Hôm sau, trời trong nắng vàng, thiên không vạn dặm không mây.
Cửa thành Bắc Phượng kinh mở rộng, phủ kín mười dặm hồng lụa, hai bên thị vệ xếp thành hàng lối chỉnh tề, nghênh đón sứ thần Đông Nhạc và Tây Thành.
Giờ Tỵ đến, sứ thần hai nước một trước một sau bước đến Bắc Phượng kinh, thời gian chênh nhau cũng chỉ nửa nén hương.
Đại thần Bắc Phượng nhận được hoàng lệnh phải nghênh đón sứ thần hai nước, đưa bọn hắn phân biệt vào dịch quán. Sau một hồi nghỉ ngơi, đoàn người mới chính thức lên đường tiến vào hoàng cung Bắc Phượng.
Hoàng cung Bắc Phượng giăng đèn kết hoa, hồng thảm trải dọc theo con đường đá cẩm thạch, dài đến cửa cung.
Trong Kim Loan điện, Hoàng thượng ngồi trên long ỷ trước trăm bậc thang. Bên phải lão là Hoàng hậu thanh lịch nhã nhặn, bên trái chính là mẫu phi của Thập Nhất hoàng tử Hạ Tư Lạc, Nghiên Quý phi. Xem ra, nàng quả nhiên hưởng ân sủng đã lâu năm.
Phía trước đại điện, vương công quý tộc phân biệt ngồi hai bên sườn, còn có văn võ bá quan cùng một vài phi tần trong cung. Phía sau chính là các nhạc công đàn sáo ca nhạc, hưởng thụ hết mọi sự xa xỉ.
Tô Khinh Lăng ngồi bên cạnh Hạ Tư Lạc hưởng thụ mỹ thực trên bàn, mà Hạ Hà và Xuân Vũ vì nàng cầm quạt nhẹ lay. Chính vì tình cảnh như thế, trong đại điện chính là độc nhất vô nhị, khiến cho không ít quan viên vụng trộm đánh giá nàng, thậm chí khe khẽ bàn tán. Nhưng là, Lăng đại Vương tử của chúng ta không để ý chút nào, bộ dạng thản nhiên như đem Kim Loan điện trở thành đại sảnh nhà mình.
“Sứ thần Đông Nhạc yết kiến.”
“Sứ thần Tây Thành yết kiến.”
Gió lạnh khẽ lướt, đem thanh âm thái giám bên ngoài truyền tới tai từng người trong điện.
“Cuối cùng cũng tới. Nếu không tới, thật chẳng có ý nghĩa nữa.” Tô Khinh Lăng nhỏ giọng nói thầm, buông mỹ thực trên tay, tiếp nhận khăn từ Xuân Vũ mà chà lau một phen, ánh mắt nhìn về phía cửa.
“Tuyên!” Hoàng đế hướng thái giám bên cạnh nói.
Thái giám gật đầu, sống lưng thẳng tắp, thanh âm tiêm tế nói: “Tuyên sứ thần Đông Nhạc, Tây Thành yết kiến.”
“…”
Thanh âm tầng trong tầng ngoài truyền ra ngoài, cách mỗi mấy trượng lại có thái giám truyền lại. Rất nhanh, đã có vài viên quan tiếp đón sứ thần dẫn người đi vào Kim Loan điện.
Tô Khinh Lăng một bên đánh giá, phát hiện sứ thần đều là lão đầu 40, 50 tuổi liền thất vọng. Chẳng có gì để xem a! Thiết, còn tưởng có thiếu niên tuấn kiệt đâu!
“Đông Nhạc sứ thần…”
“Tây Thành sứ thần…”
Hai lão đầu mặc quan phục bất đồng cùng hướng lên Hoàng thượng bái.
“Bái kiến Hoàng đế Bắc Phượng bệ hạ!”
“Chư vị sứ thần xin đứng lên.” Hoàng đế vẻ mặt rộng lượng tươi cười, giơ lên y mễ vàng kim, hướng hai vị sứ thần ra hiệu đứng lên.
“Tạ bệ hạ!”
Sứ thần hai nước chắp tay, ngồi xuống vị trí đã được an bài.
“Chư vị sứ thần một đường vất vả, đến, mọi người trước kinh sứ thần một ly.” Hoàng đế giơ lên chén rượu, hướng sứ thần kinh rượu.
“Sứ thần, thỉnh!” Văn võ bá quan đứng lên, giơ chén kính rượu.
“Đa tạ bệ hạ!” Sứ thần hai nước cũng đứng lên, hướng Hoàng đế hoàn lễ.
“Chư vị sứ thần, đây chính là hoàng nhi của trẫm.” Hoàng đế vươn tay chỉ đến chỗ mấy vị hoàng tử ngồi, ánh mắt mang theo vài phần kiêu ngạo.
“Bái kiến chư vị hoàng tử!”
Cửa thành Bắc Phượng kinh mở rộng, phủ kín mười dặm hồng lụa, hai bên thị vệ xếp thành hàng lối chỉnh tề, nghênh đón sứ thần Đông Nhạc và Tây Thành.
Giờ Tỵ đến, sứ thần hai nước một trước một sau bước đến Bắc Phượng kinh, thời gian chênh nhau cũng chỉ nửa nén hương.
Đại thần Bắc Phượng nhận được hoàng lệnh phải nghênh đón sứ thần hai nước, đưa bọn hắn phân biệt vào dịch quán. Sau một hồi nghỉ ngơi, đoàn người mới chính thức lên đường tiến vào hoàng cung Bắc Phượng.
Hoàng cung Bắc Phượng giăng đèn kết hoa, hồng thảm trải dọc theo con đường đá cẩm thạch, dài đến cửa cung.
Trong Kim Loan điện, Hoàng thượng ngồi trên long ỷ trước trăm bậc thang. Bên phải lão là Hoàng hậu thanh lịch nhã nhặn, bên trái chính là mẫu phi của Thập Nhất hoàng tử Hạ Tư Lạc, Nghiên Quý phi. Xem ra, nàng quả nhiên hưởng ân sủng đã lâu năm.
Phía trước đại điện, vương công quý tộc phân biệt ngồi hai bên sườn, còn có văn võ bá quan cùng một vài phi tần trong cung. Phía sau chính là các nhạc công đàn sáo ca nhạc, hưởng thụ hết mọi sự xa xỉ.
Tô Khinh Lăng ngồi bên cạnh Hạ Tư Lạc hưởng thụ mỹ thực trên bàn, mà Hạ Hà và Xuân Vũ vì nàng cầm quạt nhẹ lay. Chính vì tình cảnh như thế, trong đại điện chính là độc nhất vô nhị, khiến cho không ít quan viên vụng trộm đánh giá nàng, thậm chí khe khẽ bàn tán. Nhưng là, Lăng đại Vương tử của chúng ta không để ý chút nào, bộ dạng thản nhiên như đem Kim Loan điện trở thành đại sảnh nhà mình.
“Sứ thần Đông Nhạc yết kiến.”
“Sứ thần Tây Thành yết kiến.”
Gió lạnh khẽ lướt, đem thanh âm thái giám bên ngoài truyền tới tai từng người trong điện.
“Cuối cùng cũng tới. Nếu không tới, thật chẳng có ý nghĩa nữa.” Tô Khinh Lăng nhỏ giọng nói thầm, buông mỹ thực trên tay, tiếp nhận khăn từ Xuân Vũ mà chà lau một phen, ánh mắt nhìn về phía cửa.
“Tuyên!” Hoàng đế hướng thái giám bên cạnh nói.
Thái giám gật đầu, sống lưng thẳng tắp, thanh âm tiêm tế nói: “Tuyên sứ thần Đông Nhạc, Tây Thành yết kiến.”
“…”
Thanh âm tầng trong tầng ngoài truyền ra ngoài, cách mỗi mấy trượng lại có thái giám truyền lại. Rất nhanh, đã có vài viên quan tiếp đón sứ thần dẫn người đi vào Kim Loan điện.
Tô Khinh Lăng một bên đánh giá, phát hiện sứ thần đều là lão đầu 40, 50 tuổi liền thất vọng. Chẳng có gì để xem a! Thiết, còn tưởng có thiếu niên tuấn kiệt đâu!
“Đông Nhạc sứ thần…”
“Tây Thành sứ thần…”
Hai lão đầu mặc quan phục bất đồng cùng hướng lên Hoàng thượng bái.
“Bái kiến Hoàng đế Bắc Phượng bệ hạ!”
“Chư vị sứ thần xin đứng lên.” Hoàng đế vẻ mặt rộng lượng tươi cười, giơ lên y mễ vàng kim, hướng hai vị sứ thần ra hiệu đứng lên.
“Tạ bệ hạ!”
Sứ thần hai nước chắp tay, ngồi xuống vị trí đã được an bài.
“Chư vị sứ thần một đường vất vả, đến, mọi người trước kinh sứ thần một ly.” Hoàng đế giơ lên chén rượu, hướng sứ thần kinh rượu.
“Sứ thần, thỉnh!” Văn võ bá quan đứng lên, giơ chén kính rượu.
“Đa tạ bệ hạ!” Sứ thần hai nước cũng đứng lên, hướng Hoàng đế hoàn lễ.
“Chư vị sứ thần, đây chính là hoàng nhi của trẫm.” Hoàng đế vươn tay chỉ đến chỗ mấy vị hoàng tử ngồi, ánh mắt mang theo vài phần kiêu ngạo.
“Bái kiến chư vị hoàng tử!”
/55
|