Thứ bảy, tiết thể dục.
Học sinh lớp 12-1 lại phải chạy bộ, còn Hứa Nhan Du thì vẫn ngồi nghỉ như bình thường.
Cô cảm thấy giả làm Tô Tấn Bằng thật tốt, vì sức khỏe anh ấy không tốt nên giáo viên chẳng bao giờ bắt anh tập thể dục giữa trời nắng, cũng không bảo anh phải làm mấy công việc nặng nhọc trong lớp như bê bàn ghế hay mang vác vật nặng.
Như bây giờ đây, Hứa Nhan Du giả làm anh ấy thì chỉ cần ngồi yên một chỗ, trong khi các bạn học khác thì phải chạy đến vã mồ hôi, thở hồng hộc giữa thời tiết nắng nóng.
Lúc này thầy thể dục chợt rủ lòng thương, cho các học sinh nghỉ ngơi một lát.
Tạ Hoằng Văn liền chạy về phía Hứa Nhan Du.
Gần đây mối quan hệ giữa hai người đã ngày một tốt lên. Mặc dù Tạ Hoằng Văn ít nói, rất hiếm khi chủ động nói chuyện với Hứa Nhan Du. Nhưng Hứa Nhan Du biết rằng bây giờ, anh đã coi cô là bạn.
“Này, cậu có khát không?” Tạ Hoằng Văn vừa chạy đến thì đã hỏi Hứa Nhan Du.
Vừa rồi anh chạy bộ nên thấy hơi khát, cho nên anh lo rằng Hứa Nhan Du ngồi ở đây cũng thấy khát nên mới hỏi cô.
Mà hôm nay trời nắng, Hứa Nhan Du cũng thấy hơi khát nên liền gật đầu, đáp: “Có.”
Tạ Hoằng Văn liền bảo: “Vậy ngồi đây chờ, tôi đi mua nước.”
Hứa Nhan Du nghe thấy thế thì đang định bảo là không cần, nhưng Tạ Hoằng Văn đã nhanh chóng chạy đi.
Sao lại chạy nhanh thế chứ? Cô còn chưa đưa tiền mua nước cho anh cơ mà.
Hứa Nhan Du vừa nghĩ đến đây thì đã nghe thấy tiếng gọi: “Tô Thấm Di!”
Thế là cô liền nhíu mày, quay lại nhìn thì thấy người vừa lên tiếng gọi chính là Đàm Vũ Trạch.
Cái tên Đàm Vũ Trạch này gần đây cứ nhìn thấy cô là lại liếc xéo, lườm nguýt các kiểu. Bây giờ tự nhiên lại đến tìm cô, cô cảm thấy khó chịu nên liền hỏi: ” “Sao? Định kiếm chuyện à?”
Đàm Vũ Trạch nghe vậy thì trừng mắt nhìn cô, sau đó bảo: “Ra kia nói chuyện một chút.”
“Không rảnh.” Hứa Nhan Du ngay lập tức từ chối, thế nhưng Đàm Vũ Trạch lại đe dọa: “Nếu không ra nói chuyện với tôi thì tôi sẽ tìm thằng Tạ Hoằng Văn, sau đó nói cho nó biết rằng cậu là con gái.”
Nghe thấy vậy Hứa Nhan Du liền cau mày, sau đó nhìn Đàm Vũ Trạch bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
Đàm Vũ Trạch thấy thế thì lại nở một nụ cười gợi đòn. Hứa Nhan Du thật sự muốn đấm cho anh ta một cái, nhưng cuối cùng vẫn lo ngại rằng anh ta thật sự sẽ đi tìm Tạ Hoằng Văn nên cô đành phải đi theo anh ta.
Anh ta sau đó đã tìm một chỗ không người rồi mới dừng lại nói chuyện.
Mở đầu cho cuộc trò chuyện là một câu hỏi ngớ ngẩn: “Cậu định dùng chiêu lạt mềm buộc chặt đến khi nào nữa?”
Hứa Nhan Du nhíu mày: “Cái gì cơ?”
Đàm Vũ Trạch liền bày ra bộ mặt kiêu ngạo rồi nói: “Tôi biết cậu muốn thu hút sự chú ý của tôi nên mới ở bên cạnh Tạ Hoằng Văn. Nhưng dù sao cậu cũng là con gái, ở chung phòng với một đứa con trai như nó bộ không sợ mất giá à?”
Nghe đến đây, Hứa Nhan Du liền bị chọc tức đến bật cười. Nếu không phải cô là người bình tĩnh thì cái tên Đàm Vũ Trạch kia đã bị ăn mấy cái bạt tai vào mặt rồi.
Bây giờ anh ta còn định lải nhải thêm gì đó, nhưng Hứa Nhan Du không đợi anh ta lên tiếng đã trực tiếp cắt lời: “Thứ nhất, tôi và Tạ Hoằng Văn là bạn bè, sống chung một phòng là để hỗ trợ lẫn nhau. Cho dù giữa chúng tôi có phát sinh mối quan hệ nam nữ đi chăng nữa thì tôi đây cũng chẳng mất giá. Giá trị của tôi là do tôi định đoạt, chứ chẳng phải để một tên con trai dở hơi như cậu đánh giá.”
Đàm Vũ Trạch nghe Hứa Nhan Du nói vậy thì đã phát hiện ra cô đang bực mình. Anh ta cũng nhận ra mình dùng từ “mất giá” là bất lịch sự nên định lên tiếng sửa lại lời nói, thế nhưng Hứa Nhan Du không cho anh ta cơ hội mà đã nói tiếp: “Thứ hai, tôi đây không cần gây sự chú ý với cậu. Cậu mắc bệnh ảo tưởng thì tự đi mà chữa, đừng có làm phiền đến tôi.”
“Còn thứ ba là giữ mồm giữ miệng cho cẩn thận, nếu không sớm muộn gì cũng có ngày tôi cho người đến vả sưng miệng cậu đấy, nhớ chưa?”
Nói dứt lời Hứa Nhan Du liền quay người bỏ đi. Tuy nhiên, Đàm Vũ Trạch lại lên tiếng: “Đứng lại!”
Trong khi đó, Tạ Hoằng Văn đã mua nước về thì lại không thấy Hứa Nhan Du đâu.
Anh đưa mắt nhìn quanh sân thể dục, nhưng nhìn mãi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng cô đâu cả.
Anh nhíu mày, bỗng nhiên lại thấy có một bạn nữ đang ở gần đó nên liền đi đến, hỏi bạn nữ rằng: “Cậu có thấy Hứa…”
Anh đang định nói ba chữ “Hứa Nhan Du”, nhưng cuối cùng lại sửa thành: “Cậu có thấy Tô Tấn Bằng đâu không?”
Bạn nữ kia chính là nữ chính nguyên tác Lý Kha Y.
Lý Kha Y nghe thấy tiếng hỏi thì liền quay lại, sau đó phát hiện người vừa hỏi mình là Tạ Hoằng Văn thì cô ấy vô thức lùi lại một bước.
Tạ Hoằng Văn - người bị cả lớp xa lánh và bắt nạt, lại còn là con trai của một người phụ nữ làm nghề mại d.â.m nhiễm HIV.
Lý Kha Y tuy không khinh miệt gì Tạ Hoằng Văn, nhưng cô ấy nghĩ rằng bản thân cũng không nên dính dáng gì tới một người như anh. Bây giờ anh lại chủ động đến tìm cô ấy để hỏi chuyện, đâm ra cô hơi có thái độ bài xích một chút.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn lịch sự trả lời: “Vừa rồi tôi thấy Đàm Vũ Trạch đến tìm Tô Tấn Bằng, sau đó hai người họ liền đi cùng nhau rồi.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Tạ Hoằng Văn liền lạnh đi.
Lần trước ở cửa hàng tiện lợi, Hứa Nhan Du vì anh mà đắc tội Đàm Vũ Trạch. Bây giờ Đàm Vũ Trạch lại tìm Hứa Nhan Du, liệu có phải là muốn gây khó dễ cho Hứa Nhan Du không?
Tạ Hoằng Văn nghĩ như vậy thì trong lòng vô cùng hoang mang. Anh vội hỏi Lý Kha Y: “Hai người họ đi đâu?”
Lý Kha Y nghe đến đây thì cứ cảm thấy Tạ Hoằng Văn có gì đó kỳ quái, vì thế cô ấy đang phân vân không biết có nên nói cho anh biết hay không. Tuy nhiên, lúc này anh đã lớn tiếng: “Tôi hỏi hai người họ đi đâu!”
Lý Kha Y thấy Tạ Hoằng Văn đột nhiên to tiếng thì bị dọa sợ.
Cổ họng bỗng nhiên nghẹn lại, Lý Kha Y chỉ tay về một hướng rồi run rẩy nói: “Hai người họ… đi về hướng kia…”
Tạ Hoằng Văn nghe xong thì liền vội vàng chạy theo hướng Lý Kha Y chỉ.
Trong khi đó, Hứa Nhan Du đang vô cùng bực mình vì cái tên Đàm Vũ Trạch lắm lời kia. Cô thật sự không muốn lãng phí thời gian với anh ta, thế nhưng anh ta lại đe dọa: “Quay lại nói chuyện cẩn thận với tôi, nếu không tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết cậu là con gái.”
Ồ? Nói cho ta tất cả mọi người biết?
Hứa Nhan Du là người thích ăn mềm chứ không thích ăn cứng. Đe dọa cô một lần thì cô có thể thương lượng, nhưng đe dọa đến lần hai thì đừng mơ!
Lôi bí mật của cô ra để uy hiếp à? Muốn nói cho mọi người biết cô là con gái ư?
“Có giỏi thì nói đi!” Hứa Nhan Du nở một nụ cười khiêu khích, ánh mắt không chút run sợ mà nhìn thẳng về phía Đàm Vũ Trạch.
Đàm Vũ Trạch thấy vậy thì lại bật cười, “Sao lúc trước tôi không phát hiện ra là cậu có cá tính thế này nhỉ. Nếu biết trước cậu là một bông hồng đầy gai như bây giờ, thế thì lúc trước tôi đã cho cậu ở cùng phòng với tôi rồi.”
Hứa Nhan Du nghe đến đây thì liền bị sự ngớ ngẩn của Đàm Vũ Trạch làm cho tức cười.
Trong khi đó, Tạ Hoằng Văn đã chạy đến gần nơi cô và Đàm Vũ Trạch đang nói chuyện.
Sau đó phía từ xa, anh đã nhanh chóng nhìn thấy cô, thế là liền chạy một mạch về phía cô và Đàm Vũ Trạch.
Tuy nhiên, khi chạy gần đến nơi thì anh lại nghe thấy Đàm Vũ Trạch nói: “Bây giờ cậu chuyển khỏi phòng Tạ Hoằng Văn đi. Tôi đồng ý cho cậu chuyển đến phòng của tôi rồi.”
Học sinh lớp 12-1 lại phải chạy bộ, còn Hứa Nhan Du thì vẫn ngồi nghỉ như bình thường.
Cô cảm thấy giả làm Tô Tấn Bằng thật tốt, vì sức khỏe anh ấy không tốt nên giáo viên chẳng bao giờ bắt anh tập thể dục giữa trời nắng, cũng không bảo anh phải làm mấy công việc nặng nhọc trong lớp như bê bàn ghế hay mang vác vật nặng.
Như bây giờ đây, Hứa Nhan Du giả làm anh ấy thì chỉ cần ngồi yên một chỗ, trong khi các bạn học khác thì phải chạy đến vã mồ hôi, thở hồng hộc giữa thời tiết nắng nóng.
Lúc này thầy thể dục chợt rủ lòng thương, cho các học sinh nghỉ ngơi một lát.
Tạ Hoằng Văn liền chạy về phía Hứa Nhan Du.
Gần đây mối quan hệ giữa hai người đã ngày một tốt lên. Mặc dù Tạ Hoằng Văn ít nói, rất hiếm khi chủ động nói chuyện với Hứa Nhan Du. Nhưng Hứa Nhan Du biết rằng bây giờ, anh đã coi cô là bạn.
“Này, cậu có khát không?” Tạ Hoằng Văn vừa chạy đến thì đã hỏi Hứa Nhan Du.
Vừa rồi anh chạy bộ nên thấy hơi khát, cho nên anh lo rằng Hứa Nhan Du ngồi ở đây cũng thấy khát nên mới hỏi cô.
Mà hôm nay trời nắng, Hứa Nhan Du cũng thấy hơi khát nên liền gật đầu, đáp: “Có.”
Tạ Hoằng Văn liền bảo: “Vậy ngồi đây chờ, tôi đi mua nước.”
Hứa Nhan Du nghe thấy thế thì đang định bảo là không cần, nhưng Tạ Hoằng Văn đã nhanh chóng chạy đi.
Sao lại chạy nhanh thế chứ? Cô còn chưa đưa tiền mua nước cho anh cơ mà.
Hứa Nhan Du vừa nghĩ đến đây thì đã nghe thấy tiếng gọi: “Tô Thấm Di!”
Thế là cô liền nhíu mày, quay lại nhìn thì thấy người vừa lên tiếng gọi chính là Đàm Vũ Trạch.
Cái tên Đàm Vũ Trạch này gần đây cứ nhìn thấy cô là lại liếc xéo, lườm nguýt các kiểu. Bây giờ tự nhiên lại đến tìm cô, cô cảm thấy khó chịu nên liền hỏi: ” “Sao? Định kiếm chuyện à?”
Đàm Vũ Trạch nghe vậy thì trừng mắt nhìn cô, sau đó bảo: “Ra kia nói chuyện một chút.”
“Không rảnh.” Hứa Nhan Du ngay lập tức từ chối, thế nhưng Đàm Vũ Trạch lại đe dọa: “Nếu không ra nói chuyện với tôi thì tôi sẽ tìm thằng Tạ Hoằng Văn, sau đó nói cho nó biết rằng cậu là con gái.”
Nghe thấy vậy Hứa Nhan Du liền cau mày, sau đó nhìn Đàm Vũ Trạch bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
Đàm Vũ Trạch thấy thế thì lại nở một nụ cười gợi đòn. Hứa Nhan Du thật sự muốn đấm cho anh ta một cái, nhưng cuối cùng vẫn lo ngại rằng anh ta thật sự sẽ đi tìm Tạ Hoằng Văn nên cô đành phải đi theo anh ta.
Anh ta sau đó đã tìm một chỗ không người rồi mới dừng lại nói chuyện.
Mở đầu cho cuộc trò chuyện là một câu hỏi ngớ ngẩn: “Cậu định dùng chiêu lạt mềm buộc chặt đến khi nào nữa?”
Hứa Nhan Du nhíu mày: “Cái gì cơ?”
Đàm Vũ Trạch liền bày ra bộ mặt kiêu ngạo rồi nói: “Tôi biết cậu muốn thu hút sự chú ý của tôi nên mới ở bên cạnh Tạ Hoằng Văn. Nhưng dù sao cậu cũng là con gái, ở chung phòng với một đứa con trai như nó bộ không sợ mất giá à?”
Nghe đến đây, Hứa Nhan Du liền bị chọc tức đến bật cười. Nếu không phải cô là người bình tĩnh thì cái tên Đàm Vũ Trạch kia đã bị ăn mấy cái bạt tai vào mặt rồi.
Bây giờ anh ta còn định lải nhải thêm gì đó, nhưng Hứa Nhan Du không đợi anh ta lên tiếng đã trực tiếp cắt lời: “Thứ nhất, tôi và Tạ Hoằng Văn là bạn bè, sống chung một phòng là để hỗ trợ lẫn nhau. Cho dù giữa chúng tôi có phát sinh mối quan hệ nam nữ đi chăng nữa thì tôi đây cũng chẳng mất giá. Giá trị của tôi là do tôi định đoạt, chứ chẳng phải để một tên con trai dở hơi như cậu đánh giá.”
Đàm Vũ Trạch nghe Hứa Nhan Du nói vậy thì đã phát hiện ra cô đang bực mình. Anh ta cũng nhận ra mình dùng từ “mất giá” là bất lịch sự nên định lên tiếng sửa lại lời nói, thế nhưng Hứa Nhan Du không cho anh ta cơ hội mà đã nói tiếp: “Thứ hai, tôi đây không cần gây sự chú ý với cậu. Cậu mắc bệnh ảo tưởng thì tự đi mà chữa, đừng có làm phiền đến tôi.”
“Còn thứ ba là giữ mồm giữ miệng cho cẩn thận, nếu không sớm muộn gì cũng có ngày tôi cho người đến vả sưng miệng cậu đấy, nhớ chưa?”
Nói dứt lời Hứa Nhan Du liền quay người bỏ đi. Tuy nhiên, Đàm Vũ Trạch lại lên tiếng: “Đứng lại!”
Trong khi đó, Tạ Hoằng Văn đã mua nước về thì lại không thấy Hứa Nhan Du đâu.
Anh đưa mắt nhìn quanh sân thể dục, nhưng nhìn mãi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng cô đâu cả.
Anh nhíu mày, bỗng nhiên lại thấy có một bạn nữ đang ở gần đó nên liền đi đến, hỏi bạn nữ rằng: “Cậu có thấy Hứa…”
Anh đang định nói ba chữ “Hứa Nhan Du”, nhưng cuối cùng lại sửa thành: “Cậu có thấy Tô Tấn Bằng đâu không?”
Bạn nữ kia chính là nữ chính nguyên tác Lý Kha Y.
Lý Kha Y nghe thấy tiếng hỏi thì liền quay lại, sau đó phát hiện người vừa hỏi mình là Tạ Hoằng Văn thì cô ấy vô thức lùi lại một bước.
Tạ Hoằng Văn - người bị cả lớp xa lánh và bắt nạt, lại còn là con trai của một người phụ nữ làm nghề mại d.â.m nhiễm HIV.
Lý Kha Y tuy không khinh miệt gì Tạ Hoằng Văn, nhưng cô ấy nghĩ rằng bản thân cũng không nên dính dáng gì tới một người như anh. Bây giờ anh lại chủ động đến tìm cô ấy để hỏi chuyện, đâm ra cô hơi có thái độ bài xích một chút.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn lịch sự trả lời: “Vừa rồi tôi thấy Đàm Vũ Trạch đến tìm Tô Tấn Bằng, sau đó hai người họ liền đi cùng nhau rồi.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Tạ Hoằng Văn liền lạnh đi.
Lần trước ở cửa hàng tiện lợi, Hứa Nhan Du vì anh mà đắc tội Đàm Vũ Trạch. Bây giờ Đàm Vũ Trạch lại tìm Hứa Nhan Du, liệu có phải là muốn gây khó dễ cho Hứa Nhan Du không?
Tạ Hoằng Văn nghĩ như vậy thì trong lòng vô cùng hoang mang. Anh vội hỏi Lý Kha Y: “Hai người họ đi đâu?”
Lý Kha Y nghe đến đây thì cứ cảm thấy Tạ Hoằng Văn có gì đó kỳ quái, vì thế cô ấy đang phân vân không biết có nên nói cho anh biết hay không. Tuy nhiên, lúc này anh đã lớn tiếng: “Tôi hỏi hai người họ đi đâu!”
Lý Kha Y thấy Tạ Hoằng Văn đột nhiên to tiếng thì bị dọa sợ.
Cổ họng bỗng nhiên nghẹn lại, Lý Kha Y chỉ tay về một hướng rồi run rẩy nói: “Hai người họ… đi về hướng kia…”
Tạ Hoằng Văn nghe xong thì liền vội vàng chạy theo hướng Lý Kha Y chỉ.
Trong khi đó, Hứa Nhan Du đang vô cùng bực mình vì cái tên Đàm Vũ Trạch lắm lời kia. Cô thật sự không muốn lãng phí thời gian với anh ta, thế nhưng anh ta lại đe dọa: “Quay lại nói chuyện cẩn thận với tôi, nếu không tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết cậu là con gái.”
Ồ? Nói cho ta tất cả mọi người biết?
Hứa Nhan Du là người thích ăn mềm chứ không thích ăn cứng. Đe dọa cô một lần thì cô có thể thương lượng, nhưng đe dọa đến lần hai thì đừng mơ!
Lôi bí mật của cô ra để uy hiếp à? Muốn nói cho mọi người biết cô là con gái ư?
“Có giỏi thì nói đi!” Hứa Nhan Du nở một nụ cười khiêu khích, ánh mắt không chút run sợ mà nhìn thẳng về phía Đàm Vũ Trạch.
Đàm Vũ Trạch thấy vậy thì lại bật cười, “Sao lúc trước tôi không phát hiện ra là cậu có cá tính thế này nhỉ. Nếu biết trước cậu là một bông hồng đầy gai như bây giờ, thế thì lúc trước tôi đã cho cậu ở cùng phòng với tôi rồi.”
Hứa Nhan Du nghe đến đây thì liền bị sự ngớ ngẩn của Đàm Vũ Trạch làm cho tức cười.
Trong khi đó, Tạ Hoằng Văn đã chạy đến gần nơi cô và Đàm Vũ Trạch đang nói chuyện.
Sau đó phía từ xa, anh đã nhanh chóng nhìn thấy cô, thế là liền chạy một mạch về phía cô và Đàm Vũ Trạch.
Tuy nhiên, khi chạy gần đến nơi thì anh lại nghe thấy Đàm Vũ Trạch nói: “Bây giờ cậu chuyển khỏi phòng Tạ Hoằng Văn đi. Tôi đồng ý cho cậu chuyển đến phòng của tôi rồi.”
/108
|