Chúng tôi im lặng. Tôi nhìn bâng quơ nơi những con người đang phồn hoa cùng điệu nhảy. Uống và uống. Nụ cười nhạt nhòe mờ dần trên khóe môi thơm mùi rượu. Anh ta nhìn tôi và nhìn tôi. Cái nhìn trăng trối như muốn nuốt chửng tôi vào câu chuyện lạc lối của mình.
Elis quanh quẩn bên anh ta như một chú cún con thực sự. Một chút lại hỏi anh muốn uống gì? Thích ăn gì hay không? Có muốn nhảy không? Anh mệt à? Anh say hả?...v…v… và v.v ..
Cali đôi lúc nhìn anh ta rồi thở dài. Có thể chị ấy nghĩ tới An Nhiên và thấy thương cho Elis có thể…
Rắc rối !
Tôi quyết định về sớm vì cảm thấy không còn chịu nổi tâm trạng tệ hại này. Tôi nói với Cali rằng mình cần phải về trước. Cali không đồng ý và nói sẽ đưa tôi về. Tôi cố gắng thuyết phục chị ở lại nếu không Elis sẽ buồn. Rồi vội vã chạy ra ngoài. Lúc đó đã gần 12 giờ đêm.
Tôi cảm thấy choáng váng với những gì mình vừa chứng kiến. Tôi rối loạn giữa những mối bòng bong của thứ quan hệ phức tạp đó. Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra với mình…
Tôi quyết định đi bộ một đoạn trên đường Lý Tự Trọng, chứ không bắt taxi về nhà. Tôi thở dài…Những tiếng thở dài mệt mỏi. Tôi còn chưa đủ cảm thấy phiền nhiễu với cuộc sống quá lắm điều phải nghĩ hay sao? Bây giờ, lại trút thêm vào một của nợ. Chuyện của An Nhiên và Elis vốn dĩ chẳng phải chuyện của tôi, mà mỗi khi nhìn họ tôi đã đủ thấy buồn rầu và ảm đạm rồi. Nay, thì tôi không thể nói rằng, nó không liên quan tí nào đến tôi được nữa…
Người đàn ông này đã từng yêu tôi, chúng tôi đã từng có với nhau nhiều thứ. Dù ba năm trôi qua, anh ta đã trở thành người cũ. Và tình cảm của tôi giờ đây cũng đã đủ để héo khô. Không còn tình cảm nào nữa, cũng chẳng còn dư âm tình cũ với anh ta. Nhưng ai mà tin cơ chứ? Khi anh ta vẫn là người mà tôi tìm đến tâm sự khi buồn, anh ta vẫn là người nhiều tháng ngày nay vẫn luôn luôn “chăm sóc” tôi bằng rất nhiều tin nhắn, tán tỉnh và lời động viên an ủi…An Nhiên sẽ nghĩ gì về tôi ? Liệu cô ấy khi phát hiện ra chuyện này, có nghĩ rằng tôi cố tình giấu giếm? Như vậy, chẳng phải rất phiền sao? Nếu giấu giếm thì khác nào bất chính? Làm sao tôi nói rằng tôi không liên can, ai sẽ tin rằng tôi hoàn toàn vô tội?
Mà buồn cười, tôi chẳng cần ai tin tôi cả. Nhưng ít ra, An Nhiên sẽ tin tôi chứ? Rối! Rối quá! Tôi không biết nữa.
Đêm xuống, Sài Gòn bỗng trở nên lạnh lẽo. Những cơn gió khua khoắng vào mặt tôi, lá táp bên đường và bắt vương lên tóc. Tôi bắt đầu ho…Cứ đi một bước, tôi lại ho một cái. Tôi cảm thấy mệt mà không biết rằng mình đã đi được cả một quãng đường dài. Tôi ngồi sụp xuống bên một gốc cây ven đường.
Quầy bán thuốc lá dạo buổi đêm trưng một chiếc bóng đèn đỏ chóe. Những vệt đèn đường sáng rõ trên khuôn mặt tôi. Một vài chiếc xe chạy ngang qua rồi dừng lại nhìn tôi tò mò khiến tôi co mình lại. Một hai gã thanh niên tới hỏi: “Em ơi, đi chơi không?” khiến tôi bực mình…nhưng tôi không đi nổi nữa, chân đã quá đau. Tôi cố gắng ngồi chờ một chiếc taxi đi ngang qua, vì điện thoại mãi chẳng tổng đài nào nghe cả.
Sự sốt ruột làm tôi phát khóc, nước mắt bắt đầu vòng vòng. Tôi lúc đó cảm thấy ghét chính mình ghê gớm. Tôi muốn quát tháo cho con bé yếu đuối trong tôi phát sợ luôn và ngậm miệng lại, thôi ngay cái kiểu hơi tí là nước mắt ào ào đi. Nhưng …tôi không sao làm được.
Elis quanh quẩn bên anh ta như một chú cún con thực sự. Một chút lại hỏi anh muốn uống gì? Thích ăn gì hay không? Có muốn nhảy không? Anh mệt à? Anh say hả?...v…v… và v.v ..
Cali đôi lúc nhìn anh ta rồi thở dài. Có thể chị ấy nghĩ tới An Nhiên và thấy thương cho Elis có thể…
Rắc rối !
Tôi quyết định về sớm vì cảm thấy không còn chịu nổi tâm trạng tệ hại này. Tôi nói với Cali rằng mình cần phải về trước. Cali không đồng ý và nói sẽ đưa tôi về. Tôi cố gắng thuyết phục chị ở lại nếu không Elis sẽ buồn. Rồi vội vã chạy ra ngoài. Lúc đó đã gần 12 giờ đêm.
Tôi cảm thấy choáng váng với những gì mình vừa chứng kiến. Tôi rối loạn giữa những mối bòng bong của thứ quan hệ phức tạp đó. Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra với mình…
Tôi quyết định đi bộ một đoạn trên đường Lý Tự Trọng, chứ không bắt taxi về nhà. Tôi thở dài…Những tiếng thở dài mệt mỏi. Tôi còn chưa đủ cảm thấy phiền nhiễu với cuộc sống quá lắm điều phải nghĩ hay sao? Bây giờ, lại trút thêm vào một của nợ. Chuyện của An Nhiên và Elis vốn dĩ chẳng phải chuyện của tôi, mà mỗi khi nhìn họ tôi đã đủ thấy buồn rầu và ảm đạm rồi. Nay, thì tôi không thể nói rằng, nó không liên quan tí nào đến tôi được nữa…
Người đàn ông này đã từng yêu tôi, chúng tôi đã từng có với nhau nhiều thứ. Dù ba năm trôi qua, anh ta đã trở thành người cũ. Và tình cảm của tôi giờ đây cũng đã đủ để héo khô. Không còn tình cảm nào nữa, cũng chẳng còn dư âm tình cũ với anh ta. Nhưng ai mà tin cơ chứ? Khi anh ta vẫn là người mà tôi tìm đến tâm sự khi buồn, anh ta vẫn là người nhiều tháng ngày nay vẫn luôn luôn “chăm sóc” tôi bằng rất nhiều tin nhắn, tán tỉnh và lời động viên an ủi…An Nhiên sẽ nghĩ gì về tôi ? Liệu cô ấy khi phát hiện ra chuyện này, có nghĩ rằng tôi cố tình giấu giếm? Như vậy, chẳng phải rất phiền sao? Nếu giấu giếm thì khác nào bất chính? Làm sao tôi nói rằng tôi không liên can, ai sẽ tin rằng tôi hoàn toàn vô tội?
Mà buồn cười, tôi chẳng cần ai tin tôi cả. Nhưng ít ra, An Nhiên sẽ tin tôi chứ? Rối! Rối quá! Tôi không biết nữa.
Đêm xuống, Sài Gòn bỗng trở nên lạnh lẽo. Những cơn gió khua khoắng vào mặt tôi, lá táp bên đường và bắt vương lên tóc. Tôi bắt đầu ho…Cứ đi một bước, tôi lại ho một cái. Tôi cảm thấy mệt mà không biết rằng mình đã đi được cả một quãng đường dài. Tôi ngồi sụp xuống bên một gốc cây ven đường.
Quầy bán thuốc lá dạo buổi đêm trưng một chiếc bóng đèn đỏ chóe. Những vệt đèn đường sáng rõ trên khuôn mặt tôi. Một vài chiếc xe chạy ngang qua rồi dừng lại nhìn tôi tò mò khiến tôi co mình lại. Một hai gã thanh niên tới hỏi: “Em ơi, đi chơi không?” khiến tôi bực mình…nhưng tôi không đi nổi nữa, chân đã quá đau. Tôi cố gắng ngồi chờ một chiếc taxi đi ngang qua, vì điện thoại mãi chẳng tổng đài nào nghe cả.
Sự sốt ruột làm tôi phát khóc, nước mắt bắt đầu vòng vòng. Tôi lúc đó cảm thấy ghét chính mình ghê gớm. Tôi muốn quát tháo cho con bé yếu đuối trong tôi phát sợ luôn và ngậm miệng lại, thôi ngay cái kiểu hơi tí là nước mắt ào ào đi. Nhưng …tôi không sao làm được.
/49
|