Nhất Định Tớ Sẽ... Lấy Cậu

Chương 32

/36


Sinh nhật My được tổ chức rất đơn giản, vì nhỏ trầm tính lại có vẻ khó gần nên bạn bè cũng ít, chủ yếu là nó, Huy, Ken và Trang xù.

Khu vườn sau nhà My là địa điểm lý tưởng để tổ chức một buổi sinh nhật thật hoành tráng. Từ nhỏ đến lớn, My chưa tổ chức sinh nhật bao giờ, bởi bố mẹ My thường chỉ lo kiếm tiền nên rất ít khi ở nhà, tính của My thì lại trầm, ko kết bạn với ai. Vì vậy mà nó và Trang đã quyết định sẽ làm một bữa thật to để bù cho My.

Khu vườn thường ngày vắng vẻ là thế, vậy mà chỉ trong một buổi chiều, tất cả như được khoác lên mình một bộ áo mới. Đèn màu, bóng bay được giăng khắp nơi, mũ tam giác dành cho bữa tiệc cũng được chuẩn bị kỹ càng. Tất nhiên, My sẽ được giao cho Ken canh giữ nhằm tạo cho My một bất ngờ cực lớn.

Đúng 8h, bữa tiệc bắt đầu, My bắt buộc phải bịt mắt và được Ken đưa đến tận nơi, khi bỏ khăn bịt mắt ra, My sung sướng nhìn xung quanh rồi cảm động đến suýt khóc.

Giữa vườn có đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên là bánh sinh nhật với 16 ngọn nến đang cháy lung linh. Sau khi hát xong bài Happy birthday, Huy có nhiệm vụ đứng ngoài bật pháo (giấy) trong khi My thổi nến.

- Em..em cám ơn. – My nhìn nhìn mọi người với đôi mắt rưng rưng.

- Chỉ cần em thích là được rồi. – Nó cười rồi xoa đầu My như xoa đầu đứa em gái nhỏ.

- Đúng đấy, cám ơn gì, hì hì. – Trang cũng toe toét.

Cả lũ cùng nhìn nhau cười, dưới ánh đèn bảy màu, trông ai nấy cũng rực rỡ đáng yêu.

.

.

Tiếp theo là màn tặng quà. Ken là đứa hí hửng nhất, vội vàng trao cho My đầu tiên, kèm theo là cái nháy mắt đầy điệu nghệ. My đỏ mặt rồi đỡ lấy hộp quà và bó hoa hồng đỏ từ tay Ken, chỉ có nó là tủm tỉm cười, ko biết khi My nhìn thấy 3 chữ ‘‘củ chuối’’ đó thì sẽ ra sao nhỉ ?

** **

Thực sự thì hôm nay rất vui, và tôi cũng thừa nhận là tôi đã cười rất nhiều. Chỉ có 5 đứa thôi nhưng sao tôi vẫn cảm thấy ấm áp lạ thường. Còn gì hạnh phúc hơn khi ở bên những người mà mình yêu mến.

Thế nhưng, chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy có gì đó buồn buồn trong lòng. Mỗi khi nhìn qua Huy, tôi đều thấy cậu ấy đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó. Huy lo lắng về điều gì mà lại ko chia sẻ với tôi - đứa bạn thân từ hồi còn để chỏm của cậu ấy chứ.

Mặc dù dạo này cậu ấy rất khác, từng lời nói, cử chỉ của cậu ấy cứ phảng phất trong tôi mỗi ngày, kể cả lúc ngủ tôi cũng mơ về cậu ấy. Thế nhưng, giữa chúng tôi là bạn, bạn chí cốt và tôi ko muốn cậu ấy hiểu nhầm hay gì gì đó tương tự. Tôi chỉ muốn tôi và Huy sẽ mãi là bạn.

Tôi cũng thừa nhận là tôi đã từng rung động, chỉ một chút thôi, ấy là khi tôi thấy cậu ấy dịu dàng với tôi, khi tôi gục trên đôi vai cậu ấy mà khóc nức nở. Cậu ấy luôn hiểu và biết tôi muốn gì.

Nhưng tôi lại chưa từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ tiến xa hơn trong mối quan hệ đó, dù tôi biết cậu ấy cũng có chút ít cũng có gì đó với tôi. Tôi luôn mong chúng tôi mãi vô tư như ngày xưa, chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, sống lạc quan và yêu đời hơn. Nhưng đó là lúc trước, khi mẹ yêu của tôi vẫn còn, giờ thì tôi chẳng còn ai cả, tôi phải tự lo cho mình, thử hỏi tôi còn có thể yêu đời được nữa ko đây.

Cũng có thể là tôi muốn dùng lý do đó để lấp liếm đi cái điều mà tôi hằng lo sợ bấy lâu nay. Tôi sợ tôi sẽ làm tổn thương Huy, cậu ấy sẽ vì tôi mà đau khổ, tôi chưa từng làm cho Huy điều gì, so với những gì mà Huy đã dành cho tôi thì tôi chỉ là một con nhỏ chuyên ỷ lại và dựa dẫm vào người khác. Tôi ko muốn thế, tôi nợ Huy nhiều và ko muốn đón nhận từ Huy cái gì nữa cả.

Tôi sắp đi. Và đây cũng là điều kiện tốt để tôi tự rèn luyện chính bản thân mình. Tôi muốn tự lập.

Bất chợt tôi nhớ đến những điều mà Ken nói tối hôm trước, ẩn ý trong câu nói của Ken ko phải là tôi ko hiểu mà là tôi cố tình như thế. Lưu luyến ư ? Có, tất nhiên là có, tôi lưu luyến bạn bè tôi, mái nhà nhỏ của hai mẹ con tôi, trường học, thầy cô, cả bụi cỏ hay khóm hoa trước cửa nhà nữa. Tôi lưu luyến nhiều thứ lắm.

Tôi biết cái mà Ken nói thực chất là gì, chỉ là tôi...

Đúng vậy, kỷ niệm của tôi ở nơi này. Từ nhỏ tới lớn, tôi đã sinh ra và lớn lên từ đây, mỗi chặng đường mà tôi đã đi qua đều đồng hành cùng tôi theo năm tháng, cho tôi những phút giây hạnh phúc, cả những chuyện buồn mà tôi ko bao giờ muốn nhớ. Tất cả đều vương vấn hình bóng của Huy.

Có thể tôi đang trốn chạy, tôi nhu nhược, tôi ko muốn đối diện với quá khứ đau thương, tôi sợ mình sẽ ko vực dậy được thêm một lần nữa.

Chắc chắn những gì mà tôi sợ hãi đều ko liên quan đến Huy, nhưng trong tôi bao giờ cũng chất chứa hàng ngàn, hàng vạn bức ảnh có Huy trong đó.

Tôi quen Huy khi chúng tôi mới 5 tuổi, cái thời trẻ con còn vô tư lự ấy, lúc đó, tôi bướng bỉnh và Huy lúc nào cũng vì tôi mà chịu nhún nhường. Ko phải chỉ mình lúc bé, ngay cả khi lớn lên rồi, Huy vẫn thế, vẫn nhường nhịn quan tâm tôi hết mực, mặc cho con bé ko bao giờ biết thế nào là nũng nịu, nịnh nọt như tôi, ngay cả một câu dịu dàng e lệ con gái cũng chả vắt ra được.

Huy vẫn chịu đựng được tôi, dù cho tôi có ích kỷ, ngang ngược như thế nào.

Ngay lúc này đây, tôi sẽ chấm dứt toàn bộ những suy nghĩ vẩn vơ đó trong đầu, tôi chỉ muốn thực hiện ước mơ của tôi cũng như của mẹ tôi. Tôi sẽ thay mẹ biến niềm đam mê mà mẹ đã truyền cho tôi thành hiện thực, mẹ tôi chắc hẳn sẽ vui lắm.

..

Có lẽ tôi đã ở ngoài này khá lâu, gió mỗi lúc một mạnh khiến tôi bất giác rùng mình vì lạnh. Lũ tiểu yêu hình như đã vào bên trong nhà hết, chỉ còn mình tôi ngồi thu lu bên chiếc xích đu này thôi.

- Cậu ngồi yên đấy.

Tôi định đứng dậy thì thoáng giật mình khi nghe giọng nói như ra lệnh đó của Huy. Cậu ấy đến từ lúc nào mà tôi ko hề hay biết nhỉ.

- Cậu ở đâu chui ra thế ?

Tôi cố châm chọc cậu ấy. Nhưng dường như Huy ko để ý đến câu bông đùa của tôi, mắt cậu ấy hình như đang dán chặt vào tôi, tự dưng tôi cảm thấy ko tự nhiên chút nào.

- Mặc kệ cậu, tớ lạnh rồi, tớ muốn vào trong nhà. – Tôi cố bướng bỉnh và toan bước đi.

- Tớ bảo cậu ngồi yên đấy mà.

Huy đang ra lệnh cho tôi kìa. Cậu ấy bắt tôi ngồi yên một chỗ thì tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo sao. Đã thế thì tôi cứ ko nghe đấy. Mặc cho cậu ấy thế nào, tôi vẫn cứ đứng lên, định bước thật nhanh vào bên trong.

Nhưng, tôi ko bước nổi nữa. Tay tôi... đang bị Huy nắm chặt.

- Cậu nghe lời tớ một lần được ko ?

Nghe Huy nói tôi bỗng thấy chạnh lòng. Huy chưa bao giờ cầu xin tôi một điều gì cả. Giọng cậu ấy như nài nỉ, thôi thì cứ ngồi xuống thêm một lúc nữa. Nghĩ vậy, tôi liền ngồi xuống vị trí cũ, yên lặng chờ xem cậu ấy định nói gì với tôi.

Nói thật là tôi ko dám nhìn thẳng vào Huy, trong cái giờ khắc mà cả hai đều ko nói được câu nào ấy, tôi dám thề là cậu ấy khác, khác rất nhiều thường ngày, điều này làm tim tôi bỗng nhiên đập mạnh lên trong lồng ngực.

- Linh... – Huy lên tiếng phá vỡ bầu ko khí yên lặng.

- Hả ?

- Cậu có thấy ngôi sao sáng nhất kia ko ? – Huy chỉ tay lên trời rồi nói.

Tuy rất ngạc nhiên nhưng tôi cũng ngước lên theo tầm tay của cậu ấy.

- Có.

- Ngôi sao ấy có đẹp ko ?

Huy có sở thích ngắm sao từ bao giờ thế nhỉ ?

- Đẹp.

- Còn ngôi sao nhỏ bên cạnh, cậu có thấy ko ?

Huy bảo tôi ngồi yên đây chỉ để ngắm sao cùng cậu ấy thôi à. Tôi căng mắt nhìn lên, bên cạnh ngôi sao sáng nhất đó, quả nhiên cũng có một ngôi sao nhỏ khác, tuy nó rất mờ và ko sáng lắm nhưng nó đứng rất gần ngôi sao to kia. Tôi gật đầu.

- Có thấy, nhưng hơi nhỏ thì phải.

- Đúng vậy, ngôi sao đó rất nhỏ. Nhưng ngôi sao đó lại là ngôi sao hạnh phúc nhất đấy.

- Vì sao ? – Tôi ngạc nhiên nhìn Huy.

Cậu ấy cười, ánh trăng như đang chiếu thẳng vào cậu ấy, lúc này, trông cậu ấy mới đẹp làm sao.

- Bởi vì...ngôi sao nhỏ luôn đứng đằng sao ngôi sao sáng nhất, dù rằng rất nhỏ bé, đôi khi chỉ là một dấu chấm rất mờ tựa như vô hình nhưng ngôi sao ấy lúc nào cũng được ở bên cạnh ngôi sao sáng kia. Chẳng phải như vậy sẽ rất hạnh phúc sao ?

- Hai ngôi sao luôn ở cạnh nhau ?

- Đúng vậy.

- Như vậy quả thật là rất hạnh phúc rồi, chắc hẳn ngôi sao nhỏ rất thích và quan tâm ngôi sao lớn nhỉ. – Tôi lơ đãng nói.

- Cậu nghĩ vậy sao ?

- Ừ, nếu ngôi sao đó ko có cảm tình đặc biệt với ngôi sao lớn thì việc gì phải đứng đằng sau ngôi sao lớn rực rỡ đó, dõi theo từng tia sáng của nó chứ.

Bất chợt, Huy thở hắt ra, như vừa trút bỏ được cái gì đó nặng nề lắm.

- Nếu tớ muốn...làm ngôi sao nhỏ đó, cậu có đồng ý làm ngôi sao lớn nhất kia ko ? – Huy nói thật chậm rãi.

Ko gian dường như đóng băng đột ngột. Tôi khựng lại trong vài giây, rồi ngước mắt lên nhìn thẳng vào Huy, đôi mắt trước mặt tôi cũng đang nhìn tôi, trong đó đong đầy sự chân thành. Tôi bỗng cười, nụ cười ngu ngốc nhất, chắc chắn cậu ấy đang nói đùa.

- Đừng đùa nữa. Chúng ta đâu phải sao trăng gì. Đi vào....

Tôi thậm chí còn chưa nói hết câu ‘‘đi vào nhà’’, Huy đã nắm lấy tay tôi kéo lại đứng đối diện cậu ấy mặc cho tôi có ra sức vùng vẫy thế nào.

- Tớ ko đùa đâu.

Rồi Huy rút trong túi quần ra một vật gì nhỏ nhỏ, trông rất quen, đó là chiếc vòng cổ có hình hoa lan với đá saphire màu xanh nhạt. Đây chính là chiếc vòng mà tôi thích sáng nay. Tôi ko mua chỉ vì tôi ko mang đủ tiền để trả cho chiếc vòng đó thôi. Làm sao cậu ấy...

- Đây là hoa gì ?

- Tớ ko biết. – Tôi cố lấp liếm dù tôi thừa biết tôi chẳng việc gì phải làm như vậy

- Là hoa lan, bông hoa tượng trưng cho tình cảm của tớ dành cho cậu. Tớ muốn cậu biết rằng tớ ko hề nói đùa, một chữ cũng ko, kể cả hai ngôi sao trên trời kia, tớ tình nguyện làm ngôi sao nhỏ đó để mãi mãi được ở bên và dõi theo cậu. Tớ...

- Đừng, đừng nói nữa... – Hai tai tôi đang ù đi thì phải, khó chịu quá.

- Ko, tớ phải nói. Tớ ko muốn giữ bí mật này trong lòng lâu hơn được nữa. Tớ ko biết mình đã thích cậu từ bao giờ, tớ chỉ biết càng ở bên cậu tớ càng thấy vui và yêu cuộc sống hơn, ko gặp cậu dù chỉ một ngày thôi là tớ như dường như phát điên lên, tớ nhớ cậu, mỗi khi cậu khóc, con tim tớ dường như cũng muốn tan chảy theo. Tớ cảm thấy khó chịu khi biết có thằng con trai khác để ý tới cậu. Tớ thừa nhận là tớ ích kỷ, nhưng...vì yêu cậu nên tớ mới thế, mới ích kỷ như thế.

- Huy...

Tôi nhìn Huy, hai mắt tôi cay xè rồi, tôi ko nhìn rõ cậu ấy nữa, tất cả đều nhoè đi. Tôi thật ko muốn khóc trước mặt cậu ấy chút nào. Tôi phải nói gì với cậu ấy đây. Cậu ấy đã làm quá nhiêù điều cho tôi, còn tôi... Tôi ko muốn cậu ấy phải chịu sự bất công như vậy được. Dù rằng ko muốn làm tổn thương cậu ấy, nhưng...có lẽ tôi ko nên cho cậu ấy hi vọng, cậu ấy nhất định sẽ khổ cả đời nếu yêu tôi.

Quệt vội nước mắt, tôi cố cười rồi nhìn Huy.

- Nghe tớ nói này, ngôi sao kia quả thực rất đẹp, nó là ngôi sao sáng nhất của bầu trời đêm. Thế nên, tớ ko thể làm ngôi sao đó, lại càng ko xứng đáng để cậu quan tâm, chăm sóc. Suốt 12 năm quen cậu, tớ chưa làm được điều gì cho cậu, tớ thậm chí còn ko hiêủ được người bạn thân nhất của mình đang nghĩ gì, tớ vô dụng, bất tài, ngay cả người mẹ yêu thương nhất tớ cũng ko bảo vệ được. Vì vậy, Huy à, tớ ko xứng đáng là người để cậu yêu đâu. Cậu rất tốt, nên cũng sẽ có nhiều cô gái tốt hơn xứng với cậu và yêu cậu thật nhiều. Cậu hãy tìm một người khác để làm ngôi sao sáng nhất trong lòng cậu, cô gái ấy nhất định đeo chiếc vòng này đẹp lắm...

- Tớ chỉ cần cậu đeo nó, tớ muốn cậu làm ngôi sao đó, tớ...

Huy đang khóc, Huy khóc vì tôi, tôi đã làm tổn thương Huy thật rồi..

- Tớ xin lỗi.

Tôi gỡ tay Huy ra rồi lầm lũi bước vào trong nhà. Đi được một đoạn, ko cầm lòng được, tôi quay lại nhìn Huy. Cậu ấy vẫn đứng đó, bóng dáng cao lớn ấy đổ dài trên mặt đất, cậu ấy buồn lắm đúng ko ?

Bình thường, nếu tôi buồn như thế này, Huy nhất định sẽ chạy đến bên tôi để tôi được gục mặt trên vai cậu mà khóc, nhưng...tôi lại ko thể làm được như thế bởi vì chính tôi là người đã làm cho cậu ấy phải đau khổ, phải rơi nước mắt vì tôi, dù rằng rất muốn nói với Huy nhiều điều khác nữa nhưng tôi biết, tôi ko còn đủ tư cách để làm như thế..

Tôi ko đứng vững được nữa, tôi muốn về nhà.

- Cậu ở lại đi... – Huy lên tiếng, cậu ấy đang nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe đẫm nước mắt.

- ...

Không, tôi ko muốn ở lại. Tôi muốn đi.

- Tại sao cậu lại ko chấp nhận ? Tớ ko xứng với cậu sao ?

Ko phải vậy mà, sao cậu ấy lại tự trách mình cơ chứ, tôi mới là người ko xứng với cậu ấy gấp vạn lần, lỗi là của tôi, tôi luôn là sao chổi xui xẻo với mọi người. Chính tôi đã hại mẹ, hại cả chị Phượng, tôi căm hận chính bản thân mình, vì vậy, tôi thật ko muốn Huy phải khổ sở vì tôi, bởi cậu ấy là người mà tôi yêu quý nhất sau mẹ.

- Chẳng có lý do gì đâu, chỉ là...tớ ko phải là người để cậu đặt niềm tin.

Nói rồi, tôi chạy thật nhanh về nhà, mặc cho bao ánh mắt tò mò của Trang, Ken và My. Tôi khóc, vừa chạy vừa khóc. Đáng nhẽ, tôi mới là người ko được sống trên đời này mới phải. Tôi đã gây ra nhiều bất hạnh cho những người xung quanh rồi, tôi muốn Huy phải được hạnh phúc và vui vẻ.

Đau khổ rồi cũng sẽ sớm qua đi thôi.

** **

Huy đang khóc, và Uyên cũng khóc.

Uyên đã đứng ở đây, nghe hết những gì Huy nói và những lời mà Linh đã làm tổn thương Huy.

Thực ra hôm nay Uyên định đến tìm Huy, nhưng khi đi qua đây, Uyên đã vô tình nghe thấy câu chuyện này, tại sao Huy lại khóc vì người con gái đó nhiều đến như vậy, tại sao cậu ấy ko giành tình cảm đó cho Uyên, tại sao ngôi sao sáng nhất đó ko phải là Uyên cơ chứ.

Nhìn bóng hình Huy cô độc một mình dưới ánh trăng trầm mặc, trái tim Uyên đau nhói vô cùng, Uyên rất muốn chạy đến bên Huy, an ủi cậu ấy. Nhưng... một bức rào chắn vô hình đã ngăn cản Uyên lại. Uyên lại hận Linh, lại càng căm ghét Linh hơn bao giờ hết. Bởi vì, cô ta làm Huy phải đau, đau trong lòng.

Uyên vội vàng lấy điện thoại trong túi ra.

‘‘ Ngày mai tôi muốn gặp cô.’’


/36

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status