Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu
Chương 36 - Ngoại Truyện 2: Thế Giới Trong Mắt Lộ Lộ (Hạ)
/36
|
Sặc! Sặc quá!
Trong nháy mắt khi tôi nhảy vào trong ao, toàn bộ nước trong ao dũng mãnh vọt vào mắt, tai, muỗi, miệng, tôi liều mạng sử dụng kỹ thuật bơi chó trời sinh, tôi bơi, bơi. Không biết tôi bơi như thế nào, thân thể lại không thể nổi lên mặt nước ngược lại càng lúc càng chìm xuống.
Hu hu, tôi không thể hít thở, tôi cảm thấy xương của tôi rất đau, có phải tôi sắp chết không? Hu hu ~ chị ơi! Ba ba! Ma ma! Các người đang ở đâu? Con thật sợ hãi! Sau này, con sẽ không bao giờ…chạy loạn nữa, con nghe lời, trong lúc còn đang giãy dụa, tôi dần mất đi tri giác.
Không biết tôi đã ngủ bao lâu rồi, khi tôi tỉnh dậy, phát hiện mình ở bên cạnh ao, nước ao còn trong suốt thấy đáy, tôi phảng phất nhìn thấy quỷ vậy, liều mạng lui về phía sau.
Tôi quay lại ‘nhà’ của tôi (nhà cho chó ý), nơi đó là địa phương mà tôi ra đời. Tôi kiên trì và mờ mịt chờ đợi mọi người ở nơi này, tôi tin tưởng chị nhất định sẽ tìm tôi, bọn họ sẽ không bỏ rơi tôi đâu, sẽ không!
Tôi nằm bên trong ‘nhà’ của tôi, không biết tại sao ‘nhà’ của tôi lại nhỏ đi thế này, làm thế nào tôi cũng không thể chui vào được. Tôi ngửi ngửi chung quanh, ừ, nơi này có mùi của tôi! Nơi này có dấu nước miếng, đúng là ‘nhà’ của tôi mà.
Cứ như vậy, tôi một tấc cũng không rời nằm trong ‘nhà’ chờ đợi, chờ thật lâu thật lâu, ngay cả bụng đói đều không có tâm tình mà ăn! Tôi sợ bỏ lỡ bọn họ.
Cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, không biết tôi chờ ở nơi này bao lâu, bóng dáng nhếch nhác của chị ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Tôi trước tiên nhào về phía chị ấy. Hả! Chị ấy bị tôi bổ nhào ngã dưới đất? Lúc nào thì chị ấy lại biến thành nhỏ thế? Tôi đồng tình liếm gương mặt của chị ấy, chị ơi, không quan trọng, cho dù chị lùn em cũng không ngại!
Tôi vui vẻ cùng chị chơi đùa một lúc, tôi mới biết thì ra không phải những sự vật chung quanh bỗng trở nên nhỏ đi mà là tôi không biết khi nào trở nên to lớn hơn! Không chỉ là hình dáng mà sức lực của tôi cũng rất mạnh, mới vừa rôi tôi chỉ tùy tiện vỗ nhẹ cái bàn, cái bàn cứ như thế gãy, một tấm ván còn đập nát một trái dưa hấu!
Thật tốt quá, vừa lúc tôi đang khát!
Tôi đối với trạng thái bây giờ rất hài lòng! Đang định khoe khoang sự cao lớn, uy vũ của bản thân đối với chị…..Nhìn! Mẹ kế chị lại tức giận, tôi chỉ khiến cho xung quanh dơ bẩn một chút thôi mà? Thật nhỏ mọn! Hì hì, tôi chạy trốn ở phía trước, mặt kệ cho chị đuổi theo ở phía sau, như thế nào cũng không đuổi kịp tôi! Tới đây ~~ tới đây ~~ nhìn chị ấy dừng lại thở, tôi lại xông về phía chị để thi uy ~~ đuổi không kịp! Chị đuổi không kịp! Hì hì, chân ngắn! (-_-! Thật ra con chó này rất tiện….)
Những ngày có chị ở đây, tôi rất vui vẻ, chị sẽ cho tôi ăn ngon, tôi sẽ giúp chị đào đất để cho chị ấy đem hạt giống ném vào. Chúng tôi vui vẻ ở nơi này, nhưng tôi vẫn có chút buồn rầu. Ba mẹ đâu? Tại sao bọn họ không tới cùng lúc?
Hưu! Tôi cùng chị xuất hiện ở một nơi mà tràn đầy thi thể! Sợ hãi đến mức tôi muốn ngay lập tức chạy khỏi nơi kinh khủng này nhưng không thể bỏ chị ở chỗ này một mình rời đi được, tôi vực dậy tinh thần đi theo chị qua một cỗ lại một cỗ thi thể.
Tôi nhìn kỹ những thi thể đó, thật may là ba mẹ cũng không ở đây, tôi yên tâm.
Tôi theo chị ra khỏi nơi này, một đường đi, đi thật lâu cũng chưa ra khỏi nơi có đầy cỏ cùng cây cối này, nơi này rất trống trải, yên tĩnh, rất thích hợp chơi trốn tìm,
Trong nháy mắt khi tôi nhảy vào trong ao, toàn bộ nước trong ao dũng mãnh vọt vào mắt, tai, muỗi, miệng, tôi liều mạng sử dụng kỹ thuật bơi chó trời sinh, tôi bơi, bơi. Không biết tôi bơi như thế nào, thân thể lại không thể nổi lên mặt nước ngược lại càng lúc càng chìm xuống.
Hu hu, tôi không thể hít thở, tôi cảm thấy xương của tôi rất đau, có phải tôi sắp chết không? Hu hu ~ chị ơi! Ba ba! Ma ma! Các người đang ở đâu? Con thật sợ hãi! Sau này, con sẽ không bao giờ…chạy loạn nữa, con nghe lời, trong lúc còn đang giãy dụa, tôi dần mất đi tri giác.
Không biết tôi đã ngủ bao lâu rồi, khi tôi tỉnh dậy, phát hiện mình ở bên cạnh ao, nước ao còn trong suốt thấy đáy, tôi phảng phất nhìn thấy quỷ vậy, liều mạng lui về phía sau.
Tôi quay lại ‘nhà’ của tôi (nhà cho chó ý), nơi đó là địa phương mà tôi ra đời. Tôi kiên trì và mờ mịt chờ đợi mọi người ở nơi này, tôi tin tưởng chị nhất định sẽ tìm tôi, bọn họ sẽ không bỏ rơi tôi đâu, sẽ không!
Tôi nằm bên trong ‘nhà’ của tôi, không biết tại sao ‘nhà’ của tôi lại nhỏ đi thế này, làm thế nào tôi cũng không thể chui vào được. Tôi ngửi ngửi chung quanh, ừ, nơi này có mùi của tôi! Nơi này có dấu nước miếng, đúng là ‘nhà’ của tôi mà.
Cứ như vậy, tôi một tấc cũng không rời nằm trong ‘nhà’ chờ đợi, chờ thật lâu thật lâu, ngay cả bụng đói đều không có tâm tình mà ăn! Tôi sợ bỏ lỡ bọn họ.
Cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, không biết tôi chờ ở nơi này bao lâu, bóng dáng nhếch nhác của chị ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Tôi trước tiên nhào về phía chị ấy. Hả! Chị ấy bị tôi bổ nhào ngã dưới đất? Lúc nào thì chị ấy lại biến thành nhỏ thế? Tôi đồng tình liếm gương mặt của chị ấy, chị ơi, không quan trọng, cho dù chị lùn em cũng không ngại!
Tôi vui vẻ cùng chị chơi đùa một lúc, tôi mới biết thì ra không phải những sự vật chung quanh bỗng trở nên nhỏ đi mà là tôi không biết khi nào trở nên to lớn hơn! Không chỉ là hình dáng mà sức lực của tôi cũng rất mạnh, mới vừa rôi tôi chỉ tùy tiện vỗ nhẹ cái bàn, cái bàn cứ như thế gãy, một tấm ván còn đập nát một trái dưa hấu!
Thật tốt quá, vừa lúc tôi đang khát!
Tôi đối với trạng thái bây giờ rất hài lòng! Đang định khoe khoang sự cao lớn, uy vũ của bản thân đối với chị…..Nhìn! Mẹ kế chị lại tức giận, tôi chỉ khiến cho xung quanh dơ bẩn một chút thôi mà? Thật nhỏ mọn! Hì hì, tôi chạy trốn ở phía trước, mặt kệ cho chị đuổi theo ở phía sau, như thế nào cũng không đuổi kịp tôi! Tới đây ~~ tới đây ~~ nhìn chị ấy dừng lại thở, tôi lại xông về phía chị để thi uy ~~ đuổi không kịp! Chị đuổi không kịp! Hì hì, chân ngắn! (-_-! Thật ra con chó này rất tiện….)
Những ngày có chị ở đây, tôi rất vui vẻ, chị sẽ cho tôi ăn ngon, tôi sẽ giúp chị đào đất để cho chị ấy đem hạt giống ném vào. Chúng tôi vui vẻ ở nơi này, nhưng tôi vẫn có chút buồn rầu. Ba mẹ đâu? Tại sao bọn họ không tới cùng lúc?
Hưu! Tôi cùng chị xuất hiện ở một nơi mà tràn đầy thi thể! Sợ hãi đến mức tôi muốn ngay lập tức chạy khỏi nơi kinh khủng này nhưng không thể bỏ chị ở chỗ này một mình rời đi được, tôi vực dậy tinh thần đi theo chị qua một cỗ lại một cỗ thi thể.
Tôi nhìn kỹ những thi thể đó, thật may là ba mẹ cũng không ở đây, tôi yên tâm.
Tôi theo chị ra khỏi nơi này, một đường đi, đi thật lâu cũng chưa ra khỏi nơi có đầy cỏ cùng cây cối này, nơi này rất trống trải, yên tĩnh, rất thích hợp chơi trốn tìm,
/36
|