Lúc Thẩm Giới tỉnh lại đã là giờ Thìn ngày hôm sau, sắc trời sáng sủa, cảnh sắc tươi đẹp trong mơ đêm qua cũng thật ảo diệu, hơn một nửa chi tiết cũng đều mờ ảo. Hắn chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, sau khi giật mình tỉnh lại thì ngồi thất thần ở trên giường, như thần sa quỷ ngã.
Sáng sớm Hắc Ưng đã đứng ở tiền điện, phía sau có một ám vệ hắc y đi theo, trên gương mặt hai người đều là sự hoảng loạn. Nhìn bộ dạng thất thần của Thẩm Giới, bọn họ chần chừ nhìn nhau, có chút muốn nói lại thôi.
“Vương gia…”
“Chuyện gì?”
Thẩm Giới phục hồi lại tinh thần, sửa sang lại quần áo, đứng dậy đi đến trước mặt hai người. Sắc mặt như ngọc, giọng nói bình thản, dáng người cao dài không giận mà tự uy.
“Ám vệ đã hồi báo, đêm hôm qua sau khi Vương phi nương nương xuống núi vẫn chưa hồi phủ, mà đi xem ngựa một vòng, rồi cướp một con Hãn huyết bảo mã. Còn đả thương mấy thị vệ Tướng phủ, một đường trốn ra thành Trường An, thẳng…Chạy thẳng về phía Tây!”
Hắc Ưng hơi sợ hãi mà nuốt nước miếng, một bên giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, một bên truyền đạt lại toàn bộ thông tin tình báo từ ám vệ cho Thẩm Giới.
Ngày hôm qua khi xuống núi, Thẩm Giới ra lệnh cho hai ám vệ lặng lẽ hộ tống “Ninh Gia” hồi Tướng phủ. Là vì phòng ngừa người có ý xấu sẽ xuống tay với nàng, nhưng không đoán được bản thân “Ninh Gia” sẽ làm ra việc này. Ám vệ không dám hành động thiếu suy nghĩ, gấp gáp chạy về Vương phủ báo tin, mới biết Vương gia đã vào cung.
“Nàng ấy biết cưỡi ngựa?” Thẩm Giới nhíu mày. Hắn xoa nhẹ đôi mắt còn buồn ngủ, còn tưởng rằng mình vẫn còn đang ở trong mơ, cất tiếng hỏi: “Còn đả thương vài thị vệ?”
“Vâng…” Hắc Ưng gật đầu, sắc mặt rất kiên định, ám vệ trong Vương phủ không có khả năng nói dối. Nhưng trong lòng cũng thấy kì lạ, dù sao thì chuyện này cũng quá mức khó tin, hắn ta cũng chỉ có thể nửa tin nửa ngờ.
Ninh gia nhiều thế hệ trâm anh, dòng dõi thư hương, trong phủ có Trạng Nguyên, Thám Hoa lang, cũng có đại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành. Nhưng chưa từng nghe nói còn có thể bồi dưỡng một kẻ trộm ngựa nhanh nhẹn và dũng mãnh như vậy?
“Nàng ấy chạy ra thành Trường An là đi tới chỗ nào?” Thẩm Giới khẽ tán thưởng với vị Vương phi tương lai từ trong nội tâm, nhưng cũng có chút đau đầu.
“Ám vệ sợ rằng Vương phi sẽ đi lạc, một đường đuổi theo ở trong bóng tối, chắc là sẽ nhanh lấy được bồ câu đưa thư của Vương phi thôi ạ.”
“Hửm?” Thẩm Giới khẽ nâng đuôi mắt, trong ánh mắt tràn ngập sự nghi ngờ.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Dù cho ám vệ rất giỏi khinh công, nhưng nàng ấy cưỡi ngựa chạy nhanh như thế sao có thể đuổi kịp? Nếu cũng cưỡi ngựa đuổi theo thì làm cách nào để nàng ấy không phát hiện?
“Trong tay Vương phi ôm một đóa sen hồng to như vậy, dung nhan hơn người, y phục gấm vóc như vậy rất nổi bật. Muốn đuổi kịp Vương phi, cũng không tính là việc khó khăn.”
Ám vệ tự biết đã làm hỏng việc, quỳ gối trước mặt Thẩm Giới, bẩm báo từng câu từng chữ đúng sự thật.
“Bổn vương đã biết, các ngươi về Vương phủ trước đi, tự lãnh hai mươi quân côn.”
Trong lòng Thẩm Giới kinh ngạc, vì hành động kinh thế hãi tục của người Ninh Gia mà cảm thấy hoang mang. Cũng không hiểu vì sao khi chạy trốn mà nàng còn muốn mang đóa hoa sen kia theo.
Thậm chí còn có vài phần lo lắng, dạo gần đây phía Tây thành Trường An xuất hiện thổ phỉ tràn lan, Hoàng đế ra lệnh cho hắn phải xử lý việc này. Nàng rêu rao khắp nơi như thế, lại còn đơn thương độc mã, rất có khả năng sẽ gặp chuyện không may.
Nhưng nét mặt Tiểu vương gia lại cực kỳ lạnh nhạt, thờ ơ.
Mặt mày Hắc Ưng xám tro trở lại Vương phủ, lãnh xong số trượng hình phạt từ trên trời giáng xuống, còn không kịp dưỡng thương đã phải vội vàng xử lý việc quân phức tạp. Ban đêm hắn ta đem mông đau nhức về tới chỗ ở, cảm thán đây chính là tai bay vạ gió. Hắn ta vừa chuẩn bị cởi áo đi ngủ thì nhận thư từ ám vệ đưa tới. Hắn ta lặng lẽ thở dài, rửa mặt, không hề nghỉ ngơi mà đi tới thư phòng tìm kiếm bóng dáng của Tiểu vương gia.
Vương phủ ở sâu trong hẻm mạch của phố Trường An. Nhìn từ bên ngoài, đương nhiên là nhà cao cửa rộng, tường viện màu son, cực kỳ trang trọng uy nghiêm. Phía trước của phủ có những tượng sư tử đá được tám thị vệ đeo đao đứng hai bên trái phải, uy phong lẫm liệt.
Bên trong phủ càng kinh diễm hơn, có bồn hoa thủy đình, ngói đen lưu li, rèm châu thêu mạc, rường cột chạm trổ. Mỗi cây mỗi lá, mỗi hoa mỗi cỏ, tất cả đều dạt dào sức sống, hương thơm ngào ngạt lan tỏa.
Thư phòng của Thẩm Giới được xây dựng ở một nơi vắng vẻ, bao quanh là những con suối và thác nước trong vắt, đồng thời bị che khuất bởi những hòn non bộ. Trong thư phòng có một chiếc bàn gỗ lê cẩm thạch cổ kính, trên giá sách có đầy đủ bút mực, nghiên mực, trên kệ sách là cũng cuốn sách cổ danh tiếng chất chồng hoa cả mắt, hoa trong bình sứ màu ngọc bích nở thành đóa, hương thơm lượn lờ.
Tiểu vương gia đang tập trung vẽ, nghiên cứu địa hình phía Tây. Lập phương án dự bị để tiêu diệt thổ phỉ, trong tầm tay là một chồng chiến lược chiến tranh dày cộm.
Dòng chữ nho nhỏ trải ra như lông vũ uyển chuyển nhẹ nhàng trong lòng bàn tay hắn, ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tối, hàng chữ viết qua loa cũng trở nên mờ ảo không rõ.
“Nơi Vương phi đi, là Tây Cương.”
Tây Cương.
Giống như là cố hương của người trong mơ mà hắn nhớ mãi không quên.
Hoa sen.
Đấy cũng là loại hoa mà nàng yêu thích nhất.
Rốt cuộc nàng là ai?
Trong lòng Thẩm Giới loạn như ma, sự việc đầy bí ẩn, manh mối phức tạp, khúc khuỷu, rồi cũng không biết nên bắt đầu phá giải từ chỗ nào. Đó chẳng qua là một giấc mơ Trang Chu, hắn không nên để trong lòng, càng không nên chú ý tới nó.
Sáng sớm Hắc Ưng đã đứng ở tiền điện, phía sau có một ám vệ hắc y đi theo, trên gương mặt hai người đều là sự hoảng loạn. Nhìn bộ dạng thất thần của Thẩm Giới, bọn họ chần chừ nhìn nhau, có chút muốn nói lại thôi.
“Vương gia…”
“Chuyện gì?”
Thẩm Giới phục hồi lại tinh thần, sửa sang lại quần áo, đứng dậy đi đến trước mặt hai người. Sắc mặt như ngọc, giọng nói bình thản, dáng người cao dài không giận mà tự uy.
“Ám vệ đã hồi báo, đêm hôm qua sau khi Vương phi nương nương xuống núi vẫn chưa hồi phủ, mà đi xem ngựa một vòng, rồi cướp một con Hãn huyết bảo mã. Còn đả thương mấy thị vệ Tướng phủ, một đường trốn ra thành Trường An, thẳng…Chạy thẳng về phía Tây!”
Hắc Ưng hơi sợ hãi mà nuốt nước miếng, một bên giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, một bên truyền đạt lại toàn bộ thông tin tình báo từ ám vệ cho Thẩm Giới.
Ngày hôm qua khi xuống núi, Thẩm Giới ra lệnh cho hai ám vệ lặng lẽ hộ tống “Ninh Gia” hồi Tướng phủ. Là vì phòng ngừa người có ý xấu sẽ xuống tay với nàng, nhưng không đoán được bản thân “Ninh Gia” sẽ làm ra việc này. Ám vệ không dám hành động thiếu suy nghĩ, gấp gáp chạy về Vương phủ báo tin, mới biết Vương gia đã vào cung.
“Nàng ấy biết cưỡi ngựa?” Thẩm Giới nhíu mày. Hắn xoa nhẹ đôi mắt còn buồn ngủ, còn tưởng rằng mình vẫn còn đang ở trong mơ, cất tiếng hỏi: “Còn đả thương vài thị vệ?”
“Vâng…” Hắc Ưng gật đầu, sắc mặt rất kiên định, ám vệ trong Vương phủ không có khả năng nói dối. Nhưng trong lòng cũng thấy kì lạ, dù sao thì chuyện này cũng quá mức khó tin, hắn ta cũng chỉ có thể nửa tin nửa ngờ.
Ninh gia nhiều thế hệ trâm anh, dòng dõi thư hương, trong phủ có Trạng Nguyên, Thám Hoa lang, cũng có đại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành. Nhưng chưa từng nghe nói còn có thể bồi dưỡng một kẻ trộm ngựa nhanh nhẹn và dũng mãnh như vậy?
“Nàng ấy chạy ra thành Trường An là đi tới chỗ nào?” Thẩm Giới khẽ tán thưởng với vị Vương phi tương lai từ trong nội tâm, nhưng cũng có chút đau đầu.
“Ám vệ sợ rằng Vương phi sẽ đi lạc, một đường đuổi theo ở trong bóng tối, chắc là sẽ nhanh lấy được bồ câu đưa thư của Vương phi thôi ạ.”
“Hửm?” Thẩm Giới khẽ nâng đuôi mắt, trong ánh mắt tràn ngập sự nghi ngờ.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Dù cho ám vệ rất giỏi khinh công, nhưng nàng ấy cưỡi ngựa chạy nhanh như thế sao có thể đuổi kịp? Nếu cũng cưỡi ngựa đuổi theo thì làm cách nào để nàng ấy không phát hiện?
“Trong tay Vương phi ôm một đóa sen hồng to như vậy, dung nhan hơn người, y phục gấm vóc như vậy rất nổi bật. Muốn đuổi kịp Vương phi, cũng không tính là việc khó khăn.”
Ám vệ tự biết đã làm hỏng việc, quỳ gối trước mặt Thẩm Giới, bẩm báo từng câu từng chữ đúng sự thật.
“Bổn vương đã biết, các ngươi về Vương phủ trước đi, tự lãnh hai mươi quân côn.”
Trong lòng Thẩm Giới kinh ngạc, vì hành động kinh thế hãi tục của người Ninh Gia mà cảm thấy hoang mang. Cũng không hiểu vì sao khi chạy trốn mà nàng còn muốn mang đóa hoa sen kia theo.
Thậm chí còn có vài phần lo lắng, dạo gần đây phía Tây thành Trường An xuất hiện thổ phỉ tràn lan, Hoàng đế ra lệnh cho hắn phải xử lý việc này. Nàng rêu rao khắp nơi như thế, lại còn đơn thương độc mã, rất có khả năng sẽ gặp chuyện không may.
Nhưng nét mặt Tiểu vương gia lại cực kỳ lạnh nhạt, thờ ơ.
Mặt mày Hắc Ưng xám tro trở lại Vương phủ, lãnh xong số trượng hình phạt từ trên trời giáng xuống, còn không kịp dưỡng thương đã phải vội vàng xử lý việc quân phức tạp. Ban đêm hắn ta đem mông đau nhức về tới chỗ ở, cảm thán đây chính là tai bay vạ gió. Hắn ta vừa chuẩn bị cởi áo đi ngủ thì nhận thư từ ám vệ đưa tới. Hắn ta lặng lẽ thở dài, rửa mặt, không hề nghỉ ngơi mà đi tới thư phòng tìm kiếm bóng dáng của Tiểu vương gia.
Vương phủ ở sâu trong hẻm mạch của phố Trường An. Nhìn từ bên ngoài, đương nhiên là nhà cao cửa rộng, tường viện màu son, cực kỳ trang trọng uy nghiêm. Phía trước của phủ có những tượng sư tử đá được tám thị vệ đeo đao đứng hai bên trái phải, uy phong lẫm liệt.
Bên trong phủ càng kinh diễm hơn, có bồn hoa thủy đình, ngói đen lưu li, rèm châu thêu mạc, rường cột chạm trổ. Mỗi cây mỗi lá, mỗi hoa mỗi cỏ, tất cả đều dạt dào sức sống, hương thơm ngào ngạt lan tỏa.
Thư phòng của Thẩm Giới được xây dựng ở một nơi vắng vẻ, bao quanh là những con suối và thác nước trong vắt, đồng thời bị che khuất bởi những hòn non bộ. Trong thư phòng có một chiếc bàn gỗ lê cẩm thạch cổ kính, trên giá sách có đầy đủ bút mực, nghiên mực, trên kệ sách là cũng cuốn sách cổ danh tiếng chất chồng hoa cả mắt, hoa trong bình sứ màu ngọc bích nở thành đóa, hương thơm lượn lờ.
Tiểu vương gia đang tập trung vẽ, nghiên cứu địa hình phía Tây. Lập phương án dự bị để tiêu diệt thổ phỉ, trong tầm tay là một chồng chiến lược chiến tranh dày cộm.
Dòng chữ nho nhỏ trải ra như lông vũ uyển chuyển nhẹ nhàng trong lòng bàn tay hắn, ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tối, hàng chữ viết qua loa cũng trở nên mờ ảo không rõ.
“Nơi Vương phi đi, là Tây Cương.”
Tây Cương.
Giống như là cố hương của người trong mơ mà hắn nhớ mãi không quên.
Hoa sen.
Đấy cũng là loại hoa mà nàng yêu thích nhất.
Rốt cuộc nàng là ai?
Trong lòng Thẩm Giới loạn như ma, sự việc đầy bí ẩn, manh mối phức tạp, khúc khuỷu, rồi cũng không biết nên bắt đầu phá giải từ chỗ nào. Đó chẳng qua là một giấc mơ Trang Chu, hắn không nên để trong lòng, càng không nên chú ý tới nó.
/95
|