Hai mẹ con Vệ Minh Châu cao cao tại thượng đánh giá các cô, hiển nhiên Vệ Minh Châu đã nói với Trương Dong chuyện Xán Xán là bạn gái mới của Mã Liệt, cho nên bà nhìn Xán Xán với ánh mắt sắc như dao, so với nhìn Lâm Viện còn hung hãn hơn nhiều.
Đều ở cùng thành phố, huống hồ Vệ gia kinh doanh lại là mặt hàng nhật hóa, cửa hàng mở ở nơi thị trường đông đúc, ngẫu nhiên gặp là chuyện bình thường.
Mỗi lần Trương Dong nhìn thấy Lâm Viện đều không thoải mái, lúc trước Lâm Phong và Vệ Đông Hoa ly hôn, bị mình châm chọc vài câu liền giả vờ thanh cao, gì cũng không muốn, bất quá cho dù bà ta muốn, có bà ở đây cũng không dễ dàng như vậy.
Lâm Phong trước kia chính là bà chủ của cửa hàng mỹ phẩm, ly hôn xong chỉ có thể đi làm công, bất quá vẫn đắm chìm vào thất bại trong hôn nhân nên công việc bên ngoài cũng làm không tốt, lúc trước nhìn thấy vài lần, tóc đều đã bạc rồi. Mà Trương Dong nét mặt tỏa sáng, mặc toàn hàng hiệu, mỗi ngày sống thoải mái, bà cực kì có cảm giác ưu việt, bà thấy Lâm Phong đích thực là người thất bại, nhưng không nghĩ đến con gái bà ta thật ra rất lợi hại, vì mình sinh cũng là con gái, lão Vệ còn thường nhớ thương con gái của vợ trước, làm cho Trương Dong rất không hài lòng.
Lão Vệ nhắc một lần, bà liền nháo một lần, khiến cho lão Vệ cũng không dám gặp Lâm Viện.
Còn tên của cửa hàng mỹ phẩm này, lại gọi là Đông Phong, vốn bà muốn sửa lại thành Đông Dong, lão Vệ lại nói nhãn hiệu lâu năm người ta đã nhớ rõ, nếu đổi mọi người còn tưởng rằng hàng nhái, rất khăng khăng, chỉ làm cho trong lòng Trương Dong khuấy động, đối với mẹ con kia vô cùng căm ghét, hận không thể làm cho họ biến mất.
Bây giờ nhìn thấy Lâm Viện lại ở bên cạnh cô gái cướp chồng của con gái mình, thoạt nhìn quan hệ còn rất tốt, bà lập tức liền kết luận là có âm mưu, không còn cách nào, mình là kẻ trộm, nhìn người khác cũng nghĩ là kẻ trộm.
Liền cảm thấy Lâm Viện nhất định là cố ý, nhất định là cô đố kỵ cuộc sống giàu có hạnh phúc của Minh Châu, mới phá hỏng hôn nhân của người ta, tìm cách để tiểu tam tiến vào, nói không chừng lúc trước Minh Châu chưa ly hôn, cô gái này đã xuất hiện, Mã gia căn bản cố ý cuối cùng còn đổ lỗi cho con gái mệnh khổ của bà.
Không thể không nói Trương Dong được bổ não rất cường đại, Lâm Viện vốn không biết bạn trai mới của Xán Xán đã từng kết hôn, vợ trước lại là Vệ Minh Châu, nếu biết trước, tuyệt đối sẽ không để cho và cực phẩm như thế này ở cùng nhau.
Nhưng bây giờ cô gái này, người da dày cẩu thả như vậy cũng thường hay động chút là đỏ mặt, rõ ràng là đã trúng độc tình cảm, huống hồ mình không làm sai chuyện gì, vì sao phải tránh mặt họ, phải tránh cũng là họ chột dạ mà tránh mới đúng.
“Chúng tôi là dế nhũi, không có bọn dế nhũi này mua sắm, bà ăn không khí đi.” Lâm Viện không nhượng bộ, lớn giọng nói, khách hàng mua sắm bên cạnh vốn nghe lời của Vệ Minh Châu mà không thoải mái.
Cái gì gọi là dế nhũi mua hàng giá rẻ, họ cũng đang ở trong này mua nha, chẳng lẽ cũng là dế nhũi.
Bây giờ nghe Lâm Viện vừa nói mới biết được hai người này là chủ cửa hàng, trực tiếp buông lọ đang cầm, tức giận nói, “Giỡn chơi sao, sau này không đến chỗ các người mua sắm nữa.”
Còn một số ít khách hàng không mua sắm, vốn chỉ đi dạo nhìn thấy có náo nhiệt liền chú ý đến đây.
Vệ Minh Châu nhìn khách hàng đều chú ý đến mới cảm thấy một câu nói của mình đã mắng xéo mọi người.
Lần trước cũng là Lâm Viện, tiện nhây này làm hại mình xấu mặt trước mọi người, mình kiếp trước nhất định có thù oán gì với cô ta.
Vệ Minh Châu còn muốn nói lại bị mẹ mình kéo lại.
Cách ăn mặc của Trương Dong rất có khí chất, như một quý bà, ngoại trừ son môi có chút quá hồng, mặt khác đều không có khuyết điểm, trên đầu cài trâm, quần áo sặc sỡ, đôi giày tương xứng, còn có túi xách, rất xinh đẹp.
Cố Xán Xán nhìn thấy bộ dáng của bà, nghĩ đến dì Lâm sáng nay ở phòng bếp bận rộn, tóc điểm bạc kia, nếp nhăn nơi khóe mắt kia, nụ cười luôn nặng lòng kia, cảm thấy đặc biệt lóa mắt.
“A Viện, chúng ta đi thôi.” Xán Xán nghĩ đến hình ảnh như vậy, Lâm Viện nhất định cũng thấy thế, ở đây gặp được hai mẹ con này, có vẻ đây là cửa hàng mỹ phẩm của ba Lâm Viện, không thể ngờ rằng lớn như vậy, trước kia nghe nói mơ hồ, Xán Xán còn tưởng rằng chỉ là một quầy nhỏ.
Cơ thể Lâm Viện lại như cây cột, kéo cũng không đi.
Trương Dong đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Viện, đánh giá một lượt, “Cách ăn mặc của cô như vậy, là muốn ở trong này ngẫu nhiên gặp được ba sao? Cô không được liền phái tiểu nhân đi, bản thân ghê gớm còn để cho người khác gặp, chưa từng gặp qua cô gái nào ác độc như cô vậy, cũng không biết mẹ cô giáo dục cô như thế nào lại có thể để cho người ta đi phá hỏng hôn nhân của em gái cô, làm cho người ta cướp chông của em gái cô, cô còn có chút liêm sỉ nào không.”
Xán Xán cảm giác được bàn tay đang nắm tay Lâm Viện đang run lên.
Đúng vậy, Lâm Viện đang run rẩy, năm đó cô chưa đến năm tuổi, cô nhớ rõ hình ảnh kia, cô đã thấy người đàn bà này, quỳ xuống cầu xin mẹ cô ly hôn, ba thấy vậy liền mắng mẹ, nhưng bà cái gì cũng không làm được, chỉ biết khóc.
Bà ta ở trước mặt ba cô nói mẹ và chú Lưu có điều mờ ám, ba cô đánh mẹ, bà vẫn cái gì cũng không làm, chỉ biết khóc, khóc đến tắt tiếng.
Đã bao nhiêu năm, người đàn bà này vẫn như cũ, thói quen nói xấu người khác.
Lâm Viện sẽ không giống mẹ cô, chỉ biết giải thích, người như thế vĩnh viễn cũng không nói lý lẽ được, bà ta cho rằng thế nào sẽ là thế đó.
“Đúng vậy, tôi ăn mặc xinh đẹp như vậy, là hy vọng có thể gặp được ba, không còn cách nào, ai bảo người đàn ông đó có tiểu tam từ vợ bỏ con, nhiều năm như vậy cũng chưa cấp được một đồng phí, tôi là muốn gặp ông, hỏi ông muốn sao. Về phần và nói chồng của em gái, em gái không phải đã ly hôn sao? Nghe nói quan hệ lén lút bị bắt gặp, trên đường bị mẹ chồng đánh chết khiếp, nhanh như vậy đã có mùa xuân thứ hai sao? Thật sự phải chúc mừng.” Lâm Viện gằn từng tiếng nói chậm rãi rõ ràng.
Vệ Minh Châu rất thống hận người khác nói đến chuyện cô bị đánh, kia cũng bởi vì Ngô Ngọc Mai rất hung hãn, có ám ảnh, bây giờ bất luận thế nào cũng không hề tìm Vệ Minh Châu, bà có thói quen tùy hứng, tính tình cường đại, lần trước đã mất mặt một lần, Ngô Ngọc Mai ở trước mặt cô không dám, bây giờ là ở trước mặt mẹ cô, hơn nữa đây là địa bàn của cô, không chút nghĩ ngợi tùy tay cầm lên một lọ đồ trang điểm ném tới Lâm Viện.
“Cô nói bậy! Ba vốn không thương mẹ cô, mẹ cô gạt ba lén lút với lái xe của ông, bị ba phát hiện mới ly hôn, cô còn ngậm máu phun người, tiện nhân bên cạnh cô đi câu dẫn chồng tôi, làm hại tôi ly hôn, tôi đánh chết các người.” Vệ Minh Châu nổi điên, đã ném một chai qua Lâm Viện còn chưa đủ, ném thêm một chai khác về phía Xán Xán.
Trương Dong bị dọa nhảy dựng, con gái gần đây cảm xúc không ổn định, mình liên tục bức nó và Mã Liệt phục hôn, lập tức bộc phát ra rồi, mấy chai này là của nhà mình đó, đều là tiền a.
“Minh Châu, con dừng tay cho ba.” Một giọng đàn ông vang lên.
Là Vệ Đông Hoa, ông quả nhiên ở đây, vừa nhìn thấy Lâm Viện đã núp trong phòng nghỉ không chịu đi ra, bây giờ thấy ồn ào mới xuất hiện.
Xán Xán và Lâm Viện thật không ngờ cô gái này nói điên liền điên, thời điểm Lâm Viện đối mặt với bọn họ đều như con sư tử nhỏ, rất đề phòng trốn tránh.
Nhưng Xán Xán lại không biết người này bị bệnh thần kinh như vậy, hơn nữa lúc ném qua Lâm Viện là thói quen, nhưng lúc ném Cố Xán Xán là hận thấu xương, quả thực không nói dối, khi cô ta biết được chuyện liền cảm thấy cô gái này hai mình ly hôn, cho nên thời điểm ném là dùng toàn lực.
Cố Xán Xán chỉ nhìn thấy trước mặt bay tới một cái chai, tốc độ cực nhanh, còn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy trán một trận đau, tựa hồ còn có nước đỏ tươi chảy xuống trước mắt, sau đó là một trận tối đen, cảm giác gì cũng không có…
Lâm Viện còn đang tránh né, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, quay đầu nhìn thấy Xán Xán một đầu đầy máu, cả người ngã xuống thẳng đơ, cô bất chấp tránh né, xoay người đỡ Xán Xán, sau lưng bị Vệ Minh Châu ném trúng một cái chai thật mạnh.
“Xán Xán, Xán Xán, cậu làm sao vậy, cậu không được có chuyện.” Lâm Viện luống cuống, nhìn thấy Xán Xán đầy máu như vậy ngã trên mặt đất, cô thật sự sợ hãi, thật sự hối hận, Xán Xán là bạn tốt duy nhất của cô, là người bạn tốt nhất, là người bạn có thể sống nương tựa vào nhau.
Bên cạnh có người cảm thấy không ổn đã gọi điện thoại cho xe cứu thương.
Bảo vệ tòa nhà cũng chạy đến, không cho chạm vào người bị thương, bởi vì người bị thương đầu chảy nhiều máu, rất khủng bố.
Vệ Minh Châu cũng bị dọa nhảy dựng, nhìn thấy như vậy không biết nên làm sao.
Trương Dong nhìn thấy không tốt lôi kéo chồng và con gái muốn rời đi.
Thừa dịp đông người lặng lẽ trốn, chỗ này bảo nhân viên nhìn thấy quên đi.
“Cách cách!” Một tiếng nổ, làm cho hiện trường đang bối rối yên tĩnh một chút, đã thấy cô gái bên cạnh cô gái đang nằm đứng lên, cầm trong tay nửa chai thủy tinh, là một lọ dưỡng da lớn, thanh âm vừa rồi là cô tạo ra cô đem cái chai đập nát, tay cầm một nửa.
“Không được đi, các người ai cũng không được đi, các người nếu dám đi, tôi hôm nay sẽ chết trong này.” Cô giơ cái chai, để vào yết hầu của mình, vẻ mặt quyết tuyệt nhìn một nhà ba người đã chen đến trước cửa kia.
Người đàn ông đó là ba cô, Vệ Đông Hoa, một tay che chở cho hai mẹ con Trương Dong.
Trương Dong kéo góc áo Vệ Đông Hoa, “Cô ta điên rồi, đừng để ý, chỉ muốn hù dọa ông, còn không đi để làm chi, không thấy Vệ Minh Châu bị dọa thành như vậy sao.”
Nghe lời nói của vợ, Vệ Đông Hoa có chút do dự, nhấc chân muốn rời đi.
Bên ngoài Lưu Tử Quân đang ôm một cô gái, đi ngang qua, lại nghe được giọng nói có chút quen thuộc, cước bộ dừng một chút.
Cô gái bất mãn, lôi kéo vạt áo anh nói, “Anh Lưu, chúng ta đi nhanh đi, bên kia nhiều người muốn chết, chen lấn nhau rất khó chịu.”
Lưu Tử Quân ngày thường cũng không thích xem náo nhiệt, hôm nay không biết vì sao lại không rời đi, mà mở miệng nói, “Tiểu Lệ, em ở chỗ này chờ anh một chút, một chút thôi, lát nữa sẽ đi mua đồng hồ cho em.”
Nói xong liền hướng vào trong đám người đang chen lấn.
Lại nhìn thấy ở giữa đám người, một cô gái nằm trên đất đầu chảy đầy máu, một cô gái cầm chai thủy tinh, đặt lên cổ trắng nõn tinh tế của mình, mái tóc dài, hai mắt long lanh đặc biệt rực rỡ… Là cô ấy! Giờ khắc này, không biết vì sao, Lưu Tử Quân chỉ cảm thấy tim đập chậm nhịp.
“Tiểu Viện, con đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói, con xem con dọa em gái con rồi.” Vệ Đông Hoa chú ý tới thân thể cô gái trong lòng hơi run, quả thật là sợ hãi.
“Đừng gọi tôi là Tiểu Viện, ông không xứng, lúc trước ông bỏ tôi và mẹ, vì người đàn bà kia mang thai, ép mẹ tôi ly hôn, vì để cho bà không được nhận gia sản, còn vu khống mẹ và chú Lưu cấu kết, người đang làm, trời đang nhìn. Hôm nay Xán Xán nếu có gì không hay xảy ra, tôi thành quỷ cũng không buông tha các người.” Cô đem bình thủy tinh đặt lên cổ mình, từng bước đi ới chỗ ba người Vệ Đông Hoa.
Người vây xem tự giác tránh ra, mà Lưu Tử Quân lại ngây ngốc đứng ở kia, nhìn thấy cô gái này đi tới, không biết vì sao, trong nháy mắt cảm thấy thiên địa đều mất đi nhan sắc, trong mắt chỉ có cô, sau đó cô lại đi lướt qua bên người anh.
Lâm Viện đến gần từng bước, Vệ Đông Hoa liền che chở cho mẹ con họ lui về sau từng bước, tới trước mặt, Lâm Viện cầm cái chai kia, một phen kéo Vệ Minh Châu lại.
Trương Dong bị dọa hét rầm lên, “Cô muốn làm gì! Giết người!”
Vệ Đông Hoa cũng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, “Tiểu Viện, con bình tĩnh chút, lúc trước ba không phải cố ý vứt bỏ mẹ con với con, ba với mẹ con đã không có tình cảm, ba với dì Trương là thật tâm yêu nhau. Ba và mẹ con ly hôn trong hòa bình, con ngàn vạn lần đừng tổn thương em gái con.”
“Chó má thực tâm yêu nhau, chỉ là một tiểu tam không biết xấu hổ, ỷ mang thai ép vợ người ta bỏ đi, một người đàn ông có tiền không biết xấu hổ, vứt bỏ người vợ đã cùng nhau phấn đấu với mình, thuận tiện đem toàn bộ gia sản độc chiếm. Yên tâm, chuyện các người ta sớm đã không để trong lòng, tôi bắt Vệ Minh Châu là bởi vì cô ta làm tổn thương bạ tốt của tôi, nếu Xán Xán có chuyện gì, con gái bảo bối của ông cũng đừng hòng sống tốt.” Lâm Viện đem cái chai vỡ chỉ đến trước mặt Vệ Minh Châu.
Vệ Minh Châu bị dọa phát run, “Tôi không phải cố ý, tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý.”
Lúc này cô mới biết sợ, nhìn người đầu đầy máu nằm trên đất, dũng khí người cha tự nhiên phát sinh, Trương Dong bên cạnh lại khóc trong lòng ông, khóc đến tâm ông đều nát, “Nếu Minh Châu có chuyện gì, tôi cũng không muốn sống.”
Vệ Đông Hoa thừa dịp lúc con gái Vệ Minh Châu giãy dụa, Lâm Viện đi tới chỗ cô gái kia đang nằm, lặng lẽ vòng ra sau lưng Lâm Viện, muốn đánh ngất Lâm Viện, cứu Vệ Minh Châu.
Lâm Viện cảm xúc rất kích động, cơ bản không phát hiện ra cảnh này.
Vệ Đông Hoa giơ tay lên, lúc hạ thủ lại bị một bàn tay kéo lại.
“Ông muốn làm gì!” Lưu Tử Quân không thể ngờ được người đàn ông này sẽ như vậy, cùng là con gái, ông sao có thể làm vậy, lúc đầu cảm thấy cô gái cầm mảnh thủy tinh áp vào cổ mình có chút điên cuồng, nhưng khi nhìn thấy ba ruột của cô xuống tay với cô, không hiểu sao lại thấy đau lòng với cách làm của cô.
Vệ Đông Hoa bị nắm tay, nhìn thấy Lâm Viện quay đầu lại, xấu hổ không thôi.
Lâm Viện nhìn thấy vật trong tay Vệ Đông Hoa, nhìn động tác của ông, nước mắt rơi xuống, chỗ vừa mới bị Vệ Minh Châu ném trung phía sau lưng làm thêm đau, đây là ba của cô, là ba ruột của cô.
Lúc này xe cứu thương đến.
Tay Lâm Viện còn đang run rẩy, cuối cùng vẫn dùng sức đẩy Vệ Minh Châu, đổ vào trong lòng Vệ Đông Hoa.
“Vệ Đông Hoa, ông sẽ hối hận, ông nhất định sẽ hối hận, tôi muốn xem các người có thể hạnh phúc tới khi nào.”
Vệ Đông Hoa tiếp nhận con gái Vệ Minh Châu liền thở dài nhẹ nhõm, Trương Dong vội vàng chạy tới kiểm tra một lượt, “Không sao rồi, bảo bối, không sao, không sao.”
Lâm Viện đi theo xe cứu thương.
Lưu Tử Quân hoàn toàn quên mất bạn gái mới của mình, cũng theo đi.
Nhà Mã Liệt, buổi tối Xán Xán không tới, Mã Liệt lúc trước nói muốn đi đón Xán Xán, Xán Xán nói cô ban ngày có việc, buổi chiều tự mình đến, nhưng chờ đến lúc sắp ăn cơm cũng chưa đến, mà bác gái lại đến.
Bác gái không chỉ đến, còn dẫn theo một cô gái trẻ tuổi.
Cách ăn mặc của cô gái rất ổn, một thân váy liền áo màu trắng, tóc dài, cài tóc màu vàng nhạt, trên cài còn có một đóa hoa nhỏ, cách ăn mặc vô cùng thục nữ, vóc dáng cũng rất cao, xem chừng một thước bảy.
Nhà Mã Liệt trang hoàng không được tính là xa hoa, nhưng vị trí cũng đủ tốt, ở trung tâm thành phố, có bãi xe, có sân, có phòng hoa, chỉ cần thế người có đầu óc đều biết được đây đại biểu cho điều gì, ở nơi tấc đất tấc vàng như vậy, ở nhà cao tầng cũng không là gì.
Bác gái hôm nay rất khách khí, cười tủm tỉm, xương gò má rất cao, hiện lên hồng hồng, Ngô Ngọc Mai rất không thích bà, nhưng không đưa tay đánh người khuôn mặt tươi cười, người ta cười tủm tỉm tới cửa, bà cũng không thể đuổi người ra ngoài.
Cô gái rất có lễ phép, miệng cũng ngọt, vào cửa nhìn thấy Ngô Ngọc Mai và Mã Văn Hùng liền chào, “Chào cô chú.”
Mã Liệt gọi điện thoại cho Xán Xán, lại không được thông, đang chuẩn bị lái xe tới nhà Xán Xán nhìn xem đã phát sinh chuyện gì, lại bị bác gái ngăn cản.
“Ai u, Tiểu Liệt ở nhà a, đúng lúc bác dẫn theo cháu gái Hiểu Văn đi dạo phố ngang qua, các người trẻ tuổi chắc có nhiều chuyện để tâm sự với nhau.” Bác gái trực tiếp đem cô gái đẩy đến trước mặt Mã Liệt.
Bị bác gái đẩy tới, cô gái tựa hồ không đứng vững liền té trước mặt Mã Liệt, Mã Liệt phải đưa tay giúp đỡ một phen.
Cô gái đỏ mặt nói, “Cảm ơn.”
“Không cần.” Mã Liệt đẩy cô gái ra, hướng bác gái cáo lỗi, “Ngại quá, bác, con có việc phải ra ngoài một lúc.”
Mã Văn Hùng mất hứng, hôm nay mời bạn gái đến, kếu quả mọi người chờ lâu như vậy một người cũng chưa đến. Nhìn thấy chị dâu hôm nay lại dẫn người đến đây, Mã Văn Hùng cảm thấy đã đến đây rồi, đơn giản so sánh một chút cũng tốt.
Ông nhìn thấy cô gái này bộ dáng quả thực không tồi, tác phong linh tinh nhìn thấy cũng rất tốt, gọi, “Tiểu Mã, nóng vội làm gì, trong nhà có khách, con ở nhà tiếp đãi một lúc đi.”
“Ba, Xán Xán bây giờ còn chưa đến, con sợ có chuyện gì.” Mã Liệt rất lo lắng phán đoán.
Trước mặt người ngoài, Mã Văn Hùng rất sĩ diện, trừng mắt, “Ngồi xuống.”
Bác gái chính là biết được cô gái kia muốn tới, cố ý mang cháu họ đến đây, muốn lấy uy trước đối phương, dù sao cũng là thân thích, chú ba nhất định sẽ chọn bên này. Nghe thấy đối phương đến giờ còn chưa đến, không khỏi thêm mắm thêm muối nói, ‘Ai u, nào có ai lần đầu tiên đến nhà ra mắt cha mẹ bạn trai lại không đúng giờ, còn để người ta chờ, chưa vào tới cửa mà đã bắt mọi người chờ mình, vậy sau này vào nhà rồi không biết còn tới cỡ nào!”
Đều ở cùng thành phố, huống hồ Vệ gia kinh doanh lại là mặt hàng nhật hóa, cửa hàng mở ở nơi thị trường đông đúc, ngẫu nhiên gặp là chuyện bình thường.
Mỗi lần Trương Dong nhìn thấy Lâm Viện đều không thoải mái, lúc trước Lâm Phong và Vệ Đông Hoa ly hôn, bị mình châm chọc vài câu liền giả vờ thanh cao, gì cũng không muốn, bất quá cho dù bà ta muốn, có bà ở đây cũng không dễ dàng như vậy.
Lâm Phong trước kia chính là bà chủ của cửa hàng mỹ phẩm, ly hôn xong chỉ có thể đi làm công, bất quá vẫn đắm chìm vào thất bại trong hôn nhân nên công việc bên ngoài cũng làm không tốt, lúc trước nhìn thấy vài lần, tóc đều đã bạc rồi. Mà Trương Dong nét mặt tỏa sáng, mặc toàn hàng hiệu, mỗi ngày sống thoải mái, bà cực kì có cảm giác ưu việt, bà thấy Lâm Phong đích thực là người thất bại, nhưng không nghĩ đến con gái bà ta thật ra rất lợi hại, vì mình sinh cũng là con gái, lão Vệ còn thường nhớ thương con gái của vợ trước, làm cho Trương Dong rất không hài lòng.
Lão Vệ nhắc một lần, bà liền nháo một lần, khiến cho lão Vệ cũng không dám gặp Lâm Viện.
Còn tên của cửa hàng mỹ phẩm này, lại gọi là Đông Phong, vốn bà muốn sửa lại thành Đông Dong, lão Vệ lại nói nhãn hiệu lâu năm người ta đã nhớ rõ, nếu đổi mọi người còn tưởng rằng hàng nhái, rất khăng khăng, chỉ làm cho trong lòng Trương Dong khuấy động, đối với mẹ con kia vô cùng căm ghét, hận không thể làm cho họ biến mất.
Bây giờ nhìn thấy Lâm Viện lại ở bên cạnh cô gái cướp chồng của con gái mình, thoạt nhìn quan hệ còn rất tốt, bà lập tức liền kết luận là có âm mưu, không còn cách nào, mình là kẻ trộm, nhìn người khác cũng nghĩ là kẻ trộm.
Liền cảm thấy Lâm Viện nhất định là cố ý, nhất định là cô đố kỵ cuộc sống giàu có hạnh phúc của Minh Châu, mới phá hỏng hôn nhân của người ta, tìm cách để tiểu tam tiến vào, nói không chừng lúc trước Minh Châu chưa ly hôn, cô gái này đã xuất hiện, Mã gia căn bản cố ý cuối cùng còn đổ lỗi cho con gái mệnh khổ của bà.
Không thể không nói Trương Dong được bổ não rất cường đại, Lâm Viện vốn không biết bạn trai mới của Xán Xán đã từng kết hôn, vợ trước lại là Vệ Minh Châu, nếu biết trước, tuyệt đối sẽ không để cho và cực phẩm như thế này ở cùng nhau.
Nhưng bây giờ cô gái này, người da dày cẩu thả như vậy cũng thường hay động chút là đỏ mặt, rõ ràng là đã trúng độc tình cảm, huống hồ mình không làm sai chuyện gì, vì sao phải tránh mặt họ, phải tránh cũng là họ chột dạ mà tránh mới đúng.
“Chúng tôi là dế nhũi, không có bọn dế nhũi này mua sắm, bà ăn không khí đi.” Lâm Viện không nhượng bộ, lớn giọng nói, khách hàng mua sắm bên cạnh vốn nghe lời của Vệ Minh Châu mà không thoải mái.
Cái gì gọi là dế nhũi mua hàng giá rẻ, họ cũng đang ở trong này mua nha, chẳng lẽ cũng là dế nhũi.
Bây giờ nghe Lâm Viện vừa nói mới biết được hai người này là chủ cửa hàng, trực tiếp buông lọ đang cầm, tức giận nói, “Giỡn chơi sao, sau này không đến chỗ các người mua sắm nữa.”
Còn một số ít khách hàng không mua sắm, vốn chỉ đi dạo nhìn thấy có náo nhiệt liền chú ý đến đây.
Vệ Minh Châu nhìn khách hàng đều chú ý đến mới cảm thấy một câu nói của mình đã mắng xéo mọi người.
Lần trước cũng là Lâm Viện, tiện nhây này làm hại mình xấu mặt trước mọi người, mình kiếp trước nhất định có thù oán gì với cô ta.
Vệ Minh Châu còn muốn nói lại bị mẹ mình kéo lại.
Cách ăn mặc của Trương Dong rất có khí chất, như một quý bà, ngoại trừ son môi có chút quá hồng, mặt khác đều không có khuyết điểm, trên đầu cài trâm, quần áo sặc sỡ, đôi giày tương xứng, còn có túi xách, rất xinh đẹp.
Cố Xán Xán nhìn thấy bộ dáng của bà, nghĩ đến dì Lâm sáng nay ở phòng bếp bận rộn, tóc điểm bạc kia, nếp nhăn nơi khóe mắt kia, nụ cười luôn nặng lòng kia, cảm thấy đặc biệt lóa mắt.
“A Viện, chúng ta đi thôi.” Xán Xán nghĩ đến hình ảnh như vậy, Lâm Viện nhất định cũng thấy thế, ở đây gặp được hai mẹ con này, có vẻ đây là cửa hàng mỹ phẩm của ba Lâm Viện, không thể ngờ rằng lớn như vậy, trước kia nghe nói mơ hồ, Xán Xán còn tưởng rằng chỉ là một quầy nhỏ.
Cơ thể Lâm Viện lại như cây cột, kéo cũng không đi.
Trương Dong đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Viện, đánh giá một lượt, “Cách ăn mặc của cô như vậy, là muốn ở trong này ngẫu nhiên gặp được ba sao? Cô không được liền phái tiểu nhân đi, bản thân ghê gớm còn để cho người khác gặp, chưa từng gặp qua cô gái nào ác độc như cô vậy, cũng không biết mẹ cô giáo dục cô như thế nào lại có thể để cho người ta đi phá hỏng hôn nhân của em gái cô, làm cho người ta cướp chông của em gái cô, cô còn có chút liêm sỉ nào không.”
Xán Xán cảm giác được bàn tay đang nắm tay Lâm Viện đang run lên.
Đúng vậy, Lâm Viện đang run rẩy, năm đó cô chưa đến năm tuổi, cô nhớ rõ hình ảnh kia, cô đã thấy người đàn bà này, quỳ xuống cầu xin mẹ cô ly hôn, ba thấy vậy liền mắng mẹ, nhưng bà cái gì cũng không làm được, chỉ biết khóc.
Bà ta ở trước mặt ba cô nói mẹ và chú Lưu có điều mờ ám, ba cô đánh mẹ, bà vẫn cái gì cũng không làm, chỉ biết khóc, khóc đến tắt tiếng.
Đã bao nhiêu năm, người đàn bà này vẫn như cũ, thói quen nói xấu người khác.
Lâm Viện sẽ không giống mẹ cô, chỉ biết giải thích, người như thế vĩnh viễn cũng không nói lý lẽ được, bà ta cho rằng thế nào sẽ là thế đó.
“Đúng vậy, tôi ăn mặc xinh đẹp như vậy, là hy vọng có thể gặp được ba, không còn cách nào, ai bảo người đàn ông đó có tiểu tam từ vợ bỏ con, nhiều năm như vậy cũng chưa cấp được một đồng phí, tôi là muốn gặp ông, hỏi ông muốn sao. Về phần và nói chồng của em gái, em gái không phải đã ly hôn sao? Nghe nói quan hệ lén lút bị bắt gặp, trên đường bị mẹ chồng đánh chết khiếp, nhanh như vậy đã có mùa xuân thứ hai sao? Thật sự phải chúc mừng.” Lâm Viện gằn từng tiếng nói chậm rãi rõ ràng.
Vệ Minh Châu rất thống hận người khác nói đến chuyện cô bị đánh, kia cũng bởi vì Ngô Ngọc Mai rất hung hãn, có ám ảnh, bây giờ bất luận thế nào cũng không hề tìm Vệ Minh Châu, bà có thói quen tùy hứng, tính tình cường đại, lần trước đã mất mặt một lần, Ngô Ngọc Mai ở trước mặt cô không dám, bây giờ là ở trước mặt mẹ cô, hơn nữa đây là địa bàn của cô, không chút nghĩ ngợi tùy tay cầm lên một lọ đồ trang điểm ném tới Lâm Viện.
“Cô nói bậy! Ba vốn không thương mẹ cô, mẹ cô gạt ba lén lút với lái xe của ông, bị ba phát hiện mới ly hôn, cô còn ngậm máu phun người, tiện nhân bên cạnh cô đi câu dẫn chồng tôi, làm hại tôi ly hôn, tôi đánh chết các người.” Vệ Minh Châu nổi điên, đã ném một chai qua Lâm Viện còn chưa đủ, ném thêm một chai khác về phía Xán Xán.
Trương Dong bị dọa nhảy dựng, con gái gần đây cảm xúc không ổn định, mình liên tục bức nó và Mã Liệt phục hôn, lập tức bộc phát ra rồi, mấy chai này là của nhà mình đó, đều là tiền a.
“Minh Châu, con dừng tay cho ba.” Một giọng đàn ông vang lên.
Là Vệ Đông Hoa, ông quả nhiên ở đây, vừa nhìn thấy Lâm Viện đã núp trong phòng nghỉ không chịu đi ra, bây giờ thấy ồn ào mới xuất hiện.
Xán Xán và Lâm Viện thật không ngờ cô gái này nói điên liền điên, thời điểm Lâm Viện đối mặt với bọn họ đều như con sư tử nhỏ, rất đề phòng trốn tránh.
Nhưng Xán Xán lại không biết người này bị bệnh thần kinh như vậy, hơn nữa lúc ném qua Lâm Viện là thói quen, nhưng lúc ném Cố Xán Xán là hận thấu xương, quả thực không nói dối, khi cô ta biết được chuyện liền cảm thấy cô gái này hai mình ly hôn, cho nên thời điểm ném là dùng toàn lực.
Cố Xán Xán chỉ nhìn thấy trước mặt bay tới một cái chai, tốc độ cực nhanh, còn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy trán một trận đau, tựa hồ còn có nước đỏ tươi chảy xuống trước mắt, sau đó là một trận tối đen, cảm giác gì cũng không có…
Lâm Viện còn đang tránh né, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, quay đầu nhìn thấy Xán Xán một đầu đầy máu, cả người ngã xuống thẳng đơ, cô bất chấp tránh né, xoay người đỡ Xán Xán, sau lưng bị Vệ Minh Châu ném trúng một cái chai thật mạnh.
“Xán Xán, Xán Xán, cậu làm sao vậy, cậu không được có chuyện.” Lâm Viện luống cuống, nhìn thấy Xán Xán đầy máu như vậy ngã trên mặt đất, cô thật sự sợ hãi, thật sự hối hận, Xán Xán là bạn tốt duy nhất của cô, là người bạn tốt nhất, là người bạn có thể sống nương tựa vào nhau.
Bên cạnh có người cảm thấy không ổn đã gọi điện thoại cho xe cứu thương.
Bảo vệ tòa nhà cũng chạy đến, không cho chạm vào người bị thương, bởi vì người bị thương đầu chảy nhiều máu, rất khủng bố.
Vệ Minh Châu cũng bị dọa nhảy dựng, nhìn thấy như vậy không biết nên làm sao.
Trương Dong nhìn thấy không tốt lôi kéo chồng và con gái muốn rời đi.
Thừa dịp đông người lặng lẽ trốn, chỗ này bảo nhân viên nhìn thấy quên đi.
“Cách cách!” Một tiếng nổ, làm cho hiện trường đang bối rối yên tĩnh một chút, đã thấy cô gái bên cạnh cô gái đang nằm đứng lên, cầm trong tay nửa chai thủy tinh, là một lọ dưỡng da lớn, thanh âm vừa rồi là cô tạo ra cô đem cái chai đập nát, tay cầm một nửa.
“Không được đi, các người ai cũng không được đi, các người nếu dám đi, tôi hôm nay sẽ chết trong này.” Cô giơ cái chai, để vào yết hầu của mình, vẻ mặt quyết tuyệt nhìn một nhà ba người đã chen đến trước cửa kia.
Người đàn ông đó là ba cô, Vệ Đông Hoa, một tay che chở cho hai mẹ con Trương Dong.
Trương Dong kéo góc áo Vệ Đông Hoa, “Cô ta điên rồi, đừng để ý, chỉ muốn hù dọa ông, còn không đi để làm chi, không thấy Vệ Minh Châu bị dọa thành như vậy sao.”
Nghe lời nói của vợ, Vệ Đông Hoa có chút do dự, nhấc chân muốn rời đi.
Bên ngoài Lưu Tử Quân đang ôm một cô gái, đi ngang qua, lại nghe được giọng nói có chút quen thuộc, cước bộ dừng một chút.
Cô gái bất mãn, lôi kéo vạt áo anh nói, “Anh Lưu, chúng ta đi nhanh đi, bên kia nhiều người muốn chết, chen lấn nhau rất khó chịu.”
Lưu Tử Quân ngày thường cũng không thích xem náo nhiệt, hôm nay không biết vì sao lại không rời đi, mà mở miệng nói, “Tiểu Lệ, em ở chỗ này chờ anh một chút, một chút thôi, lát nữa sẽ đi mua đồng hồ cho em.”
Nói xong liền hướng vào trong đám người đang chen lấn.
Lại nhìn thấy ở giữa đám người, một cô gái nằm trên đất đầu chảy đầy máu, một cô gái cầm chai thủy tinh, đặt lên cổ trắng nõn tinh tế của mình, mái tóc dài, hai mắt long lanh đặc biệt rực rỡ… Là cô ấy! Giờ khắc này, không biết vì sao, Lưu Tử Quân chỉ cảm thấy tim đập chậm nhịp.
“Tiểu Viện, con đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói, con xem con dọa em gái con rồi.” Vệ Đông Hoa chú ý tới thân thể cô gái trong lòng hơi run, quả thật là sợ hãi.
“Đừng gọi tôi là Tiểu Viện, ông không xứng, lúc trước ông bỏ tôi và mẹ, vì người đàn bà kia mang thai, ép mẹ tôi ly hôn, vì để cho bà không được nhận gia sản, còn vu khống mẹ và chú Lưu cấu kết, người đang làm, trời đang nhìn. Hôm nay Xán Xán nếu có gì không hay xảy ra, tôi thành quỷ cũng không buông tha các người.” Cô đem bình thủy tinh đặt lên cổ mình, từng bước đi ới chỗ ba người Vệ Đông Hoa.
Người vây xem tự giác tránh ra, mà Lưu Tử Quân lại ngây ngốc đứng ở kia, nhìn thấy cô gái này đi tới, không biết vì sao, trong nháy mắt cảm thấy thiên địa đều mất đi nhan sắc, trong mắt chỉ có cô, sau đó cô lại đi lướt qua bên người anh.
Lâm Viện đến gần từng bước, Vệ Đông Hoa liền che chở cho mẹ con họ lui về sau từng bước, tới trước mặt, Lâm Viện cầm cái chai kia, một phen kéo Vệ Minh Châu lại.
Trương Dong bị dọa hét rầm lên, “Cô muốn làm gì! Giết người!”
Vệ Đông Hoa cũng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, “Tiểu Viện, con bình tĩnh chút, lúc trước ba không phải cố ý vứt bỏ mẹ con với con, ba với mẹ con đã không có tình cảm, ba với dì Trương là thật tâm yêu nhau. Ba và mẹ con ly hôn trong hòa bình, con ngàn vạn lần đừng tổn thương em gái con.”
“Chó má thực tâm yêu nhau, chỉ là một tiểu tam không biết xấu hổ, ỷ mang thai ép vợ người ta bỏ đi, một người đàn ông có tiền không biết xấu hổ, vứt bỏ người vợ đã cùng nhau phấn đấu với mình, thuận tiện đem toàn bộ gia sản độc chiếm. Yên tâm, chuyện các người ta sớm đã không để trong lòng, tôi bắt Vệ Minh Châu là bởi vì cô ta làm tổn thương bạ tốt của tôi, nếu Xán Xán có chuyện gì, con gái bảo bối của ông cũng đừng hòng sống tốt.” Lâm Viện đem cái chai vỡ chỉ đến trước mặt Vệ Minh Châu.
Vệ Minh Châu bị dọa phát run, “Tôi không phải cố ý, tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý.”
Lúc này cô mới biết sợ, nhìn người đầu đầy máu nằm trên đất, dũng khí người cha tự nhiên phát sinh, Trương Dong bên cạnh lại khóc trong lòng ông, khóc đến tâm ông đều nát, “Nếu Minh Châu có chuyện gì, tôi cũng không muốn sống.”
Vệ Đông Hoa thừa dịp lúc con gái Vệ Minh Châu giãy dụa, Lâm Viện đi tới chỗ cô gái kia đang nằm, lặng lẽ vòng ra sau lưng Lâm Viện, muốn đánh ngất Lâm Viện, cứu Vệ Minh Châu.
Lâm Viện cảm xúc rất kích động, cơ bản không phát hiện ra cảnh này.
Vệ Đông Hoa giơ tay lên, lúc hạ thủ lại bị một bàn tay kéo lại.
“Ông muốn làm gì!” Lưu Tử Quân không thể ngờ được người đàn ông này sẽ như vậy, cùng là con gái, ông sao có thể làm vậy, lúc đầu cảm thấy cô gái cầm mảnh thủy tinh áp vào cổ mình có chút điên cuồng, nhưng khi nhìn thấy ba ruột của cô xuống tay với cô, không hiểu sao lại thấy đau lòng với cách làm của cô.
Vệ Đông Hoa bị nắm tay, nhìn thấy Lâm Viện quay đầu lại, xấu hổ không thôi.
Lâm Viện nhìn thấy vật trong tay Vệ Đông Hoa, nhìn động tác của ông, nước mắt rơi xuống, chỗ vừa mới bị Vệ Minh Châu ném trung phía sau lưng làm thêm đau, đây là ba của cô, là ba ruột của cô.
Lúc này xe cứu thương đến.
Tay Lâm Viện còn đang run rẩy, cuối cùng vẫn dùng sức đẩy Vệ Minh Châu, đổ vào trong lòng Vệ Đông Hoa.
“Vệ Đông Hoa, ông sẽ hối hận, ông nhất định sẽ hối hận, tôi muốn xem các người có thể hạnh phúc tới khi nào.”
Vệ Đông Hoa tiếp nhận con gái Vệ Minh Châu liền thở dài nhẹ nhõm, Trương Dong vội vàng chạy tới kiểm tra một lượt, “Không sao rồi, bảo bối, không sao, không sao.”
Lâm Viện đi theo xe cứu thương.
Lưu Tử Quân hoàn toàn quên mất bạn gái mới của mình, cũng theo đi.
Nhà Mã Liệt, buổi tối Xán Xán không tới, Mã Liệt lúc trước nói muốn đi đón Xán Xán, Xán Xán nói cô ban ngày có việc, buổi chiều tự mình đến, nhưng chờ đến lúc sắp ăn cơm cũng chưa đến, mà bác gái lại đến.
Bác gái không chỉ đến, còn dẫn theo một cô gái trẻ tuổi.
Cách ăn mặc của cô gái rất ổn, một thân váy liền áo màu trắng, tóc dài, cài tóc màu vàng nhạt, trên cài còn có một đóa hoa nhỏ, cách ăn mặc vô cùng thục nữ, vóc dáng cũng rất cao, xem chừng một thước bảy.
Nhà Mã Liệt trang hoàng không được tính là xa hoa, nhưng vị trí cũng đủ tốt, ở trung tâm thành phố, có bãi xe, có sân, có phòng hoa, chỉ cần thế người có đầu óc đều biết được đây đại biểu cho điều gì, ở nơi tấc đất tấc vàng như vậy, ở nhà cao tầng cũng không là gì.
Bác gái hôm nay rất khách khí, cười tủm tỉm, xương gò má rất cao, hiện lên hồng hồng, Ngô Ngọc Mai rất không thích bà, nhưng không đưa tay đánh người khuôn mặt tươi cười, người ta cười tủm tỉm tới cửa, bà cũng không thể đuổi người ra ngoài.
Cô gái rất có lễ phép, miệng cũng ngọt, vào cửa nhìn thấy Ngô Ngọc Mai và Mã Văn Hùng liền chào, “Chào cô chú.”
Mã Liệt gọi điện thoại cho Xán Xán, lại không được thông, đang chuẩn bị lái xe tới nhà Xán Xán nhìn xem đã phát sinh chuyện gì, lại bị bác gái ngăn cản.
“Ai u, Tiểu Liệt ở nhà a, đúng lúc bác dẫn theo cháu gái Hiểu Văn đi dạo phố ngang qua, các người trẻ tuổi chắc có nhiều chuyện để tâm sự với nhau.” Bác gái trực tiếp đem cô gái đẩy đến trước mặt Mã Liệt.
Bị bác gái đẩy tới, cô gái tựa hồ không đứng vững liền té trước mặt Mã Liệt, Mã Liệt phải đưa tay giúp đỡ một phen.
Cô gái đỏ mặt nói, “Cảm ơn.”
“Không cần.” Mã Liệt đẩy cô gái ra, hướng bác gái cáo lỗi, “Ngại quá, bác, con có việc phải ra ngoài một lúc.”
Mã Văn Hùng mất hứng, hôm nay mời bạn gái đến, kếu quả mọi người chờ lâu như vậy một người cũng chưa đến. Nhìn thấy chị dâu hôm nay lại dẫn người đến đây, Mã Văn Hùng cảm thấy đã đến đây rồi, đơn giản so sánh một chút cũng tốt.
Ông nhìn thấy cô gái này bộ dáng quả thực không tồi, tác phong linh tinh nhìn thấy cũng rất tốt, gọi, “Tiểu Mã, nóng vội làm gì, trong nhà có khách, con ở nhà tiếp đãi một lúc đi.”
“Ba, Xán Xán bây giờ còn chưa đến, con sợ có chuyện gì.” Mã Liệt rất lo lắng phán đoán.
Trước mặt người ngoài, Mã Văn Hùng rất sĩ diện, trừng mắt, “Ngồi xuống.”
Bác gái chính là biết được cô gái kia muốn tới, cố ý mang cháu họ đến đây, muốn lấy uy trước đối phương, dù sao cũng là thân thích, chú ba nhất định sẽ chọn bên này. Nghe thấy đối phương đến giờ còn chưa đến, không khỏi thêm mắm thêm muối nói, ‘Ai u, nào có ai lần đầu tiên đến nhà ra mắt cha mẹ bạn trai lại không đúng giờ, còn để người ta chờ, chưa vào tới cửa mà đã bắt mọi người chờ mình, vậy sau này vào nhà rồi không biết còn tới cỡ nào!”
/64
|