Trước mắt Ngô thị đột nhiên xuất hiện hình ảnh, đất đai ngàn dặm, phòng ốc san sát nối tiếp nhau, Quan Tú Tú mặc tơ lụa, bên người có vô số bà vú, nghiễm nhiên trở thành một bà chủ. Miệng của bà cũng toét cả ra, mỉm cười nhìn Quách Chí Lễ, nụ cười như ánh mặt trời sáng lạn.
Quách lão nhị thấy Ngô thị cười tươi với đại ca mình, thì theo bản năng hắn cảm nhận được nguy hiểm, mặc dù không biết nguy hiểm chỗ nào, nhưng bé trai sáu tuổi lại có một kỹ năng độc môn, tỏ ra dễ thương.
Quách Chí Bân kỳ kèo mè nheo đến bên cạnh Ngô thị, hai cái tay kéo vạt áo Ngô thị, đôi mắt mở lớn, hô lên: “Bá nương, ăn cao cao!”
Giọng nói bé trai vừa ngọt vừa giòn, làm người thương tận tâm can, nhất là chữ nương kéo dài, làm cho Ngô thị cảm nhận được tâm tình lúc Quan Tú Tú gọi Lý thị là thím.
Trên mặt Ngô thị nở rộ như đóa hoa cúc, bà gọi liên tục: “Ôi chao, bảo bối của bá nương ~”. Một tay bế Quách Chí Bân vào trong ngực, vươn tay lấy bánh xốp trên bàn, lấy một miếng bẻ cho Quách Chí Bân ăn.
Quách Chí Bân nhét phình hai miệng, khiêu khích nhướng mày với đại ca nhà mình.
Quan Tú Tú bĩu môi, trong lòng thì phỉ nhổ, đúng là ngây thơ.
Vẻ mặt của Quan Tú Tú rơi vào trong mắt Lý thị, bà tưởng rằng nàng bất mãn vì Ngô thị thân mật với Quách Chí Bân. Bộ dạng cô bé con ăn dấm chua vô cùng đáng yêu, cái miệng non hồng, hai quai hàm mũm mĩm phình lên, Lý thị nhìn vô cùng yêu thích, bà ôm Quan Tú Tú vào trong ngực.
Lý thị mềm mọng dụ dỗ Quan Tú Tú: “Mấy ngày trước, thúc thúc mua ít bánh ngọt trái cây ở trong huyện về, thím vẫn giữ lại cho Tú Tú đấy, đợi thím lấy cho Tú Tú ăn nhé.”
Nói xong, Lý thị đặt Quan Tú Tú lên ghế còn mình thì vào trong phòng lấy bánh ngọt.
Quan Tú Tú nở nụ cười ngọt ngào nhưng trong lòng lại có chút buồn cười vì tâm tư trong lòng Lý thị. Vừa rồi vào cửa đã cho nàng một chén trứng đường, có thể thấy dù Lý thị giữ bánh ngọt cho nàng, nhưng vẫn ngóng trông hai đứa con trai về cùng ăn.
Người này ấy mà, dù tốt với đứa nhỏ bên ngoài thì trong lòng vẫn nhớ kỹ cốt nhục.
Quan Tú Tú thầm than một tiếng, chỉ là cha mẹ trong thiên hạ này, ai mà không như thế?
Trong nháy mắt, Lý thị đã quay trở lại, hai tay mang theo ít bánh ngọt, cười nói với Tú Tú: “Nào, Tú Tú vươn tay ra đi.”
Quan Tú Tú nghe lời vươn bàn tay nhỏ bé ra, hai bàn tay giống bạch ngọc chụm lại thành cái chén nhỏ, bánh ngọt trong tay Lý thị chếch nghiêng xuống, rơi hết vào trong tay Quan Tú Tú, đầy cả kẹo vẫn còn bỏ thêm.
Kẹo ở huyện quả nhiên đẹp hơn nhiều, bên ngoài mỗi viên kẹo đều dùng giấy bọc lại, bánh ngọt cũng thế, trên mặt còn hoa văn chữ phúc.
Lý thị lại ôm lấy Quan Tú Tú, nhìn đôi mắt cô bé sáng rực nhìn chằm chằm vào kẹo ngẩn người thì thầm than trong lòng. Rốt cuộc là được nuôi lớn ở nơi này, đôi mắt của nhỏ như vậy, chút đồ chơi nhìn không chớp mắt, bà cũng do dự một chút với ám hiệu của Ngô thị.
Giọng nói Lý thị dịu dàng thúc giục: “Sao Tú Tú không ăn?”
Quan Tú Tú mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, bỏ kẹo trong tay lên bàn, tỉ mỉ đo đếm, dựa theo lớn nhỏ chia thành ba chồng, từ trái sang phải, giảm bớt theo thứ tự.
Nhìn hành động của Quan Tú Tú, tất cả mọi người đều nghi ngờ, cô bé muốn làm gì?
Quan Tú Tú phân kẹo xong thì đẩy chồng lớn nhất ra và nói: “Đây là Quách đại ca.” Sau đó đẩy chồng chính giữa ra chỗ Ngô thị, nói giòn tan: “Đây là Quách Chí Bân.”
Cuối cùng vươn hai tay nhỏ ra, ôm chồng còn lại về trước người, Quan Tú Tú hùng hồn tuyên bố: “Đây là Tú Tú.”
Trong mắt Lý thị xuất hiện ánh sáng lạ liên tục, Ngô thị cảm thấy vui mừng, đôi mắt Quách Chí Lễ sáng ngời hỏi: “Vì sao Tú Tú không giữ lại cho mình ăn?”
Hai bàn tay bạch ngọc của Quan Tú Tú bảo vệ đống kẹo trước ngực, ngẩng đầu lên đáp: “Ca ca nói, Khủng Long nhường lê.”
Trên mặt Ngô thị xấu hổ đỏ lên, con bé đáng chết, anh ngươi cũng đâu dạy ngươi như vậy. BÀ vội vàng kể: “Hôm đó Tú Tú quấn quít lấy Đại Bảo bắt thằng bé kể chuyện, con bé mồm mép không lạnh lợi, cứ nói Khổng Dung nhường lê thành Khủng Long nhường lê.”
Nói xong, Ngô thị che miệng cười rộ lên.
Lý thị vuốt đầu Quan Tú Tú, sợi tóc mềm mại xẹt qua bàn tay, bà nói khẽ: “Tú Tú tuổi còn nhỏ như vậy, có thể nhớ đã rất tốt rồi, hơn nữa mặc dù không đọc đúng nhưng lại biết dùng, không biết mạnh hơn bao lần so với những ngốc tử chỉ biết đọc sách không.”
Quách Chí Bân nhướng lông mày, nhìn Quan Tú Tú đại xuất danh tiếng, hai bàn tay nhỏ bé gẩy gẩy đống bánh một lúc, lấy cái lớn nhất rồi đẩy trả lại: “Tú Tú, muội ăn đi!”
Hành động đó làm hai người phụ nữ vui vẻ, Lý thị che miệng cười nói: “Đứa con trai này của ta dù không hiểu Khổng Dung nhường lê, nhưng cũng biết lấy gùi bỏ ngọc.”
Ngô thị là một thôn phụ vùng núi không biết chữ, biết được Khổng Dung nhường lên vì con trai kể chuyện cho con gái nghe, ý nghĩa của ấy gùi bỏ ngọc bà không hiểu được, chỉ biết cười ngượng ngùng.
Ánh mắt Lý thị lại buồn bã, tâm địa của Ngô thị vô cùng tốt, nhưng lại không lịch sự, mẫu thân đã như thế thì có thể nghĩ được đến con thế nào.
Quan Tú Tú nhìn hết vẻ mặt của những người lớn. Năm đó nàng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối gánh vác cả gia đình, không nói đến việc mỗi ngày cãi cọ mặc cả với đám bà tử trong chợ, còn phải ứng phó với các chưởng quầy thêu, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện cũng tự học được.
Quan Tú Tú ngẩng đầu lên, vẻ mặt khao khát nhìn Lý thị: “Thím, cái gì là lấy gùi bỏ ngọc a? Có phải là mua con nghé con phải trả người ta một con hẹo mập không? Nhưng mà thế thì thua thiệt mất rồi.”
Lý thị bị nàng chọc cười, vật nhỏ trong ngực mềm nhũn làm người ta không nỡ buông tay. Lý thị nhẫn nại kể điển cố lấy gùi bỏ ngọc cho Quan Tú Tú, Quan Tú Tú suy nghĩ rồi gật đầu: “Haiz, bây giờ không dễ tìm được ngốc tử như vậy rồi.”
Lý thị lại cười lớn, duỗi ngón tỏ chọc nhẹ lên trán Quan Tú Tú: “Cái con bé này, lương tâm làm bằng thủy tinh, không ăn chút thiệt thòi nào.”
Quan Tú Tú đáp lại đương nhiên: “Thiệt thòi ăn không ngon, đương nhiên không ăn nó rồi.”
Cả phòng cười ngửa tới ngửa lui, Quách Chí Bân vừa cười, hai mắt nhìn Quan Tú Tú —— cô bé con hờn dỗi sinh động hoạt bát, chói mắt khiến người ta không thể dời đi. Quách Chí Bân thốt lên theo bản năng: “Tú Tú, muội chờ đấy, lớn lên ta nhất định cưới muội làm vợ.”
Quách lão nhị thấy Ngô thị cười tươi với đại ca mình, thì theo bản năng hắn cảm nhận được nguy hiểm, mặc dù không biết nguy hiểm chỗ nào, nhưng bé trai sáu tuổi lại có một kỹ năng độc môn, tỏ ra dễ thương.
Quách Chí Bân kỳ kèo mè nheo đến bên cạnh Ngô thị, hai cái tay kéo vạt áo Ngô thị, đôi mắt mở lớn, hô lên: “Bá nương, ăn cao cao!”
Giọng nói bé trai vừa ngọt vừa giòn, làm người thương tận tâm can, nhất là chữ nương kéo dài, làm cho Ngô thị cảm nhận được tâm tình lúc Quan Tú Tú gọi Lý thị là thím.
Trên mặt Ngô thị nở rộ như đóa hoa cúc, bà gọi liên tục: “Ôi chao, bảo bối của bá nương ~”. Một tay bế Quách Chí Bân vào trong ngực, vươn tay lấy bánh xốp trên bàn, lấy một miếng bẻ cho Quách Chí Bân ăn.
Quách Chí Bân nhét phình hai miệng, khiêu khích nhướng mày với đại ca nhà mình.
Quan Tú Tú bĩu môi, trong lòng thì phỉ nhổ, đúng là ngây thơ.
Vẻ mặt của Quan Tú Tú rơi vào trong mắt Lý thị, bà tưởng rằng nàng bất mãn vì Ngô thị thân mật với Quách Chí Bân. Bộ dạng cô bé con ăn dấm chua vô cùng đáng yêu, cái miệng non hồng, hai quai hàm mũm mĩm phình lên, Lý thị nhìn vô cùng yêu thích, bà ôm Quan Tú Tú vào trong ngực.
Lý thị mềm mọng dụ dỗ Quan Tú Tú: “Mấy ngày trước, thúc thúc mua ít bánh ngọt trái cây ở trong huyện về, thím vẫn giữ lại cho Tú Tú đấy, đợi thím lấy cho Tú Tú ăn nhé.”
Nói xong, Lý thị đặt Quan Tú Tú lên ghế còn mình thì vào trong phòng lấy bánh ngọt.
Quan Tú Tú nở nụ cười ngọt ngào nhưng trong lòng lại có chút buồn cười vì tâm tư trong lòng Lý thị. Vừa rồi vào cửa đã cho nàng một chén trứng đường, có thể thấy dù Lý thị giữ bánh ngọt cho nàng, nhưng vẫn ngóng trông hai đứa con trai về cùng ăn.
Người này ấy mà, dù tốt với đứa nhỏ bên ngoài thì trong lòng vẫn nhớ kỹ cốt nhục.
Quan Tú Tú thầm than một tiếng, chỉ là cha mẹ trong thiên hạ này, ai mà không như thế?
Trong nháy mắt, Lý thị đã quay trở lại, hai tay mang theo ít bánh ngọt, cười nói với Tú Tú: “Nào, Tú Tú vươn tay ra đi.”
Quan Tú Tú nghe lời vươn bàn tay nhỏ bé ra, hai bàn tay giống bạch ngọc chụm lại thành cái chén nhỏ, bánh ngọt trong tay Lý thị chếch nghiêng xuống, rơi hết vào trong tay Quan Tú Tú, đầy cả kẹo vẫn còn bỏ thêm.
Kẹo ở huyện quả nhiên đẹp hơn nhiều, bên ngoài mỗi viên kẹo đều dùng giấy bọc lại, bánh ngọt cũng thế, trên mặt còn hoa văn chữ phúc.
Lý thị lại ôm lấy Quan Tú Tú, nhìn đôi mắt cô bé sáng rực nhìn chằm chằm vào kẹo ngẩn người thì thầm than trong lòng. Rốt cuộc là được nuôi lớn ở nơi này, đôi mắt của nhỏ như vậy, chút đồ chơi nhìn không chớp mắt, bà cũng do dự một chút với ám hiệu của Ngô thị.
Giọng nói Lý thị dịu dàng thúc giục: “Sao Tú Tú không ăn?”
Quan Tú Tú mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, bỏ kẹo trong tay lên bàn, tỉ mỉ đo đếm, dựa theo lớn nhỏ chia thành ba chồng, từ trái sang phải, giảm bớt theo thứ tự.
Nhìn hành động của Quan Tú Tú, tất cả mọi người đều nghi ngờ, cô bé muốn làm gì?
Quan Tú Tú phân kẹo xong thì đẩy chồng lớn nhất ra và nói: “Đây là Quách đại ca.” Sau đó đẩy chồng chính giữa ra chỗ Ngô thị, nói giòn tan: “Đây là Quách Chí Bân.”
Cuối cùng vươn hai tay nhỏ ra, ôm chồng còn lại về trước người, Quan Tú Tú hùng hồn tuyên bố: “Đây là Tú Tú.”
Trong mắt Lý thị xuất hiện ánh sáng lạ liên tục, Ngô thị cảm thấy vui mừng, đôi mắt Quách Chí Lễ sáng ngời hỏi: “Vì sao Tú Tú không giữ lại cho mình ăn?”
Hai bàn tay bạch ngọc của Quan Tú Tú bảo vệ đống kẹo trước ngực, ngẩng đầu lên đáp: “Ca ca nói, Khủng Long nhường lê.”
Trên mặt Ngô thị xấu hổ đỏ lên, con bé đáng chết, anh ngươi cũng đâu dạy ngươi như vậy. BÀ vội vàng kể: “Hôm đó Tú Tú quấn quít lấy Đại Bảo bắt thằng bé kể chuyện, con bé mồm mép không lạnh lợi, cứ nói Khổng Dung nhường lê thành Khủng Long nhường lê.”
Nói xong, Ngô thị che miệng cười rộ lên.
Lý thị vuốt đầu Quan Tú Tú, sợi tóc mềm mại xẹt qua bàn tay, bà nói khẽ: “Tú Tú tuổi còn nhỏ như vậy, có thể nhớ đã rất tốt rồi, hơn nữa mặc dù không đọc đúng nhưng lại biết dùng, không biết mạnh hơn bao lần so với những ngốc tử chỉ biết đọc sách không.”
Quách Chí Bân nhướng lông mày, nhìn Quan Tú Tú đại xuất danh tiếng, hai bàn tay nhỏ bé gẩy gẩy đống bánh một lúc, lấy cái lớn nhất rồi đẩy trả lại: “Tú Tú, muội ăn đi!”
Hành động đó làm hai người phụ nữ vui vẻ, Lý thị che miệng cười nói: “Đứa con trai này của ta dù không hiểu Khổng Dung nhường lê, nhưng cũng biết lấy gùi bỏ ngọc.”
Ngô thị là một thôn phụ vùng núi không biết chữ, biết được Khổng Dung nhường lên vì con trai kể chuyện cho con gái nghe, ý nghĩa của ấy gùi bỏ ngọc bà không hiểu được, chỉ biết cười ngượng ngùng.
Ánh mắt Lý thị lại buồn bã, tâm địa của Ngô thị vô cùng tốt, nhưng lại không lịch sự, mẫu thân đã như thế thì có thể nghĩ được đến con thế nào.
Quan Tú Tú nhìn hết vẻ mặt của những người lớn. Năm đó nàng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối gánh vác cả gia đình, không nói đến việc mỗi ngày cãi cọ mặc cả với đám bà tử trong chợ, còn phải ứng phó với các chưởng quầy thêu, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện cũng tự học được.
Quan Tú Tú ngẩng đầu lên, vẻ mặt khao khát nhìn Lý thị: “Thím, cái gì là lấy gùi bỏ ngọc a? Có phải là mua con nghé con phải trả người ta một con hẹo mập không? Nhưng mà thế thì thua thiệt mất rồi.”
Lý thị bị nàng chọc cười, vật nhỏ trong ngực mềm nhũn làm người ta không nỡ buông tay. Lý thị nhẫn nại kể điển cố lấy gùi bỏ ngọc cho Quan Tú Tú, Quan Tú Tú suy nghĩ rồi gật đầu: “Haiz, bây giờ không dễ tìm được ngốc tử như vậy rồi.”
Lý thị lại cười lớn, duỗi ngón tỏ chọc nhẹ lên trán Quan Tú Tú: “Cái con bé này, lương tâm làm bằng thủy tinh, không ăn chút thiệt thòi nào.”
Quan Tú Tú đáp lại đương nhiên: “Thiệt thòi ăn không ngon, đương nhiên không ăn nó rồi.”
Cả phòng cười ngửa tới ngửa lui, Quách Chí Bân vừa cười, hai mắt nhìn Quan Tú Tú —— cô bé con hờn dỗi sinh động hoạt bát, chói mắt khiến người ta không thể dời đi. Quách Chí Bân thốt lên theo bản năng: “Tú Tú, muội chờ đấy, lớn lên ta nhất định cưới muội làm vợ.”
/18
|