Hứa Nhan Du hôm nay đi chơi thỏa thích nên hơi mệt, cũng vì vậy nên ngủ rất say.
Khi Tạ Hoằng Văn nằm xuống bên cạnh cô, cô không hay biết gì.
Tạ Hoằng Văn thì lại giống như một kẻ phạm tội, lén lén lút lút nằm xuống bên cạnh cô, trong lòng lo lắng cô đột nhiên tỉnh lại.
Cũng may cô không tỉnh mà vẫn say giấc, Tạ Hoằng Văn vô cùng vui vẻ mà nằm sát lại gần cô, mặt đối mặt với cô.
Hơi thở của cô đều đều, nhẹ nhàng phả vào khuôn mặt anh. Hơi thở của anh lại có chút gấp gáp, tay anh lại từ từ nâng lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Sau đó, anh từ từ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Thế rồi anh lại mơ.
Trong mơ, anh lại cùng cô nằm trên một chiếc giường.
Thật ra từ khi gặp cô, anh rất hay mơ, mà hầu như lúc nào cũng mơ thấy cô, mơ thấy anh cùng cô nằm trên một chiếc giường.
Mấy lần đầu mơ thấy giấc mơ như vậy, anh có hơi ngại. Nhưng dần dần cũng quen, anh không ngại nữa. Thay vào đó là vui mừng, vui mừng bởi vì lại được ở cạnh cô.
Như lúc này, trong giấc mơ cô đang ngủ say trong vòng tay anh, còn anh thì đang mỉm cười hạnh phúc. Sau đó, anh không nhịn được mà hôn lên trán cô, hôn lên má cô, hôn lên mũi cô,...
Và cuối cùng, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
…
Buổi sáng.
Hứa Nhan Du cựa quậy người, bụng lại vô tình chạm vào vật gì đó cưng cứng. Cô cảm thấy vướng vướng nên liền lấy tay đẩy đẩy vật đó ra, khiến cho Tạ Hoằng Văn đang ngủ bỗng khẽ rên “hừ” lên một tiếng, sau đó nhíu mày rồi từ từ tỉnh dậy.
Hứa Nhan Du cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Tạ Hoằng Văn lúc này đã thấy Hứa Nhan Du bé nhỏ đang nằm trong vòng tay mình.
Nhưng anh vẫn nghĩ đây là mơ, thế là liền mỉm cười rồi từ từ cúi đầu, hôn lên môi Hứa Nhan Du một cái.
Thật mềm!
Hứa Nhan Du vốn chưa tỉnh ngủ, nhưng đột nhiên lại bị hôn một cái nên tỉnh táo luôn. Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn vào Tạ Hoằng Văn - người mới vừa hôn cô.
Còn Tạ Hoằng Văn lúc này cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Hứa Nhan Du trong giấc mơ… sao tóc lại ngắn thế này?
Nghĩ đến đây, anh liền giật mình.
Hứa Nhan Du lúc này cũng phản ứng lại, liền hét lên “A!” một tiếng rồi ngồi bật dậy.
Tạ Hoằng Văn cũng vội vàng ngồi lên, sau đó luôn miệng nói: “Xin lỗi… Xin lỗi…”
Hứa Nhan Du thì kéo lấy chăn mà bọc cơ thể lại. Khi ngủ cô không mặc nịt ngực, Tạ Hoằng Văn không phát hiện ra gì đó chứ? Mà quan trọng là vừa rồi anh hôn cô…
Anh… hôn… cô!
Hứa Nhan Du nghĩ đến chuyện này thì đỏ bừng mặt, liền lớn tiếng chất vấn: “Tại sao cậu lại hôn tôi chứ?”
“Tôi…” Tạ Hoằng Văn ấp úng, “Tôi… xin lỗi…”
“Khoan đã!” Hứa Nhan Du lại sực nhớ ra nên liền hỏi: “Tại sao cậu lại nằm trên giường tôi?”
“Tôi…” Tạ Hoằng Văn hoang mang, sau một hồi cũng chỉ có thể nói,
“Có lẽ… Tôi mộng du.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cũng chẳng thể nói gì nữa. Cô nhớ đến nụ hôn kia thì liền ngượng ngùng đến nỗi đầu óc rối tinh rối mù, thế là liền xuống giường rồi chạy một mạch vào phòng vệ sinh.
Tạ Hoằng Văn thì vẫn ngồi trên giường cô, trong lòng anh vô cùng rối rắm. Lại đưa tay sờ lên môi… Đây là nụ hôn đầu của anh.
Nụ hôn đầu của anh… là dành cho Hứa Nhan Du.
Nghĩ như vậy, hai tai anh liền đỏ lựng, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút vui mừng.
Đúng lúc này, anh lại nhìn thấy đũng quần của mình phồng lên. Thế là không chỉ tai, mà cả mặt anh cũng đều biến thành trái cà chua đỏ lựng.
Vừa nãy Hứa Nhan Du… chắc không nhìn thấy chứ?
Tạ Hoằng Văn hoang mang.
Anh không biết rằng Hứa Nhan Du không hề nhìn thấy, thế nhưng… lại chạm vào rồi.
Lúc này, cô đang ở trong nhà vệ sinh, nhìn khuôn mặt xấu hổ của mình trong gương.
Lại nhìn vào đôi môi, đôi môi của cô đã bị đôi môi của Tạ Hoằng Văn chạm vào. Chạm vào một cách nhẹ nhàng và dịu dàng, khiến cho trái tim cô không khỏi ngại ngùng, xốn xang.
Cô khẽ mím môi lại, sau đó lại đưa tay chạm vào môi. Những cảm xúc kỳ lạ lần đầu tiên xuất hiện trong lòng khiến cho cô cảm thấy vô cùng bối rối.
Cô cố gắng đè ép những thứ cảm xúc này xuống, sau đó cố gắng quên đi nụ hôn vừa rồi.
Thế nhưng cô không biết rằng, nụ hôn đầu đời đã in sâu vào trái tim cô.
…
Sau khi trao nhau nụ hôn đầu, Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du đã cố gắng coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Mặc dù trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh nụ hôn buổi sáng sớm, thế nhưng ngoài mặt hai người vẫn cố tỏ vẻ bình thản.
Chỉ là dù có nỗ lực bình thản thế nào thì cũng khó mà cư xử tự nhiên như trước được.
Đến lớp.
Hai người ngồi cạnh nhau nhưng vì ngại mà chẳng nói với nhau câu nào.
Đến tiết thể dục.
Hứa Nhan Du lại được ngồi chơi, còn các bạn học thì tập bài thể dục.
Tập được một lúc, thầy cho các bạn nghỉ ngơi một lát.
Tạ Toằng Văn mặc dù vẫn còn ngại ngùng chuyện sáng nay nhưng vẫn đi đến ngồi cạnh Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du nhìn thấy anh ngồi cạnh mình thì không tự nhiên như mọi khi mà cứ ngồi im thin thít. Đến khi cảm thấy bầu không khí giữa hai người có vẻ không ổn, cô mới lên tiếng bảo Tạ Hoằng Văn: “Cậu đi mua nước cho tôi nhé!”
Tạ Hoằng Văn đương nhiên đồng ý, thế là liền chạy đi mua nước cho cô.
Cô thì lặng lẽ nhìn theo anh, sau đó cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, tự dặn mình không được để tâm đến chuyện hồi sáng nữa.
Cô dặn mình đợi đến lúc Tạ Hoằng Văn quay lại, mình phải tỏ ra thật bình tĩnh mà nói chuyện với anh như thường ngày.
Tuy nhiên chưa đợi được Tạ Hoằng Văn quay lại, cô đã đợi được một người đến tìm cô.
Ồ? Người đến tìm cô vậy mà lại là nữ chính Lý Kha Y.
Cô tự dưng cảm thấy Lý Kha Y đến tìm cô là có chuyện liên quan đến Tạ Hoằng Văn. Mà quả đúng như cô suy đoán, cô ấy quả nhiên là vì Tạ Hoằng Văn nên mới đến thật.
Mặc dù đầu tiên cô ấy cũng khéo léo mà hỏi thăm cô mấy câu như là: “Sức khỏe cậu dạo này tốt chứ?”, “Gần đây cậu đi học đều hơn trước kia nhỉ.”,...
Nhưng sau đó, cô ấy liền nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề mà hỏi: “Có phải cậu có em gái không? Hôm qua tớ thấy Tạ Hoằng Văn đi với một bạn nữ, bạn ấy trông giống y hệt cậu.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cười nhạt, đưa mắt liếc Lý Kha Y một cái rồi đáp: “Ừ, tôi có em gái sinh đôi. Sao vậy?”
“À…” Lý Kha Y có chút mất tự nhiên, “Em gái cậu trông xinh đẹp nên tớ mới hỏi thôi.”
“Đương nhiên.” Hứa Nhan Du tự tin, nhìn thẳng vào Lý Kha Y mà nói, “Em gái tôi giống tôi thì đương nhiên là đẹp rồi.”
Lý Kha Y nghe vậy thì gượng cười, sau đó lại bảo: “Em gái cậu xinh đẹp như vậy chắc là có bạn trai rồi nhỉ. Trông cậu ấy có vẻ là được rất nhiều người theo đuổi.”
Nghe đến đây, Hứa Nhan Du liền biết tỏng nội tâm của Lý Kha Y lúc này. Lý Kha Y đã thấy cô và Tạ Hoằng Văn đi cùng nhau, cho nên cô ấy lo rằng Tạ Hoằng Văn có tình cảm với cô. Nhưng nếu cô mà có người yêu rồi thì anh sẽ không thích cô ợc, mà dù có thích thì cũng chẳng thể đến được với cô nên Lý Kha Y có thể yên tâm.
Tuy nhiên, cô không để cho Lý Kha Y yên tâm.
Cô trả lời cô ấy: “Tất nhiên. Em gái tôi từ nhỏ đã xinh đẹp xuất sắc, ở trường có rất nhiều nam sinh theo đuổi. Chỉ là tiêu chuẩn của em ấy rất cao nên chẳng vừa mắt mấy nam sinh ấy, cho nên đến bây giờ vẫn chưa có người yêu.”
Nghe thấy năm chữ “vẫn chưa có người yêu”, sắc mặt Lý Kha Y trông có vẻ không vui cho lắm. Sau đó, cô ấy lại bảo: “Ừm, em gái cậu xinh đẹp như vậy thì tiêu chuẩn cao cũng đúng, quả thật là khó có người nào xứng với em gái cậu.”
“Vậy thì không có đúng nha.” Hứa Nhan Du cười tươi mà nói, “Gần đây em gái tôi đã tìm được một người xứng với nó rồi đó.”
“À… Vậy hả?” Lý Kha Y nở một nụ cười gượng gạo.
Hứa Nhan Du liền vui vẻ nói: “Ừ, em gái tôi đã tìm được một chàng trai vừa đẹp trai, vừa học giỏi, nhân cách tốt, lại có tinh thần cố gắng vươn lên. Ngay cả tôi cũng thấy chàng trai đó rất tốt, cho nên tôi rất ủng hộ. Hôm qua tôi còn để em gái tôi với chàng trai đó đi hẹn hò với nhau cơ.”
Nghe đến đây, Lý Kha Y dường như cũng ngờ ngợ nhận ra điều gì đó. Thế là cô ấy liền hỏi: “Chàng trai hẹn hò với em gái cậu… là ai thế?”
“Haha…” Hứa Nhan Du không nhịn được cười, “Cậu còn chưa đoán ra hả? Không phải vừa nãy cậu nói là thấy em gái tôi đi cùng Tạ Hoằng Văn sao?”
Lý Kha Y đơ người, không thể tin nổi mà hỏi: “Vậy… người hẹn hò với em gái cậu là…”
“Đúng rồi!” Hứa Nhan Du nói: “Là Tạ Hoằng Văn đấy!”
Nghe được câu trả lời này, Lý Kha Y dường như bị đả kích không hề nhẹ. Cô ấy đờ mặt ra một lúc lâu, nhưng sau đó lại nói với Hứa Nhan Du: “Chắc cậu có nhầm lẫn gì rồi, chứ làm sao em gái cậu có thể hẹn hò với Tạ Hoằng Văn được. Em gái cậu tốt như thế, làm sao mà Tạ Hoằng Văn… Làm sao mà Tạ Hoằng Văn xứng với em gái cậu.”
Khi Tạ Hoằng Văn nằm xuống bên cạnh cô, cô không hay biết gì.
Tạ Hoằng Văn thì lại giống như một kẻ phạm tội, lén lén lút lút nằm xuống bên cạnh cô, trong lòng lo lắng cô đột nhiên tỉnh lại.
Cũng may cô không tỉnh mà vẫn say giấc, Tạ Hoằng Văn vô cùng vui vẻ mà nằm sát lại gần cô, mặt đối mặt với cô.
Hơi thở của cô đều đều, nhẹ nhàng phả vào khuôn mặt anh. Hơi thở của anh lại có chút gấp gáp, tay anh lại từ từ nâng lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Sau đó, anh từ từ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Thế rồi anh lại mơ.
Trong mơ, anh lại cùng cô nằm trên một chiếc giường.
Thật ra từ khi gặp cô, anh rất hay mơ, mà hầu như lúc nào cũng mơ thấy cô, mơ thấy anh cùng cô nằm trên một chiếc giường.
Mấy lần đầu mơ thấy giấc mơ như vậy, anh có hơi ngại. Nhưng dần dần cũng quen, anh không ngại nữa. Thay vào đó là vui mừng, vui mừng bởi vì lại được ở cạnh cô.
Như lúc này, trong giấc mơ cô đang ngủ say trong vòng tay anh, còn anh thì đang mỉm cười hạnh phúc. Sau đó, anh không nhịn được mà hôn lên trán cô, hôn lên má cô, hôn lên mũi cô,...
Và cuối cùng, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
…
Buổi sáng.
Hứa Nhan Du cựa quậy người, bụng lại vô tình chạm vào vật gì đó cưng cứng. Cô cảm thấy vướng vướng nên liền lấy tay đẩy đẩy vật đó ra, khiến cho Tạ Hoằng Văn đang ngủ bỗng khẽ rên “hừ” lên một tiếng, sau đó nhíu mày rồi từ từ tỉnh dậy.
Hứa Nhan Du cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Tạ Hoằng Văn lúc này đã thấy Hứa Nhan Du bé nhỏ đang nằm trong vòng tay mình.
Nhưng anh vẫn nghĩ đây là mơ, thế là liền mỉm cười rồi từ từ cúi đầu, hôn lên môi Hứa Nhan Du một cái.
Thật mềm!
Hứa Nhan Du vốn chưa tỉnh ngủ, nhưng đột nhiên lại bị hôn một cái nên tỉnh táo luôn. Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn vào Tạ Hoằng Văn - người mới vừa hôn cô.
Còn Tạ Hoằng Văn lúc này cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Hứa Nhan Du trong giấc mơ… sao tóc lại ngắn thế này?
Nghĩ đến đây, anh liền giật mình.
Hứa Nhan Du lúc này cũng phản ứng lại, liền hét lên “A!” một tiếng rồi ngồi bật dậy.
Tạ Hoằng Văn cũng vội vàng ngồi lên, sau đó luôn miệng nói: “Xin lỗi… Xin lỗi…”
Hứa Nhan Du thì kéo lấy chăn mà bọc cơ thể lại. Khi ngủ cô không mặc nịt ngực, Tạ Hoằng Văn không phát hiện ra gì đó chứ? Mà quan trọng là vừa rồi anh hôn cô…
Anh… hôn… cô!
Hứa Nhan Du nghĩ đến chuyện này thì đỏ bừng mặt, liền lớn tiếng chất vấn: “Tại sao cậu lại hôn tôi chứ?”
“Tôi…” Tạ Hoằng Văn ấp úng, “Tôi… xin lỗi…”
“Khoan đã!” Hứa Nhan Du lại sực nhớ ra nên liền hỏi: “Tại sao cậu lại nằm trên giường tôi?”
“Tôi…” Tạ Hoằng Văn hoang mang, sau một hồi cũng chỉ có thể nói,
“Có lẽ… Tôi mộng du.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cũng chẳng thể nói gì nữa. Cô nhớ đến nụ hôn kia thì liền ngượng ngùng đến nỗi đầu óc rối tinh rối mù, thế là liền xuống giường rồi chạy một mạch vào phòng vệ sinh.
Tạ Hoằng Văn thì vẫn ngồi trên giường cô, trong lòng anh vô cùng rối rắm. Lại đưa tay sờ lên môi… Đây là nụ hôn đầu của anh.
Nụ hôn đầu của anh… là dành cho Hứa Nhan Du.
Nghĩ như vậy, hai tai anh liền đỏ lựng, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút vui mừng.
Đúng lúc này, anh lại nhìn thấy đũng quần của mình phồng lên. Thế là không chỉ tai, mà cả mặt anh cũng đều biến thành trái cà chua đỏ lựng.
Vừa nãy Hứa Nhan Du… chắc không nhìn thấy chứ?
Tạ Hoằng Văn hoang mang.
Anh không biết rằng Hứa Nhan Du không hề nhìn thấy, thế nhưng… lại chạm vào rồi.
Lúc này, cô đang ở trong nhà vệ sinh, nhìn khuôn mặt xấu hổ của mình trong gương.
Lại nhìn vào đôi môi, đôi môi của cô đã bị đôi môi của Tạ Hoằng Văn chạm vào. Chạm vào một cách nhẹ nhàng và dịu dàng, khiến cho trái tim cô không khỏi ngại ngùng, xốn xang.
Cô khẽ mím môi lại, sau đó lại đưa tay chạm vào môi. Những cảm xúc kỳ lạ lần đầu tiên xuất hiện trong lòng khiến cho cô cảm thấy vô cùng bối rối.
Cô cố gắng đè ép những thứ cảm xúc này xuống, sau đó cố gắng quên đi nụ hôn vừa rồi.
Thế nhưng cô không biết rằng, nụ hôn đầu đời đã in sâu vào trái tim cô.
…
Sau khi trao nhau nụ hôn đầu, Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du đã cố gắng coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Mặc dù trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh nụ hôn buổi sáng sớm, thế nhưng ngoài mặt hai người vẫn cố tỏ vẻ bình thản.
Chỉ là dù có nỗ lực bình thản thế nào thì cũng khó mà cư xử tự nhiên như trước được.
Đến lớp.
Hai người ngồi cạnh nhau nhưng vì ngại mà chẳng nói với nhau câu nào.
Đến tiết thể dục.
Hứa Nhan Du lại được ngồi chơi, còn các bạn học thì tập bài thể dục.
Tập được một lúc, thầy cho các bạn nghỉ ngơi một lát.
Tạ Toằng Văn mặc dù vẫn còn ngại ngùng chuyện sáng nay nhưng vẫn đi đến ngồi cạnh Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du nhìn thấy anh ngồi cạnh mình thì không tự nhiên như mọi khi mà cứ ngồi im thin thít. Đến khi cảm thấy bầu không khí giữa hai người có vẻ không ổn, cô mới lên tiếng bảo Tạ Hoằng Văn: “Cậu đi mua nước cho tôi nhé!”
Tạ Hoằng Văn đương nhiên đồng ý, thế là liền chạy đi mua nước cho cô.
Cô thì lặng lẽ nhìn theo anh, sau đó cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, tự dặn mình không được để tâm đến chuyện hồi sáng nữa.
Cô dặn mình đợi đến lúc Tạ Hoằng Văn quay lại, mình phải tỏ ra thật bình tĩnh mà nói chuyện với anh như thường ngày.
Tuy nhiên chưa đợi được Tạ Hoằng Văn quay lại, cô đã đợi được một người đến tìm cô.
Ồ? Người đến tìm cô vậy mà lại là nữ chính Lý Kha Y.
Cô tự dưng cảm thấy Lý Kha Y đến tìm cô là có chuyện liên quan đến Tạ Hoằng Văn. Mà quả đúng như cô suy đoán, cô ấy quả nhiên là vì Tạ Hoằng Văn nên mới đến thật.
Mặc dù đầu tiên cô ấy cũng khéo léo mà hỏi thăm cô mấy câu như là: “Sức khỏe cậu dạo này tốt chứ?”, “Gần đây cậu đi học đều hơn trước kia nhỉ.”,...
Nhưng sau đó, cô ấy liền nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề mà hỏi: “Có phải cậu có em gái không? Hôm qua tớ thấy Tạ Hoằng Văn đi với một bạn nữ, bạn ấy trông giống y hệt cậu.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cười nhạt, đưa mắt liếc Lý Kha Y một cái rồi đáp: “Ừ, tôi có em gái sinh đôi. Sao vậy?”
“À…” Lý Kha Y có chút mất tự nhiên, “Em gái cậu trông xinh đẹp nên tớ mới hỏi thôi.”
“Đương nhiên.” Hứa Nhan Du tự tin, nhìn thẳng vào Lý Kha Y mà nói, “Em gái tôi giống tôi thì đương nhiên là đẹp rồi.”
Lý Kha Y nghe vậy thì gượng cười, sau đó lại bảo: “Em gái cậu xinh đẹp như vậy chắc là có bạn trai rồi nhỉ. Trông cậu ấy có vẻ là được rất nhiều người theo đuổi.”
Nghe đến đây, Hứa Nhan Du liền biết tỏng nội tâm của Lý Kha Y lúc này. Lý Kha Y đã thấy cô và Tạ Hoằng Văn đi cùng nhau, cho nên cô ấy lo rằng Tạ Hoằng Văn có tình cảm với cô. Nhưng nếu cô mà có người yêu rồi thì anh sẽ không thích cô ợc, mà dù có thích thì cũng chẳng thể đến được với cô nên Lý Kha Y có thể yên tâm.
Tuy nhiên, cô không để cho Lý Kha Y yên tâm.
Cô trả lời cô ấy: “Tất nhiên. Em gái tôi từ nhỏ đã xinh đẹp xuất sắc, ở trường có rất nhiều nam sinh theo đuổi. Chỉ là tiêu chuẩn của em ấy rất cao nên chẳng vừa mắt mấy nam sinh ấy, cho nên đến bây giờ vẫn chưa có người yêu.”
Nghe thấy năm chữ “vẫn chưa có người yêu”, sắc mặt Lý Kha Y trông có vẻ không vui cho lắm. Sau đó, cô ấy lại bảo: “Ừm, em gái cậu xinh đẹp như vậy thì tiêu chuẩn cao cũng đúng, quả thật là khó có người nào xứng với em gái cậu.”
“Vậy thì không có đúng nha.” Hứa Nhan Du cười tươi mà nói, “Gần đây em gái tôi đã tìm được một người xứng với nó rồi đó.”
“À… Vậy hả?” Lý Kha Y nở một nụ cười gượng gạo.
Hứa Nhan Du liền vui vẻ nói: “Ừ, em gái tôi đã tìm được một chàng trai vừa đẹp trai, vừa học giỏi, nhân cách tốt, lại có tinh thần cố gắng vươn lên. Ngay cả tôi cũng thấy chàng trai đó rất tốt, cho nên tôi rất ủng hộ. Hôm qua tôi còn để em gái tôi với chàng trai đó đi hẹn hò với nhau cơ.”
Nghe đến đây, Lý Kha Y dường như cũng ngờ ngợ nhận ra điều gì đó. Thế là cô ấy liền hỏi: “Chàng trai hẹn hò với em gái cậu… là ai thế?”
“Haha…” Hứa Nhan Du không nhịn được cười, “Cậu còn chưa đoán ra hả? Không phải vừa nãy cậu nói là thấy em gái tôi đi cùng Tạ Hoằng Văn sao?”
Lý Kha Y đơ người, không thể tin nổi mà hỏi: “Vậy… người hẹn hò với em gái cậu là…”
“Đúng rồi!” Hứa Nhan Du nói: “Là Tạ Hoằng Văn đấy!”
Nghe được câu trả lời này, Lý Kha Y dường như bị đả kích không hề nhẹ. Cô ấy đờ mặt ra một lúc lâu, nhưng sau đó lại nói với Hứa Nhan Du: “Chắc cậu có nhầm lẫn gì rồi, chứ làm sao em gái cậu có thể hẹn hò với Tạ Hoằng Văn được. Em gái cậu tốt như thế, làm sao mà Tạ Hoằng Văn… Làm sao mà Tạ Hoằng Văn xứng với em gái cậu.”
/108
|