- Anh hiểu.
- Nhưng đó không phải em yêu anh
- Anh hiểu
- Mà chỉ là bởi vì em thấy thiếu…
- Anh biết
- Thiếu một cái gì đó mà em cũng không rõ nữa. Nên em cần anh
- Anh rất rõ điều đó
- Nhưng vì em cần anh, luôn gọi cho anh khi em chán nản, luôn than thở với anh khi em tuyệt vọng, luôn ỉ ôi với anh trong khi anh chấp nhận mọi thứ về em như thế…
- Nên em, khi biết anh chẳng hề thay đổi, vẫn lăng nhăng như xưa thì em thất vọng. Em buồn vì anh không khác, và không tốt hơn như thâm tâm em vẫn muốn nghĩ thế
- Đúng ! Và hơn tất cả những điều anh vừa nói, em cảm thấy mình đang đồng lõa với anh trong việc phản bội bạn bè mình. Anh không phải là người yêu của em. Nhưng, anh là người yêu của bạn em. Người bạn thân thiết của em. Anh đã lừa dối cô ấy. Trong khi, em ở bên cạnh anh mà em không biết điều này. Em cảm thấy mình là một người bạn tồi. Em xấu hổ vì em.
- Anh luôn cảm thấy anh nợ em. Anh không biết giữa em và anh còn tồn tại bao nhiêu ràng buộc? Có thể đối với em đã hết, nhưng với anh thì…anh không rõ nữa.
- Em đang nói về An Nhiên và Elis, em không nói về chúng ta.
- Còn anh thì đang nói về chúng ta! Anh mệt mỏi khi thấy em mệt mỏi. Anh buồn khi thấy em buồn. Anh là một thằng tồi và anh đã luôn tồi như thế. Em không có lỗi khi anh không tốt. Em càng không có lỗi khi anh đối xử tệ bạc với người yêu của anh.
- Người yêu của anh? An Nhiên hay Elis?
- An Nhiên. Anh chưa từng nói là anh yêu Elis
- Tại sao Elis lại nói anh là người yêu?
- Cô ấy ngộ nhận thế! Elis còn quá trẻ con
- Anh phải làm gì thì Elis mới như vậy chứ?
- Anh ngủ với Elis
- Và rồi?
- Cô ấy muốn nghiêm túc, còn anh thì không!
- Thế là!
- Nhưng Elis luôn nhầm lẫn với những điều mà anh đem lại cho cô ấy. Đó chỉ là xã giao sau khi quan hệ với nhau. Người ta cứ phải yêu nhau sau khi ngủ với nhau à?
- Tại sao nó kéo dài đến vậy?
- Có thằng đàn ông nào từ chối một cô gái cứ đắm đuối mình mãi không?
- Nếu anh dứt khoát hơn.
- An Nhiên biết chuyện anh và Elis?
- Thế anh nghĩ chị ấy không biết?
- Cô ấy biết từ bao giờ?
- Hai tháng nay rồi
- Vậy hả?
- Ừ thế đấy! Anh thật tiếu tinh tế hơn anh tưởng đó.
- Nếu em không muốn khó xử cho em, thì em đừng nói gì về quan hệ giữa anh và em với họ. Anh không muốn em bị lôi kéo vào chuyện này.
- Anh có yêu An Nhiên không?
- Anh không biết
- Nhưng…chị ấy yêu anh nhiều lắm!
Tại sao chúng ta cứ phải nói rằng chúng ta yêu nhau? Rất yêu nhau? Đặt tên cho một mối quan hệ. Rồi trở nên mệt mỏi với nó? Tại sao?
Người yêu cũ đưa tôi về nhà, quãng đường ngắn ngủi bỗng trở nên xa lắc. Môi tôi cảm thấy đắng và tưởng như mắt đang cay xè. Tôi liên tục thở dài, những tiếng thở nặng nề của tôi đôi lúc kéo ánh mắt anh nhìn về phía tôi buồn bã.
Khi xuống xe, tôi quay lại nói với anh rất khẽ:
- Anh chẳng nợ gì em cả.
Rồi lặng lẽ mở cửa bước vào nhà. Leo lên từng bậc thang nặng trĩu, vào phòng, tôi mở cửa sổ, nhoài người ra ban công, thấy xe anh vẫn ở đó. Lại thở dài, tôi đóng cửa, quay trở vào phòng, uể oải nằm lên nệm.
Đêm hôm đó là một đêm rất dài đối với tôi.
Không tài nào ngủ được.
Tôi mờ lên mạng, vào facebook. Lại vu vơ …
Người ta hận vì yêu nhau nhiều quá.
Làm nhau đau cũng bởi vì yêu nhau.
Ngày hôm nay, ngày mai và ngày sau…
Kẻ đớn đau là kẻ yêu nhiều nhất
Kẻ có tất cả là kẻ mất rất nhiều…
Năm tháng xoay vòng, người sống được bao nhiêu?
Sao cứ tranh nhau nếm vị đau tình ái?
Sao cứ mê mải tìm kiếm kẻ yêu mình?
Sao biết không yêu mà vẫn yêu nhiều như thế?
Tôi đã post lên facebook của mình như vậy.
- Nhưng đó không phải em yêu anh
- Anh hiểu
- Mà chỉ là bởi vì em thấy thiếu…
- Anh biết
- Thiếu một cái gì đó mà em cũng không rõ nữa. Nên em cần anh
- Anh rất rõ điều đó
- Nhưng vì em cần anh, luôn gọi cho anh khi em chán nản, luôn than thở với anh khi em tuyệt vọng, luôn ỉ ôi với anh trong khi anh chấp nhận mọi thứ về em như thế…
- Nên em, khi biết anh chẳng hề thay đổi, vẫn lăng nhăng như xưa thì em thất vọng. Em buồn vì anh không khác, và không tốt hơn như thâm tâm em vẫn muốn nghĩ thế
- Đúng ! Và hơn tất cả những điều anh vừa nói, em cảm thấy mình đang đồng lõa với anh trong việc phản bội bạn bè mình. Anh không phải là người yêu của em. Nhưng, anh là người yêu của bạn em. Người bạn thân thiết của em. Anh đã lừa dối cô ấy. Trong khi, em ở bên cạnh anh mà em không biết điều này. Em cảm thấy mình là một người bạn tồi. Em xấu hổ vì em.
- Anh luôn cảm thấy anh nợ em. Anh không biết giữa em và anh còn tồn tại bao nhiêu ràng buộc? Có thể đối với em đã hết, nhưng với anh thì…anh không rõ nữa.
- Em đang nói về An Nhiên và Elis, em không nói về chúng ta.
- Còn anh thì đang nói về chúng ta! Anh mệt mỏi khi thấy em mệt mỏi. Anh buồn khi thấy em buồn. Anh là một thằng tồi và anh đã luôn tồi như thế. Em không có lỗi khi anh không tốt. Em càng không có lỗi khi anh đối xử tệ bạc với người yêu của anh.
- Người yêu của anh? An Nhiên hay Elis?
- An Nhiên. Anh chưa từng nói là anh yêu Elis
- Tại sao Elis lại nói anh là người yêu?
- Cô ấy ngộ nhận thế! Elis còn quá trẻ con
- Anh phải làm gì thì Elis mới như vậy chứ?
- Anh ngủ với Elis
- Và rồi?
- Cô ấy muốn nghiêm túc, còn anh thì không!
- Thế là!
- Nhưng Elis luôn nhầm lẫn với những điều mà anh đem lại cho cô ấy. Đó chỉ là xã giao sau khi quan hệ với nhau. Người ta cứ phải yêu nhau sau khi ngủ với nhau à?
- Tại sao nó kéo dài đến vậy?
- Có thằng đàn ông nào từ chối một cô gái cứ đắm đuối mình mãi không?
- Nếu anh dứt khoát hơn.
- An Nhiên biết chuyện anh và Elis?
- Thế anh nghĩ chị ấy không biết?
- Cô ấy biết từ bao giờ?
- Hai tháng nay rồi
- Vậy hả?
- Ừ thế đấy! Anh thật tiếu tinh tế hơn anh tưởng đó.
- Nếu em không muốn khó xử cho em, thì em đừng nói gì về quan hệ giữa anh và em với họ. Anh không muốn em bị lôi kéo vào chuyện này.
- Anh có yêu An Nhiên không?
- Anh không biết
- Nhưng…chị ấy yêu anh nhiều lắm!
Tại sao chúng ta cứ phải nói rằng chúng ta yêu nhau? Rất yêu nhau? Đặt tên cho một mối quan hệ. Rồi trở nên mệt mỏi với nó? Tại sao?
Người yêu cũ đưa tôi về nhà, quãng đường ngắn ngủi bỗng trở nên xa lắc. Môi tôi cảm thấy đắng và tưởng như mắt đang cay xè. Tôi liên tục thở dài, những tiếng thở nặng nề của tôi đôi lúc kéo ánh mắt anh nhìn về phía tôi buồn bã.
Khi xuống xe, tôi quay lại nói với anh rất khẽ:
- Anh chẳng nợ gì em cả.
Rồi lặng lẽ mở cửa bước vào nhà. Leo lên từng bậc thang nặng trĩu, vào phòng, tôi mở cửa sổ, nhoài người ra ban công, thấy xe anh vẫn ở đó. Lại thở dài, tôi đóng cửa, quay trở vào phòng, uể oải nằm lên nệm.
Đêm hôm đó là một đêm rất dài đối với tôi.
Không tài nào ngủ được.
Tôi mờ lên mạng, vào facebook. Lại vu vơ …
Người ta hận vì yêu nhau nhiều quá.
Làm nhau đau cũng bởi vì yêu nhau.
Ngày hôm nay, ngày mai và ngày sau…
Kẻ đớn đau là kẻ yêu nhiều nhất
Kẻ có tất cả là kẻ mất rất nhiều…
Năm tháng xoay vòng, người sống được bao nhiêu?
Sao cứ tranh nhau nếm vị đau tình ái?
Sao cứ mê mải tìm kiếm kẻ yêu mình?
Sao biết không yêu mà vẫn yêu nhiều như thế?
Tôi đã post lên facebook của mình như vậy.
/49
|