thấy Thấm Di van xin anh hãy đóng giả thành em ấy để lừa ai đó. Anh không nhớ em ấy muốn lừa ai, nhưng trong mơ anh đã đồng ý nghe theo em ấy. Vậy mà sau khi đóng giả thành em ấy rồi… thì em ấy lại không chút do dự mà đẩy anh xuống tầng.”
Nghe những lời này, Hứa Nhan Du liền biết rằng Tô Tấn Bằng đã mơ về kiếp trước.
Tô Tấn Bằng lại kể rằng: “Sau đó, anh đã chết. Xác của anh được mang về nước rồi được chôn cất ở một nghĩa trang. Nhưng ở nghĩa trang thật sự rất cô quạnh, chú lâu lắm mới đến thăm anh một lần. Anh biết chú bận, nhưng anh thật sự rất buồn. Rất buồn vì em giá lại nhẫn tâm sát hại mình, cũng rất buồn vì bản thân đã không còn tồn tại, và càng buồn khi bản thân cô đơn một mình trong ngôi mộ, rất lâu không có ai đến thăm.”
Nói đến đây, Tô Tấn Bằng lại nhìn về phía Hứa Nhan Du rồi mỉm cười, dịu dàng nói: “Cho đến một ngày, có một cô gái mang hoa đến thăm anh, còn ngồi bên mộ của anh rất lâu. Em có biết… cô gái đó nói gì không?”
Nhận được câu hỏi này, Hứa Nhan Du trầm tư nhìn Tô Tấn Bằng trong vài giây. Sau đó, cô mới trả lời: “Cô ấy đã nói với anh rằng: Kiếp sau, em sẽ là em gái của anh rồi.”
Nghe thấy vậy, Tô Tấn Bằng bật cười, đôi mắt cong cong lộ rõ sự vui vẻ mà nói: “Quả đúng là em.”
Sau đó, anh ấy lại nói với Hứa Nhan Du: “Và đúng như em nói. Kiếp này, chúng ta đã là anh em rồi.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì mỉm cười. Tô Tấn Bằng lại hỏi: “Tên của em là gì?”
Hứa Nhan Du trả lời: “Hứa Nhan Du.”
Thế là Tô Tấn Bằng liền nói: “Được, anh nhớ rồi. Em gái kiếp này của anh là Hứa Nhan Du.”
…
Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn trở về căn nhà của hai người. Hai người sau đó cùng nhau nấu nướng rồi ăn tối.
Ăn tối xong, hai người ngồi xem tivi cùng nhau một hồi, sau đó Hứa Nhan Du đi tắm trước. Tạ Hoằng Văn muốn cùng vào tắm với Hứa Nhan Du nhưng cô không cho, ai bảo lần nào tắm cùng nhau anh cũng hành cô mệt muốn chết.
Đến lúc Hứa Nhan Du tắm xong, cô liền ra ngoài để nhường phòng tắm cho Tạ Hoằng Văn. Tạ Hoằng Văn thì lại không chịu vào phòng tắm mà mắt cứ dán chặt vào cơ thể cô.
Cô đang mặc một chiếc váy hai dây bằng lụa, chân váy còn chưa dài đến đầu gối. Thấy Tạ Hoằng Văn nhìn mình, cô liền lườm anh một cái rồi đẩy anh vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi bảo anh: “Anh tắm đi, đừng có suy nghĩ mấy chuyện đen tối nữa.”
Ai ngờ nghe Hứa Nhan Du nói vậy, Tạ Hoằng Văn ở trong phòng tắm lại không nói gì. Nhưng một lúc sau, Hứa Nhan Du ngồi bên ngoài lại nghe thấy tiếng thở dốc của Tạ Hoằng Văn trong phòng tắm. Anh còn luôn miệng gọi tên cô, cho nên cô vô cùng ngượng ngùng mà đỏ mặt.
Sau đó, để bình tâm lại, Hứa Nhan Du bèn ngồi trên giường lướt điện thoại. Lướt được một lúc, cửa phòng tắm lại mở ra, Tạ Hoằng Văn chỉ mặc một chiếc quần đùi mà đi ra ngoài.
Mặc dù đã từng làm vô số chuyện thân mật với Tạ Hoằng Văn, nhưng lúc này thấy anh như vậy Hứa Nhan Du vẫn thấy có chút ngại ngùng. Thế là cô liền dán chặt mắt vào điện thoại, không chú ý đến anh nữa.
Tạ Hoằng Văn thì lại đi đến bến tủ đầu giường rồi lấy một chiếc bao trong hộp XXXXX ra, sau đó nhanh chóng trèo lên giường rồi đặt chiếc bao bên cạnh mình. Tiếp theo đó, anh nhích đến mà ôm lấy eo Hứa Nhan Du từ phía sau rồi thủ thỉ: “Nhan Du, anh muốn nói cho em một bí mật.”
Nghe thấy vậy, Hứa Nhan Du có chút háo hức mà hỏi: “Bí mật gì?”
Tạ Hoằng Văn liền mỉm cười, sau đó lấy điện thoại trên tay Hứa Nhan Du rồi để sang một góc. Tiếp theo đó, anh lại hôn lên cổ Hứa Nhan Du, bàn tay thì mon men sờ soạng cơ thể cô, khiến cho cô nhanh chóng mềm nhũn mà ngả vào vòng tay anh.
Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng giữ tay anh lại rồi nhắc nhở: “Anh vừa nói muốn kể cho em một bí mật mà.”
Ai ngờ, Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì vẫn không dừng tay lại mà còn mạnh bạo hơn. Anh kéo váy xuống để bộ ngực của Hứa Nhan Du lộ ra ngoài. Ngay sau đó, bàn tay của anh liền liên tục nắn bóp khiến cho cô không ngừng rên rỉ. Giọng nói trầm khàn đầy dục vọng của anh lại văng vẳng bên tai cô: “Nhan Du, bí mật của anh là kiếp trước, khi em mới đến biệt thự không lâu thì anh đã…”
Hứa Nhan Du cố kiềm chế tiếng rên rỉ mà hỏi: “Thì anh đã?”
“Thì anh đã…” Tạ Hoằng Văn khẽ cười, sau đó hôn lên tai Hứa Nhan Du rồi trả lời cô: “Thì anh đã muốn làm em, muốn làm em từ phía sau rồi.”
Nghe đến đây, mặt Hứa Nhan Du nhanh chóng đỏ như quả gấc. Nhưng đang định lên tiếng mắng Tạ Hoằng Văn đen tối thì anh đã vén váy Hứa Nhan Du lên, sau đó nhanh chóng cởi quần lót của cô ra.
Hứa Nhan Du muốn phản kháng nhưng cơ thể giống như đã không còn sức lực. Tạ Hoằng Văn lại ôm cô nằm sấp xuống, sau đó cởi quần rồi cầm lấy chiếc bao đã để sẵn trên giường, thuần thục đeo vào.
Hứa Nhan Du nhìn thấy cảnh này thì không thể không lên án: “Sáng nay chúng ta đã làm chuyện đó rồi!”
Tạ Hoằng Văn lại nở một nụ cười trầm thấp, sau đó nói với Hứa Nhan Du: “Cơm ăn một ngày ba bữa mới đủ no. Cậu nhỏ của anh thì mới ăn bữa sáng, bây giờ thật sự đói lắm rồi.”
Nói rồi, Tạ Hoằng Văn liền đẩy hông, để phần thân cứng rắn của mình ma sát với nơi mềm mại ẩm ướt của Hứa Nhan Du. Đồng thời, bàn tay của Tạ Hoằng Văn lại nhanh chóng lột chiếc váy hai dây của Hứa Nhan Du ra rồi vứt sang một góc.
Hứa Nhan Du lúc này đã bủn rủn chân tay, cơ thể mềm nhũn không có sức phản kháng. Tạ Hoằng Văn lại ôm cô ngồi dậy, để hai tay cô chống xuống giường, còn phần mông của cô thì cong lên, thuận lợi để nơi cứng rắn của anh đâm chọc, trêu đùa.
Sau đó, anh lại luồn hai tay ra phía trước mà nắn bóp ngực Hứa Nhan Du. Hứa Nhan Du vô thức ưỡn người lên, âm thanh rên rỉ yêu kiều của cô khẽ cất lên trong cổ họng, khiến cho anh mê mẩn đến không còn lý trí.
Phần thân dưới đói khát của anh cũng không nhịn được mà theo bản năng, tham lam tiến vào hang động ẩm ướt.
Hứa Nhan Du bị tấn công bất ngờ thì ngây ngất, cơ thể lâng lâng tràn ngập khát khao dục vọng. Tạ Hoằng Văn thì như một con thú đói khát mà liên tục ra vào, chiếm đoạt mọi ngóc ngách trong cơ thể Hứa Nhan Du.
Anh điên cuồng mà ôm lấy cô, thân dưới không ngừng đưa đẩy. Thế rồi anh lại bảo cô quay đầu lại, đến khi cô vừa quay lại thì anh liền mãnh liệt mà hôn cô, môi lưỡi liên tục gặm nhấm, liếm láp đôi môi cô, sau đó lại tham lam mà đoạt lấy hết vị ngọt trong khoang miệng cô.
Và rồi đêm đó, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc và tiếng cơ thể va chạm vào nhau vang lên rất lâu mới ngừng lại.
Ban đầu, hai người ngồi nói chuyện dưới phòng khách với chủ tịch Tô và Tô Tấn Bằng. Nhưng sau đó, Tạ Hoằng Văn lại cùng chủ tịch Tô lên phòng làm việc để nói chuyện riêng, Hứa Nhan Du và Tô Tấn Bằng thì ra ngoài vườn hoa để đi dạo.
Vừa đi dạo vừa trò chuyện, cuộc nói chuyện giữa Hứa Nhan Du và Tô Tấn Bằng khá hòa hợp. Nhưng bỗng nhiên, Tô Tấn Bằng lại nói: “Anh thấy Tạ Hoằng Văn cực ít khi gọi em là Thấm Di nhỉ.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cười nhẹ một cái. Trước mặt người khác, Tạ Hoằng Văn quả thật là cực ít khi gọi cô là Thấm Di, bởi vì anh không muốn gọi cô bằng tên của người khác.
Bình thường mà có người bên cạnh, anh sẽ không gọi tên của cô. Còn nếu bắt buộc phải gọi, anh cũng sẽ không gọi cô là Thấm Di, mà sẽ gọi là “baby” hoặc là “em yêu”.
Cô và anh đang yêu nhau, cho nên cách gọi baby và em yêu là rất bình thường. Vậy mà Tô Tấn Bằng lại chú ý đến, cho nên cô cảm thấy hơi lạ. Lại nhớ đến chuyện thân phận thật của bản thân không phải là Tô Thấm Di, thế là cô liền thử hỏi Tô Tấn Bằng: “Giẳ sử em không phải em gái thật của anh, vậy thì anh sẽ làm thế nào?”
Không ngờ rằng Tô Tấn Bằng nghe vậy thì lại nở một nụ cười bình thản, sau đó nói với Hứa Nhan Du: “Thì anh vẫn sẽ như bây giờ thôi.”
Hứa Nhan Du cảm thấy khó tin. “Sao có thể vậy được? Nếu em không phải em gái thật của anh, vậy anh phải tức giận, đuổi em ra khỏi nhà họ Tô rồi báo cảnh sát chứ.”
Nghe thấy thế, Tô Tấn Bằng liền phì cười. Nhưng sau đó, anh ấy lại nói: “Em biết không, lúc nhỏ Thấm Di bị ngã nên có một vết sẹo mờ trên vai. Vết sẹo ấy đã theo con bé đến tận năm 17, 18 tuổi. Nhưng buổi tiệc hôm trước em mặc đầm trễ vai, anh lại không thấy vết sẹo ấy.”
Nghe đến đây, Hứa Nhan Du liền khựng người lại, trong lòng không khỏi căng thẳng. Tô Tấn bằng lại nói: “Thật ra ngay từ lần đầu tiên gặp em, anh đã cảm thấy nghi ngờ rồi. Nhưng sau khi nghe em thuyết phục, anh mới đầu cũng tin em là Thấm Di. Chỉ là sau đó có nhiều chuyện đã xảy ra, và hôm trước anh lại phát hiện ra em không có vết sẹo kia, cho nên anh liền biết em không phải Thấm Di.”
“Nếu anh đã biết rồi, vậy tại sao vẫn đối xử tốt với em?” Hứa Nhan Du hỏi Tô Tấn Bằng.
Tô Tấn Bằng bèn đáp: “Bởi trước khi phát hiện ra em không có sẹo, anh đã mơ một giấc mơ.”
“Giấc mơ?” Hứa Nhan Du ngạc nhiên.
Tô Tấn Bằng liền nói: “Ừm, một giấc mơ dài. Mà trong mơ, anh đã nhìn thấy Thấm Di van xin anh hãy đóng giả thành em ấy để lừa ai đó. Anh không nhớ em ấy muốn lừa ai, nhưng trong mơ anh đã đồng ý nghe theo em ấy. Vậy mà sau khi đóng giả thành em ấy rồi… thì em ấy lại không chút do dự mà đẩy anh xuống tầng.”
Nghe những lời này, Hứa Nhan Du liền biết rằng Tô Tấn Bằng đã mơ về kiếp trước.
Tô Tấn Bằng lại kể rằng: “Sau đó, anh đã chết. Xác của anh được mang về nước rồi được chôn cất ở một nghĩa trang. Nhưng ở nghĩa trang thật sự rất cô quạnh, chú lâu lắm mới đến thăm anh một lần. Anh biết chú bận, nhưng anh thật sự rất buồn. Rất buồn vì em giá lại nhẫn tâm sát hại mình, cũng rất buồn vì bản thân đã không còn tồn tại, và càng buồn khi bản thân cô đơn một mình trong ngôi mộ, rất lâu không có ai đến thăm.”
Nói đến đây, Tô Tấn Bằng lại nhìn về phía Hứa Nhan Du rồi mỉm cười, dịu dàng nói: “Cho đến một ngày, có một cô gái mang hoa đến thăm anh, còn ngồi bên mộ của anh rất lâu. Em có biết… cô gái đó nói gì không?”
Nhận được câu hỏi này, Hứa Nhan Du trầm tư nhìn Tô Tấn Bằng trong vài giây. Sau đó, cô mới trả lời: “Cô ấy đã nói với anh rằng: Kiếp sau, em sẽ là em gái của anh rồi.”
Nghe thấy vậy, Tô Tấn Bằng bật cười, đôi mắt cong cong lộ rõ sự vui vẻ mà nói: “Quả đúng là em.”
Sau đó, anh ấy lại nói với Hứa Nhan Du: “Và đúng như em nói. Kiếp này, chúng ta đã là anh em rồi.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì mỉm cười. Tô Tấn Bằng lại hỏi: “Tên của em là gì?”
Hứa Nhan Du trả lời: “Hứa Nhan Du.”
Thế là Tô Tấn Bằng liền nói: “Được, anh nhớ rồi. Em gái kiếp này của anh là Hứa Nhan Du.”
…
Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn trở về căn nhà của hai người. Hai người sau đó cùng nhau nấu nướng rồi ăn tối.
Ăn tối xong, hai người ngồi xem tivi cùng nhau một hồi, sau đó Hứa Nhan Du đi tắm trước. Tạ Hoằng Văn muốn cùng vào tắm với Hứa Nhan Du nhưng cô không cho, ai bảo lần nào tắm cùng nhau anh cũng hành cô mệt muốn chết.
Đến lúc Hứa Nhan Du tắm xong, cô liền ra ngoài để nhường phòng tắm cho Tạ Hoằng Văn. Tạ Hoằng Văn thì lại không chịu vào phòng tắm mà mắt cứ dán chặt vào cơ thể cô.
Cô đang mặc một chiếc váy hai dây bằng lụa, chân váy còn chưa dài đến đầu gối. Thấy Tạ Hoằng Văn nhìn mình, cô liền lườm anh một cái rồi đẩy anh vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi bảo anh: “Anh tắm đi, đừng có suy nghĩ mấy chuyện đen tối nữa.”
Ai ngờ nghe Hứa Nhan Du nói vậy, Tạ Hoằng Văn ở trong phòng tắm lại không nói gì. Nhưng một lúc sau, Hứa Nhan Du ngồi bên ngoài lại nghe thấy tiếng thở dốc của Tạ Hoằng Văn trong phòng tắm. Anh còn luôn miệng gọi tên cô, cho nên cô vô cùng ngượng ngùng mà đỏ mặt.
Sau đó, để bình tâm lại, Hứa Nhan Du bèn ngồi trên giường lướt điện thoại. Lướt được một lúc, cửa phòng tắm lại mở ra, Tạ Hoằng Văn chỉ mặc một chiếc quần đùi mà đi ra ngoài.
Mặc dù đã từng làm vô số chuyện thân mật với Tạ Hoằng Văn, nhưng lúc này thấy anh như vậy Hứa Nhan Du vẫn thấy có chút ngại ngùng. Thế là cô liền dán chặt mắt vào điện thoại, không chú ý đến anh nữa.
Tạ Hoằng Văn thì lại đi đến bến tủ đầu giường rồi lấy một chiếc bao trong hộp XXXXX ra, sau đó nhanh chóng trèo lên giường rồi đặt chiếc bao bên cạnh mình. Tiếp theo đó, anh nhích đến mà ôm lấy eo Hứa Nhan Du từ phía sau rồi thủ thỉ: “Nhan Du, anh muốn nói cho em một bí mật.”
Nghe thấy vậy, Hứa Nhan Du có chút háo hức mà hỏi: “Bí mật gì?”
Tạ Hoằng Văn liền mỉm cười, sau đó lấy điện thoại trên tay Hứa Nhan Du rồi để sang một góc. Tiếp theo đó, anh lại hôn lên cổ Hứa Nhan Du, bàn tay thì mon men sờ soạng cơ thể cô, khiến cho cô nhanh chóng mềm nhũn mà ngả vào vòng tay anh.
Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng giữ tay anh lại rồi nhắc nhở: “Anh vừa nói muốn kể cho em một bí mật mà.”
Ai ngờ, Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì vẫn không dừng tay lại mà còn mạnh bạo hơn. Anh kéo váy xuống để bộ ngực của Hứa Nhan Du lộ ra ngoài. Ngay sau đó, bàn tay của anh liền liên tục nắn bóp khiến cho cô không ngừng rên rỉ. Giọng nói trầm khàn đầy dục vọng của anh lại văng vẳng bên tai cô: “Nhan Du, bí mật của anh là kiếp trước, khi em mới đến biệt thự không lâu thì anh đã…”
Hứa Nhan Du cố kiềm chế tiếng rên rỉ mà hỏi: “Thì anh đã?”
“Thì anh đã…” Tạ Hoằng Văn khẽ cười, sau đó hôn lên tai Hứa Nhan Du rồi trả lời cô: “Thì anh đã muốn làm em, muốn làm em từ phía sau rồi.”
Nghe đến đây, mặt Hứa Nhan Du nhanh chóng đỏ như quả gấc. Nhưng đang định lên tiếng mắng Tạ Hoằng Văn đen tối thì anh đã vén váy Hứa Nhan Du lên, sau đó nhanh chóng cởi quần lót của cô ra.
Hứa Nhan Du muốn phản kháng nhưng cơ thể giống như đã không còn sức lực. Tạ Hoằng Văn lại ôm cô nằm sấp xuống, sau đó cởi quần rồi cầm lấy chiếc bao đã để sẵn trên giường, thuần thục đeo vào.
Hứa Nhan Du nhìn thấy cảnh này thì không thể không lên án: “Sáng nay chúng ta đã làm chuyện đó rồi!”
Tạ Hoằng Văn lại nở một nụ cười trầm thấp, sau đó nói với Hứa Nhan Du: “Cơm ăn một ngày ba bữa mới đủ no. Cậu nhỏ của anh thì mới ăn bữa sáng, bây giờ thật sự đói lắm rồi.”
Nói rồi, Tạ Hoằng Văn liền đẩy hông, để phần thân cứng rắn của mình ma sát với nơi mềm mại ẩm ướt của Hứa Nhan Du. Đồng thời, bàn tay của Tạ Hoằng Văn lại nhanh chóng lột chiếc váy hai dây của Hứa Nhan Du ra rồi vứt sang một góc.
Hứa Nhan Du lúc này đã bủn rủn chân tay, cơ thể mềm nhũn không có sức phản kháng. Tạ Hoằng Văn lại ôm cô ngồi dậy, để hai tay cô chống xuống giường, còn phần mông của cô thì cong lên, thuận lợi để nơi cứng rắn của anh đâm chọc, trêu đùa.
Sau đó, anh lại luồn hai tay ra phía trước mà nắn bóp ngực Hứa Nhan Du. Hứa Nhan Du vô thức ưỡn người lên, âm thanh rên rỉ yêu kiều của cô khẽ cất lên trong cổ họng, khiến cho anh mê mẩn đến không còn lý trí.
Phần thân dưới đói khát của anh cũng không nhịn được mà theo bản năng, tham lam tiến vào hang động ẩm ướt.
Hứa Nhan Du bị tấn công bất ngờ thì ngây ngất, cơ thể lâng lâng tràn ngập khát khao dục vọng. Tạ Hoằng Văn thì như một con thú đói khát mà liên tục ra vào, chiếm đoạt mọi ngóc ngách trong cơ thể Hứa Nhan Du.
Anh điên cuồng mà ôm lấy cô, thân dưới không ngừng đưa đẩy. Thế rồi anh lại bảo cô quay đầu lại, đến khi cô vừa quay lại thì anh liền mãnh liệt mà hôn cô, môi lưỡi liên tục gặm nhấm, liếm láp đôi môi cô, sau đó lại tham lam mà đoạt lấy hết vị ngọt trong khoang miệng cô.
Và rồi đêm đó, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc và tiếng cơ thể va chạm vào nhau vang lên rất lâu mới ngừng lại.
/108
|