Trước khi đi ngủ, Hứa Nhan Du luôn luôn cởi áo ngực. Mà hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, cô cởi áo ngực ra cho thoải mái, sau đó thì đi đến chỗ tủ quần áo lấy váy ngủ.
Trong khi đó, Tạ Hoằng Văn như bị mê hoặc mà dán chặt mắt vào màn hình máy tính. Yết hầu anh khẽ động, cơ thể cũng bắt đầu thấy hơi nóng.
Anh nhìn vào ngực, sau đó lại không kìm được mà nhìn vào vòng ba của Hứa Nhan Du. Nhưng đang nhìn dở thì Hứa Nhan Du lại mặc váy vào, anh liền bất giác nhíu mày. Sau đó, anh lại nhìn xuống đũng quần đang dựng đứng của mình thì không khỏi cười lạnh.
Anh chỉ nhìn thấy ngực của Hứa Nhan Du… vậy mà đã có phản ứng.
Anh có chút bực mình, thế là liền tắt máy tính rồi đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh giải quyết.
Thế nhưng sau khi giải quyết xong và đi ngủ thì đến đêm, anh vẫn mộng xuân.
Trong giấc mộng, Hứa Nhan Du mặc nội y màu trắng đang ngồi thay băng cho vết thương. Còn anh thì đứng ngay trước mặt cô, nhưng cô lại không nhìn thấy.
Nói cách khác, anh đã tàng hình.
Mà vì tàng hình, cho nên anh không kiêng dè gì mà nhìn chằm chằm vào cơ thể cô. Bên tai anh lúc này lại là tiếng xuýt xoa, rên rỉ yêu kiều của cô.
Mà tiếng rên rỉ và cơ thể mê người thật sự giống như một liều thuốc kích thích, khiến cho cơ thể anh rạo rực như bị thiêu đốt
Đến lúc cô thay băng xong thì lại luồn tay ra sau lưng, cởi bỏ áo ngực.
Bộ ngực căng tròn vì thế lộ ra, anh giống như một con thú thèm khát mà nhìn chăm chăm và bộ ngực, giống như bộ ngực của cô là chính con mồi của anh vậy.
Hơn nữa lúc này, Hứa Nhan Du lại không đi đến tủ lấy váy ngủ như trong hiện thực. Mà cô nằm xuống giường, bộ ngực vểnh lên như đang quyến rũ, mời gọi anh.
Tạ Hoằng Văn nhíu mày, bởi vì phần thân dưới của anh đã cứng đến phát đau. Anh có chút gấp gáp mà quay lưng, muốn rời khỏi phòng của Hứa Nhan Du.
Nhưng lúc này, Hứa Nhan Du lại lên tiếng: “Hoằng Văn, anh đi đâu vậy?”
Anh nghe xong thì ngây người trong giây lát, sau đó liền quay lại nhìn Hứa Nhan Du, hỏi: “Cô nhìn thấy tôi?”
Hứa Nhan Du nở một nụ cười dịu dàng, nhưng nụ cười ấy vào giây phút này lại trông thật khiêu gợi, mà giọng nói của cô cũng như chứa đầy cám dỗ: “Em vẫn luôn nhìn thấy anh.”
Anh nghe thấy vậy thì cười lạnh rồi nói: “Cô đúng là không chỉ biết lừa gạt, mà còn biết mồi chài nữa nhỉ?”
“Nhưng người ta chỉ mồi chài anh mà.” Hứa Nhan Du vừa nói vừa từ từ ngồi dậy, sau đó vươn tay về phía anh rồi gọi: “Anh lại đây đi!”
Tuy nhiên, anh không hề tiến lại gần Hứa Nhan Du mà liền quay người rời đi.
Chỉ là rời được mấy bước, Hứa Nhan Du từ phía sau lại chạy đến, ôm lấy eo anh rồi dùng giọng nói quyến rũ mà nũng nịu: “Anh đừng đi, em cô đơn lắm. Anh ở lại với em, được không?”
Từ trước đến giờ, Tạ Hoằng Văn cực kỳ ghét kiểu phụ nữ dụ dỗ, mồi chài đàn ông. Cho nên lúc này, anh liền quát Hứa Nhan Du: “Bỏ ra!”
Nhưng Hứa Nhan Du lại ôm anh càng chặt, sau đó ấm ức nói: “Sao anh hung dữ với em như vậy? Em là bạn gái anh mà. Em còn bênh vực anh, thậm chí còn từng che cho anh một nhát dao, anh không cảm ơn em thì thôi, đã vậy còn đối xử lạnh nhạt với em. Anh có biết em buồn lắm không?”
Nghe thấy những lời này, Tạ Hoằng Văn không hiểu sao bản thân lại không thể tiếp tục nổi giận với Hứa Nhan Du được. Anh chỉ biết siết chặt bàn tay, sau đó nói: “Đồ lừa đảo, ai là bạn trai cô chứ?”
“Anh đó!” Hứa Nhan Du mỉm cười, bàn tay đang ôm eo anh từ từ lướt xuống bên dưới. Anh muốn đẩy cô ra nhưng cô lại cảnh cáo: “Đứng yên!”
Sau đó, bàn tay cô chạm vào phần đùi trong của anh rồi bật cười, cất lên giọng nói đầy mê hoặc: “Chỗ này của anh có một vết bớt. Anh có biết tại sao em lại biết không?”
“Đó là vì…” Hứa Nhan Du kiễng chân, hôn lên tai Tạ Hoằng Văn rồi nói, “Là vì ngày ngày làm chuyện đó, em đều được tận mắt nhìn thấy vết bớt đấy!”
Nói đến đây, bàn tay hư hỏng của Hứa Nhan Du lại vuốt ve đùi Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa. Anh quay người lại, kéo Hứa Nhan Du vào lòng mình rồi sờ soạng khắp nơi trên người cô.
Cô ngẩng đầu rên rỉ, đôi môi hồng xinh xắn khẽ mở ra. Anh liền cúi đầu, muốn ngậm lấy đôi môi ấy.
Nhưng lúc này, tiếng chuông báo thức lại vang lên.
Tạ Hoằng Văn mở mắt, tỉnh khỏi giấc mộng.
Anh ngồi bật dậy, những hình ảnh trong giấc mơ lại vẫn quanh quẩn trong trí óc, giống như một thước phim phơi bày những suy nghĩ không đứng đắn của anh.
Anh lại nhìn sang chiếc đồng hồ báo thức, chửi tục một câu rồi tắt chiếc đồng hồ, sau đó nép bụp nó xuống đất.
Ném xong, anh lại nhìn xuống phần thân dưới đang đói khát của mình. Sau đó anh liền đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Trong lúc đó, Hứa Nhan Du cũng mới tỉnh giấc.
Cô vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, chăm sóc da rồi thay quần áo, sau đó trang điểm một lúc lâu. Đến khi thấy bản thân đã hoàn hảo, cô liền xuống dưới tầng.
Mỗi buổi sáng, Tạ Hoằng Văn đều sẽ ăn sáng tại phòng ăn ở tầng ba hoặc là sân thượng, cho nên dì giúp việc sẽ bê đồ ăn lên cho anh.
Hôm nay, Hứa Nhan Du liền xuống bảo dì giúp việc đem hai phần đồ ăn lên sân thượng, bởi vì cô muốn cùng anh dùng bữa.
Dì giúp việc lại sớm xem cô là bà chủ, cho nên liền nghe theo lời cô.
Một lúc sau, đến giờ ăn sáng hằng ngày của Tạ Hoằng Văn.
Dì giúp việc liền mang hai phần đồ ăn sáng lên tầng ba, còn Hứa Nhan Du thì đi cùng dì giúp việc.
Trong lúc đó, Tạ Hoằng Văn đã ngồi sẵn trên sân thượng.
Anh yên lặng ngắm nhìn khung cảnh sân thượng để thư giãn tinh thần, nhưng cứ thỉnh thoảng lại bị quấy nhiễu bởi những hình ảnh đầy khiêu gợi xuất hiện trong tâm trí.
Thế rồi, cánh cửa sân thượng mở ra.
Tạ Hoằng Văn nghe thấy tiếng mở cửa thì quay lại, ai ngờ anh lại ngay lập tức nhìn thấy Hứa Nhan Du với nụ cười rạng rỡ.
Ngay sau đó, anh lại thấy dì việc đặt hai phần đồ ăn lên bàn. Thế là anh liền nhíu mày, hỏi: “Tại sao lại có hai phần?”
Dì giúp việc thấy anh nhíu mày thì không khỏi run sợ, liền ấp úng nói: “Cô Hứa bảo tôi mang hai phần, cho nên…”
“Cô ta bảo mang lên hai phần thì liền mang lên hai phần?” Tạ Hoằng Văn tức giận, định mắng dì giúp việc. Nhưng chưa kịp mắng thì Hứa Nhan Du đã lên tiếng: “Anh lớn tiếng như vậy làm gì chứ?”
Nói xong, Hứa Nhan Du liền quay sang bảo dì giúp việc: “Dì xuống dưới đi.”
Dì giúp việc nghe vậy thì liền nhanh chóng cúi người xin phép rồi rời đi. Còn Tạ Hoằng Văn nhìn thấy cảnh này thì tức đến bật cười mà hỏi Hứa Nhan Du: “Người giúp việc tôi thuê bây giờ lại thành người giúp việc của cô rồi?”
“Đừng so đo như vậy mà.” Hứa Nhan Du ngồi xuống bên cạnh Tạ Hoằng Văn, “Bây giờ chúng ta ăn đi, em đói lắm rồi.”
Tạ Hoằng Văn liền cau mày, bảo Hứa Nhan Du: “Mang đồ ăn của cô xuống dưới, tôi không ăn cùng người khác.”
Hứa Nhan Du lại bảo: “Nhưng em không phải người khác, em là bạn gái của anh mà.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì ngây người trong tích tắc, không khỏi nhớ đến trong giấc mơ đêm hôm qua, Hứa Nhan Du cũng nhắc đến chuyện cô là bạn gái của anh.
Mà lúc này, Hứa Nhan Du lại năn nỉ: “Anh ăn cùng em đi, em ăn một mình rất cô đơn.”
Tạ Hoằng Văn lại tiếp tục nhớ đến trong giấc mơ, Hứa Nhan Du nũng nịu, nói rằng mình cô đơn rồi đòi anh ở lại với cô.
Anh liền cắn chặt răng, thầm nghĩ dù là trong mơ hay ngoài đời thì Hứa Nhan Du cũng bày ra dáng vẻ quyến rũ người khác.
Tuy nhiên trong mơ, lý trí của con người không ổn định, cho nên anh suýt nữa đã sa vào cạm bẫy của cô. Còn trong đời thực thì không, anh quay lại nhìn Hứa Nhan Du mà lạnh lùng nói: “Rời khỏi đây!”
Ai ngờ, Hứa Nhan Du lúc này liền cầm đũa, gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Tạ Hoằng Văn thấy vậy thì liền nhìn Hứa Nhan Du bằng ánh mắt bảy phần bực tức, ba phần bất lực.
Hứa Nhan Du lại thản nhiên quay sang nhìn anh rồi thúc giục: “Anh ăn đi chứ!”
Tạ Hoằng Văn nghe mà càng bực, chỉ muốn bóp chặt cái miệng cô lại.
Lúc này, một vệ sĩ lại mở cửa, bước ra sân thượng rồi đi về phía Tạ Hoằng Văn, báo cáo: “Thưa ông chủ, cô Lý Kha Y nói rằng đã biết mình sai, mong muốn ông chủ tha lỗi và thả cô ấy ra ạ.”
Căn phòng hiện tại giam giữ Lý Kha Y khá tệ, không quạt, không điều hòa, chỉ có mỗi đèn điện. Nội thất trong phòng cũng cũ, giường thì cứng, mà trên giường không có đệm cũng chẳng có gối. Cho nên Lý Kha Y mới xin Tạ Hoằng Văn thả cô ta ra khỏi căn phòng này, cho cô ta đến một căn phòng khác và để cô ta được đi lại trong biệt thự
Thế nhưng, Tạ Hoằng Văn lúc này lại bất giác quay sang nhìn phản ứng của Hứa Nhan Du. Sau đó, anh lại nghĩ đến chuyện Đàm Vũ Trạch vừa bị bắt thì liền bảo vệ sĩ: “Chưa thả vội.”
Vệ sĩ liền đáp “Vâng” rồi rời đi. Hứa Nhan Du thì đã biết lý do vì sao Tạ Hoằng Văn vẫn chưa thả Lý Kha Y. Bởi vì trong nguyên tác, tối nay Tạ Hoằng Văn sẽ sai người đưa Đàm Vũ Trạch đến chỗ Lý Kha Y, để cho anh ta và Lý Kha Y gặp nhau.
Anh muốn xem cảnh tượng hai người họ gặp nhau thì sẽ như thế nào.
Anh cảm thấy, chắc là sẽ rất hay ho đây.
Trong khi đó, Tạ Hoằng Văn như bị mê hoặc mà dán chặt mắt vào màn hình máy tính. Yết hầu anh khẽ động, cơ thể cũng bắt đầu thấy hơi nóng.
Anh nhìn vào ngực, sau đó lại không kìm được mà nhìn vào vòng ba của Hứa Nhan Du. Nhưng đang nhìn dở thì Hứa Nhan Du lại mặc váy vào, anh liền bất giác nhíu mày. Sau đó, anh lại nhìn xuống đũng quần đang dựng đứng của mình thì không khỏi cười lạnh.
Anh chỉ nhìn thấy ngực của Hứa Nhan Du… vậy mà đã có phản ứng.
Anh có chút bực mình, thế là liền tắt máy tính rồi đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh giải quyết.
Thế nhưng sau khi giải quyết xong và đi ngủ thì đến đêm, anh vẫn mộng xuân.
Trong giấc mộng, Hứa Nhan Du mặc nội y màu trắng đang ngồi thay băng cho vết thương. Còn anh thì đứng ngay trước mặt cô, nhưng cô lại không nhìn thấy.
Nói cách khác, anh đã tàng hình.
Mà vì tàng hình, cho nên anh không kiêng dè gì mà nhìn chằm chằm vào cơ thể cô. Bên tai anh lúc này lại là tiếng xuýt xoa, rên rỉ yêu kiều của cô.
Mà tiếng rên rỉ và cơ thể mê người thật sự giống như một liều thuốc kích thích, khiến cho cơ thể anh rạo rực như bị thiêu đốt
Đến lúc cô thay băng xong thì lại luồn tay ra sau lưng, cởi bỏ áo ngực.
Bộ ngực căng tròn vì thế lộ ra, anh giống như một con thú thèm khát mà nhìn chăm chăm và bộ ngực, giống như bộ ngực của cô là chính con mồi của anh vậy.
Hơn nữa lúc này, Hứa Nhan Du lại không đi đến tủ lấy váy ngủ như trong hiện thực. Mà cô nằm xuống giường, bộ ngực vểnh lên như đang quyến rũ, mời gọi anh.
Tạ Hoằng Văn nhíu mày, bởi vì phần thân dưới của anh đã cứng đến phát đau. Anh có chút gấp gáp mà quay lưng, muốn rời khỏi phòng của Hứa Nhan Du.
Nhưng lúc này, Hứa Nhan Du lại lên tiếng: “Hoằng Văn, anh đi đâu vậy?”
Anh nghe xong thì ngây người trong giây lát, sau đó liền quay lại nhìn Hứa Nhan Du, hỏi: “Cô nhìn thấy tôi?”
Hứa Nhan Du nở một nụ cười dịu dàng, nhưng nụ cười ấy vào giây phút này lại trông thật khiêu gợi, mà giọng nói của cô cũng như chứa đầy cám dỗ: “Em vẫn luôn nhìn thấy anh.”
Anh nghe thấy vậy thì cười lạnh rồi nói: “Cô đúng là không chỉ biết lừa gạt, mà còn biết mồi chài nữa nhỉ?”
“Nhưng người ta chỉ mồi chài anh mà.” Hứa Nhan Du vừa nói vừa từ từ ngồi dậy, sau đó vươn tay về phía anh rồi gọi: “Anh lại đây đi!”
Tuy nhiên, anh không hề tiến lại gần Hứa Nhan Du mà liền quay người rời đi.
Chỉ là rời được mấy bước, Hứa Nhan Du từ phía sau lại chạy đến, ôm lấy eo anh rồi dùng giọng nói quyến rũ mà nũng nịu: “Anh đừng đi, em cô đơn lắm. Anh ở lại với em, được không?”
Từ trước đến giờ, Tạ Hoằng Văn cực kỳ ghét kiểu phụ nữ dụ dỗ, mồi chài đàn ông. Cho nên lúc này, anh liền quát Hứa Nhan Du: “Bỏ ra!”
Nhưng Hứa Nhan Du lại ôm anh càng chặt, sau đó ấm ức nói: “Sao anh hung dữ với em như vậy? Em là bạn gái anh mà. Em còn bênh vực anh, thậm chí còn từng che cho anh một nhát dao, anh không cảm ơn em thì thôi, đã vậy còn đối xử lạnh nhạt với em. Anh có biết em buồn lắm không?”
Nghe thấy những lời này, Tạ Hoằng Văn không hiểu sao bản thân lại không thể tiếp tục nổi giận với Hứa Nhan Du được. Anh chỉ biết siết chặt bàn tay, sau đó nói: “Đồ lừa đảo, ai là bạn trai cô chứ?”
“Anh đó!” Hứa Nhan Du mỉm cười, bàn tay đang ôm eo anh từ từ lướt xuống bên dưới. Anh muốn đẩy cô ra nhưng cô lại cảnh cáo: “Đứng yên!”
Sau đó, bàn tay cô chạm vào phần đùi trong của anh rồi bật cười, cất lên giọng nói đầy mê hoặc: “Chỗ này của anh có một vết bớt. Anh có biết tại sao em lại biết không?”
“Đó là vì…” Hứa Nhan Du kiễng chân, hôn lên tai Tạ Hoằng Văn rồi nói, “Là vì ngày ngày làm chuyện đó, em đều được tận mắt nhìn thấy vết bớt đấy!”
Nói đến đây, bàn tay hư hỏng của Hứa Nhan Du lại vuốt ve đùi Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa. Anh quay người lại, kéo Hứa Nhan Du vào lòng mình rồi sờ soạng khắp nơi trên người cô.
Cô ngẩng đầu rên rỉ, đôi môi hồng xinh xắn khẽ mở ra. Anh liền cúi đầu, muốn ngậm lấy đôi môi ấy.
Nhưng lúc này, tiếng chuông báo thức lại vang lên.
Tạ Hoằng Văn mở mắt, tỉnh khỏi giấc mộng.
Anh ngồi bật dậy, những hình ảnh trong giấc mơ lại vẫn quanh quẩn trong trí óc, giống như một thước phim phơi bày những suy nghĩ không đứng đắn của anh.
Anh lại nhìn sang chiếc đồng hồ báo thức, chửi tục một câu rồi tắt chiếc đồng hồ, sau đó nép bụp nó xuống đất.
Ném xong, anh lại nhìn xuống phần thân dưới đang đói khát của mình. Sau đó anh liền đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Trong lúc đó, Hứa Nhan Du cũng mới tỉnh giấc.
Cô vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, chăm sóc da rồi thay quần áo, sau đó trang điểm một lúc lâu. Đến khi thấy bản thân đã hoàn hảo, cô liền xuống dưới tầng.
Mỗi buổi sáng, Tạ Hoằng Văn đều sẽ ăn sáng tại phòng ăn ở tầng ba hoặc là sân thượng, cho nên dì giúp việc sẽ bê đồ ăn lên cho anh.
Hôm nay, Hứa Nhan Du liền xuống bảo dì giúp việc đem hai phần đồ ăn lên sân thượng, bởi vì cô muốn cùng anh dùng bữa.
Dì giúp việc lại sớm xem cô là bà chủ, cho nên liền nghe theo lời cô.
Một lúc sau, đến giờ ăn sáng hằng ngày của Tạ Hoằng Văn.
Dì giúp việc liền mang hai phần đồ ăn sáng lên tầng ba, còn Hứa Nhan Du thì đi cùng dì giúp việc.
Trong lúc đó, Tạ Hoằng Văn đã ngồi sẵn trên sân thượng.
Anh yên lặng ngắm nhìn khung cảnh sân thượng để thư giãn tinh thần, nhưng cứ thỉnh thoảng lại bị quấy nhiễu bởi những hình ảnh đầy khiêu gợi xuất hiện trong tâm trí.
Thế rồi, cánh cửa sân thượng mở ra.
Tạ Hoằng Văn nghe thấy tiếng mở cửa thì quay lại, ai ngờ anh lại ngay lập tức nhìn thấy Hứa Nhan Du với nụ cười rạng rỡ.
Ngay sau đó, anh lại thấy dì việc đặt hai phần đồ ăn lên bàn. Thế là anh liền nhíu mày, hỏi: “Tại sao lại có hai phần?”
Dì giúp việc thấy anh nhíu mày thì không khỏi run sợ, liền ấp úng nói: “Cô Hứa bảo tôi mang hai phần, cho nên…”
“Cô ta bảo mang lên hai phần thì liền mang lên hai phần?” Tạ Hoằng Văn tức giận, định mắng dì giúp việc. Nhưng chưa kịp mắng thì Hứa Nhan Du đã lên tiếng: “Anh lớn tiếng như vậy làm gì chứ?”
Nói xong, Hứa Nhan Du liền quay sang bảo dì giúp việc: “Dì xuống dưới đi.”
Dì giúp việc nghe vậy thì liền nhanh chóng cúi người xin phép rồi rời đi. Còn Tạ Hoằng Văn nhìn thấy cảnh này thì tức đến bật cười mà hỏi Hứa Nhan Du: “Người giúp việc tôi thuê bây giờ lại thành người giúp việc của cô rồi?”
“Đừng so đo như vậy mà.” Hứa Nhan Du ngồi xuống bên cạnh Tạ Hoằng Văn, “Bây giờ chúng ta ăn đi, em đói lắm rồi.”
Tạ Hoằng Văn liền cau mày, bảo Hứa Nhan Du: “Mang đồ ăn của cô xuống dưới, tôi không ăn cùng người khác.”
Hứa Nhan Du lại bảo: “Nhưng em không phải người khác, em là bạn gái của anh mà.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì ngây người trong tích tắc, không khỏi nhớ đến trong giấc mơ đêm hôm qua, Hứa Nhan Du cũng nhắc đến chuyện cô là bạn gái của anh.
Mà lúc này, Hứa Nhan Du lại năn nỉ: “Anh ăn cùng em đi, em ăn một mình rất cô đơn.”
Tạ Hoằng Văn lại tiếp tục nhớ đến trong giấc mơ, Hứa Nhan Du nũng nịu, nói rằng mình cô đơn rồi đòi anh ở lại với cô.
Anh liền cắn chặt răng, thầm nghĩ dù là trong mơ hay ngoài đời thì Hứa Nhan Du cũng bày ra dáng vẻ quyến rũ người khác.
Tuy nhiên trong mơ, lý trí của con người không ổn định, cho nên anh suýt nữa đã sa vào cạm bẫy của cô. Còn trong đời thực thì không, anh quay lại nhìn Hứa Nhan Du mà lạnh lùng nói: “Rời khỏi đây!”
Ai ngờ, Hứa Nhan Du lúc này liền cầm đũa, gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Tạ Hoằng Văn thấy vậy thì liền nhìn Hứa Nhan Du bằng ánh mắt bảy phần bực tức, ba phần bất lực.
Hứa Nhan Du lại thản nhiên quay sang nhìn anh rồi thúc giục: “Anh ăn đi chứ!”
Tạ Hoằng Văn nghe mà càng bực, chỉ muốn bóp chặt cái miệng cô lại.
Lúc này, một vệ sĩ lại mở cửa, bước ra sân thượng rồi đi về phía Tạ Hoằng Văn, báo cáo: “Thưa ông chủ, cô Lý Kha Y nói rằng đã biết mình sai, mong muốn ông chủ tha lỗi và thả cô ấy ra ạ.”
Căn phòng hiện tại giam giữ Lý Kha Y khá tệ, không quạt, không điều hòa, chỉ có mỗi đèn điện. Nội thất trong phòng cũng cũ, giường thì cứng, mà trên giường không có đệm cũng chẳng có gối. Cho nên Lý Kha Y mới xin Tạ Hoằng Văn thả cô ta ra khỏi căn phòng này, cho cô ta đến một căn phòng khác và để cô ta được đi lại trong biệt thự
Thế nhưng, Tạ Hoằng Văn lúc này lại bất giác quay sang nhìn phản ứng của Hứa Nhan Du. Sau đó, anh lại nghĩ đến chuyện Đàm Vũ Trạch vừa bị bắt thì liền bảo vệ sĩ: “Chưa thả vội.”
Vệ sĩ liền đáp “Vâng” rồi rời đi. Hứa Nhan Du thì đã biết lý do vì sao Tạ Hoằng Văn vẫn chưa thả Lý Kha Y. Bởi vì trong nguyên tác, tối nay Tạ Hoằng Văn sẽ sai người đưa Đàm Vũ Trạch đến chỗ Lý Kha Y, để cho anh ta và Lý Kha Y gặp nhau.
Anh muốn xem cảnh tượng hai người họ gặp nhau thì sẽ như thế nào.
Anh cảm thấy, chắc là sẽ rất hay ho đây.
/108
|