Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt

Chương 40: Sáng tỏ mọi chuyện​

/43


“Thiên Nhi, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Cảnh Quốc công được quản sự Hầu phủ mời tới, đi vào chính thất ở Hà Viên, mũi ông ta lập tức ngửi được mùi tùng hương nồng đậm. Cảnh Quốc công kinh ngạc ngẩng đầu, thấy mấy người Phạm Thiên tóc ướt át, chắc là đi ra ngoài gặp mưa, hồi phủ chỉ thay quần áo qua loa, ngồi cạnh lư hương để giảm bớt cảm giác lạnh lẽo.

Phạm Thiên cũng không trả lời, chỉ ra hiệu cho Cảnh Quốc công đi theo hắn vào trong sương phòng. Đến khi đến bên giường, hắn nhẹ nhàng mở ra trướng mạn, hé ra dung nhan tiều tụy của Vương thị.

“Đây là?” Cảnh Quốc công chỉ vào Vương thị, run rẩy hỏi thăm.

Phạm Thiên khom người, áy náy nói: “Là tiểu chất chiếu cố không chu toàn, hại bá mẫu bị kẻ gian gây thương tích.”

Cảnh Quốc công trầm mặt, hỏi: “Kẻ gian? Là ai?”

“Việc này...”

Cảnh Quốc công nhìn Phạm Thiên, ngạc nhiên nói: “Sao thế? Có việc gì khó nói sao?”

“Bá phụ đừng hiểu lầm.” Khuynh Quốc bước thong thả vào thất, phía sau Xuân Phong, Hạ Vũ bưng trà đi theo. Nha hoàn bày tọa ỷ trước giường. Khuynh Quốc thỉnh Cảnh Quốc công ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Việc này nói rất dài dòng. Trong đó có chút chi tiết còn cần bá phụ giải thích hộ.”

Cảnh Quốc công nhìn Khuynh Quốc rồi lại nhìn Phạm Thiên, nói: “Lung Nhi đâu? Nó có sao không?”

Cảnh Quốc công vừa hỏi, đúng lúc Phạm Nguyệt Lung chạy vào trong phòng, nhào tới đầu gối Cảnh Quốc công, khóc rống lên. “Bá phụ. Bá mẫu, bá mẫu...”

Cảnh Quốc công vỗ bả vai Nguyệt Lung, trấn an nói: “Được rồi, đừng khóc. Bá mẫu ngươi không có việc gì.”

“Nhưng, nhưng lang trung chẩn bệnh cho bá mẫu đều nói bá mẫu không ổn.” Nguyệt Lung ôm chặt chân Cảnh Quốc công không tha, sợ Phạm Thiên lại sai người kéo nàng tới tiểu viện giam cầm.

Hai tỳ nữ lảo đảo đi vào, không đợi Phạm Thiên mở miệng, quỳ xuống đất thỉnh phạt. “Nô tỳ trông coi không cẩn thận, để cho tiểu thư chạy về. Thỉnh chủ tử trách phạt.”

“Không, ta không muốn đi!” Phạm Nguyệt Lung kéo vạt áo Cảnh Quốc công, hai mắt đẫm lệ khẩn cầu. “Bá phụ, đừng để ca ca đem ta đi. Đừng!”

“Thiên Nhi, ngươi làm gì vậy?” Cảnh Quốc công nhíu mày nói.

Phạm Thiên lạnh như băng liếc Nguyệt Lung, không đáp, hỏi lại: “Bá phụ, đường ca khi nào đến?”

Cảnh Quốc công khoát tay, nói: “Hai tên nghịch tử, không biết đã đến chỗ nào ăn chơi rồi. Có gì cần nói cứ nói đi, không cần chờ bọn chúng.” Cảnh Quốc công xoay người định vịn Nguyệt Lung ngồi lên ghế. Nguyệt Lung giãy dụa không muốn đứng dậy, hắn đành để Nguyệt Lung quỳ dưới đất.

“Xuân Phong, Hạ Vũ ở bên cạnh hầu hạ, tất cả các ngươi lui ra.” Khuynh Quốc cho lui nô bộc. Nàng ngồi trên giường, lấy chén trà trên bàn hớp một ngụm, nói: “Hôm nay đi Phổ Phong tự dâng hương. Lúc xe ngựa đi đến đỉnh núi, Nguyệt Lung giả vờ muốn đi ra ngoài, xuống xe, dùng trâm cài đầu đâm đùi ngựa làm ta ngã xuống vách núi. May mắn ta được Hầu gia cứu giúp, giữ được tính mạng. Đáng thương thay, Thu Sương mất mạng dưới đáy cốc.”

“Thu Sương là bị ngươi đá xuống vực, đâu có liên quan đến ta?” Phạm Nguyệt Lung hậm hực nói.

Phạm Thiên lôi Nguyệt Lung dậy, quát: “Nếu không phải tại ngươi đâm ngựa, nàng ấy sẽ bị rớt xuống vách núi sao?”

“Ta...” Nguyệt Lung không dám nhìn khuôn mặt căm tức của Phạm Thiên, hoảng sợ cúi đầu.

Cảnh Quốc công kéo Nguyệt Lung sang một bên, chỉ trích nói: “Chẳng qua là chết một tiểu thiếp, ngươi cần gì phải đối xử với muội muội của mình như vậy? Chẳng lẽ còn muốn nó đền mạng sao?”

Phạm Thiên liếc nhìn Nguyệt Lung, chuyển hướng Cảnh Quốc công, đáp lời. “Việc của Thu Sương ta có thể bỏ qua cho Nguyệt Lung. Nhưng nếu không phải vì nàng, kẻ cắp sao có thể đắc thủ, làm bá mẫu bị trọng thương? Bá phụ, ngươi nói ta có nên khiển trách hay không?”

“Việc này...” Cảnh Quốc công nhất thời không biết nói gì, hỏi Nguyệt Lung bên cạnh. “Lung Nhi, vì sao ngươi đâm ngựa?”

Nguyệt Lung nhìn xuống mặt đất, ấp a ấp úng không biết nói như thế nào mới tốt.

Cảnh Quốc công cũng không ép hỏi, nhìn về phía Vương thị xem xét vài lần, thở dài nói: “Sao lại thế này? Thiên Nhi, có phải là có quan hệ với án mạng trong phủ ngươi?”

Khuynh Quốc ngăn lại lời nói của Phạm Thiên, ánh mắt nhìn thẳng vào Cảnh Quốc công. “Bá phụ, người còn nhớ được thảm án trong phòng này mười năm trước hay không?”

Cảnh Quốc công nhắm lại hai mắt, không trả lời mà hỏi: “Chất tức có ý gì?”

“Ước nguyện ban đầu của Hầu gia khi cưới ta chính là vì giải mê sự ở Hà Viên.”

“Khuynh Quốc!” Phạm Thiên vội nói.

Khóe miệng Khuynh Quốc khẽ cong, cười nói: “Hầu gia, ngươi không tiếc bao nhiêu nhân mạng để tìm được lời giải. Hôm nay lại muốn bỏ sao?”

Phạm Thiên vừa kinh ngạc vừa giận dữ, cũng không trả lời Khuynh Quốc được, chỉ đành nắm chặt tay đè xuống tức giận.

“Mê sự ở Hà Viên?” Cảnh Quốc công kinh dị nhìn Phạm Thiên, nói: “Ngươi muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Lục Miên?”

Phạm Thiên chưa trả lời, Khuynh Quốc nhẹ giọng nói ra:

“Hoa sen hồng

Lá sen lục

Muốn biết Hà Viên mê

Đi đi tìm Khuynh Quốc

Hoàng là kim

Bạch là ngân

Muốn tiền tài viên mãn

Đem Khuynh Quốc thú thê."

Cảnh Quốc công nghe thơ xong ngạc nhiên rất lâu, sau nửa ngày mới nói: “Thiên Nhi, ngươi là vì bài thơ này mà cưới Khuynh Quốc sao?”

“Hầu gia yêu mến muội muội của ta, lại bởi vì việc ở Hà Viên này mà đành dối lòng cưới ta.” Khuynh Quốc trả lời thay Phạm Thiên đang tức giận.

“Ngươi...”

“Nương!”

“Mẫu thân!”

Cảnh Quốc công vừa muốn truy vấn, cửa phòng ngoại sương bị đá văng ra. Phạm Khảm Bích, Phạm Trần nhào vào nội thất cắt đứt lời nói của hắn. Hai huynh đệ xem thương thế của Vương thị, tóm lấy Phạm Thiên chất vấn: “Đây là chuyện gì? Mẫu thân ta khi cùng ngươi xuất môn còn khỏe mạnh, sao lúc trở về lại như vậy?"

“Đại bá, nhị bá bớt nóng một chút, chờ ta nói nguyên do cụ thể rồi truy hỏi cũng không muộn.” Khuynh Quốc đợi Khảm Bích, Phạm Trần ngồi vào chỗ, lại đọc câu thơ một lần nữa, nhìn hướng mấy người đang ngồi, hỏi. “Bài thơ này tên là ‘Khuynh Quốc bi’. Hai vị xem trong thơ này có ý gì, có thể giải nghĩa thế nào?”

Phạm Khảm Bích nghi hoặc nói: “Câu thơ này cùng thương thế của nương có quan hệ gì đâu?”

“Đây là nguyên nhân hung thủ giết người.”

“Hoa sen hồng, lá sen lục... Hoàng là kim, bạch là ngân...” Phạm Trần sờ lên cằm, nói khẽ. “Khuynh Quốc bi, Khuynh Quốc bi? A, ta hiểu được, ta hiểu được!”

Phạm Trần cười xem Phạm Khảm Bích, nói: “Nội dung bài thơ này so với tên bài thơ quá khác nhau, ta đoán tên bài thơ có thể chính là gợi ý của người làm thơ? Khuynh Quốc bi không phải là lưng Khuynh Quốc sao? 'Bi' cùng với 'phía sau lưng' không phải là đồng âm sao?”

“Tuyệt, tuyệt! Giải thích hợp lý!”

Mọi người tán thưởng, Khuynh Quốc cười nhìn Phạm Thiên, nói: “Ý đó cũng không khó giải, huống chi là Hầu gia từng thấy hoa sen đồ sau lưng ta?” Khuynh Quốc quay lưng lại, cởi áo xuống, hoa sen đồ sau lưng lập tức hiện ra trước mắt mấy người Cảnh Quốc công.

“Khuynh Quốc, nàng làm gì vậy?” Phạm Thiên xấu hổ bước lên trước, định lấy áo che thân thể Khuynh Quốc.

Cánh tay trái Khuynh Quốc ngăn lại ý tốt của Phạm Thiên, cất cao giọng nói: “Hầu gia, Cảnh Quốc công, hai người nhìn bức hoa sen đồ này chẳng lẽ không thấy quen mắt một chút nào sao?” Khuynh Quốc nhẹ nhàng cong môi, nói: “Cái này cũng không trách các ngươi, dù sao lúc hai người đi đều nhắm mắt lại đi.”

“Nàng nói bí đạo?”

Khuynh Quốc mặc lại áo, quay đầu cười nhìn Phạm Thiên đang chấn kinh, lắc đầu nói: “Hầu gia, sao lại bất ngờ như vậy? Nếu nói là ngươi hoàn toàn không biết gì cả, Khuynh Quốc không tin nổi. Ở đây đều là người có liên quan, ngươi không cần phải diễn như con hát nữa.”

Trong lòng Phạm Thiên cứng lại, không nghĩ tới tình ý Khuynh Quốc bộc lộ với hắn trong xe ngựa lúc hồi phủ đã quên hết. Hắn mặc dù oán hận dị thường, nhưng sao có thể nào răn dạy nàng trước mặt mọi người? Đành cắn răng nén lại tức giận.

“Bí đạo?” Phạm Khảm Bích nhìn Phạm Thiên chất vấn: “Ngươi có chuyện gì giấu ta?”

Phạm Trần quay hướng Khuynh Quốc, nói: “Có thể nói nói rõ hơn một chút hay không?”

Cảnh Quốc công quát: “Huynh đệ các ngươi trở về cho ta, chuyện ở đây không liên quan đến các ngươi.”

Phạm Khảm Bích kêu lên: “Nương đã thành như vậy, người lại nói cùng ta không quan hệ? Phụ thân, người từ trước đến nay yêu thương Phạm Thiên còn hơn ta với Phạm Trần, trong này có phải là có duyên cớ gì?”

“Ngươi...” Cảnh Quốc công tức giận vung tay đánh hướng Phạm Khảm Bích. Phạm Thiên lại khuyên can ngăn lại, mời hắn ngồi xuống. Cảnh Quốc công hướng về phía Khuynh Quốc mắng: “Ngươi là phận nữ nhi, không lo tòng phu dưỡng tử đi, những việc này là việc ngươi nên nói sao? Phạm Thiên sớm nên bỏ ngươi, cũng không làm gia đình khó có thể bình an.”

Khuynh Quốc cười lạnh, nói: “Hầu gia cưới ta chính là vì hôm nay, muốn ta câm mồm lại là chuyện không thể.”

“Ngươi...”

Khuynh Quốc không để ý đến Cảnh Quốc công, chuyển hướng Khảm Bích, Phạm Trần nói: “Mười năm trước, ta từng dùng thân phận nữ nhi của nô tỳ vào ở Hà Viên. Mẫu thân ta chính là Lan di từng hầu hạ Hầu gia phu nhân năm đó. Các vị còn nhớ được?”

Phạm Trần, Khảm Bích thoáng chút đăm chiêu, nhìn Khuynh Quốc, cố nhớ lại một chút. Nhưng cả hai đều không nhớ ra, chỉ có thể lắc đầu.

Khuynh Quốc cũng không tiếc nuối, nhàn nhạt nói tiếp: “Hầu gia phu nhân cùng Lan di sau một đêm chết bất đắc kỳ tử, ta không chết, trên lưng có thêm hình hoa sen đồ. Nghe nói mẫu thân ta là rất giỏi thêu thùa, hoa sen đồ này có lẽ là bà ấy làm ra. Nhưng làm ra khi nào, có dụng ý gì, tiểu nhi năm tuổi có thể biết được sao?”

“Lan di chết thảm, ta bị mang đến Tô phủ. Đến tận mười năm sau, Hầu gia đi Yên Châu cưới ta, ta mới trở lại Hà Viên này.” Khuynh Quốc hừ cười, nói: “Hầu gia nói, hắn cưới ta là vì tìm ra hung thủ giết mẫu thân, mà bài thơ này chính là nguyên do hắn cưới ta.”

Khuynh Quốc bước hướng Phạm Thiên, hỏi: “Hầu gia, ta nhớ rõ ngươi từng nói cho ta biết, ‘Khuynh Quốc bi’ là do mẫu thân ngươi viết. Nếu vậy, mê sự ở Hà Viên trong thơ thật sự là chân tướng của việc bà ấy chết sao? Chỉ sợ phải có khả năng tiên tri mới có thể biết được việc sau này nhỉ?”

Phạm Thiên nhíu mày, nói: “Nàng cho rằng là do người khác làm?”

“Mê sự ở Hà Viên trong bài thơ tạm thời không nói đến nữa.” Khuynh Quốc không trả lời Phạm Thiên, nói tiếp: “'Hoàng là kim, Bạch là ngân, Muốn tiền tài viên mãn, Đem Khuynh Quốc thú thê'. Nửa bài thơ này là có dụng ý gì?”

“Hoa sen đồ trên lưng ngươi.” Phạm Trần suy nghĩ, nói: “Chẳng lẽ đó là tàng bảo đồ?”

“Không sai.” Khuynh Quốc đong đưa chén trà trong tay, nói: “Ta đọc bài thơ ‘Khuynh Quốc bi’ liền nghĩ đến cái chết của Đông Tuyết. Không phải Đông Tuyết bị người cắt đi huyết nhục, da thịt mất hết sao? Hung thủ không biết người ngủ trên giường là Đông Tuyết, hắn cắt đi phần da phía sau lưng Đông Tuyết, lại sợ làm như vậy quá rõ ràng...”

Phạm Khảm Bích nói xen vào: “Ý ngươi là sát thủ vì đoạt tàng bảo đồ, lại sợ người biết rõ nên cắt đi da thịt của Đông Tuyết?”

“Đúng thế.” Khuynh Quốc vuốt cằm, nói: “Nhưng ta còn có vài điểm không rõ. Ngày đó hung thủ giết chết Lan di, chưa hẳn đã không biết bí mật sau lưng ta. Vì sao hắn giữ lại mạng của ta, không lấy đi?”

“Đúng vậy.” Phạm Trần nói: “Ngươi có đoán ra được không?”

Khuynh Quốc quay hướng Phạm Thiên, nhướn mày nói: “Không biết Hầu gia giải thích thế nào?”

Phạm Thiên bất đắc dĩ đáp: “Ta đoán, mười năm trước hoa sen đồ sau lưng nàng thứ nhất là quá mờ, thứ hai là người nàng quá nhỏ, có nhiều chỗ hình vẽ quá bé, không thể nhìn rõ. Hung thủ là muốn đem nàng nuôi lớn, tìm bảo tàng sau.”

“Thì ra là thế!” Phạm Khảm Bích lên tiếng: “Nhưng hắn cũng có thể đem người mang đi mà! Hắn không sợ để lại Khuynh Quốc, bảo tàng này sẽ bị người khác lấy mất sao?”

Phạm Thiên trả lời: “Nếu như đem nàng bắt cóc, lại không thể ngay lập tức tìm được bảo tàng, sẽ dễ sơ hở. Huống chi, hắn không sợ bảo tàng sẽ bị người khác đoạt mất. Khuynh Quốc tuổi nhỏ, hoa sen đồ trên lưng nàng không chỉ có hắn, ai cũng không xem rõ được. Nói cách khác, trước khi nàng trưởng thành, ai cũng không tìm được bảo tàng kia.”

“Vậy chủ nhân của bảo tàng kia đâu?” Phạm Trần nghi vấn.

“Nếu hắn kiếm nơi khác cất giấu, vậy hung thủ chỉ có thể tự nhận vận rủi.” Phạm Thiên nhìn Khuynh Quốc, nói: “Nàng muốn hỏi gì cứ nói, đừng ngại.”

Khuynh Quốc chưa mở miệng, Cảnh Quốc công đã nói: “Cô ta ở Tô gia mười năm, không có hung sự là vì sao?”

Phạm Thiên mím môi giận dữ, nói: “Khả năng trong mười năm đó, hung thủ có chỗ kiêng kị. Hoặc là thân bất do kỷ.”

“Kiêng kị? Thân bất do kỷ?” Phạm Khảm Bích liếc Phạm Thiên, nói: “Đây là ý gì?”

Phạm Trần kéo ống tay áo Phạm Khảm Bích, trầm tư nói: “Ta hiểu được. Ca ca, không phải bọn họ đã nói rồi sao? Hoa sen đồ sau lưng Khuynh Quốc chính là tàng bảo đồ, mà địa đồ chính là bí đạo. Nếu Phạm Thiên, phụ thân đều hiểu, như vậy không phải dưới phủ đệ chúng ta có bí đạo?”

Phạm Khảm Bích chợt nói: “Nếu như vậy, bảo tàng kia thuộc về người nhà chúng ta, mà hung thủ có thể cũng có trong đó. Hắn lòng có kiêng kị, sợ người giấu bảo tàng nhìn ra mánh khóe, mười năm không dám vọng động. Bây giờ vì sao hắn lại không sợ?”

“Ca ca.”

“Cái gì?” Phạm Khảm Bích nhìn về phía Phạm Trần.

“Người giấu bảo tàng, ngươi nghĩ có thể là gia gia hay không?” Phạm Trần vừa hỏi, ánh mắt lại nhìn Cảnh Quốc công.

Cảnh Quốc công trừng mắt nhìn ánh mắt hồ nghi của Phạm Trần, mắng: “Không được nghĩ bậy bạ!”

“Không, hắn nói không sai.” Khuynh Quốc buông chén sứ, nói: “Muốn giấu vàng bạc trong bí đạo, nếu như không phải Phủ chủ Lão Quốc Công gia thì còn có thể là ai? Nhưng lúc trước ông ta muốn để bảo tàng lại cho ai?”

Mọi người nghe vậy nhìn qua Khuynh Quốc, nàng đứng dậy khởi động góc tủ quần áo, hiện ra bí đạo. Khuynh Quốc nói xuống chỗ hắc ám: “Xuất hiện đi.”

Phạm Bất Mộng cười khổ, chậm rãi đi lên, hướng mọi người chào hỏi, nhìn Khuynh Quốc nói: “Sao nàng biết ta ở trong bí đạo?”

Khuynh Quốc hỏi lại: “Lúc Cảnh Quốc công vào cửa nói gì? Phạm Khảm Bích, Phạm Trần đi vào thế nào?”

Bất Mộng tỉnh ngộ, nói: “A, ta không biết vì sao đại ca lại đến, chất nhi là do biết mẫu thân bị thương nặng.”

“Chắc hẳn, thúc phụ tại trong bí đạo biết được bá mẫu thương thế trầm trọng, đưa tin cho đại bá, nhị bá. Ba người các ngươi rất thân thiết, bọn họ có thể tìm tới cũng không kỳ quái.” Khuynh Quốc nhìn mọi người, nói: “Giờ phút này các vị biết được Lão Quốc Công để lại bảo tàng cho ai rồi chứ?”

Phạm Nguyệt Lung trợn mắt, nói: “Sao mà biết được?”

“Bí đạo của đại thế gia xưa nay chỉ để một người biết được, đó chính là chủ nhân của gia tộc. Cảnh Quốc công là trưởng tử, vốn nên biết được. Nhưng Phạm Bất Mộng thân là tiểu đệ, Lão Quốc Công lại cho hắn biết là vì sao?” Khuynh Quốc lạnh lùng nhìn Phạm Bất Mộng, nói: “Chỉ sợ tiền tài viên mãn đã sớm ở trong tay hắn.”

Đáy lòng của mọi người trầm xuống, Phạm Trần lên tiếng hỏi trước: “Vậy vì sao Phạm Thiên lại biết bí đạo?”

Khuynh Quốc dò xét thần sắc mọi người, ánh mắt nhìn kĩ khuôn mặt Phạm Thiên, cười xảo trá, nói: “Hầu gia nói là Cảnh Quốc công cho hắn biết. Ngươi nên đi hỏi phụ thân ngươi.”

“Phụ thân, việc bí đạo sao người lại nói cho Phạm Thiên, giấu chúng ta?”

“Phụ thân...”

Khuynh Quốc ngắt lời, nói: “Chuyện nhà các ngươi thì về nhà hãy hỏi. Phạm Bất Mộng, bất luận ngươi đã nói dối bao nhiêu, lúc này ta hỏi ngươi một câu nói thật. Vàng bạc trong bí đạo có phải ngươi đã lấy đi rồi hay không? Việc này liên quan đến sinh tử của ta, mong ngươi đừng lừa gạt nữa.”

Đôi mắt sắc bén của Phạm Bất Mộng nhìn mắt Khuynh Quốc. Hai người đối mặt một lát, Bất Mộng bước đi thong thả đến ghế dựa gỗ lim đối diện với Phạm Thiên, ngồi xuống nói: “Mười năm trước, ta nhìn thấy hoa sen đồ sau lưng nàng, màn đêm buông xuống liền sai người lấy vàng bạc trong bí đạo. Chỗ ngân lượng này vốn là đồ cưới của mẫu thân ta, phụ thân lại giao trở lại cho ta, cùng Phạm gia cũng không liên quan bao nhiêu.”

“Tài vật đã dùng hết, không cần nói nhiều...”

“Chậm đã!” Phạm Khảm Bích ngăn lại lời Khuynh Quốc, ánh mắt nhìn về phía Phạm Bất Mộng, cắn răng nói: “Tiền tài vốn là của người, tại sao lại có người khác biết được? Vì sao gia gia lại để ngân lượng trong bí đạo, không sợ phụ thân ta lấy sao?”

Phạm Bất Mộng nhướn mày, cười nói: “Trong địa đạo không thể đốt lửa, muốn đi lại đều phải dùng trí nhớ trong đầu, người khác sao biết được kỳ quặc trong đó? Còn nữa, vàng bạc đều chôn ở Mộng viên, sao đại ca lại đi bí đạo dưới viên của ta?”

“Đáng thương, số tiền kia hung thủ suy nghĩ mười năm lại không biết đã sớm bị người chuyển đi.” Khuynh Quốc cười khẩy, nói: “Nếu như ta đoán không sai, cái chết của Tô Phóng phụ thân ta chính là vì hắn ở cạnh ao hoa sen nói trên người của ta có bảo. Hung thủ nghe thấy, sợ hắn nói lung tung ra, có người ngấp nghé nên đã hạ độc thủ.”

“Hung thủ lần lượt muốn đẩy ta vào chỗ chết, sao chịu trắng tay mà lui. Biết được hôm nay Hầu phủ đi dâng hương, hắn bày kế lấy mạng ta. Ai ngờ bá mẫu thay ta ngăn cản một đao.”

Phạm Trần nói: “Hóa ra nương vì cứu ngươi mà bị thương.”

“Sát thủ định chém đao vào phía sau lưng ta, bá mẫu liền nhào tới trước ngăn lại.” Khuynh Quốc bộc lộ dị sắc, nhìn mọi người nói: “Bá mẫu đúng là muốn cứu ta, nhưng có lẽ bà ấy càng muốn bảo trụ hoa sen đồ trên lưng ta.”

“Ngươi có ý gì?” Phạm Khảm Bích reo lên: “Ngươi nói là nương biết rõ tàng bảo đồ trên lưng ngươi, bà ấy là sát thủ, dùng khổ nhục kế mê hoặc ngươi?”

“Không.” Khuynh Quốc cười mỉa mai, nói: “Nếu là khổ nhục kế, sao phải bị thương thành như vậy?”

Phạm Trần không hiểu, nói: “Nếu vậy, lời của ngươi là có ý gì?”

“Không phải hung thủ, nhưng chưa hẳn không biết rõ tình hình.” Khuynh Quốc nói: “'Hoa sen hồng, Lá sen lục, Muốn biết Hà Viên mê, đi đi tìm Khuynh Quốc'.”

Phạm Trần giật mình, vội la lên: “Ngươi nó bài thơ này là mẫu thân ta viết?”

“Không, không. Nếu bà ấy biết chuyện về bảo tàng, sao có thể không nói với chúng ta?” Phạm Khảm Bích nhìn Cảnh Quốc công đang kinh hoàng, cảm thấy hồ nghi.

Khuynh Quốc cười nhìn Phạm Khảm Bích, nói: “Ngươi không biết là phụ mẫu ngươi đối với Phạm Thiên rất tốt sao?”

“Phụ thân ta đúng là rất yêu thương Phạm Thiên, nhưng mẫu thân của ta...”

“Có một số việc cần phải nhìn kỹ mới có thể minh bạch.” Khuynh Quốc nhướn mày nói: “Muốn biết Hà Viên mê, đi đi tìm Khuynh Quốc. Mê sự ở Hà Viên trong đó rút cục là gì?” Khuynh Quốc cảm thấy bày tay trái xiết chặt, đưa mắt nhìn về đầu giường. Vương thị chầm chậm mở ra hai mắt.

Mọi người vội đứng dậy xem Vương thị, đang muốn nói hỏi thăm, Vương thị khua tay nói: “Các ngươi ngồi đi, ta có lời cần nói.”

Vương thị đuổi Hạ Vũ đang muốn tiến lên chiếu cố, thấp giọng nói: “Ta gả vào Phạm gia hai mươi tám năm. Phượng Uyển xuất giá, Lý Uyển nhập môn, Phạm Chước cưới vợ, Bất Mộng ra đời, Lý Uyển chết... Ta đều được nhìn thấy. Phạm gia tay cầm binh quyền, nữ nhi Phượng Uyển lại là Diễm phi cao quý. Hoàng thượng đích thân đến quý phủ nhiều lần, tôn vinh biết bao nhiêu. Nhưng ai biết được nữ nhân trong phủ này lại chua xót đến mức nào?”

Cảnh Quốc công nhìn Vương thị, muốn nói lại thôi.

Vương thị thở dốc một hơi, nói: “Nói đến buồn cười. Phạm Chước chính là nhị thúc của các ngươi, hắn cưới Lục Miên, tâm lại yêu mến Lý Uyển, đó là nãi nãi của các ngươi, mẫu thân của Bất Mộng. Lục Miên thương tâm, vì yêu sinh hận nên câu dẫn đại ca của Phạm Chước, chính là phụ thân của các ngươi, Cảnh Quốc công.”

“Ngươi... Ai!” Cảnh Quốc công muốn mắng, nhưng lại nhìn thấy dung nhan Vương thị héo hon. Nhất thời hắn cảm thấy thật sự buồn rầu ngàn vạn, lời muốn nói đành nuốt vào trong bụng.

Vương thị ho khan, cười lạnh nói: “Lục Miên tuổi trẻ, dung mạo xinh đẹp, phụ thân các ngươi sao cầm giữ được? Thường xuyên qua lại, lại làm cho cô ta mang thai. Ha ha, ta hận. Hận Lục Miên phóng đãng, càng hận phụ thân các ngươi phụ lòng. Hắn lại thật sự yêu Lục Miên, vứt bỏ ta không để ý, làm ta suốt đêm lăn lộn khó ngủ.”

“Ta nhớ được năm đó Thiên Sơn xâm phạm, trọng binh vây quanh ngoài thành. Đúng lúc các nương nương trong triều tranh đoạt ân sủng, cô cô Phượng Uyển của các ngươi được hoàng thượng ân chuẩn, hồi phủ sinh tử phòng bị tiểu nhân ám toán.”

Vương thị khó thở hít mấy hơi, lắc đầu nói: “Tĩnh Châu nguy cấp, mắt thấy thành trì khó giữ được, trong lúc này Lục Miên cùng Phượng Uyển lại cùng nhau hạ sinh. Lúc ấy gia nô trốn đi nhiều, người ngoài càng nhiều người chạy loạn, sao tìm được bà đỡ? Phụ thân ngươi không để ý ta năm ngày trước mới sinh hạ hài nhi, buộc ta đỡ đẻ cho hai người bọn họ.”

“Mẫu thân của thúc phụ đâu?” Nguyệt Lung hỏi.

“Bà ấy đã qua đời.” Vương thị yên lặng rơi lệ, nức nở nói: “Phạm gia, Hoàng gia mừng đến quý tử. Ta lại vì khó thở, mệt nhọc quá mức, sau này không thể sinh con nữa. Phụ thân các ngươi ôm hài tử của Lục Miên, vừa thương vừa yêu. Đối với ta bị bệnh nặng cùng hài tử cũng không hề quan tâm.”

“Ta hận hắn nhưng cũng thương hắn, nữ nhân hắn yêu thương lại cả đời không thể danh chính ngôn thuận. Huống chi, hắn đối Lục Miên chẳng qua chỉ là một quân cờ. Quân cờ dùng để làm cho Phạm Chước hối hận. Đáng tiếc, Phạm Chước đến chết cũng không để ý đến cô ta...”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Cảnh Quốc công nghiêm nghị quát lớn.

Mắt Vương thị vô thần, ngẩng đầu nhìn Cảnh Quốc công chê cười. “Thiên Nhi là nhi tử của Lục Miên, ta biết rõ ngươi sẽ rất thương yêu hắn. Nhưng ngươi có từng nghĩ tới, vì sao ta đối với hắn rất tốt hay không?”

Lời nói của Vương thị giống như một tiếng sấm đánh vào ngực Cảnh Quốc công. Hắn định phóng lên trước chất vấn, lại bị mấy người Phạm Thiên ngăn cản sang một bên.

“Đã vậy ngươi còn muốn ta câm miệng sao?” Vương thị đắc ý nói.

“Ngươi, ngươi đem hài tử của ta đi đâu? Thiên Nhi lại là ai?” Cảnh Quốc công run giọng nói.

“Ngày đó, ta đỡ đẻ cho Phượng Uyển, Lục Miên. Hai người họ sinh hạ hài nhi xong đều mê man. Trong đầu ta nổi lên một ý niệm đáng sợ.” Vương thị nắm lấy tay Phạm Thiên, áy náy nói: “Ta nghĩ, nếu ta không chiếm được sủng ái của tướng công, hài tử của ta càng khó được sủng. Nhưng ta không nỡ đổi Phạm Trần, lại không cam lòng để cho hài tử của Lục Miên hưởng hết sủng ái. Ta nhịn không được đem nhi tử của Phượng Uyển và Lục Miên đổi chỗ cho nhau.”

“Cái gì?” Cảnh Quốc công liền lùi lại mấy bước, ngã ngồi xuống ghế dựa gỗ lim.

Phạm Khảm Bích nhíu mày, nói: “Nương, không phải người để tiểu tử kia được tiện nghi quá sao? Hắn vô duyên vô cớ thành vương tử.”

“Nhi tử ngốc.” Vương thị chảy nước mắt, vuốt đầu Phạm Khảm Bích, lắp bắp: “Ngươi đã quên Phượng Uyển vì sao phải hồi phủ sinh tử ư? Là vì trốn họa. Hoàng cung là nơi ăn thịt người không nhả xương cốt. Tiếc rằng cô cô ngươi bảo hộ hắn quá tốt, đến nay hắn vẫn sống bình yên.”

Cảnh Quốc công chỉ vào Vương thị, tức giận mắng. “Ngươi là đồ độc phụ!”

“Ta chẳng qua là bị ép buộc, nếu không phải ngươi đối xử với ta như vậy, sao có chuyện hôm nay?” Vương thị thấp giọng ho khan, nói: “Ngươi cho rằng Phượng Uyển không hề biết gì sao? Chỉ sợ cô ta biết rõ nhưng vẫn cố che giấu.”

“Không, không! Sẽ không!”

“Ngươi đâu chỉ nhìn sai Phượng Uyển, Lục Miên đâu có ôn nhu hiền thục như ngươi nói, Lý Uyển chính là bị cô ta dùng thuốc độc giết.” Vương thị lạnh lùng nói: “Lòng cô ta thế nào sao ta không biết? Nha hoàn âm thầm nói cho ta biết, Phạm Chước ở sa trường bị trọng thương, về phủ luôn miệng kêu Uyển Nhi. Lục Miên vì muốn chọc tức phu quân, nói Lý Uyển là do cô ta làm hại, khiến Phạm Chước tức đến chết.”

Vương thị thở hổn hển, nói: “Mười năm trước, Lục Miên sinh nghi về Thiên Nhi. Ta ở cùng Nguyệt Lung một đêm, mệnh tâm phúc không cần khóa cửa sân Hà Viên. Vào đêm hôm sau, ta vào Hà Viên, trong lúc Lục Miên ngủ độc chết cô ta. Ta nhớ được tỳ nữ bên người Lục Miên có nuôi một tiểu nha đầu. Cô ta cầu ta tha cho nữ nhi của cô ta một mạng, nói cho ta biết trên lưng nữ nhi của cô ta có xăm tàng bảo đồ. Đó là Lục Miên lấy từ trong tay Lý Uyển, mệnh cho cô ta âm thầm xăm lên .”

“Sau đó cùng sở liệu của các ngươi không khác.” Vương thị thở hổn hển, Phạm Thiên khuyên nàng không nói nhiều nữa. Vương thị chịu đựng đau nhức kịch liệt, cười nói: “Để cho ta nói đi, sau này chỉ sợ không còn cơ hội.”

“Ngươi tráo đổi nhi tử của ta, giết Lục Miên, thật độc ác ! Ngươi có biết nữ huấn, có biết tam tòng tứ đức không? Ta thích Lục Miên, ngươi cũng nên thích, cũng nên hiếu kính nàng...”

Vương thị không để ý Cảnh Quốc công đang điên cuồng, nắm lấy tay Phạm Thiên nói: “Trên đời này, bá mẫu chỉ thấy có lỗi với mình ngươi. Ta chiếm vị trí vương tử của ngươi, lại hại ngươi không phụ không mẫu. Mấy năm nay thấy ngươi xuất sinh nhập tử, lòng ta rất đau. Mặc dù ngươi không phải nhi tử của ta, ta lại coi ngươi như nhi tử thân sinh. Nhưng thường ngày ta không dám đối tốt với ngươi, sợ làm cho người ta nghi ngờ.”

“Ta biết ngươi tài giỏi, cho ngươi tự giải thân thế của mình. Ta lại không tiện nói rõ với ngươi, chỉ có thể dùng câu thơ để truyền đạt. Nào biết... Ai! Là bá mẫu không đúng."

Phạm Thiên nắm tay Vương thị, trấn an nói: “Bá mẫu, người không có lỗi gì với ta. So với sống an nhàn sung sướng trong hoàng cung, chiến trường càng hợp với nam nhi.”

Vương thị cầm lấy tay Phạm Thiên, quay đầu nhìn về phía Khuynh Quốc, khẩn cầu: “Khuynh Quốc, ta biết rõ ta có lỗi với ngươi, nhưng ta đã dùng một mạng đền mạng cho mẫu thân ngươi. Ta cầu ngươi đừng phản bội Thiên Nhi...”

Khóe miệng Vương thị trào ra một mảnh đỏ thẫm. Khuynh Quốc hiểu rõ, huyệt đạo lúc trước nàng điểm để bảo vệ tính mạng cho bà ta đã giải. Vương thị có thể duy trì lâu như vậy là vì nàng đã bảo vệ tâm mạch của bà ta. Bây giờ khí tức mất hết, mạng Vương thị đã gần hết.

Vương thị nắm chặt tay Khuynh Quốc, cắn răng nói: “Đáp ứng ta đi.”

Khuynh Quốc im lặng một lát, trong lúc mọi người đang chăm chú, nói khẽ: “Được.”

Phạm Thiên, Bất Mộng nhìn nhau, có hoan hỉ, có cô đơn.

Bờ môi Vương thị đầy máu, thần sắc lại an tường. Bà ta chuyển nhìn qua Phạm Thiên, nắm tay của hắn, nói: “Hôm nay trên đỉnh núi ngươi làm tốt lắm... Thiên Nhi, ngươi nên hung ác một chút, nên hung ác một chút...”

Nói xong, Vương thị buông tay, tắt thở. Khảm Bích, Phạm Trần không thể tưởng được Vương thị đang nói nhiều như vậy lại đột nhiên bỏ mạng. Mấy người đờ đẫn nhìn dung nhan Vương thị, chỉ có Nguyệt Lung nằm sấp trên giường, khóc thét lên.

“Đừng khóc, mẫu thân của ngươi là Lục Miên, cũng không phải là bà ta.” Cảnh Quốc công kéo Nguyệt Lung qua, quở trách.

Phạm Nguyệt Lung hất tay Cảnh Quốc ra, nói: “Tốt xấu gì bá mẫu cũng dưỡng dục ta mười năm...”

“Ha ha, ngươi cho rằng bà ta có ý tốt mà nuôi ngươi sao?” Cảnh Quốc công trừng mắt nhìn Nguyệt Lung, nói: “Bà ta chuyện gì cũng sủng ái ngươi, nuông chiều ngươi, cố ý làm cho ngươi bừa bãi, không biết suy xét gì trong mọi việc. Nhìn xem, ngươi còn có một chút bộ dáng của tiểu thư khuê các sao? Bà ta muốn hủy hoại ngươi! Chúng ta đều bị lời nói ân cần của bà ta lừa!”

“Không! Bá mẫu sẽ không như vậy, sẽ không như vậy!” Nguyệt Lung kéo Phạm Trần, Khảm Bích hỏi han. Nhưng lúc này, ai có tâm tư trả lời nàng?

Phạm Trần nghe Vương thị nói chuyện xong, lại bởi vì đau buồn từ mẫu, một bụng tức giận đang không có chỗ phát tiết. Nghe thấy Cảnh Quốc công nói xem thường như vậy, hắn chê cười nói: “Phụ thân nói thế, người yêu Lục Miên nhiều như vậy. Nhưng sao nhiều năm qua sao người lại không điều tra hung thủ giết bà ta?”

“Sao ngươi biết ta không tra?” Cảnh Quốc công quát lớn, nói: “Hầu môn của chúng ta, việc đại sự trong nhà thành việc nhỏ, từ việc nhỏ thành không có, không để cho người ngoài bàn tán ra vào. Ta cũng từng hoài nghi mẫu thân ngươi, nhưng bà ta đối với Lục Miên, huynh muội Phạm Thiên rất tốt, ta cho là bà ta không biết chuyện gì.”

Sắc mặt Cảnh Quốc công dữ tợn. "Ai ngờ, bà ta lại dùng thủ đoạn này mê hoặc ta. Thật sự là độc phụ!”

“Phụ thân!” Phạm Khảm Bích kêu lên: “Nương đã chết, sao phải nói lời nặng nề như vậy? Người nên nhớ rõ, Lục Miên là đệ muội của người, không phải là thê thiếp của người!”

Cảnh Quốc công như cảnh tỉnh, lùi lại hai bước, chống tay vào mặt bàn, mắng: “Nghịch tử, nghịch tử!”

Phạm Khảm Bích lạnh lùng nói: “Người chưa từng để ý đến ta cùng Trần đệ. Hôm nay nói ta là nghịch tử, không thấy chột dạ sao?”

“Ngươi! Khụ khụ...”

Nguyệt Lung thấy Cảnh Quốc công khó thở, vội vàng vỗ lưng ông ta.

Khuynh Quốc mượn cơ hội chen lời, nói: “Chuyện xưa tạm thời không nói nữa, sát thủ hại chết bá mẫu vẫn còn đó, chắc hẳn chư vị cũng muốn biết hung phạm phía sau?”

Khảm Bích, Phạm Trần đều hướng về phía Khuynh Quốc, sốt ruột nói: “Tất nhiên rồi, ta muốn giết hắn tế phần cho mẫu thân.”

“Chậm đã!” Cảnh Quốc công vung tay áo ngăn lại, nói: “Bởi vì ngươi mà kéo ra nhiều chuyện như vậy, ngươi còn muốn làm gì?”

Khuynh Quốc đạm mạc cười, nói: “Những chuyện đó ta đều không mong muốn. Năm đó ta chịu tang mẫu, một hài tử năm tuổi đã bị mọi người tính toán. Sinh tử tồn vong của ta bọn ngươi không quan tâm, ngược lại còn nói như vậy. Đây là độ lượng của gia tộc Vương Hầu sao?”

Khuynh Quốc nhìn về phía Cảnh Quốc công, lãnh đạm nói: “Trong Hầu phủ mất bao nhiêu nhân mạng, sát thủ xem ta là thịt cá. Ta không tra ra hung phạm, chẳng lẽ còn muốn ngồi chờ chết? Hay là Cảnh Quốc công đã biết được hung phạm lại muốn che giấu đi? Dù sao cũng coi như hắn thay ngươi báo thù cho Lục Miên.”

“Ngươi, ngươi...”

Cảnh Quốc công tức giận nói không nên lời. Khuynh Quốc quay người đi, không để ý tới hắn nữa, mệnh Xuân Phong gọi người mang hắc y sát thủ lên. Mọi người ngồi xuống, nhìn nam nhân chật vật quỳ ở trước mặt. Có sợ hãi, có bi phẫn, có nghi hoặc, càng có ngạc nhiên.

Khuynh Quốc liếc Phạm Bất Mộng, nói: “Bất Mộng, có phải ngươi cảm thấy hắn nhìn quen mắt?”

Bất Mộng suy nghĩ một chút, coi như không thấy người khác, nhìn Khuynh Quốc nói: “Người này giống như tên gác đêm ở phủ ta, Bất Phương.”

“Khó trách ta cảm thấy giống như đã từng quen biết hắn.” Phạm Thiên nhíu mày, nhìn Bất Mộng nói: “Thúc phụ, nô bộc của nhà người sao lại hành thích Khuynh Quốc?”

Khảm Bích, Phạm Trần ngạc nhiên nhìn hướng Phạm Bất Mộng. Bất Phương lê gối đến chỗ Phạm Bất Mộng, ôm hai đầu gối của hắn, khóc ròng nói: “Mộng chủ cứu ta, Mộng chủ cứu ta!”

Bất Mộng định tránh đi, Bất Phương lại tóm lấy vạt áo của hắn, không cho Bất Mộng đứng dậy. Bất Phương điên cuồng nói: “Mộng chủ, ta đều làm theo lời người nói, người không thể không cứu tiểu nhân.”

Phạm Bất Mộng đá văng Bất Phương ra. Hắn nhìn ánh mắt mọi người xung quanh, nhìn thẳng Khuynh Quốc, nói: “Việc này cùng ta không quan hệ.”

“Ta tin ngươi.”

Khuynh Quốc, Bất Mộng nhìn nhau, trong thần sắc rất có tình ý. Phạm Nguyệt Lung thấy thế sao chịu được? Nàng đong đưa cánh tay Cảnh Quốc công, muốn hắn tác chủ. “Ngươi đương nhiên tin hắn! Không phải ngươi nói muốn bỏ trốn cùng hắn sao? Bá phụ, cô ta mới gả đến đây mấy tháng đã vụng trộm tư tình cùng thúc phụ. Nữ nhân như vậy sao xứng làm Hầu phủ phu nhân?”

“Thật có chuyện này ư?” Cảnh Quốc công nhìn về phía Nguyệt Lung.

Phạm Nguyệt Lung hung hăng nói: “Chuyện lớn như thế, sao ta dám nói dối bá phụ? Bá phụ, người phải tác chủ chuyện này!”

“Được, ta…”

“Hừ!”

Cảnh Quốc công đang định đáp ứng, Phạm Trần hừ lạnh, trào phúng nói: “Phụ thân đừng quên, Lục Miên của người cũng là hạng người như thế!”

“Nghiệt tử! Ngươi câm mồm!” Cảnh Quốc công hận không thể đánh giết hai nhi tử. Vương thị nói ra chuyện cũ, không giữ gìn thể diện cho hắn trước mặt mọi người. Hắn lại bị thân tử nói không tha, câu nào cũng đều là mỉa mai. Hắn âm thầm phiền lòng, nếu không chấn chỉnh được những tiểu bối này, sau này ở cái nhà này sao hắn có thể lên tiếng?

Cảnh Quốc nhìn Phạm Thiên, nói: “Thiên Nhi, theo ta thấy cô ta hoàn toàn không có thân thế, không hề hiền thục, khó cùng ngươi xứng đôi. Đừng nghe cô ta nói gì nữa, viết một phong từ thư đuổi cô ta đi là được. Ngươi cưới cô ta chẳng qua là vì giải mê sự ở Hà Viên, hôm nay bí ẩn đã giải, cần gì phải giữ nữ nhân không minh bạch như vậy?”

“Không được!” Phạm Nguyệt Lung sợ nếu Phạm Thiên vừa viết từ thư, Khuynh Quốc liền đi theo Phạm Bất Mộng. Nàng ôm cánh tay Cảnh Quốc công, lắc lắc người nói: “Dâm phụ như vậy, một phong từ thư chẳng phải quá tiện nghi cho cô ta sao? Nếu như cô ta đi ra ngoài nói lung tung, bá phụ, Hầu phủ chúng ta sao chịu được việc mất mặt như vậy?”

“Ai, đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Mắt Phạm Khảm Bích đầy ý mỉa mai, nói: “Ta nghe không lọt tai chút nào, cũng không muốn nhớ đức hạnh của mẫu thân ngươi.”

“Ca ca, ngươi...” Phạm Nguyệt Lung dẩu miệng, dậm chân, hận không thể bịt miệng Khảm Bích lại.

Cảnh Quốc công không để ý lời của Phạm Khảm Bích, hướng về phía Phạm Thiên khuyên: “Thiên Nhi, ngươi muốn nữ nhân kiểu gì chả được. Nếu như ngươi không quên được tình cũ, để bá phụ thay ngươi tác chủ, cho nữ nhân bẩn thỉu như cô ta đi thả trôi sông."

Mắt Khuynh Quốc đầy ý giễu cợt, nhìn về phía Phạm Thiên.

Khóe miệng Phạm Thiên khẽ cong, vươn tay cầm tay Khuynh Quốc, nhìn lại Cảnh Quốc công nói: “Ta tin nàng.”

“Thiên Nhi, ngươi...”

Phạm Thiên khoát tay, chặn lại lời nói của Cảnh Quốc công. “Đây là gia sự của chất nhi, không cần bá phụ nhúng tay vào.”

Cảnh Quốc công nghẹn họng, không nói được gì nữa, đành cúi đầu im lặng.

Mũi chân Phạm Bất Mộng để vào cái cằm của Bất Phương, quát hỏi: “Nói, là ai mệnh ngươi ám sát Khuynh Quốc? Vì sao giá họa cho ta?”

Bất Phương khóc lớn lên: “Không phải là ngài sao? Vì sao làm lại không nhận ?”

Khuynh Quốc ngăn Bất Mộng đánh, nhìn Bất Phương lắc đầu thở dài: “Làm gì phải chịu khổ như vậy? Giá họa cho Bất Mộng không phải là tự tìm đường chết sao? Ngươi nghĩ bảo toàn cho chủ tử, vậy thì đi chết đi.”

Lời nói quá mức lãnh khốc, ngôn từ thật sắc bén. Mọi người nhìn Khuynh Quốc, ánh mắt lại thêm phần suy nghĩ sâu xa.

“Bất Mộng.”

Phạm Bất Mộng chuyển nhìn Khuynh Quốc.

“Ngươi gạt ta hai lần, một là vào đêm ngươi dò xét Hà Viên, thương tích trên tay ngươi nói là do hung thủ ban tặng. Ngươi cho rằng ta một nữ tử, không hiểu vết đao nên cũng không che giấu, để mặc cho ta băng bó. Dấu vết kia là chính ngươi đã hạ thủ. Ngươi nghĩ làm cho lòng ta e sợ, thoát khỏi Hầu phủ.”

Khuynh Quốc cười nói: “Thứ hai, ta từng hỏi ngươi, nguyên nhân chết của Lục Miên và Lan di là gì, ngươi nói là rắn cắn mất mạng. Hôm nay xem ra ngươi đã biết là Lục Miên độc chết mẫu thân ngươi, Vương thị cùng ngươi có ân, ngươi muốn ta coi hung thủ lần này cùng hung thủ mười năm trước nhập làm một?”

Bất Mộng kinh ngạc một lát, im lặng không nói.

“Phạm Bất Mộng là người đứng đầu bảo tàng, không có lý do hại ta.” Khuynh Quốc nhìn mọi người, nói: “Trên đỉnh núi hôm nay, bọn họ không phải đoạt đồ, mà là muốn giết ta. Thậm chí không tiếc hại chết Hầu gia. Vì cái gì?”

“Không phải là bọn họ đã biết bảo tàng không còn?” Phạm Trần suy đoán.

“Không có bảo tàng, sau lưng ta chẳng qua là hình hoa sen đồ. Giết ta có ý nghĩa gì?”

Phạm Thiên giải tỏa nghi vấn.“Hắn biết rõ mình không chiếm được, lại càng không muốn người khác có. Vì thế thống hạ sát thủ.”

Phạm Khảm Bích ngạc nhiên nói: “Vì sao hắn cho rằng không chiếm được? Phạm Thiên sắp cách phủ viễn chinh, không phải là thời cơ ra tay tốt?”

“Nếu như ta không ở Hầu phủ thì sao?”

“Đó là ý gì?” Mọi người truy vấn.

Khuynh Quốc bước hướng chỗ bình phong, quan sát Phạm Nguyệt Lung, nói: “Nguyệt Lung ái mộ Bất Mộng, thấy ta cùng với hắn giao hảo, uy hiếp trắng trợn muốn nói ra ngoài ta là dâm phụ. Ta tuyên bố muốn cùng Bất Mộng rời khỏi Tĩnh Châu. Nếu hung thủ biết được, các vị nghĩ thế nào?”

“Cũng không đúng.” Phạm Khảm Bích nói:“Cùng với giết ngươi, tất cả mọi người không chiếm được, không bằng trước hết để cho người khác chiếm được, lại trộm lại sau.”

“Kế này mặc dù cũng được, nhưng chỉ là lý luận suông.” Khuynh Quốc nói thẳng điểm đáng ngờ: “Nếu như ta đi khỏi Tĩnh Châu, hung thủ phải theo dõi, tìm kiếm, điều tra, đoạt bảo. Trong đó tốn rất nhiều nhân thủ, có thể để lộ bí mật không, có thể thành công hay không, việc này đều quá xa vời. Không bằng giết ta luôn.”

“Ngươi nói phải rời khỏi Tĩnh Châu, việc này ai lại biết được?” Phạm Trần miệng thì hỏi như vậy, nhưng mắt của hắn lại nhìn về Nguyệt Lung.

“Không phải ta!” Phạm Nguyệt Lung vội nói: “Sao ta lại hại bá mẫu được?”

“Biết mặt khó biết lòng.” Phạm Khảm Bích bởi vì cái chết của Vương thị, đối với mẫu nữ Lục Miên, Nguyệt Lung tràn đầy khúc mắc.

Phạm Thiên trầm tư nói: “Đường huynh, Nguyệt Lung ở cùng ngươi mười bảy năm, tính tình của nàng ngươi vẫn chưa rõ sao? Nàng nếu là có đồng lõa, chỉ sợ đã sớm ra tay. Theo ta thấy, hẳn là có người nghe lén.”

“Ta cùng với Nguyệt Lung nói chuyện với nhau, hai bên cũng không có người nào khác.” Khuynh Quốc cười, nhìn Bất Mộng nói: “Dứt lời trở lại sảnh, Nguyệt Lung đi trước. Lúc ta đến, trong phòng thiếu ba người, Nguyệt Lung, Bất Mộng, Thu Sương.”

Phạm Bất Mộng giải thích: “Lúc ấy, Nguyệt Lung có chuyện tìm ta thương lượng.”

“Nói như vậy, chẳng lẽ là Thu Sương?”

“Cho dù Thu Sương nghe lén, cũng chỉ nghe được đối thoại giữa thúc phụ cùng Nguyệt Lung. Sao biết được lời của Khuynh Quốc nhất thời nói ra.” Phạm Thiên phủ quyết: “Huống chi, nếu như nàng là chủ mưu, khi ngã xuống vách núi hắc y nhân sao lại không cứu mạng?”

“Việc này tạm thời không bàn nữa.” Khuynh Quốc chuyển hướng Bất Mộng, nói: “Bất Phương là người trong Mộng viên của ngươi, hắn nhập phủ ngươi khi nào ngươi biết không?”

Phạm Bất Mộng nhìn Bất Phương, nói: “Phạm gia rộng hơn một trăm phòng, lúc mẫu thân ta gả vào thì tách ra thành Cảnh Quốc công phủ, Hầu phủ, Mộng viên. Ba phủ đệ, nô tài trong đó phần lớn là gia nô vốn có. Nếu như ta nhớ không nhầm, Bất Phương chính là nô tài bán mình vào Phạm phủ.”

“Nếu nói như thế, người hắn nghe lệnh cũng không phải chỉ mình Bất Mộng?”

Cảnh Quốc công nheo mắt nhìn Khuynh Quốc, quát lạnh.“Thế nào? Ngươi nghi ngờ ta?”

“Không dám.” Khuynh Quốc rũ mắt, nhấp một ngụm trà, nói: “Sát thủ lần nào cũng đắc thủ, phải là người biết rõ đường nhỏ trong nội viện. Kỳ thật, câu thơ Vương phu nhân viết là muốn Hầu gia tìm ra mê sự ở Hà Viên, tự giải thân thế.”

“Chuyện đó là ý gì?”

“Mê sự ở Hà Viên này không chỉ có quan hệ với cái chết của Lục Miên.” Khuynh Quốc cười, nhìn qua Cảnh Quốc công, nói: “Trước đó chỉ sợ Hà Viên là chỗ ở của Diễm phi?”

Mọi người đều sợ hãi.

Phạm Trần kinh ngạc nói: “Ngươi nói thủ phạm thật phía sau màn là cô cô?”

“Nói bậy!” Cảnh Quốc công quát: “Quý phi nương nương sao lại để cho ngươi vu tội!”

“Không phải nương từng nói, cô cô có lẽ biết rõ thân thế của Phạm Thiên sao? Bà ấy sao lại bất nghĩa mà hãm hại Phạm Thiên được?”

Khuynh Quốc nhìn Phạm Khảm Bích, hỏi thăm: “Diễm phi sinh ra mấy vị vương tử?”

“Ba nam một nữ.”

Khuynh Quốc hừ cười, nói: “Đã có người hầu hạ dưới gối, đối với một chất nhi không biết có phải thân tử hay không, ngươi sẽ để ý sao?”

“Việc này...”

“Còn nữa, mặc dù Hầu gia là nhi tử của bà ta. Hôm nay, việc này có thể nói rõ ra sao? Hoàng gia ít tình người, Hầu gia lại không phải do bà ta nuôi lớn, cùng nhi tử trong nội cung của bà ta tự nhiên thân sơ khác biệt.” Khuynh Quốc liếc Phạm Thiên, nói: “Vạn bất đắc dĩ, bà ta cũng không muốn động đến Hầu gia. Dù sao trong tay Hầu gia cũng cầm binh quyền một phương, đối với vương nhi của bà ta cũng có trợ lực.”

Khuynh Quốc nhìn Phạm Thiên, lại chuyển hướng Bất Phương, thở dài: “Trên vách núi, ta nghe các ngươi nói câu‘Đã đến lúc vạn bất đắc dĩ’. Muốn giết ta, lại bởi vì đã được mệnh không thể động vào người trong Hầu phủ nên khó triển thủ cước, xác thực làm khó các ngươi. Phượng Uyển vì muốn ta chết, không tiếc đoạt tính mạng của thân nhi. Không hổ danh là quý phi, thật là nhẫn tâm.”

“Sẽ không, cô cô ở Hoàng thành xa nơi đây ngàn dặm, sao có thể hại ngươi?” Nguyệt Lung cãi lại.

“Diễm phi rời xa Tĩnh Châu, nhưng trong phủ phần lớn đều từng là tâm phúc của bà ta. Người quyền quý có mấy người không mượn đao giết người?” Khuynh Quốc bước đến trước người Bất Phương, nói: “Bà ta cho ngươi cái gì? Hoặc là, phụ thân ngươi nợ bà ta ân tình gì?”

Bất Phương không nói.

“Cô cô đi khỏi Tĩnh Châu nhiều năm, sao hắn nghe lời cô cô được?”

Khuynh Quốc cười nói:“Hẳn là hắn không cam lòng làm nô tài .”

Phạm Trần đá Bất Phương, quát: “Ta có thể cho ngươi một con đường sống, nói đi. Là ai hạ lệnh?”

“Câm mồm! Không có bằng chứng, sao các ngươi dám nói Quý phi nương nương như thế?”

Khuynh Quốc lạnh lùng nhìn Cảnh Quốc công, nói: “Ngươi sợ việc này nói ra, đối với thân nhi của ngươi trong tay Diễm phi bất lợi sao?”

“Ngươi...” Cảnh Quốc công đang định tức giận mắng, đã thấy một lưỡi dao sắc bén để ở cổ Khuynh Quốc.

“Khuynh Quốc!”

“Dừng tay!”

Mọi người định đứng dậy tiến lên cứu, Khuynh Quốc khua tay, nói: “Đừng nhúc nhích, trên thân kiếm có độc. Ta nói thế có đúng không, Hạ Vũ?”

Hạ Vũ thấy Khuynh Quốc không quay đầu lại đã biết là ai, lòng có điểm khả nghi. “Sao ngươi biết là ta?”

“Án mạng ở hậu viện, nha hoàn tất nhiên có nhiều điểm đáng nghi. Nhưng quen thuộc tất cả đường nhỏ chính là tứ tỳ Xuân Hạ Thu Đông các ngươi. Tìm thời cơ, vụng trộm vào viên, trốn tại chỗ hẻo lánh, chờ đến đêm khuya hành hung. Sự việc xảy ra lại lặng lẽ lẫn vào trong nữ quyến, một tỳ nữ như ngươi ai lại nghi ngờ?”

“Chẳng phải ngươi nghi ngờ ta sao?”

“Xuân Phong bị phạt lại trở lại bên cạnh ta hầu hạ, Hầu gia nạp Thu Sương làm thiếp, ngươi cho rằng ta chỉ hoài nghi một mình ngươi sao?”

“Không phải ngươi nói Hầu gia nạp Thu Sương làm thiếp là để kiềm chế Khuynh Thành sao?” Hạ Vũ kinh ngạc, đột nhiên cứng người lại, nói: “Ta hiểu rồi, là ngươi không muốn làm cho người khác sinh nghi. Lại đem người âm thầm giám thị.”

Hạ Vũ hướng về phía mọi người, quát: “Đừng nhúc nhích, đao kiếm không có mắt!” Mũi nhọn ở bả đao của Hạ Vũ kề sát vào cổ Khuynh Quốc, chất vấn: “Làm sao ngươi kết luận là ta?”

“Thu Sương hận ta đúng không? Cô ta ở Nguyệt viên nghe được chuyện, chẳng lẽ không muốn bỏ ta?” Khuynh Quốc cười nói: “Thu Sương không phải người thông minh. Ngươi nói xem, có phải cô ta tìm ngươi thương lượng? Ngươi nghe xong việc của ta cùng Bất Mộng, nghĩ đến ta ngày thường đối với Hầu gia lãnh đạm, huống chi khi hắn xuất chinh, xuân khuê tịch mịch, chắc chắn suy đoán ta sẽ bỏ hắn đi?”

“Ngươi!” Hạ Vũ hiểu ra, nói: “Đúng vậy, ngươi sớm phái người quan sát nhất cử nhất động của chúng ta. Cô ta tới tìm ta, ngươi đương nhiên biết được. Nếu vậy, ngươi biết được hôm nay đi sẽ gặp hung hiểm, vì sao còn đi?”

“Chẳng qua ta muốn dụ rắn ra khỏi hang. Trong phủ cất giấu nhiều cọc ngầm như vậy, hẳn sẽ không được tự nhiên?”

Hạ Vũ trừng mắt nhìn vào Khuynh Quốc, bực tức nói: “Ngươi nghĩ một mẻ hốt gọn? Nói như vậy, Phổ Phong tự...”

“Đâu có.” Khuynh Quốc ung dung nói: “Nguyệt Lung dùng trâm đâm đùi ngựa, Vương phu nhân bị trọng thương là ngoài sở liệu của ngươi. Ở đỉnh núi Nam Lệ, Phổ Phong tự đầy sát khí, sao ta có thể buông tha? Chưa trừ diệt người muốn tính mạng của ta, sao ta ngủ an ổn được?”

“Ngươi...”

Khuynh Quốc cong lên khóe môi, nói: “Trên mặt ngươi còn đau không? Trên vách núi, ngươi cố ý đạp bùn đất rơi xuống, bị Vương phu nhân tát cho vài nhát. Sau đó, ngươi không quên nhắc nhở ta đi Phổ Phong tự dâng hương, đối với Diễm phi thật trung tâm. Vương phu nhân nói ra chuyện năm đó, trong lòng ngươi hoảng sợ. Ngươi cho rằng ta sẽ nói mấy lời bóng gió, đối với Diễm phi cũng không bất lợi, sao biết được ta đột nhiên nói thẳng ra mọi chuyện, ngươi định ngăn cản thì đã muộn. Có phải ngươi đang rất hối hận không, hối hận đã không giết ta?”

“Câm mồm!” Hạ Vũ xanh mặt, quát lạnh nói: “Không sai, đáng lẽ ta nên giết ngươi, không nên để ý tàng bảo đồ. Nào biết bảo tàng sớm đã bị lấy đi, nực cười, thật nực cười! Ta đã xem thường ngươi. Nhưng đừng quên, Diễm phi nương nương là người Phạm gia, bọn họ sẽ không để mấy chuyện này có hại đến nương nương.”

“Nực cười.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Ngươi vẫn chưa rõ sao?” Khuynh Quốc nhìn Phạm Thiên, nói: “Phạm Thiên sao lại cưới ta? Chính là vì thử Diễm phi. Hắn sớm biết mê sự trong bài thơ lại giả vờ như không biết, cùng ta chu toàn. Làm như vậy là để dẫn ngươi ra tay. Hôm nay ngươi còn trông cậy hắn hướng về Diễm phi nương nương của ngươi sao?”

Sắc mặt Phạm Thiên kịch biến, nhưng đối với khuôn mặt lạnh lùng của Khuynh Quốc cũng không biết mở miệng như thế nào.

“Ta vốn là không cần lộ diện, nhưng ta không chịu được ngươi chửi bới nương nương như vậy. May mắn ta ra tay, hừ, các ngươi lại biết rõ ta mới là chủ mưu.” Hạ Vũ nhìn Phạm Thiên, nói: “Hầu gia, hết thảy đều là ta tự tiện tác chủ, cùng nương nương không quan hệ. Ngươi cùng nương nương dù sao cũng là mẫu tử, sao có thể trở mặt thành thù?”

Hạ Vũ không cần biết Phạm Thiên có nghe được hay không, nàng dùng Khuynh Quốc làm lá chắn đi ra khỏi phòng. Hạ Vũ biết rõ đi hướng cửa lớn sẽ thêm sự cố, kéo người hướng ao hoa sen đi. Mọi người đành phải đi theo cách xa phía sau, nhiều lần muốn động thủ lại sợ ném chuột vỡ bình.

Hạ Vũ đẩy Khuynh Quốc, tại trong đường nhỏ bước nhanh mà đi. Sắp đến cuối đường, Khuynh Quốc lại đột nhiên dừng lại.

“Ngươi làm gì?” Hạ Vũ quát hỏi.

“Hạ Vũ, ngươi ngày đó truyền tin cho Khuynh Thành, mời cô ta nửa đêm tới ao hoa sen, hẳn là bởi vì cô ta biết được việc bảo tàng, định giết cô ta giá họa cho ta. Lúc ngươi thúc dục bầy rắn có nghĩ tới ta sống trở về, đường này không thể đi lần thứ hai hay không?”

“Cái gì?” Hạ Vũ thất kinh nói: “Chẳng lẽ ngươi đã chặn thủy lộ?”

Khuynh Quốc nhướn mày, nói: “Đáng thương, ngươi tuy biết chân Khuynh Thành bị thương lại không biết cơ quan trong thủy lộ này. Có phải là Diễm phi nói với ngươi, nếu lộ chuyện thì theo thủy lộ mà chạy? Xem ra bà ta là muốn giết người diệt khẩu.”

“Không, ngươi nói bậy!” Hạ Vũ tâm thần chấn động, ngũ quan vặn vẹo, sắc mặt thay đổi không ngừng.

“Phạm Thiên mệnh ngươi chiếu cố Khuynh Thành bị thương nặng, càng bảo ngươi đưa Lưu Thị trở lại Yên Châu, chẳng qua đó là ta bảo hắn làm thế. Ta muốn dò xét thử ao hoa sen này.” Khuynh Quốc cười xảo trá, nói: “Tư vị bơi cùng bầy rắn cũng nên cho ngươi nếm thử một chút.”

Hạ Vũ kinh hãi, đưa đao cắt hướng cổ họng Khuynh Quốc.

Tay phải Khuynh Quốc nhanh chóng điểm hướng cánh tay Hạ Vũ, cánh tay trái liền phản chế, điểm kích ba huyệt đạo lớn trên ngực đối phương. Trong khoảng khắc, Khuynh Quốc phản thủ thành công, mang đao độc chuyển hướng sau lưng Hạ Vũ, một chân đá cô ta ra khỏi con đường nhỏ.

Trên bờ hồ cùng ao hoa sen trải rộng rắn độc, đều bò hướng Hạ Vũ.

“Hầu gia thường niên không ở trong phủ, cho ngươi trông coi Hà Viên, nơi đây chính là thiên hạ của ngươi. Ngươi ở đây nuôi rắn trong ao, chỗ thuần dưỡng tương thông vớiTrà Hoa hồ. Tính loài rắn thích máu, chỉ cần ở chỗ đầu nguồn nước để vật có máu, bầy rắn sao lại không để ý mà đến?”

Khuynh Quốc nói, nhặt lên đá vụn ném về Hạ Vũ, giải huyệt đạo trên cánh tay cô ta. Người Hạ Vũ quấn hơn mười con rắn độc. Hạ vũ muốn lấy thuốc giải độc rắn, nhưng sao tìm được thời cơ? Hạ Vũ định dùng tiếng kêu giải tán bầy rắn, nhưng phát không ra nửa điểm tiếng động.

Hạ Vũ liều mạng vung đao chém rắn, bầy xà thấy thế lại bổ nhào vào mạnh hơn. Đầu của Hạ Vũ bị vây thành một khối rắn, định vươn tay cởi xuống lại làm thân rắn cuốn lấy càng chặt. Hạ Vũ đau đớn, chỉ có thể mù quáng mà chạy trốn, một chân giẫm hụt rơi vào ao hoa sen. Bầy rắn đều hướng Hạ Vũ cắn xé. Khuynh Quốc đón mưa gió, nhìn Hạ Vũ giãy dụa chìm vào đáy hồ, xoay người bước đến khách đường.

Phạm Thiên đi theo phía sau xông lên trước, vịn Khuynh Quốc đang ướt đẫm, đỡ nàng trở về phòng. Lúc này đèn rực rỡ mới lên, trong phòng bị ánh nến chiếu đến sáng tỏ. Khuynh Quốc đưa tay ở trên ánh nến sưởi ấm.

Phạm Thiên bảo Xuân Phong chuẩn bị quần áo, thay cho quần áo Khuynh Quốc đang ướt đẫm.

Mọi người bởi vì cái chết của Hạ Vũ làm cho sợ hãi, nhất thời im lặng. Thật lâu sau, Cảnh Quốc công lo lắng quát hỏi: “Thiên Nhi, nữ tử ngoan độc như vậy, ngươi còn muốn giữ lại cô ta sao?”

“Việc này không nhọc bá phụ hao tâm tổn trí.”

“Ngươi... Ai!”

Khuynh Quốc tiếp nhận quần áo Xuân Phong đưa cho nàng, bưng lên nến chuyển qua bình phong, đi vào nội thất thay y phục. “Hầu gia chắc hẳn không muốn phá việc của Diễm phi mới có thể tiếp tục để lại con rắn này.”

“Khuynh Quốc!”

“Ngươi lợi dụng ta, vốn ta không nên cho ngươi toàn thân trở ra. Đáng tiếc, ta đáp ứng Vương phu nhân...”

Phạm Thiên tựa hồ nghĩ đến cái gì, bước nhanh vào nội thất. Nhưng hắn gặp trong bí đạo lao ra vô số ánh lửa, ở giữa trở thành một biển lửa. Đâu còn có thân ảnh Khuynh Quốc?

Cảnh Quốc công giữ chặt Phạm Thiên, Bất Mộng đang định vào bí đạo cứu người, hô lên: “Bí đạo là dùng để tránh họa, đề phòng tử địch đi vào, lửa đã cháy là khó tắt. Còn không mau cứu hoả!”

Bất Mộng, Phạm Thiên đập tay xuống bàn gỗ lim, trừng mắt nhìn bí đạo hỏa hồng, khó thở khó tả. Sau một lúc lâu, hai người mới hoàn hồn mệnh lệnh chúng nhân cứu hoả.

Bí đạo hợp với ba phủ, chốc lát trong tất cả các phòng hỏa quang phóng lên trời. Phạm Thiên cưỡng chế tức giận chạy về phía thư phòng, đang định cứu ra bố binh đồ, một bức thư ở giữa mặt bàn hấp dẫn ánh mắt của hắn. Phạm Thiên giũ ra xem, đúng là một phong từ thư.

Phạm Thiên hoảng sợ, không phải hắn sợ bức thư, mà là sợ chữ viết trên giấy. Chữ viết rõ ràng như từ tay hắn ra, nhưng hắn biết mình chưa bao giờ viết từ thư. Phạm Thiên nhớ lại Khuynh Quốc ngày đêm cầm quân sách của hắn xem, tỉnh ngộ, hóa ra đối phương là học trộm chữ viết của hắn!

Phạm Thiên vung tay đập vỡ đồ cổ trên bàn, đau lòng khó ngăn cản. Hắn thầm nghĩ, chuyện lần này hẳn là Khuynh Quốc đã sớm chuẩn bị cho hôm nay bỏ chạy. Chẳng lẽ trong xe ngựa, Khuynh Quốc nắm tay của hắn là muốn để hắn cho rằng nàng dần dần khuynh tâm, khiến cho hắn phớt lờ sao?

Phạm Thiên đang trầm tư, Xuân Phong bẩm báo. “Chủ tử, tiểu viện của Khuynh Thành phu nhân xảy ra hoả hoạn, có sai người cứu hay không?”

Phạm Thiên đem từ thư vo lại, vung tay áo chạy về phía Lê Viên.

Trong Lê Viên, Khuynh Thành đang chờ Xảo nhi đi thu thập tin tức, nào biết đột nhiên trên tường phun ra hoa lửa. Hai đầu gối Khuynh Thành chưa lành, tự cứu như thế nào được? Nàng gào to kêu cứu, nhưng tiểu viện của nàng thường ngày chỉ có Xảo nhi chăm sóc. Hôm nay xảy ra hỏa hoạn, trong nội viện hỗn loạn, càng không có một người nhớ tới nàng.

Khuynh Thành hít bụi mù, trong cổ đau đớn khó tả, trong tuyệt vọng nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Phạm Thiên. Nàng bất chấp kịch liệt đau nhức, kêu gọi nói: “Phạm Lang, cứu ta!”

“Khuynh Thành, ta từng thích ngươi.” Phạm Thiên cách cửa gỗ lim nói.

Khuynh Thành khóc hô: “Phạm Lang, tạm thời đừng nói những này, cứu ta đi ra ngoài!”

“Muốn ta tới cứu ngươi, vì sao còn hạ độc giết ta?”

Khuynh Thành kinh hoảng, nói: “Ta không biết chàng nói gì.”

Phạm Thiên cười lạnh, nói: “Ngươi biết không, hôm qua hắc y nhân cùng ngươi trao đổi, ta ở trong bí đạo. Từng câu từng chữ của ngươi ta đều nghe được. Ngươi biết không? Hắc y nhân kia chính là Khuynh Quốc.”

“Cái gì!” Khuynh Thành lập tức nghẹn họng, nhìn trân trối. “Vì sao cô ta làm như vậy?”

“Ngươi vẫn chưa rõ sao?” Phạm Thiên thương cảm nói: “Nàng muốn cho ta biết rõ, ngươi vì đoạt gia sản có thể giết ta bằng thuốc độc. Vì đánh cuộc hôm nay phóng hỏa, ta sẽ không cứu ngươi.”

“Không, sẽ không, sẽ không!” Khuynh Thành túm trướng mạn, gào thét: “Phạm Lang ta sai rồi, ta sai rồi! Chàng nể tình ta gãy chân phân, cứu ta đi!”

Hai mắt Phạm Thiên lạnh lùng, hừ cười nói: “Ta nạp ngươi làm thiếp, ngươi tàn phế ta vẫn đối tốt với ngươi, là vì muốn Khuynh Quốc cho ta là nam nhân chung tình.”

Khuynh Thành ghen ghét, tâm phổi muốn nứt, nàng giận dữ hét lên: “Vì sao ngươi nói chuyện này với ta?”

“Ta nói rồi, ta từng thích ngươi. Chết, cũng nên cho ngươi chết nhắm mắt.” Dứt lời, Phạm Thiên quay người đi ra khỏi tiểu viện. Chỉ nghe tiếng kêu la thê thảm sau lưng, cùng vô tận chửi bới.

/43

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status