Đàm Vũ Trạch bị tát mạnh đến nỗi suýt nữa ngã sang một bên, lại bị Hứa Nhan Du mắng chửi nên anh ta tức điên lên, liền túm lấy cổ áo Hứa Nhan Du rồi quát: “Cậu dám đánh tôi? Còn dám chửi tôi? Cậu có tin tôi đánh cậu không?”
Hứa Nhan Du không hề có chút sợ hãi mà trừng mắt nhìn Đàm Vũ Trạch. “Thử đánh xem!”
Đàm Vũ Trạch lúc này thực sự đã tức đến muốn đánh Hứa Nhan Du. Mấy người bạn xung quanh lại vội vàng đến ngăn cản, khuyên can Đàm Vũ Trạch: “Đừng chấp Tô Thấm Di. Anh cậu ấy còn đang ở trong đám cháy, tinh thần của cậu ấy bây giờ không ổn định.”
“Đúng vậy! Với lại Tạ Hoằng Văn lao vào đám cháy cứu anh cậu ấy, cậu lại nói Tạ Hoằng Văn như vậy nên cậu ấy mới tức giận thôi. Cậu cũng có chỗ không đúng, cho nên đừng nổi nóng với cậu ấy.”
Mấy người bạn khác lại đi khuyên nhủ Hứa Nhan Du: “Cậu đừng tức giận với Đàm Vũ Trạch, cậu ấy chỉ lỡ lời thôi, cậu ấy cũng muốn tốt cho cậu.”
“Cậu cũng đừng lo lắng quá, anh cậu sẽ ổn thôi.”
“Phải đó! Anh cậu ở hiền gặp lành, nhất định là không sao.”
Hứa Nhan Du thẫn thờ mà đứng yên một chỗ, bên tai đều là những lời an ủi, nói rằng Tô Tấn Bằng sẽ không sao.
Nhưng tại sao không ai nói với cô rằng… Tạ Hoằng Văn sẽ không sao?
Tại sao thế giới này lại đối xử với anh như vậy? Tại sao không một ai quan tâm đến anh?
Anh đâu có làm gì sai chứ? Tại sao các người lại đối xử với anh như vậy?
Trái tim Hứa Nhan Du giống như bị xát muối, đau đớn vô cùng. Thậm chí cô gần như đã không còn hơi sức để lên tiếng nữa, bởi nỗi đau và sự sợ hãi đã rút hết sức lực của cô.
Cô run rẩy hỏi hệ thống: [Tạ Hoằng Văn sẽ không sao, phải không?]
Hệ thống đáp: [Không biết.]
Cô lại hỏi: [Cậu ấy sẽ bình an, đúng không?]
Hệ thống vẫn đáp: [Không biết.]
[Sao lại không biết… Sao đến cả mày cũng không biết…] Hứa Nhan Du đau đớn mà nhìn vào đám cháy. Cô cảm giác như trái tim mình cũng đang bị ngọn lửa thiêu rụi vậy.
Trong lúc đó, bên trong nhà nghỉ, Tạ Hoằng Văn đang cõng Tô Tấn Bằng ra ngoài.
Vừa rồi chạy vào đây, lửa đã cháy rất lớn, Tạ Hoằng Văn khó khăn lắm mới đến được phòng của Tô Tấn Bằng. Tô Tấn Bằng lại bị ngọn lửa bao vây, anh ấy yếu ớt ngồi trên đất mà chấp nhận số phận.
May mắn Tạ Hoằng Văn xuất hiện, vượt qua đám cháy mà đến cứu Tô Tấn Bằng.
Anh đỡ Tô Tấn Bằng dậy, sau đó dìu anh ấy rời khỏi phòng. Nhưng lúc đi ngang qua một căn phòng khác, cánh cửa của căn phòng đó đột nhiên đổ về phía hai người.
Tô Tấn Bằng giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì Tạ Hoằng Văn đã kéo anh ấy cúi xuống, còn anh thì giơ tay lên, dùng cánh tay chặn lại cánh cửa đang đổ xuống.
Cánh cửa vì thế mà đập nặng lên cánh tay anh. Mà vì cửa còn bị cháy nên ngọn lửa trên cánh cửa thiêu đốt da thịt anh, anh đau đớn đến nỗi nổi đầy gân xanh trên trán.
Tô Tấn Bằng thấy vậy thì hốt hoảng, nhưng anh đã nhanh chóng đẩy cánh cửa ra, sau đó kéo Tô Tấn Bằng ra ngoài.
Tuy nhiên, cơ thể Tô Tấn Bằng không chịu nổi nhiệt độ và khói lửa nên cuối cùng cũng ngã quỵ, Tạ Hoằng Văn vì thế nên mới cõng anh ấy trên lưng.
Lúc này, lửa lại càng cháy lớn.
Tô Tấn Bằng nằm trên lưng Tạ Hoằng Văn liền bảo: “Cậu bỏ tôi ở lại đi… Một mình cậu sẽ dễ dàng ra ngoài hơn… Mang theo tôi thì có khi cả hai sẽ cùng bị kẹt lại.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì không nói gì, chỉ cố hết sức cõng Tô Tấn Bằng đi.
Tô Tấn Bằng lại thều thào lên tiếng: “Cảm ơn cậu… Nhưng cậu không cần cố gắng nữa… Cậu cũng biết mà… Tôi không phải Thấm Di… Thấm Di mới là bạn của cậu…”
Tô Tấn Bằng nói vậy thì nghĩ rằng bản thân sẽ thuyết phục được Tạ Hoằng Văn. Vậy mà không ngờ rằng, Tạ Hoằng Văn lại nói: “Nhưng cậu là anh của cậu ấy.”
…
“Nếu cậu xảy ra chuyện gì, cậu ấy nhất định sẽ đau lòng.”
…
“Tôi… không muốn cậu ấy đau lòng.”
Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn đã gần như kiệt sức, suýt chút nữa đã ngã quỵ xuống. Nhưng anh vẫn cố gắng, dùng hết sức mình cõng Tô Tấn Bằng ra ngoài.
Tô Tấn Bằng không được chết, nếu không Hứa Nhan Du nhất định sẽ rất buồn.
Tạ Hoằng Văn nghĩ như vậy.
Nhưng anh lại không biết, nếu anh chết, trái tim Hứa Nhan Du sẽ vỡ nát.
Cô vẫn luôn ở bên ngoài đợi anh, cô tự nhủ với mình rằng anh sẽ không sao, nhất định sẽ không sao.
Thế nhưng, cô vẫn vô cùng sợ hãi, tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa ra ngoài?
Lúc này, một bạn học bỗng nhiên lên tiếng: “Không phải hai người họ chết rồi chứ?”
Nghe thấy vậy, Hứa Nhan Du ngay lập tức muốn phản bác. Cô muốn nói rằng không phải, nhưng vì run sợ mà hai chân cô lại không đứng vững mà ngã sụp xuống.
Mọi người không còn đến bên cạnh cô, an ủi cô rằng anh trai cô sẽ không sao nữa. Bởi vì bọn họ cũng cảm thấy lần này, Tô Tấn Bằng và Tạ Hoằng Văn đều không xong thật rồi.
Cô lại không muốn tin vào điều đó. Cô tự nói với bản thân rằng Tạ Hoằng Văn là boss phản diện, anh sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Nhưng cô thật sự không chịu nổi nữa rồi. Trái tim cô đau nhói, nước mắt cố kìm nén lúc này không khống chế được mà dâng lên trong mắt.
Cô lại cắn chặt môi, quyết không cho bản thân rơi một giọt nước mắt nào. Bởi Tạ Hoằng Văn sẽ không sao, cô không cần phải khóc.
Thế nhưng… trái tim cô đau lắm.
Tạ Hoằng Văn à… Cậu đã hứa gì với tôi rồi?
Cậu bảo rằng sẽ không làm những chuyện nguy hiểm nữa… Cậu nhớ không?
Cậu còn nói rằng… Cậu muốn ở bên tôi mãi mãi mà…
“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên.
Hứa Nhan Du nhìn về phía đám cháy thì thấy vô số mảng tường bị sụp xuống.
Cô chết lặng, cơ thể ngã quỵ dưới đất trông vừa yếu đuối vừa thê thảm, nước mắt cuối cùng vẫn không kìm được mà tuôn rơi.
Nhưng đúng lúc này, Tạ Hoằng Văn cõng Tô Tấn Bằng trên lưng lại lao ra ngoài.
Mọi người thấy vậy thì vội vàng chạy đến vây quanh hai người, nhưng nói đúng hơn là vây quanh Tô Tấn Bằng.
Thầy chủ nhiệm vô cùng lo lắng,Tô Tấn Bằng là cậu chủ nhà họ Tô, nếu anh ấy làm sao thì ông không gánh nổi trách nhiệm. Vì vậy ông vội vàng mang khăn mang nước cho anh ấy, hỏi anh ấy có khó chịu chỗ nào, có bị thương chỗ nào hay không.
Những người bạn khác cũng hỏi han, chú ý đến Tô Tấn Bằng, nhưng lại không một ai chú ý đến Tạ Hoằng Văn cả.
Tạ Hoằng Văn vô tình bị đẩy sang một bên. Ánh mắt anh mờ mịt nhìn xung quanh, cố gắng kiếm tìm bóng hình của Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du lúc này lại ngây ngẩn nhìn về phía Tạ Hoằng Văn, trong mắt cô cuối cùng cũng hiện lên tia sáng.
Cô chống hai tay xuống đất mà đứng dậy, chạy thật nhanh về phía Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn lúc này cũng nhìn thấy cô, anh muốn chạy về phía cô nhưng lại không còn sức lực. Cố gắng bước về phía trước mấy bước, anh lại không chịu nổi mà ngã quỵ xuống.
Nhưng lúc này Hứa Nhan Du đã chạy đến, kịp lúc đỡ lấy anh.
Cơ thể anh tựa vào cô, cô nhìn thấy anh như vậy thì không khỏi đau xót, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Mà anh thấy cô khóc thì trái tim cũng đau nhói. Bàn tay anh run run, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
Sau đó, anh lại dịu dàng mà nói: “Đừng khóc! Tớ cứu được anh của cậu rồi.”
Nghe thấy vậy, Hứa Nhan Du sững sờ.
Bây giờ cô đã biết rồi, biết lý do tại sao anh lại lao vào đám cháy rồi.
Cô ôm chặt lấy anh, nước mắt lại càng rơi dữ dội hơn.
Anh hoang mang không biết làm thế nào, chỉ biết vỗ vỗ lưng cô rồi dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc. Anh cậu không sao rồi.”
Nhưng lúc này, anh lại nghe thấy cô nghẹn ngào: “Cậu có biết ở thế giới này… ai là người quan trọng nhất với tớ không?”
Anh nghe vậy thì từ từ gật đầu, sau đó dịu dàng đáp: “Tớ biết. Là anh cậu.”
“Đồ ngốc!” Hứa Nhan Du vùi đầu vào lồng ngực Tạ Hoằng Văn mà nức nở: “Là cậu đó!”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn sững người lại, không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy. Nhưng Hứa Nhan Du lại ôm anh chặt hơn, đau lòng mà nói: “Cậu là người quan trọng nhất với tớ… Vậy nên lần sau đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa… Tớ xin cậu đó…”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì vội vàng vỗ về Hứa Nhan Du. “Được. Tớ sẽ không như vậy nữa.” Anh vừa nói vừa mỉm cười, bởi lời nói của cô khiến trái tim anh như chìm trong mật ngọt vậy.
Dù đây có là một lời nói dối thì anh cũng thấy vui vẻ, dù cô có lừa anh thì anh cũng thấy hạnh phúc.
Cô nói rằng anh là người quan trọng nhất với cô. Chỉ một câu nói ấy thôi, anh cảm thấy nếu hôm nay bản thân chết chìm trong biển lửa, vậy thì anh cũng cam lòng.
Còn cô…
Vào giây phút biết Tạ Hoằng Văn cứu Tô Tấn Bằng là bởi vì cô, cô liền nhận ra một điều.
Điều đó là… Cô cũng muốn mãi mãi ở bên cạnh anh.
Anh không mang nguy hiểm mà sẵn sàng lao vào biển lửa để cứu người thân của cô.
Anh ngốc như vậy… khiến cho cô không kìm lòng được mà yêu anh.
Cô thật sự, thật sự yêu anh mất rồi.
Yêu anh đến nỗi… muốn sống với anh suốt đời.
Hứa Nhan Du không hề có chút sợ hãi mà trừng mắt nhìn Đàm Vũ Trạch. “Thử đánh xem!”
Đàm Vũ Trạch lúc này thực sự đã tức đến muốn đánh Hứa Nhan Du. Mấy người bạn xung quanh lại vội vàng đến ngăn cản, khuyên can Đàm Vũ Trạch: “Đừng chấp Tô Thấm Di. Anh cậu ấy còn đang ở trong đám cháy, tinh thần của cậu ấy bây giờ không ổn định.”
“Đúng vậy! Với lại Tạ Hoằng Văn lao vào đám cháy cứu anh cậu ấy, cậu lại nói Tạ Hoằng Văn như vậy nên cậu ấy mới tức giận thôi. Cậu cũng có chỗ không đúng, cho nên đừng nổi nóng với cậu ấy.”
Mấy người bạn khác lại đi khuyên nhủ Hứa Nhan Du: “Cậu đừng tức giận với Đàm Vũ Trạch, cậu ấy chỉ lỡ lời thôi, cậu ấy cũng muốn tốt cho cậu.”
“Cậu cũng đừng lo lắng quá, anh cậu sẽ ổn thôi.”
“Phải đó! Anh cậu ở hiền gặp lành, nhất định là không sao.”
Hứa Nhan Du thẫn thờ mà đứng yên một chỗ, bên tai đều là những lời an ủi, nói rằng Tô Tấn Bằng sẽ không sao.
Nhưng tại sao không ai nói với cô rằng… Tạ Hoằng Văn sẽ không sao?
Tại sao thế giới này lại đối xử với anh như vậy? Tại sao không một ai quan tâm đến anh?
Anh đâu có làm gì sai chứ? Tại sao các người lại đối xử với anh như vậy?
Trái tim Hứa Nhan Du giống như bị xát muối, đau đớn vô cùng. Thậm chí cô gần như đã không còn hơi sức để lên tiếng nữa, bởi nỗi đau và sự sợ hãi đã rút hết sức lực của cô.
Cô run rẩy hỏi hệ thống: [Tạ Hoằng Văn sẽ không sao, phải không?]
Hệ thống đáp: [Không biết.]
Cô lại hỏi: [Cậu ấy sẽ bình an, đúng không?]
Hệ thống vẫn đáp: [Không biết.]
[Sao lại không biết… Sao đến cả mày cũng không biết…] Hứa Nhan Du đau đớn mà nhìn vào đám cháy. Cô cảm giác như trái tim mình cũng đang bị ngọn lửa thiêu rụi vậy.
Trong lúc đó, bên trong nhà nghỉ, Tạ Hoằng Văn đang cõng Tô Tấn Bằng ra ngoài.
Vừa rồi chạy vào đây, lửa đã cháy rất lớn, Tạ Hoằng Văn khó khăn lắm mới đến được phòng của Tô Tấn Bằng. Tô Tấn Bằng lại bị ngọn lửa bao vây, anh ấy yếu ớt ngồi trên đất mà chấp nhận số phận.
May mắn Tạ Hoằng Văn xuất hiện, vượt qua đám cháy mà đến cứu Tô Tấn Bằng.
Anh đỡ Tô Tấn Bằng dậy, sau đó dìu anh ấy rời khỏi phòng. Nhưng lúc đi ngang qua một căn phòng khác, cánh cửa của căn phòng đó đột nhiên đổ về phía hai người.
Tô Tấn Bằng giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì Tạ Hoằng Văn đã kéo anh ấy cúi xuống, còn anh thì giơ tay lên, dùng cánh tay chặn lại cánh cửa đang đổ xuống.
Cánh cửa vì thế mà đập nặng lên cánh tay anh. Mà vì cửa còn bị cháy nên ngọn lửa trên cánh cửa thiêu đốt da thịt anh, anh đau đớn đến nỗi nổi đầy gân xanh trên trán.
Tô Tấn Bằng thấy vậy thì hốt hoảng, nhưng anh đã nhanh chóng đẩy cánh cửa ra, sau đó kéo Tô Tấn Bằng ra ngoài.
Tuy nhiên, cơ thể Tô Tấn Bằng không chịu nổi nhiệt độ và khói lửa nên cuối cùng cũng ngã quỵ, Tạ Hoằng Văn vì thế nên mới cõng anh ấy trên lưng.
Lúc này, lửa lại càng cháy lớn.
Tô Tấn Bằng nằm trên lưng Tạ Hoằng Văn liền bảo: “Cậu bỏ tôi ở lại đi… Một mình cậu sẽ dễ dàng ra ngoài hơn… Mang theo tôi thì có khi cả hai sẽ cùng bị kẹt lại.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì không nói gì, chỉ cố hết sức cõng Tô Tấn Bằng đi.
Tô Tấn Bằng lại thều thào lên tiếng: “Cảm ơn cậu… Nhưng cậu không cần cố gắng nữa… Cậu cũng biết mà… Tôi không phải Thấm Di… Thấm Di mới là bạn của cậu…”
Tô Tấn Bằng nói vậy thì nghĩ rằng bản thân sẽ thuyết phục được Tạ Hoằng Văn. Vậy mà không ngờ rằng, Tạ Hoằng Văn lại nói: “Nhưng cậu là anh của cậu ấy.”
…
“Nếu cậu xảy ra chuyện gì, cậu ấy nhất định sẽ đau lòng.”
…
“Tôi… không muốn cậu ấy đau lòng.”
Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn đã gần như kiệt sức, suýt chút nữa đã ngã quỵ xuống. Nhưng anh vẫn cố gắng, dùng hết sức mình cõng Tô Tấn Bằng ra ngoài.
Tô Tấn Bằng không được chết, nếu không Hứa Nhan Du nhất định sẽ rất buồn.
Tạ Hoằng Văn nghĩ như vậy.
Nhưng anh lại không biết, nếu anh chết, trái tim Hứa Nhan Du sẽ vỡ nát.
Cô vẫn luôn ở bên ngoài đợi anh, cô tự nhủ với mình rằng anh sẽ không sao, nhất định sẽ không sao.
Thế nhưng, cô vẫn vô cùng sợ hãi, tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa ra ngoài?
Lúc này, một bạn học bỗng nhiên lên tiếng: “Không phải hai người họ chết rồi chứ?”
Nghe thấy vậy, Hứa Nhan Du ngay lập tức muốn phản bác. Cô muốn nói rằng không phải, nhưng vì run sợ mà hai chân cô lại không đứng vững mà ngã sụp xuống.
Mọi người không còn đến bên cạnh cô, an ủi cô rằng anh trai cô sẽ không sao nữa. Bởi vì bọn họ cũng cảm thấy lần này, Tô Tấn Bằng và Tạ Hoằng Văn đều không xong thật rồi.
Cô lại không muốn tin vào điều đó. Cô tự nói với bản thân rằng Tạ Hoằng Văn là boss phản diện, anh sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Nhưng cô thật sự không chịu nổi nữa rồi. Trái tim cô đau nhói, nước mắt cố kìm nén lúc này không khống chế được mà dâng lên trong mắt.
Cô lại cắn chặt môi, quyết không cho bản thân rơi một giọt nước mắt nào. Bởi Tạ Hoằng Văn sẽ không sao, cô không cần phải khóc.
Thế nhưng… trái tim cô đau lắm.
Tạ Hoằng Văn à… Cậu đã hứa gì với tôi rồi?
Cậu bảo rằng sẽ không làm những chuyện nguy hiểm nữa… Cậu nhớ không?
Cậu còn nói rằng… Cậu muốn ở bên tôi mãi mãi mà…
“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên.
Hứa Nhan Du nhìn về phía đám cháy thì thấy vô số mảng tường bị sụp xuống.
Cô chết lặng, cơ thể ngã quỵ dưới đất trông vừa yếu đuối vừa thê thảm, nước mắt cuối cùng vẫn không kìm được mà tuôn rơi.
Nhưng đúng lúc này, Tạ Hoằng Văn cõng Tô Tấn Bằng trên lưng lại lao ra ngoài.
Mọi người thấy vậy thì vội vàng chạy đến vây quanh hai người, nhưng nói đúng hơn là vây quanh Tô Tấn Bằng.
Thầy chủ nhiệm vô cùng lo lắng,Tô Tấn Bằng là cậu chủ nhà họ Tô, nếu anh ấy làm sao thì ông không gánh nổi trách nhiệm. Vì vậy ông vội vàng mang khăn mang nước cho anh ấy, hỏi anh ấy có khó chịu chỗ nào, có bị thương chỗ nào hay không.
Những người bạn khác cũng hỏi han, chú ý đến Tô Tấn Bằng, nhưng lại không một ai chú ý đến Tạ Hoằng Văn cả.
Tạ Hoằng Văn vô tình bị đẩy sang một bên. Ánh mắt anh mờ mịt nhìn xung quanh, cố gắng kiếm tìm bóng hình của Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du lúc này lại ngây ngẩn nhìn về phía Tạ Hoằng Văn, trong mắt cô cuối cùng cũng hiện lên tia sáng.
Cô chống hai tay xuống đất mà đứng dậy, chạy thật nhanh về phía Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn lúc này cũng nhìn thấy cô, anh muốn chạy về phía cô nhưng lại không còn sức lực. Cố gắng bước về phía trước mấy bước, anh lại không chịu nổi mà ngã quỵ xuống.
Nhưng lúc này Hứa Nhan Du đã chạy đến, kịp lúc đỡ lấy anh.
Cơ thể anh tựa vào cô, cô nhìn thấy anh như vậy thì không khỏi đau xót, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Mà anh thấy cô khóc thì trái tim cũng đau nhói. Bàn tay anh run run, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
Sau đó, anh lại dịu dàng mà nói: “Đừng khóc! Tớ cứu được anh của cậu rồi.”
Nghe thấy vậy, Hứa Nhan Du sững sờ.
Bây giờ cô đã biết rồi, biết lý do tại sao anh lại lao vào đám cháy rồi.
Cô ôm chặt lấy anh, nước mắt lại càng rơi dữ dội hơn.
Anh hoang mang không biết làm thế nào, chỉ biết vỗ vỗ lưng cô rồi dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc. Anh cậu không sao rồi.”
Nhưng lúc này, anh lại nghe thấy cô nghẹn ngào: “Cậu có biết ở thế giới này… ai là người quan trọng nhất với tớ không?”
Anh nghe vậy thì từ từ gật đầu, sau đó dịu dàng đáp: “Tớ biết. Là anh cậu.”
“Đồ ngốc!” Hứa Nhan Du vùi đầu vào lồng ngực Tạ Hoằng Văn mà nức nở: “Là cậu đó!”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn sững người lại, không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy. Nhưng Hứa Nhan Du lại ôm anh chặt hơn, đau lòng mà nói: “Cậu là người quan trọng nhất với tớ… Vậy nên lần sau đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa… Tớ xin cậu đó…”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì vội vàng vỗ về Hứa Nhan Du. “Được. Tớ sẽ không như vậy nữa.” Anh vừa nói vừa mỉm cười, bởi lời nói của cô khiến trái tim anh như chìm trong mật ngọt vậy.
Dù đây có là một lời nói dối thì anh cũng thấy vui vẻ, dù cô có lừa anh thì anh cũng thấy hạnh phúc.
Cô nói rằng anh là người quan trọng nhất với cô. Chỉ một câu nói ấy thôi, anh cảm thấy nếu hôm nay bản thân chết chìm trong biển lửa, vậy thì anh cũng cam lòng.
Còn cô…
Vào giây phút biết Tạ Hoằng Văn cứu Tô Tấn Bằng là bởi vì cô, cô liền nhận ra một điều.
Điều đó là… Cô cũng muốn mãi mãi ở bên cạnh anh.
Anh không mang nguy hiểm mà sẵn sàng lao vào biển lửa để cứu người thân của cô.
Anh ngốc như vậy… khiến cho cô không kìm lòng được mà yêu anh.
Cô thật sự, thật sự yêu anh mất rồi.
Yêu anh đến nỗi… muốn sống với anh suốt đời.
/108
|