Lưu Diệp nằm thẳng cẳng trên giường bệnh, đầu được băng bó trông như ông chú Ấn Độ, hai mắt thất thần nhìn lên trần nhà. Khi nghĩ đến vẻ mặt của các chú cảnh sát khi rời đi, cậu ta bỗng thấy mất sạch ý chí, cảm giác bản thân sẽ không bao giờ yêu được nữa.
Chú cảnh sát chỉ tin vào chẩn đoán của bệnh viện, sẽ không nghe trình bày mang tính chủ quan của Lưu Diệp. Thương tích của Bạch Trạch Thần nhìn qua rõ ràng nghiêm trọng hơn Lưu Diệp. Lại thêm Tiểu Tịnh Trần khóc khản cả giọng khiến người nghe đau lòng đến rơi nước mắt. Thế là cho dù Lưu Diệp bị đập bể đầu cũng đã có sự giải thích hợp lý. Lưu Diệp cao lớn, mạnh mẽ như vậy, Tiểu Tịnh Trần lại thấp bé, yếu đuối như thế, nếu không đập cho cậu ta choáng váng trước thì cô bé sao có thể là đối thủ của cậu ta chứ! Cào tường!
Nhưng cậu ta thật sự mới là người bị hại chân chính cuối cùng có được hay không!
Từ đầu tới cuối cậu ta chưa hề động tới một đầu ngón tay của cô bé dễ thương kia. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thằng con trai khổng lồ cao gần hai mét như cậu ta lại thật sự không hề có sức chống cự khi đứng trước một bé gái dễ thương yếu đuối, cao chưa đầy 1m20. Đây đích thực là nỗi nhục to lớn mà cậu ta phải ghi nhớ cả đời. Bây giờ cậu ta cũng đã hiểu rồi. Khi bé gái dễ thương chê cậu ta quá cao, bảo cậu ta ngồi xuống đã nói: “Em không tiện.” Ý nghĩa ẩn giấu trong đó không phải là “nói chuyện”, mà chính là “đánh anh”!
Lưu Diệp cảm thấy mình đã bị bắt nạt, bị bắt nạt một cách ác liệt, so với cậu ta bắt nạt Bạch Trạch Thần còn ác liệt hơn. Ít nhất tất cả mọi người đều biết cậu - người bắt nạt Bạch Trạch Thần là một ác bá, thế nhưng bé gái dễ thương kia… rõ ràng là thú dữ đội lốt người. Vì cớ gì mà tất cả mọi người đều coi nó là một con mèo Hello Kitty chứ!
Từ khóe mắt của Lưu Diệp lặng lẽ lăn xuống hai giọt nước mắt chua xót, cậu thật sự rất tủi thân!
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, thân người cao lớn của Lưu Quyên chen vào bên trong. Cô ta rưng rưng, nghẹn ngào gọi: “Anh!”
Lưu Diệp chậm chạp quay đầu, trong con ngươi tràn đầy tơ máu, mặt mũi tiều tụy. Lưu Quyên thấy vậy lập tức “oa” một tiếng òa lên khóc: “Anh, em xin lỗi.”
Trong lòng Lưu Diệp ngay lập tức trào dâng nỗi chua xót. Cậu ta lúc này như được bơm máu gà mà hăng hái trở lại, xúc động lên tiếng: “Không sao, anh tình nguyện mà!”
“Không đâu.” Lưu Quyên lau nước mắt, đi đến bên giường bệnh, sụt sịt nói: “Khi nãy cảnh sát hỏi em tại sao anh lại đánh Bạch Trạch Thần, em đã nói sự thật rồi.”
Đã nói sự thật = Cậu ta ra tay trước = Chứng thực cho lý do báo thù của bé gái đáng yêu = Tất cả đều đáng đời cậu ta!!!!!
Trước mắt tối sầm, Lưu Diệp liền hoa lệ ngất đi, Lưu Quyên càng khóc long trời lở đất.
Đương nhiên dù Lưu Diệp có ra tay trước, bé gái dễ thương kia có báo thù một cách quang minh chính đại, thì cảnh sát cũng không thể dung túng cho bé gái dễ thương nói rằng tất cả đều đáng đời cậu ta được.
Lưu Diệp đánh Bạch Trạch Thần thực sự là có lỗi trước, nhưng điều đó không có nghĩa bé gái dễ thương có đầy đủ lý do để đánh Lưu Diệp. Do vậy mà sau khi thẩm vấn Lưu Diệp xong, cảnh sát liền cùng đi đến phòng bệnh của Bạch Trạch Thần. Vừa nhìn thấy cảnh sát, đám thiếu niên lập tức tập trung tinh thần phòng bị. Bọn chúng biết, nếu chúng không thể tự mình giải quyết ổn thỏa với cảnh sát, một khi sự việc đến tai cha mẹ, với thân phận của cha mẹ mình, bọn chúng nhất định sẽ bị nghiêm trị.
Tuyệt đối không thể để những người nhiều chuyện không có việc gì liền tìm chuyện để nói linh tinh hủy hoại con đường làm quan của cha mẹ được!
Trong phòng duy chỉ có một người vẫn nhẹ nhàng tự tại chính là Bạch Tịnh Trần. Bé vừa gào khóc thảm thiết một hồi, năng lượng tiêu hao quá độ, đói bụng tới choáng váng. Khi nãy anh hai Bạch Tịch Thần đã ra ngoài bệnh viện mua cho bé mấy cái bánh mì, cho nên lúc này bé đang gặm bánh mì rất hăng say, cả miệng nhét đầy đồ ăn, hai má phồng lên giống như một con sóc lớn.
Mặc dù biết rõ bé gái dễ thương này khi đánh người phải gọi là vô cùng dữ tợn, nhưng ba chú cảnh sát vẫn rất đáng xấu hổ bị vẻ ngoài của bé mê hoặc, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng, thậm chí trên mặt còn treo nụ cười hiền lành chuyên dùng để dỗ dành trẻ con: “Em gái nhỏ, chú có thể hỏi cháu mấy câu được không?”
Tiểu Tịnh Trần chuyên tâm gặm bánh mì, chớp đôi mắt to rồi mờ mịt gật đầu.
Chú cảnh sát lên tiếng hỏi: “Lưu Diệp là do cháu đánh bị thương phải không?”
Tiểu Tịnh Trần tiếp tục gật đầu, 99.9% sự chú ý vẫn đặt trên chiếc bánh mì.
Chú cảnh sát âm thầm thở phào, đây là một đứa bé thật thà… Chú cảnh sát ơi, có phải chú đã yên tâm sớm quá rồi không?
“Vậy cháu có thể nói cho chú biết, vì sao cháu lại đánh Lưu Diệp không?”
Tiểu Tịnh Trần nhét mẩu bánh mì cuối cùng vào trong miệng, chuyên tâm nhai ngấu nghiến, nuốt xuống bụng rồi mới chậm rãi trả lời: “Vì anh ta đánh anh trai cháu.” Bé vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn anh hai Bạch Tịch Thần với ánh mắt tràn ngập chờ mong. Bạch Tịch Thần dứt khoát lấy một cái bánh mì mới trên bàn, xé vỏ, sau đó đặt vào tay Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần lập tức vui vẻ cúi đầu ăn tiếp.
Chú cảnh sát hoàn toàn hết cách đối với bộ dạng quỷ nhỏ tham ăn hoàn toàn không ở trong tình huống của Tiểu Tịnh Trần. Cháu gái à, chúng ta có thể nghiêm túc một chút được không?
Bạch Uy Thần hơi nheo mắt đánh giá ba người cảnh sát, con ngươi đảo một vòng, lại nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần đang chuyên tâm gặm bánh mì, sau đó đột nhiên cất tiếng hỏi: “Cháu có thể hỏi ba chú cảnh sát tại sao lại xuất hiện ở đây không?”
Chú cảnh sát hơi sửng sốt, nói một cách đương nhiên: “Lưu Diệp bị đánh đến mức thương nặng, thuộc trường hợp bạo lực học đường nghiêm trọng, chúng tôi đương nhiên phải xử lý…” Toàn bộ những lời sau đó đều bị mắc lại trong cổ họng, chú cảnh sát khó hiểu nhìn một bên khóe miệng của Bạch Uy Thần đang chậm rãi nhếch lên, sao bỗng nhiên lại cảm thấy… có gì không đúng?!
Có cảm giác đã rơi vào bẫy… Nhìn vẻ mặt của Bạch Uy Thần thật sự không giống như đang quan tâm bọn họ tại sao lại xuất hiện ở đây…
Trong khi chú cảnh sát đang hoang mang vì nụ cười gian ác của Bạch Uy Thần, trong đầu còn quay đi quay lại trăm nghìn lần tìm kiếm dấu vết của cạm bẫy thì Tiểu Tịnh Trần đột nhiên ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói ra lời lẽ chính nghĩa: “Lúc anh ta đánh anh cháu, các chú không quan tâm. Bây giờ cháu đánh anh ta cũng không cần các chú quan tâm.”
Bạch Uy Thần hài lòng xoa mái tóc tơ mềm mại của Tiểu Tịnh Trần, bộ dạng híp mắt lại giống như con cáo trộm được chùm nho.
Cậu ta luôn cảm thấy em gái vô cùng ngây ngô, ngốc nghếch, dễ thương, nhưng tới khi Tiểu Tịnh Trần chỉ trích giáo viên chủ nhiệm lớp Lưu Diệp “thiên vị” thì cậu ta bỗng nhiên phát hiện ra, có lẽ Tiểu Tịnh Trần không hề ngốc nghếch giống như vẻ bề ngoài. Mặc dù bé chậm chạp vượt xa phạm vi thông thường, nhưng cũng có đôi lúc thông minh nhanh trí. Dĩ nhiên sự thông minh nhanh trí ấy chỉ như pháo hoa thoáng qua rồi vụt mất, nhưng cũng đủ để đưa bản thân từ đuối lý xoay chuyển thần kỳ thành góc độ lý lẽ hùng hồn, khiến cho đối phương á khẩu không thể phản bác lại.
Giống như lúc này, chú cảnh sát há miệng, khô khan lên tiếng: “Nhưng bọn họ đã báo cảnh sát rồi, các cháu đâu có báo cảnh sát!”
Nhìn đi, lối tư duy của cảnh sát cũng bị bẻ cong rồi, đây là trọng điểm hay sao??
Trọng điểm không phải là ai báo, ai không báo cảnh sát, trọng điểm chính là đánh người là không đúng nha cưng!
Tiểu Tịnh Trần không hiểu cái gì là báo cảnh sát hay không báo cảnh sát, cho dù có hiểu cũng chẳng hề để tâm. Bé chỉ cúi đầm gặm bánh mì. Dáng vẻ chuyên tâm, chân thành ấy suýt chút nữa khiến người ta cho rằng bé đang ăn vàng chứ không phải bánh mì.
Sau đó Tiểu Tịnh Trần không trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào của cảnh sát. Ba chú cảnh sát dường như chỉ là không khí, không có cách nào để lại bất kỳ dấu vết nào trong võng mạc của Tiểu Tịnh Trần nữa. Gọi tắt là: Không thèm nhìn!
Tiểu Tịnh Trần chỉ chú tâm gặm bánh mì, cái tai lớn rung rung, tự động chặn lời nói của chú cảnh sát lại. Bạch Uy Thần và Bạch Lạc Thần ôm bụng bò lăn ra đấm đất cười ha hả. Khóe miệng của anh Hai Bạch Tịch Thần co giật, thiếu chút nữa khiến khuôn mặt lạnh lùng của mình nứt toác. Anh Tư mặt liệt Bạch Trạch Thần ngồi trên giường bệnh, một tay chống cằm, mặt không cảm xúc nhìn chú cảnh sát bị dồn ép khổ sở và Tiểu Tịnh Trần dửng dưng đứng ngoài cuộc, bất giác trong ánh mắt cũng hiện lên ý cười.
Ba chú cảnh sát thật sự bị dồn ép rồi, cũng không biết rốt cục là tình huống gì đây, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không thấy phụ huynh xuất hiện, chỉ có mấy cậu thiếu niên chưa lớn hẳn và một đứa bé ngây ngô, bướng bỉnh. Rõ ràng đứa trẻ nhỏ tuổi này là người gây chuyện, bọn họ lại chỉ có thể gặng hỏi một cách nhã nhặn, đánh không được, mắng không xong, không thể nói được cũng không thể chọc vào, thật sự con mẹ nó quá hố các chú rồi!
Bản thân Tiểu Tịnh Trần đã nhỏ tuổi, lại thêm chiều cao khiêm tốn, giọng nói non nớt, vẻ mặt ngốc nghếch khiến bé có vẻ còn nhỏ hơn so với tuổi thật. Chú cảnh sát thật sự không dám ép bé quá, sợ rằng sẽ dọa đứa trẻ sợ hãi.
Thật may lúc này có người đẩy cửa bước vào, các chú cảnh sát âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại, sắc mặt liền thay đổi.
Anh Cả Bạch Húc Thần trên mặt mang theo nụ cười như gió xuân ấm áp đi vào phòng bệnh. Phía sau cậu ta là hai người trung niên một nam, một nữ. Những thiếu niên khác nhà họ Bạch đều không quen biết bọn họ, nhưng các chú cảnh sát biết. Hai người này chính là cha mẹ của nạn nhân Lưu Diệp.
Cha mẹ Lưu Diệp có vẻ khá nôn nóng, họ lúng túng nói với các chú cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi… chúng tôi muốn tự hòa giải. Các… các anh quay về đi, chúng tôi không truy cứu chuyện con trai bị đánh nữa.”
Dường như mấy cậu thiếu niên không hề cảm thấy bất ngờ, nhưng ba chú cảnh sát lại đồng thời sửng sốt. Lưu Diệp bị đánh thảm hại như thế, vậy mà lại không truy cứu nữa sao? Thế này cũng quá giả dối rồi!
Chú cảnh sát phụ trách thẩm vấn nhìn Bạch Húc Thần bằng ánh mắt sâu xa. Bạch Húc Thần mỉm cười ngồi trên sofa, vẻ mặt vô cùng thản nhiên khiến chú cảnh sát không khỏi có chút nghi ngờ, nhìn cậu thiếu niên này thật con mẹ nó quá chính trực, chuyện này không khoa học!
“Hai người chắc chắn chứ?” Chú cảnh sát không kìm được hỏi thêm một câu.
Cha mẹ Lưu Diệp liên tục gật đầu: “Chắc chắn, chắc chắn, anh cảnh sát à, các anh mau về đi!”
Cảnh sát: “…” Vì cớ gì mà bọn họ lại có cảm giác giống như bản thân bị người ta ghét bỏ vậy?
Nếu khổ chủ đã không truy cứu, đồng ý âm thầm hòa giải, vậy thì cảnh sát cũng không còn gì để nói. Dù sao chỉ là hai đứa trẻ đánh nhau, trước khi chuyển thành vụ án hình sự thì cũng chỉ có thể coi là tranh chấp dân sự. Trong thời điểm cần thiết, cảnh sát có thể can dự nhưng không thể cưỡng chế đưa vụ việc lên tòa, nếu không sẽ bị coi là xâm hại quyền lợi của công dân.
Chú cảnh sát nhàm chán bĩu môi, rời đi trong tiếng cảm ơn rối rít của cha mẹ Lưu Diệp.
Sau khi cảnh sát thẩm vấn Lưu Diệp, Bạch Húc Thần đã tìm được cha mẹ của Lưu Diệp. Cậu đã thuật lại toàn bộ quá trình vụ việc với họ, hơn nữa còn nghiêm túc phân tích quan hệ thiệt hơn trong chuyện này mà không hề mang theo lời nói chủ quan nào, khiến cho cha mẹ Lưu Diệp phải chủ động lựa chọn cách thức giàn xếp trong hòa bình. Tuy Lưu Diệp bị đánh vỡ đầu, nhưng Bạch Trạch Thần rõ ràng còn bị thương nặng hơn. Hơn nữa bạn học Bạch nằm ở phòng bệnh VIP, dùng loại thuốc tốt nhất, còn có y tá riêng chăm sóc, nhà họ Lưu căn bản không thể gánh nổi viện phí của cậu ta. Dù sao hai người đều bị đánh, hai nhà cứ như vậy mà hòa đi!
Đương nhiên Bạch Húc Thần không thể để lại bất kỳ lời nói nào khiến người khác nói người nhà họ Bạch bọn họ ỷ thế ức hiếp người được. Sau khi cha mẹ Lưu Diệp chủ động yêu cầu hòa giải, Bạch Húc Thần cũng đồng ý đảm nhận toàn bộ chi phí chữa trị của Lưu Diệp. Việc này đối với một gia đình công nhân bình thường mà nói không hề nghi ngờ gì là tin mừng tốt nhất. Cha mẹ Lưu Diệp lập tức cảm ơn lòng tốt của Bạch Húc Thần, trong lòng lại càng hận không thể dạy dỗ tốt đứa con trai ngỗ ngược nhà mình. Nếu như Lưu Diệp có thể hiểu chuyện và nghe lời bằng một nửa người ta thì cũng sẽ không xảy ra chuyện phiền phức như ngày hôm nay. Điều này cũng đã khiến cho Lưu Diệp trong cả một quãng thời gian dài tiếp theo bị cha mẹ dạy bảo hung bạo đến mức thiếu chút nữa phải trốn vào viện tâm thần.
Chúng ta hãy cùng mặc niệm ba giây vì tương lai bi thảm của Lưu Diệp, A Di Đà Phật!
Chú cảnh sát chỉ tin vào chẩn đoán của bệnh viện, sẽ không nghe trình bày mang tính chủ quan của Lưu Diệp. Thương tích của Bạch Trạch Thần nhìn qua rõ ràng nghiêm trọng hơn Lưu Diệp. Lại thêm Tiểu Tịnh Trần khóc khản cả giọng khiến người nghe đau lòng đến rơi nước mắt. Thế là cho dù Lưu Diệp bị đập bể đầu cũng đã có sự giải thích hợp lý. Lưu Diệp cao lớn, mạnh mẽ như vậy, Tiểu Tịnh Trần lại thấp bé, yếu đuối như thế, nếu không đập cho cậu ta choáng váng trước thì cô bé sao có thể là đối thủ của cậu ta chứ! Cào tường!
Nhưng cậu ta thật sự mới là người bị hại chân chính cuối cùng có được hay không!
Từ đầu tới cuối cậu ta chưa hề động tới một đầu ngón tay của cô bé dễ thương kia. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thằng con trai khổng lồ cao gần hai mét như cậu ta lại thật sự không hề có sức chống cự khi đứng trước một bé gái dễ thương yếu đuối, cao chưa đầy 1m20. Đây đích thực là nỗi nhục to lớn mà cậu ta phải ghi nhớ cả đời. Bây giờ cậu ta cũng đã hiểu rồi. Khi bé gái dễ thương chê cậu ta quá cao, bảo cậu ta ngồi xuống đã nói: “Em không tiện.” Ý nghĩa ẩn giấu trong đó không phải là “nói chuyện”, mà chính là “đánh anh”!
Lưu Diệp cảm thấy mình đã bị bắt nạt, bị bắt nạt một cách ác liệt, so với cậu ta bắt nạt Bạch Trạch Thần còn ác liệt hơn. Ít nhất tất cả mọi người đều biết cậu - người bắt nạt Bạch Trạch Thần là một ác bá, thế nhưng bé gái dễ thương kia… rõ ràng là thú dữ đội lốt người. Vì cớ gì mà tất cả mọi người đều coi nó là một con mèo Hello Kitty chứ!
Từ khóe mắt của Lưu Diệp lặng lẽ lăn xuống hai giọt nước mắt chua xót, cậu thật sự rất tủi thân!
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, thân người cao lớn của Lưu Quyên chen vào bên trong. Cô ta rưng rưng, nghẹn ngào gọi: “Anh!”
Lưu Diệp chậm chạp quay đầu, trong con ngươi tràn đầy tơ máu, mặt mũi tiều tụy. Lưu Quyên thấy vậy lập tức “oa” một tiếng òa lên khóc: “Anh, em xin lỗi.”
Trong lòng Lưu Diệp ngay lập tức trào dâng nỗi chua xót. Cậu ta lúc này như được bơm máu gà mà hăng hái trở lại, xúc động lên tiếng: “Không sao, anh tình nguyện mà!”
“Không đâu.” Lưu Quyên lau nước mắt, đi đến bên giường bệnh, sụt sịt nói: “Khi nãy cảnh sát hỏi em tại sao anh lại đánh Bạch Trạch Thần, em đã nói sự thật rồi.”
Đã nói sự thật = Cậu ta ra tay trước = Chứng thực cho lý do báo thù của bé gái đáng yêu = Tất cả đều đáng đời cậu ta!!!!!
Trước mắt tối sầm, Lưu Diệp liền hoa lệ ngất đi, Lưu Quyên càng khóc long trời lở đất.
Đương nhiên dù Lưu Diệp có ra tay trước, bé gái dễ thương kia có báo thù một cách quang minh chính đại, thì cảnh sát cũng không thể dung túng cho bé gái dễ thương nói rằng tất cả đều đáng đời cậu ta được.
Lưu Diệp đánh Bạch Trạch Thần thực sự là có lỗi trước, nhưng điều đó không có nghĩa bé gái dễ thương có đầy đủ lý do để đánh Lưu Diệp. Do vậy mà sau khi thẩm vấn Lưu Diệp xong, cảnh sát liền cùng đi đến phòng bệnh của Bạch Trạch Thần. Vừa nhìn thấy cảnh sát, đám thiếu niên lập tức tập trung tinh thần phòng bị. Bọn chúng biết, nếu chúng không thể tự mình giải quyết ổn thỏa với cảnh sát, một khi sự việc đến tai cha mẹ, với thân phận của cha mẹ mình, bọn chúng nhất định sẽ bị nghiêm trị.
Tuyệt đối không thể để những người nhiều chuyện không có việc gì liền tìm chuyện để nói linh tinh hủy hoại con đường làm quan của cha mẹ được!
Trong phòng duy chỉ có một người vẫn nhẹ nhàng tự tại chính là Bạch Tịnh Trần. Bé vừa gào khóc thảm thiết một hồi, năng lượng tiêu hao quá độ, đói bụng tới choáng váng. Khi nãy anh hai Bạch Tịch Thần đã ra ngoài bệnh viện mua cho bé mấy cái bánh mì, cho nên lúc này bé đang gặm bánh mì rất hăng say, cả miệng nhét đầy đồ ăn, hai má phồng lên giống như một con sóc lớn.
Mặc dù biết rõ bé gái dễ thương này khi đánh người phải gọi là vô cùng dữ tợn, nhưng ba chú cảnh sát vẫn rất đáng xấu hổ bị vẻ ngoài của bé mê hoặc, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng, thậm chí trên mặt còn treo nụ cười hiền lành chuyên dùng để dỗ dành trẻ con: “Em gái nhỏ, chú có thể hỏi cháu mấy câu được không?”
Tiểu Tịnh Trần chuyên tâm gặm bánh mì, chớp đôi mắt to rồi mờ mịt gật đầu.
Chú cảnh sát lên tiếng hỏi: “Lưu Diệp là do cháu đánh bị thương phải không?”
Tiểu Tịnh Trần tiếp tục gật đầu, 99.9% sự chú ý vẫn đặt trên chiếc bánh mì.
Chú cảnh sát âm thầm thở phào, đây là một đứa bé thật thà… Chú cảnh sát ơi, có phải chú đã yên tâm sớm quá rồi không?
“Vậy cháu có thể nói cho chú biết, vì sao cháu lại đánh Lưu Diệp không?”
Tiểu Tịnh Trần nhét mẩu bánh mì cuối cùng vào trong miệng, chuyên tâm nhai ngấu nghiến, nuốt xuống bụng rồi mới chậm rãi trả lời: “Vì anh ta đánh anh trai cháu.” Bé vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn anh hai Bạch Tịch Thần với ánh mắt tràn ngập chờ mong. Bạch Tịch Thần dứt khoát lấy một cái bánh mì mới trên bàn, xé vỏ, sau đó đặt vào tay Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần lập tức vui vẻ cúi đầu ăn tiếp.
Chú cảnh sát hoàn toàn hết cách đối với bộ dạng quỷ nhỏ tham ăn hoàn toàn không ở trong tình huống của Tiểu Tịnh Trần. Cháu gái à, chúng ta có thể nghiêm túc một chút được không?
Bạch Uy Thần hơi nheo mắt đánh giá ba người cảnh sát, con ngươi đảo một vòng, lại nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần đang chuyên tâm gặm bánh mì, sau đó đột nhiên cất tiếng hỏi: “Cháu có thể hỏi ba chú cảnh sát tại sao lại xuất hiện ở đây không?”
Chú cảnh sát hơi sửng sốt, nói một cách đương nhiên: “Lưu Diệp bị đánh đến mức thương nặng, thuộc trường hợp bạo lực học đường nghiêm trọng, chúng tôi đương nhiên phải xử lý…” Toàn bộ những lời sau đó đều bị mắc lại trong cổ họng, chú cảnh sát khó hiểu nhìn một bên khóe miệng của Bạch Uy Thần đang chậm rãi nhếch lên, sao bỗng nhiên lại cảm thấy… có gì không đúng?!
Có cảm giác đã rơi vào bẫy… Nhìn vẻ mặt của Bạch Uy Thần thật sự không giống như đang quan tâm bọn họ tại sao lại xuất hiện ở đây…
Trong khi chú cảnh sát đang hoang mang vì nụ cười gian ác của Bạch Uy Thần, trong đầu còn quay đi quay lại trăm nghìn lần tìm kiếm dấu vết của cạm bẫy thì Tiểu Tịnh Trần đột nhiên ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói ra lời lẽ chính nghĩa: “Lúc anh ta đánh anh cháu, các chú không quan tâm. Bây giờ cháu đánh anh ta cũng không cần các chú quan tâm.”
Bạch Uy Thần hài lòng xoa mái tóc tơ mềm mại của Tiểu Tịnh Trần, bộ dạng híp mắt lại giống như con cáo trộm được chùm nho.
Cậu ta luôn cảm thấy em gái vô cùng ngây ngô, ngốc nghếch, dễ thương, nhưng tới khi Tiểu Tịnh Trần chỉ trích giáo viên chủ nhiệm lớp Lưu Diệp “thiên vị” thì cậu ta bỗng nhiên phát hiện ra, có lẽ Tiểu Tịnh Trần không hề ngốc nghếch giống như vẻ bề ngoài. Mặc dù bé chậm chạp vượt xa phạm vi thông thường, nhưng cũng có đôi lúc thông minh nhanh trí. Dĩ nhiên sự thông minh nhanh trí ấy chỉ như pháo hoa thoáng qua rồi vụt mất, nhưng cũng đủ để đưa bản thân từ đuối lý xoay chuyển thần kỳ thành góc độ lý lẽ hùng hồn, khiến cho đối phương á khẩu không thể phản bác lại.
Giống như lúc này, chú cảnh sát há miệng, khô khan lên tiếng: “Nhưng bọn họ đã báo cảnh sát rồi, các cháu đâu có báo cảnh sát!”
Nhìn đi, lối tư duy của cảnh sát cũng bị bẻ cong rồi, đây là trọng điểm hay sao??
Trọng điểm không phải là ai báo, ai không báo cảnh sát, trọng điểm chính là đánh người là không đúng nha cưng!
Tiểu Tịnh Trần không hiểu cái gì là báo cảnh sát hay không báo cảnh sát, cho dù có hiểu cũng chẳng hề để tâm. Bé chỉ cúi đầm gặm bánh mì. Dáng vẻ chuyên tâm, chân thành ấy suýt chút nữa khiến người ta cho rằng bé đang ăn vàng chứ không phải bánh mì.
Sau đó Tiểu Tịnh Trần không trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào của cảnh sát. Ba chú cảnh sát dường như chỉ là không khí, không có cách nào để lại bất kỳ dấu vết nào trong võng mạc của Tiểu Tịnh Trần nữa. Gọi tắt là: Không thèm nhìn!
Tiểu Tịnh Trần chỉ chú tâm gặm bánh mì, cái tai lớn rung rung, tự động chặn lời nói của chú cảnh sát lại. Bạch Uy Thần và Bạch Lạc Thần ôm bụng bò lăn ra đấm đất cười ha hả. Khóe miệng của anh Hai Bạch Tịch Thần co giật, thiếu chút nữa khiến khuôn mặt lạnh lùng của mình nứt toác. Anh Tư mặt liệt Bạch Trạch Thần ngồi trên giường bệnh, một tay chống cằm, mặt không cảm xúc nhìn chú cảnh sát bị dồn ép khổ sở và Tiểu Tịnh Trần dửng dưng đứng ngoài cuộc, bất giác trong ánh mắt cũng hiện lên ý cười.
Ba chú cảnh sát thật sự bị dồn ép rồi, cũng không biết rốt cục là tình huống gì đây, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không thấy phụ huynh xuất hiện, chỉ có mấy cậu thiếu niên chưa lớn hẳn và một đứa bé ngây ngô, bướng bỉnh. Rõ ràng đứa trẻ nhỏ tuổi này là người gây chuyện, bọn họ lại chỉ có thể gặng hỏi một cách nhã nhặn, đánh không được, mắng không xong, không thể nói được cũng không thể chọc vào, thật sự con mẹ nó quá hố các chú rồi!
Bản thân Tiểu Tịnh Trần đã nhỏ tuổi, lại thêm chiều cao khiêm tốn, giọng nói non nớt, vẻ mặt ngốc nghếch khiến bé có vẻ còn nhỏ hơn so với tuổi thật. Chú cảnh sát thật sự không dám ép bé quá, sợ rằng sẽ dọa đứa trẻ sợ hãi.
Thật may lúc này có người đẩy cửa bước vào, các chú cảnh sát âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại, sắc mặt liền thay đổi.
Anh Cả Bạch Húc Thần trên mặt mang theo nụ cười như gió xuân ấm áp đi vào phòng bệnh. Phía sau cậu ta là hai người trung niên một nam, một nữ. Những thiếu niên khác nhà họ Bạch đều không quen biết bọn họ, nhưng các chú cảnh sát biết. Hai người này chính là cha mẹ của nạn nhân Lưu Diệp.
Cha mẹ Lưu Diệp có vẻ khá nôn nóng, họ lúng túng nói với các chú cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi… chúng tôi muốn tự hòa giải. Các… các anh quay về đi, chúng tôi không truy cứu chuyện con trai bị đánh nữa.”
Dường như mấy cậu thiếu niên không hề cảm thấy bất ngờ, nhưng ba chú cảnh sát lại đồng thời sửng sốt. Lưu Diệp bị đánh thảm hại như thế, vậy mà lại không truy cứu nữa sao? Thế này cũng quá giả dối rồi!
Chú cảnh sát phụ trách thẩm vấn nhìn Bạch Húc Thần bằng ánh mắt sâu xa. Bạch Húc Thần mỉm cười ngồi trên sofa, vẻ mặt vô cùng thản nhiên khiến chú cảnh sát không khỏi có chút nghi ngờ, nhìn cậu thiếu niên này thật con mẹ nó quá chính trực, chuyện này không khoa học!
“Hai người chắc chắn chứ?” Chú cảnh sát không kìm được hỏi thêm một câu.
Cha mẹ Lưu Diệp liên tục gật đầu: “Chắc chắn, chắc chắn, anh cảnh sát à, các anh mau về đi!”
Cảnh sát: “…” Vì cớ gì mà bọn họ lại có cảm giác giống như bản thân bị người ta ghét bỏ vậy?
Nếu khổ chủ đã không truy cứu, đồng ý âm thầm hòa giải, vậy thì cảnh sát cũng không còn gì để nói. Dù sao chỉ là hai đứa trẻ đánh nhau, trước khi chuyển thành vụ án hình sự thì cũng chỉ có thể coi là tranh chấp dân sự. Trong thời điểm cần thiết, cảnh sát có thể can dự nhưng không thể cưỡng chế đưa vụ việc lên tòa, nếu không sẽ bị coi là xâm hại quyền lợi của công dân.
Chú cảnh sát nhàm chán bĩu môi, rời đi trong tiếng cảm ơn rối rít của cha mẹ Lưu Diệp.
Sau khi cảnh sát thẩm vấn Lưu Diệp, Bạch Húc Thần đã tìm được cha mẹ của Lưu Diệp. Cậu đã thuật lại toàn bộ quá trình vụ việc với họ, hơn nữa còn nghiêm túc phân tích quan hệ thiệt hơn trong chuyện này mà không hề mang theo lời nói chủ quan nào, khiến cho cha mẹ Lưu Diệp phải chủ động lựa chọn cách thức giàn xếp trong hòa bình. Tuy Lưu Diệp bị đánh vỡ đầu, nhưng Bạch Trạch Thần rõ ràng còn bị thương nặng hơn. Hơn nữa bạn học Bạch nằm ở phòng bệnh VIP, dùng loại thuốc tốt nhất, còn có y tá riêng chăm sóc, nhà họ Lưu căn bản không thể gánh nổi viện phí của cậu ta. Dù sao hai người đều bị đánh, hai nhà cứ như vậy mà hòa đi!
Đương nhiên Bạch Húc Thần không thể để lại bất kỳ lời nói nào khiến người khác nói người nhà họ Bạch bọn họ ỷ thế ức hiếp người được. Sau khi cha mẹ Lưu Diệp chủ động yêu cầu hòa giải, Bạch Húc Thần cũng đồng ý đảm nhận toàn bộ chi phí chữa trị của Lưu Diệp. Việc này đối với một gia đình công nhân bình thường mà nói không hề nghi ngờ gì là tin mừng tốt nhất. Cha mẹ Lưu Diệp lập tức cảm ơn lòng tốt của Bạch Húc Thần, trong lòng lại càng hận không thể dạy dỗ tốt đứa con trai ngỗ ngược nhà mình. Nếu như Lưu Diệp có thể hiểu chuyện và nghe lời bằng một nửa người ta thì cũng sẽ không xảy ra chuyện phiền phức như ngày hôm nay. Điều này cũng đã khiến cho Lưu Diệp trong cả một quãng thời gian dài tiếp theo bị cha mẹ dạy bảo hung bạo đến mức thiếu chút nữa phải trốn vào viện tâm thần.
Chúng ta hãy cùng mặc niệm ba giây vì tương lai bi thảm của Lưu Diệp, A Di Đà Phật!
/481
|