Tại đây sau mấy buổi tối, Trần Chi Mặc cũng nhốt mình trong phòng, thỉnh thoảng ở phòng khách gặp nhau,cũng sẽ cho Trần Mộc Ngôn loại cảm giác âm trầm .Biết hắn đang nghiên cứu nhân vật, Trần Mộc Ngôn cũng hết sức làm bản thân không bị hắn nhìn thấy,chỉ cần sáng ngày thứ hai hắn như cũ là Trần Chi Mặc cười ôn hòa .
Chủ nhật lại đến,chiếc Honda Trần Mộc Ngôn mong đợi cũng vào tay cậu.
Trần Chi Mặc nhìn thấy chiếc Porsche mình bên cạnh chiếc Honda ,cũng có chút buồn cười nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu thích xe, hẳn là mua cỗ xe Mercedes-Benz gì gì đó chứ."
"Em nghĩ sau này muốn đi học có chiếc xe tương đối dễ dàng, cũng không phải là lái xe đi tham gia triển lãm tranh hay là tụ hội của nhân vật nổi tiếng gì đó." Mặc dù chỉ là một chiếc Honda, nhưng Trần Mộc Ngôn vẫn là một bộ dạng yêu thích,cậu mở ra cửa xe,cảm thán , "Mỹ nữ. . . . . . Ta cuối cùng cũng có ngươi rồi!"
Mà Thứ hai, chính là ngày Trần Mộc Ngôn đi đăng ký đại học B.Ăn xong cơm tối, Trần Mộc Ngôn trở về đi gian phòng đem y phục ngày thứ hai phải mặc sửa sang lại ,ngay cả đồng hồ báo thức cũng chuẩn bị tốt.
"Được rồi, xuống lầu uống chén sữa tươi rồi đi ngủ."
Trần Mộc Ngôn đi xuống phòng bếp, phát hiện Trần Chi Mặc đã ở bên trong.
Nghe thấy tiếng sột soạt,hắn lại từ trên kệ rút ra một con dao,Trần Mộc Ngôn trong lòng nói thầm, không biết hắn lại muốn từ trong tủ lạnh lấy ra cái gì để cắt,hơn nữa trong phòng bếp tối như vậy, sao không bật đèn?
Ngón tay Trần Mộc Ngôn mới vừa sờ lên nút bật, Trần Chi Mặc liền xoay người lại .
Đèn sáng lên một cái,giống như tia chớp xẹt qua mặt Trần Chi Mặc
Trong mắt của hắn không có một tia tình cảm, cái nhìn hờ hững, trong tay nắm con dao,từng bước từng bước đi về phía Trần Mộc Ngôn.
"Mặc ca . . . . ." Trần Mộc Ngôn sửng sốt một chút, cái loại cảm giác bị áp bách làm cậu không thở nổi.
Trần Chi Mặc đầu nghiêng 45 độ, ngũ quan tạo nên khắc cốt mỹ cảm, "Ai bảo cậu xuống ."
Mũi dao hướng về phía Trần Mộc Ngôn.
"Em. . . . . . Em mới tới!" Trần Mộc Ngôn xoay người, chỉ sợ đối phương đuổi theo ,cậu chạy chậm trở lại gian phòng của mình, lần nữa đem cửa khóa lại.
Cậu sờ sờ tim mình,bỗng nhiên suy nghĩ Trần Chi Mặc này sao không diễn lúc quay phim,hù dọa đoàn phim trong đó đi!
Có lẽ là kinh nghiệm lần trước ,lần này Trần Mộc Ngôn không có sợ như vậy nữa.Cậu lên giường đắp chăn ngủ thẳng đến đồng hồ báo thức vang lên.
Khi cậu xuống lầu ăn sáng,Trần Chi Mặc đang xem báo , bộ dạng rất bình tĩnh .Trần Mộc Ngôn ngồi xuống, hắn còn đưa tay đem sữa tươi đầy tới trước mặt cậu.
"Cái kia, ca. . . . . ." Trần Mộc Ngôn suy nghĩ một chút, cảm thấy cần phải cùng Trần Chi Mặc nói một chút, "Vai tội phạm giết người anh diễn rốt cuộc là vai như thế nào?"
Trần Chi Mặc để tờ báo xuống, "Làm sao?"
"Em sợ anh quá nhập vai rồi,nơi này. . . . . ." Trần Mộc Ngôn chỉ chỉ vào đầu của mình, "Có sao không."
Nhìn vẻ mặt cậu, Trần Chi Mặc nở nụ cười, đưa thay sờ sờ đầu Trần Mộc Ngôn,"Yên tâm, tôi không có sao.Đúng rồi, tôi hôm nay sẽ cùng đạo diễn ăn cơm có thể về muộn,cậu không cần chờ tôi."
"Oh, được."
Sau đó Trần Mộc Ngôn lái xe đến trường,nộp học phí.
Mới vừa đi ra khỏi,đã có người gọi cậu lại.
"Trần Mộc Ngôn?Thật không nghĩ tới anh còn có thể đến học,em còn tưởng rằng anh không có ý định đi học chứ!"Một cô gái trang điểm diễm lệ hướng cậu đi tới, một tay ôm lấy cánh tay cậu.
"Cái kia. . . . . . Cô là ai?" Trần Mộc Ngôn hỏi.
"Không thể nào? Anh Ngươi không nhớ rõ em hay là bởi vì nữ nhân của anh quá nhiều?Em còn đi phá thai của anh!" Tay cô vỗ lưng Trần Mộc Ngôn một cái, "Làm sao? Chơi xong rồi liền bỏ rơi em?"
Trần Mộc Ngôn nhớ tới lời Trần Chi Mặc từng nói, mình trước kia gây chuyện khắp nơi, đoán chừng nữ sinh này cũng là thuộc một phần "Quá Khứ"
"Thật xin lỗi,cô nên biết tôi vừa trải qua tai nạn xe cộ, chuyện trước khi xảy ra tai nạn tôi không nhớ rõ." Trần Mộc Ngôn kéo ra tay đối phương,giải thích .
"Anh là nói mất ký ức?" Nữ sinh kia cười lạnh , "Anh thêu dệt lấy cớ để bỏ rơi tôi?Đổi lại tạo hình rồi? Bất quá bộ dạng bây giờ rất đẹp trai,giống tiểu bạch kiểm trong phim truyền hình ."
Trần Mộc Ngôn biết lời mình nói độ tin cậy quả thật không cao, "Tôi thật không nhớ rõ, bạn học này."
Nữ sinh kia nhìn vào mắt Trần Mộc Ngôn,tựa hồ quả thật phát hiện Trần Mộc Ngôn không đúng,"Anh. . . . . . Thoạt nhìn quả thật không giống với lúc trước, anh thật cái gì cũng không nhớ được rồi?"
"Thật sự. Tôi cũng không phải là cố ý thêu dệt lấy cớ để bỏ rơi cô, mà là tôi thật không nhớ rõ. . . . . . Giữa chúng ta từng có cái gì." Trần Mộc Ngôn khom người,đem sách đến chỗ dựng xe.
Còn chưa mở cửa xe, lại nghe thấy có người ở kêu tên của cậu,mang theo ý vị châm chọc .
"Hắc, Trần Mộc Ngôn-- không nghĩ tới ngươi còn có thể tới trường học trình diện?"
Trần Mộc Ngôn men theo thanh âm nhìn sang, chỉ thấy một nam sinh mặc áo sơ mi caro đeo mắt kiếng đứng ở cách đó không xa ngẩng càm nhìn cậu,phía sau còn có hai nữ sinh, tựa hồ có chút sợ nam sinh kia.
"Đúng vậy ,ngươi khỏe." Trần Mộc Ngôn mỉm cười một chút.
Nam sinh kia hơi sửng sờ, nhưng ngay sau đó một bộ dáng muốn gây hấn đi tới,hai nữ sinh cũng không cản hắn,chẳng qua là dùng ánh mắt lo lắng nhìn hai người bọn họ.
"Ngươi cười cái gì? Là châm chọc ta sao?"
Trần Mộc Ngôn im lặng, cậu phỏng đoán nam sinh này đoán chừng trước kia cùng mình kết thù.Nếu mình quyết định tới ,như vậy nhất định quan hệ trước kia không tốt,Mà Trần Mộc Ngôn trước kia toàn làm việc không hay giờ quẳng lại cho mình.
"Ngươi gọi ta nên ta hướng ngươi mỉm cười là biểu đạt của lễ phép, không phải sao? Hơn nữa chúng ta mới vừa vặn gặp mặt ở bãi đậu xe , ngươi cũng không việc gì tới để cho ta châm chọc sao." Trần Mộc Ngôn tận lực làm cho giọng mình bình tĩnh,không muốn chọc giận đối phương.
"Hừ, loại người như ngươi còn có thể biết cái gì gọi lễ phép sao?" Nam sinh thanh âm cao lên,một bộ mặt chê cười.
"Có lẽ ta trước kia không hiểu, nhưng là ít nhất ta hiện tại đã hiểu. Bạn học,xin hỏi ngươi còn có chuyện gì sao?"
" 'Bạn học' ? Ngươi tìm người đánh ta một bữa giờ lại không nhớ tên ta?" Nam sinh kia nắm cổ áo Trần Mộc Ngôn, trừng cậu.
"Ta nghĩ ngươi hẳn là nghe được tin tức ta bị tai nạn.Chuyện trước khi xảy ra tai nạn ta không nhớ được."
"Hmm! Hmm! Thương thế của ngươi hại người khác nói một câu mất ký ức là có thể chấm dứt sao?" Bỗng nhiên,nam sinh kia một quyền đánh vào mặt Trần Mộc Ngôn,đau đến mắt nổ đom đóm.
Sau đó nam sinh kia ngây ngẩn cả người, hắn không có nghĩ đến Trần Mộc Ngôn thế nhưng không tránh.
Hai nữ sinh kia chạy tới lôi nam sinh ra,càng không ngừng đối với Trần Mộc Ngôn nói"Thật xin lỗi" , một nữ sinh trong đó đối nam sinh kia nói "Ngươi nổi điên làm gì, dám đánh Trần Mộc Ngôn ngươi sau này không muốn đọc sách sao!"
Trần Mộc Ngôn sờ sờ mặt của mình, đoán chừng là sưng lên.
Xem ra ngày tựu trường chính mình hi vọng không hề giống trong tưởng tượng tốt đẹp như vậy .Thì ra Trần Mộc Ngôn thật có khả năng,chỉ sân trường ,mà có thể gây thù hằn vô số!
Lái xe, mang theo tâm tình buồn bực về nhà.
Mới vừa lái đến ngã rẽ con đường ngoài trường học,đã nhìn thấy nữ sinh trong trường học quấn lấy mình bị hai thanh niên chạy xe gắn máy hút thuốc chặn lại.
Nữ sinh kia muốn rời khỏi, lại bị bọn họ kéo.
Trần Mộc Ngôn lái xe đi qua,cậu không biết mình có nên giúp cô ta hay không,nữ sinh kia rõ ràng cũng không phải là học sinh đứng đắn gì.Lúc trước bọn họ từng ở chung,Trần Mộc Ngôn nhớ tới lời nữ sinh kia nói, cô vì mình mà có thai.
Cậu hít một hơi, đem xe dừng lại, quay cửa kính xe xuống hướng bọn họ hô một tiếng: "Này --"
Hai thanh niên nhìn sang, mặt liền biến sắc, tựa hồ cũng biết cậu.
Nữ sinh kia nhìn về phía Trần Mộc Ngôn,trong đôi mắt rất kinh ngạc, nhưng ngay sau đó biến thành khẩn cầu.
Trần Mộc Ngôn khẽ hít một hơi, coi như từ trước mình thiếu cô ấy, hiện tại toàn bộ trả lại , "Không phải là bảo chờ ở cổng trường sao?Cô chạy đến nơi đây làm cái gì?"
Lúc này, kia hai thanh niên lêu lổng dắt nữ sinh kia đi tới trước mặt cậu.
"Hắc, Trần thiếu gia,đã lâu không gặp. Không có tới đua xe, nghe nói ngươi bị tai nạn !"
Trần Mộc Ngôn gật đầu, cậu biết mình hiện tại không thể cùng bọn họ giải thích mình mất trí nhớ.Thoạt nhìn Trần Mộc Ngôn trước kia cũng là thường xuyên bưng bít,không phải là diễn trò ư, không phải là chỉ có Trần Chi Mặc mới hiểu.
Trần Mộc Ngôn nâng cằm,dùng giọng không sao cả nói: "Các ngươi sao lại giữ cô ta?"
"Hắc, Trần thiếu gia,ngươi không phải là đã bỏ cô ta sao?Cô ta mượn tiền Vấn ca không trả,ca cho cô ta đến đây theo chúng ta coi như trả nợ."
Trần Mộc Ngôn hiểu bọn họ nói "Theo" là ý gì,lãnh thanh hỏi: "Thiếu bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm, hai nghìn."
Hai nghìn đối với Trần Mộc Ngôn mà nói không đáng kể chút nào, nhưng là đối với một người học sinh bình thường là số tiền không nhỏ.
Trần Mộc Ngôn nhớ tới hôm nay lúc ra cửa vì để ngừa ở trường học có cần gì,vừa lúc lấy ba nghìn đồng,cậu móc ra ví tiền, đem tiền mặt đưa cho hai thanh niên trước mặt , bắt chước lão Đại trong TV khí thế giật một chút khóe miệng, "Nghe ,dù giày cũ của Trần Mộc Ngôn ta cũng không thích người khác lấy mà mang vào."
Hai người kia nhận lấy tiền, trong đôi mắt tựa hồ có chút sợ.
Trần Mộc Ngôn bảo nữ sinh kia lên xe, "Nếu tiền cũng trả rồi,cũng đừng lại tìm đến cô ta gây phiền toái,phiền thật."
"Dạ hiểu! Dạ hiểu!"
Trần Mộc Ngôn đợi nữ sinh kia lên xe,lập tức đạp chân ga mà đi, phun lại khói xe vào mặt hai người kia.
Thoạt nhìn ngang ngược,Trần Mộc Ngôn trong lòng mình rõ ràng là cậu bởi vì sợ, vạn nhất bị hai người kia động thủ với mình thì sao bây giờ?Cậu hiện tại cũng không biết đánh nhau.
Bất quá xem vẻ mặt bọn hắn ,Trần Mộc Ngôn trước đây hắn là rất hung ác.
Cậu một mặt điều chỉnh hô hấp của mình, một mặt hạ tốc độ xe lại.
"Mới vừa rồi anh cùng bọn họ nói chuyện, em còn tưởng rằng cái giải thích mất trí nhớ của anh là gạt người.Nhưng là Trần Mộc Ngôn trước kia sẽ không quản chuyện của em."
"Tôi mới vừa rồi là diễn trò."Trần Mộc Ngôn hít một hơi, nữ sinh kia cũng cảm thấy cậu khẩn trương, không khỏi nở nụ cười.
"Em tên là Đinh San San ."
"Tốt, Đinh San San , xin hỏi tôi phải chở cô đi đâu?"
"Tùy, nơi nào cũng được,trên thực tế em trọ ở trường ."
Trần Mộc Ngôn sửng sốt một chút, tìm nơi quay đầu xe về trường học.
"Trần Mộc Ngôn trước kia sẽ không đưa nữ sinh về nhà."
"Tôi trước kia thật đúng là hư hỏng ."Trần Mộc Ngôn lắc đầu,Đinh San San thấy được trên mặt cậu có vết thương bị đánh qua.
"Ai đánh anh?"
"Không biết, ở bãi đậu xe gặp một nam sinh đeo kính."
"Hắn không phải là bộ dạng thoạt nhìn đặc biệt kiêu ngạo chứ ?"
Chủ nhật lại đến,chiếc Honda Trần Mộc Ngôn mong đợi cũng vào tay cậu.
Trần Chi Mặc nhìn thấy chiếc Porsche mình bên cạnh chiếc Honda ,cũng có chút buồn cười nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu thích xe, hẳn là mua cỗ xe Mercedes-Benz gì gì đó chứ."
"Em nghĩ sau này muốn đi học có chiếc xe tương đối dễ dàng, cũng không phải là lái xe đi tham gia triển lãm tranh hay là tụ hội của nhân vật nổi tiếng gì đó." Mặc dù chỉ là một chiếc Honda, nhưng Trần Mộc Ngôn vẫn là một bộ dạng yêu thích,cậu mở ra cửa xe,cảm thán , "Mỹ nữ. . . . . . Ta cuối cùng cũng có ngươi rồi!"
Mà Thứ hai, chính là ngày Trần Mộc Ngôn đi đăng ký đại học B.Ăn xong cơm tối, Trần Mộc Ngôn trở về đi gian phòng đem y phục ngày thứ hai phải mặc sửa sang lại ,ngay cả đồng hồ báo thức cũng chuẩn bị tốt.
"Được rồi, xuống lầu uống chén sữa tươi rồi đi ngủ."
Trần Mộc Ngôn đi xuống phòng bếp, phát hiện Trần Chi Mặc đã ở bên trong.
Nghe thấy tiếng sột soạt,hắn lại từ trên kệ rút ra một con dao,Trần Mộc Ngôn trong lòng nói thầm, không biết hắn lại muốn từ trong tủ lạnh lấy ra cái gì để cắt,hơn nữa trong phòng bếp tối như vậy, sao không bật đèn?
Ngón tay Trần Mộc Ngôn mới vừa sờ lên nút bật, Trần Chi Mặc liền xoay người lại .
Đèn sáng lên một cái,giống như tia chớp xẹt qua mặt Trần Chi Mặc
Trong mắt của hắn không có một tia tình cảm, cái nhìn hờ hững, trong tay nắm con dao,từng bước từng bước đi về phía Trần Mộc Ngôn.
"Mặc ca . . . . ." Trần Mộc Ngôn sửng sốt một chút, cái loại cảm giác bị áp bách làm cậu không thở nổi.
Trần Chi Mặc đầu nghiêng 45 độ, ngũ quan tạo nên khắc cốt mỹ cảm, "Ai bảo cậu xuống ."
Mũi dao hướng về phía Trần Mộc Ngôn.
"Em. . . . . . Em mới tới!" Trần Mộc Ngôn xoay người, chỉ sợ đối phương đuổi theo ,cậu chạy chậm trở lại gian phòng của mình, lần nữa đem cửa khóa lại.
Cậu sờ sờ tim mình,bỗng nhiên suy nghĩ Trần Chi Mặc này sao không diễn lúc quay phim,hù dọa đoàn phim trong đó đi!
Có lẽ là kinh nghiệm lần trước ,lần này Trần Mộc Ngôn không có sợ như vậy nữa.Cậu lên giường đắp chăn ngủ thẳng đến đồng hồ báo thức vang lên.
Khi cậu xuống lầu ăn sáng,Trần Chi Mặc đang xem báo , bộ dạng rất bình tĩnh .Trần Mộc Ngôn ngồi xuống, hắn còn đưa tay đem sữa tươi đầy tới trước mặt cậu.
"Cái kia, ca. . . . . ." Trần Mộc Ngôn suy nghĩ một chút, cảm thấy cần phải cùng Trần Chi Mặc nói một chút, "Vai tội phạm giết người anh diễn rốt cuộc là vai như thế nào?"
Trần Chi Mặc để tờ báo xuống, "Làm sao?"
"Em sợ anh quá nhập vai rồi,nơi này. . . . . ." Trần Mộc Ngôn chỉ chỉ vào đầu của mình, "Có sao không."
Nhìn vẻ mặt cậu, Trần Chi Mặc nở nụ cười, đưa thay sờ sờ đầu Trần Mộc Ngôn,"Yên tâm, tôi không có sao.Đúng rồi, tôi hôm nay sẽ cùng đạo diễn ăn cơm có thể về muộn,cậu không cần chờ tôi."
"Oh, được."
Sau đó Trần Mộc Ngôn lái xe đến trường,nộp học phí.
Mới vừa đi ra khỏi,đã có người gọi cậu lại.
"Trần Mộc Ngôn?Thật không nghĩ tới anh còn có thể đến học,em còn tưởng rằng anh không có ý định đi học chứ!"Một cô gái trang điểm diễm lệ hướng cậu đi tới, một tay ôm lấy cánh tay cậu.
"Cái kia. . . . . . Cô là ai?" Trần Mộc Ngôn hỏi.
"Không thể nào? Anh Ngươi không nhớ rõ em hay là bởi vì nữ nhân của anh quá nhiều?Em còn đi phá thai của anh!" Tay cô vỗ lưng Trần Mộc Ngôn một cái, "Làm sao? Chơi xong rồi liền bỏ rơi em?"
Trần Mộc Ngôn nhớ tới lời Trần Chi Mặc từng nói, mình trước kia gây chuyện khắp nơi, đoán chừng nữ sinh này cũng là thuộc một phần "Quá Khứ"
"Thật xin lỗi,cô nên biết tôi vừa trải qua tai nạn xe cộ, chuyện trước khi xảy ra tai nạn tôi không nhớ rõ." Trần Mộc Ngôn kéo ra tay đối phương,giải thích .
"Anh là nói mất ký ức?" Nữ sinh kia cười lạnh , "Anh thêu dệt lấy cớ để bỏ rơi tôi?Đổi lại tạo hình rồi? Bất quá bộ dạng bây giờ rất đẹp trai,giống tiểu bạch kiểm trong phim truyền hình ."
Trần Mộc Ngôn biết lời mình nói độ tin cậy quả thật không cao, "Tôi thật không nhớ rõ, bạn học này."
Nữ sinh kia nhìn vào mắt Trần Mộc Ngôn,tựa hồ quả thật phát hiện Trần Mộc Ngôn không đúng,"Anh. . . . . . Thoạt nhìn quả thật không giống với lúc trước, anh thật cái gì cũng không nhớ được rồi?"
"Thật sự. Tôi cũng không phải là cố ý thêu dệt lấy cớ để bỏ rơi cô, mà là tôi thật không nhớ rõ. . . . . . Giữa chúng ta từng có cái gì." Trần Mộc Ngôn khom người,đem sách đến chỗ dựng xe.
Còn chưa mở cửa xe, lại nghe thấy có người ở kêu tên của cậu,mang theo ý vị châm chọc .
"Hắc, Trần Mộc Ngôn-- không nghĩ tới ngươi còn có thể tới trường học trình diện?"
Trần Mộc Ngôn men theo thanh âm nhìn sang, chỉ thấy một nam sinh mặc áo sơ mi caro đeo mắt kiếng đứng ở cách đó không xa ngẩng càm nhìn cậu,phía sau còn có hai nữ sinh, tựa hồ có chút sợ nam sinh kia.
"Đúng vậy ,ngươi khỏe." Trần Mộc Ngôn mỉm cười một chút.
Nam sinh kia hơi sửng sờ, nhưng ngay sau đó một bộ dáng muốn gây hấn đi tới,hai nữ sinh cũng không cản hắn,chẳng qua là dùng ánh mắt lo lắng nhìn hai người bọn họ.
"Ngươi cười cái gì? Là châm chọc ta sao?"
Trần Mộc Ngôn im lặng, cậu phỏng đoán nam sinh này đoán chừng trước kia cùng mình kết thù.Nếu mình quyết định tới ,như vậy nhất định quan hệ trước kia không tốt,Mà Trần Mộc Ngôn trước kia toàn làm việc không hay giờ quẳng lại cho mình.
"Ngươi gọi ta nên ta hướng ngươi mỉm cười là biểu đạt của lễ phép, không phải sao? Hơn nữa chúng ta mới vừa vặn gặp mặt ở bãi đậu xe , ngươi cũng không việc gì tới để cho ta châm chọc sao." Trần Mộc Ngôn tận lực làm cho giọng mình bình tĩnh,không muốn chọc giận đối phương.
"Hừ, loại người như ngươi còn có thể biết cái gì gọi lễ phép sao?" Nam sinh thanh âm cao lên,một bộ mặt chê cười.
"Có lẽ ta trước kia không hiểu, nhưng là ít nhất ta hiện tại đã hiểu. Bạn học,xin hỏi ngươi còn có chuyện gì sao?"
" 'Bạn học' ? Ngươi tìm người đánh ta một bữa giờ lại không nhớ tên ta?" Nam sinh kia nắm cổ áo Trần Mộc Ngôn, trừng cậu.
"Ta nghĩ ngươi hẳn là nghe được tin tức ta bị tai nạn.Chuyện trước khi xảy ra tai nạn ta không nhớ được."
"Hmm! Hmm! Thương thế của ngươi hại người khác nói một câu mất ký ức là có thể chấm dứt sao?" Bỗng nhiên,nam sinh kia một quyền đánh vào mặt Trần Mộc Ngôn,đau đến mắt nổ đom đóm.
Sau đó nam sinh kia ngây ngẩn cả người, hắn không có nghĩ đến Trần Mộc Ngôn thế nhưng không tránh.
Hai nữ sinh kia chạy tới lôi nam sinh ra,càng không ngừng đối với Trần Mộc Ngôn nói"Thật xin lỗi" , một nữ sinh trong đó đối nam sinh kia nói "Ngươi nổi điên làm gì, dám đánh Trần Mộc Ngôn ngươi sau này không muốn đọc sách sao!"
Trần Mộc Ngôn sờ sờ mặt của mình, đoán chừng là sưng lên.
Xem ra ngày tựu trường chính mình hi vọng không hề giống trong tưởng tượng tốt đẹp như vậy .Thì ra Trần Mộc Ngôn thật có khả năng,chỉ sân trường ,mà có thể gây thù hằn vô số!
Lái xe, mang theo tâm tình buồn bực về nhà.
Mới vừa lái đến ngã rẽ con đường ngoài trường học,đã nhìn thấy nữ sinh trong trường học quấn lấy mình bị hai thanh niên chạy xe gắn máy hút thuốc chặn lại.
Nữ sinh kia muốn rời khỏi, lại bị bọn họ kéo.
Trần Mộc Ngôn lái xe đi qua,cậu không biết mình có nên giúp cô ta hay không,nữ sinh kia rõ ràng cũng không phải là học sinh đứng đắn gì.Lúc trước bọn họ từng ở chung,Trần Mộc Ngôn nhớ tới lời nữ sinh kia nói, cô vì mình mà có thai.
Cậu hít một hơi, đem xe dừng lại, quay cửa kính xe xuống hướng bọn họ hô một tiếng: "Này --"
Hai thanh niên nhìn sang, mặt liền biến sắc, tựa hồ cũng biết cậu.
Nữ sinh kia nhìn về phía Trần Mộc Ngôn,trong đôi mắt rất kinh ngạc, nhưng ngay sau đó biến thành khẩn cầu.
Trần Mộc Ngôn khẽ hít một hơi, coi như từ trước mình thiếu cô ấy, hiện tại toàn bộ trả lại , "Không phải là bảo chờ ở cổng trường sao?Cô chạy đến nơi đây làm cái gì?"
Lúc này, kia hai thanh niên lêu lổng dắt nữ sinh kia đi tới trước mặt cậu.
"Hắc, Trần thiếu gia,đã lâu không gặp. Không có tới đua xe, nghe nói ngươi bị tai nạn !"
Trần Mộc Ngôn gật đầu, cậu biết mình hiện tại không thể cùng bọn họ giải thích mình mất trí nhớ.Thoạt nhìn Trần Mộc Ngôn trước kia cũng là thường xuyên bưng bít,không phải là diễn trò ư, không phải là chỉ có Trần Chi Mặc mới hiểu.
Trần Mộc Ngôn nâng cằm,dùng giọng không sao cả nói: "Các ngươi sao lại giữ cô ta?"
"Hắc, Trần thiếu gia,ngươi không phải là đã bỏ cô ta sao?Cô ta mượn tiền Vấn ca không trả,ca cho cô ta đến đây theo chúng ta coi như trả nợ."
Trần Mộc Ngôn hiểu bọn họ nói "Theo" là ý gì,lãnh thanh hỏi: "Thiếu bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm, hai nghìn."
Hai nghìn đối với Trần Mộc Ngôn mà nói không đáng kể chút nào, nhưng là đối với một người học sinh bình thường là số tiền không nhỏ.
Trần Mộc Ngôn nhớ tới hôm nay lúc ra cửa vì để ngừa ở trường học có cần gì,vừa lúc lấy ba nghìn đồng,cậu móc ra ví tiền, đem tiền mặt đưa cho hai thanh niên trước mặt , bắt chước lão Đại trong TV khí thế giật một chút khóe miệng, "Nghe ,dù giày cũ của Trần Mộc Ngôn ta cũng không thích người khác lấy mà mang vào."
Hai người kia nhận lấy tiền, trong đôi mắt tựa hồ có chút sợ.
Trần Mộc Ngôn bảo nữ sinh kia lên xe, "Nếu tiền cũng trả rồi,cũng đừng lại tìm đến cô ta gây phiền toái,phiền thật."
"Dạ hiểu! Dạ hiểu!"
Trần Mộc Ngôn đợi nữ sinh kia lên xe,lập tức đạp chân ga mà đi, phun lại khói xe vào mặt hai người kia.
Thoạt nhìn ngang ngược,Trần Mộc Ngôn trong lòng mình rõ ràng là cậu bởi vì sợ, vạn nhất bị hai người kia động thủ với mình thì sao bây giờ?Cậu hiện tại cũng không biết đánh nhau.
Bất quá xem vẻ mặt bọn hắn ,Trần Mộc Ngôn trước đây hắn là rất hung ác.
Cậu một mặt điều chỉnh hô hấp của mình, một mặt hạ tốc độ xe lại.
"Mới vừa rồi anh cùng bọn họ nói chuyện, em còn tưởng rằng cái giải thích mất trí nhớ của anh là gạt người.Nhưng là Trần Mộc Ngôn trước kia sẽ không quản chuyện của em."
"Tôi mới vừa rồi là diễn trò."Trần Mộc Ngôn hít một hơi, nữ sinh kia cũng cảm thấy cậu khẩn trương, không khỏi nở nụ cười.
"Em tên là Đinh San San ."
"Tốt, Đinh San San , xin hỏi tôi phải chở cô đi đâu?"
"Tùy, nơi nào cũng được,trên thực tế em trọ ở trường ."
Trần Mộc Ngôn sửng sốt một chút, tìm nơi quay đầu xe về trường học.
"Trần Mộc Ngôn trước kia sẽ không đưa nữ sinh về nhà."
"Tôi trước kia thật đúng là hư hỏng ."Trần Mộc Ngôn lắc đầu,Đinh San San thấy được trên mặt cậu có vết thương bị đánh qua.
"Ai đánh anh?"
"Không biết, ở bãi đậu xe gặp một nam sinh đeo kính."
"Hắn không phải là bộ dạng thoạt nhìn đặc biệt kiêu ngạo chứ ?"
/81
|