Vừa hay cả hai đều về quê, Tống Thừa Nhiên và Lâm An ở lại nhà của cô.
Mẹ Lâm nhìn thấy Tống Thừa Nhiên ngày càng bám dính vào Lâm An, không khỏi cảm thán tuổi trẻ thật tốt, đồng thời còn liếc nhìn ba Lâm với vẻ khinh bỉ.
Lâm An chỉ biết trước khi đi ngủ rằng Tổng Thừa Nhiên đã vội vàng lái xe đến tìm cô ngay sau khi tan ca, may mắn là ngày mai anh không có ca sớm, không bị gấp gáp thời gian.
Cô nhìn về phía Tống Thừa Nhiên đang ngủ bên cạnh, không khỏi lắc đầu thở dài.
Bây giờ, khi ngủ, anh thường thích một tay để ngang hông cô, ôm cô ngủ. Cô trở mình, anh cũng phải lăn theo.
Quả là dính người.
Lâm An không thấy buồn ngủ lắm, liền dậy định đi vệ sinh. Khi đi qua phòng khách, cô tranh thủ chơi với Bánh Trôi một chút, nên đã tốn thêm chút thời gian.
Trở về phòng, cô nghe thấy chút động tĩnh ở phía giường, nhờ ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ, cô nhìn sang.
Tống Thừa Nhiên đang ngủ say, có thói quen dùng tay mò sang bên cạnh, khi nhận ra bên cạnh trống không, anh hoảng hốt tỉnh dậy, ngồi dậy trong sự lo lăng, cấp bách tìm kiếm xung quanh.
Trên gương mặt anh vẫn còn chút sợ hãi.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm An đứng vững ở cửa, ngay trong tầm nhìn của mình, anh từ từ thu lại những cảm xúc khác thường, thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, dường như anh đã lấy lại được tỉnh táo, chỉ lặng lẽ nhìn cô từ xa.
Lâm An không biết diễn tả cảm giác hiện tại như thế nào, cô không rõ trong những ngày cô đề cập đến việc ly hôn, những lúc không ở bên cạnh anh, Tống Thừa Nhiên đã làm rất nhiều hành động như thế này, mỗi lần đều phải thất vọng thu tay lại.
Nhưng lần này khác, anh vô thức biết Lâm An đã trở về, trong cơn mơ mà không thể chạm đến cô, anh cứ nghĩ cô lại rời đi, trong sự hoảng loạn đã tỉnh dậy.
Lâm An trở lại giường, ôm Tống Thừa Nhiên với tư thế an ủi để cùng ngủ
Tống Thừa Nhiên trong khoảng thời gian đó luôn không ngủ ngon, bị ác mộng hành hạ quá lâu, mỗi đêm đều không thể nghỉ ngơi một cách thoải mái.
Anh thường xuyên ở vào trạng thái say giấc nhất thì cảm giác như bị hụt chân, đột ngột tỉnh dậy.
Giờ đây, Lâm An yên lặng nằm trong vòng tay anh, như thể có một điều gì đó đã ổn định tâm trí của anh, linh hồn cô đơn lang thang trong thế giới cuối cùng cũng có nơi trở về.
Anh ôm chặt cô, chặt đến nỗi như muốn hòa vào tận xương tủy.
Lâm An không nhịn được đẩy vai anh một cái, giọng nói có chút dỗi hờn: "Đừng ôm chặt quá, nóng."
"Ừm." Tống Thừa Nhiên phát ra một âm thanh trầm thấp, môi anh chạm vào vành tai cô, hơi thở ấm áp khiến lòng người cảm thấy ngứa ngáy.
Nhưng lực ôm của anh không hề giảm bớt chút nào.
Áo ngủ của Lâm An khá mỏng, giờ đây, cái ấm mềm mại của họ chỉ cách nhau một lớp vải mỏng manh, khoảng cách giữa hai người như có như không.
Tống Thừa Nhiên không thể cưỡng lại được, nhấn mặt vào ngực Lâm An.
Cánh tay anh vòng quanh cô, đầu ngón tay lén lút vuốt ve mép áo cô, có vẻ như sắp sửa làm gì đó, nhưng nhanh chóng bị Lâm An ngăn lại.
"Không được, mai anh phải đi làm... Hơn nữa, đây là nhà ba mẹ, động tĩnh lớn sẽ bị nghe thấy."
Lâm An nói đến câu cuối cùng càng lúc càng nhỏ, Tống Thừa Nhiên hiểu ý của cô, chỉ đành kiềm chế lại.
Chờ đến khi nhịp thở của mình bình ổn lại, anh mới từ từ hỏi: "Mai muốn ăn gì cho bữa sáng?"
Lâm An ôm lấy eo anh, không nhịn được mà sờ lên cơ bụng chắc nịch của anh, cảm nhận sức mạnh tràn đầy bên dưới lớp cơ bắp. Cô vừa sờ vừa nói: "Cháo kê."
"Được rồi."
Hôm nay, Tống Thừa Nhiên đã bận rộn với hai ca phẫu thuật, sau đó mới lái xe đến đây, anh cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Lâm An nhẹ nhàng vỗ lưng anh, như đang an ủi anh ngủ.
Lâm An cảm thấy cơn buồn ngủ ngày càng nặng, nhưng khi gần như đã thiếp đi, cô lại nghe thấy Tống Thừa Nhiên gọi tên cô.
Cô nín thở, chờ đợi câu tiếp theo của anh, nhưng chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của anh.
Tên ngốc này.
Từ đó trở đi, Lâm An đã đối xử tốt hơn với Tống Thừa Nhiên. Dù không phải lúc nào cũng thuận theo anh, nhưng trong việc ngủ, cô luôn để anh ôm mình.
Chỉ khi nào anh ôm quá chặt khiến cô không thở được, cô mới đẩy anh ra một chút để anh nới lỏng.
Gần đây, Tống Thừa Nhiên thể hiện rất tích cực, cuối cùng cũng thuyết phục được Lâm An chuẩn bị có con.
Nhưng dù anh đã cố gắng rất nhiều, bụng Lâm An vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Tống Thừa Nhiên đã đến tìm Tô Lang để xin lời khuyên.
Tô Lang, với tính cách thích xem náo nhiệt, lập tức chĩa mũi nhọn vào anh: "Có phải kỹ thuật của cậu không được không?"
Tống Thừa Nhiên trầm ngâm suy nghĩ, một lúc lâu sau mới đáp: "Cũng tạm."
Tô Lang nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: "Có phải cậu sức khỏe không tốt không?"
Thái dương của Tống Thừa Nhiên đột nhiên giật giật.
Tô Lang ngay lập tức quay về ghế sofa, giả vờ bình tĩnh ho khan một tiếng: "Tôi nghĩ vấn đề vẫn là ở cậu. Cậu nên đi khám nam khoa đi."
Tống Thừa Nhiên rất ngạc nhiên, không ngờ rằng mình lại có một ngày phải đi khám nam khoa.
Trong bệnh viện có khoa nam khoa, bác sĩ nam khoa Tiểu Lưu cũng biết Tống Thừa Nhiên.
Dù là qua tin tức trên tivi, tạp chí hay chính môi trường của bệnh viện, anh đều có thể biết được những thông tin liên quan đến Tống Thừa Nhiên.
Không ngờ Tống Thừa Nhiên lại chủ động đến tìm anh, Tiểu Lưu nhanh chóng trở nên nghiêm túc: "Bác sĩ Tống gặp phải vấn đề gì vậy?"
Tống Thừa Nhiên đã đơn giản trình bày tình trạng của mình.
Tiểu Lưu nhớ lại những tin đồn râm ran gần đây trong bệnh viện về vợ của Tống Thừa Nhiên, nhưng sau một lúc, anh đã dừng lại suy nghĩ phân tán của mình.
Tiểu Lưu hỏi về tình trạng của anh: "Số lần?"
Tống Thừa Nhiên trả lời thật lòng: "Hai lần, thỉnh thoảng ba lần."
Tiểu Lưu có chút ngạc nhiên: "Một tháng?"
Tỷ lệ như vậy sao có thể dễ dàng mang thai?
Tống Thừa Nhiên không đổi sắc mặt mà trả lời: "Một ngày." (
Tiểu Lưu lập tức mở to mắt, mất một lúc mới từ từ tiêu hóa được sự thật này: "Hừm... Bác sĩ Tống nên tiết chế một chút, số lần quá nhiều thì chất lượng sẽ giảm."
Lâm An đúng lúc đi qua hành lang, thấy bác sĩ nam khoa Tiểu Lưu đang cười tươi nói chuyện với Tống Thừa Nhiên.
Mặc dù Tống Thừa Nhiên vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng hai bên má anh lại đỏ ửng một cách kỳ lạ.
Cô không khỏi thắc mắc, không biết họ đã quen nhau từ bao giờ?
Kể từ lần đó, Tống Thừa Nhiên bắt đầu tránh mặt Lâm An. Sau khi tan làm về nhà, anh không còn dính sát bên cô như trước, thậm chí có vài lần ôm gối chạy vào phòng làm việc để ngủ.
Khi ở bệnh viện, Tống Thừa Nhiên cũng rất ít gặp cô trong những khoảng thời gian không phải làm việc. Những chuyện khác thì vẫn diễn ra bình thường, anh ấy vẫn chăm sóc những người anh nên chăm sóc, chỉ là không thân mật với cô.
Ban đầu còn tạm chấp nhận, nhưng khi điều này xảy ra nhiều lần, Lâm An bắt đầu nhận ra có điều không ổn.
Có lẽ Tổng Thừa Nhiên đã thay đối tính cách không còn quấn quýt, mà lại trở về với chế độ lạnh lùng?
Thật không bình thường, thực sự không bình thường.
Triệu Mỹ Lệ cho rằng rất có khả năng Tống Thừa Nhiên bên ngoài lăng nhăng, về nhà mới lạnh nhạt với vợ.
Lâm An lập tức phản bác: "Thừa Nhiên không phải là người như vậy!"
Triệu Mỹ Lệ cười đầy gian xảo: "Cậu hãy quan sát anh ấy đi."
Lâm An không có ý định quan sát Tống Thừa Nhiên, nhưng hành vi của anh ấy thực sự đáng nghi. Cô biết rõ lịch trình làm việc hàng ngày của anh, anh có thời gian đâu mà lăng nhăng?
Hay là, anh ấy chê cô rồi?
Lâm An cảm thấy ấm ức, vốn định hỏi cho rõ ràng. Nhưng mỗi khi Tống Thừa Nhiên nhìn thấy cô, anh lại tìm đủ lý do để tránh mặt.
Vì vậy, Lâm An càng tức giận hơn, cô tự mình nằm ngủ trong phòng ngủ, hoàn toàn không để ý đến anh. Mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, cô lại cảm thấy uất ức.
Rõ ràng là anh đã vất vả theo đuổi cô trở về, giờ lại muốn bỏ rơi cô.
Lâm An tức giận lật mình, quấn chặt mình trong chăn.
Tống Thừa Nhiên thì không biết tình hình của Lâm An. Anh đã cố gắng nhịn nửa tháng để có một đứa trẻ.
Anh không dám gặp Lâm An, mỗi lần nhìn thấy cô, anh lại không thể kiềm chế hành vi của mình.
Hơn nữa, tình trạng hiện tại của anh thực sự khó nói, chỉ có thể chọn cách giấu Lâm An.
Tống Thừa Nhiên đếm từng ngón tay để tính ngày, ngày mai là thời điểm rụng trứng của Lâm An.
Cuối cùng, trên mặt anh cũng xuất hiện một nụ cười.
Mẹ Lâm nhìn thấy Tống Thừa Nhiên ngày càng bám dính vào Lâm An, không khỏi cảm thán tuổi trẻ thật tốt, đồng thời còn liếc nhìn ba Lâm với vẻ khinh bỉ.
Lâm An chỉ biết trước khi đi ngủ rằng Tổng Thừa Nhiên đã vội vàng lái xe đến tìm cô ngay sau khi tan ca, may mắn là ngày mai anh không có ca sớm, không bị gấp gáp thời gian.
Cô nhìn về phía Tống Thừa Nhiên đang ngủ bên cạnh, không khỏi lắc đầu thở dài.
Bây giờ, khi ngủ, anh thường thích một tay để ngang hông cô, ôm cô ngủ. Cô trở mình, anh cũng phải lăn theo.
Quả là dính người.
Lâm An không thấy buồn ngủ lắm, liền dậy định đi vệ sinh. Khi đi qua phòng khách, cô tranh thủ chơi với Bánh Trôi một chút, nên đã tốn thêm chút thời gian.
Trở về phòng, cô nghe thấy chút động tĩnh ở phía giường, nhờ ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ, cô nhìn sang.
Tống Thừa Nhiên đang ngủ say, có thói quen dùng tay mò sang bên cạnh, khi nhận ra bên cạnh trống không, anh hoảng hốt tỉnh dậy, ngồi dậy trong sự lo lăng, cấp bách tìm kiếm xung quanh.
Trên gương mặt anh vẫn còn chút sợ hãi.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm An đứng vững ở cửa, ngay trong tầm nhìn của mình, anh từ từ thu lại những cảm xúc khác thường, thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, dường như anh đã lấy lại được tỉnh táo, chỉ lặng lẽ nhìn cô từ xa.
Lâm An không biết diễn tả cảm giác hiện tại như thế nào, cô không rõ trong những ngày cô đề cập đến việc ly hôn, những lúc không ở bên cạnh anh, Tống Thừa Nhiên đã làm rất nhiều hành động như thế này, mỗi lần đều phải thất vọng thu tay lại.
Nhưng lần này khác, anh vô thức biết Lâm An đã trở về, trong cơn mơ mà không thể chạm đến cô, anh cứ nghĩ cô lại rời đi, trong sự hoảng loạn đã tỉnh dậy.
Lâm An trở lại giường, ôm Tống Thừa Nhiên với tư thế an ủi để cùng ngủ
Tống Thừa Nhiên trong khoảng thời gian đó luôn không ngủ ngon, bị ác mộng hành hạ quá lâu, mỗi đêm đều không thể nghỉ ngơi một cách thoải mái.
Anh thường xuyên ở vào trạng thái say giấc nhất thì cảm giác như bị hụt chân, đột ngột tỉnh dậy.
Giờ đây, Lâm An yên lặng nằm trong vòng tay anh, như thể có một điều gì đó đã ổn định tâm trí của anh, linh hồn cô đơn lang thang trong thế giới cuối cùng cũng có nơi trở về.
Anh ôm chặt cô, chặt đến nỗi như muốn hòa vào tận xương tủy.
Lâm An không nhịn được đẩy vai anh một cái, giọng nói có chút dỗi hờn: "Đừng ôm chặt quá, nóng."
"Ừm." Tống Thừa Nhiên phát ra một âm thanh trầm thấp, môi anh chạm vào vành tai cô, hơi thở ấm áp khiến lòng người cảm thấy ngứa ngáy.
Nhưng lực ôm của anh không hề giảm bớt chút nào.
Áo ngủ của Lâm An khá mỏng, giờ đây, cái ấm mềm mại của họ chỉ cách nhau một lớp vải mỏng manh, khoảng cách giữa hai người như có như không.
Tống Thừa Nhiên không thể cưỡng lại được, nhấn mặt vào ngực Lâm An.
Cánh tay anh vòng quanh cô, đầu ngón tay lén lút vuốt ve mép áo cô, có vẻ như sắp sửa làm gì đó, nhưng nhanh chóng bị Lâm An ngăn lại.
"Không được, mai anh phải đi làm... Hơn nữa, đây là nhà ba mẹ, động tĩnh lớn sẽ bị nghe thấy."
Lâm An nói đến câu cuối cùng càng lúc càng nhỏ, Tống Thừa Nhiên hiểu ý của cô, chỉ đành kiềm chế lại.
Chờ đến khi nhịp thở của mình bình ổn lại, anh mới từ từ hỏi: "Mai muốn ăn gì cho bữa sáng?"
Lâm An ôm lấy eo anh, không nhịn được mà sờ lên cơ bụng chắc nịch của anh, cảm nhận sức mạnh tràn đầy bên dưới lớp cơ bắp. Cô vừa sờ vừa nói: "Cháo kê."
"Được rồi."
Hôm nay, Tống Thừa Nhiên đã bận rộn với hai ca phẫu thuật, sau đó mới lái xe đến đây, anh cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Lâm An nhẹ nhàng vỗ lưng anh, như đang an ủi anh ngủ.
Lâm An cảm thấy cơn buồn ngủ ngày càng nặng, nhưng khi gần như đã thiếp đi, cô lại nghe thấy Tống Thừa Nhiên gọi tên cô.
Cô nín thở, chờ đợi câu tiếp theo của anh, nhưng chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của anh.
Tên ngốc này.
Từ đó trở đi, Lâm An đã đối xử tốt hơn với Tống Thừa Nhiên. Dù không phải lúc nào cũng thuận theo anh, nhưng trong việc ngủ, cô luôn để anh ôm mình.
Chỉ khi nào anh ôm quá chặt khiến cô không thở được, cô mới đẩy anh ra một chút để anh nới lỏng.
Gần đây, Tống Thừa Nhiên thể hiện rất tích cực, cuối cùng cũng thuyết phục được Lâm An chuẩn bị có con.
Nhưng dù anh đã cố gắng rất nhiều, bụng Lâm An vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Tống Thừa Nhiên đã đến tìm Tô Lang để xin lời khuyên.
Tô Lang, với tính cách thích xem náo nhiệt, lập tức chĩa mũi nhọn vào anh: "Có phải kỹ thuật của cậu không được không?"
Tống Thừa Nhiên trầm ngâm suy nghĩ, một lúc lâu sau mới đáp: "Cũng tạm."
Tô Lang nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: "Có phải cậu sức khỏe không tốt không?"
Thái dương của Tống Thừa Nhiên đột nhiên giật giật.
Tô Lang ngay lập tức quay về ghế sofa, giả vờ bình tĩnh ho khan một tiếng: "Tôi nghĩ vấn đề vẫn là ở cậu. Cậu nên đi khám nam khoa đi."
Tống Thừa Nhiên rất ngạc nhiên, không ngờ rằng mình lại có một ngày phải đi khám nam khoa.
Trong bệnh viện có khoa nam khoa, bác sĩ nam khoa Tiểu Lưu cũng biết Tống Thừa Nhiên.
Dù là qua tin tức trên tivi, tạp chí hay chính môi trường của bệnh viện, anh đều có thể biết được những thông tin liên quan đến Tống Thừa Nhiên.
Không ngờ Tống Thừa Nhiên lại chủ động đến tìm anh, Tiểu Lưu nhanh chóng trở nên nghiêm túc: "Bác sĩ Tống gặp phải vấn đề gì vậy?"
Tống Thừa Nhiên đã đơn giản trình bày tình trạng của mình.
Tiểu Lưu nhớ lại những tin đồn râm ran gần đây trong bệnh viện về vợ của Tống Thừa Nhiên, nhưng sau một lúc, anh đã dừng lại suy nghĩ phân tán của mình.
Tiểu Lưu hỏi về tình trạng của anh: "Số lần?"
Tống Thừa Nhiên trả lời thật lòng: "Hai lần, thỉnh thoảng ba lần."
Tiểu Lưu có chút ngạc nhiên: "Một tháng?"
Tỷ lệ như vậy sao có thể dễ dàng mang thai?
Tống Thừa Nhiên không đổi sắc mặt mà trả lời: "Một ngày." (
Tiểu Lưu lập tức mở to mắt, mất một lúc mới từ từ tiêu hóa được sự thật này: "Hừm... Bác sĩ Tống nên tiết chế một chút, số lần quá nhiều thì chất lượng sẽ giảm."
Lâm An đúng lúc đi qua hành lang, thấy bác sĩ nam khoa Tiểu Lưu đang cười tươi nói chuyện với Tống Thừa Nhiên.
Mặc dù Tống Thừa Nhiên vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng hai bên má anh lại đỏ ửng một cách kỳ lạ.
Cô không khỏi thắc mắc, không biết họ đã quen nhau từ bao giờ?
Kể từ lần đó, Tống Thừa Nhiên bắt đầu tránh mặt Lâm An. Sau khi tan làm về nhà, anh không còn dính sát bên cô như trước, thậm chí có vài lần ôm gối chạy vào phòng làm việc để ngủ.
Khi ở bệnh viện, Tống Thừa Nhiên cũng rất ít gặp cô trong những khoảng thời gian không phải làm việc. Những chuyện khác thì vẫn diễn ra bình thường, anh ấy vẫn chăm sóc những người anh nên chăm sóc, chỉ là không thân mật với cô.
Ban đầu còn tạm chấp nhận, nhưng khi điều này xảy ra nhiều lần, Lâm An bắt đầu nhận ra có điều không ổn.
Có lẽ Tổng Thừa Nhiên đã thay đối tính cách không còn quấn quýt, mà lại trở về với chế độ lạnh lùng?
Thật không bình thường, thực sự không bình thường.
Triệu Mỹ Lệ cho rằng rất có khả năng Tống Thừa Nhiên bên ngoài lăng nhăng, về nhà mới lạnh nhạt với vợ.
Lâm An lập tức phản bác: "Thừa Nhiên không phải là người như vậy!"
Triệu Mỹ Lệ cười đầy gian xảo: "Cậu hãy quan sát anh ấy đi."
Lâm An không có ý định quan sát Tống Thừa Nhiên, nhưng hành vi của anh ấy thực sự đáng nghi. Cô biết rõ lịch trình làm việc hàng ngày của anh, anh có thời gian đâu mà lăng nhăng?
Hay là, anh ấy chê cô rồi?
Lâm An cảm thấy ấm ức, vốn định hỏi cho rõ ràng. Nhưng mỗi khi Tống Thừa Nhiên nhìn thấy cô, anh lại tìm đủ lý do để tránh mặt.
Vì vậy, Lâm An càng tức giận hơn, cô tự mình nằm ngủ trong phòng ngủ, hoàn toàn không để ý đến anh. Mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, cô lại cảm thấy uất ức.
Rõ ràng là anh đã vất vả theo đuổi cô trở về, giờ lại muốn bỏ rơi cô.
Lâm An tức giận lật mình, quấn chặt mình trong chăn.
Tống Thừa Nhiên thì không biết tình hình của Lâm An. Anh đã cố gắng nhịn nửa tháng để có một đứa trẻ.
Anh không dám gặp Lâm An, mỗi lần nhìn thấy cô, anh lại không thể kiềm chế hành vi của mình.
Hơn nữa, tình trạng hiện tại của anh thực sự khó nói, chỉ có thể chọn cách giấu Lâm An.
Tống Thừa Nhiên đếm từng ngón tay để tính ngày, ngày mai là thời điểm rụng trứng của Lâm An.
Cuối cùng, trên mặt anh cũng xuất hiện một nụ cười.
/93
|