Đại sư Thanh Nguyên dường như chỉ đến để truyền lời, cũng không thấy có ý định dẫn đường. Quan Linh cho nha hoàn và thị vệ lui xuống, chỉ để lại mỗi Lục Châu bên người, sau đó dựa vào ký ức kiếp trước, vòng qua các đình đài lầu các phức tạp, từ từ đi đến Phổ Độ viện được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp hoa sen trong hồ.
Cây cầu làm từ gỗ ngô đồng khá vững chắc. Những cái mâm tròn xanh biếc giữa hồ, dưới ánh mặt trời chói chang, nom có vẻ càng xanh tươi hơn. Những nụ hoa tròn trịa màu trắng hồng và vàng nhạt tranh nhau bung đài tỏa hương thơm. Quan Linh chợt nhớ đến kiếp trước, nghe nói Ninh Gia thích hoa sen, Thẩm Giới đã lập tức sai người trồng đầy loại hoa này trong hồ Bích Thanh của Vương phủ.
Đáy lòng nàng nảy sinh một tia oán hận, thực ra bản thân nàng sao lại không thích hoa sen, nhưng Ninh Gia đã mở miệng nói trước, nàng thà bịa đặt một loại hoa khác, cũng tuyệt đối không muốn phụ họa cho người ta.
Nghĩ đến việc này lại thấy hơi tức giận, vì thế nàng quay đầu, đi về hướng ngược lại.
Bên Thẩm Giới thì đang ở trong Phổ Độ viện phẩm một chén trà nhỏ, hắn đã đợi hơn nửa canh giờ, chút kiên nhẫn và cảm giác mới mẻ trong lòng đã tiêu tan gần hết, đôi con ngươi đen láy xinh đẹp ẩn chứa lửa giận như có như không.
Hắc Ưng đã theo tiểu vương gia mấy năm, đương nhiên cũng nhìn ra được chủ tử nhà mình mất kiên nhẫn rồi, nhưng mà thân phận người kia khá đặc biệt, không thể tùy ý giáng tội cho người ta được, vì thế hắn ta vội vàng cúi đầu nói: “Thần sẽ lập tức đi thúc giục.”
Vừa mới ra cửa đã gặp được Lục Châu đến truyền lời: “Tiểu thư mời Vương gia dời bước đến giữa hồ ngắm sen.”
Ấn đường Hắc Ưng giần giật, vị thiên kim thận trọng, cao quý, có một không hai trong truyền thuyết của Ninh phủ thế mà lại dám hẹn tiểu vương gia tuấn tú, cô độc, người sống chớ gần của nhà bọn họ đi ngắm hoa trong lần gặp mặt đầu tiên?
Đương lúc hắn đang do dự làm sao để truyền đạt cho chủ tử nhà mình, Thẩm Giới đã đi ra đại sảnh, nhận lời: “Nếu vậy thì đi thôi.”
Quan Linh cởi bộ lễ phục phiền phức mặc từ lúc ra khỏi Ninh phủ, chỉ để lại mỗi chiếc váy dài màu hoa hải đường, lúc này mới cảm thấy cả người nhẹ nhàng thoải mái. Nàng đứng ở trong đình giữa hồ, gió nhẹ khẽ lay ngọn tóc đen nhánh của người thiếu nữ, làm vạt áo nàng lay động, đẹp không gì sánh bằng.
Nàng đợi một lúc lâu, chợt có tiếng cộp vang lên, xé rách vẻ tĩnh lặng. Quan Linh xoay người nhìn lại, cuối cùng cũng thấy được Thẩm Giới mặc áo gấm màu đen họa tiết mây ở điểm cuối cây cầu. Ánh nắng tô điểm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn, dưới chiếc phát quan bạch ngọc càng có vẻ thanh nhã và lộng lẫy hơn.
Lang quân thuở thiếu niên mười lăm tuổi, nhẹ nhàng bước đến qua hồ đầy hương sen.
Chỉ một ánh nhìn, nàng đã bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của hắn.
Kiếp trước, chỉ vì một cái liếc mắt này, nàng đã quên phía sau hắn là quyền thế phú quý ngập trời, quên toàn bộ những thứ tăm tối quỷ quái trong cuộc đời nàng, quên Lục Tiệm Chi, người thanh mai trúc mã đã bên nàng nhiều năm, tựa như chỉ còn lại mỗi mình hắn tỏa sáng rực rỡ giữa đất trời mà thôi.
Vì một cái liếc mắt này, nàng bắt đầu lao vào vận mệnh bất hạnh như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Vậy nên Quan Linh thu hồi tầm mắt lại, gợn sóng trong lòng cũng dần bình tĩnh.
Lục Châu và Hắc Ưng âm thầm hiểu chuyện mà im lặng lui xuống, trong cái đình chật hẹp mà vắng lặng này chỉ còn lại hai mỹ nhân như được tạc từ ngọc.
Thẩm Giới cũng nghiêm túc nhìn thê tử mà Thánh Thượng ban cho hắn, dung mạo đúng là xuất chúng như phụ hoàng nói, chỉ là lớp phấn son dày quá, đẹp thì đẹp đó, nhưng trông giống con rối hơn.
Lẽ nào vẻ đẹp của thiên kim nhà tướng chỉ dựa vào lớp trang điểm đậm mới giữ được? Nhưng nữ nhi nhà tướng, tôn tử Tư Đồ, dù cho xấu như ma quỷ, vẫn sẽ được mấy huynh đệ của hắn tranh nhau cướp, cưới về vương phủ mình để trừ tà.
Quan Linh biết bản thân trang điểm hơi đậm, nhưng trang điểm nhẹ sẽ không thể vẽ ra dáng vẻ giống với Ninh Gia được, kiếp trước hắn thích nàng ấy như vậy, kiếp này hẳn cũng nên như vậy.
Nàng hắng giọng nói, quy củ hành lễ: “Thần nữ tham kiến Vương gia.”
“Miễn lễ.”
Tiếp theo là một sự im lặng dài.
“Vương gia có thấy sen ở chùa Phù Sơn đẹp không?”
“Tạm được.”
“Vương gia có thể hái cho ta một bông được không?”
Quan Linh chớp mắt mỉm cười, gương mặt phiếm hồng, ánh mắt sáng ngời, hoàn toàn không cảm thấy mình đang ra lệnh cho một vị hoàng tử tôn quý.
Thẩm Giới còn nghi ngờ bản thân nghe lầm, đuôi mắt khẽ nâng lên, nhìn nàng có chút kinh ngạc. Bé gái mười ba tuổi này dám ngang ngược vô lễ đến vậy sao?
“Ngươi có thể cho người khác một bông sen trong hồ, hái thêm một bông cho ta lại không được sao?” Thấy hắn vẫn thờ ơ, nàng cố tình gây sự thúc giục hắn.
Thẩm Giới chau hai hàng mày, trong lòng càng thấy hoang mang hơn, không hiểu câu nói chua lòm này của nàng từ đâu mà ra.
Quan Linh bỗng thấy hơi nhạt nhẽo.
Kiếp trước Thẩm Giới không thích nói chuyện với nàng, khi ấy hắn mười lăm, nàng mười ba, nàng vô cùng sùng bái tính tình cao lãnh thanh quý ấy của hắn.
Kiếp này hắn vẫn trầm mặc ít nói ở trước mặt nàng, hắn mười lăm, nàng hai mươi, nàng chỉ cảm thấy năm đó bản thân tự mình đa tình, cực kỳ không thú vị.
“Vương gia, nếu chúng ta đã gặp nhau rồi, lúc về cũng đã có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ, không bằng hôm nay cứ như vậy trước đi, ngài hồi cung, ta hồi phủ.”
Nàng uyển chuyển hành lễ, sau đó lập tức xoay người ra khỏi đình giữa hồ.
“Khoan đã.”
Thẩm Giới giơ tay ngăn Quan Linh lại, sau đó lập tức thả người nhảy xuống, xuyên qua lá xanh hoa hồng như một con bạch long dưới nước, tìm thấy một bông sen trắng nở rực rỡ nhất thì gập đầu ngón tay lại, sau đó đạp lên mâm tròn, quay về cầu như chuồn chuồn lướt nước, đưa bông sen trắng trong tay đến trước mặt Quan Linh.
“Cho ngươi.”
Hai má tiểu vương gia nóng lên, chưa bao giờ thấy mất tự nhiên như vậy, hắn cực kỳ hâm mộ huynh trưởng của mình, Tam Vương gia và Tam Vương phi là thanh mai trúc mã, chơi thân từ nhỏ, sau khi lớn lên thì kết làm phu thê, vô cùng ân ái và hòa thuận.
Còn hắn lại phải cưới một nữ tử chưa từng gặp mặt làm thê tử.
Chuyện như tặng hoa cũng là lần đầu tiên hắn làm.
Trong lúc lơ đãng, Quan Linh thoáng thấy được trên da mặt trắng trẻo xinh đẹp của Thẩm Giới hình như có hơi ửng đỏ, hoàn toàn không thể liên hệ giữa người thiếu niên ngây ngô, chân thành tha thiết này với người phu thê ly tâm, tuyệt tình của kiếp trước.
Nàng vươn tay nhận lấy bông hoa căng mọng tươi đẹp, đưa lên chóp mũi ngửi hương hoa ngào ngạt, không khỏi cong môi mỉm cười.
“Đa ta tiểu vương gia.”
Cây cầu làm từ gỗ ngô đồng khá vững chắc. Những cái mâm tròn xanh biếc giữa hồ, dưới ánh mặt trời chói chang, nom có vẻ càng xanh tươi hơn. Những nụ hoa tròn trịa màu trắng hồng và vàng nhạt tranh nhau bung đài tỏa hương thơm. Quan Linh chợt nhớ đến kiếp trước, nghe nói Ninh Gia thích hoa sen, Thẩm Giới đã lập tức sai người trồng đầy loại hoa này trong hồ Bích Thanh của Vương phủ.
Đáy lòng nàng nảy sinh một tia oán hận, thực ra bản thân nàng sao lại không thích hoa sen, nhưng Ninh Gia đã mở miệng nói trước, nàng thà bịa đặt một loại hoa khác, cũng tuyệt đối không muốn phụ họa cho người ta.
Nghĩ đến việc này lại thấy hơi tức giận, vì thế nàng quay đầu, đi về hướng ngược lại.
Bên Thẩm Giới thì đang ở trong Phổ Độ viện phẩm một chén trà nhỏ, hắn đã đợi hơn nửa canh giờ, chút kiên nhẫn và cảm giác mới mẻ trong lòng đã tiêu tan gần hết, đôi con ngươi đen láy xinh đẹp ẩn chứa lửa giận như có như không.
Hắc Ưng đã theo tiểu vương gia mấy năm, đương nhiên cũng nhìn ra được chủ tử nhà mình mất kiên nhẫn rồi, nhưng mà thân phận người kia khá đặc biệt, không thể tùy ý giáng tội cho người ta được, vì thế hắn ta vội vàng cúi đầu nói: “Thần sẽ lập tức đi thúc giục.”
Vừa mới ra cửa đã gặp được Lục Châu đến truyền lời: “Tiểu thư mời Vương gia dời bước đến giữa hồ ngắm sen.”
Ấn đường Hắc Ưng giần giật, vị thiên kim thận trọng, cao quý, có một không hai trong truyền thuyết của Ninh phủ thế mà lại dám hẹn tiểu vương gia tuấn tú, cô độc, người sống chớ gần của nhà bọn họ đi ngắm hoa trong lần gặp mặt đầu tiên?
Đương lúc hắn đang do dự làm sao để truyền đạt cho chủ tử nhà mình, Thẩm Giới đã đi ra đại sảnh, nhận lời: “Nếu vậy thì đi thôi.”
Quan Linh cởi bộ lễ phục phiền phức mặc từ lúc ra khỏi Ninh phủ, chỉ để lại mỗi chiếc váy dài màu hoa hải đường, lúc này mới cảm thấy cả người nhẹ nhàng thoải mái. Nàng đứng ở trong đình giữa hồ, gió nhẹ khẽ lay ngọn tóc đen nhánh của người thiếu nữ, làm vạt áo nàng lay động, đẹp không gì sánh bằng.
Nàng đợi một lúc lâu, chợt có tiếng cộp vang lên, xé rách vẻ tĩnh lặng. Quan Linh xoay người nhìn lại, cuối cùng cũng thấy được Thẩm Giới mặc áo gấm màu đen họa tiết mây ở điểm cuối cây cầu. Ánh nắng tô điểm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn, dưới chiếc phát quan bạch ngọc càng có vẻ thanh nhã và lộng lẫy hơn.
Lang quân thuở thiếu niên mười lăm tuổi, nhẹ nhàng bước đến qua hồ đầy hương sen.
Chỉ một ánh nhìn, nàng đã bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của hắn.
Kiếp trước, chỉ vì một cái liếc mắt này, nàng đã quên phía sau hắn là quyền thế phú quý ngập trời, quên toàn bộ những thứ tăm tối quỷ quái trong cuộc đời nàng, quên Lục Tiệm Chi, người thanh mai trúc mã đã bên nàng nhiều năm, tựa như chỉ còn lại mỗi mình hắn tỏa sáng rực rỡ giữa đất trời mà thôi.
Vì một cái liếc mắt này, nàng bắt đầu lao vào vận mệnh bất hạnh như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Vậy nên Quan Linh thu hồi tầm mắt lại, gợn sóng trong lòng cũng dần bình tĩnh.
Lục Châu và Hắc Ưng âm thầm hiểu chuyện mà im lặng lui xuống, trong cái đình chật hẹp mà vắng lặng này chỉ còn lại hai mỹ nhân như được tạc từ ngọc.
Thẩm Giới cũng nghiêm túc nhìn thê tử mà Thánh Thượng ban cho hắn, dung mạo đúng là xuất chúng như phụ hoàng nói, chỉ là lớp phấn son dày quá, đẹp thì đẹp đó, nhưng trông giống con rối hơn.
Lẽ nào vẻ đẹp của thiên kim nhà tướng chỉ dựa vào lớp trang điểm đậm mới giữ được? Nhưng nữ nhi nhà tướng, tôn tử Tư Đồ, dù cho xấu như ma quỷ, vẫn sẽ được mấy huynh đệ của hắn tranh nhau cướp, cưới về vương phủ mình để trừ tà.
Quan Linh biết bản thân trang điểm hơi đậm, nhưng trang điểm nhẹ sẽ không thể vẽ ra dáng vẻ giống với Ninh Gia được, kiếp trước hắn thích nàng ấy như vậy, kiếp này hẳn cũng nên như vậy.
Nàng hắng giọng nói, quy củ hành lễ: “Thần nữ tham kiến Vương gia.”
“Miễn lễ.”
Tiếp theo là một sự im lặng dài.
“Vương gia có thấy sen ở chùa Phù Sơn đẹp không?”
“Tạm được.”
“Vương gia có thể hái cho ta một bông được không?”
Quan Linh chớp mắt mỉm cười, gương mặt phiếm hồng, ánh mắt sáng ngời, hoàn toàn không cảm thấy mình đang ra lệnh cho một vị hoàng tử tôn quý.
Thẩm Giới còn nghi ngờ bản thân nghe lầm, đuôi mắt khẽ nâng lên, nhìn nàng có chút kinh ngạc. Bé gái mười ba tuổi này dám ngang ngược vô lễ đến vậy sao?
“Ngươi có thể cho người khác một bông sen trong hồ, hái thêm một bông cho ta lại không được sao?” Thấy hắn vẫn thờ ơ, nàng cố tình gây sự thúc giục hắn.
Thẩm Giới chau hai hàng mày, trong lòng càng thấy hoang mang hơn, không hiểu câu nói chua lòm này của nàng từ đâu mà ra.
Quan Linh bỗng thấy hơi nhạt nhẽo.
Kiếp trước Thẩm Giới không thích nói chuyện với nàng, khi ấy hắn mười lăm, nàng mười ba, nàng vô cùng sùng bái tính tình cao lãnh thanh quý ấy của hắn.
Kiếp này hắn vẫn trầm mặc ít nói ở trước mặt nàng, hắn mười lăm, nàng hai mươi, nàng chỉ cảm thấy năm đó bản thân tự mình đa tình, cực kỳ không thú vị.
“Vương gia, nếu chúng ta đã gặp nhau rồi, lúc về cũng đã có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ, không bằng hôm nay cứ như vậy trước đi, ngài hồi cung, ta hồi phủ.”
Nàng uyển chuyển hành lễ, sau đó lập tức xoay người ra khỏi đình giữa hồ.
“Khoan đã.”
Thẩm Giới giơ tay ngăn Quan Linh lại, sau đó lập tức thả người nhảy xuống, xuyên qua lá xanh hoa hồng như một con bạch long dưới nước, tìm thấy một bông sen trắng nở rực rỡ nhất thì gập đầu ngón tay lại, sau đó đạp lên mâm tròn, quay về cầu như chuồn chuồn lướt nước, đưa bông sen trắng trong tay đến trước mặt Quan Linh.
“Cho ngươi.”
Hai má tiểu vương gia nóng lên, chưa bao giờ thấy mất tự nhiên như vậy, hắn cực kỳ hâm mộ huynh trưởng của mình, Tam Vương gia và Tam Vương phi là thanh mai trúc mã, chơi thân từ nhỏ, sau khi lớn lên thì kết làm phu thê, vô cùng ân ái và hòa thuận.
Còn hắn lại phải cưới một nữ tử chưa từng gặp mặt làm thê tử.
Chuyện như tặng hoa cũng là lần đầu tiên hắn làm.
Trong lúc lơ đãng, Quan Linh thoáng thấy được trên da mặt trắng trẻo xinh đẹp của Thẩm Giới hình như có hơi ửng đỏ, hoàn toàn không thể liên hệ giữa người thiếu niên ngây ngô, chân thành tha thiết này với người phu thê ly tâm, tuyệt tình của kiếp trước.
Nàng vươn tay nhận lấy bông hoa căng mọng tươi đẹp, đưa lên chóp mũi ngửi hương hoa ngào ngạt, không khỏi cong môi mỉm cười.
“Đa ta tiểu vương gia.”
/95
|