Nghe thấy giọng nói trầm khàn của Tạ Hoằng Văn, Hứa Nhan Du thật sự đã bị mê hoặc. Anh lại bảo cô dùng lời nói lấy lòng anh, nhưng cô biết phải nói gì đây?
“Anh rất đẹp trai.” Hứa Nhan Du nhỏ giọng mà thử lấy lòng.
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì cười nhẹ, sau đó lại cúi đầu hôn mút cơ thể Hứa Nhan Du, cái vật cứng rắn kia cũng cọ cọ vào nơi ẩm ướt của cô.
Hứa Nhan Du khẽ rên, sau đó lại tiếp tục thử lấy lòng: “Anh dáng đẹp… học giỏi… giàu có… ngầu...”
Tạ Hoằng Văn cũng khá thích mấy lời khen này, nhưng đây lại không phải lời lấy lòng mà anh thật sự muốn nghe. Thế là anh lại dọa cô: “Bây giờ tôi đi vào nhé!”
“Không được!” Hứa Nhan Du ngay lập tức phản đối: “Không phải anh nói em lấy lòng thì anh không làm nữa sao?”
Tạ Hoằng Văn vừa nhào nặn bầu ngực cô vừa trả lời: “Ai bảo mấy câu cô nói không làm tôi vừa ý. Đổi câu khác đi.” Nói rồi anh lại cúi đầu, say sưa ngậm lấy nụ hoa trên ngực Hứa Nhan Du. Bàn tay thì không ngừng vuốt ve, bóp nắn cơ thể cô.
Cơ thể Hứa Nhan Du lúc này đã rất nhạy cảm. Cô cố gắng để bản thân mình không rên rỉ, lại vừa cố gắng tìm cách lấy lòng anh.
Nhưng làm gì còn câu nào để lấy lòng anh nữa chứ?
Hứa Nhan Du khó khăn mà hỏi anh: “Anh rốt cuộc muốn nghe câu gì?”
Tạ Hoằng Văn lại đưa tay lên sờ má cô, sau đó nhướn người lên liếm lấy đôi môi cô. Sau đó, anh lại hôn má cô rồi thì thào: “Cái câu cô thường hay nói với tôi đâu rồi?”
Là câu nào chứ?
Hứa Nhan Du thật sự không nghĩ ra. Tạ Hoằng Văn cũng cảm nhận được điều đó nên không vui, liền lấy tay bóp ngực cô một cái.
Cô liền kêu “A” lên một tiếng, sau đó yếu ớt đưa tay véo người anh rồi lên án: “Sao anh lại mạnh tay như vậy? Đáng ghét…”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì lại điên cuồng hôn liếm môi cô. Cô lại bị anh kích thích nên đầu óc giống như trống rỗng. Thế nhưng sau đó, cô lại nghe thấy anh hỏi: “Cô ghét tôi?”
Hứa Nhan Du hơi mơ màng, giọng nói khẽ cất lên: “Em không ghét anh.”
Anh khẽ cười, sau đó cho cô một gợi ý: “Ngược lại với ghét là gì?”
Là thích?
Là yêu?
Hứa Nhan Du lúc này như bừng tỉnh. Cô cuối cùng cũng nhớ ra câu nói mà cô thường nói với anh. Đó là…
“Em yêu anh.” Hứa Nhan Du khẽ nói.
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì ôm cô vào lòng, một bàn tay thì vuốt ve lưng cô, còn một bàn tay thì xoa nắn bờ mông cong vểnh của cô.
Sau đó, anh ra lệnh cho cô: “Nói tiếp.”
Hứa Nhan Du có hơi ngại ngùng, giọng nói có chút thẹn thùng: “Em yêu anh.”
Tạ Hoằng Văn lại vuốt ve cơ thể cô rồi bảo cô nói tiếp.
Thế là trong đêm, Hứa Nhan Du đã nói câu “Em yêu anh” không biết bao nhiêu lần. Mà Tạ Hoằng Văn nghe được đúng câu nói mình muốn thì liền tuân thủ lời hứa, không làm chuyện đó với cô.
Anh chỉ sờ soạng và hôn khắp nơi trên cơ thể cô, sau đó làm nhiều hành động thân mật một cách thiếu trong sáng với cô.
Mà thân mật xong, anh lại trở nên lạnh lùng. Anh không còn ôm Hứa Nhan Du ngủ nữa mà nằm quay lưng lại với cô.
Hứa Nhan Du vì vậy mà trong lòng không khỏi buồn bã, không vui. Thế là cô liền mặc lại quần áo, sau đó cũng nằm quay lưng lại với anh mà ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên, Hứa Nhan Du lại không biết rằng sau khi cô ngủ mất, Tạ Hoằng Văn lại quay lại, ôm cô vào lòng. Rồi đến sáng hôm sau, anh mới buông cô ra rồi đi về phòng.
Trong lòng, anh lại thầm oán trách.
Oán trách khi anh nằm quay lưng về phía cô, cô lại không ôm anh, không tiếp tục lấy lòng anh.
Vậy mà dám nói yêu anh?
Đồ lừa đảo!
…
Mấy ngày sau đó, Tạ Hoằng Văn vẫn còn giận Hứa Nhan Du. Nhưng giận là một chuyện, còn thân mật là một chuyện khác. Anh có thể giận cô, nhưng không thể không quấn quýt bên cô.
Chỉ là khi quấn quýt xong, Tạ Hoằng Văn lại nằm quay lưng về phía cô. Mà cô thì không lần nào chịu dỗ anh, cho nên anh luôn phải đợi đến khi cô ngủ thiếp đi rồi mới ôm cô vào lòng.
Thế rồi đến sáng hôm thứ bảy, Hứa Nhan Du nhìn về phía nhóm vệ sĩ canh cổng thì thấy kỳ lạ. Hôm nay là ngày mà nhóm của anh vệ sĩ điển trai trực, nhưng Hứa Nhan Du lại chẳng nhìn thấy anh vệ sĩ điển trai đâu.
Những vệ sĩ khác trong nhóm của anh đều có mặt, chỉ có anh là đi vắng. Hứa Nhan Du thầm hỏi: Anh ấy bị ốm sao?
Hứa Nhan Du thật ra cũng không quá quan tâm đến anh vệ sĩ. Tuy nhiên lúc một anh vệ sĩ đi ngang qua, Hứa Nhan Du vẫn hỏi thăm: “Đội trưởng của các anh hôm nay nghỉ phép hả?”
Anh vệ sĩ nhận được câu hỏi này thì liền đáp: “Thưa cô Hứa, đội vệ sĩ của chúng tôi vừa mới thay đội trưởng. Hiện tại đội trưởng mới của chúng tôi ở đằng kia, cô cần tìm anh ấy sao?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì nhíu mày. “Đổi đội trưởng? Tại sao lại đổi?”
Anh vệ sĩ nghe vậy thì đang định trả lời, nhưng lúc này giọng nói của Tạ Hoằng Văn lại vang lên: “Cô có vẻ rất để tâm đến nhóm vệ sĩ của tôi nhỉ?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hứa Nhan Du liền quay đầu nhìn lại thì liền nhìn thấy Tạ Hoằng Văn đứng ở phía sau, cách cô không xa.
Tạ Hoằng Văn lúc này liền ra hiệu cho anh vệ sĩ kia lui đi, sau đó anh liền đến trước mặt Hứa Nhan Du rồi hỏi: “Sao vậy? Cô có vấn đề gì với vệ sĩ sao?”
Khi nói ra câu hỏi này, ánh mắt của Tạ Hoằng Văn lạnh lẽo đến đáng sợ. Mà giọng nói trầm thấp của anh nghe cũng rất u ám, khiến cho Hứa Nhan Du không khỏi rùng mình.
Tuy nhiên, cô vẫn trả lời: “Anh đội trưởng đội vệ sĩ kia khá tốt, em cũng có nói chuyện vài lần với anh ấy. Hôm nay không thấy anh ấy đâu thì em hỏi thôi.”
Nghe vậy, Tạ Hoằng Văn liền nở một nụ cười lạnh đến thấu xương mà hỏi cô: “Cô thấy tên vệ sĩ kia khá tốt?”
“Ừm.” Hứa Nhan Du đáp: “Thành thật, nhiệt tình, lại còn là đội trưởng đội vệ sĩ nên chứng tỏ anh ấy cũng khá giỏi. Mà tại sao anh ấy lại bị đổi vậy?”
Tạ Hoằng Văn nhận được câu hỏi này thì không nói gì. Tâm tình anh lúc này đã trở nên vô cùng tệ, cái cảm giác ghen ghét và giận dữ trong lòng không ngừng dâng lên, anh liền trả lời Hứa Nhan Du: “Anh ta bị đổi, bởi vì anh ta chết rồi.”
“Chết?” Hứa Nhan Du sửng sốt, “Tại sao lại chết?”
Tạ Hoằng Văn liền nở một nụ cười rùng rợn, sau đó trả lời Hứa Nhan Du: “Bị tôi giết chết.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Hứa Nhan Du liền tái đi. “Không thể nào… Tại sao anh lại giết anh ấy chứ?”
Tạ Hoằng Văn lại thản nhiên nói dối: “Ngứa mắt thì giết thôi.”
“Ngứa mắt… thì giết?” Hứa Nhan Du không thể tin nổi mà nhìn Tạ Hoằng Văn.
“Ừ.” Tạ Hoằng Văn tiếp tục nói: “Tôi ngứa mắt tên đó, cho nên tôi giết rồi.”
Không ngờ rằng lúc này, Hứa Nhan Du lại đứng bật dậy rồi lớn tiếng: “Sao anh lại làm vậy chứ?”
Nghe thấy Hứa Nhan Du to tiếng với mình, lại thấy sắc mặt giận dữ của cô, Tạ Hoằng Văn vừa tức giận lại vừa cảm thấy trái tim như bị đâm một nhát. Thế là anh liền trừng mắt, lớn giọng mà chất vấn cô: “Cô dám vì cái tên đó mà to tiếng với tôi?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tạ Hoằng Văn với ánh mắt không dám tin, không dám tin anh vậy mà lại giết chết vệ sĩ của mình.
Trước đây Tạ Hoằng Văn đã từng giết vô số người. Nhưng những người anh giết đều là những người độc ác, những người đã hại anh, những người đối đầu với anh.
Anh chưa bao giờ giết người vô tội, càng chưa bao giờ giết những người đã đi theo anh, sát cánh với anh cả.
Vậy mà tại sao… anh lại giết anh vệ sĩ ấy?
Hứa Nhan Du không muốn tin, cũng không thể tin nổi mà hỏi lại: “Anh thật sự đã giết anh ấy sao?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì sắc mặt lại càng tệ mà hỏi lại cô: “Sao? Cô đau lòng?”
Hứa Nhan Du nghe đến đây thì liền cắn chặt môi, sau đó lắc đầu mà nói với Tạ Hoằng Văn: “Anh làm em quá thất vọng.”
Nói dứt lời, Hứa Nhan Du liền quay người rồi đi lên tầng. Cô không hề quay lại nhìn Tạ Hoằng Văn một cái, cho nên cô không biết lúc này, hai mắt Tạ Hoằng Văn đã giăng đầy tơ máu mà nhìn chằm chằm về phía cô.
Cô nói cô thất vọng về anh.
Thất vọng…
Thất vọng!
Tạ Hoằng Văn siết chặt bàn tay, sau đó lại bật cười mà tự giễu bản thân. Chỉ là trong mắt anh lúc này lại ẩn chứa sự cô đơn, sự buồn bã, sự đau lòng khó có thể giấu được.
Trong lúc đó, Hứa Nhan Du chạy vào phòng mình rồi thì liền ngồi thất thần trên giường.
Sau đó hồi lâu, cô thử hỏi hệ thống: [Hoằng Văn thật sự giết anh vệ sĩ kia rồi sao?]
Lạ là hệ thống không trả lời.
Hứa Nhan Du vì thế mà trong lòng vô cùng khó chịu.
Trưa hôm đó, cô không ăn trưa.
Tạ Hoằng Văn không thấy cô lên sân thượng ăn cùng mình thì chỉ nghĩ là cô tức giận nên ăn một mình.
Đến buổi tối, Hứa Nhan Du vẫn không đi ăn tối mà chỉ lấy mấy chiếc bánh ở trong phòng ra ăn tạm.
Tạ Hoằng Văn thì ngồi trên sân thượng đợi Hứa Nhan Du, nhưng cô mãi mà vẫn không lên.
Anh lại vẫn tưởng cô đang tức giận với mình nên đã ăn riêng, vậy nên anh vô cùng giận dữ. Thế là tối hôm đó, anh cũng không đến phòng cô. Anh cũng không nhìn cô qua camera nữa, anh không muốn quan tâm đến cô.
Thế nhưng cả đêm hôm đó, anh lại không thể nào ngủ được.
Anh muốn có cô ở bên cạnh mình.
“Anh rất đẹp trai.” Hứa Nhan Du nhỏ giọng mà thử lấy lòng.
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì cười nhẹ, sau đó lại cúi đầu hôn mút cơ thể Hứa Nhan Du, cái vật cứng rắn kia cũng cọ cọ vào nơi ẩm ướt của cô.
Hứa Nhan Du khẽ rên, sau đó lại tiếp tục thử lấy lòng: “Anh dáng đẹp… học giỏi… giàu có… ngầu...”
Tạ Hoằng Văn cũng khá thích mấy lời khen này, nhưng đây lại không phải lời lấy lòng mà anh thật sự muốn nghe. Thế là anh lại dọa cô: “Bây giờ tôi đi vào nhé!”
“Không được!” Hứa Nhan Du ngay lập tức phản đối: “Không phải anh nói em lấy lòng thì anh không làm nữa sao?”
Tạ Hoằng Văn vừa nhào nặn bầu ngực cô vừa trả lời: “Ai bảo mấy câu cô nói không làm tôi vừa ý. Đổi câu khác đi.” Nói rồi anh lại cúi đầu, say sưa ngậm lấy nụ hoa trên ngực Hứa Nhan Du. Bàn tay thì không ngừng vuốt ve, bóp nắn cơ thể cô.
Cơ thể Hứa Nhan Du lúc này đã rất nhạy cảm. Cô cố gắng để bản thân mình không rên rỉ, lại vừa cố gắng tìm cách lấy lòng anh.
Nhưng làm gì còn câu nào để lấy lòng anh nữa chứ?
Hứa Nhan Du khó khăn mà hỏi anh: “Anh rốt cuộc muốn nghe câu gì?”
Tạ Hoằng Văn lại đưa tay lên sờ má cô, sau đó nhướn người lên liếm lấy đôi môi cô. Sau đó, anh lại hôn má cô rồi thì thào: “Cái câu cô thường hay nói với tôi đâu rồi?”
Là câu nào chứ?
Hứa Nhan Du thật sự không nghĩ ra. Tạ Hoằng Văn cũng cảm nhận được điều đó nên không vui, liền lấy tay bóp ngực cô một cái.
Cô liền kêu “A” lên một tiếng, sau đó yếu ớt đưa tay véo người anh rồi lên án: “Sao anh lại mạnh tay như vậy? Đáng ghét…”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì lại điên cuồng hôn liếm môi cô. Cô lại bị anh kích thích nên đầu óc giống như trống rỗng. Thế nhưng sau đó, cô lại nghe thấy anh hỏi: “Cô ghét tôi?”
Hứa Nhan Du hơi mơ màng, giọng nói khẽ cất lên: “Em không ghét anh.”
Anh khẽ cười, sau đó cho cô một gợi ý: “Ngược lại với ghét là gì?”
Là thích?
Là yêu?
Hứa Nhan Du lúc này như bừng tỉnh. Cô cuối cùng cũng nhớ ra câu nói mà cô thường nói với anh. Đó là…
“Em yêu anh.” Hứa Nhan Du khẽ nói.
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì ôm cô vào lòng, một bàn tay thì vuốt ve lưng cô, còn một bàn tay thì xoa nắn bờ mông cong vểnh của cô.
Sau đó, anh ra lệnh cho cô: “Nói tiếp.”
Hứa Nhan Du có hơi ngại ngùng, giọng nói có chút thẹn thùng: “Em yêu anh.”
Tạ Hoằng Văn lại vuốt ve cơ thể cô rồi bảo cô nói tiếp.
Thế là trong đêm, Hứa Nhan Du đã nói câu “Em yêu anh” không biết bao nhiêu lần. Mà Tạ Hoằng Văn nghe được đúng câu nói mình muốn thì liền tuân thủ lời hứa, không làm chuyện đó với cô.
Anh chỉ sờ soạng và hôn khắp nơi trên cơ thể cô, sau đó làm nhiều hành động thân mật một cách thiếu trong sáng với cô.
Mà thân mật xong, anh lại trở nên lạnh lùng. Anh không còn ôm Hứa Nhan Du ngủ nữa mà nằm quay lưng lại với cô.
Hứa Nhan Du vì vậy mà trong lòng không khỏi buồn bã, không vui. Thế là cô liền mặc lại quần áo, sau đó cũng nằm quay lưng lại với anh mà ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên, Hứa Nhan Du lại không biết rằng sau khi cô ngủ mất, Tạ Hoằng Văn lại quay lại, ôm cô vào lòng. Rồi đến sáng hôm sau, anh mới buông cô ra rồi đi về phòng.
Trong lòng, anh lại thầm oán trách.
Oán trách khi anh nằm quay lưng về phía cô, cô lại không ôm anh, không tiếp tục lấy lòng anh.
Vậy mà dám nói yêu anh?
Đồ lừa đảo!
…
Mấy ngày sau đó, Tạ Hoằng Văn vẫn còn giận Hứa Nhan Du. Nhưng giận là một chuyện, còn thân mật là một chuyện khác. Anh có thể giận cô, nhưng không thể không quấn quýt bên cô.
Chỉ là khi quấn quýt xong, Tạ Hoằng Văn lại nằm quay lưng về phía cô. Mà cô thì không lần nào chịu dỗ anh, cho nên anh luôn phải đợi đến khi cô ngủ thiếp đi rồi mới ôm cô vào lòng.
Thế rồi đến sáng hôm thứ bảy, Hứa Nhan Du nhìn về phía nhóm vệ sĩ canh cổng thì thấy kỳ lạ. Hôm nay là ngày mà nhóm của anh vệ sĩ điển trai trực, nhưng Hứa Nhan Du lại chẳng nhìn thấy anh vệ sĩ điển trai đâu.
Những vệ sĩ khác trong nhóm của anh đều có mặt, chỉ có anh là đi vắng. Hứa Nhan Du thầm hỏi: Anh ấy bị ốm sao?
Hứa Nhan Du thật ra cũng không quá quan tâm đến anh vệ sĩ. Tuy nhiên lúc một anh vệ sĩ đi ngang qua, Hứa Nhan Du vẫn hỏi thăm: “Đội trưởng của các anh hôm nay nghỉ phép hả?”
Anh vệ sĩ nhận được câu hỏi này thì liền đáp: “Thưa cô Hứa, đội vệ sĩ của chúng tôi vừa mới thay đội trưởng. Hiện tại đội trưởng mới của chúng tôi ở đằng kia, cô cần tìm anh ấy sao?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì nhíu mày. “Đổi đội trưởng? Tại sao lại đổi?”
Anh vệ sĩ nghe vậy thì đang định trả lời, nhưng lúc này giọng nói của Tạ Hoằng Văn lại vang lên: “Cô có vẻ rất để tâm đến nhóm vệ sĩ của tôi nhỉ?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hứa Nhan Du liền quay đầu nhìn lại thì liền nhìn thấy Tạ Hoằng Văn đứng ở phía sau, cách cô không xa.
Tạ Hoằng Văn lúc này liền ra hiệu cho anh vệ sĩ kia lui đi, sau đó anh liền đến trước mặt Hứa Nhan Du rồi hỏi: “Sao vậy? Cô có vấn đề gì với vệ sĩ sao?”
Khi nói ra câu hỏi này, ánh mắt của Tạ Hoằng Văn lạnh lẽo đến đáng sợ. Mà giọng nói trầm thấp của anh nghe cũng rất u ám, khiến cho Hứa Nhan Du không khỏi rùng mình.
Tuy nhiên, cô vẫn trả lời: “Anh đội trưởng đội vệ sĩ kia khá tốt, em cũng có nói chuyện vài lần với anh ấy. Hôm nay không thấy anh ấy đâu thì em hỏi thôi.”
Nghe vậy, Tạ Hoằng Văn liền nở một nụ cười lạnh đến thấu xương mà hỏi cô: “Cô thấy tên vệ sĩ kia khá tốt?”
“Ừm.” Hứa Nhan Du đáp: “Thành thật, nhiệt tình, lại còn là đội trưởng đội vệ sĩ nên chứng tỏ anh ấy cũng khá giỏi. Mà tại sao anh ấy lại bị đổi vậy?”
Tạ Hoằng Văn nhận được câu hỏi này thì không nói gì. Tâm tình anh lúc này đã trở nên vô cùng tệ, cái cảm giác ghen ghét và giận dữ trong lòng không ngừng dâng lên, anh liền trả lời Hứa Nhan Du: “Anh ta bị đổi, bởi vì anh ta chết rồi.”
“Chết?” Hứa Nhan Du sửng sốt, “Tại sao lại chết?”
Tạ Hoằng Văn liền nở một nụ cười rùng rợn, sau đó trả lời Hứa Nhan Du: “Bị tôi giết chết.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Hứa Nhan Du liền tái đi. “Không thể nào… Tại sao anh lại giết anh ấy chứ?”
Tạ Hoằng Văn lại thản nhiên nói dối: “Ngứa mắt thì giết thôi.”
“Ngứa mắt… thì giết?” Hứa Nhan Du không thể tin nổi mà nhìn Tạ Hoằng Văn.
“Ừ.” Tạ Hoằng Văn tiếp tục nói: “Tôi ngứa mắt tên đó, cho nên tôi giết rồi.”
Không ngờ rằng lúc này, Hứa Nhan Du lại đứng bật dậy rồi lớn tiếng: “Sao anh lại làm vậy chứ?”
Nghe thấy Hứa Nhan Du to tiếng với mình, lại thấy sắc mặt giận dữ của cô, Tạ Hoằng Văn vừa tức giận lại vừa cảm thấy trái tim như bị đâm một nhát. Thế là anh liền trừng mắt, lớn giọng mà chất vấn cô: “Cô dám vì cái tên đó mà to tiếng với tôi?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tạ Hoằng Văn với ánh mắt không dám tin, không dám tin anh vậy mà lại giết chết vệ sĩ của mình.
Trước đây Tạ Hoằng Văn đã từng giết vô số người. Nhưng những người anh giết đều là những người độc ác, những người đã hại anh, những người đối đầu với anh.
Anh chưa bao giờ giết người vô tội, càng chưa bao giờ giết những người đã đi theo anh, sát cánh với anh cả.
Vậy mà tại sao… anh lại giết anh vệ sĩ ấy?
Hứa Nhan Du không muốn tin, cũng không thể tin nổi mà hỏi lại: “Anh thật sự đã giết anh ấy sao?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì sắc mặt lại càng tệ mà hỏi lại cô: “Sao? Cô đau lòng?”
Hứa Nhan Du nghe đến đây thì liền cắn chặt môi, sau đó lắc đầu mà nói với Tạ Hoằng Văn: “Anh làm em quá thất vọng.”
Nói dứt lời, Hứa Nhan Du liền quay người rồi đi lên tầng. Cô không hề quay lại nhìn Tạ Hoằng Văn một cái, cho nên cô không biết lúc này, hai mắt Tạ Hoằng Văn đã giăng đầy tơ máu mà nhìn chằm chằm về phía cô.
Cô nói cô thất vọng về anh.
Thất vọng…
Thất vọng!
Tạ Hoằng Văn siết chặt bàn tay, sau đó lại bật cười mà tự giễu bản thân. Chỉ là trong mắt anh lúc này lại ẩn chứa sự cô đơn, sự buồn bã, sự đau lòng khó có thể giấu được.
Trong lúc đó, Hứa Nhan Du chạy vào phòng mình rồi thì liền ngồi thất thần trên giường.
Sau đó hồi lâu, cô thử hỏi hệ thống: [Hoằng Văn thật sự giết anh vệ sĩ kia rồi sao?]
Lạ là hệ thống không trả lời.
Hứa Nhan Du vì thế mà trong lòng vô cùng khó chịu.
Trưa hôm đó, cô không ăn trưa.
Tạ Hoằng Văn không thấy cô lên sân thượng ăn cùng mình thì chỉ nghĩ là cô tức giận nên ăn một mình.
Đến buổi tối, Hứa Nhan Du vẫn không đi ăn tối mà chỉ lấy mấy chiếc bánh ở trong phòng ra ăn tạm.
Tạ Hoằng Văn thì ngồi trên sân thượng đợi Hứa Nhan Du, nhưng cô mãi mà vẫn không lên.
Anh lại vẫn tưởng cô đang tức giận với mình nên đã ăn riêng, vậy nên anh vô cùng giận dữ. Thế là tối hôm đó, anh cũng không đến phòng cô. Anh cũng không nhìn cô qua camera nữa, anh không muốn quan tâm đến cô.
Thế nhưng cả đêm hôm đó, anh lại không thể nào ngủ được.
Anh muốn có cô ở bên cạnh mình.
/108
|