Nghe thấy lời Tạ Hoằng Văn nói, trái tim Hứa Nhan Du không ngừng run rẩy. Cô vội vàng ôm lấy anh, sau đó lại vội vàng nói: “Em không chê anh. Em yêu anh mà, làm sao em có thể chê anh chứ.”
Tạ Hoằng Văn liền bóp lấy ngực cô, ánh mắt chứa đầy dục vọng tham lam nhìn cô mà hỏi: “Vậy tại sao không cho tôi làm?”
“Không có bao.” Hứa Nhan Du nói, “Sẽ mang thai đó.”
“Mang thai thì sinh.” Tạ Hoằng Văn hôn lên môi Hứa Nhan Du, bàn tay lại nhào nắn ngực cô mà bảo: “Tôi say nhưng tôi vẫn tỉnh táo, tôi cũng sẽ không lừa cô. Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, nhất định sẽ cưới cô.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì liền bảo: “Anh nói nghe nhẹ nhàng vậy, anh biết sinh con đau thế nào không?”
Giọng điệu Hứa Nhan Du có chút giận dỗi mà nói: “Hơn nữa em mới mười chín tuổi, em còn chưa có dự định sinh con. Ít nhất cũng phải học đại học xong em mới sinh em bé được.”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn giống như đang suy nghĩ gì đó, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Hứa Nhan Du không rời.
Hứa Nhan Du cũng nhìn anh, chờ xem anh sẽ nói như thế nào. Nếu anh mà dám ép buộc cô quan hệ rồi để cô sinh em bé hoặc bảo cô uống thuốc tránh thai thì cô nhất định sẽ mắng anh. Cô yêu anh, nhưng cô sẽ không mù quáng mà nghe theo tất cả những điều anh bảo đâu.
Tạ Hoằng Văn kiếp sau rất yêu cô, anh ấy luôn nghĩ cho cô và cũng sẽ không bao giờ ép cô phải uống thứ thuốc có hại đó cả. Cho nên nếu Tạ Hoằng Văn bây giờ mà bắt cô uống thì cô tuyệt đối sẽ không đồng ý, cô nhất định sẽ phản kháng.
Tuy nhiên, Tạ Hoằng Văn lúc này lại cúi đầu hôn cô, sau đó kéo quần lót của cô lên, mặc lại quần giúp cô.
Hứa Nhan Du thấy vậy thì ngây người trong giây lát, sau đó thì khẽ mỉm cười. Tạ Hoằng Văn không ép buộc cô, anh nghe theo cô, anh vẫn muốn tốt cho cô.
Nghĩ như vậy, ý cười trong mắt Hứa Nhan Du càng thêm sâu. Nhưng ngay sau đó, cô lại không cười nổi nữa, bởi vì Tạ Hoằng Văn “biến thái” kia lại tiếp tục.
Anh điên cuồng hôn cô, đầu lưỡi tham lam xâm phạm mọi nơi bên trong khoang miệng cô. Bàn tay anh lại sờ soạng, vuốt ve khắp nơi trên cơ thể cô. Mà vật cứng rắn nóng bỏng của anh lại… dán chặt vào nơi ấy của cô.
Cách một lớp quần lót, vật cứng rắn ấy không ngừng ma sát, càn quấy nơi nhạy cảm của cô.
Hứa Nhan Du không nhịn được mà khẽ rên lên, Tạ Hoằng Văn lại há miệng, đưa lưỡi mà hôn liếm đôi môi cô. Bàn tay anh cầm lấy hai chân cô rồi kéo hai chân quấn vào eo mình.
Sau đó, anh đưa đẩy hông, có chút gấp gáp mà đâm chọc ở bên ngoài. Nhưng vì không thể tiến vào bên trong nên cơ thể anh rất khó chịu.
Anh lại cúi xuống ngậm lấy nụ hoa trên ngực cô, thân dưới lại không ngừng ma sát, đâm chọc.
Hứa Nhan Du bị kích thích đến đỏ cả vành mắt, cô khẽ gọi: “Hoằng Văn… Anh chậm lại…”
Nhưng Tạ Hoằng Văn lại di chuyển nhanh hơn, giọng nói trầm thấp còn bảo cô: “Nhan Du… Gọi tên của tôi.”
“Hoằng Văn…” Hứa Nhan Du nghe theo Tạ Hoằng Văn mà gọi: “Hoằng Văn…”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì vừa thở dốc lại vừa cong môi cười. Ánh mắt anh nhìn lên khuôn mặt cô, sau đó lại nhìn xuống bầu ngực đang lắc lư lên xuống của cô.
Thế rồi, anh lại nhìn xuống cái nơi nhạy cảm đang bị vật nóng bỏng của anh va chạm.
Nơi nhạy cảm ấy của cô đã ướt đẫm, chiếc quần lót của cô cũng vì vậy mà ẩm ướt theo.
Anh lại vừa mạnh mẽ đẩy hông, vừa nhìn chằm chằm vào nơi ấy rồi mỉm cười, giọng nói trầm khàn tự hào mà nói: “Cô cũng muốn tôi…”
Nói xong, anh lại cúi xuống hôn Hứa Nhan Du, sau đó ghé miệng vào tai cô rồi bảo: “Nói yêu tôi… Cô bảo cô yêu tôi mà… Nói đi…”
Hứa Nhan Du lúc này đã mơ mơ màng màng, đầu óc trống rỗng. Cô vươn tay ôm Tạ Hoằng Văn, sau đó nói: “Hoằng Văn… Em yêu anh…”
“Nói lại…” Tạ Hoằng Văn vừa mãnh liệt đưa đẩy, lại vừa thúc giục cô: “Nói lại cho tôi nghe.”
“Em yêu anh… Ưm… Em… yêu anh…”
“Em yêu anh… Ưm…” Nói đến đây, Hứa Nhan Du không kìm nén được tiếng rên yêu kiều của mình nữa.
Cô vừa nói yêu anh, vừa không ngừng rên rỉ, khiến cho anh như uống phải liều thuốc kích thích mà càng mạnh mẽ, càng mãnh liệt.
Thế rồi không biết qua bao lâu, một mùi hương tanh nồng phảng phất trong căn phòng.
Hứa Nhan Du ngơ ngẩn nằm trên giường, rõ ràng không làm gì nhưng cơ thể cô lại xụi lơ, trông như không còn sức lực.
Còn Tạ Hoằng Văn thì nằm đè lên người cô. Dù thân dưới không còn tiếp tục đưa đẩy, nhưng bàn tay anh lại vẫn mò mẫm trên cơ thể cô, còn đôi môi anh thì say mê mà hôn lên môi cô, hôn lên má cô, hôn lên trán cô,... Sau đó, anh lại tiếp tục ngậm lấy nụ hoa trên ngực cô mà hôn mút.
Cô thật sự mệt rồi. Nửa đêm nửa hôm bị Tạ Hoằng Văn đánh thức, lại còn cùng anh làm ra cái chuyện hoang đường kia thì sao lại không mệt được chứ.
Cô nằm trên giường, nhắm mắt lại, để mặc anh muốn làm gì thì làm
Sau đó một hồi, cô cảm giác rằng anh đã ngừng lại, không làm gì cô nữa. Nhưng sau đó, cô lại nghe thấy tiếng tủ quần áo của mình mở ra.
Tạ Hoằng Văn lấy một chiếc váy ngủ cùng với một chiếc quần lót, sau đó còn lấy một chiếc khăn rồi leo lên giường Hứa Nhan Du. Tiếp đó, anh từ từ cởi quần lót mà Hứa Nhan Du đang mặc ra rồi dùng khăn lau nơi đó cho cô.
Hứa Nhan Du lúc này liền mở mắt.
Cô nhìn thấy anh đang cẩn thận lau cho cô, sau đó lại cẩn thận mặc chiếc quần mới lên người cô.
Lúc này, Tạ Hoằng Văn vẫn chưa mặc quần áo. Hứa Nhan Du lại thấy anh dùng chiếc khăn kia lau phần thân dưới của anh rồi đặt chiếc khăn sang một chỗ.
Sau đó, anh lại đỡ cô ngồi dậy rồi để cô tựa vào người anh. Còn anh thì cầm chiếc váy ngủ, mặc lên người cho cô.
Cô cũng rất phối hợp nên chiếc váy rất nhanh đã được mặc lên người.
Tạ Hoằng Văn lại xuống giường, mặc lại quần áo. Sau đó anh liền bế cô lên, đưa cô ra khỏi phòng.
Cô đang định hỏi anh định làm gì thì anh đã nói nhỏ với cô: “Ga giường cô bẩn rồi, mai thay. Hôm nay cô sang phòng tôi ngủ.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì khẽ cong môi cười, sau đó lại dụi dụi mặt vào lồng ngực Tạ Hoằng Văn rồi thủ thỉ: “Hoằng Văn, em yêu anh.”
Nói rồi, cô liền ngủ thiếp đi mất. Cho nên cô không biết rằng lúc này, Tạ Hoằng Văn đã mỉm cười, ánh mắt tràn ngập niềm hạnh phúc.
Sáng hôm sau.
Hứa Nhan Du tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong vòng tay Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn lại cởi trần, còn cô…
Sao cô cũng ở trần thế này?
Hứa Nhan Du mở tròn mắt, thầm hỏi không phải hôm qua Tạ Hoằng Văn đã mặc váy cho cô rồi sao?
Cô dùng tay sờ sờ cơ thể mình thì thấy trên người chỉ còn lại chiếc quần lót. Cô lại đưa tay sờ vào phần đùi Tạ Hoằng Văn thì liền chạm vào da thịt của anh.
Vậy là anh không mặc quần dài!
Hai má cô vì vậy mà đỏ bừng. Lại nhớ đến việc chiếc váy trên người không còn, Hứa Nhan Du làm sao có thể không đoán ra váy là do Tạ Hoằng Văn cởi chứ.
Lúc này, Tạ Hoằng Văn lại mở mắt ra. Hai mắt anh sáng ngời, trông vô cùng tỉnh táo.
Hứa Nhan Du liền lừ mắt nhìn anh, hỏi: “Anh tỉnh từ lâu rồi phải không?”
Lần này anh không chối mà thẳng thắn đáp: “Ừ.”
Hứa Nhan Du lại hỏi: “Tại sao anh lại giả vờ ngủ? Là vì muốn ôm em à?”
Tạ Hoằng Văn không trả lời câu hỏi này mà lại hỏi lại cô: “Sao hôm nay không hôn trộm tôi nữa?”
Hứa Nhan Du:???
Tạ Hoằng Văn: “Không phải lần trước cô còn hôn trộm lên trán tôi sao? Sao hôm nay không hôn?”
Hứa Nhan Du: “...”
Tạ Hoằng Văn lại hỏi: “Hôm qua thân mật với tôi đủ rồi nên chán, vậy nên không muốn hôn trộm nữa?”
Hứa Nhan Du liền bảo: “Không phải.”
Nhưng Tạ Hoằng Văn lại ôm chặt lấy cô, sau đó đưa tay chạm bưng má cô, để cô ngẩng đầu nhìn anh. Sau đó, anh nhìn thẳng vào mắt cô mà nói: “Tôi cực kỳ ghét những ai nói dối tôi. Cho nên nếu cô nói dối, cô nhất định phải biến lời nói dối trở thành sự thật.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì định hỏi anh rằng cô nói dối anh chuyện gì.
Nhưng lúc này, anh đã bảo: “Cô từng không ít lần nói yêu tôi. Nếu là nói thật thì được. Nhưng nếu là nói dối thì tốt nhất cô hãy nhanh chóng điều chỉnh lại trái tim của mình. Cô bắt buộc phải yêu tôi, không được nói dối tôi.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì trái tim không ngừng loạn nhịp. Cái lời nói có phần phách lối của Tạ Hoằng Văn vậy mà lại khiến cô rung động là sao?
Hứa Nhan Du lại hỏi Tạ Hoằng Văn: “Vậy anh có yêu em không?”
Nhận được câu hỏi này, Tạ Hoằng Văn hơi khựng người lại.
Hứa Nhan Du lại nói: “Anh yêu em.”
Nói đến đây, cô nở nụ cười rồi bảo: “Nếu đây là lời nói thật của em thì được. Nhưng nếu là em nói dối thì anh phải giúp em biến lời nói dối thành sự thật. Anh phải điều chỉnh lại trái tim của mình. Anh bắt buộc phải yêu em, không được để câu “Anh yêu em” là lời nói dối, biết chưa?”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn không kìm được mà bật cười. Thế rồi sau đó, anh lại hôn nhẹ lên môi Hứa Nhan Du, trong lòng thầm nói:
Tôi biết rồi.
Cái câu “Anh yêu em” đó, tôi sẽ giúp cô biến nó thành sự thật.
Tạ Hoằng Văn liền bóp lấy ngực cô, ánh mắt chứa đầy dục vọng tham lam nhìn cô mà hỏi: “Vậy tại sao không cho tôi làm?”
“Không có bao.” Hứa Nhan Du nói, “Sẽ mang thai đó.”
“Mang thai thì sinh.” Tạ Hoằng Văn hôn lên môi Hứa Nhan Du, bàn tay lại nhào nắn ngực cô mà bảo: “Tôi say nhưng tôi vẫn tỉnh táo, tôi cũng sẽ không lừa cô. Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, nhất định sẽ cưới cô.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì liền bảo: “Anh nói nghe nhẹ nhàng vậy, anh biết sinh con đau thế nào không?”
Giọng điệu Hứa Nhan Du có chút giận dỗi mà nói: “Hơn nữa em mới mười chín tuổi, em còn chưa có dự định sinh con. Ít nhất cũng phải học đại học xong em mới sinh em bé được.”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn giống như đang suy nghĩ gì đó, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Hứa Nhan Du không rời.
Hứa Nhan Du cũng nhìn anh, chờ xem anh sẽ nói như thế nào. Nếu anh mà dám ép buộc cô quan hệ rồi để cô sinh em bé hoặc bảo cô uống thuốc tránh thai thì cô nhất định sẽ mắng anh. Cô yêu anh, nhưng cô sẽ không mù quáng mà nghe theo tất cả những điều anh bảo đâu.
Tạ Hoằng Văn kiếp sau rất yêu cô, anh ấy luôn nghĩ cho cô và cũng sẽ không bao giờ ép cô phải uống thứ thuốc có hại đó cả. Cho nên nếu Tạ Hoằng Văn bây giờ mà bắt cô uống thì cô tuyệt đối sẽ không đồng ý, cô nhất định sẽ phản kháng.
Tuy nhiên, Tạ Hoằng Văn lúc này lại cúi đầu hôn cô, sau đó kéo quần lót của cô lên, mặc lại quần giúp cô.
Hứa Nhan Du thấy vậy thì ngây người trong giây lát, sau đó thì khẽ mỉm cười. Tạ Hoằng Văn không ép buộc cô, anh nghe theo cô, anh vẫn muốn tốt cho cô.
Nghĩ như vậy, ý cười trong mắt Hứa Nhan Du càng thêm sâu. Nhưng ngay sau đó, cô lại không cười nổi nữa, bởi vì Tạ Hoằng Văn “biến thái” kia lại tiếp tục.
Anh điên cuồng hôn cô, đầu lưỡi tham lam xâm phạm mọi nơi bên trong khoang miệng cô. Bàn tay anh lại sờ soạng, vuốt ve khắp nơi trên cơ thể cô. Mà vật cứng rắn nóng bỏng của anh lại… dán chặt vào nơi ấy của cô.
Cách một lớp quần lót, vật cứng rắn ấy không ngừng ma sát, càn quấy nơi nhạy cảm của cô.
Hứa Nhan Du không nhịn được mà khẽ rên lên, Tạ Hoằng Văn lại há miệng, đưa lưỡi mà hôn liếm đôi môi cô. Bàn tay anh cầm lấy hai chân cô rồi kéo hai chân quấn vào eo mình.
Sau đó, anh đưa đẩy hông, có chút gấp gáp mà đâm chọc ở bên ngoài. Nhưng vì không thể tiến vào bên trong nên cơ thể anh rất khó chịu.
Anh lại cúi xuống ngậm lấy nụ hoa trên ngực cô, thân dưới lại không ngừng ma sát, đâm chọc.
Hứa Nhan Du bị kích thích đến đỏ cả vành mắt, cô khẽ gọi: “Hoằng Văn… Anh chậm lại…”
Nhưng Tạ Hoằng Văn lại di chuyển nhanh hơn, giọng nói trầm thấp còn bảo cô: “Nhan Du… Gọi tên của tôi.”
“Hoằng Văn…” Hứa Nhan Du nghe theo Tạ Hoằng Văn mà gọi: “Hoằng Văn…”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì vừa thở dốc lại vừa cong môi cười. Ánh mắt anh nhìn lên khuôn mặt cô, sau đó lại nhìn xuống bầu ngực đang lắc lư lên xuống của cô.
Thế rồi, anh lại nhìn xuống cái nơi nhạy cảm đang bị vật nóng bỏng của anh va chạm.
Nơi nhạy cảm ấy của cô đã ướt đẫm, chiếc quần lót của cô cũng vì vậy mà ẩm ướt theo.
Anh lại vừa mạnh mẽ đẩy hông, vừa nhìn chằm chằm vào nơi ấy rồi mỉm cười, giọng nói trầm khàn tự hào mà nói: “Cô cũng muốn tôi…”
Nói xong, anh lại cúi xuống hôn Hứa Nhan Du, sau đó ghé miệng vào tai cô rồi bảo: “Nói yêu tôi… Cô bảo cô yêu tôi mà… Nói đi…”
Hứa Nhan Du lúc này đã mơ mơ màng màng, đầu óc trống rỗng. Cô vươn tay ôm Tạ Hoằng Văn, sau đó nói: “Hoằng Văn… Em yêu anh…”
“Nói lại…” Tạ Hoằng Văn vừa mãnh liệt đưa đẩy, lại vừa thúc giục cô: “Nói lại cho tôi nghe.”
“Em yêu anh… Ưm… Em… yêu anh…”
“Em yêu anh… Ưm…” Nói đến đây, Hứa Nhan Du không kìm nén được tiếng rên yêu kiều của mình nữa.
Cô vừa nói yêu anh, vừa không ngừng rên rỉ, khiến cho anh như uống phải liều thuốc kích thích mà càng mạnh mẽ, càng mãnh liệt.
Thế rồi không biết qua bao lâu, một mùi hương tanh nồng phảng phất trong căn phòng.
Hứa Nhan Du ngơ ngẩn nằm trên giường, rõ ràng không làm gì nhưng cơ thể cô lại xụi lơ, trông như không còn sức lực.
Còn Tạ Hoằng Văn thì nằm đè lên người cô. Dù thân dưới không còn tiếp tục đưa đẩy, nhưng bàn tay anh lại vẫn mò mẫm trên cơ thể cô, còn đôi môi anh thì say mê mà hôn lên môi cô, hôn lên má cô, hôn lên trán cô,... Sau đó, anh lại tiếp tục ngậm lấy nụ hoa trên ngực cô mà hôn mút.
Cô thật sự mệt rồi. Nửa đêm nửa hôm bị Tạ Hoằng Văn đánh thức, lại còn cùng anh làm ra cái chuyện hoang đường kia thì sao lại không mệt được chứ.
Cô nằm trên giường, nhắm mắt lại, để mặc anh muốn làm gì thì làm
Sau đó một hồi, cô cảm giác rằng anh đã ngừng lại, không làm gì cô nữa. Nhưng sau đó, cô lại nghe thấy tiếng tủ quần áo của mình mở ra.
Tạ Hoằng Văn lấy một chiếc váy ngủ cùng với một chiếc quần lót, sau đó còn lấy một chiếc khăn rồi leo lên giường Hứa Nhan Du. Tiếp đó, anh từ từ cởi quần lót mà Hứa Nhan Du đang mặc ra rồi dùng khăn lau nơi đó cho cô.
Hứa Nhan Du lúc này liền mở mắt.
Cô nhìn thấy anh đang cẩn thận lau cho cô, sau đó lại cẩn thận mặc chiếc quần mới lên người cô.
Lúc này, Tạ Hoằng Văn vẫn chưa mặc quần áo. Hứa Nhan Du lại thấy anh dùng chiếc khăn kia lau phần thân dưới của anh rồi đặt chiếc khăn sang một chỗ.
Sau đó, anh lại đỡ cô ngồi dậy rồi để cô tựa vào người anh. Còn anh thì cầm chiếc váy ngủ, mặc lên người cho cô.
Cô cũng rất phối hợp nên chiếc váy rất nhanh đã được mặc lên người.
Tạ Hoằng Văn lại xuống giường, mặc lại quần áo. Sau đó anh liền bế cô lên, đưa cô ra khỏi phòng.
Cô đang định hỏi anh định làm gì thì anh đã nói nhỏ với cô: “Ga giường cô bẩn rồi, mai thay. Hôm nay cô sang phòng tôi ngủ.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì khẽ cong môi cười, sau đó lại dụi dụi mặt vào lồng ngực Tạ Hoằng Văn rồi thủ thỉ: “Hoằng Văn, em yêu anh.”
Nói rồi, cô liền ngủ thiếp đi mất. Cho nên cô không biết rằng lúc này, Tạ Hoằng Văn đã mỉm cười, ánh mắt tràn ngập niềm hạnh phúc.
Sáng hôm sau.
Hứa Nhan Du tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong vòng tay Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn lại cởi trần, còn cô…
Sao cô cũng ở trần thế này?
Hứa Nhan Du mở tròn mắt, thầm hỏi không phải hôm qua Tạ Hoằng Văn đã mặc váy cho cô rồi sao?
Cô dùng tay sờ sờ cơ thể mình thì thấy trên người chỉ còn lại chiếc quần lót. Cô lại đưa tay sờ vào phần đùi Tạ Hoằng Văn thì liền chạm vào da thịt của anh.
Vậy là anh không mặc quần dài!
Hai má cô vì vậy mà đỏ bừng. Lại nhớ đến việc chiếc váy trên người không còn, Hứa Nhan Du làm sao có thể không đoán ra váy là do Tạ Hoằng Văn cởi chứ.
Lúc này, Tạ Hoằng Văn lại mở mắt ra. Hai mắt anh sáng ngời, trông vô cùng tỉnh táo.
Hứa Nhan Du liền lừ mắt nhìn anh, hỏi: “Anh tỉnh từ lâu rồi phải không?”
Lần này anh không chối mà thẳng thắn đáp: “Ừ.”
Hứa Nhan Du lại hỏi: “Tại sao anh lại giả vờ ngủ? Là vì muốn ôm em à?”
Tạ Hoằng Văn không trả lời câu hỏi này mà lại hỏi lại cô: “Sao hôm nay không hôn trộm tôi nữa?”
Hứa Nhan Du:???
Tạ Hoằng Văn: “Không phải lần trước cô còn hôn trộm lên trán tôi sao? Sao hôm nay không hôn?”
Hứa Nhan Du: “...”
Tạ Hoằng Văn lại hỏi: “Hôm qua thân mật với tôi đủ rồi nên chán, vậy nên không muốn hôn trộm nữa?”
Hứa Nhan Du liền bảo: “Không phải.”
Nhưng Tạ Hoằng Văn lại ôm chặt lấy cô, sau đó đưa tay chạm bưng má cô, để cô ngẩng đầu nhìn anh. Sau đó, anh nhìn thẳng vào mắt cô mà nói: “Tôi cực kỳ ghét những ai nói dối tôi. Cho nên nếu cô nói dối, cô nhất định phải biến lời nói dối trở thành sự thật.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì định hỏi anh rằng cô nói dối anh chuyện gì.
Nhưng lúc này, anh đã bảo: “Cô từng không ít lần nói yêu tôi. Nếu là nói thật thì được. Nhưng nếu là nói dối thì tốt nhất cô hãy nhanh chóng điều chỉnh lại trái tim của mình. Cô bắt buộc phải yêu tôi, không được nói dối tôi.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì trái tim không ngừng loạn nhịp. Cái lời nói có phần phách lối của Tạ Hoằng Văn vậy mà lại khiến cô rung động là sao?
Hứa Nhan Du lại hỏi Tạ Hoằng Văn: “Vậy anh có yêu em không?”
Nhận được câu hỏi này, Tạ Hoằng Văn hơi khựng người lại.
Hứa Nhan Du lại nói: “Anh yêu em.”
Nói đến đây, cô nở nụ cười rồi bảo: “Nếu đây là lời nói thật của em thì được. Nhưng nếu là em nói dối thì anh phải giúp em biến lời nói dối thành sự thật. Anh phải điều chỉnh lại trái tim của mình. Anh bắt buộc phải yêu em, không được để câu “Anh yêu em” là lời nói dối, biết chưa?”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn không kìm được mà bật cười. Thế rồi sau đó, anh lại hôn nhẹ lên môi Hứa Nhan Du, trong lòng thầm nói:
Tôi biết rồi.
Cái câu “Anh yêu em” đó, tôi sẽ giúp cô biến nó thành sự thật.
/108
|