Vào ngày Thất tịch hôm ấy, Hoàng đế đã mở tiệc chiêu đãi quần thần ở Vị Ương cung, còn đặc biệt cho phép Ninh tướng và gia quyến của ông cùng nhau đến tham dự, điều này nhằm tạo điều kiện để thúc đẩy việc liên hôn giữa hai nhà.
Cuối cùng Thẩm Giới cùng gặp được vị hôn thê có dung mạo khuynh thành của mình tại bữa tiệc, nhưng vì chỗ ngồi của hai người cách nhau rất xa, lại cộng thêm tiếng người ồn ào và ăn uống linh đình nên hắn chỉ có thể thoáng nhìn thấy một bóng người mờ nhạt, nhút nhát sợ sệt trốn bên cạnh Ninh tướng giống như một con tiểu hồ ly.
Ngự sử đại phu luôn bất đồng quan điểm với lão thừa tướng và đồng thời là một trong số những người cực lực phản đối cuộc liên hôn này nhất, vừa lúc Hoàng đế và Quý phi nương nương không có trong bữa tiệc, lão ngự sử tận dụng mọi thời cơ cười mỉa: "Ninh phủ đích trưởng tôn tiểu thư, còn có Tư Đồ Công nữa, sao lại tỏ ra rụt rè, khiếp đảm trước mặt ngự tiền như vậy, không có chút phong phạm danh viện thục nữ gì cả, khiến cho lão phu thiếu chút nữa đã nghĩ lầm rằng thừa tướng tùy tiện mang một tiểu chất nữ của thê thiếp bên ngoài phủ đệ đến nữa đấy."
Thẩm Giới nghe vậy cảm thấy có chút không vui, đáng lẽ lời này vừa nói ra sẽ khiến cho Tư Đồ Công không vui, thế nhưng không ngờ lão Tư Đồ ngồi trong bữa tiệc không nói lời nào, chỉ hơi thất vọng liếc mắt nhìn thanh y nữ tử kia một cái, sau đó im lặng.
Thẩm Giới cảm thấy khó hiểu, hắn đưa mắt nhìn bóng dáng xinh đẹp kia thì chỉ thấy đôi mắt nàng sững trong chốc lát, rất nhanh đã lập tức thẳng eo thon, dáng vẻ đoan trang, khí khái của thế gia trăm năm trên người nàng nhàn nhạt tản ra.
"Thần nữ nghe nói từ nhỏ Ngự sử đại nhân đã thiên tư thông minh, từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu tham gia khoa cử, chỉ là thi nhiều lần vẫn không đậu, đến năm gần bốn mươi tuổi mới thi đậu cống sĩ và diện kiến long nhan ở trong thi đình. Nếu nói như vậy, tư thái thanh quý, không kiêu ngạo không siểm nịnh của đại nhân lúc đó ắt hẳn là xuất sắc hơn một tiểu hài tử mười ba tuổi như ta nhiều."
Thanh âm trong trẻo như chuông bạc pha lẫn vài phần ngây ngô non nớt của thiếu nữ khiến cho lời nói hùng hổ dọa người của nàng trở nên đáng yêu hơn.
Lời vừa dứt, những người ngồi ở đây "ồ" lên.
Mặt mũi lão ngự sử đỏ rần, vân bạc ròng tràn trong tay gần như biến hình, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ông ta đang muốn phát tác thì Ninh thừa tướng đã mở miệng trước, nhẹ giọng khiển trách: "Gia nhi, không được vô lễ."
Thẩm Giới nghiêng đầu nhìn lại thì chỉ thấy tổ phụ nàng từ ái phất phất tay với nàng, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, nàng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó yên lặng ra ngoài điện.
Trong lòng Thẩm Giới có chút sảng khoái, lão ngự sử này thường hay buộc tội hành vi của hắn là lỗ mãng trước mặt Hoàng đế, không tuân theo lễ nghĩa, không có phong phạm vương tôn Hoàng tử, khiến cho hắn bị cấm túc mấy tháng, một vài ngày trước mới lấy lại được tự do.
Một câu nói vô tâm của nàng lại giúp hắn trút giận một phần.
Nhưng là phụ hoàng đã từng không chỉ một lần nhắc tới trước mặt hắn, tính tình Ninh Gia ôn hòa, tri thư đạt lễ, có tiếng là hiền lương thục đức, vậy thì một nữ tử như thế làm sao có thể không chút lưu tình phơi bày quá khứ của ngự sử đương triều trước mặt tất cả các quan viên có mặt trong ngày hôm nay chứ?
Từ đó có thể thấy, phán đoán của phụ hoàng cũng có lúc không chính xác.
Hắn nghi hoặc là thế, nhưng bản thân lại bất tri bất giác đứng dậy đi theo bóng dáng thướt tha kia ra ngoài.
Hắn đi theo phía sau nàng, chỉ thấy nàng đi ra khỏi Vị Ương cung, sau đó đi qua tam cổng cung, rồi lại quanh quẩn vòng qua Ngự Hoa Viên, dường như là đang đi về phía Thọ An cung của Thái hậu, Thẩm Giới nghĩ, chắc hẳn nàng muốn đến đó để gặp Ninh lão phu nhân đang đàm đạo với Thái hậu.
Hắn chọn một con đường tắt đến đó trước, sau đó chặn nàng lại dưới bức tường cung màu son.
"Tham kiến Vương gia." Nàng cung kính hành lễ với hắn, đầu cúi xuống, dáng vẻ thanh tú nhỏ xinh.
"Ngươi biết ta?" Thẩm Giới cảm thấy có chút bất ngờ.
"Vâng." Nàng gật gật đầu, mặt đỏ lên tựa như có chút thẹn thùng, ngón tay không tự chủ vặn vẹo y phục: "Thần nữ đã từng nhìn thấy bức họa của Vương gia ở chỗ tổ phụ."
"Tư Đồ Công?" Thẩm Giới khẽ mỉm cười, không chút để bụng nói: "Rõ ràng là do lão thừa tướng xin bức họa của bổn vương ở chỗ phụ hoàng."
Cô nương trước mặt rõ ràng là nghẹn một chút, sau đó mới chậm rì rì nói: "... Vâng."
Hắn chỉ cho là nàng đang thẹn thùng, thế nhưng không nghĩ lập tức buông tha mà tiếp tục thử hỏi: "Dù cho tài nghệ của họa sư có thật sự cao siêu đi nữa, thì bức họa cũng vẫn có sự khác biệt rất lớn đối với người thật, sao ngươi có thể lập tức chắc chắn đó là ta?"
"Vương gia rất đẹp mắt." Nàng đáp, cuối cùng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngọc trong trẻo lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, môi hơi hé mở: "Khiến người… Đã gặp qua là không thể quên được."
Nàng quá mức thẹn thùng nên không có cách nào nói với hắn rằng, lúc nãy ở trong yến hội cũng đã lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn vài lần.
Tiểu vương gia là lang quân đẹp nhất mà nàng từng thấy trong đời.
Thẩm Giới nhìn nữ tử đang ngượng ngùng trước mặt, nghe thấy nàng thẳng thắn ca ngợi dung mạo hắn như vậy thì trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc, giây lát gợn sóng qua đi, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Ánh mắt hắn đảo một vòng, xẹt qua gò má trắng nõn không tì vết rơi xuống lòng bàn tay tinh xảo đang cầm một chiếc quạt tròn viền mỏng của mỹ nhân, mở miệng hỏi: "Ban đêm trong cung cũng không quá nóng, sao ngươi còn cần phải cầm quạt?"
"Đuổi côn trùng." Nàng cười cười, dùng quạt che miệng, lộ ra hai hàng lông mày cong cong và đôi mắt sáng ngời như sao.
"Côn trùng trong cung cũng không có hại." Hắn cười nhắc nhở nàng.
"Lần này Vương gia sai rồi." Vừa nói, nàng vừa vươn tay chộp một phát, sau đó tựa như cầm bảo bối gì đó từ từ mở ra trước mặt Thẩm Giới.
Trong lòng bàn tay là một con đom đóm nửa đen nửa sáng màu ngọc lục bảo, đôi cánh trong suốt khẽ lay động.
Nàng nhẹ nhàng vẫy vẫy quạt, côn trùng tựa như được tiếp thêm sức mạnh, lập tức vỗ cánh bay về phía trước, ánh sáng đom đóm càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong bầu trời đêm.
Thẩm Giới ngẩng đầu nhìn theo mới phát hiện có rất nhiều ngôi sao trên bầu trời đêm, trong đó sao Ngưu Lang và Chức Nữ là sáng nhất, nhìn từ nơi này, tựa như đang có một đôi tài tử giai nhân đang hẹn hò ở phương xa.
Bạc đuốc thu quang lãnh bình phong, nhẹ la cây quạt nhỏ phác lưu huỳnh.
Thiên giai bóng đêm lạnh như nước, nằm xem khiên ngưu sao Chức Nữ.
Thật lâu sau, hắn cúi đầu nhìn kỹ khuôn mặt nàng, ánh trắng làm tan chảy ngũ quan nàng, mà mặt mũi nàng cũng được bao trùm dưới ánh trăng.
Cuối cùng Thẩm Giới cùng gặp được vị hôn thê có dung mạo khuynh thành của mình tại bữa tiệc, nhưng vì chỗ ngồi của hai người cách nhau rất xa, lại cộng thêm tiếng người ồn ào và ăn uống linh đình nên hắn chỉ có thể thoáng nhìn thấy một bóng người mờ nhạt, nhút nhát sợ sệt trốn bên cạnh Ninh tướng giống như một con tiểu hồ ly.
Ngự sử đại phu luôn bất đồng quan điểm với lão thừa tướng và đồng thời là một trong số những người cực lực phản đối cuộc liên hôn này nhất, vừa lúc Hoàng đế và Quý phi nương nương không có trong bữa tiệc, lão ngự sử tận dụng mọi thời cơ cười mỉa: "Ninh phủ đích trưởng tôn tiểu thư, còn có Tư Đồ Công nữa, sao lại tỏ ra rụt rè, khiếp đảm trước mặt ngự tiền như vậy, không có chút phong phạm danh viện thục nữ gì cả, khiến cho lão phu thiếu chút nữa đã nghĩ lầm rằng thừa tướng tùy tiện mang một tiểu chất nữ của thê thiếp bên ngoài phủ đệ đến nữa đấy."
Thẩm Giới nghe vậy cảm thấy có chút không vui, đáng lẽ lời này vừa nói ra sẽ khiến cho Tư Đồ Công không vui, thế nhưng không ngờ lão Tư Đồ ngồi trong bữa tiệc không nói lời nào, chỉ hơi thất vọng liếc mắt nhìn thanh y nữ tử kia một cái, sau đó im lặng.
Thẩm Giới cảm thấy khó hiểu, hắn đưa mắt nhìn bóng dáng xinh đẹp kia thì chỉ thấy đôi mắt nàng sững trong chốc lát, rất nhanh đã lập tức thẳng eo thon, dáng vẻ đoan trang, khí khái của thế gia trăm năm trên người nàng nhàn nhạt tản ra.
"Thần nữ nghe nói từ nhỏ Ngự sử đại nhân đã thiên tư thông minh, từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu tham gia khoa cử, chỉ là thi nhiều lần vẫn không đậu, đến năm gần bốn mươi tuổi mới thi đậu cống sĩ và diện kiến long nhan ở trong thi đình. Nếu nói như vậy, tư thái thanh quý, không kiêu ngạo không siểm nịnh của đại nhân lúc đó ắt hẳn là xuất sắc hơn một tiểu hài tử mười ba tuổi như ta nhiều."
Thanh âm trong trẻo như chuông bạc pha lẫn vài phần ngây ngô non nớt của thiếu nữ khiến cho lời nói hùng hổ dọa người của nàng trở nên đáng yêu hơn.
Lời vừa dứt, những người ngồi ở đây "ồ" lên.
Mặt mũi lão ngự sử đỏ rần, vân bạc ròng tràn trong tay gần như biến hình, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ông ta đang muốn phát tác thì Ninh thừa tướng đã mở miệng trước, nhẹ giọng khiển trách: "Gia nhi, không được vô lễ."
Thẩm Giới nghiêng đầu nhìn lại thì chỉ thấy tổ phụ nàng từ ái phất phất tay với nàng, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, nàng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó yên lặng ra ngoài điện.
Trong lòng Thẩm Giới có chút sảng khoái, lão ngự sử này thường hay buộc tội hành vi của hắn là lỗ mãng trước mặt Hoàng đế, không tuân theo lễ nghĩa, không có phong phạm vương tôn Hoàng tử, khiến cho hắn bị cấm túc mấy tháng, một vài ngày trước mới lấy lại được tự do.
Một câu nói vô tâm của nàng lại giúp hắn trút giận một phần.
Nhưng là phụ hoàng đã từng không chỉ một lần nhắc tới trước mặt hắn, tính tình Ninh Gia ôn hòa, tri thư đạt lễ, có tiếng là hiền lương thục đức, vậy thì một nữ tử như thế làm sao có thể không chút lưu tình phơi bày quá khứ của ngự sử đương triều trước mặt tất cả các quan viên có mặt trong ngày hôm nay chứ?
Từ đó có thể thấy, phán đoán của phụ hoàng cũng có lúc không chính xác.
Hắn nghi hoặc là thế, nhưng bản thân lại bất tri bất giác đứng dậy đi theo bóng dáng thướt tha kia ra ngoài.
Hắn đi theo phía sau nàng, chỉ thấy nàng đi ra khỏi Vị Ương cung, sau đó đi qua tam cổng cung, rồi lại quanh quẩn vòng qua Ngự Hoa Viên, dường như là đang đi về phía Thọ An cung của Thái hậu, Thẩm Giới nghĩ, chắc hẳn nàng muốn đến đó để gặp Ninh lão phu nhân đang đàm đạo với Thái hậu.
Hắn chọn một con đường tắt đến đó trước, sau đó chặn nàng lại dưới bức tường cung màu son.
"Tham kiến Vương gia." Nàng cung kính hành lễ với hắn, đầu cúi xuống, dáng vẻ thanh tú nhỏ xinh.
"Ngươi biết ta?" Thẩm Giới cảm thấy có chút bất ngờ.
"Vâng." Nàng gật gật đầu, mặt đỏ lên tựa như có chút thẹn thùng, ngón tay không tự chủ vặn vẹo y phục: "Thần nữ đã từng nhìn thấy bức họa của Vương gia ở chỗ tổ phụ."
"Tư Đồ Công?" Thẩm Giới khẽ mỉm cười, không chút để bụng nói: "Rõ ràng là do lão thừa tướng xin bức họa của bổn vương ở chỗ phụ hoàng."
Cô nương trước mặt rõ ràng là nghẹn một chút, sau đó mới chậm rì rì nói: "... Vâng."
Hắn chỉ cho là nàng đang thẹn thùng, thế nhưng không nghĩ lập tức buông tha mà tiếp tục thử hỏi: "Dù cho tài nghệ của họa sư có thật sự cao siêu đi nữa, thì bức họa cũng vẫn có sự khác biệt rất lớn đối với người thật, sao ngươi có thể lập tức chắc chắn đó là ta?"
"Vương gia rất đẹp mắt." Nàng đáp, cuối cùng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngọc trong trẻo lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, môi hơi hé mở: "Khiến người… Đã gặp qua là không thể quên được."
Nàng quá mức thẹn thùng nên không có cách nào nói với hắn rằng, lúc nãy ở trong yến hội cũng đã lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn vài lần.
Tiểu vương gia là lang quân đẹp nhất mà nàng từng thấy trong đời.
Thẩm Giới nhìn nữ tử đang ngượng ngùng trước mặt, nghe thấy nàng thẳng thắn ca ngợi dung mạo hắn như vậy thì trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc, giây lát gợn sóng qua đi, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Ánh mắt hắn đảo một vòng, xẹt qua gò má trắng nõn không tì vết rơi xuống lòng bàn tay tinh xảo đang cầm một chiếc quạt tròn viền mỏng của mỹ nhân, mở miệng hỏi: "Ban đêm trong cung cũng không quá nóng, sao ngươi còn cần phải cầm quạt?"
"Đuổi côn trùng." Nàng cười cười, dùng quạt che miệng, lộ ra hai hàng lông mày cong cong và đôi mắt sáng ngời như sao.
"Côn trùng trong cung cũng không có hại." Hắn cười nhắc nhở nàng.
"Lần này Vương gia sai rồi." Vừa nói, nàng vừa vươn tay chộp một phát, sau đó tựa như cầm bảo bối gì đó từ từ mở ra trước mặt Thẩm Giới.
Trong lòng bàn tay là một con đom đóm nửa đen nửa sáng màu ngọc lục bảo, đôi cánh trong suốt khẽ lay động.
Nàng nhẹ nhàng vẫy vẫy quạt, côn trùng tựa như được tiếp thêm sức mạnh, lập tức vỗ cánh bay về phía trước, ánh sáng đom đóm càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong bầu trời đêm.
Thẩm Giới ngẩng đầu nhìn theo mới phát hiện có rất nhiều ngôi sao trên bầu trời đêm, trong đó sao Ngưu Lang và Chức Nữ là sáng nhất, nhìn từ nơi này, tựa như đang có một đôi tài tử giai nhân đang hẹn hò ở phương xa.
Bạc đuốc thu quang lãnh bình phong, nhẹ la cây quạt nhỏ phác lưu huỳnh.
Thiên giai bóng đêm lạnh như nước, nằm xem khiên ngưu sao Chức Nữ.
Thật lâu sau, hắn cúi đầu nhìn kỹ khuôn mặt nàng, ánh trắng làm tan chảy ngũ quan nàng, mà mặt mũi nàng cũng được bao trùm dưới ánh trăng.
/95
|