Triệu Quang Phục quay về trướng doanh của Vạn Xuân quân, sắp xếp mọi thứ hết một lượt, đến khi quay về, đột ngột nhìn thấy đồng kiếm đã ở trong phòng, tức thì nhớ đến Chử lão, vội vàng phái người đi tìm ông ta. Nhưng năm lần bảy lượt đi tìm kiếm mà chẳng thấy một ai cả.
Chàng cảm thấy nghi hoặc, không hiểu ông ta đã biến đi mất đằng nào ? Mau chóng đi tìm đến những người lính canh gác, nhưng ai cũng nói rằng, không hề thấy bóng dáng Chử lão một lần. Lại đến cả những chỗ ông ta hay vãng lai, nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng tăm hơi. Trong lòng càng lúc càng thấy lo lắng, không hiểu nổi lão ông này tính làm chuyện gì mà lại mất tăm mất tích tận đâu ?
Y Liên liên tục túc trực bên cạnh Triệu Quang Phục, cảm thấy chàng bức bối không yên, tức thì lên tiếng trấn an :
- Đại Vương, Chử lão tiên sinh vốn hành sự có phần cổ quái khác người, nếu ông ta đã định không để cho ai tìm ra, thì thiếp sợ rằng, đúng là không có ai có thể tìm ra ông ta đâu. Người sao phải bận tâm quá như thế, hơn nữa Nhất Dạ Trạch nơi đây cũng chính là vương quốc của Chử lão nhân, rồi ông ấy cũng sớm tìm về đây thôi.
Triệu Quang Phục không khỏi cảm thấy có lí, cũng tự ngẫm lại, tại sao mình lại đột ngột lo lắng sốt sắng như thế. Nguyên do có lẽ cũng từ thanh đồng kiếm thần bí kia. Một thanh bảo kiếm quý giá đến nhường ấy lại được Chử lão trao đến tận tay mình, hỏi ông ta lấy được nó từ đâu ? Không phải là một bảo vật đã được cất giấu rất lâu trong Nhất Dạ Trạch đấy chứ ? Mọi phỏng đoán lúc này dường như cũng chỉ khiến cho mọi thứ thêm phần mơ hồ, có lẽ chỉ còn cách chờ Chử lão quay về để hỏi tiếp mà thôi.
Triệu Quang Phục đang tính đi ra ngoài sắp xếp, nhưng chợt nhớ cũng đã có huynh đệ họ Trương lo liệu tất cả hộ mình, liền mỉm cười khoan khoái ngồi xuống ghế chính chủ. Thực đúng là một chiến dịch lớn đã xong rồi có khác, ngày trước chàng luôn phải bận tâm đủ thứ chuyện lớn, nhỏ. Đến giờ đã có thể an nhiên ngồi đây, tạm gác qua một bên mọi mối bận tâm khác để nghỉ ngơi, hồi phục tinh thần vốn đã tổn hao quá nhiều suốt một thời gian qua.
Một mùi hương thu liễm lại khẽ khoảng qua bên cánh mũi, khiến cho Triệu Quang Phục cảm thấy đê mê. Tức thì giật mình nhìn lại, tưởng đã quên mất Y Liên đang đứng đó chăm chăm nhìn mình. Chàng cười nhẹ một tiếng, chợt nghĩ đến những chuyện đã diễn ra ngay trước cuộc đại chiến với giặc Lương, có lẽ trong lúc nhàn cư vi bất tiện này nên đem ra đàm luận luôn một bận.
Bàn tay của Triệu Quang Phục như có quỷ, chỉ loáng một cái đã đỡ lấy eo lưng, kéo Y Liên ngã lại gần mình. Nàng ta đang mải miết nghĩ đi đâu, đến lúc này đột nhiên bị kéo như thế, ngã ngay vào lòng Triệu Quang Phục, tức thì “ a “ lên một tiếng đầy xấu hổ, khẽ kêu lên :
- Đại Vương !
Triệu Quang Phục qua sự tiếp xúc cực kỳ gần gũi, cảm nhận được mùi hương nồng nàn từ người Y Liên, cảm thấy mình như đang bị say.
- Liên nhi, chúng ta tiếp tục nói đến những chuyện đã từng nói dở trước khi tiến trận nhé.
Y Liên nằm trong vòng tay ấm áp của Triệu Quang Phục, tựa như chẳng còn một chút khí lực nào, dù rất xấu hổ muốn đứng lên, nhưng bản thân lại tựa như không còn cho phép mình hành động theo ý mình nữa. Nàng chỉ còn biết khẽ “ ư “ một tiếng, cũng chẳng biết nên coi là đồng thuận hay bất bình đây.
Triệu Quang Phục mỉm cười, nhớ lại những hành vi đầy mâu thuẫn trong tính cách của cô nương này, lúc thì mềm yếu, lúc thì dữ dội, bất giác mỉm cười.
- Liên nhi, đại công cáo thành, chúng ta có lẽ cũng nên bàn tính tới chuyện của mình luôn a.
Y Liên nghe đến điều này, đỏ mặt “ a “ lên một tiếng.
- Đại Vương, cái này, cái này ...
- Nàng có gì không vừa lòng, phải chịu ủy khuất chăng ?
Y Liên nhẹ giọng nói :
- Không phải vậy, chỉ là thiếp thấy, như thế liệu có quá vội chăng ?
Triệu Quang Phục nhíu mày :
- Vội vàng ? Nàng cảm thấy như thế nào thì gọi là vội vàng đây ? Hay là nàng muốn ta cần có sính lễ đàng hoàng, đem đến trước cửa nhà Dịch gia dạm hỏi, rồi mới đi đến thành thân ?
Y Liên nói :
- Ý thiếp vốn không phải vậy ...
- Vậy thì nàng còn băn khoăn gì đây ? Ngay sau khi chiến thắng Lương quân, ta lập tức sẽ tuyên cáo trước toàn quân, rằng Triệu Việt Vương muốn lập Y Liên làm chính thất, để toàn quân biết được chuyện này, đến mừng cho hỉ sự của chúng ta.
Y Liên thấy Triệu Quang Phục nói thế, trong lòng cảm thấy vừa buồn cười vừa ngọt ngào. Hai người lại nhìn như thể hai cặp mắt đã bị khoá chặt vào nhau. Triệu Quang Phục là người lên tiếng trước.
- Trời đã điểm canh khuya rồi, hai chúng ta hôm nay lại đều phải trải qua một chiến dịch căng thẳng và tổn hao không ít trí lực, không bằng ngay lúc này đây hãy cùng nhau đi ngủ, gác lại mọi chuyện lớn nhỏ để đến ngày mai.
Y Liên nghe xong, dường như biết được Triệu Quang Phục tính toán điều gì, tức thì đỏ mặt “ a “ lên một tiếng, vùng vẫy thoát ra. Nhưng bản thân nàng lực bất tòng tâm, mà Triệu Quang Phục trong lúc này lại chính là một nam tử cường hãn nhất, nên Y Liên sau một hồi giãy giụa cũng chỉ còn biết vô lực nằm lại trong lòng Đại Vương. Đến khi Triệu Quang Phục cúi đầu xuống, nàng đã quên mất bản thân mình là ai rồi.
Y Liên chìm vào mĩ mộng tưởng như đang được quay lại với mộng giới ngày xưa, trong câu chuyện kể về một nơi kỳ lạ có tên là Khoái Hoạt Cốc, cực kỳ yên bình, cũng cực kỳ diễm lệ. Lại tưởng như về lại quê hương ngày ấy.
Bất giác đến đây, có tiếng thổn thức.
Triệu Quang Phục ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hỏi chăng điều gì đã làm cho người ngọc phải rơi lệ.
Y Liên thấy Triệu Quang Phục nhìn mình cực kỳ quan tâm, cảm thấy hạnh phúc, nhẹ nhàng nói :
- Đại Vương, ở bên ngài, thiếp tưởng như đang tìm được đến chốn yên bình khi xưa.
Triệu Quang Phục đương ngạc nhiên khó hiểu, đột nhiên nghe nàng nói thế, bỗng chốc hình dung ra cảnh thôn ấp của nàng bị giặc Lương tàn phá, ấy cũng có muốn buông lời an ủi, mà thực chẳng biết nói gì.
Những hình ảnh quá khứ cũng như sống dậy trong chàng, hết thảy từ người cha đến Lý Nam Đế, những con người của một thời lịch sử hào hùng, giờ đương nằm trên đất lạnh.
Chàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen óng ả của Y Liên :
- Đó là một chuyện không dễ vượt qua, nhưng chúng ta đã có thể đánh bại giặc Lương, có thể đem đến lại hoà bình cho nam quốc, chúng ta đã không phụ sự kỳ vọng của những người đã khuất. Đau thương còn đó, nhưng chúng ta vẫn có quyền tự hào nhìn về tương lai.
- Chúng ta có thể chăng ?
- Chúng ta có thể.
Y Liên ôn nhu dựa vào bờ vai của Triệu Quang Phục. Ở bên nam tử này, nàng thực sự thấy yên bình.
- Đêm đã khuya rồi, có lẽ đã đến lúc đi ngủ rồi nhỉ.
Triệu Quang Phục cười quỷ dị. Y Liên đỏ mặt, gật đầu rồi lại lắc đầu, nhưng cũng không sao thoát khỏi được vòng tay của đối phương.
Triệu Quang Phục chứng kiến mỹ nhân kiều diễm nằm trong tay mình, tưởng như mọi thứ gian lao khổ nhọc những ngày kháng chiến đã mất hết đi, giờ chỉ còn lại chính mình ở đây thụ hưởng những gì tốt đẹp nhất. Chàng nhẹ nhàng đứng dậy, bế nàng vào trong tư doanh. Trong cả chút hờn dỗi bối rối của Y Liên và sự tham lam của Triệu Quang Phục, hai người cuối cùng đã từ từ đến được đỉnh Vu Sơn, lần đầu tiên cảm nhận được một tư vị thực sự khác lạ trong thời buổi loạn lạc này.
Bên ngoài, tấm màn bị thổi tung trong vô tận định. Ánh nến leo lét rồi cũng vụt tắt, để còn lại mỗi đôi tình nhân nằm lại bên nhau ...
Trương Hống, Trương Hát hai người cùng nhau đứng bên cánh cổng kỳ lạ. Quay đầu nhìn lại nhau. Không nói ra mà cùng chung một ý nghĩ : phải chăng đây lại là một điều bí ẩn khác của Ngũ hành kỳ trận ?
Hai người không thể biết nổi. Thực muốn sai người lập tức đến thông báo với Triệu Quang Phục ngay, nhưng lại sợ trong chuyện này có gì đó không ổn, thêm nữa là quấy quả Đại Vương ngay giữa đêm khuya, liền quyết định phái một số người trước đó hãy cùng vào khám phá bên trong. Nếu thực sự quá hệ trọng thì mới phá đi quy củ mà tìm đến Triệu Quang Phục.
Vào lúc này đây, trời đã về sáng. Triệu Quang Phục tỉnh dậy trước tiên, thấy Y Liên mê mệt nằm bên cạnh, nghĩ đến chuyện đêm trước nàng ta vất vả bồi tiếp mình, liền lẳng lặng đi ra trước, cho nàng có thêm thời gian nghỉ ngơi. Chàng thấy thanh đồng kiếm dựng bên một góc, tức thì lại nghĩ tới Chử lão đã thất tung, đến giờ lại có cảm giác nhộn nhạo bất yên, đột nhiên đưa tay với lấy thanh kiếm ấy mang theo mình.
Một ngày sau đại thắng, tiệc mừng khao quân ấy cũng đã chuẩn bị khá tất bật. Triệu Quang Phục quay nhìn khắp xung quanh, chứng kiến tất cả những cỗ bàn, mâm bếp xào nấu thơm đến nức mũi, trong thoáng đó đã cảm thấy hơi đói.
Chàng nhẹ nhàng đi lướt qua mọi người, ai nấy đều mau chóng cung kính cúi mình trước Đại Vương.
Triệu Quang Phục bước tới bên đầm nước, lặng lẽ ngắm nhìn mặt nước trong xanh. Một vài con cá khẽ búng nước nhảy lên. Chàng khoan khoái tận hưởng tất cả những gì tuyệt diệu nhất của bình minh rạng ngời.
Đúng trong lúc Triệu Quang Phục còn đương mải thưởng thức hương hoa, đột nhiên nghe có tiếng người từ xa vang đến :
- Đại vương, đại vương !
Chàng cảm thấy nghi hoặc, không hiểu ông ta đã biến đi mất đằng nào ? Mau chóng đi tìm đến những người lính canh gác, nhưng ai cũng nói rằng, không hề thấy bóng dáng Chử lão một lần. Lại đến cả những chỗ ông ta hay vãng lai, nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng tăm hơi. Trong lòng càng lúc càng thấy lo lắng, không hiểu nổi lão ông này tính làm chuyện gì mà lại mất tăm mất tích tận đâu ?
Y Liên liên tục túc trực bên cạnh Triệu Quang Phục, cảm thấy chàng bức bối không yên, tức thì lên tiếng trấn an :
- Đại Vương, Chử lão tiên sinh vốn hành sự có phần cổ quái khác người, nếu ông ta đã định không để cho ai tìm ra, thì thiếp sợ rằng, đúng là không có ai có thể tìm ra ông ta đâu. Người sao phải bận tâm quá như thế, hơn nữa Nhất Dạ Trạch nơi đây cũng chính là vương quốc của Chử lão nhân, rồi ông ấy cũng sớm tìm về đây thôi.
Triệu Quang Phục không khỏi cảm thấy có lí, cũng tự ngẫm lại, tại sao mình lại đột ngột lo lắng sốt sắng như thế. Nguyên do có lẽ cũng từ thanh đồng kiếm thần bí kia. Một thanh bảo kiếm quý giá đến nhường ấy lại được Chử lão trao đến tận tay mình, hỏi ông ta lấy được nó từ đâu ? Không phải là một bảo vật đã được cất giấu rất lâu trong Nhất Dạ Trạch đấy chứ ? Mọi phỏng đoán lúc này dường như cũng chỉ khiến cho mọi thứ thêm phần mơ hồ, có lẽ chỉ còn cách chờ Chử lão quay về để hỏi tiếp mà thôi.
Triệu Quang Phục đang tính đi ra ngoài sắp xếp, nhưng chợt nhớ cũng đã có huynh đệ họ Trương lo liệu tất cả hộ mình, liền mỉm cười khoan khoái ngồi xuống ghế chính chủ. Thực đúng là một chiến dịch lớn đã xong rồi có khác, ngày trước chàng luôn phải bận tâm đủ thứ chuyện lớn, nhỏ. Đến giờ đã có thể an nhiên ngồi đây, tạm gác qua một bên mọi mối bận tâm khác để nghỉ ngơi, hồi phục tinh thần vốn đã tổn hao quá nhiều suốt một thời gian qua.
Một mùi hương thu liễm lại khẽ khoảng qua bên cánh mũi, khiến cho Triệu Quang Phục cảm thấy đê mê. Tức thì giật mình nhìn lại, tưởng đã quên mất Y Liên đang đứng đó chăm chăm nhìn mình. Chàng cười nhẹ một tiếng, chợt nghĩ đến những chuyện đã diễn ra ngay trước cuộc đại chiến với giặc Lương, có lẽ trong lúc nhàn cư vi bất tiện này nên đem ra đàm luận luôn một bận.
Bàn tay của Triệu Quang Phục như có quỷ, chỉ loáng một cái đã đỡ lấy eo lưng, kéo Y Liên ngã lại gần mình. Nàng ta đang mải miết nghĩ đi đâu, đến lúc này đột nhiên bị kéo như thế, ngã ngay vào lòng Triệu Quang Phục, tức thì “ a “ lên một tiếng đầy xấu hổ, khẽ kêu lên :
- Đại Vương !
Triệu Quang Phục qua sự tiếp xúc cực kỳ gần gũi, cảm nhận được mùi hương nồng nàn từ người Y Liên, cảm thấy mình như đang bị say.
- Liên nhi, chúng ta tiếp tục nói đến những chuyện đã từng nói dở trước khi tiến trận nhé.
Y Liên nằm trong vòng tay ấm áp của Triệu Quang Phục, tựa như chẳng còn một chút khí lực nào, dù rất xấu hổ muốn đứng lên, nhưng bản thân lại tựa như không còn cho phép mình hành động theo ý mình nữa. Nàng chỉ còn biết khẽ “ ư “ một tiếng, cũng chẳng biết nên coi là đồng thuận hay bất bình đây.
Triệu Quang Phục mỉm cười, nhớ lại những hành vi đầy mâu thuẫn trong tính cách của cô nương này, lúc thì mềm yếu, lúc thì dữ dội, bất giác mỉm cười.
- Liên nhi, đại công cáo thành, chúng ta có lẽ cũng nên bàn tính tới chuyện của mình luôn a.
Y Liên nghe đến điều này, đỏ mặt “ a “ lên một tiếng.
- Đại Vương, cái này, cái này ...
- Nàng có gì không vừa lòng, phải chịu ủy khuất chăng ?
Y Liên nhẹ giọng nói :
- Không phải vậy, chỉ là thiếp thấy, như thế liệu có quá vội chăng ?
Triệu Quang Phục nhíu mày :
- Vội vàng ? Nàng cảm thấy như thế nào thì gọi là vội vàng đây ? Hay là nàng muốn ta cần có sính lễ đàng hoàng, đem đến trước cửa nhà Dịch gia dạm hỏi, rồi mới đi đến thành thân ?
Y Liên nói :
- Ý thiếp vốn không phải vậy ...
- Vậy thì nàng còn băn khoăn gì đây ? Ngay sau khi chiến thắng Lương quân, ta lập tức sẽ tuyên cáo trước toàn quân, rằng Triệu Việt Vương muốn lập Y Liên làm chính thất, để toàn quân biết được chuyện này, đến mừng cho hỉ sự của chúng ta.
Y Liên thấy Triệu Quang Phục nói thế, trong lòng cảm thấy vừa buồn cười vừa ngọt ngào. Hai người lại nhìn như thể hai cặp mắt đã bị khoá chặt vào nhau. Triệu Quang Phục là người lên tiếng trước.
- Trời đã điểm canh khuya rồi, hai chúng ta hôm nay lại đều phải trải qua một chiến dịch căng thẳng và tổn hao không ít trí lực, không bằng ngay lúc này đây hãy cùng nhau đi ngủ, gác lại mọi chuyện lớn nhỏ để đến ngày mai.
Y Liên nghe xong, dường như biết được Triệu Quang Phục tính toán điều gì, tức thì đỏ mặt “ a “ lên một tiếng, vùng vẫy thoát ra. Nhưng bản thân nàng lực bất tòng tâm, mà Triệu Quang Phục trong lúc này lại chính là một nam tử cường hãn nhất, nên Y Liên sau một hồi giãy giụa cũng chỉ còn biết vô lực nằm lại trong lòng Đại Vương. Đến khi Triệu Quang Phục cúi đầu xuống, nàng đã quên mất bản thân mình là ai rồi.
Y Liên chìm vào mĩ mộng tưởng như đang được quay lại với mộng giới ngày xưa, trong câu chuyện kể về một nơi kỳ lạ có tên là Khoái Hoạt Cốc, cực kỳ yên bình, cũng cực kỳ diễm lệ. Lại tưởng như về lại quê hương ngày ấy.
Bất giác đến đây, có tiếng thổn thức.
Triệu Quang Phục ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hỏi chăng điều gì đã làm cho người ngọc phải rơi lệ.
Y Liên thấy Triệu Quang Phục nhìn mình cực kỳ quan tâm, cảm thấy hạnh phúc, nhẹ nhàng nói :
- Đại Vương, ở bên ngài, thiếp tưởng như đang tìm được đến chốn yên bình khi xưa.
Triệu Quang Phục đương ngạc nhiên khó hiểu, đột nhiên nghe nàng nói thế, bỗng chốc hình dung ra cảnh thôn ấp của nàng bị giặc Lương tàn phá, ấy cũng có muốn buông lời an ủi, mà thực chẳng biết nói gì.
Những hình ảnh quá khứ cũng như sống dậy trong chàng, hết thảy từ người cha đến Lý Nam Đế, những con người của một thời lịch sử hào hùng, giờ đương nằm trên đất lạnh.
Chàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen óng ả của Y Liên :
- Đó là một chuyện không dễ vượt qua, nhưng chúng ta đã có thể đánh bại giặc Lương, có thể đem đến lại hoà bình cho nam quốc, chúng ta đã không phụ sự kỳ vọng của những người đã khuất. Đau thương còn đó, nhưng chúng ta vẫn có quyền tự hào nhìn về tương lai.
- Chúng ta có thể chăng ?
- Chúng ta có thể.
Y Liên ôn nhu dựa vào bờ vai của Triệu Quang Phục. Ở bên nam tử này, nàng thực sự thấy yên bình.
- Đêm đã khuya rồi, có lẽ đã đến lúc đi ngủ rồi nhỉ.
Triệu Quang Phục cười quỷ dị. Y Liên đỏ mặt, gật đầu rồi lại lắc đầu, nhưng cũng không sao thoát khỏi được vòng tay của đối phương.
Triệu Quang Phục chứng kiến mỹ nhân kiều diễm nằm trong tay mình, tưởng như mọi thứ gian lao khổ nhọc những ngày kháng chiến đã mất hết đi, giờ chỉ còn lại chính mình ở đây thụ hưởng những gì tốt đẹp nhất. Chàng nhẹ nhàng đứng dậy, bế nàng vào trong tư doanh. Trong cả chút hờn dỗi bối rối của Y Liên và sự tham lam của Triệu Quang Phục, hai người cuối cùng đã từ từ đến được đỉnh Vu Sơn, lần đầu tiên cảm nhận được một tư vị thực sự khác lạ trong thời buổi loạn lạc này.
Bên ngoài, tấm màn bị thổi tung trong vô tận định. Ánh nến leo lét rồi cũng vụt tắt, để còn lại mỗi đôi tình nhân nằm lại bên nhau ...
Trương Hống, Trương Hát hai người cùng nhau đứng bên cánh cổng kỳ lạ. Quay đầu nhìn lại nhau. Không nói ra mà cùng chung một ý nghĩ : phải chăng đây lại là một điều bí ẩn khác của Ngũ hành kỳ trận ?
Hai người không thể biết nổi. Thực muốn sai người lập tức đến thông báo với Triệu Quang Phục ngay, nhưng lại sợ trong chuyện này có gì đó không ổn, thêm nữa là quấy quả Đại Vương ngay giữa đêm khuya, liền quyết định phái một số người trước đó hãy cùng vào khám phá bên trong. Nếu thực sự quá hệ trọng thì mới phá đi quy củ mà tìm đến Triệu Quang Phục.
Vào lúc này đây, trời đã về sáng. Triệu Quang Phục tỉnh dậy trước tiên, thấy Y Liên mê mệt nằm bên cạnh, nghĩ đến chuyện đêm trước nàng ta vất vả bồi tiếp mình, liền lẳng lặng đi ra trước, cho nàng có thêm thời gian nghỉ ngơi. Chàng thấy thanh đồng kiếm dựng bên một góc, tức thì lại nghĩ tới Chử lão đã thất tung, đến giờ lại có cảm giác nhộn nhạo bất yên, đột nhiên đưa tay với lấy thanh kiếm ấy mang theo mình.
Một ngày sau đại thắng, tiệc mừng khao quân ấy cũng đã chuẩn bị khá tất bật. Triệu Quang Phục quay nhìn khắp xung quanh, chứng kiến tất cả những cỗ bàn, mâm bếp xào nấu thơm đến nức mũi, trong thoáng đó đã cảm thấy hơi đói.
Chàng nhẹ nhàng đi lướt qua mọi người, ai nấy đều mau chóng cung kính cúi mình trước Đại Vương.
Triệu Quang Phục bước tới bên đầm nước, lặng lẽ ngắm nhìn mặt nước trong xanh. Một vài con cá khẽ búng nước nhảy lên. Chàng khoan khoái tận hưởng tất cả những gì tuyệt diệu nhất của bình minh rạng ngời.
Đúng trong lúc Triệu Quang Phục còn đương mải thưởng thức hương hoa, đột nhiên nghe có tiếng người từ xa vang đến :
- Đại vương, đại vương !
/24
|