Ken lái chiếc môtô chạy vụt trong đêm tối tĩnh lặng bằng một tốc độ nhanh nhất có thể. Tâm trạng cậu đang rất rối bời, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi cậu ko thể tưởng tượng nổi nó lại gần ngay trước mắt đến vậy. Cậu lo cho bác, người chị gái ruột duy nhất của mẹ cậu và cũng là người mà cậu yêu thương ko khác gì mẹ mình. Bác Lan là một người phụ nữ tốt và cậu ko muốn bất kỳ điều gì xảy ra với bác ấy.
Gió thốc ngày một mạnh hơn và Ken cũng lái xe nhanh hơn. Cậu hiêủ nỗi lo sợ, hoang mang của Linh lúc này. Dù chị ấy có im lặng, có tỏ ra bình tĩnh đến đâu thì cậu cũng biết Linh sợ hãi như thế nào. Khi nghe tin mẹ mình bị tai nạn, Linh đã run sợ đến nỗi toàn thân lạnh toát, chân tay lẩy bẩy nói ko ra hơi, ấy vậy mà từ lúc ngồi sau xe cậu để đến bệnh viện tới giờ Linh cứ như ngươì mất hồn, chẳng nói chẳng rằng, thậm chí còn ko khóc, điều này càng làm Ken lo lắng thêm bội phần.
...
Linh hướng mắt ra phía những căn nhà hai bên đường, nơi có ánh đèn ấm áp, nơi hội tụ của các thành viên trong gia đình, nơi đang hăng say thưởng thức những bữa cơm ấm cúng bên người thân. Đáng nhẽ ra Linh cũng phải được như thế mới phải, được ngồi bên mẹ, cùng mẹ trò chuyện vui vẻ, cùng nghe Ken pha trò cười, cùng ăn những món mới mà nó đã chuẩn bị để đón mẹ về chiều nay. Ấy vậy mà niềm vui nhỏ nhoi ấy sao nó cũng ko có được.
Mỉm cười chua chát, nó cất hết nước mắt, nó tuyệt đối ko thể khóc bởi vì ko có gì đáng khóc khi mà mẹ nó nhất định sẽ ko sao cả. Mẹ đang chờ nó ở cổng bệnh viện, mẹ đang tươi cười đợi nó đón mẹ về ăn cơm, nó sẽ lại được nhìn thấy niềm vui sướng của mẹ khi nhìn thấy món quà bất ngờ của nó. Người ta chỉ đang nói dối nó, người ta chỉ hù doạ nó. Tai nạn gì chứ, nó ko tin, nó ko thể tin một chuyện nhảm nhí như vậy được. Mẹ ko sao cả, nhất định là thế, phải, chắc chắn là thế.
Giọt nước mắt vô thức rơi ra, bay nhanh theo làn gió đêm mà ai đó ko hề hay biết.
...**...
- Cháu là con gái của bà Trần Hà Lan? – Cô y tá trẻ nhìn nó hỏi, giong vội vã.
- Phải ạ. Mẹ đợi cháu đến đón về phải ko? Mẹ cháu ko bị sao cả phải ko cô?
- Mẹ cháu...mẹ cháu muốn gặp cháu. Cô nghĩ...cháu nên chuẩn bị tâm lý thì hơn. – Cô y tá ngập ngừng nói rồi dẫn nó đến một căn phòng nhỏ cuối hành lang.
Tâm lý sao? Việc gì phải chuẩn bị cái đó khi mà mẹ ko bị sao cả. Cô y tá này nhất định là có vấn đề. Nó sẽ ko tin đâu, ko tin. Nó bước từng bước theo cô y tá, cảm giác như bàn chan đang bị ai đó treo thêm chì, nặng trịch và có thể ngã bất cứ lúc nào.
Cửa phòng bật mở, nó nhìn ngươì đàn bà đang nằm trên giường kia, cảm giác đau xót khó tả cuộn lên trong tim. Từng dòng máu trong người nó dường như đang chảy ngược lại, đôi bàn tay run rẩy khẽ chạm vào khuôn mặt phúc hậu nay đã hằn sâu chi chít những vết trầy xước.
Mẹ! Đúng là mẹ. Mẹ nằm đó, hơi thở yếu ớt phả vào ko gian tĩnh lặng. Đầu mẹ cuốn băng trắng kín mít, môi mẹ tím tái nhợt nhạt. Nước mắt nó đột nhiên lăn dài trên má, rơi từng giọt xuống đôi bàn tay của mẹ. Nỗi niềm thương xót cứ thế dâng tràn lên, mắt nó ngày càng nhoè đi, nó ko nhìn thấy rõ mẹ nữa.
- Con....gái.... - Mẹ hé đôi mắt một cách khó nhọc, môi mẹ mấp máy nhỏ xíu chỉ để mình nó nghe. Đột nhiên nó trách bản thân mình vô dụng, tại sao lại ko nói được gì với mẹ vào ngay lúc này. Bàn tay nó chỉ biết nắm ghì lấy mẹ ko buông.
- Mẹ. Mẹ sao rồi, mẹ cảm thấy ko khoẻ ở đâu ko ? – Nó cố gắng mỉm cười mặc cho nước mắt vẫn cứ lã chã.
- Mẹ xin lỗi....xin lỗi con....
- Con ko cần mẹ xin lỗi. – Nó chợt gào lên. - Mẹ phải mau chóng khoẻ lại, con ko muốn mẹ ở lại nơi này một chút nào, mẹ phải về ăn cơm con nấu, mẹ phải mặc bộ váy con mới mua.
- Mẹ rất xin...lỗi con. Mặc dù rất muốn...nhưng có lẽ...mẹ ko thể.. Hứa với mẹ...con hãy sống thật tốt....sống tốt...thay cho mẹ... Con phải mạnh mẽ...ko được khóc...
- Không. – Nó bắt đầu oà khóc nức nở, hai cánh tay xiết chặt lấy mẹ, nó ko muốn nghe mẹ nói những lời như vậy, giống như...mẹ sắp đi đến một nơi xa lắm, một nơi mà nó ko thể nhìn thấy. Không muốn, nó không muốn.
- Con phải hứa....thì mẹ ...mới có thể...yên tâm. - Giọng mẹ thều thào ngày một khó nhọc, hơi thở đứt quãng.
- Mẹ...mẹ ko thể bỏ con. Mẹ đi rồi con biết làm thế nào, con còn chưa trả ơn mẹ mà, con vẫn còn nhiều điều muốn nói với mẹ lắm, mẹ.... – Nó hoảng hồn gào khóc ngày một to.
- Hứa...hứa...với...mẹ...
..
Chiếc màn hình bên cạnh giường bệnh lặng lẽ phát ra tiếng “tít tít” não nề. Toàn thân người mẹ bất động, lạnh ngắt.
..
- KHÔNG! Mẹ ơi, con hứa, con hứa mà, mẹ tỉnh lại đi, tỉnh lại đi...
- Bình tĩnh đi cháu, mẹ cháu ko muốn cháu thế này đâu. – Cô y tá vội chạy tới can ngăn.
- Tránh ra, các người đi hết đi, tôi ko muốn nghe - Giọng nó khàn đặc, một tay vẫn bám chặt vào tấm thân bất động tím tái của mẹ, tay kia xua cuồng loạn trong ko khí. - Mẹ! Mẹ.....huhu...mẹ ác lắm...mẹ bỏ con....
..
- Linh, cậu ấy... – Trang hớt hải chạy lại chỗ Huy và Ken đang đứng với đôi mắt đỏ hoe. Mắt vẫn đăm đăm nhìn vào căn phòng bé nhỏ với chiếc giường trắng xoá. Bên trên, người phụ nữ vẫn nằm bất động.
- Cứ để cậu ấy như thế đi. Cậu ấy cần ko gian riêng với bác.
Lời Huy như gió thoảng. Lòng cậu quặn thắt một cảm xúc khó tả. Đau quá, tim cậu đang đau khi nhìn thấy người ấy như thế, vật vờ trong đau khổ, kìm nén nước mắt để cố chứng tỏ mình mạnh mẽ nhưng rồi lại ko thể. Cậu rất muốn chạy đến ôm chầm lấy tấm thân nhỏ bé kia để an ủi, vỗ về, để người đó có thể khóc thoả thê trên đôi vai cậu. Thế nhưng cậu hiểu, cứ để Linh như thế, bởi Linh sẽ mãi là Linh. Mạnh mẽ và ko yếu đuối
...
...
...
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải rời xa mẹ tôi một cách đột ngột thế này. Mẹ ra đi nhanh chóng, nhanh đến mức tôi hoàn toàn ko tin đó là sự thật. Tôi muốn đây sẽ chỉ là một giấc mơ, giấc mơ mộng mị kinh khủng nhất mà tôi từng thấy. Tôi muốn sau khi tỉnh dậy sẽ lại được thấy mẹ vui cười, nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến thường ngày.
Nhưng đây lại hoàn toàn ko phải là giấc mơ. Mẹ đang nằm đây, ngay trong vòng tay tôi nhưng sao tôi lại thấy xa vời quá. Mẹ ko nói gì với tôi nữa, mặc cho tôi có gào thét khản cổ đến đâu mẹ vẫn cứ nhất quyết im lặng.
Tôi tự hỏi rằng, tôi và mẹ đã làm gì sai để ông trời nỡ cướp mất mẹ đi, bỏ lại một mình tôi lạc lõng giữa thế gian này. Tôi vẫn còn nhiều điều muốn nói với mẹ, còn muốn tâm sự với mẹ nhiều hơn, muốn được nghe thấy giọng nói hiền hoà của mẹ, muốn được mẹ ôm trong vòng tay yêu thương. Ước mơ đó tưởng chừng như đơn giản mộc mạc nhưng giờ đây nó lại là ước muốn xa xỉ nhất. Mẹ đã bỏ tôi đi, đi về một nơi xa, nơi ko có tôi mà chỉ có mình mẹ, hẳn mẹ sẽ cô đơn lắm. Tôi biết vậy và tôi muốn....
Phải! Muốn đi cùng mẹ là sự hèn nhát yếu đuối nhất trong đời tôi. Tôi ko được phép rời bỏ thế giới này để đi theo mẹ, đó là sự trốn chạy, là sự vô dụng và tôi ko bao giờ muốn để bản thân mình như thế. Mẹ đã bắt tôi phải hứa, rằng tôi phải sống tốt, phải mạnh mẽ, nhưng mẹ đâu biết nếu ko có mẹ cuộc sống của tôi sẽ như thế nào. Từ nay tôi chỉ có một mình, một mình.
Tôi chẳng biết tự khi nào nước mắt đã ngừng rơi mà chỉ ngồi chăm chú nhìn gương mặt mẹ. Tôi đã ko khóc, theo như lời mẹ muốn. Tôi ngồi đó, ngắm mẹ thật lâu, thật kỹ. Đưa tay vuốt nhẹ những vết thương trên mặt, trên tay mẹ. Chắc mẹ đau lắm, máu mẹ đã chảy nhiều lắm. Vậy mà ngay lúc đó tôi lại ko ở bên mẹ, để mẹ phải chịu đau một mình. Nếu tôi cương quyết đến đón mẹ thì có lẽ mẹ sẽ ko phải cô đơn lạnh lẽo nằm ở đây. Đáng ra tôi phải...
Tôi thật sự muốn khóc, muốn gào thật to để nỗi đau trong lòng tôi có thể vơi bớt đi. Để nó ko nhói lên đau nhức như lúc này. Muốn là thế nhưng bản thân tôi lại ko cho phép mình như thế.
Khi nghe điện thoại của mẹ, tôi thực sự đã rất hạnh phúc khi mẹ nói rất tò mò về món quà bất ngờ mà tôi sẽ giành tặng mẹ. Nhưng...thật trớ trêu thay, tôi và mẹ lại ko được hưởng niềm hạnh phúc dẫu là nhỏ nhoi đó. Ông trời đã cướp mẹ đi, khi mà tôi vẫn hân hoan đón chờ mẹ, dành toàn bộ niềm yêu thương vào món quà tặng mẹ. Vậy đấy, ông trời mãi mãi ko thương tôi. Ông trời ghét tôi nên đã để tôi chịu đựng sự đau khổ dày vò đến thế.
Cơn gió lạ lạnh lùng phả vào phòng mang theo hơi lạnh bao trùm lấy thân thể mẹ. Tôi lặng lẽ mỉm cười rồi choàng tay ôm chặt lấy mẹ. Tôi sẽ sưởi ấm cho mẹ để mẹ biết rằng tôi luôn quan tâm tới mẹ, tôi yêu mẹ đến chừng nào.
Áp mặt vào người mẹ, tôi khe khẽ thầm thì tâm sự. Bởi tôi biết đây có lẽ là lần cuối tôi được gần mẹ đến vậy.
“Cho con khóc thêm lần cuối cùng mẹ nhé, rồi sau đó, con sẽ mạnh mẽ, sẽ sống tốt, sẽ không khóc... Con hứa.”
Tấm rèm cửa vẫn cứ đung đưa trong gió, mặc cho căn phòng có ngập tràn khí đêm lạnh lẽo. Tôi vẫn cứ ôm chặt mẹ, vẫn cảm thấy ấm áp và tôi tin rằng mẹ cũng vậy. Mẹ sẽ ko bỏ mặc tôi, mẹ sẽ luôn bên cạnh tôi dù tôi có làm gì, dù tôi có ở bất cứ nơi đâu.
...
...
...
...*...
- Cái gì?
Ông Phác bàng hoàng đến nỗi đánh rơi cả chiếc điện thoại trên tay. Tay chân ông ko đủ sức đứng vững nữa mà phải vịn tay vào thành ghế để khỏi ngã nhào ra đất. Người đàn bà mà ông đã từng yêu hơn cả bản thân nay đã ra đi mãi mãi, khi mà ông vẫn chưa có cơ hội gặp bà, nói với bà rằng trong suốt 17 năm qua ông đã hối hận như thế nào khi quyết bỏ bà đi tìm nơi hạnh phúc cao sang.
Suốt 17 năm ấy ông luôn tự dằn vặt mình. Ko có giấc mơ nào là ko có mặt bà. Hình ảnh cô gái với mái tóc thả dài đang cười thật tươi cùng đôi mắt đen trong sáng vẫn luôn ám ảnh ông trong suốt chừng ấy năm. Ông đã bồng bột nông nổi bỏ rơi bà khi ko chấp nhận cảnh nghèo hèn đeo bám, ông đã dám bỏ tình yêu để tìm đến người đàn bà cao sang hơn, quyền quý hơn mà ông đã lỡ phản bội bà trước đó mà bà ko hề hay biết. Nỗi ân hận dằn vặt mãi hằn sâu. Và giờ đây, nó lại được dịp khoét sâu hơn nữa vết thương ấy khi ông gặp đứa con gái ruột của mình. Sự ngây thơ trong sáng sao lại giống bà đến vậy, đặc biệt là đôi mắt kia, tựa hồ như ánh pha lê đang chiếu rọi giữa vùng Bắc cực băng giá.
Vậy mà bà ấy đã ko đợi ông, để ông nói một lời xin lỗi. Bà đã ra đi, mãi mãi bỏ lại mối tình còn dang dở ấy. Mãi mang theo nỗi ấm ức tủi hờn của tuổi thanh xuân chôn vùi mãi mãi.
Chậm chạp cúi xuống nhặt chiếc điện thoại bị đánh rơi, ông nói.
- Chuẩn bị xe cho tôi.
Gió thốc ngày một mạnh hơn và Ken cũng lái xe nhanh hơn. Cậu hiêủ nỗi lo sợ, hoang mang của Linh lúc này. Dù chị ấy có im lặng, có tỏ ra bình tĩnh đến đâu thì cậu cũng biết Linh sợ hãi như thế nào. Khi nghe tin mẹ mình bị tai nạn, Linh đã run sợ đến nỗi toàn thân lạnh toát, chân tay lẩy bẩy nói ko ra hơi, ấy vậy mà từ lúc ngồi sau xe cậu để đến bệnh viện tới giờ Linh cứ như ngươì mất hồn, chẳng nói chẳng rằng, thậm chí còn ko khóc, điều này càng làm Ken lo lắng thêm bội phần.
...
Linh hướng mắt ra phía những căn nhà hai bên đường, nơi có ánh đèn ấm áp, nơi hội tụ của các thành viên trong gia đình, nơi đang hăng say thưởng thức những bữa cơm ấm cúng bên người thân. Đáng nhẽ ra Linh cũng phải được như thế mới phải, được ngồi bên mẹ, cùng mẹ trò chuyện vui vẻ, cùng nghe Ken pha trò cười, cùng ăn những món mới mà nó đã chuẩn bị để đón mẹ về chiều nay. Ấy vậy mà niềm vui nhỏ nhoi ấy sao nó cũng ko có được.
Mỉm cười chua chát, nó cất hết nước mắt, nó tuyệt đối ko thể khóc bởi vì ko có gì đáng khóc khi mà mẹ nó nhất định sẽ ko sao cả. Mẹ đang chờ nó ở cổng bệnh viện, mẹ đang tươi cười đợi nó đón mẹ về ăn cơm, nó sẽ lại được nhìn thấy niềm vui sướng của mẹ khi nhìn thấy món quà bất ngờ của nó. Người ta chỉ đang nói dối nó, người ta chỉ hù doạ nó. Tai nạn gì chứ, nó ko tin, nó ko thể tin một chuyện nhảm nhí như vậy được. Mẹ ko sao cả, nhất định là thế, phải, chắc chắn là thế.
Giọt nước mắt vô thức rơi ra, bay nhanh theo làn gió đêm mà ai đó ko hề hay biết.
...**...
- Cháu là con gái của bà Trần Hà Lan? – Cô y tá trẻ nhìn nó hỏi, giong vội vã.
- Phải ạ. Mẹ đợi cháu đến đón về phải ko? Mẹ cháu ko bị sao cả phải ko cô?
- Mẹ cháu...mẹ cháu muốn gặp cháu. Cô nghĩ...cháu nên chuẩn bị tâm lý thì hơn. – Cô y tá ngập ngừng nói rồi dẫn nó đến một căn phòng nhỏ cuối hành lang.
Tâm lý sao? Việc gì phải chuẩn bị cái đó khi mà mẹ ko bị sao cả. Cô y tá này nhất định là có vấn đề. Nó sẽ ko tin đâu, ko tin. Nó bước từng bước theo cô y tá, cảm giác như bàn chan đang bị ai đó treo thêm chì, nặng trịch và có thể ngã bất cứ lúc nào.
Cửa phòng bật mở, nó nhìn ngươì đàn bà đang nằm trên giường kia, cảm giác đau xót khó tả cuộn lên trong tim. Từng dòng máu trong người nó dường như đang chảy ngược lại, đôi bàn tay run rẩy khẽ chạm vào khuôn mặt phúc hậu nay đã hằn sâu chi chít những vết trầy xước.
Mẹ! Đúng là mẹ. Mẹ nằm đó, hơi thở yếu ớt phả vào ko gian tĩnh lặng. Đầu mẹ cuốn băng trắng kín mít, môi mẹ tím tái nhợt nhạt. Nước mắt nó đột nhiên lăn dài trên má, rơi từng giọt xuống đôi bàn tay của mẹ. Nỗi niềm thương xót cứ thế dâng tràn lên, mắt nó ngày càng nhoè đi, nó ko nhìn thấy rõ mẹ nữa.
- Con....gái.... - Mẹ hé đôi mắt một cách khó nhọc, môi mẹ mấp máy nhỏ xíu chỉ để mình nó nghe. Đột nhiên nó trách bản thân mình vô dụng, tại sao lại ko nói được gì với mẹ vào ngay lúc này. Bàn tay nó chỉ biết nắm ghì lấy mẹ ko buông.
- Mẹ. Mẹ sao rồi, mẹ cảm thấy ko khoẻ ở đâu ko ? – Nó cố gắng mỉm cười mặc cho nước mắt vẫn cứ lã chã.
- Mẹ xin lỗi....xin lỗi con....
- Con ko cần mẹ xin lỗi. – Nó chợt gào lên. - Mẹ phải mau chóng khoẻ lại, con ko muốn mẹ ở lại nơi này một chút nào, mẹ phải về ăn cơm con nấu, mẹ phải mặc bộ váy con mới mua.
- Mẹ rất xin...lỗi con. Mặc dù rất muốn...nhưng có lẽ...mẹ ko thể.. Hứa với mẹ...con hãy sống thật tốt....sống tốt...thay cho mẹ... Con phải mạnh mẽ...ko được khóc...
- Không. – Nó bắt đầu oà khóc nức nở, hai cánh tay xiết chặt lấy mẹ, nó ko muốn nghe mẹ nói những lời như vậy, giống như...mẹ sắp đi đến một nơi xa lắm, một nơi mà nó ko thể nhìn thấy. Không muốn, nó không muốn.
- Con phải hứa....thì mẹ ...mới có thể...yên tâm. - Giọng mẹ thều thào ngày một khó nhọc, hơi thở đứt quãng.
- Mẹ...mẹ ko thể bỏ con. Mẹ đi rồi con biết làm thế nào, con còn chưa trả ơn mẹ mà, con vẫn còn nhiều điều muốn nói với mẹ lắm, mẹ.... – Nó hoảng hồn gào khóc ngày một to.
- Hứa...hứa...với...mẹ...
..
Chiếc màn hình bên cạnh giường bệnh lặng lẽ phát ra tiếng “tít tít” não nề. Toàn thân người mẹ bất động, lạnh ngắt.
..
- KHÔNG! Mẹ ơi, con hứa, con hứa mà, mẹ tỉnh lại đi, tỉnh lại đi...
- Bình tĩnh đi cháu, mẹ cháu ko muốn cháu thế này đâu. – Cô y tá vội chạy tới can ngăn.
- Tránh ra, các người đi hết đi, tôi ko muốn nghe - Giọng nó khàn đặc, một tay vẫn bám chặt vào tấm thân bất động tím tái của mẹ, tay kia xua cuồng loạn trong ko khí. - Mẹ! Mẹ.....huhu...mẹ ác lắm...mẹ bỏ con....
..
- Linh, cậu ấy... – Trang hớt hải chạy lại chỗ Huy và Ken đang đứng với đôi mắt đỏ hoe. Mắt vẫn đăm đăm nhìn vào căn phòng bé nhỏ với chiếc giường trắng xoá. Bên trên, người phụ nữ vẫn nằm bất động.
- Cứ để cậu ấy như thế đi. Cậu ấy cần ko gian riêng với bác.
Lời Huy như gió thoảng. Lòng cậu quặn thắt một cảm xúc khó tả. Đau quá, tim cậu đang đau khi nhìn thấy người ấy như thế, vật vờ trong đau khổ, kìm nén nước mắt để cố chứng tỏ mình mạnh mẽ nhưng rồi lại ko thể. Cậu rất muốn chạy đến ôm chầm lấy tấm thân nhỏ bé kia để an ủi, vỗ về, để người đó có thể khóc thoả thê trên đôi vai cậu. Thế nhưng cậu hiểu, cứ để Linh như thế, bởi Linh sẽ mãi là Linh. Mạnh mẽ và ko yếu đuối
...
...
...
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải rời xa mẹ tôi một cách đột ngột thế này. Mẹ ra đi nhanh chóng, nhanh đến mức tôi hoàn toàn ko tin đó là sự thật. Tôi muốn đây sẽ chỉ là một giấc mơ, giấc mơ mộng mị kinh khủng nhất mà tôi từng thấy. Tôi muốn sau khi tỉnh dậy sẽ lại được thấy mẹ vui cười, nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến thường ngày.
Nhưng đây lại hoàn toàn ko phải là giấc mơ. Mẹ đang nằm đây, ngay trong vòng tay tôi nhưng sao tôi lại thấy xa vời quá. Mẹ ko nói gì với tôi nữa, mặc cho tôi có gào thét khản cổ đến đâu mẹ vẫn cứ nhất quyết im lặng.
Tôi tự hỏi rằng, tôi và mẹ đã làm gì sai để ông trời nỡ cướp mất mẹ đi, bỏ lại một mình tôi lạc lõng giữa thế gian này. Tôi vẫn còn nhiều điều muốn nói với mẹ, còn muốn tâm sự với mẹ nhiều hơn, muốn được nghe thấy giọng nói hiền hoà của mẹ, muốn được mẹ ôm trong vòng tay yêu thương. Ước mơ đó tưởng chừng như đơn giản mộc mạc nhưng giờ đây nó lại là ước muốn xa xỉ nhất. Mẹ đã bỏ tôi đi, đi về một nơi xa, nơi ko có tôi mà chỉ có mình mẹ, hẳn mẹ sẽ cô đơn lắm. Tôi biết vậy và tôi muốn....
Phải! Muốn đi cùng mẹ là sự hèn nhát yếu đuối nhất trong đời tôi. Tôi ko được phép rời bỏ thế giới này để đi theo mẹ, đó là sự trốn chạy, là sự vô dụng và tôi ko bao giờ muốn để bản thân mình như thế. Mẹ đã bắt tôi phải hứa, rằng tôi phải sống tốt, phải mạnh mẽ, nhưng mẹ đâu biết nếu ko có mẹ cuộc sống của tôi sẽ như thế nào. Từ nay tôi chỉ có một mình, một mình.
Tôi chẳng biết tự khi nào nước mắt đã ngừng rơi mà chỉ ngồi chăm chú nhìn gương mặt mẹ. Tôi đã ko khóc, theo như lời mẹ muốn. Tôi ngồi đó, ngắm mẹ thật lâu, thật kỹ. Đưa tay vuốt nhẹ những vết thương trên mặt, trên tay mẹ. Chắc mẹ đau lắm, máu mẹ đã chảy nhiều lắm. Vậy mà ngay lúc đó tôi lại ko ở bên mẹ, để mẹ phải chịu đau một mình. Nếu tôi cương quyết đến đón mẹ thì có lẽ mẹ sẽ ko phải cô đơn lạnh lẽo nằm ở đây. Đáng ra tôi phải...
Tôi thật sự muốn khóc, muốn gào thật to để nỗi đau trong lòng tôi có thể vơi bớt đi. Để nó ko nhói lên đau nhức như lúc này. Muốn là thế nhưng bản thân tôi lại ko cho phép mình như thế.
Khi nghe điện thoại của mẹ, tôi thực sự đã rất hạnh phúc khi mẹ nói rất tò mò về món quà bất ngờ mà tôi sẽ giành tặng mẹ. Nhưng...thật trớ trêu thay, tôi và mẹ lại ko được hưởng niềm hạnh phúc dẫu là nhỏ nhoi đó. Ông trời đã cướp mẹ đi, khi mà tôi vẫn hân hoan đón chờ mẹ, dành toàn bộ niềm yêu thương vào món quà tặng mẹ. Vậy đấy, ông trời mãi mãi ko thương tôi. Ông trời ghét tôi nên đã để tôi chịu đựng sự đau khổ dày vò đến thế.
Cơn gió lạ lạnh lùng phả vào phòng mang theo hơi lạnh bao trùm lấy thân thể mẹ. Tôi lặng lẽ mỉm cười rồi choàng tay ôm chặt lấy mẹ. Tôi sẽ sưởi ấm cho mẹ để mẹ biết rằng tôi luôn quan tâm tới mẹ, tôi yêu mẹ đến chừng nào.
Áp mặt vào người mẹ, tôi khe khẽ thầm thì tâm sự. Bởi tôi biết đây có lẽ là lần cuối tôi được gần mẹ đến vậy.
“Cho con khóc thêm lần cuối cùng mẹ nhé, rồi sau đó, con sẽ mạnh mẽ, sẽ sống tốt, sẽ không khóc... Con hứa.”
Tấm rèm cửa vẫn cứ đung đưa trong gió, mặc cho căn phòng có ngập tràn khí đêm lạnh lẽo. Tôi vẫn cứ ôm chặt mẹ, vẫn cảm thấy ấm áp và tôi tin rằng mẹ cũng vậy. Mẹ sẽ ko bỏ mặc tôi, mẹ sẽ luôn bên cạnh tôi dù tôi có làm gì, dù tôi có ở bất cứ nơi đâu.
...
...
...
...*...
- Cái gì?
Ông Phác bàng hoàng đến nỗi đánh rơi cả chiếc điện thoại trên tay. Tay chân ông ko đủ sức đứng vững nữa mà phải vịn tay vào thành ghế để khỏi ngã nhào ra đất. Người đàn bà mà ông đã từng yêu hơn cả bản thân nay đã ra đi mãi mãi, khi mà ông vẫn chưa có cơ hội gặp bà, nói với bà rằng trong suốt 17 năm qua ông đã hối hận như thế nào khi quyết bỏ bà đi tìm nơi hạnh phúc cao sang.
Suốt 17 năm ấy ông luôn tự dằn vặt mình. Ko có giấc mơ nào là ko có mặt bà. Hình ảnh cô gái với mái tóc thả dài đang cười thật tươi cùng đôi mắt đen trong sáng vẫn luôn ám ảnh ông trong suốt chừng ấy năm. Ông đã bồng bột nông nổi bỏ rơi bà khi ko chấp nhận cảnh nghèo hèn đeo bám, ông đã dám bỏ tình yêu để tìm đến người đàn bà cao sang hơn, quyền quý hơn mà ông đã lỡ phản bội bà trước đó mà bà ko hề hay biết. Nỗi ân hận dằn vặt mãi hằn sâu. Và giờ đây, nó lại được dịp khoét sâu hơn nữa vết thương ấy khi ông gặp đứa con gái ruột của mình. Sự ngây thơ trong sáng sao lại giống bà đến vậy, đặc biệt là đôi mắt kia, tựa hồ như ánh pha lê đang chiếu rọi giữa vùng Bắc cực băng giá.
Vậy mà bà ấy đã ko đợi ông, để ông nói một lời xin lỗi. Bà đã ra đi, mãi mãi bỏ lại mối tình còn dang dở ấy. Mãi mang theo nỗi ấm ức tủi hờn của tuổi thanh xuân chôn vùi mãi mãi.
Chậm chạp cúi xuống nhặt chiếc điện thoại bị đánh rơi, ông nói.
- Chuẩn bị xe cho tôi.
/36
|