Nghỉ ngơi một lát, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Diệp Tranh mới từ từ bò dậy. Thắt lưng quần jeans của cô còn treo trên eo. Gió biển vừa thổi, quần áo bị xé thành từng mảnh còn dính nước biển đập vào bắp đùi cô, có vẻ rất mát mẻ.
Cô tìm thấy cây cung của mình bị vứt lăn lóc cách đó không xa.
Túi Diệp Tranh dùng để đựng cung đã bị xé nát, giống như quần của cô, bị cào nát theo từng đường thẳng chỉnh tề. “Cold hunter” mà cô yêu quí vô cùng đáng thương, bị vứt trên cái túi ni lông xé nát bươm.
Diệp Tranh một lần nữa tin chắc vào phán đoán của mình. Con cá lớn kia không chỉ có nanh vuốt sắc bén, nó còn có sức mạnh rất lớn.
Cái túi ni lông này là Diệp Tranh cố ý mua để săn thú ở Canada. Để bảo vệ cây cung yêu quí của mình, cô đã bỏ ra một số tiền rất lớn cho cái túi thể thao này. Nó từng bị răng nhọn của sói hoang cắn xé, cũng ngoan cường không rách. Nhưng bây giờ, cái túi bền chắc này lại bị xé nát một cách dễ dàng như vậy.
Diệp Tranh cẩn thận kiểm tra thanh cung, ròng rọc, dây cung, cung trụ của mình, ngay cả một phụ kiện nhỏ cũng không bỏ qua. Cuối cùng cô kéo căng dây cung ra, chắc chắn “cold hunter” không có hỏng hóc gì mới yên lòng. Xem ra con cá kia cũng không có hứng thú gì với cây cung của cô.
Cô nhặt nhạnh mũi tên bị rải rác khắp nơi lên. Đám mũi tên của cô lại không may mắn như cung, không làm túi riêng để bảo vệ, một nắm lớn cứ thể tá lả khắp nơi. Diệp Tranh nhặt cái cuối cùng lên, chỉ có bảy, tám cái là nguyên vẹn không chút sứt mẻ, những cái đều bị gãy ở thân mũi tên.
Diệp Tranh dùng túi ni lông bọc những mũi tên còn lại, sau đó lại đặt vào trong cái giỏ đựng tên đã rách tơi tả.
Đến tận giờ phút này, khi vũ khí lại về tay mình lần nữa, Diệp Tranh mới chính thức thở phào nhẹ nhõm, an tâm hơn. Lúc này, cô mới chuyển sự chú ý đến hoàn cảnh bây giờ của mình.
Diệp Tranh đang đứng trên một mảng nhỏ của bờ cát. Vừa nãy cô nằm ngay trên đó, có lẽ là do con cá kia tha lên.
Cô nhìn ngóng bốn phía, phát hiện ra bãi cát ở đây rất nhỏ, ở chỗ sóng biển không đến cũng không đắp thành bãi cát lớn, nhưng lại có không ít đá ngầm cao hơn đầu người trơ trọi bên bờ.
Diệp Tranh phóng tầm mắt ra xa xa, phát hiện cách bờ biển bên ngoài mười mấy mét có xuất hiện cây cối cao cao, nhìn từ xa hình như là cây dừa. Diệp Tranh cảm thấy đại khái là mình đang phiêu lưu đến một hòn đảo nhỏ không biết tên, thế nhưng đã có cây dừa, hẳn là hòn đảo này vẫn nằm ở vùng nhiệt đới, khả năng cách nơi du thuyền bị lật tương đối gần.
Nghĩ đến chuyện du thuyền và bạn bè trên đó, Diệp Tranh không ngừng khổ sở trong lòng. Tuy cô chuyển đến đây học không lâu, nhưng vẫn có quan hệ rất tốt với các bạn học cùng đi du lịch, ở cùng nhau cũng rất vui vẻ. Diệp Tranh rất hi vọng những người khác cũng giống mình, đều may mắn sống sót, tuy rằng cô cũng biết là hi vọng xa vời.
Cô từ từ đi dọc theo sườn dốc vào sâu trong rừng. Cũng không rõ cô đã hôn mê bao lâu, bây giờ cổ họng cô khô khốc một cách kinh khủng, nóng lòng muốn tìm một thứ gì đó để uống, Diệp Tranh cho rằng cây dừa là một lựa chọn không tồi.
Song, khi đứng dưới gốc cây dừa cao to, cô lại há hốc mồm: Những chùm quả to lớn kết trên cái cây giống cây dừa này căn bản không có màu xanh tròn tròn như quả dừa mà lại giống quả sầu riêng cô từng ăn hơn. Vỏ mọc đầy gai lởm chởm, mang màu đen đen khiến người ta khó ưa.
Đây là… giống cây mới? Hay là căn bản nó hoàn toàn không phải là dừa? Diệp Tranh mơ hồ.
Nơi Diệp Tranh từng nhìn thấy nhiều hoa quả trái cây và các loại rau củ quả khác là siêu thị, mà phần lớn dáng vẻ các loại cây ăn quả cô lại không biết. Vì cô có hứng thú với việc đi dã ngoại săn thú nên rừng rậm quanh Ngũ Đại Hồ (Great Lakes) [1] cô cũng coi như quen thuộc. Nhưng loại cây nhiệt đới này rõ ràng không nằm trong phạm vi hiểu biết của cô.
[1] Ngũ Đại Hồ (Great Lakes): là năm hồ lớn (hồ Superior, hồ Michigan, hồ Huron, hồ Erie, hồ Ontario) nằm trên hay gần biên giới Hoa Kỳ – Canada. Đây là nhóm hồ nước ngọt lớn nhất trên thế giới, và hệ thống Ngũ Đại Hồ – sông Saint Lawrence là hệ thống nước ngọt lớn nhất trên thế giới. Diệp Tranh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn rút ra một mũi tên từ sau lưng, nhắm vào cái quả lớn gần mình nhất, bắn vào cuống của nó.
Sau hai phát bắn vào không khí, một cái quả nặng trịch cuối cùng cũng rơi bộp xuống cạnh chân cô, nứt ra một lớp bên ngoài ở dưới đáy.
Trước tiên Diệp Tranh lấy mũi tên về, sau đó mới nhặt cái quả kì quái này lên.
Da của nó rất cứng, may là khi rơi xuống đất đã nứt ra một phần, lộ ra thịt quả bên trong màu trắng. Diệp Tranh lắc lắc nó, quả nhiên có thể cảm nhận thấy bên trong có chất lỏng.
Diệp Tranh sung sướng, lấy một mũi tên cắt phần thịt quả ra. Thế nhưng điều làm cô khiếp sợ là chất lỏng chảy ra từ bên trong quả căn bản không trong như nước dừa mà là một thứ nước quả màu xanh nhạt.
Cái này có thể ăn sao?
Diệp Tranh tiếc nuối nhìn cái thử chất lỏng kia, nước quả màu xanh lục chảy ra mang theo hạt màu đen. Cô liếm liếm đôi môi hơi khô, lại thả cái quả nặng trình trịch này xuống.
Cô tiếc nuối đứng dậy, định đi xa hơn chút nữa, thử xem có thể tìm được loại quả mà cô biết không.
Đúng lúc này, một bóng đen bất chợt xông đến, ôm lấy cái quả bị cô vứt trên đất, sau đó lại nhanh chóng leo lên một thân cây khác.
Diệp Tranh trợn mắt há mồm nhìn con vật giống khỉ đuôi dài đó “líu lo” vui vẻ ôm lấy cái quả kia mà hút chất lỏng đang chảy ra.
Sau đó cô cực kì sung sướng, vậy là quả này không có độc!
Diệp Tranh phấn chấn hơn, một phát bắn rơi hai quả.
Vì lo bị con khỉ đuôi dài cướp mất, cô đá lăn hai quả đó ra ngoài rừng cây.
Diệp Tranh đập một quả ra, cẩn thận dùng ngón tay bốc một chút chất lỏng bên trong ra đưa lên miệng uống. Là một kiểu mùi vị rất tươi mới, cô cũng không thể nói là nó giống quả nào, nhưng thứ nước mát lành ngòn ngọt này làm cô rất thích. Diệp Tranh học theo dáng vẻ của con khỉ đuôi dài kia, cũng đắc ý uống từng ngụm một.
Đột nhiên cô thấy là lạ, cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Diệp Tranh ngẩng đầu nhìn lên, lại sợ đến mức đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Con cá lớn cô gặp lúc trước bây giờ đang nằm nhoài người trên một tảng đá ngầm, đôi mắt cực to kia đang nhìn chằm chặp vào cô.
Chuyện này là sao chứ! Nếu như đối phương là người, bây giờ Diệp Tranh sẽ không ngại ngùng mà mở miệng mắng.
Lần này nó đúng là không dữ tợn há miệng để lộ hàm răng sắc nhọn như trước, cũng không cử động vây cá đầy gai xương của mình. Diệp Tranh cảm thấy nhìn nó từ xa thế này, bỏ qua màu da của nó, cũng quên đi cái đuôi to tướng của nó đang kích thích thị giác cô, nó cũng có rất nhiều nét giống với con người, cũng không đến nỗi quá đáng sợ. Diệp Tranh cảm thấy đường nét của khuôn mặt nó quả thật khá giống với mấy nhân vật trong phim Dracula mà cô từng xem, nhất là sắc mặt trắng bệch của Dracula.
Đương nhiên, nếu nó có thể không xuất quỷ nhập thần như vậy là tốt rồi.
Diệp Tranh thấy hành động của con cá này quả thật là khó hiểu. Đang yên đang lành lại sờ chân cô, bây giờ lại nằm thẳng đuột trên bãi đá gần nhất, nhoài người ra nhìn chằm chằm cô uống nước quả.
Nước quả?
Nhất thời Diệp Tranh cảm thấy mình phát hiện ra điều gì đó. Cô thử thăm dò đặt cái quả đó xuống đất, sau đó lại nâng lên.
Quả nhiên đầu của tên người cá đó hơi đu đưa theo động tác tay của cô.
Diệp Tranh thở phào nhẹ nhõm, đá một quả nguyên vẹn không sứt mẻ đến đó. Quả đó cứ vậy lăn lông lốc xuống theo sườn dốc.
Tên người cá đột nhiên thẳng người dậy, vây cá sau lưng dựng đứng hết lên, mắt nhìn cái quả đang lăn đến bên bờ không chớp.
Nó liếc nhìn Diệp Tranh, cái đuôi to phía sau đột nhiên đập mạnh vào tảng đá ngầm. Sau đó nhảy “rào” một cái xuống nước, chỉ để lại cái quả kia bơ vơ trơ trọi nằm trên bờ.
Mình đúng là đồ ngu! Diệp Tranh tức giận nghĩ, vô cùng tiếc rẻ cái quả bị mình lãng phí, nhưng cô cũng không dám đi ra đó nhặt về. Cô không thể làm gì hơn là quay lại chỗ cái cây lần hai, dự định làm cho mình một cái khác.
Sau khi uống no nước quả, Diệp Tranh quyết định đi ven bờ biển một vòng, tìm thử xem có phát hiện gì mới không, hoặc là có tìm thấy bạn bè gặp nạn giống mình không.
Lúc cô đi rời khỏi rừng cây, cô quay đầu liếc mắt nhìn. Cái quả gần chỗ đá ngầm vẫn trơ trọi ở đó —— chỉ là đã bị chém đôi.
Con cá kia cuối cùng là mắc bệnh gì không biết?
Diệp Tranh nghĩ, sau đó nhanh chóng quên nó đi.
Diệp Tranh đi lòng vòng quanh bờ biển rất lâu, đến khi mặt trời gần như chìm hẳn xuống biển, nơi biển và bầu trời giao nhau cũng bắt đầu ửng hồng, cô vẫn không nhìn thấy bóng người, cũng không có nơi nào để quay về trú tạm.
Cuối cùng cô vừa đói vừa khát dừng lại.
Trên đường đi, tốt xấu gì cô cũng đã mở thêm hai quả to nữa, nhưng từ lúc tỉnh lại đến giờ, Diệp Tranh chưa có gì để ăn. Cô cảm thấy dạ dày mình đang biểu tình mãnh liệt.
Nhưng trừ loại quả vừa to vừa kì lạ này, cô chưa từng nhìn thấy loại hoa quả nào khác. Diện tích rừng cây này rất lớn, trong tình trạng chưa rõ mọi thứ, Diệp Tranh cũng không muốn tuỳ tiện đi vào trong rừng.
Xem ra chỉ có thể ăn thịt chim biển.
Khi cái bụng lại biểu tình thêm một tiếng nữa, cuối cùng Diệp Tranh cũng quyết định bữa tối của mình.
Dọc bờ biển, cô nhìn thấy cánh chim trắng bay lướt qua, trông giống như hải âu, có mỏ đỏ.
Lúc mới bắt đầu, biển rộng, cánh chim, ánh mặt trời và rừng cây, tất cả đều là những hình ảnh rất đẹp. Lúc đó cô còn cảm thấy những con chim kia đáng yêu đến mê người. Thế nhưng bây giờ, Diệp Tranh chỉ cảm thấy mình sắp chết đói đến nơi rồi.
Diệp Tranh nhanh chóng bắn hạ một con, nhưng khi cô cầm con chim trắng mỏ đỏ này trong tay, cô mới phát hiện ra mình không có lửa, cũng không có bất cứ dụng cụ đánh lửa nào. Chẳng lẽ muốn cô ăn sống sao?
Cuối cùng Diệp Tranh quyết tâm, lấy mũi tên khoét ra một đống máu thịt ướt đẫm từ trên thân con chim. Cô nhắm mắt lại, cau mày nhét đống thịt bầy nhầy đó vào mồm.
Mùi máu tanh nồng tràn ngập trong miệng. Diệp Tranh không nhịn được “oẹ” một cái, chật vật nhả hết ra ngoài.
Quả nhiên vẫn không được, cô lấy mua bàn tay chùi vết máu bên môi mình, vị thịt chim sống làm cô buồn nôn không ngừng. Nếu không phải trong dạ dày vốn trống rỗng không có gì, nhất định cô sẽ nôn bừa bãi khắp nơi.
Lúc này phía trước lại có tiếng động vang lên.
Diệp Tranh cảnh giác rút cung tên ra, nhắm về phía trước nơi phát ra tiếng động.
Một sinh vật giáp xác dài nửa mét đang lách cách lách cách bò thật nhanh dọc theo bờ biển.
Đó không phải là tôm hùm chứ? Diệp Tranh nghi hoặc nhìn chằm chằm con vật màu đỏ đang chạy rất vui vẻ này, hơi khó hiểu, chẳng lẽ tôm hùm cũng có loại màu đỏ như vậy sao?
Ngay khi cô còn ngây người, con tôm hùm đã chạy xuống biển lần nữa. Diệp Tranh ảo não thở dài một tiếng, buông cung tên trong tay ra. Sớm biết vậy thì đã bắn nó một phát rồi mới xét đến chuyện ăn được hay không.
Nhưng mà lúc này, một cái gì đó đột nhiên vọt lên từ dưới biển, cứ vậy rơi thẳng xuống trước mặt Diệp Tranh.
Giật mình sợ hãi, Diệp Tranh lùi về phía sau hai bước, bình tĩnh nhìn lại.
Con “tôm hùm” vỏ đỏ lúc nãy rõ ràng đã bị lột vỏ, phần vỏ đỏ biến mất lộ ra phần thịt bên trong, bắp thịt nó còn hơi giật giật. Tuy có dính vài hạt cát nhưng nhìn nó vẫn óng ánh trắng nõn như trước, nhìn rất ngon mắt!
Diệp Tranh không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Cô tìm thấy cây cung của mình bị vứt lăn lóc cách đó không xa.
Túi Diệp Tranh dùng để đựng cung đã bị xé nát, giống như quần của cô, bị cào nát theo từng đường thẳng chỉnh tề. “Cold hunter” mà cô yêu quí vô cùng đáng thương, bị vứt trên cái túi ni lông xé nát bươm.
Diệp Tranh một lần nữa tin chắc vào phán đoán của mình. Con cá lớn kia không chỉ có nanh vuốt sắc bén, nó còn có sức mạnh rất lớn.
Cái túi ni lông này là Diệp Tranh cố ý mua để săn thú ở Canada. Để bảo vệ cây cung yêu quí của mình, cô đã bỏ ra một số tiền rất lớn cho cái túi thể thao này. Nó từng bị răng nhọn của sói hoang cắn xé, cũng ngoan cường không rách. Nhưng bây giờ, cái túi bền chắc này lại bị xé nát một cách dễ dàng như vậy.
Diệp Tranh cẩn thận kiểm tra thanh cung, ròng rọc, dây cung, cung trụ của mình, ngay cả một phụ kiện nhỏ cũng không bỏ qua. Cuối cùng cô kéo căng dây cung ra, chắc chắn “cold hunter” không có hỏng hóc gì mới yên lòng. Xem ra con cá kia cũng không có hứng thú gì với cây cung của cô.
Cô nhặt nhạnh mũi tên bị rải rác khắp nơi lên. Đám mũi tên của cô lại không may mắn như cung, không làm túi riêng để bảo vệ, một nắm lớn cứ thể tá lả khắp nơi. Diệp Tranh nhặt cái cuối cùng lên, chỉ có bảy, tám cái là nguyên vẹn không chút sứt mẻ, những cái đều bị gãy ở thân mũi tên.
Diệp Tranh dùng túi ni lông bọc những mũi tên còn lại, sau đó lại đặt vào trong cái giỏ đựng tên đã rách tơi tả.
Đến tận giờ phút này, khi vũ khí lại về tay mình lần nữa, Diệp Tranh mới chính thức thở phào nhẹ nhõm, an tâm hơn. Lúc này, cô mới chuyển sự chú ý đến hoàn cảnh bây giờ của mình.
Diệp Tranh đang đứng trên một mảng nhỏ của bờ cát. Vừa nãy cô nằm ngay trên đó, có lẽ là do con cá kia tha lên.
Cô nhìn ngóng bốn phía, phát hiện ra bãi cát ở đây rất nhỏ, ở chỗ sóng biển không đến cũng không đắp thành bãi cát lớn, nhưng lại có không ít đá ngầm cao hơn đầu người trơ trọi bên bờ.
Diệp Tranh phóng tầm mắt ra xa xa, phát hiện cách bờ biển bên ngoài mười mấy mét có xuất hiện cây cối cao cao, nhìn từ xa hình như là cây dừa. Diệp Tranh cảm thấy đại khái là mình đang phiêu lưu đến một hòn đảo nhỏ không biết tên, thế nhưng đã có cây dừa, hẳn là hòn đảo này vẫn nằm ở vùng nhiệt đới, khả năng cách nơi du thuyền bị lật tương đối gần.
Nghĩ đến chuyện du thuyền và bạn bè trên đó, Diệp Tranh không ngừng khổ sở trong lòng. Tuy cô chuyển đến đây học không lâu, nhưng vẫn có quan hệ rất tốt với các bạn học cùng đi du lịch, ở cùng nhau cũng rất vui vẻ. Diệp Tranh rất hi vọng những người khác cũng giống mình, đều may mắn sống sót, tuy rằng cô cũng biết là hi vọng xa vời.
Cô từ từ đi dọc theo sườn dốc vào sâu trong rừng. Cũng không rõ cô đã hôn mê bao lâu, bây giờ cổ họng cô khô khốc một cách kinh khủng, nóng lòng muốn tìm một thứ gì đó để uống, Diệp Tranh cho rằng cây dừa là một lựa chọn không tồi.
Song, khi đứng dưới gốc cây dừa cao to, cô lại há hốc mồm: Những chùm quả to lớn kết trên cái cây giống cây dừa này căn bản không có màu xanh tròn tròn như quả dừa mà lại giống quả sầu riêng cô từng ăn hơn. Vỏ mọc đầy gai lởm chởm, mang màu đen đen khiến người ta khó ưa.
Đây là… giống cây mới? Hay là căn bản nó hoàn toàn không phải là dừa? Diệp Tranh mơ hồ.
Nơi Diệp Tranh từng nhìn thấy nhiều hoa quả trái cây và các loại rau củ quả khác là siêu thị, mà phần lớn dáng vẻ các loại cây ăn quả cô lại không biết. Vì cô có hứng thú với việc đi dã ngoại săn thú nên rừng rậm quanh Ngũ Đại Hồ (Great Lakes) [1] cô cũng coi như quen thuộc. Nhưng loại cây nhiệt đới này rõ ràng không nằm trong phạm vi hiểu biết của cô.
[1] Ngũ Đại Hồ (Great Lakes): là năm hồ lớn (hồ Superior, hồ Michigan, hồ Huron, hồ Erie, hồ Ontario) nằm trên hay gần biên giới Hoa Kỳ – Canada. Đây là nhóm hồ nước ngọt lớn nhất trên thế giới, và hệ thống Ngũ Đại Hồ – sông Saint Lawrence là hệ thống nước ngọt lớn nhất trên thế giới. Diệp Tranh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn rút ra một mũi tên từ sau lưng, nhắm vào cái quả lớn gần mình nhất, bắn vào cuống của nó.
Sau hai phát bắn vào không khí, một cái quả nặng trịch cuối cùng cũng rơi bộp xuống cạnh chân cô, nứt ra một lớp bên ngoài ở dưới đáy.
Trước tiên Diệp Tranh lấy mũi tên về, sau đó mới nhặt cái quả kì quái này lên.
Da của nó rất cứng, may là khi rơi xuống đất đã nứt ra một phần, lộ ra thịt quả bên trong màu trắng. Diệp Tranh lắc lắc nó, quả nhiên có thể cảm nhận thấy bên trong có chất lỏng.
Diệp Tranh sung sướng, lấy một mũi tên cắt phần thịt quả ra. Thế nhưng điều làm cô khiếp sợ là chất lỏng chảy ra từ bên trong quả căn bản không trong như nước dừa mà là một thứ nước quả màu xanh nhạt.
Cái này có thể ăn sao?
Diệp Tranh tiếc nuối nhìn cái thử chất lỏng kia, nước quả màu xanh lục chảy ra mang theo hạt màu đen. Cô liếm liếm đôi môi hơi khô, lại thả cái quả nặng trình trịch này xuống.
Cô tiếc nuối đứng dậy, định đi xa hơn chút nữa, thử xem có thể tìm được loại quả mà cô biết không.
Đúng lúc này, một bóng đen bất chợt xông đến, ôm lấy cái quả bị cô vứt trên đất, sau đó lại nhanh chóng leo lên một thân cây khác.
Diệp Tranh trợn mắt há mồm nhìn con vật giống khỉ đuôi dài đó “líu lo” vui vẻ ôm lấy cái quả kia mà hút chất lỏng đang chảy ra.
Sau đó cô cực kì sung sướng, vậy là quả này không có độc!
Diệp Tranh phấn chấn hơn, một phát bắn rơi hai quả.
Vì lo bị con khỉ đuôi dài cướp mất, cô đá lăn hai quả đó ra ngoài rừng cây.
Diệp Tranh đập một quả ra, cẩn thận dùng ngón tay bốc một chút chất lỏng bên trong ra đưa lên miệng uống. Là một kiểu mùi vị rất tươi mới, cô cũng không thể nói là nó giống quả nào, nhưng thứ nước mát lành ngòn ngọt này làm cô rất thích. Diệp Tranh học theo dáng vẻ của con khỉ đuôi dài kia, cũng đắc ý uống từng ngụm một.
Đột nhiên cô thấy là lạ, cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Diệp Tranh ngẩng đầu nhìn lên, lại sợ đến mức đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Con cá lớn cô gặp lúc trước bây giờ đang nằm nhoài người trên một tảng đá ngầm, đôi mắt cực to kia đang nhìn chằm chặp vào cô.
Chuyện này là sao chứ! Nếu như đối phương là người, bây giờ Diệp Tranh sẽ không ngại ngùng mà mở miệng mắng.
Lần này nó đúng là không dữ tợn há miệng để lộ hàm răng sắc nhọn như trước, cũng không cử động vây cá đầy gai xương của mình. Diệp Tranh cảm thấy nhìn nó từ xa thế này, bỏ qua màu da của nó, cũng quên đi cái đuôi to tướng của nó đang kích thích thị giác cô, nó cũng có rất nhiều nét giống với con người, cũng không đến nỗi quá đáng sợ. Diệp Tranh cảm thấy đường nét của khuôn mặt nó quả thật khá giống với mấy nhân vật trong phim Dracula mà cô từng xem, nhất là sắc mặt trắng bệch của Dracula.
Đương nhiên, nếu nó có thể không xuất quỷ nhập thần như vậy là tốt rồi.
Diệp Tranh thấy hành động của con cá này quả thật là khó hiểu. Đang yên đang lành lại sờ chân cô, bây giờ lại nằm thẳng đuột trên bãi đá gần nhất, nhoài người ra nhìn chằm chằm cô uống nước quả.
Nước quả?
Nhất thời Diệp Tranh cảm thấy mình phát hiện ra điều gì đó. Cô thử thăm dò đặt cái quả đó xuống đất, sau đó lại nâng lên.
Quả nhiên đầu của tên người cá đó hơi đu đưa theo động tác tay của cô.
Diệp Tranh thở phào nhẹ nhõm, đá một quả nguyên vẹn không sứt mẻ đến đó. Quả đó cứ vậy lăn lông lốc xuống theo sườn dốc.
Tên người cá đột nhiên thẳng người dậy, vây cá sau lưng dựng đứng hết lên, mắt nhìn cái quả đang lăn đến bên bờ không chớp.
Nó liếc nhìn Diệp Tranh, cái đuôi to phía sau đột nhiên đập mạnh vào tảng đá ngầm. Sau đó nhảy “rào” một cái xuống nước, chỉ để lại cái quả kia bơ vơ trơ trọi nằm trên bờ.
Mình đúng là đồ ngu! Diệp Tranh tức giận nghĩ, vô cùng tiếc rẻ cái quả bị mình lãng phí, nhưng cô cũng không dám đi ra đó nhặt về. Cô không thể làm gì hơn là quay lại chỗ cái cây lần hai, dự định làm cho mình một cái khác.
Sau khi uống no nước quả, Diệp Tranh quyết định đi ven bờ biển một vòng, tìm thử xem có phát hiện gì mới không, hoặc là có tìm thấy bạn bè gặp nạn giống mình không.
Lúc cô đi rời khỏi rừng cây, cô quay đầu liếc mắt nhìn. Cái quả gần chỗ đá ngầm vẫn trơ trọi ở đó —— chỉ là đã bị chém đôi.
Con cá kia cuối cùng là mắc bệnh gì không biết?
Diệp Tranh nghĩ, sau đó nhanh chóng quên nó đi.
Diệp Tranh đi lòng vòng quanh bờ biển rất lâu, đến khi mặt trời gần như chìm hẳn xuống biển, nơi biển và bầu trời giao nhau cũng bắt đầu ửng hồng, cô vẫn không nhìn thấy bóng người, cũng không có nơi nào để quay về trú tạm.
Cuối cùng cô vừa đói vừa khát dừng lại.
Trên đường đi, tốt xấu gì cô cũng đã mở thêm hai quả to nữa, nhưng từ lúc tỉnh lại đến giờ, Diệp Tranh chưa có gì để ăn. Cô cảm thấy dạ dày mình đang biểu tình mãnh liệt.
Nhưng trừ loại quả vừa to vừa kì lạ này, cô chưa từng nhìn thấy loại hoa quả nào khác. Diện tích rừng cây này rất lớn, trong tình trạng chưa rõ mọi thứ, Diệp Tranh cũng không muốn tuỳ tiện đi vào trong rừng.
Xem ra chỉ có thể ăn thịt chim biển.
Khi cái bụng lại biểu tình thêm một tiếng nữa, cuối cùng Diệp Tranh cũng quyết định bữa tối của mình.
Dọc bờ biển, cô nhìn thấy cánh chim trắng bay lướt qua, trông giống như hải âu, có mỏ đỏ.
Lúc mới bắt đầu, biển rộng, cánh chim, ánh mặt trời và rừng cây, tất cả đều là những hình ảnh rất đẹp. Lúc đó cô còn cảm thấy những con chim kia đáng yêu đến mê người. Thế nhưng bây giờ, Diệp Tranh chỉ cảm thấy mình sắp chết đói đến nơi rồi.
Diệp Tranh nhanh chóng bắn hạ một con, nhưng khi cô cầm con chim trắng mỏ đỏ này trong tay, cô mới phát hiện ra mình không có lửa, cũng không có bất cứ dụng cụ đánh lửa nào. Chẳng lẽ muốn cô ăn sống sao?
Cuối cùng Diệp Tranh quyết tâm, lấy mũi tên khoét ra một đống máu thịt ướt đẫm từ trên thân con chim. Cô nhắm mắt lại, cau mày nhét đống thịt bầy nhầy đó vào mồm.
Mùi máu tanh nồng tràn ngập trong miệng. Diệp Tranh không nhịn được “oẹ” một cái, chật vật nhả hết ra ngoài.
Quả nhiên vẫn không được, cô lấy mua bàn tay chùi vết máu bên môi mình, vị thịt chim sống làm cô buồn nôn không ngừng. Nếu không phải trong dạ dày vốn trống rỗng không có gì, nhất định cô sẽ nôn bừa bãi khắp nơi.
Lúc này phía trước lại có tiếng động vang lên.
Diệp Tranh cảnh giác rút cung tên ra, nhắm về phía trước nơi phát ra tiếng động.
Một sinh vật giáp xác dài nửa mét đang lách cách lách cách bò thật nhanh dọc theo bờ biển.
Đó không phải là tôm hùm chứ? Diệp Tranh nghi hoặc nhìn chằm chằm con vật màu đỏ đang chạy rất vui vẻ này, hơi khó hiểu, chẳng lẽ tôm hùm cũng có loại màu đỏ như vậy sao?
Ngay khi cô còn ngây người, con tôm hùm đã chạy xuống biển lần nữa. Diệp Tranh ảo não thở dài một tiếng, buông cung tên trong tay ra. Sớm biết vậy thì đã bắn nó một phát rồi mới xét đến chuyện ăn được hay không.
Nhưng mà lúc này, một cái gì đó đột nhiên vọt lên từ dưới biển, cứ vậy rơi thẳng xuống trước mặt Diệp Tranh.
Giật mình sợ hãi, Diệp Tranh lùi về phía sau hai bước, bình tĩnh nhìn lại.
Con “tôm hùm” vỏ đỏ lúc nãy rõ ràng đã bị lột vỏ, phần vỏ đỏ biến mất lộ ra phần thịt bên trong, bắp thịt nó còn hơi giật giật. Tuy có dính vài hạt cát nhưng nhìn nó vẫn óng ánh trắng nõn như trước, nhìn rất ngon mắt!
Diệp Tranh không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt.
/28
|