Sự đời thực trêu ngươi, người đầu tiên có thể mang lại cảm giác an toàn cho cô, người đầu tiên có thể khiến cô nguyện ý tin tưởng lại lừa dối cô.
Tuy quen biết chưa tới hai ngày, nhưng cô thật thích Ái Huân. Bỗng chốc phát hiện ra cô bạn nguyên là một đứa con trai, là ai cũng sẽ cảm thấy bị đả kích.
Hơn hết, Ái Huân còn dám cưỡng hôn cô. Thất vọng chính là cảm giác này hay sao!?
Hắn sửng sốt vô thức buông cô ra, nhìn ánh mắt bi thương của cô, hắn biết, bản thân đã làm tổn thương cô. Cô mong manh yếu đuối như vậy, làm sao chịu nổi đả kích này!?
Thần... Lạc Ái Huân khàn giọng gọi, hốc mắt cũng là đỏ ửng lên rồi.
Cậu-vừa-nói-cái-gì! Lồng ngực phập phồng, hai má đỏ bừng lên vì tức giận, gằn từng chữ.
Tôi... Hắn ấp úng, hắn nên giải thích cái gì?
Quả nhiên...quả nhiên cậu đã biết. Cậu tiếp cận tôi vì cái gì. Cô hét lớn giống như muốn xả ra mọi nặng nề, chỉ tiếc giữa đám đông đang giải tán ồn ào, âm thanh của cô nhỏ không đáng kể nhưng lại đủ để lọt vào tai Ái Huân.
Lạc Ái Huân hốt hoảng nhận ra cô dần hoà vào dòng người biến mất khỏi tầm mắt của hắn, lòng đắng chát nở nụ cười giễu cợt, rõ ràng phải bảo vệ cô hắn thế nào lại doạ cô chạy rồi.
Ánh mắt hắn trầm xuống, hiện tại cô không thể đi lung tung. Hắn thật đáng chết, định lực kém cũng không nên lấy cô mà phát tiết. Nếu có chuyện gì, e rằng hắn khó mà sống nổi.
Nhanh chóng đuổi theo bóng dáng màu tím xa xa.
Nguyệt Thần thế nhưng không biết bản thân đang chạy vào vòng vây nguy hiểm, những kẻ bóng tối đang săn lùng.
- * -
Cảm giác của Nguyệt Thần lúc này có thể dùng trạng thái khóc không ra nước mắt để miêu tả.
Lần đầu tiên cô hận đàn ông tại sao phải galăng như vậy, dù lúc đó chưa biết Ái Huân là con trai, càng chán ghét thói quen không mang điện bên người của bản thân. Do lúc trước có chất dịch kìm hãm độc tố nên bác sĩ đề nghị cô không nên mang điện thoại bên người trừ khi khẩn thiết tránh cho phóng xạ ảnh hưởng làm chất xúc tác , nên cô cũng dứt khoát để điện thoại trong túi xách.
Aii, còn cái gì thất vọng à, quên đi. Lạc Ái Huân là trai hay gái đều không có liên quan tới cô nữa rồi. Chỉ sợ, Cổ Nguyệt Thần không biết đây chỉ mới là bắt đầu.
Nhìn công viên vắng vẻ, sương mù nhàn nhạt, Nguyệt Thần cúi đầu kéo áo khoác lens mỏng manh, hai tay chà sát để tìm tòi chút ấm áp an ủi. Lại nhìn chiếc váy lụa màu tím mùa hè, thở dài một hơi.
Cô đây là trở thành đi bụi rồi.
Cô bé đứng lại đó! Một tiếng quát lớn từ phía sau làm chân đã lạnh càng thêm co ro, cô bất đắc dĩ xoay người lại.
Gì cơ!? Nguyệt Thần lười nhác mở miệng.
Cô bé à, nhìn liền biết cô bỏ nhà đi bụi rồi. Mau về nhà đi, ở đây buổi tối không an toàn đâu. Người đàn ông trung niên mặc đồng phục xanh từ ái quan tâm dặn dò.
Bảo vệ công viên? Khoé môi cô giật nhẹ, lòng rất muốn nói: Chú à, tôi có chỗ nào giống trẻ bỏ nhà đi bụi chứ.
Cháu nhanh về đi, kẻo ba mẹ lo lắng. Giận dỗi gì chứ, ba mẹ luôn quan tâm con cái của mình bất chấp đứa con có cái nhìn thế nào về mình, bậc cha mẹ luôn có bất đắc dĩ của riêng mình, khổ sở gì cũng muốn gánh vác thay con. Cho nên, nhanh về nhận lỗi với ba mẹ đi, hẳn là họ đang ngóng cháu đấy.
Được rồi. Vì công lao giảng đạo phí nước bọt của ông chú này, Nguyệt Thần hiếm khi giả dối, mỉm cười ngoan ngoãn: Dạ, cháu biết rồi.
Phù...
Người Úc quả thật rất nhiệt tình. Rõ ràng chỉ là người xa lạ nhưng lại tốt bụng khuyên răn.
Aii, tức giận cũng đủ rồi nên quay về thu dọn đồ thôi, đêm nay nên dừng ở đây. Nhưng, xe đâu? Xe đâu mà về đây a!!??
Đường một lúc càng vắng, sương mù đã mù mịt đển mức che lấp tầm mắt, cảnh vật cũng vô cùng mờ ảo. Đây...là đâu a~
Em gái, muốn về nhà sao? Bất ngờ nghe thấy giọng người lạ, lòng phòng bị cùng cảnh giác nâng cao độ.
Thì sao? Cô đáp nhát gừng, cũng chẳng muốn khách khí với người chơi trò lén lút.
Cô giữ giúp tôi một vật, tôi quay lại đón người bạn xong liền đưa cô về.
Vậy à? Đó là gì? Nguyệt Thần nhướng mày hỏi.
Người đàn ông cũng biết cô đang lo lắng gì, mở hộp gỗ nâu trống rỗng ra cho cô xem.
Rất đẹp. Hoa văn rất đẹp, cũng không có gì không ổn, Nguyệt Thần gật đầu đáp ứng.
Chỉ là, cô không biết cái trò chơi gì gọi là chiếc hộp ma thuật. Nguyệt Thần đứng một hồi lâu thấy cảnh xác tuần tra liền cao hứng đi tới mong được trợ giúp, chỉ sợ người kia đùa giỡn cô không tính quay lại.
Có thể cho tôi mượn điện thoại không? Cô nhẹ giọng khẩn cầu.
Đứng đó, vứt những thứ có thể sang đây, chúng tôi muốn xét hành lí của cô. Một trong hai cảnh xác tuần tra nhắm súng là đầu cô, hô lớn ra lệnh.
Tự nhiên. Nguyệt Thần tuỳ tiện vứt chiếc hộp gỗ cho bên cảnh sát, thấy cô cũng không có gì đe doạ, hắn ngầm cho phép cô lại gần.
Tôi là du khách, bị lạc bạn. Cô vừa nói vừa híp mắt nhìn chiếc hộp, đầu xẹt qua tia sáng.
Hai tay chắp để ra sau, mỉm cười từ tốn: Không có gì rồi, không làm phiền hai người. Nói rồi không dấu vết lùi về sau, tay đã buốt lạnh.
Thực không ngờ tội phạm cũng thích chơi trò ảo thuật. Người cảnh sát săm soi chiếc hộp cười lạnh, từ cơ quan nhỏ rơi xuống thật nhiều bọc trắng.
Ngay tức thì, người còn lại rút súng nả đạn liên tiếp vào cô. Nguyệt Thần mím môi né đan chạy vào màn đêm.
Là do cô chui rút trong nhà trồng lúa nên mới không biết bọn bán ma tuý cũng thích chơi trò ảo thuật rồi! Đáng chết, biết ngay không có gì tốt lành rồi.
Sương mù lan toả lúc này cũng phát huy tác dụng - phụ trợ cô trốn thoát bọn cạnh sát.
Nương theo ánh sáng của trăng lẻ loi, Nguyệt Thần theo bản năng chạy về phía trước, hai tay ôm chặt lấy thân thể thở ra từng khí lạnh.
Cô nhìn bầu trời suy đoán, có lẽ đã khoảng tầm 2 giờ sáng rồi, thực sự mệt quá đi mất, còn rất lạnh nữa. Lẽ ra cô nên nghe Ái Huân ăn uống trước đi rồi chơi sau, thế nhưng cô bướng bỉnh quyết rong chơi hết khu vực quanh đây mới chịu ăn.
Mà, xem phim ở Openair Cinema là điểm đến cuối, hiện tại bị bỏ đói rồi a~ Ôi, ánh sáng....ánh sáng đời cô đã xuất hiện rồi.
Từ hai ánh đèn pha, chiếc xe dần lộ ra cùng người lái. Sắc mặt Cổ Nguyệt Thần nháy mắt đen một nửa, người lái xe còn không phải tên chết tiệt đưa cô hộp ma tuý à? Làm hại cô thân một công dân lương thiện lại không thể có sự trợ giúp của cảnh sát, ngược lại còn bị bắn a.
MK, ông trời của giúp cô để cô có cơ hội trừng trị tên khốn kiếp này!
Nguyệt Thần cúi người tháo giày tay vung lên ném thẳng vào xe hắn.
*Choang*
Kính chắn gió xe hơi, một kích không chịu nổi vỡ toang. Nguyệt Thần cà nhắc đi tới thản nhiên nhặt lên mang giày.
Một Cổ Nguyệt Thần hoà nhã thanh lãnh còn đâu, cái gì thục nữ...phi, phi. Thử hỏi ngươi lang thang ngoài đường nửa đêm không rõ về mà còn bị nhân đào hố, ngươi thục nữ dịu dàng nổi sao!!?
Huống chi, Cổ Nguyệt Thần cũng không phải thiện nam tín nữ gì cô ngược lại cũng là một lão Đại của Mặc đó nha. Mặc dù đó chỉ là danh hiệu từ trên trời rơi xuống, nhưng việc cô bước ra từ Địa ngực đen tối, quá khứ u ám không phải giả.
Nguyệt Thần hùng hổ mở cửa xe, lôi cổ người đàn ông ra khỏi xe tung một cú đấm vào mặt ông ta, bóng dáng dứt khoát bay 10m nằm liệt trên đất mà phủi cát ở mặt xuống.
Cô đi tới nhấn gót chân lên bụng ông ta, híp mắt nguy hiểm: Lẽ ra ông không nên hố tôi.
Người đàn ông bán ma tuý này rõ ràng chỉ là hạng nghiệp dư, tay cầm súng run run chĩa vào Nguyệt Thần, hét: Cô không tránh ra...tôi..liền bắn..
Câu nói căn bản không có chút đe doạ nào, Nguyệt Thần cười một tiếng: Xuỳ, rõ ràng còn không biết cách dùng súng đâu, thế mà dám lấy ra doạ tôi.
Ngữ khí tràn đầy khinh thường, vẻ mặt đậm chất mafia, khí chất thiên kim hắc đạo cứ thế hiện ra doạ người đàn ông đến ngây ngốc, mặt tái xanh.
Không được nhúc nhích!
Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng.
TMD! Lại là hai người này. Nguyệt Thần phiền chán xoay người lại, nhìn thấy không phải hai người mà là một đám mười mấy người đang giơ súng chĩa hướng này.
Khoé miệng cô cứng đờ, hạ tầm mắt nhìn tên bán ma tuý co ro dưới chân mình, luyến tiếc đạp một phát mới chịu tách ra sang một bên.
Trách nhiệm của một công dân tốt trỗi dậy, cô nói: Hắn là người đưa tôi chiếc hộp, không tin có thể xét nghiệm vân tay.
Chúng tôi tin cô. Nhưng theo quy định vẫn phải mời cô về đồn.
Xuỳ, trách nhiệm công dân tốt gì chứ, cô mới không muốn qua đêm ở phòng tạm giam đâu. Miệng nói tin nhưng thực ra ánh mắt đều cảnh giác, súng vẫn chĩa vào cô đấy thôi.
Được rồi, đợi tôi lấy đồ trên xe. Tên bán ma tuý trợn mắt nhìn cô nói dối, cô căn bản không có lên xe hắn lại không có lấy đồ của cô, đồ nào của cô trên xe hắn chứ.
Đáng tiếc hắn đều không có cơ hội phản bác, Nguyệt Thần lên xe ngồi vào vị trí ghế lái cúi người như đang tìm đồ, nhưng thực ra lại kéo cần số, ngồi thẳng đạp phanh, bẻ lái quay 180° toan toan cứ vậy rời đi.
Đám cảnh sát ngớ người không kịp phản ứng với trường hợp không ngờ tới được. Một nhân chứng cần chi chạy trốn, trừ phi hắn ta là một đồng phạm. Nguyệt Thần không biết hành động của bản thân đã hoa hoa lệ lệ khiến cảnh sát khởi lệnh truy nã.
Dù biết thì cô chắc gì đã quan tâm, cô cũng đâu phải công dân Australia, rất nhanh cao bay xa chạy khỏi đây. Bọn họ cũng không sang nước khác để chỉ bắt một tên tội phạm đâu.
Cổ Nguyệt Thần đắc chí thản nhiên lái xe đi, trong xe được bật lò sưởi rất ấm áp. Thế nên cô luyến tiếc, lại có phần lười nhác ra khỏi xe để đối phó bọn mặc đồ bó đen đặc chế.
Dựa theo hơi thở, Nguyệt Thần biết, cô đã gặp được đồng loại. Bọn họ chính là sát thủ, những kẻ bước ra từ Địa Ngục chân chính.
Cô mệt mỏi che miệng ngáp. Hoạ vô đơn chí...là nói cô a. Cả đêm quả thật xui xẻo.
Cổ Nguyệt Thần gặp họ chắn đường, cũng lười thắng xe, trực tiếp đạp phanh đâm thẳng đi tới, không hề có ý tứ dừng lại.
*Rầm*
Chiếc xe dừng lại. Cô nở nụ cười nhẹ, bọn họ cũng không quá tệ có thể tránh được. Nguyệt Thần mở cửa xe đã muốn méo mó, bước xuống.
Nhìn mặt đường hai vệt dài máu cùng cánh tay đứt đoạn, mỉm cười tiếc nuối: Ai nha, mùa này đúng là mùa chao a. Đi ra đường nên cẩn thận nha, không thì làm chao trên FB rồi.
Vô sỉ!
Rõ ràng tông đồng đội của họ mà còn thản nhiên nhắc nhở họ đi đường cẩn thận. Nhìn xem, hộp sọ của hai người không kịp phòng bị tránh né đã bị xe cô nghiến như thế nào đi.
Ghê tởm!
*Đoàng* Tiếng súng đột ngột nhanh chóng làm họ thoát ra trạng thái bi phẫn, tám sát thủ vì đồng bạn mà tập kích quyết tuyệt.
Nguyệt Thần khẽ cười. Chỉ tám người mà muốn đối phó với cô....kiếp sau đi.
Tuy quen biết chưa tới hai ngày, nhưng cô thật thích Ái Huân. Bỗng chốc phát hiện ra cô bạn nguyên là một đứa con trai, là ai cũng sẽ cảm thấy bị đả kích.
Hơn hết, Ái Huân còn dám cưỡng hôn cô. Thất vọng chính là cảm giác này hay sao!?
Hắn sửng sốt vô thức buông cô ra, nhìn ánh mắt bi thương của cô, hắn biết, bản thân đã làm tổn thương cô. Cô mong manh yếu đuối như vậy, làm sao chịu nổi đả kích này!?
Thần... Lạc Ái Huân khàn giọng gọi, hốc mắt cũng là đỏ ửng lên rồi.
Cậu-vừa-nói-cái-gì! Lồng ngực phập phồng, hai má đỏ bừng lên vì tức giận, gằn từng chữ.
Tôi... Hắn ấp úng, hắn nên giải thích cái gì?
Quả nhiên...quả nhiên cậu đã biết. Cậu tiếp cận tôi vì cái gì. Cô hét lớn giống như muốn xả ra mọi nặng nề, chỉ tiếc giữa đám đông đang giải tán ồn ào, âm thanh của cô nhỏ không đáng kể nhưng lại đủ để lọt vào tai Ái Huân.
Lạc Ái Huân hốt hoảng nhận ra cô dần hoà vào dòng người biến mất khỏi tầm mắt của hắn, lòng đắng chát nở nụ cười giễu cợt, rõ ràng phải bảo vệ cô hắn thế nào lại doạ cô chạy rồi.
Ánh mắt hắn trầm xuống, hiện tại cô không thể đi lung tung. Hắn thật đáng chết, định lực kém cũng không nên lấy cô mà phát tiết. Nếu có chuyện gì, e rằng hắn khó mà sống nổi.
Nhanh chóng đuổi theo bóng dáng màu tím xa xa.
Nguyệt Thần thế nhưng không biết bản thân đang chạy vào vòng vây nguy hiểm, những kẻ bóng tối đang săn lùng.
- * -
Cảm giác của Nguyệt Thần lúc này có thể dùng trạng thái khóc không ra nước mắt để miêu tả.
Lần đầu tiên cô hận đàn ông tại sao phải galăng như vậy, dù lúc đó chưa biết Ái Huân là con trai, càng chán ghét thói quen không mang điện bên người của bản thân. Do lúc trước có chất dịch kìm hãm độc tố nên bác sĩ đề nghị cô không nên mang điện thoại bên người trừ khi khẩn thiết tránh cho phóng xạ ảnh hưởng làm chất xúc tác , nên cô cũng dứt khoát để điện thoại trong túi xách.
Aii, còn cái gì thất vọng à, quên đi. Lạc Ái Huân là trai hay gái đều không có liên quan tới cô nữa rồi. Chỉ sợ, Cổ Nguyệt Thần không biết đây chỉ mới là bắt đầu.
Nhìn công viên vắng vẻ, sương mù nhàn nhạt, Nguyệt Thần cúi đầu kéo áo khoác lens mỏng manh, hai tay chà sát để tìm tòi chút ấm áp an ủi. Lại nhìn chiếc váy lụa màu tím mùa hè, thở dài một hơi.
Cô đây là trở thành đi bụi rồi.
Cô bé đứng lại đó! Một tiếng quát lớn từ phía sau làm chân đã lạnh càng thêm co ro, cô bất đắc dĩ xoay người lại.
Gì cơ!? Nguyệt Thần lười nhác mở miệng.
Cô bé à, nhìn liền biết cô bỏ nhà đi bụi rồi. Mau về nhà đi, ở đây buổi tối không an toàn đâu. Người đàn ông trung niên mặc đồng phục xanh từ ái quan tâm dặn dò.
Bảo vệ công viên? Khoé môi cô giật nhẹ, lòng rất muốn nói: Chú à, tôi có chỗ nào giống trẻ bỏ nhà đi bụi chứ.
Cháu nhanh về đi, kẻo ba mẹ lo lắng. Giận dỗi gì chứ, ba mẹ luôn quan tâm con cái của mình bất chấp đứa con có cái nhìn thế nào về mình, bậc cha mẹ luôn có bất đắc dĩ của riêng mình, khổ sở gì cũng muốn gánh vác thay con. Cho nên, nhanh về nhận lỗi với ba mẹ đi, hẳn là họ đang ngóng cháu đấy.
Được rồi. Vì công lao giảng đạo phí nước bọt của ông chú này, Nguyệt Thần hiếm khi giả dối, mỉm cười ngoan ngoãn: Dạ, cháu biết rồi.
Phù...
Người Úc quả thật rất nhiệt tình. Rõ ràng chỉ là người xa lạ nhưng lại tốt bụng khuyên răn.
Aii, tức giận cũng đủ rồi nên quay về thu dọn đồ thôi, đêm nay nên dừng ở đây. Nhưng, xe đâu? Xe đâu mà về đây a!!??
Đường một lúc càng vắng, sương mù đã mù mịt đển mức che lấp tầm mắt, cảnh vật cũng vô cùng mờ ảo. Đây...là đâu a~
Em gái, muốn về nhà sao? Bất ngờ nghe thấy giọng người lạ, lòng phòng bị cùng cảnh giác nâng cao độ.
Thì sao? Cô đáp nhát gừng, cũng chẳng muốn khách khí với người chơi trò lén lút.
Cô giữ giúp tôi một vật, tôi quay lại đón người bạn xong liền đưa cô về.
Vậy à? Đó là gì? Nguyệt Thần nhướng mày hỏi.
Người đàn ông cũng biết cô đang lo lắng gì, mở hộp gỗ nâu trống rỗng ra cho cô xem.
Rất đẹp. Hoa văn rất đẹp, cũng không có gì không ổn, Nguyệt Thần gật đầu đáp ứng.
Chỉ là, cô không biết cái trò chơi gì gọi là chiếc hộp ma thuật. Nguyệt Thần đứng một hồi lâu thấy cảnh xác tuần tra liền cao hứng đi tới mong được trợ giúp, chỉ sợ người kia đùa giỡn cô không tính quay lại.
Có thể cho tôi mượn điện thoại không? Cô nhẹ giọng khẩn cầu.
Đứng đó, vứt những thứ có thể sang đây, chúng tôi muốn xét hành lí của cô. Một trong hai cảnh xác tuần tra nhắm súng là đầu cô, hô lớn ra lệnh.
Tự nhiên. Nguyệt Thần tuỳ tiện vứt chiếc hộp gỗ cho bên cảnh sát, thấy cô cũng không có gì đe doạ, hắn ngầm cho phép cô lại gần.
Tôi là du khách, bị lạc bạn. Cô vừa nói vừa híp mắt nhìn chiếc hộp, đầu xẹt qua tia sáng.
Hai tay chắp để ra sau, mỉm cười từ tốn: Không có gì rồi, không làm phiền hai người. Nói rồi không dấu vết lùi về sau, tay đã buốt lạnh.
Thực không ngờ tội phạm cũng thích chơi trò ảo thuật. Người cảnh sát săm soi chiếc hộp cười lạnh, từ cơ quan nhỏ rơi xuống thật nhiều bọc trắng.
Ngay tức thì, người còn lại rút súng nả đạn liên tiếp vào cô. Nguyệt Thần mím môi né đan chạy vào màn đêm.
Là do cô chui rút trong nhà trồng lúa nên mới không biết bọn bán ma tuý cũng thích chơi trò ảo thuật rồi! Đáng chết, biết ngay không có gì tốt lành rồi.
Sương mù lan toả lúc này cũng phát huy tác dụng - phụ trợ cô trốn thoát bọn cạnh sát.
Nương theo ánh sáng của trăng lẻ loi, Nguyệt Thần theo bản năng chạy về phía trước, hai tay ôm chặt lấy thân thể thở ra từng khí lạnh.
Cô nhìn bầu trời suy đoán, có lẽ đã khoảng tầm 2 giờ sáng rồi, thực sự mệt quá đi mất, còn rất lạnh nữa. Lẽ ra cô nên nghe Ái Huân ăn uống trước đi rồi chơi sau, thế nhưng cô bướng bỉnh quyết rong chơi hết khu vực quanh đây mới chịu ăn.
Mà, xem phim ở Openair Cinema là điểm đến cuối, hiện tại bị bỏ đói rồi a~ Ôi, ánh sáng....ánh sáng đời cô đã xuất hiện rồi.
Từ hai ánh đèn pha, chiếc xe dần lộ ra cùng người lái. Sắc mặt Cổ Nguyệt Thần nháy mắt đen một nửa, người lái xe còn không phải tên chết tiệt đưa cô hộp ma tuý à? Làm hại cô thân một công dân lương thiện lại không thể có sự trợ giúp của cảnh sát, ngược lại còn bị bắn a.
MK, ông trời của giúp cô để cô có cơ hội trừng trị tên khốn kiếp này!
Nguyệt Thần cúi người tháo giày tay vung lên ném thẳng vào xe hắn.
*Choang*
Kính chắn gió xe hơi, một kích không chịu nổi vỡ toang. Nguyệt Thần cà nhắc đi tới thản nhiên nhặt lên mang giày.
Một Cổ Nguyệt Thần hoà nhã thanh lãnh còn đâu, cái gì thục nữ...phi, phi. Thử hỏi ngươi lang thang ngoài đường nửa đêm không rõ về mà còn bị nhân đào hố, ngươi thục nữ dịu dàng nổi sao!!?
Huống chi, Cổ Nguyệt Thần cũng không phải thiện nam tín nữ gì cô ngược lại cũng là một lão Đại của Mặc đó nha. Mặc dù đó chỉ là danh hiệu từ trên trời rơi xuống, nhưng việc cô bước ra từ Địa ngực đen tối, quá khứ u ám không phải giả.
Nguyệt Thần hùng hổ mở cửa xe, lôi cổ người đàn ông ra khỏi xe tung một cú đấm vào mặt ông ta, bóng dáng dứt khoát bay 10m nằm liệt trên đất mà phủi cát ở mặt xuống.
Cô đi tới nhấn gót chân lên bụng ông ta, híp mắt nguy hiểm: Lẽ ra ông không nên hố tôi.
Người đàn ông bán ma tuý này rõ ràng chỉ là hạng nghiệp dư, tay cầm súng run run chĩa vào Nguyệt Thần, hét: Cô không tránh ra...tôi..liền bắn..
Câu nói căn bản không có chút đe doạ nào, Nguyệt Thần cười một tiếng: Xuỳ, rõ ràng còn không biết cách dùng súng đâu, thế mà dám lấy ra doạ tôi.
Ngữ khí tràn đầy khinh thường, vẻ mặt đậm chất mafia, khí chất thiên kim hắc đạo cứ thế hiện ra doạ người đàn ông đến ngây ngốc, mặt tái xanh.
Không được nhúc nhích!
Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng.
TMD! Lại là hai người này. Nguyệt Thần phiền chán xoay người lại, nhìn thấy không phải hai người mà là một đám mười mấy người đang giơ súng chĩa hướng này.
Khoé miệng cô cứng đờ, hạ tầm mắt nhìn tên bán ma tuý co ro dưới chân mình, luyến tiếc đạp một phát mới chịu tách ra sang một bên.
Trách nhiệm của một công dân tốt trỗi dậy, cô nói: Hắn là người đưa tôi chiếc hộp, không tin có thể xét nghiệm vân tay.
Chúng tôi tin cô. Nhưng theo quy định vẫn phải mời cô về đồn.
Xuỳ, trách nhiệm công dân tốt gì chứ, cô mới không muốn qua đêm ở phòng tạm giam đâu. Miệng nói tin nhưng thực ra ánh mắt đều cảnh giác, súng vẫn chĩa vào cô đấy thôi.
Được rồi, đợi tôi lấy đồ trên xe. Tên bán ma tuý trợn mắt nhìn cô nói dối, cô căn bản không có lên xe hắn lại không có lấy đồ của cô, đồ nào của cô trên xe hắn chứ.
Đáng tiếc hắn đều không có cơ hội phản bác, Nguyệt Thần lên xe ngồi vào vị trí ghế lái cúi người như đang tìm đồ, nhưng thực ra lại kéo cần số, ngồi thẳng đạp phanh, bẻ lái quay 180° toan toan cứ vậy rời đi.
Đám cảnh sát ngớ người không kịp phản ứng với trường hợp không ngờ tới được. Một nhân chứng cần chi chạy trốn, trừ phi hắn ta là một đồng phạm. Nguyệt Thần không biết hành động của bản thân đã hoa hoa lệ lệ khiến cảnh sát khởi lệnh truy nã.
Dù biết thì cô chắc gì đã quan tâm, cô cũng đâu phải công dân Australia, rất nhanh cao bay xa chạy khỏi đây. Bọn họ cũng không sang nước khác để chỉ bắt một tên tội phạm đâu.
Cổ Nguyệt Thần đắc chí thản nhiên lái xe đi, trong xe được bật lò sưởi rất ấm áp. Thế nên cô luyến tiếc, lại có phần lười nhác ra khỏi xe để đối phó bọn mặc đồ bó đen đặc chế.
Dựa theo hơi thở, Nguyệt Thần biết, cô đã gặp được đồng loại. Bọn họ chính là sát thủ, những kẻ bước ra từ Địa Ngục chân chính.
Cô mệt mỏi che miệng ngáp. Hoạ vô đơn chí...là nói cô a. Cả đêm quả thật xui xẻo.
Cổ Nguyệt Thần gặp họ chắn đường, cũng lười thắng xe, trực tiếp đạp phanh đâm thẳng đi tới, không hề có ý tứ dừng lại.
*Rầm*
Chiếc xe dừng lại. Cô nở nụ cười nhẹ, bọn họ cũng không quá tệ có thể tránh được. Nguyệt Thần mở cửa xe đã muốn méo mó, bước xuống.
Nhìn mặt đường hai vệt dài máu cùng cánh tay đứt đoạn, mỉm cười tiếc nuối: Ai nha, mùa này đúng là mùa chao a. Đi ra đường nên cẩn thận nha, không thì làm chao trên FB rồi.
Vô sỉ!
Rõ ràng tông đồng đội của họ mà còn thản nhiên nhắc nhở họ đi đường cẩn thận. Nhìn xem, hộp sọ của hai người không kịp phòng bị tránh né đã bị xe cô nghiến như thế nào đi.
Ghê tởm!
*Đoàng* Tiếng súng đột ngột nhanh chóng làm họ thoát ra trạng thái bi phẫn, tám sát thủ vì đồng bạn mà tập kích quyết tuyệt.
Nguyệt Thần khẽ cười. Chỉ tám người mà muốn đối phó với cô....kiếp sau đi.
/50
|