Ngày được chàng yêu, trời đất như chao đảo. Mình là nhất. Một ai đó đã nói: đối với phụ nữ đang yêu, thế giới này chỉ có hai nhóm đàn ông: nhóm 1_người tôi yêu, chỉ có 1, nhóm 2_là tất cả những người đàn ông còn lại! Nhưng với chàng, mình đã có lần từng hỏi: “ở đây, ai là tướng ?” và chàng trả lời: “anh biết phận anh rồi, em là tướng chứ ai”. Hạnh phúc khiến mình không tin lời các chị đã lấy chồng cảnh báo!
…Và đám cưới…
Chàng luống cuống không đeo nổi nhẫn cho mình. Chàng không vòng tay qua eo như những cô dâu chú rể khác. Chàng chỉ cầm tay mình lôi đi, cứ như con ăn trộm bị bắt quả tang. Về sau chàng bảo: anh ngượng !!!
….Buổi chiều đầu tiên ở nhà chồng…
Mệt mỏi trút bỏ bộ áo cánh váy vời, rửa vội cái mặt dày bình bịch phấn vừa khóc xong để xuống sân dọn dẹp với anh em nhà chồng. Khách về hết rồi, chỉ còn mình ở chốn toàn người lạ, giờ thì kể cả chàng cũng là người lạ nốt. Đám trẻ con xếp hàng một, mỗi đứa cầm một cái bát chờ bà gì múc cho súp ở trong cái nồi to tướng còn thừa ở cỗ. Một ai đó cũng đưa mình cái bát, bảo mình đứng đó chờ ăn súp. Đám trẻ con lớn bé có cả, xô đẩy làm mình bị ép dí vào tường. Tủi thân quá, cảm giác như đi xin ăn ở nhà người lạ, cảm giác bị bỏ rơi cho dù chính mình là kẻ đi theo “giai” cơ mà. Nhìn chàng vẫn còn khà khà với mấy đứa bạn vô duyên ở lại muộn, mình lại òa khóc lần nữa, không biết chạy vào đâu, sợ trẻ con nó cười, mình chui vào gầm cầu thang khóc.
…Buổi tối…
Cuối cùng cũng xong đống ngổn ngang sau đám cưới. Mình xin phép bố mẹ cho đi gội đầu. Chàng đưa mình ra đầu làng…
Xong cái đầu và cái mặt sạch sẽ, mình mở mắt và ngồi dậy. Cô bé gội đầu khen mình xinh nhưng mình không để ý, mình bận đảo mắt tìm chồng. Mọi ngày là mình cười toe toét khi được khen đấy. Còn hôm nay thì không. Một bà ngồi chờ ở đó bảo: “chồng mày trả tiền và về trước rồi, nó bảo bao giờ xong thì tự về”. Ối trời ơi, 11h đêm, một mình đi từ đầu làng đến cuối làng để về nhà…trong ngày trọng đại. Ngày đầu tiên làm vợ chàng
…Đên tân hôn…
Về đến nhà, mở cửa phòng, tạm gác cái uất ức trên quãng đường vừa xong. Tự hỏi chàng bận gì mà vội về thế. Có thể có việc gấp. Nhưng…
Hả, chàng đang xem bóng đá !!!
Mình: tắt đèn cho em ngủ cái !
Chàng: tắt bây giờ người ta cười cho. mới có 11h
Mình: nhưng em mệt, phải đi ngủ sớm để mai 6h dậy quét nhà mới lại rửa cốc chén, mẹ em dặn thế.
Chàng: để yên để anh xem bóng đá !
Xong, mình chùm chăn đi ngủ, lòng đầy căm hận chàng. Thật phí cái áo VERA rõ quyến rũ của mình, thật phí sữa tắm hương hoa hồng của mình, thật phí công mình đứng trước gương mãi, ngập ngừng mãi mới dám bước ra. Thật phí một đêm trọng đại.
…Và đám cưới…
Chàng luống cuống không đeo nổi nhẫn cho mình. Chàng không vòng tay qua eo như những cô dâu chú rể khác. Chàng chỉ cầm tay mình lôi đi, cứ như con ăn trộm bị bắt quả tang. Về sau chàng bảo: anh ngượng !!!
….Buổi chiều đầu tiên ở nhà chồng…
Mệt mỏi trút bỏ bộ áo cánh váy vời, rửa vội cái mặt dày bình bịch phấn vừa khóc xong để xuống sân dọn dẹp với anh em nhà chồng. Khách về hết rồi, chỉ còn mình ở chốn toàn người lạ, giờ thì kể cả chàng cũng là người lạ nốt. Đám trẻ con xếp hàng một, mỗi đứa cầm một cái bát chờ bà gì múc cho súp ở trong cái nồi to tướng còn thừa ở cỗ. Một ai đó cũng đưa mình cái bát, bảo mình đứng đó chờ ăn súp. Đám trẻ con lớn bé có cả, xô đẩy làm mình bị ép dí vào tường. Tủi thân quá, cảm giác như đi xin ăn ở nhà người lạ, cảm giác bị bỏ rơi cho dù chính mình là kẻ đi theo “giai” cơ mà. Nhìn chàng vẫn còn khà khà với mấy đứa bạn vô duyên ở lại muộn, mình lại òa khóc lần nữa, không biết chạy vào đâu, sợ trẻ con nó cười, mình chui vào gầm cầu thang khóc.
…Buổi tối…
Cuối cùng cũng xong đống ngổn ngang sau đám cưới. Mình xin phép bố mẹ cho đi gội đầu. Chàng đưa mình ra đầu làng…
Xong cái đầu và cái mặt sạch sẽ, mình mở mắt và ngồi dậy. Cô bé gội đầu khen mình xinh nhưng mình không để ý, mình bận đảo mắt tìm chồng. Mọi ngày là mình cười toe toét khi được khen đấy. Còn hôm nay thì không. Một bà ngồi chờ ở đó bảo: “chồng mày trả tiền và về trước rồi, nó bảo bao giờ xong thì tự về”. Ối trời ơi, 11h đêm, một mình đi từ đầu làng đến cuối làng để về nhà…trong ngày trọng đại. Ngày đầu tiên làm vợ chàng
…Đên tân hôn…
Về đến nhà, mở cửa phòng, tạm gác cái uất ức trên quãng đường vừa xong. Tự hỏi chàng bận gì mà vội về thế. Có thể có việc gấp. Nhưng…
Hả, chàng đang xem bóng đá !!!
Mình: tắt đèn cho em ngủ cái !
Chàng: tắt bây giờ người ta cười cho. mới có 11h
Mình: nhưng em mệt, phải đi ngủ sớm để mai 6h dậy quét nhà mới lại rửa cốc chén, mẹ em dặn thế.
Chàng: để yên để anh xem bóng đá !
Xong, mình chùm chăn đi ngủ, lòng đầy căm hận chàng. Thật phí cái áo VERA rõ quyến rũ của mình, thật phí sữa tắm hương hoa hồng của mình, thật phí công mình đứng trước gương mãi, ngập ngừng mãi mới dám bước ra. Thật phí một đêm trọng đại.
/29
|