Xem qua tài liệu Phượng thúc thúc gửi cho ta, quả thực hắn đã xử lý mọi việc vô cùng thỏa đáng.
Phụ thân mẫu thân của Phong Vân, đều có lai lịch rõ rõ ràng ràng. Ngay cả danh sách thân thích bạn bè của họ, cũng được đính kèm theo.
Những năm hắn bị đưa đi đó, đã theo một kẻ võ lâm tiền bối học võ. Thuận tiện gửi kèm luôn sự tích cuộc đời của lão tiền bối kia, tỉ mỉ đến mức đã phải tròn xoe mắt.
Không có gì đáng nghi ngờ, nhưng sao ta cứ cảm thấy không yên tâm?
Ai, e rằng bản thân mình quá đa nghi rồi. Chuyện này dừng ở đây thôi, trước mắt trộm tàng bảo đồ mới là việc quan trọng nhất.
Sau ba ngày kết hôn, lại tới ngày quy trữ (1). Ta cùng Hoàng Phủ Viêm lại tiếp tục vở tuồng phu thê ân ái, lừa gạt người trong thiên hạ đến xoay vòng vòng.
Sau ngày quy trữ, ta ngược lại ngoan ngoãn ở trong vương phủ, bắt đầu cuộc sống trong vương phủ.
Ban ngày thì đi dạo loanh quanh vương phủ, đêm đến lại vượt nóc băng tường tìm kiếm khắp nơi.
Nửa tháng sau, hơn phân nửa sân vườn trong vương phủ đều được ta viếng thăm qua cả, chỗ nào đặt mấy chậu hoa ta đều nắm rõ như lòng bàn tay. Chỉ đáng tiếc là, không tìm được thứ ta cần.
Sau giờ ngọ hôm đó, ta vẫn tiếp tục đi dạo xung quanh vương phủ.
Khi đi đến khu vườn của Hoàng Phủ Viêm, ta dừng bước.
Gió mùa thu rất lạnh, ta tiện tay vớ lấy chiếc khăn thêu ném một cái, chiếc khăn lập tức theo gió bay đi.
Có chiếc khăn thêu làm cớ, ta đường đường chính chính tiến vào bên trong.
Gần nửa tháng nay, Hoàng Phủ Viêm ngày nào cũng ở lại chỗ này. Nghe nói, có một mỹ nhân ở đây hầu hạ hắn. Bọn ta đã từng nói qua với nhau, ban ngày ta mặc sức đi tới đi lui. Ban đêm, ta không dám tới. Võ công của hắn rất cao, có thể nói là ngang ngửa với ta. Nếu để hắn phát hiện, chẳng khác chi đả thảo kinh xà.
Vừa bước vào khu vườn tên gọi ‘Xuân Thu’ này, một nha hoàn bỗng nhiên xuất hiện cản đường của ta, “Ngươi là ai?“
“Còn ngươi là ai?” Vương phủ khi nào đến phiên nàng làm chủ?
Tiểu nha hoàn lạnh lùng giương mắt, thần sắc bất thiện nhìn ta, “Ta là Đại Nhi, nha hoàn của Linh Linh tiểu thư, nếu ngươi muốn ức hiếp người, hỏi qua ta trước đã.”
Linh Linh? Vị cô nương đó tên là Linh Linh? Linh Linh, tên rất hay.
Hay cho một nha hoàn trung thành hộ chủ, “Ngươi vì sao cho rằng ta sẽ ức hiếp nàng?” Ta khoanh tay trước ngực, nửa cười nửa không.
“Nhìn y phục của ngươi, nhất định là thê thiếp của vương gia. Ngươi đến gặp tiểu thư, nhất định không phải có ý gì tốt.” Tiểu nha hoàn này trên người toát ra ngạo khí, ta thích.
“Ta là vương phi, có điều ngươi cứ yên tâm, ta không phải tới ức hiếp nàng.” Ta còn cầu cho Linh Linh kia có thể thay ta giữ được trái tim của Viêm vương, sao lại có thể làm khó làm dễ nàng?
“Vương phi?” Đại Nhi thần sắc đại biến, “Linh Linh tiểu thư là người tốt, vương phi đừng ức hiếp người.”
“Ngươi theo nàng cùng lắm chỉ được nửa tháng, lại có thể thề chết bảo hộ, xem ra nàng nhất định là một nữ tử tốt.” Đây là ta thật lòng nói, nha hoàn mặc dù là tỳ là nô, nhưng cũng có tình cảm của mình. Đại Nhi bảo vệ Linh Linh như vậy, có thể thấy nàng là một nữ tử tốt.
“Vương phi nói thật sao?” Nét mặc Đại Nhi bắt đầu giãn ra, nhưng thái độ nghiêm túc cũng không giảm mấy phần.
“Để ta vào xem sao.” Nếu như thật sự là một nữ tử tốt, ta có thể nhường lại vị trí vương phi này.
Đại Nhi ngừng một lát, “Để ta đưa ngài đi.”
Ta xua xua tay, “Không cần.” Để nàng dẫn đường, ta làm sao có cớ chạy loạn khắp nơi?
“Từ khi tiểu thư ở lại chỗ này, ngày nào cũng có người tới nhục mạ nàng, ta không yên tâm.” Đại Nhi đi theo sau lưng ta, thần tình lãnh ngạo.
Ta chớp chớp mắt, “Vậy sao?” Sao ta không biết nhỉ?
“Tiểu thư con nhà quan lại trong thành, rất nhiều người tới.” Đại Nhi có vẻ không hề sợ hãi ánh mắt lạnh lùng chăm chú đó của ta.
“Dám đến nhà ta nhục mạ người của ta, đúng là chán sống. Sau này tới nữa trực tiếp đuổi đi cho ta, xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm.” Buồn cười, bọn chúng có thân phận gì, mà lại dám khi dễ tình nhân của lão công ta.
“Thật sao?” Đại Nhi dường như không tin tưởng lắm.
“Nghe ngươi nói vậy, ta đã hiểu rõ nhân phẩm của những người đó rồi. Loại cặn bã đó, ném ra ngoài cho thanh tịnh.” Thân là một trong kinh thành ngũ thiếu, sức hút của Viêm vương không cần phải nghi ngờ. Trong kinh thành nếu có hằng hà sa số thiên kim tiểu thư ngưỡng mộ hắn, âu cũng là lẽ đương nhiên.
Hắn kết hôn, các nàng nhất định không cam lòng. Có điều, nhà gái lại là Mộ Dung đại tiểu thư, bọn họ chỉ đành buông tay bỏ cuộc. Chẳng qua, bọn họ làm sao có thể không có lòng với vị trắc phi tiểu thiếp kia.
Hôm nay nghe nói Viêm vương thu nạp một nữ tử lai lịch bất minh vào phòng, đương nhiên phải tới nhà tra khảo, ức hiếp cho chết người ta. Về phần bọn họ làm sao biết được chuyện này, vậy thì phải hỏi Mai Ngọc Phù rồi. Nữ nhân Mai Ngọc Phù này, đúng là ác độc.
Đại Nhi diện vô biểu tình gật gật đầu, “Đa tạ ngài.”
“Nữ nhân Mai Ngọc Phù đó chẳng phải hạng tốt đẹp gì đâu, nếu ả đến gặp tiểu thư nhà ngươi thì đừng cho vào. Ả có đưa đến cái gì, phải bỏ ngay.” Ta thật sâu thở dài một hơi, “Ta biết, ta nói như vậy sẽ khiến ngươi nghĩ ta đang khiêu khích ly gián. Lúc mới quen biết ả, ta cũng tưởng rằng ả là người tốt. Ngoài miệng luôn gọi ta là muội muội, sau lưng lại tìm cách hãm hại ta.” Bộ mặt đáng kinh tỏm đó của ả, ta đã nhìn thấy rõ như ban ngày.
“Ta tin ngài.” Đại Nhi thần sắc ngưng trọng, “Ả đích thực không có ý gì tốt, trong thuốc bổ mang đến cho tiểu thư nhà ta, có bỏ độc dược.”
“Cái gì?” Vẻ mặt ta trở nên lạnh lẽo, “Tiểu thư nhà ngươi thế nào rồi? Có nặng lắm không.” Nếu như nàng thật sự mang thai, từ nay về sau ta thoát ly bể khổ rồi.
“Tiểu thư không sao, chẳng qua là sợ hãi một phen thôi.” Sao ta cứ cảm thấy Đại Nhi này có gì là lạ, không giống như một nha hoàn bình thường.
“Để ta vào xem sao, ngươi canh giữ bên ngoài, có người đến cứ việc đuổi đi.” Ta vẫn chưa từ bỏ ý định vào trong xem xét.
Đại Nhi suy nghĩ một lát, sau cùng chọn cách tin tưởng ta. “Vào trong đi.”
Ta cố ý chậm rãi đi từng bước một, nhìn đông ngó tây, âm thầm ghi nhớ địa hình. Đương nhiên, nếu có ai hỏi ta chỉ việc trả lời đang tìm khăn tay là được.
Khi ta vừa rón ra rón rén đẩy cửa vào, đập vào mắt là hình ảnh một nữ tử nhỏ nhắn nho nhã đang ngồi sau thư án, chuyên chú đọc sách. Dường như đọc quá nhập thần, nên ngay cả ta tiến vào cũng không cảm nhận được.
Là nàng? Sao lại là nàng? Ta có nhìn nhầm không? Dụi dụi mắt một lát, ta xác định bản thân không hề nhìn nhầm.
“Linh Linh.” Ta gọi một tiếng.
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, sắc mặt lạnh lùng, “Ngươi là ai?”
Ta vươn đầu ra ngoài nhìn một lượt, lại lén la lén lút đóng cửa lại, “Linh Linh, là ta.” Ta vươn tay tháo khăn che mặt xuống.
Nàng vội vàng đặt quyển sách xuống, đứng lên, “Tổng tài.”
Ta trừng mắt nhìn nàng, “Ngươi khách sáo với ta như vậy làm gì? Cộng tác lâu như vậy, ngươi thấy ta là loại người câu thúc đó sao?”
Linh Linh cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói, “Đại tiểu thư, ta không phải cố ý… cố ý cướp vương gia của ngài.”
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tiểu thiếp của vương gia nghiễm nhiên lại là phó quản lý phòng kế hoạch, tên nhóc kia không phải may mắn vậy chứ?
“Ngày đại tiểu thư xuất giá, người của Viêm vương phủ đến Tê Phượng sơn trang ở lì không đi, nháo nhào nói là muốn tìm Phượng công tử. Xuân Hương tỷ đang trong tình thế bất đắc dĩ, lại thấy ta trùng hợp đi ngang. Ngài cũng biết ta luôn vận nam trang mà, Xuân Hương tỷ thấy ta liền gọi một tiếng công tử, đám nô bộc đó không nói không rằng lập tức đem ta nhét vào trong kiệu đưa đến vương phủ. Ta vừa định giải thích, đám nô bộc kia liền quỳ xuống cầu xin ta cứu bọn họ. Nói là Viêm vương uống say, quát tháo nói muốn gặp ngài, khiến cả vương phủ rối tung rối mù. Lúc đó ta tưởng rằng Viêm vương hoài nghi tổng tài chính là Phượng công tử, cho nên mới làm ầm lên đòi gặp ngài. Hắn uống rất say, căn bản không biết ai là ai, cứ tưởng rằng sẽ giúp tiểu thư xử lý chút phiền phức không đáng có. Nào ngờ, hắn vừa thấy ta… liền…” Linh Linh lắp ba lắp bắp, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ hồng lên.
Ta ám muội nháy nháy mắt, “Đem ngươi lột sạch ăn sạch có phải hay không? Tiếp theo, tên nam nhân chết tiệt đó lại đem ngươi cột lên giường, ngày nào cũng ăn?”
Linh Linh họ Bùi, phụ thân nàng Bùi Quang từng giàu nức tiếng một phương. Đáng tiếc đại ca nàng Bùi Tẫn không chịu thua ai, trong một đêm đánh bạc thua hết tài sản của Bùi gia.
Sau khi Bùi gia lụn bại, được Thanh Nhã tìm thấy, để Bùi Linh Linh vào làm việc cho tập đoàn Lục thị.
Bùi Tẫn chính là ăn chơi trác táng điển hình, Linh Linh từ năm mười bốn tuổi đã phải nữ cải nam trang lo liệu việc làm ăn của Bùi gia, thủ đoạn kinh thương hết sức phi phàm.
“Đại tiểu thư, ngài ngàn lần vạn lần cũng đừng hiểu nhầm, vương gia chỉ là nhất thời ham vui.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thêm mấy phần sầu não, “Linh Linh biết, ngài và vương gia ân ái vô cùng. Mỗi đêm, hắn đều đến chỗ của ngài.”
“Hắn không phải cũng cùng ngươi ** à?” Gần đây thường thấy trên người lão công nhà ta có dấu hôn, đừng nói với ta là không phải nàng làm nhé.
“Hắn…” Nói đến vấn đề này, Linh Linh mặt lại ửng hồng.
Ta cười ám muội vỗ vỗ vai nàng, “Linh Linh, chỉ cần ngươi thích hắn, mọi việc dễ dàng hơn rồi. Ta và hắn thực sự không có gì đâu, bọn ta chỉ là diễn kịch thôi mà.”
“Thật sao?” Vẻ mặt lộ ra vẻ mong chờ.
Ta trịnh trọng gật đầu, “Bọn ta thực sự không có gì, chỉ là đã diễn phải diễn tới cùng. Nếu như hắn thật sự cùng ta có cái gì, làm sao còn sức mà cùng với ngươi… ha ha… ngươi nghĩ thử xem, nếu như bọn ta thực sự có cái gì, tại sao đêm động phòng lại không ở cùng nhau?” Ta chỉ bái đường vào phòng, nàng mới là kẻ lên giường.
Linh Linh đỏ mặt ngượng ngùng, “Lúc… phấn khích, hắn đã gọi Phượng Nhi.” Vẻ cô đơn ẩn giấu trong ánh mắt.
Ta xoắn xoắn khăn lụa, có chút đăm chiêu, “Xem ra, ta phải nói chuyện rõ ràng với hắn một lần.” Trong lúc ** mà lại gọi tên nữ nhân khác, đối với người dưới thân hắn quả là quá tàn nhẫn.
Bất luận thế nào, đối với Linh Linh, ta đều cảm thấy day dứt.
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nói rõ ràng với hắn.” Lấy thân phận Phượng công tử, đường hoàng nói chuyện một phen.
Bùi Linh Linh cúi thấp đầu, thì thầm nói nhỏ, “Thật sự có tác dụng sao?”
Ta hào khí ngất trời vỗ vỗ vai nàng, suýt chút khiến nàng bị nội thương, “Yên tâm đi.” Thân là nhân viên của tập đoàn Lục thị, tuyệt đối không thể bị người ta ăn sạch lại bị bỏ rơi. Trước mắt Dạ Phượng ta, ai dám bội tình bạc nghĩa.
Ở lại chỗ Linh Linh ngồi được nửa ngày, nói mấy chuyện loạn thất bát nhao, ta mới chậm rãi trở về Linh Lung các. Nếu như nàng ở lại chỗ này, muốn trộm cái này cái kia thật không tiện ra tay. Nếu tàng bảo đồ bị mất, mọi việc đổ hết lên đầu nàng thì phải tính sao? Ai, sự tình càng lúc càng phức tạp rồi.
“Tỷ tỷ…” Đương lúc miên man suy nghĩ, một âm thanh giòn giã vang lên khiến ta có chút giật mình.
Ta mỉm cười, rất muốn vươn tay xoa xoa đầu nàng, “Lam Nhi.”
Lam Nhi ngẩn người nhìn ta, từ đầu đến chân quan sát thật kĩ.
“Lam Nhi, sao vậy?” Ta vô thức vân vê tóc nàng, yêu thương nàng như mọi khi.
Trừng mắt nhìn ta cả nửa ngày, nàng mới mở miệng, “Tỷ là Mộ Dung tiểu thư…” Giọng điệu của nàng, tràn ngập hoài nghi. Nụ cười trên khóe môi bỗng nhiên cứng ngắc, ta tức thì biến thành pho tượng, “A?” Thảm rồi, quên mang khăn che mặt rồi. Lam Nhi đi đến bên người ta, vòng qua vòng lại mấy lần, tầm mắt liên tục di chuyển trên người ta, “Phượng tỷ tỷ? Mộ Dung tỷ tỷ, nhị tẩu?”
Ta khẩn cấp lấy khăn che mặt lại, kéo nàng chạy về Linh Lung các, “Ta có việc muốn nói với muội.” Vấn đề này vô cùng trọng đại, nếu như không bỏ chút công phu, tiểu bất điểm tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Vào đến Linh Lung các, ta lập tức đóng chặt cửa phòng, ngượng ngùng cười với nàng, “Muội muội à, đến tìm ta là có việc gì vậy?” Trong lòng ta mãnh liệt đổ mồ hôi, sự tình thật sự nghiêm trọng lắm rồi.
Tiểu bất điểm khả ái nháy nháy mắt, “Muội muốn biết tỷ rốt cuộc là ai?”
“Tỷ tỷ tên là Mộ Dung Tử Lung.” Ta kéo lấy tay nàng, thân mật vuốt ve mu bàn tay, “Có điều muội cũng biết đó, sinh ra trong nhà quan lại, chỉ có thể chờ ngày gả đi.” Lại thở dài một hơi nữa, “Muội muội, tỷ tỷ không muốn cả đời phải sống như vậy. Cho nên, giấu giếm gia đình, nữ cải nam trang ra ngoài buôn bán. Muội quanh năm đều sống trong cung, hẳn hiểu được nỗi khổ này của tỷ.” Ta dùng đôi mắt u uất, đáng thương nhìn chằm chằm nàng, ý đồ tranh thủ chút đồng tình.
Lam Nhi chậm rãi cúi đầu, “Tại sao nữ tử nhất định phải gả cho người khác?’
Thấy nàng có chút lay động, ta tiếp tục châm dầu vào lửa, “Đúng đó, ta rất không cam lòng, một chút cũng không cam lòng.”
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ta với ánh mắt chờ mong, “Tỷ tỷ, chúng ta cùng đi có được hay không? Muội cùng tỷ ngao du thiên hạ, làm những việc của nam nhân.” Ặc… Nàng đúng là mơ mộng hảo huyền. Tâm tình thiếu nữ, quả thật như thơ á.
Ta thở dài, bất đắc dĩ nói, “Muội muội, tỷ tỷ không thể đi được.” Kinh thành phồn hoa, có rất nhiều rất nhiều thứ ta không buông tay được.
“Tại sao chứ? Tại sao cứ phải làm vật hi sinh?” Nàng cúi thấp đầu, ưu thương vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lam Nhi trước nay luôn vui vẻ hoạt bát, rất ít khi ủ rũ như thế này. Càng huống chi, nàng gần đây rất ít tới tìm ta. Mọi chứng cớ đều nói rõ, nàng gặp phải vấn đề gì nan giải rồi, “Sao vậy?”
Sắc mặt Hoàng Phủ Lam Nhi càng thêm ủ rũ, “Phụ hoàng muốn đưa muội đi hòa thân.”
“Hòa thân…” Ta cao giọng nói, “Muội phải hòa thân? Có lộn hay không. Trong ngũ đại cường quốc đương thời, Thừa Thiên vương triều ta cùng bốn nước kia đều cân tài cân sức, có cần phải hòa thân để duy trì hòa bình không?” Hòa thân? Nói thì dễ nghe như vậy. Trên thực tế, chính là đem nữ nhân đi làm bia đỡ đạn.
Lam Nhi nhà ta khả ái đáng yêu thế này, ta không thể để nàng đi làm bia đỡ đạn.
Lam Nhi khóc đến đỏ mặt, “Nhưng phụ hoàng vẫn khăng khăng nhất mực, nói là gả muội đi muội mới được an toàn.” Lời của Lam Nhi, khiến lòng ta nóng như lửa đốt, tựa hồ như nghĩ ra thứ gì.
Hoàng tử Thừa Thiên nội loạn, vì tranh giành cái ghế của hắn mà làm đến loạn thất bát nhao. Gả Lam Nhi đi, e rằng còn có dụng ý gì. “Lam Nhi, cảm thông cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.” Ta nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Nhưng muội không muốn hòa thân đâu.” Nàng trở tay ôm lấy ta, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nhăn nhó.
Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, giống như tấm lòng của một người mẹ, “Muội yên tâm, có tỷ tỷ ở đây, nhất định không để muội phải hòa thân.” Ngày nào còn Hạ Tử Lung ở đây, tuyệt đối không để cái chuyện hòa thân làm nhục quốc thể này xảy ra trước mắt.
—————————————–
(1) Quy trữ: Sau khi kết hôn ba ngày, tân lang tân nương phải về nhà thăm cha mẹ vợ.
Phụ thân mẫu thân của Phong Vân, đều có lai lịch rõ rõ ràng ràng. Ngay cả danh sách thân thích bạn bè của họ, cũng được đính kèm theo.
Những năm hắn bị đưa đi đó, đã theo một kẻ võ lâm tiền bối học võ. Thuận tiện gửi kèm luôn sự tích cuộc đời của lão tiền bối kia, tỉ mỉ đến mức đã phải tròn xoe mắt.
Không có gì đáng nghi ngờ, nhưng sao ta cứ cảm thấy không yên tâm?
Ai, e rằng bản thân mình quá đa nghi rồi. Chuyện này dừng ở đây thôi, trước mắt trộm tàng bảo đồ mới là việc quan trọng nhất.
Sau ba ngày kết hôn, lại tới ngày quy trữ (1). Ta cùng Hoàng Phủ Viêm lại tiếp tục vở tuồng phu thê ân ái, lừa gạt người trong thiên hạ đến xoay vòng vòng.
Sau ngày quy trữ, ta ngược lại ngoan ngoãn ở trong vương phủ, bắt đầu cuộc sống trong vương phủ.
Ban ngày thì đi dạo loanh quanh vương phủ, đêm đến lại vượt nóc băng tường tìm kiếm khắp nơi.
Nửa tháng sau, hơn phân nửa sân vườn trong vương phủ đều được ta viếng thăm qua cả, chỗ nào đặt mấy chậu hoa ta đều nắm rõ như lòng bàn tay. Chỉ đáng tiếc là, không tìm được thứ ta cần.
Sau giờ ngọ hôm đó, ta vẫn tiếp tục đi dạo xung quanh vương phủ.
Khi đi đến khu vườn của Hoàng Phủ Viêm, ta dừng bước.
Gió mùa thu rất lạnh, ta tiện tay vớ lấy chiếc khăn thêu ném một cái, chiếc khăn lập tức theo gió bay đi.
Có chiếc khăn thêu làm cớ, ta đường đường chính chính tiến vào bên trong.
Gần nửa tháng nay, Hoàng Phủ Viêm ngày nào cũng ở lại chỗ này. Nghe nói, có một mỹ nhân ở đây hầu hạ hắn. Bọn ta đã từng nói qua với nhau, ban ngày ta mặc sức đi tới đi lui. Ban đêm, ta không dám tới. Võ công của hắn rất cao, có thể nói là ngang ngửa với ta. Nếu để hắn phát hiện, chẳng khác chi đả thảo kinh xà.
Vừa bước vào khu vườn tên gọi ‘Xuân Thu’ này, một nha hoàn bỗng nhiên xuất hiện cản đường của ta, “Ngươi là ai?“
“Còn ngươi là ai?” Vương phủ khi nào đến phiên nàng làm chủ?
Tiểu nha hoàn lạnh lùng giương mắt, thần sắc bất thiện nhìn ta, “Ta là Đại Nhi, nha hoàn của Linh Linh tiểu thư, nếu ngươi muốn ức hiếp người, hỏi qua ta trước đã.”
Linh Linh? Vị cô nương đó tên là Linh Linh? Linh Linh, tên rất hay.
Hay cho một nha hoàn trung thành hộ chủ, “Ngươi vì sao cho rằng ta sẽ ức hiếp nàng?” Ta khoanh tay trước ngực, nửa cười nửa không.
“Nhìn y phục của ngươi, nhất định là thê thiếp của vương gia. Ngươi đến gặp tiểu thư, nhất định không phải có ý gì tốt.” Tiểu nha hoàn này trên người toát ra ngạo khí, ta thích.
“Ta là vương phi, có điều ngươi cứ yên tâm, ta không phải tới ức hiếp nàng.” Ta còn cầu cho Linh Linh kia có thể thay ta giữ được trái tim của Viêm vương, sao lại có thể làm khó làm dễ nàng?
“Vương phi?” Đại Nhi thần sắc đại biến, “Linh Linh tiểu thư là người tốt, vương phi đừng ức hiếp người.”
“Ngươi theo nàng cùng lắm chỉ được nửa tháng, lại có thể thề chết bảo hộ, xem ra nàng nhất định là một nữ tử tốt.” Đây là ta thật lòng nói, nha hoàn mặc dù là tỳ là nô, nhưng cũng có tình cảm của mình. Đại Nhi bảo vệ Linh Linh như vậy, có thể thấy nàng là một nữ tử tốt.
“Vương phi nói thật sao?” Nét mặc Đại Nhi bắt đầu giãn ra, nhưng thái độ nghiêm túc cũng không giảm mấy phần.
“Để ta vào xem sao.” Nếu như thật sự là một nữ tử tốt, ta có thể nhường lại vị trí vương phi này.
Đại Nhi ngừng một lát, “Để ta đưa ngài đi.”
Ta xua xua tay, “Không cần.” Để nàng dẫn đường, ta làm sao có cớ chạy loạn khắp nơi?
“Từ khi tiểu thư ở lại chỗ này, ngày nào cũng có người tới nhục mạ nàng, ta không yên tâm.” Đại Nhi đi theo sau lưng ta, thần tình lãnh ngạo.
Ta chớp chớp mắt, “Vậy sao?” Sao ta không biết nhỉ?
“Tiểu thư con nhà quan lại trong thành, rất nhiều người tới.” Đại Nhi có vẻ không hề sợ hãi ánh mắt lạnh lùng chăm chú đó của ta.
“Dám đến nhà ta nhục mạ người của ta, đúng là chán sống. Sau này tới nữa trực tiếp đuổi đi cho ta, xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm.” Buồn cười, bọn chúng có thân phận gì, mà lại dám khi dễ tình nhân của lão công ta.
“Thật sao?” Đại Nhi dường như không tin tưởng lắm.
“Nghe ngươi nói vậy, ta đã hiểu rõ nhân phẩm của những người đó rồi. Loại cặn bã đó, ném ra ngoài cho thanh tịnh.” Thân là một trong kinh thành ngũ thiếu, sức hút của Viêm vương không cần phải nghi ngờ. Trong kinh thành nếu có hằng hà sa số thiên kim tiểu thư ngưỡng mộ hắn, âu cũng là lẽ đương nhiên.
Hắn kết hôn, các nàng nhất định không cam lòng. Có điều, nhà gái lại là Mộ Dung đại tiểu thư, bọn họ chỉ đành buông tay bỏ cuộc. Chẳng qua, bọn họ làm sao có thể không có lòng với vị trắc phi tiểu thiếp kia.
Hôm nay nghe nói Viêm vương thu nạp một nữ tử lai lịch bất minh vào phòng, đương nhiên phải tới nhà tra khảo, ức hiếp cho chết người ta. Về phần bọn họ làm sao biết được chuyện này, vậy thì phải hỏi Mai Ngọc Phù rồi. Nữ nhân Mai Ngọc Phù này, đúng là ác độc.
Đại Nhi diện vô biểu tình gật gật đầu, “Đa tạ ngài.”
“Nữ nhân Mai Ngọc Phù đó chẳng phải hạng tốt đẹp gì đâu, nếu ả đến gặp tiểu thư nhà ngươi thì đừng cho vào. Ả có đưa đến cái gì, phải bỏ ngay.” Ta thật sâu thở dài một hơi, “Ta biết, ta nói như vậy sẽ khiến ngươi nghĩ ta đang khiêu khích ly gián. Lúc mới quen biết ả, ta cũng tưởng rằng ả là người tốt. Ngoài miệng luôn gọi ta là muội muội, sau lưng lại tìm cách hãm hại ta.” Bộ mặt đáng kinh tỏm đó của ả, ta đã nhìn thấy rõ như ban ngày.
“Ta tin ngài.” Đại Nhi thần sắc ngưng trọng, “Ả đích thực không có ý gì tốt, trong thuốc bổ mang đến cho tiểu thư nhà ta, có bỏ độc dược.”
“Cái gì?” Vẻ mặt ta trở nên lạnh lẽo, “Tiểu thư nhà ngươi thế nào rồi? Có nặng lắm không.” Nếu như nàng thật sự mang thai, từ nay về sau ta thoát ly bể khổ rồi.
“Tiểu thư không sao, chẳng qua là sợ hãi một phen thôi.” Sao ta cứ cảm thấy Đại Nhi này có gì là lạ, không giống như một nha hoàn bình thường.
“Để ta vào xem sao, ngươi canh giữ bên ngoài, có người đến cứ việc đuổi đi.” Ta vẫn chưa từ bỏ ý định vào trong xem xét.
Đại Nhi suy nghĩ một lát, sau cùng chọn cách tin tưởng ta. “Vào trong đi.”
Ta cố ý chậm rãi đi từng bước một, nhìn đông ngó tây, âm thầm ghi nhớ địa hình. Đương nhiên, nếu có ai hỏi ta chỉ việc trả lời đang tìm khăn tay là được.
Khi ta vừa rón ra rón rén đẩy cửa vào, đập vào mắt là hình ảnh một nữ tử nhỏ nhắn nho nhã đang ngồi sau thư án, chuyên chú đọc sách. Dường như đọc quá nhập thần, nên ngay cả ta tiến vào cũng không cảm nhận được.
Là nàng? Sao lại là nàng? Ta có nhìn nhầm không? Dụi dụi mắt một lát, ta xác định bản thân không hề nhìn nhầm.
“Linh Linh.” Ta gọi một tiếng.
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, sắc mặt lạnh lùng, “Ngươi là ai?”
Ta vươn đầu ra ngoài nhìn một lượt, lại lén la lén lút đóng cửa lại, “Linh Linh, là ta.” Ta vươn tay tháo khăn che mặt xuống.
Nàng vội vàng đặt quyển sách xuống, đứng lên, “Tổng tài.”
Ta trừng mắt nhìn nàng, “Ngươi khách sáo với ta như vậy làm gì? Cộng tác lâu như vậy, ngươi thấy ta là loại người câu thúc đó sao?”
Linh Linh cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói, “Đại tiểu thư, ta không phải cố ý… cố ý cướp vương gia của ngài.”
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tiểu thiếp của vương gia nghiễm nhiên lại là phó quản lý phòng kế hoạch, tên nhóc kia không phải may mắn vậy chứ?
“Ngày đại tiểu thư xuất giá, người của Viêm vương phủ đến Tê Phượng sơn trang ở lì không đi, nháo nhào nói là muốn tìm Phượng công tử. Xuân Hương tỷ đang trong tình thế bất đắc dĩ, lại thấy ta trùng hợp đi ngang. Ngài cũng biết ta luôn vận nam trang mà, Xuân Hương tỷ thấy ta liền gọi một tiếng công tử, đám nô bộc đó không nói không rằng lập tức đem ta nhét vào trong kiệu đưa đến vương phủ. Ta vừa định giải thích, đám nô bộc kia liền quỳ xuống cầu xin ta cứu bọn họ. Nói là Viêm vương uống say, quát tháo nói muốn gặp ngài, khiến cả vương phủ rối tung rối mù. Lúc đó ta tưởng rằng Viêm vương hoài nghi tổng tài chính là Phượng công tử, cho nên mới làm ầm lên đòi gặp ngài. Hắn uống rất say, căn bản không biết ai là ai, cứ tưởng rằng sẽ giúp tiểu thư xử lý chút phiền phức không đáng có. Nào ngờ, hắn vừa thấy ta… liền…” Linh Linh lắp ba lắp bắp, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ hồng lên.
Ta ám muội nháy nháy mắt, “Đem ngươi lột sạch ăn sạch có phải hay không? Tiếp theo, tên nam nhân chết tiệt đó lại đem ngươi cột lên giường, ngày nào cũng ăn?”
Linh Linh họ Bùi, phụ thân nàng Bùi Quang từng giàu nức tiếng một phương. Đáng tiếc đại ca nàng Bùi Tẫn không chịu thua ai, trong một đêm đánh bạc thua hết tài sản của Bùi gia.
Sau khi Bùi gia lụn bại, được Thanh Nhã tìm thấy, để Bùi Linh Linh vào làm việc cho tập đoàn Lục thị.
Bùi Tẫn chính là ăn chơi trác táng điển hình, Linh Linh từ năm mười bốn tuổi đã phải nữ cải nam trang lo liệu việc làm ăn của Bùi gia, thủ đoạn kinh thương hết sức phi phàm.
“Đại tiểu thư, ngài ngàn lần vạn lần cũng đừng hiểu nhầm, vương gia chỉ là nhất thời ham vui.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thêm mấy phần sầu não, “Linh Linh biết, ngài và vương gia ân ái vô cùng. Mỗi đêm, hắn đều đến chỗ của ngài.”
“Hắn không phải cũng cùng ngươi ** à?” Gần đây thường thấy trên người lão công nhà ta có dấu hôn, đừng nói với ta là không phải nàng làm nhé.
“Hắn…” Nói đến vấn đề này, Linh Linh mặt lại ửng hồng.
Ta cười ám muội vỗ vỗ vai nàng, “Linh Linh, chỉ cần ngươi thích hắn, mọi việc dễ dàng hơn rồi. Ta và hắn thực sự không có gì đâu, bọn ta chỉ là diễn kịch thôi mà.”
“Thật sao?” Vẻ mặt lộ ra vẻ mong chờ.
Ta trịnh trọng gật đầu, “Bọn ta thực sự không có gì, chỉ là đã diễn phải diễn tới cùng. Nếu như hắn thật sự cùng ta có cái gì, làm sao còn sức mà cùng với ngươi… ha ha… ngươi nghĩ thử xem, nếu như bọn ta thực sự có cái gì, tại sao đêm động phòng lại không ở cùng nhau?” Ta chỉ bái đường vào phòng, nàng mới là kẻ lên giường.
Linh Linh đỏ mặt ngượng ngùng, “Lúc… phấn khích, hắn đã gọi Phượng Nhi.” Vẻ cô đơn ẩn giấu trong ánh mắt.
Ta xoắn xoắn khăn lụa, có chút đăm chiêu, “Xem ra, ta phải nói chuyện rõ ràng với hắn một lần.” Trong lúc ** mà lại gọi tên nữ nhân khác, đối với người dưới thân hắn quả là quá tàn nhẫn.
Bất luận thế nào, đối với Linh Linh, ta đều cảm thấy day dứt.
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nói rõ ràng với hắn.” Lấy thân phận Phượng công tử, đường hoàng nói chuyện một phen.
Bùi Linh Linh cúi thấp đầu, thì thầm nói nhỏ, “Thật sự có tác dụng sao?”
Ta hào khí ngất trời vỗ vỗ vai nàng, suýt chút khiến nàng bị nội thương, “Yên tâm đi.” Thân là nhân viên của tập đoàn Lục thị, tuyệt đối không thể bị người ta ăn sạch lại bị bỏ rơi. Trước mắt Dạ Phượng ta, ai dám bội tình bạc nghĩa.
Ở lại chỗ Linh Linh ngồi được nửa ngày, nói mấy chuyện loạn thất bát nhao, ta mới chậm rãi trở về Linh Lung các. Nếu như nàng ở lại chỗ này, muốn trộm cái này cái kia thật không tiện ra tay. Nếu tàng bảo đồ bị mất, mọi việc đổ hết lên đầu nàng thì phải tính sao? Ai, sự tình càng lúc càng phức tạp rồi.
“Tỷ tỷ…” Đương lúc miên man suy nghĩ, một âm thanh giòn giã vang lên khiến ta có chút giật mình.
Ta mỉm cười, rất muốn vươn tay xoa xoa đầu nàng, “Lam Nhi.”
Lam Nhi ngẩn người nhìn ta, từ đầu đến chân quan sát thật kĩ.
“Lam Nhi, sao vậy?” Ta vô thức vân vê tóc nàng, yêu thương nàng như mọi khi.
Trừng mắt nhìn ta cả nửa ngày, nàng mới mở miệng, “Tỷ là Mộ Dung tiểu thư…” Giọng điệu của nàng, tràn ngập hoài nghi. Nụ cười trên khóe môi bỗng nhiên cứng ngắc, ta tức thì biến thành pho tượng, “A?” Thảm rồi, quên mang khăn che mặt rồi. Lam Nhi đi đến bên người ta, vòng qua vòng lại mấy lần, tầm mắt liên tục di chuyển trên người ta, “Phượng tỷ tỷ? Mộ Dung tỷ tỷ, nhị tẩu?”
Ta khẩn cấp lấy khăn che mặt lại, kéo nàng chạy về Linh Lung các, “Ta có việc muốn nói với muội.” Vấn đề này vô cùng trọng đại, nếu như không bỏ chút công phu, tiểu bất điểm tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Vào đến Linh Lung các, ta lập tức đóng chặt cửa phòng, ngượng ngùng cười với nàng, “Muội muội à, đến tìm ta là có việc gì vậy?” Trong lòng ta mãnh liệt đổ mồ hôi, sự tình thật sự nghiêm trọng lắm rồi.
Tiểu bất điểm khả ái nháy nháy mắt, “Muội muốn biết tỷ rốt cuộc là ai?”
“Tỷ tỷ tên là Mộ Dung Tử Lung.” Ta kéo lấy tay nàng, thân mật vuốt ve mu bàn tay, “Có điều muội cũng biết đó, sinh ra trong nhà quan lại, chỉ có thể chờ ngày gả đi.” Lại thở dài một hơi nữa, “Muội muội, tỷ tỷ không muốn cả đời phải sống như vậy. Cho nên, giấu giếm gia đình, nữ cải nam trang ra ngoài buôn bán. Muội quanh năm đều sống trong cung, hẳn hiểu được nỗi khổ này của tỷ.” Ta dùng đôi mắt u uất, đáng thương nhìn chằm chằm nàng, ý đồ tranh thủ chút đồng tình.
Lam Nhi chậm rãi cúi đầu, “Tại sao nữ tử nhất định phải gả cho người khác?’
Thấy nàng có chút lay động, ta tiếp tục châm dầu vào lửa, “Đúng đó, ta rất không cam lòng, một chút cũng không cam lòng.”
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ta với ánh mắt chờ mong, “Tỷ tỷ, chúng ta cùng đi có được hay không? Muội cùng tỷ ngao du thiên hạ, làm những việc của nam nhân.” Ặc… Nàng đúng là mơ mộng hảo huyền. Tâm tình thiếu nữ, quả thật như thơ á.
Ta thở dài, bất đắc dĩ nói, “Muội muội, tỷ tỷ không thể đi được.” Kinh thành phồn hoa, có rất nhiều rất nhiều thứ ta không buông tay được.
“Tại sao chứ? Tại sao cứ phải làm vật hi sinh?” Nàng cúi thấp đầu, ưu thương vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lam Nhi trước nay luôn vui vẻ hoạt bát, rất ít khi ủ rũ như thế này. Càng huống chi, nàng gần đây rất ít tới tìm ta. Mọi chứng cớ đều nói rõ, nàng gặp phải vấn đề gì nan giải rồi, “Sao vậy?”
Sắc mặt Hoàng Phủ Lam Nhi càng thêm ủ rũ, “Phụ hoàng muốn đưa muội đi hòa thân.”
“Hòa thân…” Ta cao giọng nói, “Muội phải hòa thân? Có lộn hay không. Trong ngũ đại cường quốc đương thời, Thừa Thiên vương triều ta cùng bốn nước kia đều cân tài cân sức, có cần phải hòa thân để duy trì hòa bình không?” Hòa thân? Nói thì dễ nghe như vậy. Trên thực tế, chính là đem nữ nhân đi làm bia đỡ đạn.
Lam Nhi nhà ta khả ái đáng yêu thế này, ta không thể để nàng đi làm bia đỡ đạn.
Lam Nhi khóc đến đỏ mặt, “Nhưng phụ hoàng vẫn khăng khăng nhất mực, nói là gả muội đi muội mới được an toàn.” Lời của Lam Nhi, khiến lòng ta nóng như lửa đốt, tựa hồ như nghĩ ra thứ gì.
Hoàng tử Thừa Thiên nội loạn, vì tranh giành cái ghế của hắn mà làm đến loạn thất bát nhao. Gả Lam Nhi đi, e rằng còn có dụng ý gì. “Lam Nhi, cảm thông cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.” Ta nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Nhưng muội không muốn hòa thân đâu.” Nàng trở tay ôm lấy ta, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nhăn nhó.
Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, giống như tấm lòng của một người mẹ, “Muội yên tâm, có tỷ tỷ ở đây, nhất định không để muội phải hòa thân.” Ngày nào còn Hạ Tử Lung ở đây, tuyệt đối không để cái chuyện hòa thân làm nhục quốc thể này xảy ra trước mắt.
—————————————–
(1) Quy trữ: Sau khi kết hôn ba ngày, tân lang tân nương phải về nhà thăm cha mẹ vợ.
/79
|