Nghe thấy lời Hứa Nhan Du nói, Tạ Hoằng Văn không khỏi sửng sốt. Anh không thể tin nổi mà hỏi lại cô: “Em vừa nói gì?”
Hứa Nhan Du liền đi đến nắm lấy tay Tạ Hoằng Văn, sau đó nói: “Chủ tịch Tạ là bố của anh, ông ấy mới gọi điện tìm anh. Nhưng em bảo rằng anh đang bận nên không nghe máy, ông ấy liền nói chốc nữa sẽ gọi lại.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì bắt đầu nghi ngờ, nghĩ rằng Hứa Nhan Du đã nghe phải cuộc gọi của kẻ lừa đảo. Thế là anh liền hỏi: “Cái người tự xưng là chủ tịch Tạ kia nói mình là bố của anh?”
Hứa Nhan Du lắc đầu. “Không phải.”
Tạ Hoằng Văn liền cảm thấy khó hiểu. “Vậy tại sao em lại nghĩ chủ tịch Tạ kia là bố của anh?”
Nhận được câu hỏi này, Hứa Nhan Du nhất thời không nói được gì. Cô im lặng trong giây lát, Tạ Hoằng Văn cũng cảm nhận được điểm kỳ lạ từ cô.
Anh hỏi cô: “Em có điều khó nói sao?”
Hứa Nhan Du liền gật đầu, sau đó nói: “Rất khó để giải thích lý do tại sao em biết về thân phận của anh, nhưng anh hãy tin em. Anh thật sự là con trai của chủ tịch Tạ, năm xưa mẹ anh ôm mộng làm diễn viên nổi tiếng, bà ấy không muốn sự nghiệp bị ảnh hưởng nên sau khi sinh ra anh thì đã vứt bỏ anh.”
Nghe thấy những lời này, cơ thể Tạ Hoằng Văn cứng đờ lại.
Hứa Nhan Du thấy vậy thì vội ôm lấy anh rồi nói: “Xin lỗi, em không muốn nói chuyện này với anh. Nhưng bây giờ tình hình không ổn, cậu chủ nhà họ Tạ qua đời, ông Tạ gọi cho anh nhất định là muốn đón anh về làm người thừa kế.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì vẫn cảm thấy khó tin, nhưng anh vẫn chọn tin tưởng lời Hứa Nhan Du nói.
Hơn nữa, nghe tin mình vẫn còn bố, mà người bố ấy bây giờ lại đi tìm mình, trong lòng anh cũng có chút dao động.
Thế nhưng, Hứa Nhan Du lại bảo: “Tuy nhiên, anh không được đi theo chủ tịch Tạ, bởi vì hiện tại rất nguy hiểm.”
“Nguy hiểm?” Tạ Hoằng Văn cảm thấy kỳ lạ, “Tại sao lại nguy hiểm?”
Hứa Nhan Du liền nói: “Cậu chủ Tạ qua đời nên bà Tạ - mẹ của cậu ta vì đau buồn dẫn đến suy sụp, đầu óc dần dần trở nên không bình thường. Cho nên nếu anh trở lại nhà họ Tạ thì rất nguy hiểm, bởi vì bà ta sẽ làm hại anh. Hơn nữa…”
Nói đến đây, Hứa Nhan Du ôm chặt lấy Tạ Hoằng Văn, sau đó nghẹn ngào nói: “Chủ tịch Tạ sẽ không đứng về phía anh. Đứa con trai ông ấy nuôi mười bảy năm vừa mới mất, cho nên bây giờ ông ấy sẽ không thể dành tình yêu thương cho anh ngay được. Ông ấy đón anh về… chỉ là vì muốn anh thừa kế sản nghiệp nhà họ Tạ thôi.”
Nghe đến đây, trong lòng Tạ Hoằng Văn không khỏi nhói lên một cơn. Hứa Nhan Du lại dịu dàng bảo: “Anh nghe lời em, được không? Bây giờ thật sự không thể về nhà họ Tạ được, thật đấy!”
Cô biết Tạ Hoằng Văn từ nhỏ đã không được yêu thương, không có người thân bên cạnh. Bây giờ bố của anh lại xuất hiện, trong lòng anh nhất định sẽ mong muốn được đoàn tụ với ông ấy.
Thế nhưng, nhà họ Tạ quá nguy hiểm, cho nên hiện tại cô chưa thể để anh quay lại đó được. Cô muốn tìm cách khuyên nhủ, thuyết phục anh. Nhưng vốn nghĩ việc khuyên nhủ sẽ khó khăn một chút, vậy mà không ngờ rằng lúc này, anh lại nói với cô:
“Được. Anh nghe theo em.”
Hứa Nhan Du nghe thấy vậy thì ngây người, có chút không tin được. Cô mới chỉ nói vài câu, vậy mà đã thuyết phục được anh rồi sao?
Cô đang cảm thấy kinh ngạc thì bỗng nhiên, Tạ Hoằng Văn lại cúi đầu hôn cô, sau đó ghé vào tai cô rồi thủ thỉ: “Chỉ cần em ở bên cạnh anh thì chuyện gì anh cũng nghe theo em.”
Chỉ cần em ở bên cạnh anh…
Thì chuyện gì anh cũng nghe theo em.
Hứa Nhan Du nghe câu nói này thì lại không kìm được mà nở nụ cười hạnh phúc.
Đến tối.
Chủ tịch Tạ quả thật đã gọi điện lại, mà người nghe máy là Tạ Hoằng Văn.
Hứa Nhan Du nhận ra rằng khi nghe giọng chủ tịch Tạ, Tạ Hoằng Văn có chút căng thẳng. Ông ấy là bố của anh, là người bố mà mười chín năm nay anh chưa từng gặp mặt. Vì vậy, anh đương nhiên không khỏi có chút bồn chồn, hồi hộp.
Đến khi nghe điện thoại xong, Tạ Hoằng Văn liền đi đến bên cạnh Hứa Nhan Du rồi bảo: “Ông ấy chưa nói rằng anh là con trai của ông ấy. Ông ấy chỉ hẹn anh ngày mai đến nhà hàng Tây, là nhà hàng lần trước chúng ta đã từng đi ăn. Ông ấy nói muốn gặp mặt anh để nói chuyện.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì gật đầu, sau đó liền giục Tạ Hoằng Văn đi tắm.
Tạ Hoằng Văn liền vui vẻ lấy quần áo, sau đó chạy đến hôn cô một cái rồi mới đi vào nhà tắm.
Hứa Nhan Du mỉm cười nhìn theo anh, sau đó một lúc thì gọi hệ thống.
Hệ thống nhanh chóng xuất hiện, sau đó hỏi Hứa Nhan Du: [Cô gọi tôi có chuyện gì?]
Vẻ mặt Hứa Nhan Du lúc này vô cùng nghiêm nghị, giọng nói kiên quyết vang lên: [Tôi muốn ở lại thế giới này.]
Nghe thấy vậy, hệ thống liền bảo: [Lần trước đã nói rồi, cô không thể thay đổi lựa chọn của bản thân.]
Không ngờ rằng lúc này, Hứa Nhan Du liền trừng mắt, tức giận với hệ thống: [Hệ thống chết giẫm, ngay từ đầu là mi cố tình chơi ta có đúng không? Ta vừa mới xuyên tới, mi liền bắt ta phải quyết định sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ ở lại hay rời đi. Mi biết thừa bất cứ ai vừa mới xuyên tới thì sẽ đều muốn về nhà, về thế giới của mình. Cho nên mi cố tình bắt ta quyết định ngay vào lúc đó, để cho ta hối hận có phải không?]
Hệ thống lúc này không đáp.
Hứa Nhan Du liền siết chặt bàn tay. [Mi đã chơi xấu ta, cho nên bây giờ mi phải cho ta chọn lại. Ta không cần biết phải trả giá như thế nào, nhưng ta nhất định phải ở lại đây. Mi mau nghĩ cách đi!]
Hệ thống nghe vậy thì vẫn im lặng trong giây lát.
Hứa Nhan Du mím môi, thật sự rất sợ rằng hệ thống sẽ không có cách cho cô ở lại. Nhưng cô vẫn kiên trì, chờ đợi hệ thống cho mình một câu trả lời.
Thế rồi khoảng một phút sau, hệ thống mới nói: [Muốn thay đổi lựa chọn thì chỉ có một con đường, nhưng tôi không khuyến khích cô lựa chọn con đường này.]
Hứa Nhan Du liền nhíu mày, hỏi: [Con đường gì?]
Hệ thống đáp: [Con đường thực hiện nhiệm vụ.]
Hứa Nhan Du hiện tại cũng đang thực hiện nhiệm vụ, đó là nhiệm vụ thay đổi kết cục BE của tiểu thuyết. Nhiệm vụ thành công, cô sẽ được chọn lựa giữa hai sự lựa chọn:
[Một: Ở lại thế giới này và nhận được một khoản tiền lớn, đủ để cô sống trong giàu sang cả đời.]
[Hai: Quay lại thế giới của cô.]
Hứa Nhan Du đã chọn sự lựa chọn thứ hai. Bây giờ muốn thay đổi sự lựa chọn thì cô phải làm một nhiệm vụ khác.
Tuy nhiên, nhiệm vụ này sẽ khó gấp năm, gấp mười lần nhiệm vụ trước của cô. Độ nguy hiểm cũng cao gấp năm, gấp mười lần nhiệm vụ trước.
Quan trọng là nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cô chỉ có con đường chết.
Hệ thống nói với cô rằng nếu nhiệm vụ thất bại, hệ thống sẽ tiêu hủy cơ thể của cô. Vì vậy, cô tốt nhất là không nên đi thực hiện nhiệm vụ.
Thế nhưng, không ngờ rằng cô lại kiên quyết nói: [Được. Sau khi kỳ hạn sáu tháng ở thế giới này kết thúc, tôi sẽ đi làm nhiệm vụ tiếp theo.]
Hệ thống nghe vậy thì liền lên tiếng khuyên nhủ cô: [Cô không nên làm như vậy, bởi nhiệm vụ thứ hai này sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều. Khả năng sống sót thật sự là rất thấp, không đáng để cô mạo hiểm.]
Hứa Nhan Du nghe lời khuyên thì chỉ mỉm cười, thấp giọng nói: “Đáng.”
Được ở bên cạnh Tạ Hoằng Văn, cô có mạo hiểm thế nào thì cũng đáng. Dù sao đi nữa thì thà liều mạng một lần để được ở bên anh, còn hơn là cả đời tiếc nuối mà nhớ thương anh.
Hơn nữa anh sẵn sàng vì cô mà lao vào biển lửa cứu “anh trai” cô, thì sao cô lại không dám lao vào nguy hiểm để ở lại bên anh chứ?
Cô vốn không phải kiểu người lụy tình, sẵn sàng hy sinh một cách mù quáng. Chẳng qua cô gặp được Tạ Hoằng Văn - một người xứng đáng để cô một lòng yêu thương thôi.
Mà một khi đã quyết định yêu anh rồi thì cô phải tìm mọi cách để ở bên anh. Thế giới này rất rộng, tìm được một người mình yêu, mà người ấy cũng thật lòng yêu mình là một điều không hề dễ dàng.
Vì vậy, cô quyết phải trân trọng, dù có đánh đổi thế nào cô cũng muốn được ở bên anh - người mà cô yêu, cũng là người yêu cô thật lòng.
Hứa Nhan Du liền đi đến nắm lấy tay Tạ Hoằng Văn, sau đó nói: “Chủ tịch Tạ là bố của anh, ông ấy mới gọi điện tìm anh. Nhưng em bảo rằng anh đang bận nên không nghe máy, ông ấy liền nói chốc nữa sẽ gọi lại.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì bắt đầu nghi ngờ, nghĩ rằng Hứa Nhan Du đã nghe phải cuộc gọi của kẻ lừa đảo. Thế là anh liền hỏi: “Cái người tự xưng là chủ tịch Tạ kia nói mình là bố của anh?”
Hứa Nhan Du lắc đầu. “Không phải.”
Tạ Hoằng Văn liền cảm thấy khó hiểu. “Vậy tại sao em lại nghĩ chủ tịch Tạ kia là bố của anh?”
Nhận được câu hỏi này, Hứa Nhan Du nhất thời không nói được gì. Cô im lặng trong giây lát, Tạ Hoằng Văn cũng cảm nhận được điểm kỳ lạ từ cô.
Anh hỏi cô: “Em có điều khó nói sao?”
Hứa Nhan Du liền gật đầu, sau đó nói: “Rất khó để giải thích lý do tại sao em biết về thân phận của anh, nhưng anh hãy tin em. Anh thật sự là con trai của chủ tịch Tạ, năm xưa mẹ anh ôm mộng làm diễn viên nổi tiếng, bà ấy không muốn sự nghiệp bị ảnh hưởng nên sau khi sinh ra anh thì đã vứt bỏ anh.”
Nghe thấy những lời này, cơ thể Tạ Hoằng Văn cứng đờ lại.
Hứa Nhan Du thấy vậy thì vội ôm lấy anh rồi nói: “Xin lỗi, em không muốn nói chuyện này với anh. Nhưng bây giờ tình hình không ổn, cậu chủ nhà họ Tạ qua đời, ông Tạ gọi cho anh nhất định là muốn đón anh về làm người thừa kế.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì vẫn cảm thấy khó tin, nhưng anh vẫn chọn tin tưởng lời Hứa Nhan Du nói.
Hơn nữa, nghe tin mình vẫn còn bố, mà người bố ấy bây giờ lại đi tìm mình, trong lòng anh cũng có chút dao động.
Thế nhưng, Hứa Nhan Du lại bảo: “Tuy nhiên, anh không được đi theo chủ tịch Tạ, bởi vì hiện tại rất nguy hiểm.”
“Nguy hiểm?” Tạ Hoằng Văn cảm thấy kỳ lạ, “Tại sao lại nguy hiểm?”
Hứa Nhan Du liền nói: “Cậu chủ Tạ qua đời nên bà Tạ - mẹ của cậu ta vì đau buồn dẫn đến suy sụp, đầu óc dần dần trở nên không bình thường. Cho nên nếu anh trở lại nhà họ Tạ thì rất nguy hiểm, bởi vì bà ta sẽ làm hại anh. Hơn nữa…”
Nói đến đây, Hứa Nhan Du ôm chặt lấy Tạ Hoằng Văn, sau đó nghẹn ngào nói: “Chủ tịch Tạ sẽ không đứng về phía anh. Đứa con trai ông ấy nuôi mười bảy năm vừa mới mất, cho nên bây giờ ông ấy sẽ không thể dành tình yêu thương cho anh ngay được. Ông ấy đón anh về… chỉ là vì muốn anh thừa kế sản nghiệp nhà họ Tạ thôi.”
Nghe đến đây, trong lòng Tạ Hoằng Văn không khỏi nhói lên một cơn. Hứa Nhan Du lại dịu dàng bảo: “Anh nghe lời em, được không? Bây giờ thật sự không thể về nhà họ Tạ được, thật đấy!”
Cô biết Tạ Hoằng Văn từ nhỏ đã không được yêu thương, không có người thân bên cạnh. Bây giờ bố của anh lại xuất hiện, trong lòng anh nhất định sẽ mong muốn được đoàn tụ với ông ấy.
Thế nhưng, nhà họ Tạ quá nguy hiểm, cho nên hiện tại cô chưa thể để anh quay lại đó được. Cô muốn tìm cách khuyên nhủ, thuyết phục anh. Nhưng vốn nghĩ việc khuyên nhủ sẽ khó khăn một chút, vậy mà không ngờ rằng lúc này, anh lại nói với cô:
“Được. Anh nghe theo em.”
Hứa Nhan Du nghe thấy vậy thì ngây người, có chút không tin được. Cô mới chỉ nói vài câu, vậy mà đã thuyết phục được anh rồi sao?
Cô đang cảm thấy kinh ngạc thì bỗng nhiên, Tạ Hoằng Văn lại cúi đầu hôn cô, sau đó ghé vào tai cô rồi thủ thỉ: “Chỉ cần em ở bên cạnh anh thì chuyện gì anh cũng nghe theo em.”
Chỉ cần em ở bên cạnh anh…
Thì chuyện gì anh cũng nghe theo em.
Hứa Nhan Du nghe câu nói này thì lại không kìm được mà nở nụ cười hạnh phúc.
Đến tối.
Chủ tịch Tạ quả thật đã gọi điện lại, mà người nghe máy là Tạ Hoằng Văn.
Hứa Nhan Du nhận ra rằng khi nghe giọng chủ tịch Tạ, Tạ Hoằng Văn có chút căng thẳng. Ông ấy là bố của anh, là người bố mà mười chín năm nay anh chưa từng gặp mặt. Vì vậy, anh đương nhiên không khỏi có chút bồn chồn, hồi hộp.
Đến khi nghe điện thoại xong, Tạ Hoằng Văn liền đi đến bên cạnh Hứa Nhan Du rồi bảo: “Ông ấy chưa nói rằng anh là con trai của ông ấy. Ông ấy chỉ hẹn anh ngày mai đến nhà hàng Tây, là nhà hàng lần trước chúng ta đã từng đi ăn. Ông ấy nói muốn gặp mặt anh để nói chuyện.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì gật đầu, sau đó liền giục Tạ Hoằng Văn đi tắm.
Tạ Hoằng Văn liền vui vẻ lấy quần áo, sau đó chạy đến hôn cô một cái rồi mới đi vào nhà tắm.
Hứa Nhan Du mỉm cười nhìn theo anh, sau đó một lúc thì gọi hệ thống.
Hệ thống nhanh chóng xuất hiện, sau đó hỏi Hứa Nhan Du: [Cô gọi tôi có chuyện gì?]
Vẻ mặt Hứa Nhan Du lúc này vô cùng nghiêm nghị, giọng nói kiên quyết vang lên: [Tôi muốn ở lại thế giới này.]
Nghe thấy vậy, hệ thống liền bảo: [Lần trước đã nói rồi, cô không thể thay đổi lựa chọn của bản thân.]
Không ngờ rằng lúc này, Hứa Nhan Du liền trừng mắt, tức giận với hệ thống: [Hệ thống chết giẫm, ngay từ đầu là mi cố tình chơi ta có đúng không? Ta vừa mới xuyên tới, mi liền bắt ta phải quyết định sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ ở lại hay rời đi. Mi biết thừa bất cứ ai vừa mới xuyên tới thì sẽ đều muốn về nhà, về thế giới của mình. Cho nên mi cố tình bắt ta quyết định ngay vào lúc đó, để cho ta hối hận có phải không?]
Hệ thống lúc này không đáp.
Hứa Nhan Du liền siết chặt bàn tay. [Mi đã chơi xấu ta, cho nên bây giờ mi phải cho ta chọn lại. Ta không cần biết phải trả giá như thế nào, nhưng ta nhất định phải ở lại đây. Mi mau nghĩ cách đi!]
Hệ thống nghe vậy thì vẫn im lặng trong giây lát.
Hứa Nhan Du mím môi, thật sự rất sợ rằng hệ thống sẽ không có cách cho cô ở lại. Nhưng cô vẫn kiên trì, chờ đợi hệ thống cho mình một câu trả lời.
Thế rồi khoảng một phút sau, hệ thống mới nói: [Muốn thay đổi lựa chọn thì chỉ có một con đường, nhưng tôi không khuyến khích cô lựa chọn con đường này.]
Hứa Nhan Du liền nhíu mày, hỏi: [Con đường gì?]
Hệ thống đáp: [Con đường thực hiện nhiệm vụ.]
Hứa Nhan Du hiện tại cũng đang thực hiện nhiệm vụ, đó là nhiệm vụ thay đổi kết cục BE của tiểu thuyết. Nhiệm vụ thành công, cô sẽ được chọn lựa giữa hai sự lựa chọn:
[Một: Ở lại thế giới này và nhận được một khoản tiền lớn, đủ để cô sống trong giàu sang cả đời.]
[Hai: Quay lại thế giới của cô.]
Hứa Nhan Du đã chọn sự lựa chọn thứ hai. Bây giờ muốn thay đổi sự lựa chọn thì cô phải làm một nhiệm vụ khác.
Tuy nhiên, nhiệm vụ này sẽ khó gấp năm, gấp mười lần nhiệm vụ trước của cô. Độ nguy hiểm cũng cao gấp năm, gấp mười lần nhiệm vụ trước.
Quan trọng là nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cô chỉ có con đường chết.
Hệ thống nói với cô rằng nếu nhiệm vụ thất bại, hệ thống sẽ tiêu hủy cơ thể của cô. Vì vậy, cô tốt nhất là không nên đi thực hiện nhiệm vụ.
Thế nhưng, không ngờ rằng cô lại kiên quyết nói: [Được. Sau khi kỳ hạn sáu tháng ở thế giới này kết thúc, tôi sẽ đi làm nhiệm vụ tiếp theo.]
Hệ thống nghe vậy thì liền lên tiếng khuyên nhủ cô: [Cô không nên làm như vậy, bởi nhiệm vụ thứ hai này sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều. Khả năng sống sót thật sự là rất thấp, không đáng để cô mạo hiểm.]
Hứa Nhan Du nghe lời khuyên thì chỉ mỉm cười, thấp giọng nói: “Đáng.”
Được ở bên cạnh Tạ Hoằng Văn, cô có mạo hiểm thế nào thì cũng đáng. Dù sao đi nữa thì thà liều mạng một lần để được ở bên anh, còn hơn là cả đời tiếc nuối mà nhớ thương anh.
Hơn nữa anh sẵn sàng vì cô mà lao vào biển lửa cứu “anh trai” cô, thì sao cô lại không dám lao vào nguy hiểm để ở lại bên anh chứ?
Cô vốn không phải kiểu người lụy tình, sẵn sàng hy sinh một cách mù quáng. Chẳng qua cô gặp được Tạ Hoằng Văn - một người xứng đáng để cô một lòng yêu thương thôi.
Mà một khi đã quyết định yêu anh rồi thì cô phải tìm mọi cách để ở bên anh. Thế giới này rất rộng, tìm được một người mình yêu, mà người ấy cũng thật lòng yêu mình là một điều không hề dễ dàng.
Vì vậy, cô quyết phải trân trọng, dù có đánh đổi thế nào cô cũng muốn được ở bên anh - người mà cô yêu, cũng là người yêu cô thật lòng.
/108
|