Nhật Kí Son Môi

Chương 2

/49


Tội nghiệp tôi với những suy nghĩ hết sức tội nghiệp ấy, người yêu tôi cũng yêu thương tôi đề bù lại ngần đấy những sự khổ tâm tự nảy sinh trong tôi trong quá trình khẳng định mình như vậy.

Nhưng đôi khi cuộc đời không dễ dàng như cách mà ta yêu nhau. Trong thời gian tôi gặp khủng hoảng – mà tôi sẽ trình bày tiếp ngay sau đây, thì người tôi yêu cũng gặp không ít rắc rối - mà tôi khó lòng có thể nói ra ngay lúc này.

Chính những rắc rối đó dẫn đến việc, vào một ngày đẹp trời, người ta khuyên tôi từ bỏ tình yêu của mình.

Tôi lầm lũi lắng nghe và lầm lũi ra đi, trong bộ dạng tiều tụy và tịnh không một lời phản kháng nào, chỉ thỉnh thoảng cười nhàn nhạt và buồn buồn. Tôi có lòng tự trọng rất cao. Lòng tự trọng cao khiến những lời nói như thế, có thể như dao đâm xuyên thủng nó và làm tôi nhói đau.

Có lẽ chẳng nên kể quá nhiều để làm gì, vì kể mãi thì những sự kiện sẽ chồng chéo lên nhau và trở nên dài dòng lắm. Ngắn gọn lại là tôi yêu anh ấy và biết tình yêu mình đặt đúng chỗ. Vì thế, những rào cản này tôi có thế cắn răng chịu đựng nó từng ngày. Dù sau này anh có là ai trong cuộc đời này, là tổng thống hay là một ông lao công, một người bán đồng nát hay quét rác đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ yêu anh.

Người ta nói, tình yêu không cần lý do. Tôi cũng không cần lý do để yêu một người mà tôi đã gắn bó và hiểu rất rõ trái tim họ. Tôi chỉ cần được ở bên người ấy, nhìn thấy nụ cười như mùa thu tỏa nắng trong nhịp thở nhẹ nhàng, được nằm bên mỗi buổi sáng và hạnh phúc vì những buổi sáng có người ấy bên đời. Thế là đã quá tuyệt vời rồi.

Gào

Nhật ký son môi

- 2 -

Khi một thứ rời bỏ bạn – Mọi thứ rời bỏ bạn

Bạn sẽ không bao giờ đoán được những điều sẽ đến với cuộc đời bạn vào ngày mai, ngày kia, hoặc nhiều ngày sau trong tương lai. Thế nên, phần lớn thời gian bạn để cho hiện tại trôi qua mà chẳng trông chờ điều gì cả.

Lúc chúng tôi đắm đuối bên nhau, tôi không nghĩ rằng chúng tôi sẽ trải qua một khoảng thời gian khó khăn như bây giờ. Như tôi đã nói ở phía trên kia, người yêu tôi có những rắc rối. Ban đầu nó nhỏ thôi, nhưng sau đó lớn dần, điều ấy tạo cho anh rất nhiều áp lực. Chúng tôi ở xa nhau đến hơn chục giờ bay. Tôi không thể làm gì ngay lúc này để giúp cho anh ấy. Ngoài việc gọi điện thoại.

Những áp lực bắt đầu tố cáo tuổi tác chênh lệch của chúng tôi. Tôi trở thành người quá già đời trong những lập luận…qua điện thoại, làm người yêu tôi phát bực.Chúng tôi cãi vã và tôi khóc rất nhiều. Người ta không nên cãi nhau khi ở quá xa nhau, bởi vì lúc đó ngoài căng thẳng ra, cả hai chẳng có thể làm gì hơn được cả.

Người yêu tôi yêu cầu tôi đừng gọi điện thoại cho anh nữa. Trong những ngày tháng đó, nỗi nhớ dày vò và xâu xé tôi ra thành từng mảnh nhỏ. Tôi khổ tâm lắm! Bởi vì tôi đã quá quen rồi, quen với việc nghe giọng anh mỗi ngày, gián tiếp tiếp xúc với anh ngay cả khi xa cách.

Nhưng có lẽ lý do khiến chúng tôi trở nên căng thẳng, không phải bởi vì anh, cũng chẳng phải bởi vì chúng tôi ở xa nhau. Mà bởi vì tôi – chính tôi, đang bước vào thời kỳ đau đầu nhất nhì cuộc đời mình – thời kỳ khủng hoảng tuổi hai mươi.

Tôi tất cả chỉ trong một thời gian ngắn! Bạn có thể hình dung về một người mất tất như thế này: giống như một đứa trẻ bị bỏ lạc giữa rừng hoang, chỉ biết kêu oe oe chờ thú rừng ăn thịt. Không phải đứa trẻ nào cũng may mắn trở thành Tarzan để tồn tại tự do và thống lĩnh muôn loài trong rừng thẳm. Những đứa trẻ bị bỏ rơi đó – chúng có thể chết bất cứ lúc nào cái kiểu cứ gào khóc trong tuyệt vọng để chờ thú đến xơi như thế.

Tôi “bỗng dưng” thất nghiệp. Thất nghiệp đồng nghĩa với việc không có tiền. Không có tiền đi liền với việc cuộc sống trở nên khó khăn cùng quẫn.

Tôi đang ở căn hộ cho thuê sang trọng. Bỗng chốc phải rời về căn phòng trọ bé tẹo, rất chật. Nếu mỗi tháng, số tiền tôi dành cho mua sắm nhiều bao nhiêu, thì bây giờ, tôi trở nên bất lực với nhu cầu mua sắm tối thiểu của bản thân bất nhiêu.

Người yêu tôi chỉ là sinh viên thôi. Sinh viên dù ở Tây, ở Tàu hay ở đây thì cũng ít nhiều thiếu thốn. Suy ra, tôi không thể bám víu vào đó được. Hơn nữa, thời gian này, chúng tôi liên lạc với nhau rất thưa thớt. Anh nói rằng anh phải lo học. Tôi không muốn đổ thêm khó nhọc vào suy nghĩ của anh.

Bố mẹ tôi cũng chẳng khá giả gì, thậm chí có thể trở nên suy sụp hoặc lo lắng thái quá nếu biết tôi đang ở trong hoàn cảnh tệ. Nên tìm về bố mẹ lúc này là một sự nương náu mất dạy. Tức là, tôi chẳng còn biết phải dựa vào đâu ngoài chính mình

/49

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status