Đứa con ngoài giá thú kia chết, chủ tịch Tạ cũng rất đau lòng. Ông ấy cho người phối hợp với cảnh sát điều tra, quyết phải tìm ra được người đã ra tay giết người.
Đồng thời, chủ tịch Tạ cũng cho người đi theo sát để bảo vệ cho Tạ Hoằng Văn. Ông ấy đã mất hai người con trai rồi, bây giờ chỉ còn Tạ Hoằng Văn nữa thôi.
Trong khi đó, Hứa Nhan Du đang mong đợi cảnh sát sớm điều tra ra bà Tạ. Chỉ cần bà ta bị bắt thì Tạ Hoằng Văn sẽ không còn mối nguy hiểm hay sự uy hiếp nào nữa.
Nhưng bây giờ bà ta lại chưa bị bắt, cho nên trong lòng cô sinh ra chút bồn chồn, cảnh giác.
Vì vậy, cô đã nhờ anh đầu đinh cho anh em đi theo bảo vệ Tạ Hoằng Văn.
…
Tối ngày thứ bảy.
Tạ Hoằng Văn tan làm sớm nên về nhà sớm.
Đến bảy giờ tối, anh cùng Hứa Nhan Du vào phòng tắm. Vốn chỉ định tắm chung với nhau, nhưng cuối cùng hai người lại không nhịn được mà quấn quýt lấy nhau.
Hai cơ thể trần trụi không một mảnh vải che đậy không ngừng va chạm, cọ xát. Tiếng nước chảy, tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc hòa vào nhau.
Những cú thúc ban đầu thật dịu dàng, nhưng sau đó lại trở nên mạnh mẽ, quyết liệt. Tạ Hoằng Văn đi sâu vào trong cơ thể Hứa Nhan Du, cùng cô hưởng thụ cảm giác đê mê của đỉnh cao dục vọng.
Mãi một lúc rất lâu sau, hai người mới ra khỏi phòng tắm. Nhưng Tạ Hoằng Văn ra khỏi phòng tắm thì trông tinh thần phấn chấn, còn Hứa Nhan Du thì lại mệt mỏi yếu ớt, chân đi không vững nên phải để Tạ Hoằng Văn bế ra ngoài.
Ra ngoài rồi, Tạ Hoằng Văn lại ngồi lên giường, còn Hứa Nhan Du thì ngồi trên đùi anh nghịch điện thoại.
À, nghịch điện thoại của anh.
Anh chẳng giấu giếm gì cả, cho cô cầm điện thoại anh thoải mái. Cô thì chỉ hưởng thụ cảm giác dùng đồ của bạn trai chứ cũng không hề kiểm tra anh làm gì.
Nhưng hôm nay bất ngờ, cô lại phát hiện ra ở mục [tin nhắn chờ] trên tài khoản xã hội của anh có tin nhắn từ Lý Kha Y.
Lý Kha Y gửi tin nhắn cho anh từ hơn hai tháng trước nhưng anh chẳng thèm đọc. Cô ta cũng gửi lời mời kết bạn, nhưng anh cũng chẳng thèm ngó đến.
Hứa Nhan Du vì vậy mà rất hài lòng.
Nhưng đúng lúc này, Hứa Nhan Du lại không cẩn thận ấn vào chữ “chấp nhận tin nhắn” của Lý Kha Y.
Kết quả một lát sau, Lý Kha Y liền nhắn: [Hoằng Văn, cuối cùng cậu cũng chấp nhận tin nhắn của tớ rồi. Tớ chờ cậu tận hai tháng lận. Nhưng mà không sao, chỉ cần cậu chịu xem tin nhắn của tớ là tớ vui rồi. /icon dễ thương/]
Hứa Nhan Du đọc được tin nhắn này thì giật giật khóe miệng, sau đó liền giơ điện thoại cho Tạ Hoằng Văn xem.
“Anh xem đi!” Giọng điệu Hứa Nhan Du có chút tức giận, “Bạn Lý Kha Y nhắn tin cho anh đây này!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì nhìn vào màn hình điện thoại, đọc tin nhắn.
Đọc xong thì anh lại nhíu mày, sau đó bảo: “Em chặn cậu ta đi. Bình thường anh không xem tin nhắn chờ nên không biết cậu ta gửi, nếu không anh chặn cậu ta từ lâu rồi.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cong môi cười hài lòng. Nhưng đang định nghe theo lời Tạ Hoằng Văn ấn nút chặn thì Lý Kha Y lại tiếp tục gửi tin đến: [Hoằng Văn ơi, cậu và Tô Thấm Di vẫn yêu nhau sao?]
Hứa Nhan Du đọc được tin nhắn này thì lại đưa cho Tạ Hoằng Văn xem.
Tạ Hoằng Văn lúc này lộ rõ vẻ bực bội.
Hứa Nhan Du thì liền nhắn: [Tôi và cậu ấy đương nhiên là vẫn đang yêu nhau rồi. Bọn tôi còn đợi đến tuổi thì sẽ đi đăng ký kết hôn với nhau đó!]
Nhìn thấy tin nhắn này được gửi đi, Tạ Hoằng Văn liền ngây ngẩn trong giây lát. Sau đó, anh không nhịn được mà mỉm cười, ánh mắt tràn ngập vẻ hạnh phúc.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi anh chợt tắt. Bởi vì lúc này, Lý Kha Y lại gửi tin nhắn đến: [Hoằng Văn, cậu nhất định đang bị Tô Thấm Di lừa dối đó. Trên mạng bây giờ đang đầy rẫy tin tức nói là nhà họ Tô và nhà họ Đàm liên hôn, Tô Thấm Di sẽ cưới Đàm Vũ Trạch. Cậu bị phản bội rồi!]
Hứa Nhan Du nhìn thấy tin nhắn này thì đầu hiện đầy dấu hỏi chấm. Sau đó cô liền quay sang nhìn Tạ Hoằng Văn, đang muốn giải thích cho anh thì lại trông thấy sắc mặt anh cực kì tệ.
Anh nhìn chòng chọc vào màn hình điện thoại, ánh mắt giống như muốn băm vằm chiếc điện thoại ra thành ngàn mảnh vậy.
Thế là cô liền vội vàng nói: “Không phải đâu! Chắc chắn không phải! Lý Kha Y kia nhất định là đọc báo lá cải đó. Nhà họ Tô và nhà họ Đàm cũng chẳng liên quan đến nhau lắm thì liên hôn cái nỗi gì chứ.”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn liền nhìn chăm chăm vào Hứa Nhan Du, khuôn mặt hiện rõ vẻ ấm ức, tủi thân.
Ngay sau đó, anh liền ném chiếc điện thoại xuống giường rồi ôm Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du nhìn anh lúc này mà thấy tội, nhưng đang định mở miệng dỗ anh thì anh đã mạnh bạo mà hôn cô, gấp gáp đưa lưỡi vào miệng cô rồi cuồng nhiệt khuấy đảo mọi ngóc ngách.
Sau đó, anh lại ôm cô ngả xuống giường rồi vén áo cô lên, bàn tay không ngừng vuốt ve làn da cô rồi lại xoa nắn bầu ngực cô.
Hứa Nhan Du thì cố gắng giữ tay anh lại, nhưng anh lại định cởi quần áo của cô ra. Thế là cô bèn véo vào tay anh rồi nói: “Vừa nãy mới làm rồi mà, em không làm nữa đâu.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì giận dỗi mà nhìn cô, sau đó lại cúi đầu mà hôn mạnh lên ngực cô, tạo thành một dấu hickey đỏ chót.
Hứa Nhan Du lúc này liền đánh nhẹ vào người anh một cái, sau đó vội vàng kéo áo xuống rồi mắng anh: “Anh làm gì vậy? Đã bảo là Lý Kha Y đọc báo lá cải rồi mà, em với Đàm Vũ Trạch chắc chắn không liên hôn đâu.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì lại ôm lấy eo Hứa Nhan Du, sau đó vùi mặt vào hõm cổ cô rồi ấm ức nói: “Nhưng Đàm Vũ Trạch bảo rằng cậu ta về xin bố mẹ đến tìm chú em để bàn chuyện liên hôn với em.”
“Hả?” Hứa Nhan Du cau mày, “Cậu ta nói như vậy với anh sao?”
Tạ Hoằng Văn gật đầu, đáp: “Ừm.”
Hứa Nhan Du liền phát cáu. “Cái tên thần kinh ảo tưởng đó, đầu óc đúng là có vấn đề.”
Tạ Hoằng Văn lại bảo: “Nói không chừng mấy cái tin lá cải cũng là do cậu ta thuê người đăng đó.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cảm thấy rất có lý, thế là cô liền lẩm bẩm mắng chửi Đàm Vũ Trạch liên tục.
Tạ Hoằng Văn thì lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Cái tên Đàm Vũ Trạch đó còn suốt ngày gây chuyện với anh, tìm cách chia rẽ anh và em. Cậu ta còn nói rằng em chỉ thương hại anh chứ không yêu anh.”
Nghe đến đây, Hứa Nhan Du thật sự sôi máu, chỉ muốn cho người đánh Đàm Vũ Trạch nhừ tử. Ai bảo anh ta dám nói như vậy với Tạ Hoằng Văn của cô chứ!
Tuy nhiên, Hứa Nhan Du lại nhanh chóng nhận ra một việc. Đó là Tạ Hoằng Văn… hình như bóc phốt Đàm Vũ Trạch hơi nhiều.
Việc này không giống với phong cách của anh cho lắm. Thế là cô bèn hỏi: “Sao tự dưng hôm nay anh tố cáo nhiều tội của Đàm Vũ Trạch vậy?”
Nhận được câu hỏi này, Tạ Hoằng Văn khựng người lại.
Hứa Nhan Du nhìn anh, sau đó suy nghĩ một lúc thì bèn hỏi: “Có phải… anh muốn em ghét cậu ta không?”
Đồng thời, chủ tịch Tạ cũng cho người đi theo sát để bảo vệ cho Tạ Hoằng Văn. Ông ấy đã mất hai người con trai rồi, bây giờ chỉ còn Tạ Hoằng Văn nữa thôi.
Trong khi đó, Hứa Nhan Du đang mong đợi cảnh sát sớm điều tra ra bà Tạ. Chỉ cần bà ta bị bắt thì Tạ Hoằng Văn sẽ không còn mối nguy hiểm hay sự uy hiếp nào nữa.
Nhưng bây giờ bà ta lại chưa bị bắt, cho nên trong lòng cô sinh ra chút bồn chồn, cảnh giác.
Vì vậy, cô đã nhờ anh đầu đinh cho anh em đi theo bảo vệ Tạ Hoằng Văn.
…
Tối ngày thứ bảy.
Tạ Hoằng Văn tan làm sớm nên về nhà sớm.
Đến bảy giờ tối, anh cùng Hứa Nhan Du vào phòng tắm. Vốn chỉ định tắm chung với nhau, nhưng cuối cùng hai người lại không nhịn được mà quấn quýt lấy nhau.
Hai cơ thể trần trụi không một mảnh vải che đậy không ngừng va chạm, cọ xát. Tiếng nước chảy, tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc hòa vào nhau.
Những cú thúc ban đầu thật dịu dàng, nhưng sau đó lại trở nên mạnh mẽ, quyết liệt. Tạ Hoằng Văn đi sâu vào trong cơ thể Hứa Nhan Du, cùng cô hưởng thụ cảm giác đê mê của đỉnh cao dục vọng.
Mãi một lúc rất lâu sau, hai người mới ra khỏi phòng tắm. Nhưng Tạ Hoằng Văn ra khỏi phòng tắm thì trông tinh thần phấn chấn, còn Hứa Nhan Du thì lại mệt mỏi yếu ớt, chân đi không vững nên phải để Tạ Hoằng Văn bế ra ngoài.
Ra ngoài rồi, Tạ Hoằng Văn lại ngồi lên giường, còn Hứa Nhan Du thì ngồi trên đùi anh nghịch điện thoại.
À, nghịch điện thoại của anh.
Anh chẳng giấu giếm gì cả, cho cô cầm điện thoại anh thoải mái. Cô thì chỉ hưởng thụ cảm giác dùng đồ của bạn trai chứ cũng không hề kiểm tra anh làm gì.
Nhưng hôm nay bất ngờ, cô lại phát hiện ra ở mục [tin nhắn chờ] trên tài khoản xã hội của anh có tin nhắn từ Lý Kha Y.
Lý Kha Y gửi tin nhắn cho anh từ hơn hai tháng trước nhưng anh chẳng thèm đọc. Cô ta cũng gửi lời mời kết bạn, nhưng anh cũng chẳng thèm ngó đến.
Hứa Nhan Du vì vậy mà rất hài lòng.
Nhưng đúng lúc này, Hứa Nhan Du lại không cẩn thận ấn vào chữ “chấp nhận tin nhắn” của Lý Kha Y.
Kết quả một lát sau, Lý Kha Y liền nhắn: [Hoằng Văn, cuối cùng cậu cũng chấp nhận tin nhắn của tớ rồi. Tớ chờ cậu tận hai tháng lận. Nhưng mà không sao, chỉ cần cậu chịu xem tin nhắn của tớ là tớ vui rồi. /icon dễ thương/]
Hứa Nhan Du đọc được tin nhắn này thì giật giật khóe miệng, sau đó liền giơ điện thoại cho Tạ Hoằng Văn xem.
“Anh xem đi!” Giọng điệu Hứa Nhan Du có chút tức giận, “Bạn Lý Kha Y nhắn tin cho anh đây này!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì nhìn vào màn hình điện thoại, đọc tin nhắn.
Đọc xong thì anh lại nhíu mày, sau đó bảo: “Em chặn cậu ta đi. Bình thường anh không xem tin nhắn chờ nên không biết cậu ta gửi, nếu không anh chặn cậu ta từ lâu rồi.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cong môi cười hài lòng. Nhưng đang định nghe theo lời Tạ Hoằng Văn ấn nút chặn thì Lý Kha Y lại tiếp tục gửi tin đến: [Hoằng Văn ơi, cậu và Tô Thấm Di vẫn yêu nhau sao?]
Hứa Nhan Du đọc được tin nhắn này thì lại đưa cho Tạ Hoằng Văn xem.
Tạ Hoằng Văn lúc này lộ rõ vẻ bực bội.
Hứa Nhan Du thì liền nhắn: [Tôi và cậu ấy đương nhiên là vẫn đang yêu nhau rồi. Bọn tôi còn đợi đến tuổi thì sẽ đi đăng ký kết hôn với nhau đó!]
Nhìn thấy tin nhắn này được gửi đi, Tạ Hoằng Văn liền ngây ngẩn trong giây lát. Sau đó, anh không nhịn được mà mỉm cười, ánh mắt tràn ngập vẻ hạnh phúc.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi anh chợt tắt. Bởi vì lúc này, Lý Kha Y lại gửi tin nhắn đến: [Hoằng Văn, cậu nhất định đang bị Tô Thấm Di lừa dối đó. Trên mạng bây giờ đang đầy rẫy tin tức nói là nhà họ Tô và nhà họ Đàm liên hôn, Tô Thấm Di sẽ cưới Đàm Vũ Trạch. Cậu bị phản bội rồi!]
Hứa Nhan Du nhìn thấy tin nhắn này thì đầu hiện đầy dấu hỏi chấm. Sau đó cô liền quay sang nhìn Tạ Hoằng Văn, đang muốn giải thích cho anh thì lại trông thấy sắc mặt anh cực kì tệ.
Anh nhìn chòng chọc vào màn hình điện thoại, ánh mắt giống như muốn băm vằm chiếc điện thoại ra thành ngàn mảnh vậy.
Thế là cô liền vội vàng nói: “Không phải đâu! Chắc chắn không phải! Lý Kha Y kia nhất định là đọc báo lá cải đó. Nhà họ Tô và nhà họ Đàm cũng chẳng liên quan đến nhau lắm thì liên hôn cái nỗi gì chứ.”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn liền nhìn chăm chăm vào Hứa Nhan Du, khuôn mặt hiện rõ vẻ ấm ức, tủi thân.
Ngay sau đó, anh liền ném chiếc điện thoại xuống giường rồi ôm Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du nhìn anh lúc này mà thấy tội, nhưng đang định mở miệng dỗ anh thì anh đã mạnh bạo mà hôn cô, gấp gáp đưa lưỡi vào miệng cô rồi cuồng nhiệt khuấy đảo mọi ngóc ngách.
Sau đó, anh lại ôm cô ngả xuống giường rồi vén áo cô lên, bàn tay không ngừng vuốt ve làn da cô rồi lại xoa nắn bầu ngực cô.
Hứa Nhan Du thì cố gắng giữ tay anh lại, nhưng anh lại định cởi quần áo của cô ra. Thế là cô bèn véo vào tay anh rồi nói: “Vừa nãy mới làm rồi mà, em không làm nữa đâu.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì giận dỗi mà nhìn cô, sau đó lại cúi đầu mà hôn mạnh lên ngực cô, tạo thành một dấu hickey đỏ chót.
Hứa Nhan Du lúc này liền đánh nhẹ vào người anh một cái, sau đó vội vàng kéo áo xuống rồi mắng anh: “Anh làm gì vậy? Đã bảo là Lý Kha Y đọc báo lá cải rồi mà, em với Đàm Vũ Trạch chắc chắn không liên hôn đâu.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì lại ôm lấy eo Hứa Nhan Du, sau đó vùi mặt vào hõm cổ cô rồi ấm ức nói: “Nhưng Đàm Vũ Trạch bảo rằng cậu ta về xin bố mẹ đến tìm chú em để bàn chuyện liên hôn với em.”
“Hả?” Hứa Nhan Du cau mày, “Cậu ta nói như vậy với anh sao?”
Tạ Hoằng Văn gật đầu, đáp: “Ừm.”
Hứa Nhan Du liền phát cáu. “Cái tên thần kinh ảo tưởng đó, đầu óc đúng là có vấn đề.”
Tạ Hoằng Văn lại bảo: “Nói không chừng mấy cái tin lá cải cũng là do cậu ta thuê người đăng đó.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cảm thấy rất có lý, thế là cô liền lẩm bẩm mắng chửi Đàm Vũ Trạch liên tục.
Tạ Hoằng Văn thì lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Cái tên Đàm Vũ Trạch đó còn suốt ngày gây chuyện với anh, tìm cách chia rẽ anh và em. Cậu ta còn nói rằng em chỉ thương hại anh chứ không yêu anh.”
Nghe đến đây, Hứa Nhan Du thật sự sôi máu, chỉ muốn cho người đánh Đàm Vũ Trạch nhừ tử. Ai bảo anh ta dám nói như vậy với Tạ Hoằng Văn của cô chứ!
Tuy nhiên, Hứa Nhan Du lại nhanh chóng nhận ra một việc. Đó là Tạ Hoằng Văn… hình như bóc phốt Đàm Vũ Trạch hơi nhiều.
Việc này không giống với phong cách của anh cho lắm. Thế là cô bèn hỏi: “Sao tự dưng hôm nay anh tố cáo nhiều tội của Đàm Vũ Trạch vậy?”
Nhận được câu hỏi này, Tạ Hoằng Văn khựng người lại.
Hứa Nhan Du nhìn anh, sau đó suy nghĩ một lúc thì bèn hỏi: “Có phải… anh muốn em ghét cậu ta không?”
/108
|