Tuy nhiên...
Nguyệt Thần cũng không tốt lành cho cam: Tiếc a, để lần sau tôi quay lại giúp các người có được hay không? Mắt cô loé sáng, điềm đạm nói.
Đùa, giỡn với đại nhân có ngày chết thật đấy. Hyroin lập tức biết thân biết phận ngậm mồm, Kỳ Đan ngước đầu nhìn trần nhà. Yue khẽ cười ngồi xuống cạnh cô.
Hừ lạnh một tiếng, cô nhàm chán cầm điều khiển trên tay chuyển sang chế độ video: Xem tiếp hay không?
Yue khẽ cong môi: Em không ngại là được rồi. Nói xong lạc liếc mắt sang Lạc Ái Huân.
Cô nhún vai, bấm nút: Vậy đi. Tại sao phải ngại?
Kỳ Đan mím môi đỏ mặt, cầm túi xách lên: Em về đây, nhà có chút chuyện. Tuy nam thần đã có chủ, nhưng cô cũng không muốn làm mất mặt chính mình.
Ể...Tiểu Đan Đan~ Hyroin lập tức khoá chặt tay Kỳ Đan, không cho phép cô chưa ra trận đã bỏ chạy. Đáng lẽ ra họ nên hợp tác làm Nguyệt Thần mất mặt nha, đáng tiếc so với cáo đen Nguyệt Thần thì Kỳ Đan lại là tiểu bạch thỏ nâu...
Hyroin, có ngày anh cũng chết cháy cho xem. Kỳ Đan bĩu môi tung chân chạy trước. Nhà cô quả thật có chuyện, nhưng nó không đến phiên cô phải giải quyết. Ở nhà cũng thật chán, anh trai vốn lạnh lạnh nhạt nhạt đối mặt, nay trong nhà lại chẳng có ai. Nghe thuộc hạ anh nói, mấy ngày nay anh đã đủ phiền nên cô cũng không thể bám đuôi theo chơi được.
Đúng là nhát gan mà. Hyroin phất tay bất mãn.
Cuối cùng vì sự có mặt của Lạc Ái Huân nên Hyroin và Nguyệt Thần rất từ tốn không xem phim đen của Du Thanh Nhi để bình phẩm nữa, mà Yue lại làm một bữa ăn lớn chào mừng sự góp mặt của Lạc Ái Huân tại dinh thự của hắn.
Ăn xong, chính là ngủ. Nguyệt Thần luôn tuân theo tôn chỉ này để làm việc, vì vậy trong ánh mắt ái muội của Yue và Hyroin, cô lôi Lạc Ái Huân đi ngủ.
Ở cạnh Ái Huân, cô cảm nhận được ấm áp và bình yên. Cho nên chẳng mấy chốc, cô đã đi sâu vào giấc ngủ.
Chỉ tiếc, kẻ phá hoại không bao giờ thiểu...
Buổi chiều, Hyroin với tâm trạng vô cùng vui vẻ chạy đến đánh thức Nguyệt Thần.
Tựa đầu lên vai Lạc Ái Huân, Nguyệt Thần che miệng ngáp, mơ màng mở mắt: Chuyện gì vậy?
Hyroin đưa điện thoại cho cô, cười nhạo: Y tiểu thư, ngủ thật ngon a.
Nguyệt Thần liếc mắt, sao nghe giống như đang chửi cô là heo vậy? Là cô quá nhạy cảm sao? Cô vuốt mặt buồn phiền: Chuyện gì? Không biết cô ghét nhất ai phá giấc ngủ của cô sao?
Du phu nhân gọi, đại khái tìm cô tính sổ đi? Hyroin nở nụ cười vui sướng khi người gặp hoạ.
A...vậy tôi phải về thật nhanh rồi. Nguyệt Thần nhếch môi ngồi dậy, đi vào phòng tắm.
Lúc đi ra, ba người đàn ông đã ngồi ở phòng khách trò chuyện, điều đáng hận ở đây chính là khi cô đi ra, cả ba đều đồng loạt im lặng.
Khoé môi Nguyệt Thần không khỏi run rẩy. Giỏi lắm, mấy anh thật giỏi a: Đang nói chuyện gì?
Yue tủm tỉm cười: Đang phân vân không biết nên chia tiền thế nào? Tay sờ nhẫn, đạm đạm nói.
Chia tiền?
Thấy cô nhíu mi nghi hoặc, Yue tốt bụng bổ sung: Chính là tiền bản quyền xem phim trên mạng.
A...bao nhiêu? Hứng thú trỗi dậy, cô đưa ánh mắt mong đợi nhìn Yue.
Yue giơ ba ngón tay lên, nhẹ nhàng phun ra một con số: Ba trăm vạn.
Vừa nghe Nguyệt Thần liền cau mày: Ít vậy.
Hyroin trợn mắt nhìn cô cảm giác tức muốn nổ phổi: Một ngày ba trăm vạn, cô còn muốn gì nữa?
Cô lắc đầu thở dài: Thì ra Du Thanh Nhi chỉ đáng giá vậy thôi. Ít nhất cũng tám trăm chứ.
Yue cười nhàn nhạt: Dù sao cô ta cũng đâu có nổi tiếng. Hắn dứt lời, mắt Nguyệt Thần liền loé sáng: Đúng vậy a. Cho nên hiện tại phải tranh thủ đẩy Du Thanh Nhi lên cao, có vậy tiền của cô sẽ như thuỷ triều dâng a!
Nguyệt Thần lập tức đứng dậy tiếc nuối: Aii, tôi phải về an ủi em gái đây. Tạm biệt!
Trong lòng Hyroin đặc biệt khinh bỉ Nguyệt Thần giả vẻ đạo mạo, rõ ràng chính cô đẩy Du Thanh Nhi tới đường này, vậy mà bây giờ còn tỏ vẻ đau lòng xót thương.
Có ai nói cô biết chưa Nguyệt Thần, cô diễn sâu thật nha!
Yue đứng dậy tiễn cô, Nguyệt Thần ra ngoài trước chờ Lạc Ái Huân lấy xe.
Đến lúc ngồi yên ổn ổn trên xe, đầu óc cô mới bình tĩnh đôi chút. Hơi thở nóng rực, cùng sự ướt át của đôi môi Yue...tựa hồ vẫn còn vấn vươn bên tai cô, lời nói nhẹ nhàng chưa tan đi được: Sau hôm nay...sẽ không còn Yue nữa.
♪
Hạ mắt nhìn cánh tay đang nắm chặt tay mình, trong mắt Nguyệt Thần loé lên tia u ám: Buông tay ra.
Tên vệ sĩ rùng mình, liếc sang nhận được mệnh lệnh mới nới lỏng cổ tay buông ra, lui sang một bên.
Thật coi trọng cô nha! Mới vừa về trước đã chặn ngang, hơn mười người vây quanh dẫn cô vào trong, người không biết còn tưởng cô đi đàm phán với xã hội đen ấy chứ.
Đây rõ ràng là Du gia a!
Ai, ai! Thật là tổn thương tâm linh của cô nha. Nguyệt Thần giương môi cười: Du phu nhân, làm sao vậy?
Cô còn nói tại sao!!? Thanh Nhi bị như vậy, cô còn tâm trạng lêu lỏng ngoái đường! Cô căn bản không quan tâm nó mà, nó bị vậy cô hài lòng lắm phải không? Du phu nhân thấy thái độ nhạt nhạt như không của Nguyệt Thần, lửa giận trong ngực lập tức bùng cháy rống giận.
Sao có thể a! Nguyệt Thần sửng sốt ôm ngực, kinh ngạc thốt. Sau một lát mới thở dài giải thích: Cả ngày nay con đi khắp nơi đè ép lời đồn và trang web kia bạn con đang cố công phá, huỷ đi. Con thực sự...không có như phu nhân nói. Thật là, cả ngày cô dành thời gian ở biệt thự Yue để ngủ, lêu lỏng chơi bời chỗ nào chứ!
Du phu nhân câm nín. Du Tử Nghiêm vỗ vai trấn an mẹ mình, sau đó mới đi qua chỗ Nguyệt Thần đang cúi đầu uể oải: Mẹ à, mẹ xem, Nguyệt rất tốt với Thanh Nhi. Cả ngày em ấy mệt mỏi rồi. Mẹ đừng nói em Nguyệt nữa.
Không sao. Hiện tại, em lên nói với Thanh Nhi. Sẵn tối nay an ủi em ấy, cú sốc này...suy cho cùng vẫn quá lớn. Cô lắc đầu thở dài, trong lòng lại cười như điên, diễn sâu quá sâu rồi a haha~
Ừ, tốt lắm! Xem ra cô vẫn còn nhớ cô là con của nhà này. Du phu nhân phất tay mệt mỏi, Du Tử Nghiêm dìu bà về phòng.
Được lệnh đặc cách, Nguyệt Thần tắm rửa sạch sẽ xong lập tức mang tinh thần phấn khích với vẻ mặt u buồn chạy vào phòng Du Thanh Nhi.
Bên trong tối om, thỉnh thoảng cô còn đạp phải vài vật, cũng may công tắc đèn không xa, nếu không e rằng cô giẫm thuỷ tinh vỡ cũng phải cắn răng chịu thiệt.
Tối đã biết mọi thứ rất bừa bộn rồi, không ngờ vừa mở đèn, một mảnh hỗn độn liền đập vào mắt. Riêng chiếc giường Du Thanh Nhi còn nguyên vẹn, xung quanh đã vỡ nát đến bết bát.
Bàn mỹ phẩm mỗi hộp đều hơn vạn, ngày ngày Du Thanh Nhi đều trân trọng, hôm nay đập nát cho thấy tâm trạng cô đã tồi tệ thế nào.
Những thứ trong phòng đều bị cô giày vò qua, nhưng nỗi nhục cùng căm phẫn trong lòng không cách nào vơi đi. Vu đã đi điều tra kẻ hãm hại cô, trong phòng chỉ còn lại cô chìm trong bóng tối.
Tiếng lạch cạch cô nghe rất rõ, mắt soạch cái đỏ hoe giọt nước tích đầy khoang mắt, đợi chờ kẻ đến để cô kể khổ kể uất ức. Nào ngờ, chưa để cô kịp làm gì thêm âm thanh quen thuộc lại truyền vào tai.
Du Thanh Nhi, món quà của tôi, cô thích không?
Nguyệt Thần nhẹ giọng thì thầm nên tai Du Thanh Nhi, trong giọng nói tràn ngập ý cười.
Du Thanh Nhi mở to mắt vung tay lên, nghiến răng mắng: Tôi biết ngay là tiện nhân cô làm mà!
Bắt lấy tay Du Thanh Nhi, cô mỉm cười: Chửi tục là xấu, thói quen nên sửa a. Nhưng là, em gái Thanh Nhi cô không hài lòng sao? Rõ ràng, tôi thấy cô rất vui vẻ nha...đừng mà, nhẹ..nhẹ chút a...haha~~
Mày... Du Thanh Nhi há miệng quát, nhưng lại không biết nên nói gì. Không đúng vì quá đúng, chính là nói trường hợp này!
Nào, bình tĩnh a. Sao lúc nào cô cũng la hét thế? Tôi đâu phải cướp đàn ông của cô, cô thích ai nào? Nói để tôi biết còn tránh a. Chống tay nằm ngửa một bên, đối mặt với Du Thanh Nhi cô chậm rãi nói.
Dưới ánh đèn, nét mặt của cô toát lên vẻ dịu dàng ân cần, tô thêm cốt cách thánh khiết nhu hoà, càng nhìn càng xinh đẹp.
Du Thanh Nhi bình tĩnh lại, nhíu mày nghi hoặc: Cô tốt đến thế sao?
Đương nhiên....là không rồi. Nguyệt Thần nhoẻn miệng cười: Bởi vì đàn ông mà cô nhúng chàm qua, kể cả suy nghĩ hay đã chạm qua....tôi đều cảm thấy ghê tởm muốn chết. Cho nên..cô hiểu rồi ha, tôi cũng không cần nói tiếp. Cười đến đáng đánh đòn như vậy, nhưng Du Thanh Nhi lại không thể làm gì cô.
Bởi, tuy lời này hơi khó nghe, nhưng nó cũng đúng với nguyện vọng của Du Thanh Nhi. Vì vậy cô ta mới không phát cáu mắng người.
Nhưng cũng vì thế, tâm trạng vốn tệ hại lại bị Nguyệt Thần trong đêm nay kích thích đến phát điên lại chỉ có thể ngậm ngùi chịu đựng.
Nói vậy...suốt đời này mày đừng hòng đụng đến đàn ông. Cuối cùng Du Thanh Nhi cũng tìm được chỗ hỏng, nhanh trí giảo hoạt nói.
A... Nguyệt Thần đứng dậy lui ra xa, lòng nhịn không được ghê tởm. Tất cả đàn ông cơ đấy....dã tâm thực ghê gớm, muốn lập hậu cung sao?
Sao? Không làm được? Du Thanh Nhi ngồi trên giường vứt cho cô ánh mắt khiêu khích, bộ dạng rất chi đắc ý.
....Này, khoan đã! Mắt cô lấp lánh nhìn Du Thanh Nhi, bên môi treo lên ý cười đậm sắc, nhẹ đáp ứng: Được.
Lần này xác thực Du Thanh Nhi tự tìm ngược...Cô ta biết chen vào chỗ hở trong lời nói cô, Nguyệt Thần cô tất nhiên cũng biết...
(Haha, bẫy ở khắp nơi~~)
Tuy sáng sớm xe của Vũ thị đến làm Du Thanh Nhi rất vui, nhưng cô không thể nào lên tinh thần được, sắc mặt rất tiều tuỵ mệt mỏi, khác xa với nét mặt sáng lạn thản nhiên của Nguyệt Thần. Cuối cùng cô vẫn không nhịn được hỏi: Làm sao cô biết được? Sao cô có những tin tức đó?
Không sai. Cả đêm qua Du Thanh Nhi bị dằn vặt bởi những cái tên của người từng quan hệ với cô ta, Nguyệt Thần tuy cũng thức suốt đêm liệt kê những người từng quan hệ với Du Thanh Nhi, nhưng tinh thần cô rất tốt, rất thoải mái nhìn mặt Du Thanh Nhi biến sắc khi nghe cô nói tới lịch sử phong lưu đa tình bể ái của cô ta.
Hiện tại khi được bước chân vào toà nhà Vũ thị đã hằng ao ước, Du Thanh Nhi không thể nào vui được chưa nghe được câu trả lời của Nguyệt Thần. Còn việc nào đáng sợ hơn việc một người chưa từng tham dự quá khứ cô ta vất vả che dấu lại có thể bình thản nhắc chi tiết từng việc.
Vì thế, Du Thanh Nhi đặc biệt bị giày vò. Từng giây đều phải để ý Nguyệt Thần, sợ cô tiết lộ cho người khác, đầu óc bị treo cao, Du Thanh Nhi mệt mỏi hỏi: Phòng ăn ở đâu? Tôi muốn một cốc coffee.
Người dẫn đường khom lưng một góc 90°, tay làm tư thế mời: Bên này tiểu thư, mời cô đi với tôi. Sau đó lại nói với Nguyệt Thần: Cổ tiểu thư vào thang máy VIP, lên tầng cao nhất. Vũ tổng đang chờ cô.
Nếu bình thường Du Thanh Nhi đã sớm oanh oanh bất bình, nhưng hiện tại cô ta mệt muốn chết làm gì còn tâm tình quan tâm.
Nguyệt Thần theo lời chỉ dẫn, đến tầng cao nhất, chần chừ đứng trước cánh cửa thuỷ tinh mờ không vào.
Tuy nhiên không để cô do dự bao lâu, bên trong đã truyền ra thanh âm trầm ổn: Vào đi.
Nguyệt Thần nhíu mi đẩy cửa bước vào. Nhưng cô lại cảm thấy đứng ngoài hay bên trong đều không khác, bởi vì anh ta lại khiến cho cô đợi.
Đúng là tập trung thật đấy! Nguyệt Thần nhếch môi cười châm chọc. Cho cô vào, nhưng lại không nói lời nào chỉ cúi đầu xem tài liệu, quả thật rất tốt, rất tốt a!
Cô có dự nghị gì sao? Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô gái cứ nhìn anh ta chòng chọc không chút che dấu nào.
Nguyệt Thần sờ cằm, vẻ mặt nghiền ngẫm: Anh là Vũ Khinh Dật?
Người đàn ông trầm mặc.
Nguyệt Thần cũng không tốt lành cho cam: Tiếc a, để lần sau tôi quay lại giúp các người có được hay không? Mắt cô loé sáng, điềm đạm nói.
Đùa, giỡn với đại nhân có ngày chết thật đấy. Hyroin lập tức biết thân biết phận ngậm mồm, Kỳ Đan ngước đầu nhìn trần nhà. Yue khẽ cười ngồi xuống cạnh cô.
Hừ lạnh một tiếng, cô nhàm chán cầm điều khiển trên tay chuyển sang chế độ video: Xem tiếp hay không?
Yue khẽ cong môi: Em không ngại là được rồi. Nói xong lạc liếc mắt sang Lạc Ái Huân.
Cô nhún vai, bấm nút: Vậy đi. Tại sao phải ngại?
Kỳ Đan mím môi đỏ mặt, cầm túi xách lên: Em về đây, nhà có chút chuyện. Tuy nam thần đã có chủ, nhưng cô cũng không muốn làm mất mặt chính mình.
Ể...Tiểu Đan Đan~ Hyroin lập tức khoá chặt tay Kỳ Đan, không cho phép cô chưa ra trận đã bỏ chạy. Đáng lẽ ra họ nên hợp tác làm Nguyệt Thần mất mặt nha, đáng tiếc so với cáo đen Nguyệt Thần thì Kỳ Đan lại là tiểu bạch thỏ nâu...
Hyroin, có ngày anh cũng chết cháy cho xem. Kỳ Đan bĩu môi tung chân chạy trước. Nhà cô quả thật có chuyện, nhưng nó không đến phiên cô phải giải quyết. Ở nhà cũng thật chán, anh trai vốn lạnh lạnh nhạt nhạt đối mặt, nay trong nhà lại chẳng có ai. Nghe thuộc hạ anh nói, mấy ngày nay anh đã đủ phiền nên cô cũng không thể bám đuôi theo chơi được.
Đúng là nhát gan mà. Hyroin phất tay bất mãn.
Cuối cùng vì sự có mặt của Lạc Ái Huân nên Hyroin và Nguyệt Thần rất từ tốn không xem phim đen của Du Thanh Nhi để bình phẩm nữa, mà Yue lại làm một bữa ăn lớn chào mừng sự góp mặt của Lạc Ái Huân tại dinh thự của hắn.
Ăn xong, chính là ngủ. Nguyệt Thần luôn tuân theo tôn chỉ này để làm việc, vì vậy trong ánh mắt ái muội của Yue và Hyroin, cô lôi Lạc Ái Huân đi ngủ.
Ở cạnh Ái Huân, cô cảm nhận được ấm áp và bình yên. Cho nên chẳng mấy chốc, cô đã đi sâu vào giấc ngủ.
Chỉ tiếc, kẻ phá hoại không bao giờ thiểu...
Buổi chiều, Hyroin với tâm trạng vô cùng vui vẻ chạy đến đánh thức Nguyệt Thần.
Tựa đầu lên vai Lạc Ái Huân, Nguyệt Thần che miệng ngáp, mơ màng mở mắt: Chuyện gì vậy?
Hyroin đưa điện thoại cho cô, cười nhạo: Y tiểu thư, ngủ thật ngon a.
Nguyệt Thần liếc mắt, sao nghe giống như đang chửi cô là heo vậy? Là cô quá nhạy cảm sao? Cô vuốt mặt buồn phiền: Chuyện gì? Không biết cô ghét nhất ai phá giấc ngủ của cô sao?
Du phu nhân gọi, đại khái tìm cô tính sổ đi? Hyroin nở nụ cười vui sướng khi người gặp hoạ.
A...vậy tôi phải về thật nhanh rồi. Nguyệt Thần nhếch môi ngồi dậy, đi vào phòng tắm.
Lúc đi ra, ba người đàn ông đã ngồi ở phòng khách trò chuyện, điều đáng hận ở đây chính là khi cô đi ra, cả ba đều đồng loạt im lặng.
Khoé môi Nguyệt Thần không khỏi run rẩy. Giỏi lắm, mấy anh thật giỏi a: Đang nói chuyện gì?
Yue tủm tỉm cười: Đang phân vân không biết nên chia tiền thế nào? Tay sờ nhẫn, đạm đạm nói.
Chia tiền?
Thấy cô nhíu mi nghi hoặc, Yue tốt bụng bổ sung: Chính là tiền bản quyền xem phim trên mạng.
A...bao nhiêu? Hứng thú trỗi dậy, cô đưa ánh mắt mong đợi nhìn Yue.
Yue giơ ba ngón tay lên, nhẹ nhàng phun ra một con số: Ba trăm vạn.
Vừa nghe Nguyệt Thần liền cau mày: Ít vậy.
Hyroin trợn mắt nhìn cô cảm giác tức muốn nổ phổi: Một ngày ba trăm vạn, cô còn muốn gì nữa?
Cô lắc đầu thở dài: Thì ra Du Thanh Nhi chỉ đáng giá vậy thôi. Ít nhất cũng tám trăm chứ.
Yue cười nhàn nhạt: Dù sao cô ta cũng đâu có nổi tiếng. Hắn dứt lời, mắt Nguyệt Thần liền loé sáng: Đúng vậy a. Cho nên hiện tại phải tranh thủ đẩy Du Thanh Nhi lên cao, có vậy tiền của cô sẽ như thuỷ triều dâng a!
Nguyệt Thần lập tức đứng dậy tiếc nuối: Aii, tôi phải về an ủi em gái đây. Tạm biệt!
Trong lòng Hyroin đặc biệt khinh bỉ Nguyệt Thần giả vẻ đạo mạo, rõ ràng chính cô đẩy Du Thanh Nhi tới đường này, vậy mà bây giờ còn tỏ vẻ đau lòng xót thương.
Có ai nói cô biết chưa Nguyệt Thần, cô diễn sâu thật nha!
Yue đứng dậy tiễn cô, Nguyệt Thần ra ngoài trước chờ Lạc Ái Huân lấy xe.
Đến lúc ngồi yên ổn ổn trên xe, đầu óc cô mới bình tĩnh đôi chút. Hơi thở nóng rực, cùng sự ướt át của đôi môi Yue...tựa hồ vẫn còn vấn vươn bên tai cô, lời nói nhẹ nhàng chưa tan đi được: Sau hôm nay...sẽ không còn Yue nữa.
♪
Hạ mắt nhìn cánh tay đang nắm chặt tay mình, trong mắt Nguyệt Thần loé lên tia u ám: Buông tay ra.
Tên vệ sĩ rùng mình, liếc sang nhận được mệnh lệnh mới nới lỏng cổ tay buông ra, lui sang một bên.
Thật coi trọng cô nha! Mới vừa về trước đã chặn ngang, hơn mười người vây quanh dẫn cô vào trong, người không biết còn tưởng cô đi đàm phán với xã hội đen ấy chứ.
Đây rõ ràng là Du gia a!
Ai, ai! Thật là tổn thương tâm linh của cô nha. Nguyệt Thần giương môi cười: Du phu nhân, làm sao vậy?
Cô còn nói tại sao!!? Thanh Nhi bị như vậy, cô còn tâm trạng lêu lỏng ngoái đường! Cô căn bản không quan tâm nó mà, nó bị vậy cô hài lòng lắm phải không? Du phu nhân thấy thái độ nhạt nhạt như không của Nguyệt Thần, lửa giận trong ngực lập tức bùng cháy rống giận.
Sao có thể a! Nguyệt Thần sửng sốt ôm ngực, kinh ngạc thốt. Sau một lát mới thở dài giải thích: Cả ngày nay con đi khắp nơi đè ép lời đồn và trang web kia bạn con đang cố công phá, huỷ đi. Con thực sự...không có như phu nhân nói. Thật là, cả ngày cô dành thời gian ở biệt thự Yue để ngủ, lêu lỏng chơi bời chỗ nào chứ!
Du phu nhân câm nín. Du Tử Nghiêm vỗ vai trấn an mẹ mình, sau đó mới đi qua chỗ Nguyệt Thần đang cúi đầu uể oải: Mẹ à, mẹ xem, Nguyệt rất tốt với Thanh Nhi. Cả ngày em ấy mệt mỏi rồi. Mẹ đừng nói em Nguyệt nữa.
Không sao. Hiện tại, em lên nói với Thanh Nhi. Sẵn tối nay an ủi em ấy, cú sốc này...suy cho cùng vẫn quá lớn. Cô lắc đầu thở dài, trong lòng lại cười như điên, diễn sâu quá sâu rồi a haha~
Ừ, tốt lắm! Xem ra cô vẫn còn nhớ cô là con của nhà này. Du phu nhân phất tay mệt mỏi, Du Tử Nghiêm dìu bà về phòng.
Được lệnh đặc cách, Nguyệt Thần tắm rửa sạch sẽ xong lập tức mang tinh thần phấn khích với vẻ mặt u buồn chạy vào phòng Du Thanh Nhi.
Bên trong tối om, thỉnh thoảng cô còn đạp phải vài vật, cũng may công tắc đèn không xa, nếu không e rằng cô giẫm thuỷ tinh vỡ cũng phải cắn răng chịu thiệt.
Tối đã biết mọi thứ rất bừa bộn rồi, không ngờ vừa mở đèn, một mảnh hỗn độn liền đập vào mắt. Riêng chiếc giường Du Thanh Nhi còn nguyên vẹn, xung quanh đã vỡ nát đến bết bát.
Bàn mỹ phẩm mỗi hộp đều hơn vạn, ngày ngày Du Thanh Nhi đều trân trọng, hôm nay đập nát cho thấy tâm trạng cô đã tồi tệ thế nào.
Những thứ trong phòng đều bị cô giày vò qua, nhưng nỗi nhục cùng căm phẫn trong lòng không cách nào vơi đi. Vu đã đi điều tra kẻ hãm hại cô, trong phòng chỉ còn lại cô chìm trong bóng tối.
Tiếng lạch cạch cô nghe rất rõ, mắt soạch cái đỏ hoe giọt nước tích đầy khoang mắt, đợi chờ kẻ đến để cô kể khổ kể uất ức. Nào ngờ, chưa để cô kịp làm gì thêm âm thanh quen thuộc lại truyền vào tai.
Du Thanh Nhi, món quà của tôi, cô thích không?
Nguyệt Thần nhẹ giọng thì thầm nên tai Du Thanh Nhi, trong giọng nói tràn ngập ý cười.
Du Thanh Nhi mở to mắt vung tay lên, nghiến răng mắng: Tôi biết ngay là tiện nhân cô làm mà!
Bắt lấy tay Du Thanh Nhi, cô mỉm cười: Chửi tục là xấu, thói quen nên sửa a. Nhưng là, em gái Thanh Nhi cô không hài lòng sao? Rõ ràng, tôi thấy cô rất vui vẻ nha...đừng mà, nhẹ..nhẹ chút a...haha~~
Mày... Du Thanh Nhi há miệng quát, nhưng lại không biết nên nói gì. Không đúng vì quá đúng, chính là nói trường hợp này!
Nào, bình tĩnh a. Sao lúc nào cô cũng la hét thế? Tôi đâu phải cướp đàn ông của cô, cô thích ai nào? Nói để tôi biết còn tránh a. Chống tay nằm ngửa một bên, đối mặt với Du Thanh Nhi cô chậm rãi nói.
Dưới ánh đèn, nét mặt của cô toát lên vẻ dịu dàng ân cần, tô thêm cốt cách thánh khiết nhu hoà, càng nhìn càng xinh đẹp.
Du Thanh Nhi bình tĩnh lại, nhíu mày nghi hoặc: Cô tốt đến thế sao?
Đương nhiên....là không rồi. Nguyệt Thần nhoẻn miệng cười: Bởi vì đàn ông mà cô nhúng chàm qua, kể cả suy nghĩ hay đã chạm qua....tôi đều cảm thấy ghê tởm muốn chết. Cho nên..cô hiểu rồi ha, tôi cũng không cần nói tiếp. Cười đến đáng đánh đòn như vậy, nhưng Du Thanh Nhi lại không thể làm gì cô.
Bởi, tuy lời này hơi khó nghe, nhưng nó cũng đúng với nguyện vọng của Du Thanh Nhi. Vì vậy cô ta mới không phát cáu mắng người.
Nhưng cũng vì thế, tâm trạng vốn tệ hại lại bị Nguyệt Thần trong đêm nay kích thích đến phát điên lại chỉ có thể ngậm ngùi chịu đựng.
Nói vậy...suốt đời này mày đừng hòng đụng đến đàn ông. Cuối cùng Du Thanh Nhi cũng tìm được chỗ hỏng, nhanh trí giảo hoạt nói.
A... Nguyệt Thần đứng dậy lui ra xa, lòng nhịn không được ghê tởm. Tất cả đàn ông cơ đấy....dã tâm thực ghê gớm, muốn lập hậu cung sao?
Sao? Không làm được? Du Thanh Nhi ngồi trên giường vứt cho cô ánh mắt khiêu khích, bộ dạng rất chi đắc ý.
....Này, khoan đã! Mắt cô lấp lánh nhìn Du Thanh Nhi, bên môi treo lên ý cười đậm sắc, nhẹ đáp ứng: Được.
Lần này xác thực Du Thanh Nhi tự tìm ngược...Cô ta biết chen vào chỗ hở trong lời nói cô, Nguyệt Thần cô tất nhiên cũng biết...
(Haha, bẫy ở khắp nơi~~)
Tuy sáng sớm xe của Vũ thị đến làm Du Thanh Nhi rất vui, nhưng cô không thể nào lên tinh thần được, sắc mặt rất tiều tuỵ mệt mỏi, khác xa với nét mặt sáng lạn thản nhiên của Nguyệt Thần. Cuối cùng cô vẫn không nhịn được hỏi: Làm sao cô biết được? Sao cô có những tin tức đó?
Không sai. Cả đêm qua Du Thanh Nhi bị dằn vặt bởi những cái tên của người từng quan hệ với cô ta, Nguyệt Thần tuy cũng thức suốt đêm liệt kê những người từng quan hệ với Du Thanh Nhi, nhưng tinh thần cô rất tốt, rất thoải mái nhìn mặt Du Thanh Nhi biến sắc khi nghe cô nói tới lịch sử phong lưu đa tình bể ái của cô ta.
Hiện tại khi được bước chân vào toà nhà Vũ thị đã hằng ao ước, Du Thanh Nhi không thể nào vui được chưa nghe được câu trả lời của Nguyệt Thần. Còn việc nào đáng sợ hơn việc một người chưa từng tham dự quá khứ cô ta vất vả che dấu lại có thể bình thản nhắc chi tiết từng việc.
Vì thế, Du Thanh Nhi đặc biệt bị giày vò. Từng giây đều phải để ý Nguyệt Thần, sợ cô tiết lộ cho người khác, đầu óc bị treo cao, Du Thanh Nhi mệt mỏi hỏi: Phòng ăn ở đâu? Tôi muốn một cốc coffee.
Người dẫn đường khom lưng một góc 90°, tay làm tư thế mời: Bên này tiểu thư, mời cô đi với tôi. Sau đó lại nói với Nguyệt Thần: Cổ tiểu thư vào thang máy VIP, lên tầng cao nhất. Vũ tổng đang chờ cô.
Nếu bình thường Du Thanh Nhi đã sớm oanh oanh bất bình, nhưng hiện tại cô ta mệt muốn chết làm gì còn tâm tình quan tâm.
Nguyệt Thần theo lời chỉ dẫn, đến tầng cao nhất, chần chừ đứng trước cánh cửa thuỷ tinh mờ không vào.
Tuy nhiên không để cô do dự bao lâu, bên trong đã truyền ra thanh âm trầm ổn: Vào đi.
Nguyệt Thần nhíu mi đẩy cửa bước vào. Nhưng cô lại cảm thấy đứng ngoài hay bên trong đều không khác, bởi vì anh ta lại khiến cho cô đợi.
Đúng là tập trung thật đấy! Nguyệt Thần nhếch môi cười châm chọc. Cho cô vào, nhưng lại không nói lời nào chỉ cúi đầu xem tài liệu, quả thật rất tốt, rất tốt a!
Cô có dự nghị gì sao? Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô gái cứ nhìn anh ta chòng chọc không chút che dấu nào.
Nguyệt Thần sờ cằm, vẻ mặt nghiền ngẫm: Anh là Vũ Khinh Dật?
Người đàn ông trầm mặc.
/50
|