Hạ Miên Miên lặng lẽ nhìn Hạ Văn Xuyên một cái, nói với bà:
“Dì, chúng ta đi thôi.”
Dì Liên nghiêm mặt, chững chạc, đàng hoàng nói:
“Không cần đi sớm đâu, chờ tối đi dạo chờ đêm còn nhiều thứ hay ho hơn.
Lúc đó mua một thể.”
Bị bà nói thế, mặt Hạ Miên Miên càng đỏ hơn, trốn sau lưng Hạ Văn Xuyên, không còn mặt mũi nhìn dì Liên nữa.
Hạ Văn Xuyên khí định, thần nhàn nói:
“Dì đừng nói đùa nữa, em ấy da mặt mỏng lắm.”
Lúc này dì Liên mới bật cười, đứng lên nói:
“Được rồi, không đùa nữa.
Chúng ta mau đi thôi, đến muộn những chậu đẹp bị chọn hết mất.”
Ba người đi ra khỏi cửa lớn Vừa rời căn phòng ấm áp, Hạ Miên Miên đã co rúm người lại, ôm chặt cánh tay Hạ Văn Xuyên, run rẩy nói:
“Lạnh quá đi.”
Hạ Văn Xuyên hừ nhẹ đáp: “Vậy không đi nữa.”
Dì Liên: …
Lái xe đã chờ sẵn ở sân.
Đúng lúc này, chuông cổng vang lên, liên tiếp sau đó tiếng nhấn chuông inh ỏi như đòi mạng liên tiếp vang lên.
Hạ Văn Xuyên không vui nhíu mày, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Dì Liên nói với chú tài xế:
“Lão Hoàng, đi xem xem ai tới.”
Chú Hoàng lái xe gật đầu, chạy chậm ra mở cửa, thấy rõ người đến cũng không dám tự tiện, lại chạy lại, báo cáo Hạ Văn Xuyên:
“Hạ tổng, Tần Nguyệt đến.”
Cả Hạ Miên Miên và Dì Liên đều ngẩn người, đồng thời quay đầu nhìn Hạ Văn Xuyên, chỉ thấy anh khẽ cau mày, im lặng hai giây mới nói với lão Hoàng:
“Để dì ấy vào.”
Thời điểm lão Hoàng đi mở cửa, Hạ Văn Xuyên quay sang nói với Hạ Miên Miên:
“Em và dì Liên đi chợ hoa đi, chắc anh không đi được, nói chuyện với dì nhỏ xem bà ta muốn gì đã.”
Kỳ thực Tần Nguyệt có thể làm gì được, chạy tới đây đơn giản là muốn cầu tình, hiện tại Hạ thị muốn khởi tố Sở thị, Sở Thị đến lúc đó khẳng định sẽ khai ra Tần Nguyệt.
Tình thế của bà hiện giờ chính là bị hai đại tư bản nhìn chằm chằm, chạy đâu cũng không thoát, chỉ có thể tìm Hạ Văn Xuyên cầu xin tha thứ.
Hạ Miên Miên và dì Liên trao đổi ánh mắt, sau đó thản nhiên nói:
“Thật ra thì không nhất định phải mua hoa hôm nay, sáng mai đi cũng được, phải không dì Liên?”
Dì Liên liên tục gật đầu,
“Đúng vậy, dù sao thời tiết hôm nay cũng quá lạnh, thôi thì sáng mai ấm hơn rồi đi.”
Nói xong, hai dì cháu xoay người mở cửa lớn bước vào nhà.
Hạ Văn Xuyên: …
Hai người này, rõ ràng muốn hóng drama.
Lão Hoàng đã dẫn Tần Nguyệt bước vào sân.
Tần Nguyệt một thân quần áo tối màu giản dị, bên ngoài khoác một chiếc áo nỉ màu xám, mặt không còn trang điểm tỉ mỉ như mọi lần, nhìn vô cùng tiều tụy, già nua.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cả người bà run rẩy, thân hình càng còng xuống, co rúm lại, nhìn bộ dạng này cũng đoán được thời gian này bà sống không được thoải mái.
Nhưng nghĩ đến những chuyện bà ta làm ra, thì chẳng khiến người khác thương hại nổi.
Hạ Văn Xuyên và Hạ Miên Miên đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống, giống như một quan tòa đang thẩm vấn, mà bà chính là phạm nhân tội trạng đầy mình đứng trước vành móng ngựa.
“Văn Xuyên…”
Tần Nguyệt thận trọng lí nhí gọi, bà ta chẳng dám ngẩng đầu đối mặt với đứa cháu ruột này, chỉ dám lén lút liếc nhìn anh ta, rồi lại nhanh chóng rũ mắt nhìn xuống chân, hoàn toàn là bộ dạng có tật giật mình.
Hạ Văn Xuyên mặt không đổi sắc nhìn Tần Nguyệt, như một vị đế vương lạnh lùng, cao lãnh.
Dáng điệu này của anh khiến cô nhớ tới ngày mình mới xuyên qua, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Văn Xuyên, khi đó anh cũng mang trên mình thứ khí thế quân vương lấn át người khác như hiện tại, tuy nhiên không lạnh lẽo đến như thế này.
“Tôi không tìm dì, ngược lại dì lại tự động dẫn xác đến tìm tôi.
Can đảm lắm, dì nhỏ.”
Ngữ khí Hạ Văn Xuyên vô cùng lạnh, anh không nổi trận lôi đình, cũng không chỉ triết, sỉ vả, chỉ giữ một thái độ lãnh đạm đến hờ hững.
Nhưng bộ dạng này lại khiến người khác không dám nhìn thẳng.
“Văn Xuyên,...!dì… dì thật sự không còn cách nào khác, van xin con, niệm tình cảm ruột thịt thân thiết giữa dì và mẹ con, tha cho dì lần này được không, về sau dì không dám nữa.
Dì thật sự là bị ả Bạch Mộng Lam đó lợi dụng, cô ta lừa dì, dì bị lừa mà.”
Giọng Tần Nguyệt run rẩy kịch liệt, càng nói cảm xúc càng kích động, bà nhịn không được tiến lên 2 bước.
Hạ Văn Xuyên cười lạnh, nói:
“Dì nhỏ, mỗi tháng tiền chu cấp sinh hoạt tôi gửi cho dì cũng không ít, nếu thực sự dì thấy không đủ tiêu, có thể nói thẳng, đâu đến nỗi phải liên kết với người ngoài hại cháu trai ruột của mình?” Tần Nguyệt bật khóc thành tiếng, giọng đã lạc đi, nức nở nói:
“Văn Xuyên, dì sai rồi, là dì ngu, dì không có não, bị người ta dễ dàng lừa gạt, Văn Xuyên con tha cho dì một lần được không? Van xin con, dì không muốn ngồi tù, ở đó đáng sợ lắm, dì không muốn đi, nếu bị nhốt vào đó thật, dì sẽ điên mất.”
Nắm tay Hạ Văn Xuyên đã siết chặt thành quyền, Hạ Miên Miên đứng bên cạnh thấy bộ dạng anh lúc này, không nói lời nào, bước tới gần, duỗi tay, nhẹ nhàng nắm lấy, dùng hơi ấm bàn tay mình truyền đến bàn tay to lớn, đang lạnh đi của anh.
Hạ Văn Xuyên cúi đầu, liếc nhìn cô, đáy mắt lạnh lẽo, cứng rắn thoáng cái tan ra, anh nhẹ giọng nói:
“Em vào nhà trước đi.”
Hạ Miên Miên nhìn anh, lại nhìn Tần Nguyệt nói:
“Bên ngoài lạnh lắm, hai người vào nhà nói chuyện tiếp.”
Hạ Văn Xuyên nhếch môi, không mở miệng, Hạ Miên Miên bèn quay đầu nói với Tần Nguyệt:
“Dì nhỏ, vào nhà trước đã.”
“Miên Miên…”
Tần Nguyệt tội nghiệp nhìn về phía cô.
Hạ Miên Miên cùng không để ý đến bà ta nữa, nắm tay Hạ Văn Xuyên quay người đi vào nhà, Tần Nguyệt thấy hai người đi vào, do dự một lúc, mới cả gan chạy theo sau.
Trở ra, Tần Nguyệt cũng rất tự giác, không dám tìm ghế ngồi mà chỉ đứng một bên, thút tha thút thít nhỏ giọng khóc, hi vọng có thể chiếm được chút đồng tình từ hai phụ nữ trong nhà.
Hạ Văn Xuyên ngồi xuống ghế sofa, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ra hiệu Hạ Miên Miên ngồi xuống, Hạ Miên Miên không khách khí ngồi sát cạnh anh.
“Dì nói xem rốt cuộc Bạch Mông Lam đến cùng đã cho dì thứ lợi ích gì, khiến dì không ngại nguy hiểm đến tận nhà chúng tôi trộm văn kiện?”
Hạ Văn Xuyên nhàn nhạt chất vấn.
Tần Nguyệt bị đứa cháu trai bất ngờ hỏi lại thoáng hoảng hốt, bà rụt bả vai, cúi thấp đầu, một hồi lâu sau mới lắp bắp nói:
“Dì… dì xin Bạch Mộng Lam nghe ngóng giúp tin tức của Tần Đông.”
Hạ Miên Miên: …
Thì ra là vì nguyên do này, xem ra Tần Nguyệt vẫn luôn không chịu từ bỏ đứa con trai nuôi Tần Đông, trước đó đến cầu tình không thành, bà lại chạy đi cầu xin Bạch Mộng Lam, nhưng Bạch Mộng Lam nào phải người phụ nữ tốt bụng đến thế.
Hạ Văn Xuyên cười nhạo nói:
“Xem ra dì và tên phế vật kia đúng là mẫu tử tình thâm.”
Tần Nguyệt lại bắt đầu rơi nước mắt, nấc nghẹn đáp:
“Từ lúc thằng bé vừa ra đời, đã được dì nuôi nấng trưởng thành, đối với dì Tần Đông như con ruột.
Có thể trong lúc nhất thời thằng bé lầm đường lạc lối.
Nếu trước đây con chịu giúp dì một chút, không chừng thằng bé đã có cơ hội thay đổi, dì cũng không…”
Lời chưa nói hết, Tần Nguyệt đã ngậm miệng, dường như bà ta cũng phát hiện mình nói sai.
Sắc mặt Hạ Văn Xuyên lạnh đi mấy phần, nói:
“Cho nên việc này là tôi sai? Bởi vì tôi không giúp dì cứu tên con trai phế vật của dì, cho nên tôi đáng bị dì hãm hại, đáng bị dì ăn trộm tài liệu quan trọng sao? Đáng đời tôi bị vuột mất dự án thầu kia?”
Tần Nguyệt bỗng nhiên lắc đầu, như thể mất trí lắp bắp nói:
“Không không không… không ngàn sai vạn sai đều là tại dì, dì có tội.
Dì đáng chết.”
Hạ Văn Xuyên cười khẽ: “Vậy dì vào tù mà đền tội đi.”
Tần Nguyệt không thể tin trừng mắt nhìn đứa cháu trai, bà không ngờ Hạ Văn Xuyên có thể thản nhiên nói ra lời lẽ tàn nhẫn như thế, bà hoảng hốt tột độ, âm thầm cắn răng.
Đột nhiên Tần Nguyệt nửa chạy nửa bò đến trước mặt Hạ Văn Xuyên và Hạ Miên Miên quỳ rạp xuống, van nài:
“Văn Xuyên, con trách dì sao cũng được, chỉ cần đừng bắt dì ngồi tù, được không? Dì rất sợ, van xin con.”
Đột nhiên Tần Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ quạnh nhìn về phía Hạ Miên Miên:
“Miên Miên, anh con nghe con nhất, con nói giúp dì, cầu xin anh con có được không.
Dì thật sự không muốn ngồi tù! Hai các con đại nhân đại lượng bỏ qua cho dì lần này đi.”
Hạ Miên Miên lắc đầu nói:
“Việc này con không nói được.
Tất cả mọi việc cứ theo sắp xếp của anh hai là tốt nhất.”
Nghĩ nghĩ, Hạ Miên Miên lại hỏi Tần Nguyệt:
“Vừa rồi dì nói Bạch Mộng Lam giúp dì nghe ngóng tình hình của Tần Đông, vậy đã nghe được tin gì rồi?”
Tần Nguyệt lai nước mắt, thút thít nói:
“Cô ta nói đã hỏi thăm được chút tin tức, nhưng cụ thể thằng bé ở đâu thì không nói cho dì.
Dì cầu xin cô ta cứu thằng bé ra, nhưng cô ta nói muốn dì giúp cô ta một chút chuyện, cho nên dì mới đi trộm văn kiện của Văn Xuyên.”
“ Dì không cố ý, dì không biết chuyện này lại có hậu quả nghiêm trọng như thế.
Dì xin thề, dì hoàn toàn không biết.”
“Dì thật sự không nghĩ đến, vậy dì hãy nhận lấy quả báo của mình đi.
Vào tù mà ăn năn hối cải.”
Hạ Văn Xuyên lạnh nhạt nói.
“Vậy Bạch Mộng Lam đã cứu Tần Đông ra chưa?”
Hạ Miên Miên tò mò hỏi.
Trạng thái tinh thần của Tần Nguyệt không tốt lắm, lắc lắc đầu nói:
“Dì không biết, mấy ngày nay dì vẫn muốn tìm cô ta, nhưng cô ta dường như cố ý tránh mặt dì, còn chặn số dì nữa.
Dì đến Sở gia tìm cô ta, bọn họ nói trắng trợn nói dối, bảo rằng hiện tại Bạch Mộng Lam đã không còn ở Sở gia nữa rồi, dì thật sự không biết phải làm thế nào.”
“Trước đó rõ ràng đã thỏa thuận chỉ cần dì hoàn thành chuyện này giúp cô ta, cô ta cho chuyển cho dì một khoản tiền, sau đó đưa dì và Tần Đông rời khỏi đây, nhưng… thì ra từ đầu đến cuối cô ta vẫn luôn lừa gạt dì.”
“Dì không tìm thấy cô ả, liền chạy tới tìm tôi.
Dì nhỏ à, dì nghĩ tôi là dạng người gì? Đại thiện nhân à? Cho dì tiền, chu cấp cuộc sống cho mẹ cọn dì, lại bị dì lấy oán báo ân, rắp tâm hãm hại.”
“ Cuối cùng dì tùy tiện nói một câu liền muốn tôi tha thứ cho dì.
Dì nhỏ ơi dì nhỏ dưới gầm trời này làm gì có chuyện vô lý như thế? Dì nghĩ mỗi mình dì có đầu óc hay sao?”
Tần Nguyệt: ….
/64
|