Nước biển lạnh như băng trong nháy mắt bao phủ lấy Tiểu Tịnh Trần và thú cưng bảo bối của cô bé. Trong khoảnh khắc chìm xuống biển, Tiểu Tịnh Trần theo bản năng hít sâu một hơi, điều này khiến cho cô bé không đến mức bị chết đuối trong thời gian ngắn. Khả năng bơi lội của cô bé thì khỏi cần nói, đơn giản là còn tiêu diêu tự tại hơn cả cá thật. Đáng tiếc, đồng chí Khoai Lang lại không may mắn như thế.
Chim là loài động vật rất ghét nước, bởi vì nước sẽ làm cánh của chúng bị ướt rồi nặng, không bay lên được. Thể hình của con chim ưng lại quá to, quá nặng, một khi bị ngất đi thì nó sẽ chìm xuống đáy biển như một hòn đá. Tiểu Tịnh Trần dĩ nhiên không thể để mặc nó chết đuối, cô bé dùng sức kéo lấy cái cổ của Khoai Lang. Đáng tiếc, đồng chí Khoai Lang cũng là thú biến dị, thể hình to gấp mười lần so với chim ưng bình thường, bằng không cũng không thể nào bị nhận nhầm là Chim ưng 77 được.
Tỉ lệ thuận với thể hình to lớn chính là trọng lượng của nó, sức nâng của nước biển căn bản không đủ để chống đỡ trọng lực của nó. Tiểu Tịnh Trần mặc dù có một thân quái lực, nhưng trôi nổi trên biển, dưới chân không có điểm chống đỡ, sức lực của cô bé có lớn hơn nữa cũng không sử dụng được, cho dù có liều cả cái mạng để bơi lên thì vẫn bị Khoai Lang nặng nề cồng kềnh liên lụy mà dần dần sẽ chìm xuống dưới biển.
Tiểu Tịnh Trần bực bội, nhìn tròng trọc vào mặt biển đen ngòm tĩnh lặng ngay đỉnh đầu mình. Từ trước đến nay cô bé không biết cái gì gọi là từ bỏ, cũng chưa từng có ai dạy cô bé cái gì gọi là từ bỏ, cho dù bản thân cách mặt biển càng lúc càng xa thì ánh mắt của cô bé vẫn kiên định không hề lung lay.
Đáy biển càng tĩnh lặng hơn mặt biển, đồng thời cũng nguy hiểm hơn, trực giác còn nhạy bén hơn cả dã thú của Tiểu Tịnh Trần lập tức cảm nhận được một cơn sóng kỳ lạ đang lẳng lặng di chuyển trong nước biển. Cô bé theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền thấy bốn cái bóng đen đang tiến lại gần mình với tốc độ nhanh chóng.
Tiểu Tịnh Trần trừng lớn đôi mắt, cho dù là đang ở trong nước thì thị lực của cô bé cũng không bị chút ảnh hưởng chút nào. Cô bé theo bản năng bắt được ánh sáng sắc lạnh xẹt qua kia, đôi mắt to đen láy ngay lập tức trở nên sâu xa. Cô bé dứt khoát không giãy giụa nữa, để mặc cho Khoai Lang kéo mình chìm xuống dưới đáy biển, bốn bóng đen kia lập tức đuổi theo.
Chỗ này cách bến tàu Thâm Song không hề xa, cho nên nước biển cũng không sâu, ít nhất thì cũng không sâu đến mức có thể ép nát cơ thể người. Hai chân đạp vững vàng trên đáy biển cát lắng mềm mịn, Tiểu Tịnh Trần liền kéo Khoai Lang rồi quay người chạy. Trọng lượng của Khoai Lang đã trở thành đá trọng lực của cô bé, khiến cô bé không cần lo lắng sức nâng của nước biển sẽ làm cho cô bé bỏ chạy thất bại.
Bốn cái bóng đen phía sau vẫn bám sát không buông, linh hoạt như cá biển, một người chạy bốn kẻ đuổi theo. Mặc dù cô bé phía trước còn kéo theo một con vật to lớn, bốn tên phía sau cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách giữa mình và đối phương bị kéo ra càng ngày càng xa, càng ngày càng xa...
Vào khoảnh khắc con chim ưng to lớn kéo theo Tiểu Tịnh Trần rơi xuống biển, trái tim của Đẳng Thập liền vọt lên đến tận cổ họng. Anh ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được một kế hoặc vốn dĩ hoàn mỹ không chút sơ sót nào như vậy làm sao lại có thể đi đến bước đường này?? Điều này không khoa học!!
Đẳng Thập nhìn tròng trọc vào mặt biển, đáng tiếc, nước biển dập dềnh nhưng lại không nhìn thấy bất cứ cái đầu người nào nổi lên. Khó khăn lắm mới nhìn thấy mấy chấm đen, trong lòng anh ta vừa vui mừng thì khi đối phương quay người lại chìm xuống dưới nước, trái tim của anh ta lập tức lạnh lẽo: “Là bốn người điều khiển bốn chiếc máy bay bị nổ mà rơi xuống biển... Nhanh, mau nghĩ cách cứu Bạch Tịnh Trần lên, cô ấy không thể chết được.”
Hà Đồng lập tức điều khiển chiếc Chim ưng 77 tiếp cận mặt biển mà không gặp chút trở ngại nào. Đẳng Thập quay đầu lo lắng nhìn Đại Sơn và Tiểu Sơn, nhưng đột nhiên sửng sốt: “Bạch Tịnh Trần bị rơi xuống biển rồi mà sao các người không lo lắng khẩn trương chút nào vậy? Các người rốt cuộc có phải là đàn em sống chết vẫn trung thành với Bạch Hi Cảnh không vậy?”
Tiểu Sơn mặt không cảm xúc liếc anh ta một cái, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt biển không lên tiếng. Đại Sơn xoa cằm, cười xán lạn lộ ra một hàm răng trắng: “Đại tiểu thư có làm sao thì hoàn toàn không cần anh phải quan tâm, anh vẫn nên lo lắng cho chính mình thì hơn.”
Đẳng Thập sững sờ: “Anh có ý gì?”
Vừa hay lúc này điện thoại di động của anh ta đổ chuông, anh ta đành tạm thời bỏ qua nỗi nghi hoặc trong lòng để nhận điện thoại.
Đại Sơn liền cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại trong tay mình, trông giống như đang chơi game trên di động nhưng Lưu Vân ngồi bên cạnh anh lén lút liếc qua, sau đó khó có thể tin được mà trợn trừng mắt.
Trên màn hình điện thoại di động của Đại Sơn rõ ràng hiện thị không gian dưới đáy biển, mà chủ nhân của thế giới này lại là cô gái nhỏ đang kéo theo con chim lớn mà điên cuồng chạy và bốn tên phi công đang đuổi sát phía sau không tha kia, trên tay bọn chúng không ai không cầm một con dao găm quân dụng.
Không ngờ khả năng bơi lội của mấy tên phi công ở phe địch cũng tốt như vậy, không phải là từ hải quân ra đấy chứ!
Đại Sơn cười híp mắt lướt qua lướt lại trên màn hình điện thoại, liền nhìn thấy một viên đạn to hơn đạn thường một chút, nhỏ hơn ngư lôi n lần “vèo” một cái xuyên qua làn nước biển mà bắn trúng vào tên phi công cuối cùng. Tên phi công yên lặng co giật vào cái liền chìm xuống biển không động đậy nữa, dòng máu đỏ thẫm ngay lập tức tan ra, rất nhanh đã bị nước biển xung quanh hòa tan không nhìn thấy nữa.
Đại Sơn tranh thủ ngẩng đầu nhìn Lưu Vân đang mang vẻ mặt trắng bệch, cười đến mức mặt mày cong cong, nói: “Đợi các người làm quân chi viện thì Đại tiểu thư nhà chúng tôi cho dù có mười mạng cũng không đủ để chơi với các người. Đại ca chúng tôi hy vọng Đại tiểu thư nhà chúng tôi có thể chơi vui vẻ, chơi thật hưng phấn, chứ không phải là lấy tính mạng ra để đùa giỡn với các người.”
Lưu Vân: “...” Quả nhiên là đủ lớn mạnh!
Lời khen ngợi của Lưu Vân còn chưa kịp nói ra thì đã nghe thấy Hà Đồng đột nhiên mở miệng nói: “Làm sao thế? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?”
Những người khác cũng không nhịn được mà theo ánh mắt của Hà Đồng nhìn về phía Đẳng Thập. Vẻ mặt của Đẳng Thập có chút đờ đẫn, có chút yếu ớt khó có thể tin được: “Mười bảy cứ điểm của chúng ta bao gồm cả Asgard, Bühler, Flamsteed đều bị người ta chiếm mất rồi.”
Chim Ưng 77 “két” một tiếng suýt chút nữa thì theo gót con chim ngốc mà lao xuống biển. Khó khăn lắm mới kéo đầu máy bay bay lên cao, xông lên không trung một cách gian nan, Hà Đồng mới có thời gian để dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đẳng Thập đang ngồi trên ghế phó lái, nhất thời nghẹn lời.
“Không... không phải chứ, Lão đại anh đùa kiểu gì thế, hôm nay không phải là ngày cá tháng tư đâu nhé.” Tinh Không kêu lên tiếng lòng của tất cả mọi người.
Đẳng Thập hung hăng lau mặt: “Mẹ kiếp, tôi còn hy vọng hôm nay là ngày cá tháng tư đây này.”
Trong khoang máy bay chợt yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị chấn động đến nỗi không phản ứng kịp được, chuyện gì đang xảy ra thế này?!
Đẳng Thập lại giống như mới tỉnh dậy sau giấc mộng, anh ta đột nhiên hung hăng ném điện thoại di động về phía ghế sau. Đồng chí Tiểu Sơn đột nhiên nâng tay nhẹ nhàng tiếp được, các khớp ngón tay dùng sức bóp, chiếc điện thoại di động ngay lập tức bị chia thành bốn năm mảnh. Tiểu Sơn mặt không cảm xúc nhìn Đẳng Thập đang nổi giận, không thèm nói lời nào.
Đẳng Thập lại cắn răng nghiến lợi nói: “Nói, có phải là do Bạch Hi Cảnh làm không?”
Tiểu Sơn nhướng mày, khẽ xì một tiếng, tỏ vẻ khinh bỉ và châm chọc không lời nào tả xiết, nhưng vẫn lạnh lùng không nói.
Đẳng Thập căn bản không để tâm đến thái độ của anh, chỉ tự mình nói: “Người quang minh chính đại không nói lời ẩn ý trước mặt người khác, ở các quốc gia khác chúng tôi đều có vài nhân viên SWAT nằm vùng hoặc sâu hoặc nông, trong đó có thời gian và tinh lực tiêu phí ở Asgard, Bühler, Flamsteed là lâu nhất, nhân lực hao kiệt cũng nhiều nhất. Nhưng mà cứ điểm tại ba thành phố này bao gồm cả mười bốn quốc gia và mười bốn thành phố khác chỉ trong một đêm đã bị người ta im hơi lặng tiếng diệt gọn rồi. Ngoại trừ Bạch Hi Cảnh thì tôi không nghĩ ra còn có ai có bản lĩnh và độc ác... như vậy...”
Đẳng Thập trừng muốn rách cả mi mắt, căm hận cắn môi đến mức sắp bật cả máu: “Tôi còn cho rằng chúng ta là quan hệ đồng minh cơ đấy.”
Tiểu Sơn lạnh lùng liếc anh ta một cái, ánh mắt chuyển sang nhìn mặt biển, nơi đó có cái bụng của một con chim to bự nào đó đã nổi lên. Đáng tiếc, cô gái nhỏ bởi vì yếu thế về chiều cao nên vẫn còn đang tiếp tục chạy như điên dưới biển. Ánh mắt của Tiểu Sơn không hiểu sao lại trở nên dịu dàng vài phần.
Thái độ hờ hững này của anh đã kích cho Đẳng Thập nổi giận. Động tác của Đẳng Thập nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh, anh ta rút khẩu súng lục của mình ra, họng súng chỉ vào Đại Sơn, gào thét: “Tại sao?!!” Mười bảy cứ điểm, hơn nghìn mạng người không một ai sống sót, đều bị giết sạch sành sanh. Những người đó đều không phải là người bình thường, mà là những đặc vụ được Đặc khu quốc gia đào tạo, huấn luyện từ nhỏ. Có thể nói mỗi một người đều tiêu tốn vô số nhân lực vật lực và tiền tài của quốc gia, vậy mà chỉ trong một đêm đã biến mất khỏi thế giới này, khiến cho Đẳng Thập làm sao có thể không tức giận, làm sao có thể không căm hận cho được.
Trong khoảnh khắn anh ta rút súng ra, Tinh Không, Lưu Vân, Tinh Thần và Hải Dương cũng rút súng, năm khẩu súng đều chĩa vào Đại Sơn và Tiểu Sơn.
Tiểu Sơn lại vẫn bất động như cũ nhìn về phía con chim to xác từ từ bị kéo lên chạy trên mặt biển. Con chim lớn nằm thẳng đơ không hề động đậy, cô gái nhỏ cố gắng kéo nó lên bờ, sau đó đã kinh động đến đám nhân viên an ninh ở trên bờ... Loạn thành một đoàn.
Khóe miệng Tiểu Sơn hơi nhếch lên, nụ cười tuy nhàn nhạt nhưng lại mang theo nét ấm áp chân thật.
Đại Sơn ngẩng đầu, nụ cười rạng rỡ nhìn thẳng vào ánh mắt hung ác của Đẳng Thập, vui mừng lộ ra hàm răng trắng bóng. Nhưng trong đáy mắt anh lại là một mảnh trời băng đất tuyết: “Tôi cho rằng khi anh tính kế với Đại tiểu thư nhà chúng tôi thì anh đã nên nghĩ tới cái giá mà mình phải trả rồi.” Nhíu mày, nghi hoặc: “Lẽ nào anh còn tưởng rằng Đại tiểu thư nhà chúng tôi có thể làm không công cho anh sao?”
“Tôi đã trả thù lao rồi.” Đẳng Thập giận phát điên.
“Xí.” Đại Sơn thu lại nụ cười, hờ hững nhìn Đẳng Thập, nói: “Anh phải hiểu rõ giá trị của Đại tiểu thư nhà chúng tôi hơn chúng tôi chứ nhỉ. Bảy mươi triệu, bảy mươi triệu mà muốn người nhà họ Bạch chúng tôi bán mạng cho anh sao, anh không cảm thấy rất buồn cười à?”
Đẳng Thập: “...”
“Đây không phải là lần đầu tiên anh ám toán Đại tiểu thư nhà chúng tôi, hoặc nói cách khác, người mà anh muốn ám toán thực sự không phải là cô bé, anh muốn kéo cô bé lên thuyền của mình, ép chúng tôi không thể không giúp anh. Chúng tôi cũng đã cảnh cáo anh không chỉ một lần là đừng có ý đồ gì với Đại tiểu thư nhà chúng tôi rồi, nhưng kết quả thì sao... Lúc trước Đại ca nể tình anh không làm tổn thương đến Đại tiểu thư, hơn nữa Đại tiểu thư đích thực là đã chơi rất vui vẻ, đồng thời cũng thật sự cảm kích anh đã cung cấp thuốc giải, mới hết lần này đến lần khác tha cho các người. Có phải anh cảm thấy có quốc gia làm hậu thuẫn, chúng tôi thật sự sẽ không dám động vào các người không? Có phải cảm thấy có Đại tiểu thư nhà chúng tôi làm điều kiện uy hiếp thì chúng tôi chỉ có thể phục vụ cho các người không?”
Dưới sự chất vấn của Đại Sơn, Đẳng Thập dần dần bình tĩnh trở lại, trên trán trong nháy mắt rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thấy anh ta dường như đã hiểu ra, Đại Sơn lạnh lùng nhếch khóe miệng, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng hung ác khát máu hơn cả dã thú: “Có phải anh đã quên hai mươi năm trước, thành phố S làm sao lại trở thành của chúng tôi rồi không?
Đẳng Thập kinh hãi nhìn Đại Sơn: “Lẽ nào các người muốn... Các người điên rồi!”
“Điên?” Đại Sơn bật cười: “Xem ra những điều tra của các người về chúng tôi vẫn chưa kỹ càng lắm nhỉ. Hai mươi năm trước, chúng tôi có thể giết sạch tất cả những người phản đối thành phố S trở thành của Bạch Hi Cảnh trong cả hai giới hắc bạch thì hai mươi năm sau, chúng tôi cũng có thể giết sạch đám người Đặc khu quốc gia các người, khiến cho cả Hoa Hạ đều biến thành địa bàn của Bạch Hi Cảnh. Anh có tin hay không?”
Đây mới chính là Bạch Hi Cảnh thật sự!
Chim là loài động vật rất ghét nước, bởi vì nước sẽ làm cánh của chúng bị ướt rồi nặng, không bay lên được. Thể hình của con chim ưng lại quá to, quá nặng, một khi bị ngất đi thì nó sẽ chìm xuống đáy biển như một hòn đá. Tiểu Tịnh Trần dĩ nhiên không thể để mặc nó chết đuối, cô bé dùng sức kéo lấy cái cổ của Khoai Lang. Đáng tiếc, đồng chí Khoai Lang cũng là thú biến dị, thể hình to gấp mười lần so với chim ưng bình thường, bằng không cũng không thể nào bị nhận nhầm là Chim ưng 77 được.
Tỉ lệ thuận với thể hình to lớn chính là trọng lượng của nó, sức nâng của nước biển căn bản không đủ để chống đỡ trọng lực của nó. Tiểu Tịnh Trần mặc dù có một thân quái lực, nhưng trôi nổi trên biển, dưới chân không có điểm chống đỡ, sức lực của cô bé có lớn hơn nữa cũng không sử dụng được, cho dù có liều cả cái mạng để bơi lên thì vẫn bị Khoai Lang nặng nề cồng kềnh liên lụy mà dần dần sẽ chìm xuống dưới biển.
Tiểu Tịnh Trần bực bội, nhìn tròng trọc vào mặt biển đen ngòm tĩnh lặng ngay đỉnh đầu mình. Từ trước đến nay cô bé không biết cái gì gọi là từ bỏ, cũng chưa từng có ai dạy cô bé cái gì gọi là từ bỏ, cho dù bản thân cách mặt biển càng lúc càng xa thì ánh mắt của cô bé vẫn kiên định không hề lung lay.
Đáy biển càng tĩnh lặng hơn mặt biển, đồng thời cũng nguy hiểm hơn, trực giác còn nhạy bén hơn cả dã thú của Tiểu Tịnh Trần lập tức cảm nhận được một cơn sóng kỳ lạ đang lẳng lặng di chuyển trong nước biển. Cô bé theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền thấy bốn cái bóng đen đang tiến lại gần mình với tốc độ nhanh chóng.
Tiểu Tịnh Trần trừng lớn đôi mắt, cho dù là đang ở trong nước thì thị lực của cô bé cũng không bị chút ảnh hưởng chút nào. Cô bé theo bản năng bắt được ánh sáng sắc lạnh xẹt qua kia, đôi mắt to đen láy ngay lập tức trở nên sâu xa. Cô bé dứt khoát không giãy giụa nữa, để mặc cho Khoai Lang kéo mình chìm xuống dưới đáy biển, bốn bóng đen kia lập tức đuổi theo.
Chỗ này cách bến tàu Thâm Song không hề xa, cho nên nước biển cũng không sâu, ít nhất thì cũng không sâu đến mức có thể ép nát cơ thể người. Hai chân đạp vững vàng trên đáy biển cát lắng mềm mịn, Tiểu Tịnh Trần liền kéo Khoai Lang rồi quay người chạy. Trọng lượng của Khoai Lang đã trở thành đá trọng lực của cô bé, khiến cô bé không cần lo lắng sức nâng của nước biển sẽ làm cho cô bé bỏ chạy thất bại.
Bốn cái bóng đen phía sau vẫn bám sát không buông, linh hoạt như cá biển, một người chạy bốn kẻ đuổi theo. Mặc dù cô bé phía trước còn kéo theo một con vật to lớn, bốn tên phía sau cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách giữa mình và đối phương bị kéo ra càng ngày càng xa, càng ngày càng xa...
Vào khoảnh khắc con chim ưng to lớn kéo theo Tiểu Tịnh Trần rơi xuống biển, trái tim của Đẳng Thập liền vọt lên đến tận cổ họng. Anh ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được một kế hoặc vốn dĩ hoàn mỹ không chút sơ sót nào như vậy làm sao lại có thể đi đến bước đường này?? Điều này không khoa học!!
Đẳng Thập nhìn tròng trọc vào mặt biển, đáng tiếc, nước biển dập dềnh nhưng lại không nhìn thấy bất cứ cái đầu người nào nổi lên. Khó khăn lắm mới nhìn thấy mấy chấm đen, trong lòng anh ta vừa vui mừng thì khi đối phương quay người lại chìm xuống dưới nước, trái tim của anh ta lập tức lạnh lẽo: “Là bốn người điều khiển bốn chiếc máy bay bị nổ mà rơi xuống biển... Nhanh, mau nghĩ cách cứu Bạch Tịnh Trần lên, cô ấy không thể chết được.”
Hà Đồng lập tức điều khiển chiếc Chim ưng 77 tiếp cận mặt biển mà không gặp chút trở ngại nào. Đẳng Thập quay đầu lo lắng nhìn Đại Sơn và Tiểu Sơn, nhưng đột nhiên sửng sốt: “Bạch Tịnh Trần bị rơi xuống biển rồi mà sao các người không lo lắng khẩn trương chút nào vậy? Các người rốt cuộc có phải là đàn em sống chết vẫn trung thành với Bạch Hi Cảnh không vậy?”
Tiểu Sơn mặt không cảm xúc liếc anh ta một cái, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt biển không lên tiếng. Đại Sơn xoa cằm, cười xán lạn lộ ra một hàm răng trắng: “Đại tiểu thư có làm sao thì hoàn toàn không cần anh phải quan tâm, anh vẫn nên lo lắng cho chính mình thì hơn.”
Đẳng Thập sững sờ: “Anh có ý gì?”
Vừa hay lúc này điện thoại di động của anh ta đổ chuông, anh ta đành tạm thời bỏ qua nỗi nghi hoặc trong lòng để nhận điện thoại.
Đại Sơn liền cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại trong tay mình, trông giống như đang chơi game trên di động nhưng Lưu Vân ngồi bên cạnh anh lén lút liếc qua, sau đó khó có thể tin được mà trợn trừng mắt.
Trên màn hình điện thoại di động của Đại Sơn rõ ràng hiện thị không gian dưới đáy biển, mà chủ nhân của thế giới này lại là cô gái nhỏ đang kéo theo con chim lớn mà điên cuồng chạy và bốn tên phi công đang đuổi sát phía sau không tha kia, trên tay bọn chúng không ai không cầm một con dao găm quân dụng.
Không ngờ khả năng bơi lội của mấy tên phi công ở phe địch cũng tốt như vậy, không phải là từ hải quân ra đấy chứ!
Đại Sơn cười híp mắt lướt qua lướt lại trên màn hình điện thoại, liền nhìn thấy một viên đạn to hơn đạn thường một chút, nhỏ hơn ngư lôi n lần “vèo” một cái xuyên qua làn nước biển mà bắn trúng vào tên phi công cuối cùng. Tên phi công yên lặng co giật vào cái liền chìm xuống biển không động đậy nữa, dòng máu đỏ thẫm ngay lập tức tan ra, rất nhanh đã bị nước biển xung quanh hòa tan không nhìn thấy nữa.
Đại Sơn tranh thủ ngẩng đầu nhìn Lưu Vân đang mang vẻ mặt trắng bệch, cười đến mức mặt mày cong cong, nói: “Đợi các người làm quân chi viện thì Đại tiểu thư nhà chúng tôi cho dù có mười mạng cũng không đủ để chơi với các người. Đại ca chúng tôi hy vọng Đại tiểu thư nhà chúng tôi có thể chơi vui vẻ, chơi thật hưng phấn, chứ không phải là lấy tính mạng ra để đùa giỡn với các người.”
Lưu Vân: “...” Quả nhiên là đủ lớn mạnh!
Lời khen ngợi của Lưu Vân còn chưa kịp nói ra thì đã nghe thấy Hà Đồng đột nhiên mở miệng nói: “Làm sao thế? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?”
Những người khác cũng không nhịn được mà theo ánh mắt của Hà Đồng nhìn về phía Đẳng Thập. Vẻ mặt của Đẳng Thập có chút đờ đẫn, có chút yếu ớt khó có thể tin được: “Mười bảy cứ điểm của chúng ta bao gồm cả Asgard, Bühler, Flamsteed đều bị người ta chiếm mất rồi.”
Chim Ưng 77 “két” một tiếng suýt chút nữa thì theo gót con chim ngốc mà lao xuống biển. Khó khăn lắm mới kéo đầu máy bay bay lên cao, xông lên không trung một cách gian nan, Hà Đồng mới có thời gian để dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đẳng Thập đang ngồi trên ghế phó lái, nhất thời nghẹn lời.
“Không... không phải chứ, Lão đại anh đùa kiểu gì thế, hôm nay không phải là ngày cá tháng tư đâu nhé.” Tinh Không kêu lên tiếng lòng của tất cả mọi người.
Đẳng Thập hung hăng lau mặt: “Mẹ kiếp, tôi còn hy vọng hôm nay là ngày cá tháng tư đây này.”
Trong khoang máy bay chợt yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị chấn động đến nỗi không phản ứng kịp được, chuyện gì đang xảy ra thế này?!
Đẳng Thập lại giống như mới tỉnh dậy sau giấc mộng, anh ta đột nhiên hung hăng ném điện thoại di động về phía ghế sau. Đồng chí Tiểu Sơn đột nhiên nâng tay nhẹ nhàng tiếp được, các khớp ngón tay dùng sức bóp, chiếc điện thoại di động ngay lập tức bị chia thành bốn năm mảnh. Tiểu Sơn mặt không cảm xúc nhìn Đẳng Thập đang nổi giận, không thèm nói lời nào.
Đẳng Thập lại cắn răng nghiến lợi nói: “Nói, có phải là do Bạch Hi Cảnh làm không?”
Tiểu Sơn nhướng mày, khẽ xì một tiếng, tỏ vẻ khinh bỉ và châm chọc không lời nào tả xiết, nhưng vẫn lạnh lùng không nói.
Đẳng Thập căn bản không để tâm đến thái độ của anh, chỉ tự mình nói: “Người quang minh chính đại không nói lời ẩn ý trước mặt người khác, ở các quốc gia khác chúng tôi đều có vài nhân viên SWAT nằm vùng hoặc sâu hoặc nông, trong đó có thời gian và tinh lực tiêu phí ở Asgard, Bühler, Flamsteed là lâu nhất, nhân lực hao kiệt cũng nhiều nhất. Nhưng mà cứ điểm tại ba thành phố này bao gồm cả mười bốn quốc gia và mười bốn thành phố khác chỉ trong một đêm đã bị người ta im hơi lặng tiếng diệt gọn rồi. Ngoại trừ Bạch Hi Cảnh thì tôi không nghĩ ra còn có ai có bản lĩnh và độc ác... như vậy...”
Đẳng Thập trừng muốn rách cả mi mắt, căm hận cắn môi đến mức sắp bật cả máu: “Tôi còn cho rằng chúng ta là quan hệ đồng minh cơ đấy.”
Tiểu Sơn lạnh lùng liếc anh ta một cái, ánh mắt chuyển sang nhìn mặt biển, nơi đó có cái bụng của một con chim to bự nào đó đã nổi lên. Đáng tiếc, cô gái nhỏ bởi vì yếu thế về chiều cao nên vẫn còn đang tiếp tục chạy như điên dưới biển. Ánh mắt của Tiểu Sơn không hiểu sao lại trở nên dịu dàng vài phần.
Thái độ hờ hững này của anh đã kích cho Đẳng Thập nổi giận. Động tác của Đẳng Thập nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh, anh ta rút khẩu súng lục của mình ra, họng súng chỉ vào Đại Sơn, gào thét: “Tại sao?!!” Mười bảy cứ điểm, hơn nghìn mạng người không một ai sống sót, đều bị giết sạch sành sanh. Những người đó đều không phải là người bình thường, mà là những đặc vụ được Đặc khu quốc gia đào tạo, huấn luyện từ nhỏ. Có thể nói mỗi một người đều tiêu tốn vô số nhân lực vật lực và tiền tài của quốc gia, vậy mà chỉ trong một đêm đã biến mất khỏi thế giới này, khiến cho Đẳng Thập làm sao có thể không tức giận, làm sao có thể không căm hận cho được.
Trong khoảnh khắn anh ta rút súng ra, Tinh Không, Lưu Vân, Tinh Thần và Hải Dương cũng rút súng, năm khẩu súng đều chĩa vào Đại Sơn và Tiểu Sơn.
Tiểu Sơn lại vẫn bất động như cũ nhìn về phía con chim to xác từ từ bị kéo lên chạy trên mặt biển. Con chim lớn nằm thẳng đơ không hề động đậy, cô gái nhỏ cố gắng kéo nó lên bờ, sau đó đã kinh động đến đám nhân viên an ninh ở trên bờ... Loạn thành một đoàn.
Khóe miệng Tiểu Sơn hơi nhếch lên, nụ cười tuy nhàn nhạt nhưng lại mang theo nét ấm áp chân thật.
Đại Sơn ngẩng đầu, nụ cười rạng rỡ nhìn thẳng vào ánh mắt hung ác của Đẳng Thập, vui mừng lộ ra hàm răng trắng bóng. Nhưng trong đáy mắt anh lại là một mảnh trời băng đất tuyết: “Tôi cho rằng khi anh tính kế với Đại tiểu thư nhà chúng tôi thì anh đã nên nghĩ tới cái giá mà mình phải trả rồi.” Nhíu mày, nghi hoặc: “Lẽ nào anh còn tưởng rằng Đại tiểu thư nhà chúng tôi có thể làm không công cho anh sao?”
“Tôi đã trả thù lao rồi.” Đẳng Thập giận phát điên.
“Xí.” Đại Sơn thu lại nụ cười, hờ hững nhìn Đẳng Thập, nói: “Anh phải hiểu rõ giá trị của Đại tiểu thư nhà chúng tôi hơn chúng tôi chứ nhỉ. Bảy mươi triệu, bảy mươi triệu mà muốn người nhà họ Bạch chúng tôi bán mạng cho anh sao, anh không cảm thấy rất buồn cười à?”
Đẳng Thập: “...”
“Đây không phải là lần đầu tiên anh ám toán Đại tiểu thư nhà chúng tôi, hoặc nói cách khác, người mà anh muốn ám toán thực sự không phải là cô bé, anh muốn kéo cô bé lên thuyền của mình, ép chúng tôi không thể không giúp anh. Chúng tôi cũng đã cảnh cáo anh không chỉ một lần là đừng có ý đồ gì với Đại tiểu thư nhà chúng tôi rồi, nhưng kết quả thì sao... Lúc trước Đại ca nể tình anh không làm tổn thương đến Đại tiểu thư, hơn nữa Đại tiểu thư đích thực là đã chơi rất vui vẻ, đồng thời cũng thật sự cảm kích anh đã cung cấp thuốc giải, mới hết lần này đến lần khác tha cho các người. Có phải anh cảm thấy có quốc gia làm hậu thuẫn, chúng tôi thật sự sẽ không dám động vào các người không? Có phải cảm thấy có Đại tiểu thư nhà chúng tôi làm điều kiện uy hiếp thì chúng tôi chỉ có thể phục vụ cho các người không?”
Dưới sự chất vấn của Đại Sơn, Đẳng Thập dần dần bình tĩnh trở lại, trên trán trong nháy mắt rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thấy anh ta dường như đã hiểu ra, Đại Sơn lạnh lùng nhếch khóe miệng, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng hung ác khát máu hơn cả dã thú: “Có phải anh đã quên hai mươi năm trước, thành phố S làm sao lại trở thành của chúng tôi rồi không?
Đẳng Thập kinh hãi nhìn Đại Sơn: “Lẽ nào các người muốn... Các người điên rồi!”
“Điên?” Đại Sơn bật cười: “Xem ra những điều tra của các người về chúng tôi vẫn chưa kỹ càng lắm nhỉ. Hai mươi năm trước, chúng tôi có thể giết sạch tất cả những người phản đối thành phố S trở thành của Bạch Hi Cảnh trong cả hai giới hắc bạch thì hai mươi năm sau, chúng tôi cũng có thể giết sạch đám người Đặc khu quốc gia các người, khiến cho cả Hoa Hạ đều biến thành địa bàn của Bạch Hi Cảnh. Anh có tin hay không?”
Đây mới chính là Bạch Hi Cảnh thật sự!
/481
|