Thấy Tạ Hoằng Văn đồng ý cho mình đi theo, trong lòng Hứa Nhan Du vô cùng vui vẻ.
Cô loạng choạng đứng dậy, ôm theo vết thương mà đi theo Tạ Hoằng Văn. Các vệ sĩ ở bên cạnh thì kinh ngạc không thôi, không tin nổi Tạ Hoằng Văn lại đồng ý cho Hứa Nhan Du đi cùng.
Trong lúc đó, Đàm Vũ Trạch đang bị mấy người vệ sĩ khác trói lại rồi kéo đi. Anh ta liền căm phẫn mà nhìn về phía Tạ Hoằng Văn, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc thấy khuôn mặt của Hứa Nhan Du.
Thế là anh ta liền kinh ngạc, miệng lẩm bẩm: “Tô… Tô Thấm Di?”
Nhưng Hứa Nhan Du bây giờ đang đau điếng vì vết thương nên nào có để ý đến Đàm Vũ Trạch. Cô lẽo đẽo đi theo phía sau Tạ Hoằng Văn, nhưng anh đi rất nhanh nên cô bèn gọi: “Chờ em với.” Cô đang đau, thật sự không đi nhanh được.
Nhưng anh không quan tâm, bước chân cũng không chậm lại. Đến lúc anh mở cửa rồi lên xe, Hứa Nhan Du vẫn còn chậm chạp bước đi, lại còn không cẩn thận mà suýt nữa vấp ngã.
Đến lúc cô lên xe rồi, Tạ Hoằng Văn lại lấy một chiếc khăn lớn rồi vứt vào người cô, sau đó bảo: “Quấn khăn vào vết thương, đừng để máu dây ra xe tôi.”
Hứa Nhan Du nghe được lời này thì mím chặt môi, ánh mắt nhìn anh trông vừa tủi thân, lại vừa tức giận.
Nhưng cô cũng không nói gì mà quấn khăn lên, bịt miệng vết thương lại. Môi cô lúc này đã tái nhợt, trông không còn sức sống.
Tài xế sau đó đã nhanh chóng lái xe đi, xe đi được khoảng mười phút thì đến biệt thự của Tạ Hoằng Văn.
Nhưng lạ là xe không đi vào hẳn biệt thự, mà lại dừng ở trước cổng. Tài xế lúc này liền lên tiếng, nói với Hứa Nhan Du: “Mời cô xuống xe để tiến hành kiểm tra.”
Nghe thấy vậy, Hứa Nhan Du liền nhíu mày, hỏi: “Kiểm tra gì?”
Tài xế đang định trả lời thì lúc này, Tạ Hoằng Văn đã lên tiếng: “Bây giờ muộn rồi, không cần kiểm tra, lái xe vào biệt thự nhanh lên.”
Tài xế nghe vậy thì cũng nhanh chóng lái xe vào biệt thự.
Lưng Hứa Nhan Du lúc này đã vô cùng đau, nhưng cô vẫn hỏi hệ thống: [Vừa rồi tài xế nói kiểm tra là kiểm tra gì thế?]
Hệ thống trả lời thì Hứa Nhan Du mới biết, ngoài những người hay đi theo Tạ Hoằng Văn ra thì bất cứ người nào vào trong biệt thự cũng đều phải kiểm tra xem trên người có mang theo vũ khí hoặc vật gì khả nghi không.
Hứa Nhan Du biết được chuyện này thì cảm thấy kỳ lạ, tại sao Tạ Hoằng Văn lại không bắt cô phải kiểm tra?
Cô dám chắc anh chưa tin tưởng cô, mà đương nhiên là anh chưa tin tưởng cô thật.
Đến lúc cô vào biệt thự, một bác sĩ nữ và một cô y tá đã chờ sẵn ở đó. Sau đó, người giúp việc dẫn cô đến một căn phòng trên tầng hai để bác sĩ và y tá xử lý vết thương cho cô.
May mà vết thương không sâu, không có vấn đề gì nguy hiểm. Bác sĩ băng bó vết thương cho cô rồi dặn cô những điều cần lưu ý, sau đó hẹn cô lần sau sẽ đến tái khám rồi liền rời đi.
Sau khi bác sĩ đã đi, Hứa Nhan Du liền nhăn mặt, đau đớn mà nằm xuống giường.
Trong lúc đó, Tạ Hoằng Văn ở trong một căn phòng khác đang nhìn vào màn hình máy tính. Mà trên màn hình là Hứa Nhan Du đang nằm trên giường, rên rỉ vì đau đớn.
Cô không hề biết rằng trong biệt thự này chỗ nào cũng lắp camera, chỉ trừ các phòng vệ sinh và phòng ngủ của Tạ Hoằng Văn là không lắp. Cô càng không biết rằng bây giờ, anh còn đang nhìn lén cô qua camera.
Thấy cô không có hành động gì đáng nghi, anh vẫn lặng lẽ quan sát. Còn cô sau bao nhiêu chuyện xảy ra tối hôm nay thì quá mệt mỏi nên đã từ từ ngủ thiếp đi.
Nhưng trước khi ngủ, cô không quên chúc: “Hoằng Văn, ngủ ngon.”
Sáng hôm sau.
Hứa Nhan Du tỉnh dậy thì đã đến tám giờ.
Trong phòng ngủ của cô có xây một phòng vệ sinh nên rất tiện lợi. Cô loạng choạng bước vào phòng vệ sinh rồi đứng trước gương xem xét vết thương, sau đó thì mới đánh răng rửa mặt.
Trong phòng vệ sinh có sẵn bàn chải đánh răng và khăn mặt mới, cũng có sữa tắm, dầu gội và sữa rửa mặt. Nhưng sữa rửa mặt không phải loại cô dùng, sữa tắm và dầu gội cũng không phải.
Thế là cô chỉ rửa mặt bằng nước lã, sau đó thì liền rời khỏi phòng ngủ rồi xuống dưới tầng.
Đến lúc xuống dưới phòng khách, Hứa Nhan Du thấy có dì giúp việc đang dọn dẹp nên bèn đi đến, hỏi: “Dì ơi, Hoằng Văn vẫn còn ở nhà hay đi làm rồi?”
Dì giúp việc trả lời rằng Tạ Hoằng Văn đã đi làm, Hứa Nhan Du liền buồn chán mà đi dạo xung quanh biệt thự.
Ở biệt thự lại có khá nhiều người, riêng người giúp việc đã có sáu người. Ngoài ra còn có bác quản gia, thợ làm vườn, đầu bếp, phụ bếp,... Còn chưa kể có rất nhiều vệ sĩ đứng gác cổng, Hứa Nhan Du thật sự không đếm nổi có bao nhiêu người trong biệt thự.
Hơn nữa sống ở biệt thự của Tạ Hoằng Văn thì cực kỳ nhàm chán, giống như là ở trong nhà giam vậy. Lý do là vì những người ở đây không được dùng điện thoại, không được dùng máy tính, không được liên hệ với bất cứ ai ở bên ngoài.
Hứa Nhan Du biết được chuyện này từ hệ thống. Hệ thống nói rằng vì có nhiều kẻ thù nên Tạ Hoằng Văn rất đa nghi và cẩn trọng, chọn người làm cũng phải tuyển chọn rất kỹ để không chọn phải nội gián do đối thủ phái đến, hoặc là sát thủ do kẻ thù thuê về. Hơn nữa, sau khi trở thành người làm trong biệt thự thì không một ai được liên lạc với bên ngoài hay được tiếp xúc với mạng xã hội.
Thật sự vô cùng ngột ngạt, gò bó. Nhưng vì tiền lương mà Tạ Hoằng Văn trả rất nhiều, cho nên anh cũng chẳng sợ không thuê được người làm.
Quả thật có tiền đúng là tốt mà!
Đến khoảng mười giờ.
Hứa Nhan Du đã bắt đầu đói bụng vì sáng nay còn chưa ăn sáng. Mà lúc này, cô cũng đi dạo chán cái biệt thự của Tạ Hoằng Văn rồi.
Tạ Hoằng Văn thì vẫn chưa về, anh thật sự có khá nhiều công việc. Thứ nhất là công việc ở tập đoàn Tạ Tinh, hiện tại anh làm chủ tịch của tập đoàn nên đương nhiên rất vất vả. Nhưng đa số việc trong tập đoàn anh đã giao cho một người khác quản lý, người đó tên là Đào Chấn Hằng. Nếu anh đầu đinh là cánh tay đắc lực nhất của Tạ Hoằng Văn thì Đào Chấn Hằng chính là cánh tay đắc lực thứ hai của anh.
Tuy nhiên, Tạ Hoằng Văn không hề tin tưởng bất cứ ai. Cho nên để đề phòng trường hợp Đào Chấn Hằng phản bội, Tạ Hoằng Văn đã luôn cho người theo sát gia đình của Đào Chấn Hằng.
Chỉ có khi tính mạng của người nhà Đào Chấn Hằng nằm trong tay Tạ Hoằng Văn thì anh mới yên tâm giao công việc cho Đào Chấn Hằng quản lý thôi.
Mà công việc của tập đoàn đã có người phụ giúp quản lý rồi, cho nên Tạ Hoằng Văn cũng đỡ vất vả hơn. Nhưng anh vẫn rất bận rộn, bởi vì anh còn mở thêm vài khách sạn, quán bar, sòng bài,... Anh cũng giao lưu với các băng đảng xã hội đen ở trong nước và ngoài nước.
Mặc dù anh không đích thân làm người đứng đầu trong một băng đảng, nhưng mấy ông trùm xã hội đen trong thành phố này đều phải kính nể anh vài phần.
Cũng chính vì vậy nên anh mới là boss phản diện của truyện, tiễn vô số các nhân vật phụ đi chầu trời, còn cho nam chính suýt đi đời đến mấy lần liền.
Không nói đâu xa, chỉ ngay tối hôm qua anh đã nương tay mà giữ cho nam chính một cái mạng. Hai tháng trước, anh bắt Lý Kha Y khỏi tay nam chính, sau đó cũng suýt nữa giết nam chính nhưng lại thôi.
Còn lý do lúc đó không giết nam chính là vì anh muốn thấy anh ta căm phẫn, bất lực khi thấy người mình yêu bị người khác bắt đi. Anh muốn thấy nam chính phát điên phát khùng mà trả thù anh, có như vậy thì khi giết nam chính, anh mới thấy thỏa mãn.
Mà Hứa Nhan Du nghĩ đến chuyện này thì mới nhớ đến Đàm Vũ Trạch và Lý Kha Y. Lý Kha Y đã bị bắt nhốt trong biệt thự từ hai tháng trước, còn Đàm Vũ Trạch thì mới bị bắt ngày hôm qua. Thật không biết hai người bọn họ thế nào rồi.
Hứa Nhan Du không được để cho bọn họ chết, nếu không kết cục sẽ BE, cô sẽ không quay về với Tạ Hoằng Văn được.
Lúc này, một chiếc xe ô tô đen lại đi vào trong biệt thự rồi dừng lại.
Cửa xe mở ra, Tạ Hoằng Văn mặc một bộ comple màu đen bước xuống xe.
Mà Hứa Nhan Du thấy anh mặc comple thì nhìn không rời mắt, công khai lộ liễu mà ngắm anh.
Anh cũng đã thấy cô những không mấy quan tâm, chỉ nhìn cô một cái rồi bước vào biệt thự.
Phía sau anh còn có một vệ sĩ đi theo, cô liền nhanh chóng đi đến bên cạnh người vệ sĩ, sau đó cùng vệ sĩ theo sau anh.
Đến lúc vào trong phòng khách, anh liền bảo dì giúp việc: “Pha một cốc cà phê, mang lên phòng đọc sách trên tầng ba cho tôi.”
Dì giúp việc liền đáp: “Vâng.”
Hứa Nhan Du thì liền bảo: “Pha cho tôi một cốc cam ép, cũng mang lên phòng đọc sách tầng ba nhé.”
Dì giúp việc cũng đáp “Vâng”, nhưng Tạ Hoằng Văn lúc này lại nhíu mày, quay sang nhìn Hứa Nhan Du
Hứa Nhan Du thì mỉm cười, nói với anh: “Chúng ta cùng đọc sách, nhân tiện thảo luận một số vấn đề được không?”
Tạ Hoằng Văn không đáp, sau đó thì không thèm để ý đến cô mà đi lên tầng ba. Cô và vệ sĩ cũng đi theo anh.
Đến lúc lên đến phòng đọc sách ở tầng ba, Tạ Hoằng Văn mở cửa bước vào, còn người vệ sĩ thì đứng bên ngoài.
Hứa Nhan Du lại vào phòng theo Tạ Hoằng Văn, sau đó đóng cửa lại.
Thế là trong phòng chỉ có anh và cô.
Cô loạng choạng đứng dậy, ôm theo vết thương mà đi theo Tạ Hoằng Văn. Các vệ sĩ ở bên cạnh thì kinh ngạc không thôi, không tin nổi Tạ Hoằng Văn lại đồng ý cho Hứa Nhan Du đi cùng.
Trong lúc đó, Đàm Vũ Trạch đang bị mấy người vệ sĩ khác trói lại rồi kéo đi. Anh ta liền căm phẫn mà nhìn về phía Tạ Hoằng Văn, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc thấy khuôn mặt của Hứa Nhan Du.
Thế là anh ta liền kinh ngạc, miệng lẩm bẩm: “Tô… Tô Thấm Di?”
Nhưng Hứa Nhan Du bây giờ đang đau điếng vì vết thương nên nào có để ý đến Đàm Vũ Trạch. Cô lẽo đẽo đi theo phía sau Tạ Hoằng Văn, nhưng anh đi rất nhanh nên cô bèn gọi: “Chờ em với.” Cô đang đau, thật sự không đi nhanh được.
Nhưng anh không quan tâm, bước chân cũng không chậm lại. Đến lúc anh mở cửa rồi lên xe, Hứa Nhan Du vẫn còn chậm chạp bước đi, lại còn không cẩn thận mà suýt nữa vấp ngã.
Đến lúc cô lên xe rồi, Tạ Hoằng Văn lại lấy một chiếc khăn lớn rồi vứt vào người cô, sau đó bảo: “Quấn khăn vào vết thương, đừng để máu dây ra xe tôi.”
Hứa Nhan Du nghe được lời này thì mím chặt môi, ánh mắt nhìn anh trông vừa tủi thân, lại vừa tức giận.
Nhưng cô cũng không nói gì mà quấn khăn lên, bịt miệng vết thương lại. Môi cô lúc này đã tái nhợt, trông không còn sức sống.
Tài xế sau đó đã nhanh chóng lái xe đi, xe đi được khoảng mười phút thì đến biệt thự của Tạ Hoằng Văn.
Nhưng lạ là xe không đi vào hẳn biệt thự, mà lại dừng ở trước cổng. Tài xế lúc này liền lên tiếng, nói với Hứa Nhan Du: “Mời cô xuống xe để tiến hành kiểm tra.”
Nghe thấy vậy, Hứa Nhan Du liền nhíu mày, hỏi: “Kiểm tra gì?”
Tài xế đang định trả lời thì lúc này, Tạ Hoằng Văn đã lên tiếng: “Bây giờ muộn rồi, không cần kiểm tra, lái xe vào biệt thự nhanh lên.”
Tài xế nghe vậy thì cũng nhanh chóng lái xe vào biệt thự.
Lưng Hứa Nhan Du lúc này đã vô cùng đau, nhưng cô vẫn hỏi hệ thống: [Vừa rồi tài xế nói kiểm tra là kiểm tra gì thế?]
Hệ thống trả lời thì Hứa Nhan Du mới biết, ngoài những người hay đi theo Tạ Hoằng Văn ra thì bất cứ người nào vào trong biệt thự cũng đều phải kiểm tra xem trên người có mang theo vũ khí hoặc vật gì khả nghi không.
Hứa Nhan Du biết được chuyện này thì cảm thấy kỳ lạ, tại sao Tạ Hoằng Văn lại không bắt cô phải kiểm tra?
Cô dám chắc anh chưa tin tưởng cô, mà đương nhiên là anh chưa tin tưởng cô thật.
Đến lúc cô vào biệt thự, một bác sĩ nữ và một cô y tá đã chờ sẵn ở đó. Sau đó, người giúp việc dẫn cô đến một căn phòng trên tầng hai để bác sĩ và y tá xử lý vết thương cho cô.
May mà vết thương không sâu, không có vấn đề gì nguy hiểm. Bác sĩ băng bó vết thương cho cô rồi dặn cô những điều cần lưu ý, sau đó hẹn cô lần sau sẽ đến tái khám rồi liền rời đi.
Sau khi bác sĩ đã đi, Hứa Nhan Du liền nhăn mặt, đau đớn mà nằm xuống giường.
Trong lúc đó, Tạ Hoằng Văn ở trong một căn phòng khác đang nhìn vào màn hình máy tính. Mà trên màn hình là Hứa Nhan Du đang nằm trên giường, rên rỉ vì đau đớn.
Cô không hề biết rằng trong biệt thự này chỗ nào cũng lắp camera, chỉ trừ các phòng vệ sinh và phòng ngủ của Tạ Hoằng Văn là không lắp. Cô càng không biết rằng bây giờ, anh còn đang nhìn lén cô qua camera.
Thấy cô không có hành động gì đáng nghi, anh vẫn lặng lẽ quan sát. Còn cô sau bao nhiêu chuyện xảy ra tối hôm nay thì quá mệt mỏi nên đã từ từ ngủ thiếp đi.
Nhưng trước khi ngủ, cô không quên chúc: “Hoằng Văn, ngủ ngon.”
Sáng hôm sau.
Hứa Nhan Du tỉnh dậy thì đã đến tám giờ.
Trong phòng ngủ của cô có xây một phòng vệ sinh nên rất tiện lợi. Cô loạng choạng bước vào phòng vệ sinh rồi đứng trước gương xem xét vết thương, sau đó thì mới đánh răng rửa mặt.
Trong phòng vệ sinh có sẵn bàn chải đánh răng và khăn mặt mới, cũng có sữa tắm, dầu gội và sữa rửa mặt. Nhưng sữa rửa mặt không phải loại cô dùng, sữa tắm và dầu gội cũng không phải.
Thế là cô chỉ rửa mặt bằng nước lã, sau đó thì liền rời khỏi phòng ngủ rồi xuống dưới tầng.
Đến lúc xuống dưới phòng khách, Hứa Nhan Du thấy có dì giúp việc đang dọn dẹp nên bèn đi đến, hỏi: “Dì ơi, Hoằng Văn vẫn còn ở nhà hay đi làm rồi?”
Dì giúp việc trả lời rằng Tạ Hoằng Văn đã đi làm, Hứa Nhan Du liền buồn chán mà đi dạo xung quanh biệt thự.
Ở biệt thự lại có khá nhiều người, riêng người giúp việc đã có sáu người. Ngoài ra còn có bác quản gia, thợ làm vườn, đầu bếp, phụ bếp,... Còn chưa kể có rất nhiều vệ sĩ đứng gác cổng, Hứa Nhan Du thật sự không đếm nổi có bao nhiêu người trong biệt thự.
Hơn nữa sống ở biệt thự của Tạ Hoằng Văn thì cực kỳ nhàm chán, giống như là ở trong nhà giam vậy. Lý do là vì những người ở đây không được dùng điện thoại, không được dùng máy tính, không được liên hệ với bất cứ ai ở bên ngoài.
Hứa Nhan Du biết được chuyện này từ hệ thống. Hệ thống nói rằng vì có nhiều kẻ thù nên Tạ Hoằng Văn rất đa nghi và cẩn trọng, chọn người làm cũng phải tuyển chọn rất kỹ để không chọn phải nội gián do đối thủ phái đến, hoặc là sát thủ do kẻ thù thuê về. Hơn nữa, sau khi trở thành người làm trong biệt thự thì không một ai được liên lạc với bên ngoài hay được tiếp xúc với mạng xã hội.
Thật sự vô cùng ngột ngạt, gò bó. Nhưng vì tiền lương mà Tạ Hoằng Văn trả rất nhiều, cho nên anh cũng chẳng sợ không thuê được người làm.
Quả thật có tiền đúng là tốt mà!
Đến khoảng mười giờ.
Hứa Nhan Du đã bắt đầu đói bụng vì sáng nay còn chưa ăn sáng. Mà lúc này, cô cũng đi dạo chán cái biệt thự của Tạ Hoằng Văn rồi.
Tạ Hoằng Văn thì vẫn chưa về, anh thật sự có khá nhiều công việc. Thứ nhất là công việc ở tập đoàn Tạ Tinh, hiện tại anh làm chủ tịch của tập đoàn nên đương nhiên rất vất vả. Nhưng đa số việc trong tập đoàn anh đã giao cho một người khác quản lý, người đó tên là Đào Chấn Hằng. Nếu anh đầu đinh là cánh tay đắc lực nhất của Tạ Hoằng Văn thì Đào Chấn Hằng chính là cánh tay đắc lực thứ hai của anh.
Tuy nhiên, Tạ Hoằng Văn không hề tin tưởng bất cứ ai. Cho nên để đề phòng trường hợp Đào Chấn Hằng phản bội, Tạ Hoằng Văn đã luôn cho người theo sát gia đình của Đào Chấn Hằng.
Chỉ có khi tính mạng của người nhà Đào Chấn Hằng nằm trong tay Tạ Hoằng Văn thì anh mới yên tâm giao công việc cho Đào Chấn Hằng quản lý thôi.
Mà công việc của tập đoàn đã có người phụ giúp quản lý rồi, cho nên Tạ Hoằng Văn cũng đỡ vất vả hơn. Nhưng anh vẫn rất bận rộn, bởi vì anh còn mở thêm vài khách sạn, quán bar, sòng bài,... Anh cũng giao lưu với các băng đảng xã hội đen ở trong nước và ngoài nước.
Mặc dù anh không đích thân làm người đứng đầu trong một băng đảng, nhưng mấy ông trùm xã hội đen trong thành phố này đều phải kính nể anh vài phần.
Cũng chính vì vậy nên anh mới là boss phản diện của truyện, tiễn vô số các nhân vật phụ đi chầu trời, còn cho nam chính suýt đi đời đến mấy lần liền.
Không nói đâu xa, chỉ ngay tối hôm qua anh đã nương tay mà giữ cho nam chính một cái mạng. Hai tháng trước, anh bắt Lý Kha Y khỏi tay nam chính, sau đó cũng suýt nữa giết nam chính nhưng lại thôi.
Còn lý do lúc đó không giết nam chính là vì anh muốn thấy anh ta căm phẫn, bất lực khi thấy người mình yêu bị người khác bắt đi. Anh muốn thấy nam chính phát điên phát khùng mà trả thù anh, có như vậy thì khi giết nam chính, anh mới thấy thỏa mãn.
Mà Hứa Nhan Du nghĩ đến chuyện này thì mới nhớ đến Đàm Vũ Trạch và Lý Kha Y. Lý Kha Y đã bị bắt nhốt trong biệt thự từ hai tháng trước, còn Đàm Vũ Trạch thì mới bị bắt ngày hôm qua. Thật không biết hai người bọn họ thế nào rồi.
Hứa Nhan Du không được để cho bọn họ chết, nếu không kết cục sẽ BE, cô sẽ không quay về với Tạ Hoằng Văn được.
Lúc này, một chiếc xe ô tô đen lại đi vào trong biệt thự rồi dừng lại.
Cửa xe mở ra, Tạ Hoằng Văn mặc một bộ comple màu đen bước xuống xe.
Mà Hứa Nhan Du thấy anh mặc comple thì nhìn không rời mắt, công khai lộ liễu mà ngắm anh.
Anh cũng đã thấy cô những không mấy quan tâm, chỉ nhìn cô một cái rồi bước vào biệt thự.
Phía sau anh còn có một vệ sĩ đi theo, cô liền nhanh chóng đi đến bên cạnh người vệ sĩ, sau đó cùng vệ sĩ theo sau anh.
Đến lúc vào trong phòng khách, anh liền bảo dì giúp việc: “Pha một cốc cà phê, mang lên phòng đọc sách trên tầng ba cho tôi.”
Dì giúp việc liền đáp: “Vâng.”
Hứa Nhan Du thì liền bảo: “Pha cho tôi một cốc cam ép, cũng mang lên phòng đọc sách tầng ba nhé.”
Dì giúp việc cũng đáp “Vâng”, nhưng Tạ Hoằng Văn lúc này lại nhíu mày, quay sang nhìn Hứa Nhan Du
Hứa Nhan Du thì mỉm cười, nói với anh: “Chúng ta cùng đọc sách, nhân tiện thảo luận một số vấn đề được không?”
Tạ Hoằng Văn không đáp, sau đó thì không thèm để ý đến cô mà đi lên tầng ba. Cô và vệ sĩ cũng đi theo anh.
Đến lúc lên đến phòng đọc sách ở tầng ba, Tạ Hoằng Văn mở cửa bước vào, còn người vệ sĩ thì đứng bên ngoài.
Hứa Nhan Du lại vào phòng theo Tạ Hoằng Văn, sau đó đóng cửa lại.
Thế là trong phòng chỉ có anh và cô.
/108
|