Chữ vàng màn đỏ khiến tẩm lâu hỉ khí dương dương, nến long phụng cháy rừng rực, càng tăng thêm mấy phần hỉ khí.
Bầu không khí hân hoan vui vẻ, đối lập hoàn toàn với tâm trạng ta hôm nay.
Kết hôn là đại sự của cả một đời người, nhưng với ta mà nói, nó chỉ như một thứ thủ tục. Hơn nữa, trong lúc làm thủ tục lại lại gặp chút sai sót, khiến tâm tình ta càng thêm trầm xuống.
Ngồi ở trên giường, ta không nói được lấy một lời. Buông mắt, ngây người nhìn chăm chú cây trâm đang nắm trong tay.
Ta chưa bao giờ là một nữ nhân làm việc theo lẽ thường, nhưng lúc này đây, chính là lần đầu tiên ta ngồi trên hỉ sàng rất lâu, rất lâu…
Đúng là rất lâu, lâu đến mức chính bản thân ta cũng không biết đã qua bao lâu rồi.
“Đại tiểu thư, ngài đói bụng không, trước tiên ăn chút gì đi.” Thanh âm kiều diễm của Tiểu Lan truyền đến tai ta.
Vẫn còn nha hoàn thân thiết nhà mình a, sớm biết vậy đã tiện tay mang cả Tiểu Hồng tỷ tỷ theo rồi.
Ta siết chặt cây trâm, thản nhiên nói, “Tất cả lui xuống nghỉ ngơi đi, ta muốn một mình yên tĩnh một chút.” Chẳng lẽ lúc này còn sớm lắm sao?
“Vương phi, vương gia có lẽ đã say rồi.” Hỉ nương xấu hổ mở miệng.
Hứ, Hoàng Phủ Viêm có phải hơi quá đáng rồi không? Nói là phối hợp diễn kịch, vậy mà mới vào màn đầu khiến ta khó xử rồi.
Động phòng hoa chúc lại để bản cô nương độc thủ không khuê, truyền ra ngoài người ta sẽ nghĩ ta thế nào?
Người ngoài nghĩ sao ta cũng mặc kệ, cái chính là hạ nhân vương phủ sẽ nghĩ như thế nào? Nếu để bọn họ biết ta chưa được sủng ái ngày nào đã lâm vào thất sủng, ta còn cơ hội thậm thụt lén lút đi lại khắp nơi trong vương phủ hay sao?
“Hỉ nương bận bịu cả ngày, hẳn rất cực khổ, thay ta ban thưởng đi.” Mặc dù có chút oán giận, nhưng vẫn như cũ duy trì phong độ đáng có của Mộ Dung đại tiểu thư.
Hỉ nương cùng nha hoàn vương phủ vừa lĩnh thưởng xong, đều lui xuống cả.
Trong tân phòng, chỉ còn lại mỗi ta cùng Tiểu Lan.
“Tiểu thư, bây giờ đã là giờ tý rồi.” Tiểu Lan nhỏ giọng nói, “Vương gia sẽ không tới đâu, ngài không cần chờ đợi làm gì.”
Ta trợn mắt, “Ngươi cứ đi ngủ trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình.” Chờ hắn? Hắn xứng sao?
“Tiểu thư, cả ngày nay ngài vẫn chưa ăn thứ gì, nô tỳ đến phòng bếp làm vài món cho ngài ăn.” Nha đầu nhà mình quả nhiên rất tốt.
“Ở trước mặt ta cứ việc xưng ta.” Nha đầu kia được Thanh Nhã giáo dục, lúc nào cũng xưng ‘ta’, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giọng điệu Tiểu Lan mang theo tiếu ý, “Tiểu thư, đây là vương phủ.”
Bất tri bất giác, hóa ra ta đã lập gia đình rồi. Đây là vương phủ, không phải Mộ Dung gia a. Ta thở dài một tiếng, “Ngươi cứ đi ngủ trước đi.” Thành thân rồi, gả cho một nam nhân mình không yêu không thích.
“Tiểu thư, thứ ta nói thẳng, ngài thích Viêm vương sao?” Nha hoàn Mộ Dung gia quả nhiên không giống người thường, vấn đề này rất có chiều sâu nha.
“Làm sao có thể?” Ta đối với Phong Vân trung trinh như một, tuyệt đối sẽ không di tình biệt luyến.
“Nếu đã như vậy, ngài còn ngồi đây chờ đợi làm gì?” Nhất châm kiến huyết. (TN: xem lại chú thích chương trước ^^)
Ta chậm rãi ngẩng đầu, cười nhạt, “Ta đã yêu sâu sắc một nam nhân, yêu hắn yêu đến trái tim đau đớn. Thế nhưng, ta lại gả cho người khác. Đã cùng hắn làm phu thê chi thực, nhưng lại không có danh phận phu thê. Ta cũng như những nữ nhân bình thường, khao khát hôn nhân, chờ mong đêm động phòng hoa chúc. Đêm nay, để ta nếm thử tư vị của động phòng hoa chúc đi.” Để ta ngây ngốc huyễn tưởng được gả cho Mộ Dung Phong Vân, trở thành thê tử của hắn.
Trong phòng hồi lâu không một tiếng động, một lúc lâu sau, ta nghe thấy âm thanh đóng cửa rất nhỏ.
Nha đầu tri kỉ a.
Tân phòng phút chốc lại khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu, nến long phụng vẫn hừng hực cháy sáng. Sáp chảy, từng giọt từng giọt rơi xuống bàn, từ từ đọng lại.
Hỉ khăn đỏ thẫm đột nhiên nhẹ nhàng được vén lên, rơi trên mặt đất. Ánh nến đỏ au cùng với màu đỏ của chiếc hỉ khăn hòa quyện vào nhau, diễm lệ vô cùng.
Ta theo bản năng ngẩng đầu, theo đó đối diện với một khuôn mặt quen thuộc. À không, phải là chiếc mặt nạ quen thuộc mới đúng.
Bốn mắt nhìn nhau, trong giây phút đó, thời gian như dường như ngưng đọng.
Hắn là người đầu tiên hồi phục tinh thần, “Tử Lung.”
“Thiên ca?” Ta có chút kinh ngạc, kinh ngạc vì sự xuất hiện của hắn?
Phượng Ngự Thiên không phải rời khỏi kinh thành rồi sao? Tại sao lại xuất hiện trong phòng của ta.
“Phượng nhi.” Hắn giơ tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cánh môi mềm mại của ta, “Hôm nay ngươi rất đẹp.”
Ta nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, “Đa tạ.” Lời kịch này lẽ ra phải do tân lang nói mới đúng.
Hắn vươn tay lấy mũ phượng trên đầu ta xuống, “Có phải rất mệt không?”
“Tạm ổn.” Mấy lời này không phải nên do phu quân ta nói sao? Hắn đương không đến xem chuyện náo nhiệt gì?
“Những thứ trên đầu ngươi rất nặng?” Hắn không chút e dè ngồi xuống bên cạnh ta, giúp ta lấy hết phục trang trên đầu ta xuống, “Ta giúp ngươi lấy xuống.” Hắn… ai a? Dựa vào cái gì lại giúp ta làm mấy chuyện này?
Ta dở khóc dở cười, “Ngươi làm gì vậy? Mấy chuyện này hình như không tới phiên ngươi làm?” Kẻ làm huynh đệ như hắn không phải quá “chuyên nghiệp” rồi?
“Gở xuống sẽ thoải mái hơn.” Nhẹ nhàng gở từng cây trâm xuống, từng lọn tóc đen nhánh tản ra, giống như thác nước bay tán loạn trên vai.
“Ta còn chưa muốn ngủ, ngươi xõa tóc ta ra làm gì?” Hắn… Phượng Ngự Thiên hôm nay đầu óc có phải có vấn đề rồi không?
“Mệt mỏi cả ngày, uống chút rượu cho đỡ mệt.” Hắn đúng là không biết khách khí, hoàn toàn xem nơi này giống như là nhà của mình.
Ta tiện tay tiếp nhận chung rượu trên tay hắn, một ngụm uống sạch, “Tìm ta là để uống rượu sao?” Muốn uống rượu mừng cũng không cần trực tiếp vào tận tân phòng như vậy chứ?
Hắn cười khẽ, tiếp nhận chung rượu trên tay ta, “Không phải uống như vậy.”
Ta nheo mắt, nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi hôm nay sao lạ lùng quá vậy? Có phải đầu óc có vấn đề rồi không?”
Phượng Ngự Thiên hoàn toàn không thèm nhìn ta, chỉ chăm chú nhìn cây trâm ta siết chặt trong lòng bàn tay, “Buông cây trâm xuống.”
“Không buông.” Tối nay, ta muốn cây trâm này theo bên sát bên ta.
“Trước tiên uống rượu trước đã.” Phượng Ngự Thiên đưa chung rượu cho ta. Trong lúc chầm chậm đem chung rượu đặt vào tay ta, hắn tiện tay rút lấy cây trâm, “Cẩn thận kẻo tổn thương chính bản thân mình.” Giọng điệu ôn nhu của hắn khiến ta thấy mình giống như một tiểu hài ba tuổi.
Ta trợn mắt nhìn hắn, “Ta không phải tiểu hài tử ba tuổi, làm sao có thể bị nó tổn thương, mấy lời của ngươi đúng là thừa thãi.”
Ngón tay thô ráp của Phượng Ngự Thiên đè nặng trên đôi môi mềm mại của ta, “Suỵt, đừng lên tiếng” Cánh tay hắn nhẹ nhàng quấn lấy cánh tay ta, “Uống đi.” (TN: Thỉnh mọi người nhớ tới động tác uống rượu giao bôi kiểu hai tay chéo nhau trong mấy phim TQ để hiểu “quấn lấy” đó là gì =)))
Ta sững sờ tại chỗ, vẻ mặt mông lung nhìn hắn, “Ngươi muốn làm gì?”
Tiếu ý nhàn nhạt từ bên môi hắn phát ra, “Uống rượu đó, ngươi nói mà, ta là bạn rượu của ngươi.”
“Bạn rượu cũng có cách uống này sao?” Cách uống này rõ ràng chính là uống rượu giao bôi, hắn khinh ta là kẻ ngốc à?
“Uống thử xem, uống như vậy mới thấy ngọt.” Ngọt? Còn có cách nói này sao?
“Vậy để ta thử xem.” Ta giơ chung rượu lên, chậm rãi đem chất lỏng màu hổ phách kia đổ vào trong miệng, hai bên song song, Phượng Ngự Thiên cũng làm động tác giống hệt như ta.
Ta buông chung rượu xuống, liếm liếm môi, giận dỗi bĩu môi, “Gạt người, có gì khác với mấy loại rượu thông thường đâu.” Rượu này lạnh lạnh nhạt nhạt, một chút mùi vị cũng không có.
Đầu ngón tay hắn mơn trớn trên môi ta, “Để ta nếm thử.” Vươn đầu lưỡi, hắn khẽ liếm giọt rượu còn đọng trên môi ta, “Quả nhiên rất ngọt.”
Động tác của hắn thật sự là… ám muội muốn chết, “Ngươi muốn làm gì?”
Bàn tay Phượng Ngự Thiên đột ngột ôm lấy eo ta, “Vén hỉ khăn, uống rượu giao bôi xong thì phải làm gì?”
Thực hiện tất cả các bước trên, đương nhiên là nghi thức kết hôn trong phim kịch. “Lên giường.” Lời vừa thốt ra, ta chỉ hận không thể cắn đứt cái lưỡi của mình.
“Vậy thì đúng rồi.” Hắn cười khẽ, bàn tay luồn vào trong y phục của ta, ** ám muội, “Nữ hài tử thông minh.”
Ta vội và giữ chặt y phục, “Ngươi muốn làm gì?” (TN: Sao có mỗi 1 câu mà nói hoài dị =.=”?) Bớ người ta cứu mạng, hắn muốn cưỡng gian tân nương.
“Động phòng hoa chúc, ngươi nói nên làm cái gì?” Hắn gạt tay ta ra, thuận tiện xé bỏ lễ phục tân nương, “Tới đây, ta giúp ngươi thoát.”
Ta không chút khách khí đánh tay hắn ra. Lạnh lùng nói, “Phượng Ngự Thiên, đầu óc ngươi có phải có vấn đề rồi không? Ngươi rõ ràng đã có nữ nhân mình thích? Tại sao còn tới trêu chọc ta?” Ăn no rỗi việc.
Hắn dửng dưng trả lời, “Ta thích.” Ai đó rất không biết thân biết phận cởi bỏ thắt lưng của ta, “Ăn ngươi cũng không tệ a.”
Cái gì cái gì cái gì? Hắn muốn ăn ta? Là lỗ tai ta có vấn đề? Đúng vậy, tuyệt đối là có vấn đề.
“Ngươi đừng vọng tưởng. Đời này kiếp này, chỉ có Phong Vân mới có thể chạm vào ta, ngươi không xứng,” Ta nuốt nước bọt lui về phía sau, “Ngươi không được giở trò, ta với ngươi là huynh đệ đó.” Ta không nhìn thấy khuôn mặt của hắn, thế nhưng, xuyên qua chiếc mặt nạ băng lãnh kia, ta nhìn thấy trong đáy mắt hắn có dục hỏa.
“Lung nhi, ngươi thế này giống hệt như một con thỏ nhỏ bị thương, khiến ta không kiềm lòng được muốn xâm phạm.” Đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt của ta, nhưng ta lại không cảm nhận được chút gì ấm áp.
“Phượng Ngự Thiên, ngươi còn dám làm vậy với ta, đừng trách ta động thủ.” Lần đầu tiên thấy nam nhân này thật đáng sợ, đáng sợ đến mức giống như ác ma đến từ địa ngục.
“Tiểu Lung nhi, ta biết ngươi sẽ không làm vậy.” Hắn cười khẽ, bàn tay vòng qua ôm ta vào lòng.
Trên người hắn có một loại hương vị nhàn nhạt, không giống với hương liệu thông thường, cũng không phải mùi hương của hoa cỏ, tươi mát tự nhiên, rất dễ chịu. Quan trọng nhất chính là… Tại sao ta thấy hắn rất quen thuộc, mùi hương nhàn nhạt, giống như đã ngửi thấy ở đâu rồi.
“Ngươi xem chúng ta là huynh đệ sao?” Hắn luồn tay thoát từng lớp y phục của ta.
Ta cố gắng bảo trì thanh tĩnh, cùng y phục đại chiến, “Đúng vậy.” Quả là đáng sợ, trên người hắn có gì đó khiến ta vô phương kháng cự, mê hoặc ta trầm luân vào đó. Nam nhân này, quả thật quá đáng sợ.
“Vậy sao? Cái gì ta cũng thấy qua, ăn cũng đã ăn qua, ngươi còn xem ta là huynh đệ à.” Hắn vẫn tiếp tục thoát y phục của ta.
Ta ngẩn người, lập tức thét lớn, “Không thể nào.” Không thể nào, hắn căn bản không có cơ hội ăn ta.
“Sao lại không thể nào, ngày đó ngươi bị Thanh Nhi lột sạch chỉ còn mỗi y phục bên trong, lúc ta ôm ngươi trở về, nổi lên sắc tâm, không cẩn thận ăn ngươi mất rồi.” Giọng điệu hắn bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy việc hắn cưỡng gian ta là rất thiên kinh địa nghĩa.
“Ngươi…” Ta thét chói tai, căn bản không quan tâm chuyện đó sẽ đem đến hậu quả gì, “Ngươi ăn ta?”
“Đúng vậy, những dấu hôn trên người ngươi hôm đó là của ta.” Hắn ngậm lấy vành tai ta, “Ngày đó ngươi thật là khả ái, khiến ta yêu thích không muốn buông tay.”
Ta tận lực kiềm nén tâm tình, đầu ngón tay run lên nhè nhẹ, “Không được nói nữa.”
“Ta không thích ngươi như vậy, cười một cái đi.” Hắn đùa nghịch ta, “Lung nhi, ta thích ngươi cười.”
Ta mặt xám như tro, ngữ điệu băng lãnh, “Nể mặt ngươi từng là huynh đệ với ta, ngươi muốn chết như thế nào.” Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, ta sẽ dùng thái độ tỉnh táo nhất để xử lý.
Làm sát thủ cũng không phải không có cái tốt, ít nhất, lúc này ta sẽ không khóc sướt mướt, chạy đi tự vẫn.
“Muốn chết cũng phải chết trên người ngươi.” Hắn lần thứ hai ôm lấy thắt lưng ta, “Như vậy có được không?” (TN: Anh này đê tiện thiệt =.=”)
“Không.” Đã đến nước này rồi, hắn cư nhiên… cư nhiên…
“Nhất dạ phu thê bách dạ ân, lẽ nào ngươi một chút cũng không niệm tình bạn cũ?”
“Niệm cái đầu ngươi.” Ta xuất ra một chưởng. Không chút lưu tình, “Ngươi đi chết cho ta.” Ta bị cưỡng gian à? Đỉnh đỉnh đại danh Dạ Phượng vậy mà bị cưỡng gian.
Phượng Ngự Thiên dễ dàng tránh được đòn tấn công của ta, “Lung nhi, ta đã sớm biết ngươi sẽ có tâm cơ, đêm nay buộc lòng phải ủy khuất ngươi rồi.”
Mặt ta biến sắc, biết tình huống không ổn rồi, “Có ý gì?” Nam nhân gian trá này, rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn đê tiện gì…
“Ta đã hạ mê dược ở trong rượu, xem ra lúc này nên phát huy tác dụng rồi.” Hắn không chút giấu giấm, “Lợi hại lắm, có thể chống cự được tới lúc này.”
Ta toàn thân phát lạnh, “Mê dược…” Đã bị hắn xâm phạm một lần, chẳng lẽ còn phải bị xâm phạm thêm một lần? Thân thể ta là thuộc về Phong Vân, ngoại trừ hắn, không ai có thể chạm vào.
“Cũng nên phát tác rồi?” Hắn tà ác cười khẽ, “Nội lực ngươi dù có thâm hậu, cũng không thể tiếp tục chống cự. Thỏ con, ngoan ngoãn để ta ăn đi.”
“Vọng tưởng.” Ta tàn bạo trừng mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt giết người nhìn hắn.
Tuy biểu tình độc địa hung ác, nhưng đầu óc ta liên tục choáng váng, tựa hồ tùy thời đều có thể mất đi tri giác.
“Nên ngã rồi?” Hắn vươn tay kéo lấy khuỷu tay ta, “Không khác biệt lắm.”
“Buông ra.” Ta dùng hết toàn bộ sức lực đẩy hắn ra, nhưng phát hiện bản thân mình một chút khí lực cũng không có.
Hắn ôm lấy ta, đi về phía chiếc giường vốn dĩ thuộc về ta cùng phu quân, “Từ nay trở đi, ngươi là của ta.”
“Mơ tưởng.” Phẫn nộ phun ra hai chữ, đầu óc ta đột nhiên mơ hồ, quay cuồng choáng váng.
Tuy rằng choáng váng, nhưng ta vẫn còn chút tri giác. Ta biết hắn đem ta trói trên giường, biết hắn nhẹ nhàng che lấy mắt ta, biết hắn rút đi y phục trên người ta, biết hắn hôn lên môi ta, biết hắn nhu tình như nước tiến vào cơ thể ta…
Trong nháy mắt hắn ** tiến vào cơ thể ta, ta nghe tiếng Phượng Ngự Thiên rỉ rả bên tai, “Lung nhi, ta muốn ngươi.” Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, “Ta hận ngươi.” Ta hung hăng bấu lên lưng hắn, móng tay thật sâu cắm vào da thịt.
“Không sao, không sao. Ta sẽ thương nàng, yêu nàng, sủng nàng.” Đôi môi hắn lạnh lẽo đè lên môi ta.
“Ta hận ngươi hận ngươi suốt đời.” Ta cũng hận chính bản thân, hận bản thân cư nhiên không biết xấu hổ tiếp nhận hắn, thậm chí còn nằm dưới thân hắn.
Hắn thương tiếc hôn lên môi ta, “Không sao, ta yêu nàng yêu đến suốt đời…”
(TN: Tình hình là… bạn thực sự rất ghét cái câu “Ta yêu ngươi.”, nếu có ai đứng trước mặt bạn nói “Tao yêu mày”, bạn chắc chắn sẽ đá nó ra khỏi phạm vi tác dụng của định luật vạn vật hấp dẫn =.=”, nên cho phép từ câu cuối cùng của chương này, bạn đổi xưng hô của Phượng Ngự Thiên – Tử Lung nha)
Bầu không khí hân hoan vui vẻ, đối lập hoàn toàn với tâm trạng ta hôm nay.
Kết hôn là đại sự của cả một đời người, nhưng với ta mà nói, nó chỉ như một thứ thủ tục. Hơn nữa, trong lúc làm thủ tục lại lại gặp chút sai sót, khiến tâm tình ta càng thêm trầm xuống.
Ngồi ở trên giường, ta không nói được lấy một lời. Buông mắt, ngây người nhìn chăm chú cây trâm đang nắm trong tay.
Ta chưa bao giờ là một nữ nhân làm việc theo lẽ thường, nhưng lúc này đây, chính là lần đầu tiên ta ngồi trên hỉ sàng rất lâu, rất lâu…
Đúng là rất lâu, lâu đến mức chính bản thân ta cũng không biết đã qua bao lâu rồi.
“Đại tiểu thư, ngài đói bụng không, trước tiên ăn chút gì đi.” Thanh âm kiều diễm của Tiểu Lan truyền đến tai ta.
Vẫn còn nha hoàn thân thiết nhà mình a, sớm biết vậy đã tiện tay mang cả Tiểu Hồng tỷ tỷ theo rồi.
Ta siết chặt cây trâm, thản nhiên nói, “Tất cả lui xuống nghỉ ngơi đi, ta muốn một mình yên tĩnh một chút.” Chẳng lẽ lúc này còn sớm lắm sao?
“Vương phi, vương gia có lẽ đã say rồi.” Hỉ nương xấu hổ mở miệng.
Hứ, Hoàng Phủ Viêm có phải hơi quá đáng rồi không? Nói là phối hợp diễn kịch, vậy mà mới vào màn đầu khiến ta khó xử rồi.
Động phòng hoa chúc lại để bản cô nương độc thủ không khuê, truyền ra ngoài người ta sẽ nghĩ ta thế nào?
Người ngoài nghĩ sao ta cũng mặc kệ, cái chính là hạ nhân vương phủ sẽ nghĩ như thế nào? Nếu để bọn họ biết ta chưa được sủng ái ngày nào đã lâm vào thất sủng, ta còn cơ hội thậm thụt lén lút đi lại khắp nơi trong vương phủ hay sao?
“Hỉ nương bận bịu cả ngày, hẳn rất cực khổ, thay ta ban thưởng đi.” Mặc dù có chút oán giận, nhưng vẫn như cũ duy trì phong độ đáng có của Mộ Dung đại tiểu thư.
Hỉ nương cùng nha hoàn vương phủ vừa lĩnh thưởng xong, đều lui xuống cả.
Trong tân phòng, chỉ còn lại mỗi ta cùng Tiểu Lan.
“Tiểu thư, bây giờ đã là giờ tý rồi.” Tiểu Lan nhỏ giọng nói, “Vương gia sẽ không tới đâu, ngài không cần chờ đợi làm gì.”
Ta trợn mắt, “Ngươi cứ đi ngủ trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình.” Chờ hắn? Hắn xứng sao?
“Tiểu thư, cả ngày nay ngài vẫn chưa ăn thứ gì, nô tỳ đến phòng bếp làm vài món cho ngài ăn.” Nha đầu nhà mình quả nhiên rất tốt.
“Ở trước mặt ta cứ việc xưng ta.” Nha đầu kia được Thanh Nhã giáo dục, lúc nào cũng xưng ‘ta’, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giọng điệu Tiểu Lan mang theo tiếu ý, “Tiểu thư, đây là vương phủ.”
Bất tri bất giác, hóa ra ta đã lập gia đình rồi. Đây là vương phủ, không phải Mộ Dung gia a. Ta thở dài một tiếng, “Ngươi cứ đi ngủ trước đi.” Thành thân rồi, gả cho một nam nhân mình không yêu không thích.
“Tiểu thư, thứ ta nói thẳng, ngài thích Viêm vương sao?” Nha hoàn Mộ Dung gia quả nhiên không giống người thường, vấn đề này rất có chiều sâu nha.
“Làm sao có thể?” Ta đối với Phong Vân trung trinh như một, tuyệt đối sẽ không di tình biệt luyến.
“Nếu đã như vậy, ngài còn ngồi đây chờ đợi làm gì?” Nhất châm kiến huyết. (TN: xem lại chú thích chương trước ^^)
Ta chậm rãi ngẩng đầu, cười nhạt, “Ta đã yêu sâu sắc một nam nhân, yêu hắn yêu đến trái tim đau đớn. Thế nhưng, ta lại gả cho người khác. Đã cùng hắn làm phu thê chi thực, nhưng lại không có danh phận phu thê. Ta cũng như những nữ nhân bình thường, khao khát hôn nhân, chờ mong đêm động phòng hoa chúc. Đêm nay, để ta nếm thử tư vị của động phòng hoa chúc đi.” Để ta ngây ngốc huyễn tưởng được gả cho Mộ Dung Phong Vân, trở thành thê tử của hắn.
Trong phòng hồi lâu không một tiếng động, một lúc lâu sau, ta nghe thấy âm thanh đóng cửa rất nhỏ.
Nha đầu tri kỉ a.
Tân phòng phút chốc lại khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu, nến long phụng vẫn hừng hực cháy sáng. Sáp chảy, từng giọt từng giọt rơi xuống bàn, từ từ đọng lại.
Hỉ khăn đỏ thẫm đột nhiên nhẹ nhàng được vén lên, rơi trên mặt đất. Ánh nến đỏ au cùng với màu đỏ của chiếc hỉ khăn hòa quyện vào nhau, diễm lệ vô cùng.
Ta theo bản năng ngẩng đầu, theo đó đối diện với một khuôn mặt quen thuộc. À không, phải là chiếc mặt nạ quen thuộc mới đúng.
Bốn mắt nhìn nhau, trong giây phút đó, thời gian như dường như ngưng đọng.
Hắn là người đầu tiên hồi phục tinh thần, “Tử Lung.”
“Thiên ca?” Ta có chút kinh ngạc, kinh ngạc vì sự xuất hiện của hắn?
Phượng Ngự Thiên không phải rời khỏi kinh thành rồi sao? Tại sao lại xuất hiện trong phòng của ta.
“Phượng nhi.” Hắn giơ tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cánh môi mềm mại của ta, “Hôm nay ngươi rất đẹp.”
Ta nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, “Đa tạ.” Lời kịch này lẽ ra phải do tân lang nói mới đúng.
Hắn vươn tay lấy mũ phượng trên đầu ta xuống, “Có phải rất mệt không?”
“Tạm ổn.” Mấy lời này không phải nên do phu quân ta nói sao? Hắn đương không đến xem chuyện náo nhiệt gì?
“Những thứ trên đầu ngươi rất nặng?” Hắn không chút e dè ngồi xuống bên cạnh ta, giúp ta lấy hết phục trang trên đầu ta xuống, “Ta giúp ngươi lấy xuống.” Hắn… ai a? Dựa vào cái gì lại giúp ta làm mấy chuyện này?
Ta dở khóc dở cười, “Ngươi làm gì vậy? Mấy chuyện này hình như không tới phiên ngươi làm?” Kẻ làm huynh đệ như hắn không phải quá “chuyên nghiệp” rồi?
“Gở xuống sẽ thoải mái hơn.” Nhẹ nhàng gở từng cây trâm xuống, từng lọn tóc đen nhánh tản ra, giống như thác nước bay tán loạn trên vai.
“Ta còn chưa muốn ngủ, ngươi xõa tóc ta ra làm gì?” Hắn… Phượng Ngự Thiên hôm nay đầu óc có phải có vấn đề rồi không?
“Mệt mỏi cả ngày, uống chút rượu cho đỡ mệt.” Hắn đúng là không biết khách khí, hoàn toàn xem nơi này giống như là nhà của mình.
Ta tiện tay tiếp nhận chung rượu trên tay hắn, một ngụm uống sạch, “Tìm ta là để uống rượu sao?” Muốn uống rượu mừng cũng không cần trực tiếp vào tận tân phòng như vậy chứ?
Hắn cười khẽ, tiếp nhận chung rượu trên tay ta, “Không phải uống như vậy.”
Ta nheo mắt, nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi hôm nay sao lạ lùng quá vậy? Có phải đầu óc có vấn đề rồi không?”
Phượng Ngự Thiên hoàn toàn không thèm nhìn ta, chỉ chăm chú nhìn cây trâm ta siết chặt trong lòng bàn tay, “Buông cây trâm xuống.”
“Không buông.” Tối nay, ta muốn cây trâm này theo bên sát bên ta.
“Trước tiên uống rượu trước đã.” Phượng Ngự Thiên đưa chung rượu cho ta. Trong lúc chầm chậm đem chung rượu đặt vào tay ta, hắn tiện tay rút lấy cây trâm, “Cẩn thận kẻo tổn thương chính bản thân mình.” Giọng điệu ôn nhu của hắn khiến ta thấy mình giống như một tiểu hài ba tuổi.
Ta trợn mắt nhìn hắn, “Ta không phải tiểu hài tử ba tuổi, làm sao có thể bị nó tổn thương, mấy lời của ngươi đúng là thừa thãi.”
Ngón tay thô ráp của Phượng Ngự Thiên đè nặng trên đôi môi mềm mại của ta, “Suỵt, đừng lên tiếng” Cánh tay hắn nhẹ nhàng quấn lấy cánh tay ta, “Uống đi.” (TN: Thỉnh mọi người nhớ tới động tác uống rượu giao bôi kiểu hai tay chéo nhau trong mấy phim TQ để hiểu “quấn lấy” đó là gì =)))
Ta sững sờ tại chỗ, vẻ mặt mông lung nhìn hắn, “Ngươi muốn làm gì?”
Tiếu ý nhàn nhạt từ bên môi hắn phát ra, “Uống rượu đó, ngươi nói mà, ta là bạn rượu của ngươi.”
“Bạn rượu cũng có cách uống này sao?” Cách uống này rõ ràng chính là uống rượu giao bôi, hắn khinh ta là kẻ ngốc à?
“Uống thử xem, uống như vậy mới thấy ngọt.” Ngọt? Còn có cách nói này sao?
“Vậy để ta thử xem.” Ta giơ chung rượu lên, chậm rãi đem chất lỏng màu hổ phách kia đổ vào trong miệng, hai bên song song, Phượng Ngự Thiên cũng làm động tác giống hệt như ta.
Ta buông chung rượu xuống, liếm liếm môi, giận dỗi bĩu môi, “Gạt người, có gì khác với mấy loại rượu thông thường đâu.” Rượu này lạnh lạnh nhạt nhạt, một chút mùi vị cũng không có.
Đầu ngón tay hắn mơn trớn trên môi ta, “Để ta nếm thử.” Vươn đầu lưỡi, hắn khẽ liếm giọt rượu còn đọng trên môi ta, “Quả nhiên rất ngọt.”
Động tác của hắn thật sự là… ám muội muốn chết, “Ngươi muốn làm gì?”
Bàn tay Phượng Ngự Thiên đột ngột ôm lấy eo ta, “Vén hỉ khăn, uống rượu giao bôi xong thì phải làm gì?”
Thực hiện tất cả các bước trên, đương nhiên là nghi thức kết hôn trong phim kịch. “Lên giường.” Lời vừa thốt ra, ta chỉ hận không thể cắn đứt cái lưỡi của mình.
“Vậy thì đúng rồi.” Hắn cười khẽ, bàn tay luồn vào trong y phục của ta, ** ám muội, “Nữ hài tử thông minh.”
Ta vội và giữ chặt y phục, “Ngươi muốn làm gì?” (TN: Sao có mỗi 1 câu mà nói hoài dị =.=”?) Bớ người ta cứu mạng, hắn muốn cưỡng gian tân nương.
“Động phòng hoa chúc, ngươi nói nên làm cái gì?” Hắn gạt tay ta ra, thuận tiện xé bỏ lễ phục tân nương, “Tới đây, ta giúp ngươi thoát.”
Ta không chút khách khí đánh tay hắn ra. Lạnh lùng nói, “Phượng Ngự Thiên, đầu óc ngươi có phải có vấn đề rồi không? Ngươi rõ ràng đã có nữ nhân mình thích? Tại sao còn tới trêu chọc ta?” Ăn no rỗi việc.
Hắn dửng dưng trả lời, “Ta thích.” Ai đó rất không biết thân biết phận cởi bỏ thắt lưng của ta, “Ăn ngươi cũng không tệ a.”
Cái gì cái gì cái gì? Hắn muốn ăn ta? Là lỗ tai ta có vấn đề? Đúng vậy, tuyệt đối là có vấn đề.
“Ngươi đừng vọng tưởng. Đời này kiếp này, chỉ có Phong Vân mới có thể chạm vào ta, ngươi không xứng,” Ta nuốt nước bọt lui về phía sau, “Ngươi không được giở trò, ta với ngươi là huynh đệ đó.” Ta không nhìn thấy khuôn mặt của hắn, thế nhưng, xuyên qua chiếc mặt nạ băng lãnh kia, ta nhìn thấy trong đáy mắt hắn có dục hỏa.
“Lung nhi, ngươi thế này giống hệt như một con thỏ nhỏ bị thương, khiến ta không kiềm lòng được muốn xâm phạm.” Đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt của ta, nhưng ta lại không cảm nhận được chút gì ấm áp.
“Phượng Ngự Thiên, ngươi còn dám làm vậy với ta, đừng trách ta động thủ.” Lần đầu tiên thấy nam nhân này thật đáng sợ, đáng sợ đến mức giống như ác ma đến từ địa ngục.
“Tiểu Lung nhi, ta biết ngươi sẽ không làm vậy.” Hắn cười khẽ, bàn tay vòng qua ôm ta vào lòng.
Trên người hắn có một loại hương vị nhàn nhạt, không giống với hương liệu thông thường, cũng không phải mùi hương của hoa cỏ, tươi mát tự nhiên, rất dễ chịu. Quan trọng nhất chính là… Tại sao ta thấy hắn rất quen thuộc, mùi hương nhàn nhạt, giống như đã ngửi thấy ở đâu rồi.
“Ngươi xem chúng ta là huynh đệ sao?” Hắn luồn tay thoát từng lớp y phục của ta.
Ta cố gắng bảo trì thanh tĩnh, cùng y phục đại chiến, “Đúng vậy.” Quả là đáng sợ, trên người hắn có gì đó khiến ta vô phương kháng cự, mê hoặc ta trầm luân vào đó. Nam nhân này, quả thật quá đáng sợ.
“Vậy sao? Cái gì ta cũng thấy qua, ăn cũng đã ăn qua, ngươi còn xem ta là huynh đệ à.” Hắn vẫn tiếp tục thoát y phục của ta.
Ta ngẩn người, lập tức thét lớn, “Không thể nào.” Không thể nào, hắn căn bản không có cơ hội ăn ta.
“Sao lại không thể nào, ngày đó ngươi bị Thanh Nhi lột sạch chỉ còn mỗi y phục bên trong, lúc ta ôm ngươi trở về, nổi lên sắc tâm, không cẩn thận ăn ngươi mất rồi.” Giọng điệu hắn bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy việc hắn cưỡng gian ta là rất thiên kinh địa nghĩa.
“Ngươi…” Ta thét chói tai, căn bản không quan tâm chuyện đó sẽ đem đến hậu quả gì, “Ngươi ăn ta?”
“Đúng vậy, những dấu hôn trên người ngươi hôm đó là của ta.” Hắn ngậm lấy vành tai ta, “Ngày đó ngươi thật là khả ái, khiến ta yêu thích không muốn buông tay.”
Ta tận lực kiềm nén tâm tình, đầu ngón tay run lên nhè nhẹ, “Không được nói nữa.”
“Ta không thích ngươi như vậy, cười một cái đi.” Hắn đùa nghịch ta, “Lung nhi, ta thích ngươi cười.”
Ta mặt xám như tro, ngữ điệu băng lãnh, “Nể mặt ngươi từng là huynh đệ với ta, ngươi muốn chết như thế nào.” Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, ta sẽ dùng thái độ tỉnh táo nhất để xử lý.
Làm sát thủ cũng không phải không có cái tốt, ít nhất, lúc này ta sẽ không khóc sướt mướt, chạy đi tự vẫn.
“Muốn chết cũng phải chết trên người ngươi.” Hắn lần thứ hai ôm lấy thắt lưng ta, “Như vậy có được không?” (TN: Anh này đê tiện thiệt =.=”)
“Không.” Đã đến nước này rồi, hắn cư nhiên… cư nhiên…
“Nhất dạ phu thê bách dạ ân, lẽ nào ngươi một chút cũng không niệm tình bạn cũ?”
“Niệm cái đầu ngươi.” Ta xuất ra một chưởng. Không chút lưu tình, “Ngươi đi chết cho ta.” Ta bị cưỡng gian à? Đỉnh đỉnh đại danh Dạ Phượng vậy mà bị cưỡng gian.
Phượng Ngự Thiên dễ dàng tránh được đòn tấn công của ta, “Lung nhi, ta đã sớm biết ngươi sẽ có tâm cơ, đêm nay buộc lòng phải ủy khuất ngươi rồi.”
Mặt ta biến sắc, biết tình huống không ổn rồi, “Có ý gì?” Nam nhân gian trá này, rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn đê tiện gì…
“Ta đã hạ mê dược ở trong rượu, xem ra lúc này nên phát huy tác dụng rồi.” Hắn không chút giấu giấm, “Lợi hại lắm, có thể chống cự được tới lúc này.”
Ta toàn thân phát lạnh, “Mê dược…” Đã bị hắn xâm phạm một lần, chẳng lẽ còn phải bị xâm phạm thêm một lần? Thân thể ta là thuộc về Phong Vân, ngoại trừ hắn, không ai có thể chạm vào.
“Cũng nên phát tác rồi?” Hắn tà ác cười khẽ, “Nội lực ngươi dù có thâm hậu, cũng không thể tiếp tục chống cự. Thỏ con, ngoan ngoãn để ta ăn đi.”
“Vọng tưởng.” Ta tàn bạo trừng mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt giết người nhìn hắn.
Tuy biểu tình độc địa hung ác, nhưng đầu óc ta liên tục choáng váng, tựa hồ tùy thời đều có thể mất đi tri giác.
“Nên ngã rồi?” Hắn vươn tay kéo lấy khuỷu tay ta, “Không khác biệt lắm.”
“Buông ra.” Ta dùng hết toàn bộ sức lực đẩy hắn ra, nhưng phát hiện bản thân mình một chút khí lực cũng không có.
Hắn ôm lấy ta, đi về phía chiếc giường vốn dĩ thuộc về ta cùng phu quân, “Từ nay trở đi, ngươi là của ta.”
“Mơ tưởng.” Phẫn nộ phun ra hai chữ, đầu óc ta đột nhiên mơ hồ, quay cuồng choáng váng.
Tuy rằng choáng váng, nhưng ta vẫn còn chút tri giác. Ta biết hắn đem ta trói trên giường, biết hắn nhẹ nhàng che lấy mắt ta, biết hắn rút đi y phục trên người ta, biết hắn hôn lên môi ta, biết hắn nhu tình như nước tiến vào cơ thể ta…
Trong nháy mắt hắn ** tiến vào cơ thể ta, ta nghe tiếng Phượng Ngự Thiên rỉ rả bên tai, “Lung nhi, ta muốn ngươi.” Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, “Ta hận ngươi.” Ta hung hăng bấu lên lưng hắn, móng tay thật sâu cắm vào da thịt.
“Không sao, không sao. Ta sẽ thương nàng, yêu nàng, sủng nàng.” Đôi môi hắn lạnh lẽo đè lên môi ta.
“Ta hận ngươi hận ngươi suốt đời.” Ta cũng hận chính bản thân, hận bản thân cư nhiên không biết xấu hổ tiếp nhận hắn, thậm chí còn nằm dưới thân hắn.
Hắn thương tiếc hôn lên môi ta, “Không sao, ta yêu nàng yêu đến suốt đời…”
(TN: Tình hình là… bạn thực sự rất ghét cái câu “Ta yêu ngươi.”, nếu có ai đứng trước mặt bạn nói “Tao yêu mày”, bạn chắc chắn sẽ đá nó ra khỏi phạm vi tác dụng của định luật vạn vật hấp dẫn =.=”, nên cho phép từ câu cuối cùng của chương này, bạn đổi xưng hô của Phượng Ngự Thiên – Tử Lung nha)
/79
|