Khi tôi một mình ở đây, với nỗi cô đơn mà ngay cả chúa trời cũng không biết tới, tôi luôn sống với niềm tin nhỏ nhoi. Rằng tôi và người yêu tôi sống chung một bầu trời. Bởi trái đất ngày nào cũng chẳng quay, ngôi sao hôm nay tôi nhìn thấy ở đây, thì cũng sẽ có ngày ở nơi xa ấy, anh nhìn thấy. Tình cảm tôi thật lòng hướng về anh như thế này, thì rồi anh cũng sẽ cảm nhận thấy điều ấy mà nâng niu.
Nhưng người yêu cũ của tôi lại nói như thế kia kìa, nói rằng tình yêu và tình cảm chẳng là cái gì quan trọng cả. Những gì anh ta nói làm tôi sợ. Con người ta khi yếu đuối thường trở nên hèn hèn đến độ chẳng ai dọa cũng đã sợ hãi hóa rồ. Tôi hẳn là người đang hèn như thế.
Trong những dòng suy nghĩ không đầu không cuối ấy, tôi bỗng giật mình bởi tiếng gõ cửa ở bên ngoài. Tôi cảm thấy có điều gì đấy không ổn. Lúc đó đã là ba giờ sáng. Phòng trọ của tôi ở trên lầu hai, có một lối đi riêng dẫn vào rất nhỏ. Để lên được tới phòng này, còn phải đi qua cánh cổng ở phía dưới mà chủ nhà đã khóa vào lúc mười một giờ đêm. Tôi cảm thấy hơi ghê người khi có tiếng gõ cửa khuya khoắt như thế. Hồi trước, khi tôi còn ở khu chung cư cao cấp kia, mặc dù an ninh được đảm bảo rất tốt, 24/24 giờ đều có bảo vệ canh gác từ trên xuống dưới, vậy mà vẫn có án mạng đẫm máu xảy ra, làm tất cả tá hỏa và phát hoảng. Huống hồ, giờ đây tôi đang ở một phòng trọ xập xệ, chẳng có một tí an ninh nào.
Không có một lỗ nhỏ nào trên cửa để có thể nhìn ra ngoài xem ai đang đứng đó. Tiếng gõ cửa ngày một xối xả làm tôi thêm cuống quýt. Lấy hết can đảm, tôi mở cánh cửa, tay còn cầm sẵn một cuốn tạp chí được cuộn tròn lại vừa vớ được dưới sàn nhà.
Một đàn ông đổ rập vào người tôi như môt cái xác chết nồng nặc mùi rượu làm tôi sợ hãi kêu “ Á” lên một tiếng rất to. Giọng nói thều thào quen thuộc vang lên như gõ vào đầu tôi một nhát búa “Anh đây!”
Người yêu cũ của tôi đang say. Say thì sao anh ta lại biết đến nhà tôi mà tìm tới, biết tới phòng tôi mà leo lên? Làm cách nào anh ta có thể vượt qua cánh cửa mà ông chủ nhà đã khóa từ mười một giờ đêm? Bực bội và đầy thắc mắc, tôi đẩy anh ta ngã rạp xuống sàn. Lặng lẽ đóng cửa phòng lại rồi mở đèn lên. Cục cằn đi pha cho anh ta một ly trà ấm.
- Anh xin lỗi nhé !
- Xin lỗi vì cái gì? Sao anh biết nhà em ở đây? Bây giờ là mấy giờ rồi? Xe của anh đâu? Làm gì mà uống say thế? Say thế rồi đến đây ăn vạ hả? Không để cho em ngủ à? Ngày mai em còn phải đi làm nữa đấy, biết không ? Điên!
- Em không thể nào nói từ từ từng câu một được à? Em nói liến thoắng như thế anh làm sao nghe kịp. – Anh ta đáp trả với vẻ mặt cáu kỉnh.
À, lại còn cáu nữa hả? Anh xuất hiện ở đây làm phiền tôi khi chưa được phép, khi cuộc đời tôi và anh như con tép nhỏ với con tôm hùm, chẳng có tí liên quan nào cả. Bây giờ anh lù lù như một đống thịt ở đó và cáu kỉnh với tôi sao? Nghĩ vậy, tôi bắt đầu cảm thấy …nóng gáy. Cố kiềm chế vì đã là buổi đêm, khu nhà trọ này không chỉ có mình tôi ở, nếu to tiếng làm cho mọi người dậy hết, ắt hẳn sẽ rất phiền hà. Tôi hạ giọng:
- Thế anh bị làm sao? Trình bày đi. Ngắn gọn thôi.Rồi về.
- Anh uống hơi nhiều chút, nhớ em, muốn gặp em thì qua thôi.
- Mắc mớ gì mà nhớ với nhung. Yêu đương gì mà nhung với nhớ. Người yêu anh đâu?
- Lần trước anh đưa em về, nên biết nhà. Cổng thì trèo tường vào gõ nhầm phòng tầng 1, người ta chỉ ra phòng em ở tầng 2. Thì biết!
- Em hỏi người yêu anh đâu cơ mà? Sao em hỏi một đằng anh cứ trả lời một nẻo thế?
- Xe thì anh để ở gara gần chỗ nhậu. Đi taxi ra. Say đâu lái xe được.
- Anh không nghe câu hỏi của em à?
- Tối nay anh ngủ ở đây nhé! Sáng mai, anh sẽ về sớm.
- Không được!!!
Mặc cho câu nói “không được” của tôi rõ như đinh đóng cột, anh ta vẫn chậm rãi để cốc nước lên bàn rồi lăn quay ra ngủ trong thái độ sững sờ của tôi. Không biết anh ta giả vờ hay là thật mà vừa nằm xuống đã ngủ say như chết. Tôi lấy tay lay anh ta nhiều lần, tức muốn phát khóc và la hét lên nhưng anh ta vẫn không chịu dậy. Quá mệt mỏi với con người cố chấp này, tôi đành lấy chăn ngăn tấm nệm làm đôi và quay lưng về phía anh ta, nằm xuống, cố ngủ.
Ngày mai, tôi còn phải đi làm.
Bỗng có tiếng nói bên tai tôi rất khẽ : “Anh không làm gì em đâu. Anh chỉ muốn ở đây đêm nay thôi”
Khác với cảm giác bồn chồn lo sợ khi ở một mình, bỗng nhiên có một người bên cạnh, tôi cảm thấy yên tâm hơn là hoảng hốt. Vậy là, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, anh ta đã không còn ở đó nữa. Tôi thở phào, cám ơn chúa vì cảm thấy may mắn khi không có chuyện gì xảy ra. Mở điện thoại tôi thấy có tin nhắn của anh ta : “Cám ơn cưng! Muahz!"
Nhưng người yêu cũ của tôi lại nói như thế kia kìa, nói rằng tình yêu và tình cảm chẳng là cái gì quan trọng cả. Những gì anh ta nói làm tôi sợ. Con người ta khi yếu đuối thường trở nên hèn hèn đến độ chẳng ai dọa cũng đã sợ hãi hóa rồ. Tôi hẳn là người đang hèn như thế.
Trong những dòng suy nghĩ không đầu không cuối ấy, tôi bỗng giật mình bởi tiếng gõ cửa ở bên ngoài. Tôi cảm thấy có điều gì đấy không ổn. Lúc đó đã là ba giờ sáng. Phòng trọ của tôi ở trên lầu hai, có một lối đi riêng dẫn vào rất nhỏ. Để lên được tới phòng này, còn phải đi qua cánh cổng ở phía dưới mà chủ nhà đã khóa vào lúc mười một giờ đêm. Tôi cảm thấy hơi ghê người khi có tiếng gõ cửa khuya khoắt như thế. Hồi trước, khi tôi còn ở khu chung cư cao cấp kia, mặc dù an ninh được đảm bảo rất tốt, 24/24 giờ đều có bảo vệ canh gác từ trên xuống dưới, vậy mà vẫn có án mạng đẫm máu xảy ra, làm tất cả tá hỏa và phát hoảng. Huống hồ, giờ đây tôi đang ở một phòng trọ xập xệ, chẳng có một tí an ninh nào.
Không có một lỗ nhỏ nào trên cửa để có thể nhìn ra ngoài xem ai đang đứng đó. Tiếng gõ cửa ngày một xối xả làm tôi thêm cuống quýt. Lấy hết can đảm, tôi mở cánh cửa, tay còn cầm sẵn một cuốn tạp chí được cuộn tròn lại vừa vớ được dưới sàn nhà.
Một đàn ông đổ rập vào người tôi như môt cái xác chết nồng nặc mùi rượu làm tôi sợ hãi kêu “ Á” lên một tiếng rất to. Giọng nói thều thào quen thuộc vang lên như gõ vào đầu tôi một nhát búa “Anh đây!”
Người yêu cũ của tôi đang say. Say thì sao anh ta lại biết đến nhà tôi mà tìm tới, biết tới phòng tôi mà leo lên? Làm cách nào anh ta có thể vượt qua cánh cửa mà ông chủ nhà đã khóa từ mười một giờ đêm? Bực bội và đầy thắc mắc, tôi đẩy anh ta ngã rạp xuống sàn. Lặng lẽ đóng cửa phòng lại rồi mở đèn lên. Cục cằn đi pha cho anh ta một ly trà ấm.
- Anh xin lỗi nhé !
- Xin lỗi vì cái gì? Sao anh biết nhà em ở đây? Bây giờ là mấy giờ rồi? Xe của anh đâu? Làm gì mà uống say thế? Say thế rồi đến đây ăn vạ hả? Không để cho em ngủ à? Ngày mai em còn phải đi làm nữa đấy, biết không ? Điên!
- Em không thể nào nói từ từ từng câu một được à? Em nói liến thoắng như thế anh làm sao nghe kịp. – Anh ta đáp trả với vẻ mặt cáu kỉnh.
À, lại còn cáu nữa hả? Anh xuất hiện ở đây làm phiền tôi khi chưa được phép, khi cuộc đời tôi và anh như con tép nhỏ với con tôm hùm, chẳng có tí liên quan nào cả. Bây giờ anh lù lù như một đống thịt ở đó và cáu kỉnh với tôi sao? Nghĩ vậy, tôi bắt đầu cảm thấy …nóng gáy. Cố kiềm chế vì đã là buổi đêm, khu nhà trọ này không chỉ có mình tôi ở, nếu to tiếng làm cho mọi người dậy hết, ắt hẳn sẽ rất phiền hà. Tôi hạ giọng:
- Thế anh bị làm sao? Trình bày đi. Ngắn gọn thôi.Rồi về.
- Anh uống hơi nhiều chút, nhớ em, muốn gặp em thì qua thôi.
- Mắc mớ gì mà nhớ với nhung. Yêu đương gì mà nhung với nhớ. Người yêu anh đâu?
- Lần trước anh đưa em về, nên biết nhà. Cổng thì trèo tường vào gõ nhầm phòng tầng 1, người ta chỉ ra phòng em ở tầng 2. Thì biết!
- Em hỏi người yêu anh đâu cơ mà? Sao em hỏi một đằng anh cứ trả lời một nẻo thế?
- Xe thì anh để ở gara gần chỗ nhậu. Đi taxi ra. Say đâu lái xe được.
- Anh không nghe câu hỏi của em à?
- Tối nay anh ngủ ở đây nhé! Sáng mai, anh sẽ về sớm.
- Không được!!!
Mặc cho câu nói “không được” của tôi rõ như đinh đóng cột, anh ta vẫn chậm rãi để cốc nước lên bàn rồi lăn quay ra ngủ trong thái độ sững sờ của tôi. Không biết anh ta giả vờ hay là thật mà vừa nằm xuống đã ngủ say như chết. Tôi lấy tay lay anh ta nhiều lần, tức muốn phát khóc và la hét lên nhưng anh ta vẫn không chịu dậy. Quá mệt mỏi với con người cố chấp này, tôi đành lấy chăn ngăn tấm nệm làm đôi và quay lưng về phía anh ta, nằm xuống, cố ngủ.
Ngày mai, tôi còn phải đi làm.
Bỗng có tiếng nói bên tai tôi rất khẽ : “Anh không làm gì em đâu. Anh chỉ muốn ở đây đêm nay thôi”
Khác với cảm giác bồn chồn lo sợ khi ở một mình, bỗng nhiên có một người bên cạnh, tôi cảm thấy yên tâm hơn là hoảng hốt. Vậy là, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, anh ta đã không còn ở đó nữa. Tôi thở phào, cám ơn chúa vì cảm thấy may mắn khi không có chuyện gì xảy ra. Mở điện thoại tôi thấy có tin nhắn của anh ta : “Cám ơn cưng! Muahz!"
/49
|